Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2)

Chương 2: Trời Cũng Giúp Người


Đọc truyện Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2) – Chương 2: Trời Cũng Giúp Người


Hắn đi vào, mở từng cánh cửa phòng WS nữ, gần tới căn phòng có Khả Hân và người đó thì. . . Chuông điện thoại hắn vang lên, nghe máy và vội ra khỏi nhà vệ sinh nữ, may mắn cho kẻ đó.
Lúc này kẻ đó mới cất dao vào, ngay tức thì Khả Hân liền dậm mạnh vào chân người con trai đó. Vì đôi giày cao gót tấc 2, đế nhọn khá đau nên người đó ôm chân.
Khả Hân thoát khỏi cánh tay người đó, trước khi đi cô còn lên gối vào bụng người đó rồi ung dung ra khỏi nhà WS nữ. Cô mong, không gặp lại người đó thêm 1 lần nào nữa.
Hân đi khỏi nhà WS nữ 1 chút thì lấy điện thoại ra xem, đã quá 15 rồi. Người đó đúng là làm lãng phí thời gian của cô thật là. . . Không biết đã tới giờ xem kịch hay chưa nhỉ????
Cô đi ra tới khu đãi ăn gần bàn cô ngồi thì thấy một cô gái ăn mặc cực kì lộng lẫy, gương mặt cũng đẹp chỉ có đều nếu bỏ lớp phấn dày trên mặt thì sẽ đẹp hơn.
Cô thay đổi trạng thái khuôn mặt và đi tới bàn ăn cũ.
– Duy Anh._ Cô cất tiếng gọi
Cũng cùng lúc ấy cô gái đang đứng ngay đó thấy Khả Hân đi tới cô liền thay đổu sắc mặt.
Bốp. . .
– Đồ đểu cán.
Ào. . .
Những âm thanh vui tai bắt đầu vang lên và kết thúc nhanh chóng, rồi chủ nhân tạo ra âm thanh đó bỏ về, môi Hân hơi nhếch lên nhưng rất khó nhận ra. Cô tới gần, đưa cho Duy Anh khăn giấy. Hiện tại, Duy Anh, người con trai ngồi chung với Hân lúc nãy bị cô gái vừa rồi tán vào mặt và tạt cả nước. Nhìn bộ dạng thảm thương, không còn gì thảm thương hơn. Duy Anh trở thành tâm điểm chú ý của mọi người trong nhà hàng.
– Thì ra anh đã có bạn gái rồi còn muốn quen tôi làm gì._ Gương mặt Hân chuyển sang thái độ lạnh lùng.

Duy Anh nắm tay Hân giải thích.
– Hân à, cô gái đó anh đã chia tay rồi, cô ta ăn không được phá cho hôi đó em.
– Xin lỗi, tôi, trong hiện tại và tương lai đều không có ý định đi cùng anh và xem anh là bạn trai của mình._ Hân lạnh lùng rút tay ra và quay lưng bước đi.
Khi cô vừa quay lưng đi thì nụ cười ẩn hiện trên môi cô.
Cô đi bộ về nhà, không phải không có taxi mà chỉ là cô muốn đi chậm lại một chút giữa bộn bề cuộc sống nơi thành thị.
Khi cô bước ra khỏi nhà hàng, rời đó không xa thì một chiếc porches 2 cửa màu trắng chạy ra. Tới cô thì chạy chậm lại, vừa với vận tốc mà cô đang đi. Cửa xe từ từ hạ xuống.
– Không ngờ nhìn cô như thế mà nham hiểm đến vậy. Cứ nói thẳng không nhận lời người ta đi, cần gì phải làm vậy.
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô. Nghe giọng quen nên cô đã quay qua và thấy người quen.
– Lại là anh, anh là người hay âm hồn mà sao ám tôi hoài vậy._ Hân nhíu mi, bực bội hỏi.
– Là âm hồn.
Sau câu trả lời đó, Hân chẳng nói thêm gì, chỉ lạnh lùng im lặng mà đi tiếp. Vì đối với cô, cách để trị những người như vậy chỉ có thể là bơ họ đi lâu dần thì họ sẽ rời ta đi. Nhưng cô đã nhầm, người đó ở đây mặt rất dày, và bám rất day. Hân đi trên vỉa hè, còn anh chạy xe dưới lộ. Bỗng trong kính chiếu hậu của xe anh, thấy đằng xa có 3, 4 chiếc xe ôtô màu đen chạy tới. Thấy vậy anh mở hết ga, phóng cái vù để lại một đống khói cho Hân.
Sáng hôm sau Hân không đến trường mà lại thay đồ rồi vào công ty để phỏng vấn. Công ty mà Hân phỏng vấn là một tập đoàn lớn nhất nước. Hân ăn mặt khá dịu dàng, hợp với thời trang công sở và trang điểm rất nhẹ, rất tự nhiên.
Cô tự tin bước vào đại sảnh, đến quầy tiếp tân hỏi phòng phỏng vấn và đi đến đó. Cô không biết người phỏng vấn cô là ai? Nhưng cô chỉ biết, đến đích thân tổng giám đốc công ty đến phỏng vấn cô.
Vừa mở cánh cửa ra, bước vào phòng thì cô lại thấy gương mặt thân quen ấy.

