Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2)

Chương 16: Không Có Gì Là Trọn Vẹn


Đọc truyện Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2) – Chương 16: Không Có Gì Là Trọn Vẹn


Khi Khả Hân tỉnh dậy thì Gia Khang vừa đến phòng bệnh của cô, thấy Gia Khang cô hoảng người sợ anh biết bệnh tình của cô.
– Anh đến đây từ khi nào vậy? Ai đã đưa em vào bệnh viện?
Gia Khang không nói thật mà giấu.
– Anh thấy em gọi, nghe máy thì là giọng nam, người đó bảo em nằm viện anh liền lập tức vào đây.
Nghe Gia Khang nói vậy Khả Hân thở phào nhẹ nhõm.
Thấy cô thở phào lòng Gia Khang ngược lại thấy xót xa, anh thầm nói: nếu anh không đến trường tìm em thì có lẽ khi đôi mắt em đã không còn sáng nữa anh mới biết em bị bệnh.
– Mình về thôi._ Khả Hân bỏ chân xuống.
Gia Khang cản lại.
– Bác sĩ còn chưa chuẩn đoán em bệnh gì mà!
– Không sao, em tốt mà.
Nhưng khi cô vừa đặt chân xuống thì mọi thứ tối sầm lại khiến cô mất thân bằng ngã, Gia Khang liền đỡ lấy cô.
– Em vẫn còn mang ý định xuất viện chứ?_ Gia Khang vẫn tôn trọng quyết định của cô.
Khả Hân gật đầu một cách chắc chắn không nghĩ ngợi gì nhiều.

. . .
Hôm sau
– Chủ tịch cuộc họp đã chuẩn bị tất cả.
Khả Hân gật đầu, cô đóng tập hồ sơ lại, rồi đứng dậy đi cùng với Bella ra khỏi phòng.
Với chiếc váy liền thân màu da người và chiếc áo Cardigan màu đen dài như tôn lên vẻ trẻ trung và sang trọng của Khả Hân. Làm chủ tịch 4 năm nhưng không một ai biết mặt Khả Hân như thế nào? Bình thường mọi thứ đều Hoàng Khải ra mặt giải quyết hay cô nhờ Bella thuật lại những gì mà cô nói để giải quyết công việc, nay là lần đầu tiên cô xuất hiện trước mọi người trong tập đoàn.
Ở phòng họp, ai ai cũng ngóng đợi vị chủ tịch thần bí đã giấu mặt bấy lâu nay kia. Sự ngưỡng một cùng với nghiêm khắc thì bất kì nhân viên nào cũng đã lãnh giáo chỉ là vẫn chưa thấy mặt. Phỏng họp chưa bắt đầu vẫn còn tiếng xì xầm bàn tán về gương mặt của chủ tịch của họ. Hôm nay Hoàng Khải cũng có mặt nhưng với thân phận thật sự chỉ là cổ đông của tập đoàn. Anh là người im lặng nhất trong đây vì chỉ mình anh biết gương mặt thật sự vị chủ tịch thần bí này. Và cũng chính anh là người đã cho Khả Hân ngồi trên vị trí cao ngày hôm nay.
Căn phòng đang xôn xao việc bàn tán về ngoại hình của chủ tịch thần bí bỗng im lặng hẳn đi khi nghe tiếng giày cao gót. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cánh cửa, và cánh cửa được mở ra người bước vào là thư kí mà họ thấy suốt 5 năm qua Bella còn phía sau là một dáng người mảnh mai nhưng khí thế bức người.
Cả phòng họp dường như đứng dậy khi thấy Khả Hân, ngạc nhiên nhất vẫn là Tuyết Vy và Mỹ Linh.
Với thái độ của họ thì Khả Hân vẫn điềm tĩnh, lạnh lùng mà đi thẳng đến ghế và ngồi xuống.
Hoàng Khải cong môi cười như không cười khi thấy thái độ của họ.
– Cuộc họp có thể bắt đầu.
Mỹ Linh phát ọi.người từng bảng dự án, rồi cầm USB đã chuẩn bị gắn vào thiết bị.
Suốt quá trình Mỹ Linh triển khai dự án có rất nhiều câu hỏi từ bộ phận khác, cổ đông đặt ra nhưng chỉ có Hoàng Khải và Khả Hân im lặng.
Khi Mỹ Linh chuyển sang phần tiếp theo của kế hoạch thì mọi thứ trống không, không thấy gì nữa. Đó là phần bị Tuyết Vy lấy cắp và đã xoá, việc này Khả Hân cũng biết nhưng cô lại im lặng và điềm tĩnh như mặt hồ, không hề nói nửa lời.