– Xin lỗi tôi đi nhầm phòng._ Cô liền quay đầu trở ra.
Trong lòng cô đang cầu mong cô không hên đến nỗi phải là người quen cũ phỏng vấn cô.
– Trịnh Khả Hân, tên thật là Trịnh Tuệ Nhi, sinh ngày 12-12-1986, tại Việt Nam._ Một chút sơ ý lý lịch về Hân cũng đủ khiến Hân đứng hình.
Cô quay qua nhìn người đó với đôi mắt đầy kinh ngạc.
Người đó mặc 1 bộ comple đen, sơ mi trắng, chân trái gác đùi phải, tay đặt dọc theo kẻ quần. Một bộ dáng vương giả, khác xa buổi đầu Hân gặp anh.
Ngưòi đó đưa tay mời, ra hiệu mời Hân ngồi. Hân nhắm nhẹ mắt lại, lòng thầm nói cái gì đến rồi cũng sẽ đến. Và trước tình hình này cô biết số phận cô ra sau khi phỏng vấn xong và con số thành công nhận được việc ở công ty này là dưới 30%.
Hân bước tới, ngồi xuống ghế vị trí được phỏng vấn.
– Chào cô, tôi là Trần Gia Khang, CEO của công ty này._ Khang giới thiệu bản thân.
– Ch. . . Chào anh._ Hân bắt đầu mất bình tĩnh.
– Cảm ơn cô đã hợp tác với tôi._ Gia Khang đưa tay ta, Hân cười gượng bắt tay với Khang.
– Tôi có thể về được rồi chứ._ Hân hỏi Khang
– Xin cô đợi một chút, CEO chúng tôi sẽ cho cô biết kết quả phỏng vấn ngay bây giờ._ Trợ lí đắt lực của Khang nói.
Hân gật đầu, cô hít sâu lấy sự bình tĩnh. Có trời mới biết cô đang nhịn cơn sóng bực bội trong lòng mình như thế nào. Cô thầm nói trong lòng, muốn cho cô phỏng vấn thất bại thì cứ ra mặt đi cần gì phải giả vờ làm người tốt như thế.