– Trưởng phòng Linh, nếu đã xong thì xin mời nhường chỗ cho trưởng phòng Vy nói về dự án mới.
Là Bella nói chứ không phải cô.
Mỹ Linh ôm một bụng nghi vấn mà nhường chỗ cho Tuyết Vy.
Tuyết Vy lên cũng chuyển khai kế hoạch nhưng phần sau thì lại giống Mỹ Linh và đầy đủ hơn. Đương nhiên nhận ra điều đó Mỹ Linh liền đứng dậy vạch trần.
Khoảng khắc Mỹ Linh đứng dậy vạch trần, thì một nụ cười châm biếng lướt qua rất nhanh trên mặt của Khả Hân.
Nhìn thấy thái độ của cô Hoàng Khải biết cô đã biết chắc mọi thứ nên mới hứng thú như vậy.
– Chủ tịch xin cô phải xử công bằng._ Mỹ Linh đứng ra nói
Công bằng à! Được thôi.
Khả Hân nói nhỏ vào tai Bella, Bella tường thuật lại.
– Chủ tịch nói, chỉ tin vào những gì mà tận mắt nhìn thấy, nếu file tài liệu kia có bên Tuyết Vy mà không có bên Mỹ Linh thì Tuyết Vy là người đúng, chức phó giám đốc sẽ do Tuyết Vy giữ.
Mọi người bắt đầu bàn tán xao
– Như vậy không công bằng. Tuệ Nhi là cô vì thù xưa._ Mỹ Linh đứng dậy chỉ vào mặt Khả Hân.
Không khí chìm vào im lặng.

– Chúng ta không quen biết nhau, tôi không phải là Tuệ Nhi, tên tôi là Khả Hân. Đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy. _ Lời nói của Khả Hân nhẹ nhàng, từ tốn nhưng khí thế của nó đáng sợ đến bức người.
– Tôi từ chức, không muốn ở cái tập đoàn này nữa.
– Được!
Mọi người kinh hãi.
Dù Mỹ Linh có thủ đoạn thật nhưng cô cũng là một nhân tài.
Nghe từ đó thoát ra từ miệng Khả Hân, gân xanh trên trán Mỹ Linh nổi lên.
rồi cô quay lưng bước ra khỏi phòng.
– Còn ai có ý kiến gì không? Nếu không cuộc họp đến đây kết thúc._ Khả Hân uy nghiêm nói.
– Còn.
Từ đó phát ra từ miệng của một người đàn ông ngoài trung niên, khoảng 50, 60.
– Cổ đông Minh, mời.
Mọi ánh mắt đảo về phía người đàn ông đó.
– Tôi muốn bầu chọn lại chủ tịch khác. Tôi không muốn con nhóc không biết phân biệt phải trái quản lí tập đoàn này.
– Được thôi! Nhưng đáng tiếc số cổ đồng trong tay của chú Tuấn Minh đây đã không còn.
Câu nói nhưng con dao xướt qua cổ ông Minh.
– Cô ăn nói hàm hồ gì vậy.