Cô liếc Gia Khang thì Gia Khang phát hiện ra, môi anh khẽ nhếch lên. Làm nhiệt độ trong máu Hân sôi lên.
Nhịn, nhất định phải nhịn.
2 chủ tới xì xầm gì đó lát sau trợ lí Gia Khang đi lại và thông báo với Hân là phỏng vấn rất thành công. Và Hân được chọn làm thư kí cho CEO, ngày mai đến công ty làm việc.
Kết quả phỏng vấn làm Qri hết sức bất ngờ, cô không ngờ lại chọn. Lúc đầu cô vui lắm, cô cảm ơn cả 2 người rồi rời khỏi phòng phỏng vấn. Cô bước lên taxi vaw rời khỏi công ty. Trên phòng cao nhất của công ty, có một dáng người đang nhìn chiếc taxi chở Hân rời đi thì một nụ cười qủy quyệt hiện lên trên khuôn mặt người đó. Mục đích người đó nhận Qri vào công ty làm là đài ãi Qri, bắt nạt Qri vì tội dám đạp vào chân anh.
Sáng hôm sao
Hân thức dậy, liền thay đồ và vội vã đến công ty. Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của cô nhưng cô lại ngủ quên và đi trễ 30. Tất cả, mọi thứ đều do cô quên cài báo thức mới ra nông nổi như thế này.
Khả Hân chạy lên phòng làm việc của CEO tức là phòng làm việc của cô. Hân mở cửa bước vào thì thấy Gia Khang đứng xoay người nhìn ra cửa sổ. Cô cúi người vội vàng xin lỗi anh về việc ngày đầu tiên đi trễ.
Anh xoay người nhìn cô. Cô nén thở, hồi hộp chờ đợi. Trong đầu cô thế nào cũng nghĩ việc bị đuổi việc nhưng chỉ là sớm hay muộn thôi.
– Ngày đầu tiên đi làm mà đã đi trễ 30 như thế này. . . Đừng sợ tôi sẽ đuổi việc cô, tôi không ác như thế. Coi như tôi tha cô lần này._ Gia Khang đại ân, đại xá bỏ qua cho cô lần này.
Cô tính mở miệng nói cảm ơn thì Khang nói tiếp
– Nhưng. . . Bù lại tiền lương trong 1 năm của cô sẽ trừ phân nữa._ Câu nói ấy làm 2 chữ cảm ơn sắp thoát ra khỏi miệng của cô nuốt ngược trở lại.
Đùa sao, trừ phân nửa tiền lương trong 1 năm. Giang thương, đúng là giang thương. Không còn tên nào khác để gọi tên này nữa.
Đầu cô hiện ra những suy nghĩ như thế. Và cô còn thề, suốt đời không đội trời chung với anh.
– Thôi được rồi, không cần cảm ơn tôi. Cô qua bên bàn kia làm công việc của mình đi và giải quyết hết số hồ sơ đó.
Cảm ơn, vâng anh rất tỉnh không còn gì tỉnh hơn nữa.
Hân quay về bàn làm việc vừa đi tới bàn làm việc mắt cô mở to lên, rõ hơn là trợn lên khi thấy đống hồ sơ cần giải quyết lại chất cao như núi.

Trời ạ, có cần ác với cô quá không vậy. Ghét có thì cứ nói ra mặt cần gì phải trả thù như thế. Nhưng nếu đã làm vậy thì được rồi. Anh cứ cầu đi, rời khỏi công ty đừng gặp cô. Nếu không cô sẽ trả thù anh, mọi việc anh làm cho cô. Cô sẽ im lặng và khắc ghi ở trong lòng.
. . .
Khoảng 7h tối Hân mới về nhà vì lúc ấy mới giải quyết xong quà ra mắt của Gia Khang vị CEO tối thượng dành tặng cho cô.
Hân đi về nhà, vừa đi tới nhà cùng lúc chiếc xe thể thao dừng lại. Bước xuống là 1 nam là 1 nữ. 1 nữ là em họ cô, 1 nam kia là. . . Người quen cũ.
Thấy con người ấy con ngươi trong sáng của Hân quẩn đục lại lạnh và sâu như biển đêm, trên môi cô hơi cong lên nhưng rất khó nhận ra. Cô thầm nghĩ bản thân cô thật may mắn, về đúng lúc gặp cảnh hay như thế này.
– Chị Hân, chị đi làm về à._ Cô em họ của Hân hỏi thăm, xã giao.
Hân mỉm cười thay lời đáp và hỏi.
– Kiều Anh, người đó là. . .
– Anh ấy là bạn trai của em, tên là Gia Phúc._ Kiều Anh, đi tới giới thiệu tay nắm lấy tay Gia Phúc. Mỉm cười nhìn anh và anh cũng đáp lại.
Hân thấy vậy cũng mỉm cười nhưng nụ cười lại không thực sự xuất phát từ đáy lòng.
Rồi cô vào nhà trước để không làm kì đà cản mũi. Nhà Kiều Anh kế bên nhà cô.
Lúc sau Kiều Anh vào nhà, xe của Gia Phúc rời đi, toàn bộ quá trình đó Qri đều chứng kiến hết thảy. Tay cô đặt nhẹ trên cánh cửa sổ. Đôi mắt vẫn còn quẫn đục. Có trời mới biết rằng đôi mắt đó đang chứ đựng 1 sự thù hận đáng sợ, không thể tưởng tượng được.
Bàn tay đang đặt nhẹ trên cửa sổ bỗng siết chặt lại. Móng tay bấm vào bàn tay làm nó gướm máu nhưng đều đó không quan trọng.
Chợt, âm thanh lạnh lẽo bật lên.
– Cả trời cũng giúp mình. . . Ngày đó, chắc sẽ không xa nữa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.