Ông Minh mặt có bắt đầu thay đổi sắc.
Khả Hân đặt bản dự án xuống bàn. Tay cầm một cây bút bom mực, gỡ đầu nắp ra vừa nói vừa kí tên vào đó.
– Đáng lẽ sau cuộc họp này tôi định nói chuyện lại với chú Minh, chú Phong và chú Nhân nhưng tôi nghĩ lại rồi._ Khả Hân đóng nắp viết lại sau khi kí xong, đặt cây bút bên cạnh cô và để vào giữa bàn.
6 chữ, HỢP ĐỒNG SANG NHƯỢNG CỔ PHẦN hiện rõ trên tờ giấy. Đó là tờ mà Khả Hân vừa kí. Bên A là 3 chữ kí của ông Minh, Phong và ông Nhân còn bên B tức người mua là cô.
Sau khi bản hợp đồng đưa ra không chỉ mặt ông Minh tối đi mà cả 2 người kia cũng thế. Họ không ngờ, cô gái mà họ gọi là con nhóc này lại dắt mũi họ.
– Xin lỗi tập đoàn K&H không chào những người có lòng dạ như thế.
Ý cô quá rõ gàng là muốn đuổi họ ra khỏi đây. Nếu cô nói vậy mà họ vẫn không đi thì tiếp theo họ sẽ bị bảo vệ “tiễn” ra tận cửa. Nhưng 3 người họ dù sao cũng muốn giữ 1 chút thể diện cuối cùng ình nên họ đã tự rời. Khi họ rời đi rồi cả căn phòng chìm vào im lặng. Chỉ vài phút này thôi họ đã lĩnh giáo được sự sắc xảo trong suy nghĩ của Khả Hân. Và họ cũng rút ra một điều rằng đối đầu với cô chỉ có đường chết hoặc bị thương.
– Còn ai có ý kiến gì không?
Mọi người im lặng.
– Cuộc họp đến đây kết thúc._ Khả Hân đứng dậy, cầm bút bước ra khỏi phòng họp. Cô lạnh lùng đi lướt ngang Tuyết Vy.
Khả Hân đi một mình trên hàng lang thì nghe tiếng ai đó gọi cô và chạy về phía cô. Cô dừng lại, người đó nói gì đó vào tai cô và không lâu sau cô trở về phòng làm việc.
Cô đặt bút lên bàn rồi đứng bên cửa sổ nhìn xuống. Thấy Mỹ Linh từ cửa bước ra, tay ôm khá nhiều đồ nhìn rất đáng thương nhưng Khả Hân không thấy vậy, cô chỉ khoanh tay đứng nhìn với một ánh mắt thoã mãn. Cho đến khi Mỹ Linh lên xe rồi cô mới dời mắt đi, ánh mắt trở nên xa xắm khi nhìn về đường chân trời.
Ngày mai cũng đã đến lúc kết thúc tất cả. Những gì cô đã cố xây dựng trong 5 năm qua cuối cùng cũng đến lúc trả nó. Đừng trách cô quá tàn ác chỉ là cô trả lại những gì mà mọi người đã làm với cô. Những tháng ngày bị chèn ép đã kết thúc từ 5 năm trước. Lúc trước cô luôn mang suy nghĩ và ước có thể trở lại trong bụng mẹ bởi cuộc sống giả tạo này khiến cô mệt mỏi lắm rồi. Nhưng giờ cô cũng đã thích nghi được nó và học thành công được cách làm sao để tiếp tục tồn tại trên cuộc sống ben này rồi, ngược lại cô đánh mất thứ quan trọng nhất của mình đó là chính cô của ngày xưa.
Địa vị, danh vọng, tiền bạc . . . Cô dường như có tất cả nhưng tại sao những thứ đó lại không thể lấp đầy khoảng trống trong cô? Cô không chối bỏ cũng không thừa nhận khi ở bên Gia Khang nỗi cô đơn trong cô dường như vơi đi rất nhiều. Dù vậy quá khứ đau thương chẳng thể nào vơi đi, đã 5 năm ngay đến bây giờ cô cũng chẳng thể nào quên được khoảnh khắc cô hay tin Thiên Lam mất và giây phút cô bị bạn bè và người thân bỏ rơi. Thật ra nói cô tàn ác không đúng mà đáng thương đúng hơn. Ngay cả bản thân cô lúc trước có nghĩ cũng không ngờ có ngày cô trở nên độc ác lại tàn nhẫn đến vậy.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.