Đọc truyện Nước Mắt Của Mưa (Trò Chơi Định Mệnh Phần 2) – Chương 15: Nhật Kí Yêu Thương
Kể từ sau đám cưới của Gia Phúc và Kiều Anh xong thì cuộc sống họ khá yên bình nhưng đó chỉ là vẻ ngoài còn sự thật thì những đồ vật kỉ niệm của Thiên Lam và Gia Phúc cứ âm thầm gửi đến Gia Phúc, việc đó chỉ mình anh biết và anh cũng biết người gửi muốn phá gia đình anh là ai?
Hôm nay người đó cũng gửi đồ đến đây nhưng một thứ với vẻ ngoài đơn giản, đó là quyển nhật kí của Thiên Lam.
Anh lật trang đầu tiên ra thì thấy 4 chữ “Nhật ký tình yêu”, 4 chữ ấy làm quặn lên cơn đau đã ngủ quên trong quá khứ.
Trang kế tiếp thì từng nét chữ xinh xắn hiện ra không nét thanh, nét đậm nhưng nét chữ tròn trĩnh rất dễ thương như chủ nhân của nó.
Nhật kí, ngày_tháng_năm_
Hôm nay tôi bắt đầu viết nhật kí và hôm nay tôi từ tiệm hoa bước ra bị một người va phải, khiến bó hoa cẩm tú cầu trên tay tôi rơi xuống. Tôi khẽ khom người nhặt đồng thời người va phải tôi lúc nãy cũng nhặt. Thật bất ngờ khi tay của người đó vô tình nắm lấy tay tôi và bất ngờ hơn khi đó là chàng trai. Một chàng trai lớn hơn tôi 7 tuổi, ngoại hình ư? Như một soái ca trong ngôn tình bước ra vậy, cao trên mét 7, gương mặt rất là điển trai, ăn mặc thì rất là gọn gàng và lịch sự. Khi anh ta đưa tôi bó hoa và xin lỗi tôi thì tim tôi bắt đầu đập nhanh, giây phút đó tôi mới biết tình yêu sét đánh là như thế nào rồi.
Gia Phúc mắt nhắm lại, 2 tay đan vào nhau chống trước càm. Im lặng để cảm nhận nỗi đau thức giấc.
Đây là quyển nhật kí của Thiên Lam lúc 17 tuổi, cái tuổi yêu đời, thơ mộng. Nên từng câu chữ ở trang này mang chút ngô nghê và đáng yêu của tuổi 17. Trong cái dễ thương đó là niềm đau khi cho tới 6 năm sau chỉ còn lại mình anh nhận ra sự thật đau lòng này là, thì ra 6 năm trước ngay giây phút đó không chỉ mình anh đã yêu cô nhóc dễ thương 17 tuổi kia mà cả chính bản thân cô cũng yêu anh từ cuộc chạm mặt đầu tiên đó. Nhưng giờ chỉ mỗi mình anh nhận ra sự thật đó và anh không biết nên vui hay nên buồn khi muộn màn nhận ra nó.
Nỗi đau tràn ngập trong tim nhưng anh vẫn tiếp tục chìm đắm trong từng câu chữ ấy.
Nhật kí, ngày_tháng_năm_
Thì ra anh chàng soái ca đó tên là Gia Phúc, là cựu học sinh của trường tôi như cũng rất lâu rồi và quan trọng hơn là gia thế anh ta rất hiển hách. Đột nhiên trong đầu tôi hiện lên một chuyện tình lãng mạng như phim Hàn, hihi có phải tôi bị lậm phim và truyện ngôn tình quá rồi phải không?
Nhật Kí, ngày_tháng_năm_
Hôm nay đột nhiên một số lạ nhắn tin vào máy tôi, thật bất ngờ khi đó là số của Gia Phúc, anh ấy làm sao biết số của tôi thế nhỉ? Nhưng tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm là từ nay tôi sẽ sa đọa sâu vào tình đơn phương này mất.
Nhật kí, ngày_tháng_năm_
Hôm nay là Valentine cũng là ngày tình yêu tìm đến với tôi và tôi vỡ oà trong hạnh phúc khi Gia Phúc là người chủ động tỏ tình với tôi qua điện thoại, có lẽ thần tình yêu cũng đã mang tình yêu đến cho tôi.
Những dòng nhật kí ngắn ngọn, không dài dòng một vài trang và không nói gì nhiều về cuộc sống riêng của cô. Chắc giống với cái tên của nó, chỉ viết về tình yêu.
Sau một số đoạn trên thì những trang sau là hình ảnh của anh và cô, đi chơi, thân mật và hạnh phúc bên nhau. Trong từng bức ảnh, cả 2 đều mang một nụ cười hạnh phúc mà bây giờ không thể tìm lại được.
Rất nhiều hình ảnh cả 2 bên nhau qua từng thời gian và cả 2 cùng trưởng thành bên nhau.
Nhật kí, ngày_tháng_năm_
Gia Phúc sắp rời xa tôi rồi! Anh ấy sắp xuất cảnh du học rồi. Đáng lẽ anh ấy ra trường rồi nhỉ nhưng giờ vẫn còn đi du học sao? Gia Phúc, em sẽ nhớ anh nhiều lắm đấy!
Nhật kí, ngày_tháng_năm_
Gia Phúc, em nhớ anh!
Nhật kí, ngày_tháng_năm_
Gia Phúc tại sao anh lại không về thăm em dù một lần? Anh biết em nhớ anh lắm không? Số điện thoại cũ anh đã không còn sử dụng, em không còn cách nào liên lạc được với nữa? Phải chăng anh giống như những gì Kiều Anh nói.
Không!
Em không tin cô ta nói gì, em chỉ tin anh, tin mình anh.
Gia Phúc gọi cho em một lần đi, chỉ cần anh nói “hãy tin và chờ anh, anh hứa sẽ về.” thì em nhất định sẽ đợi anh đến khi anh trở về dù phải đợi cả đời em cũng ngu ngốc chấp nhận.
Kết thúc đoạn cuối cùng đó là dấu nước mắt nhoà trên trang giấy.
Cô đã khóc! Là khóc vì anh! Cô chờ đợi anh nhưng tại sao cuối cùng lại bỏ anh mà đi như thế?
Thiên Lam tại sao em lại ngốc như thế, em nói là chờ anh cả cuộc đời này nhưng giờ lại bỏ anh đi như vậy? Em có biết như vậy là rất tàn nhẫn với anh lắm không? Tại sao lại bỏ anh?
* * *
Khả Hân dù hôm đó nói chuyện lạnh nhạt vô tình như thế nhưng cô vẫn kêu một vị bác sĩ giỏi ở nước ngoài về làm vật lí trị liệu cho anh cô, nhưng như thế không bắt cô phải ở lại theo giỏi từng quá trình của anh. Cô trở lên thành phố, tiếp tục học vì đã là năm cuối.
Hôm nay như mọi khi, mọi người ra về hết chỉ còn cô đang thu dọn, chuẩn bị ra về. Từ lúc Hoàng Khải chịu trách nhiệm về vụ tai nạn đó thì cô rất ít thấy anh đến tìm cô, nếu cô chỉ có cô tìm anh vì công việc chứ không như trước đến để mời cô đi ăn hay đi chơi đâu đó, Gia Khang cũng bận công việc mà ít đến nhưng cô không biết hôm nay anh đến tận đây để rước cô.
Cô cứ mãi lo thu dọn không hề biết anh đang đứng trước cửa lớp nhìn cô một cách âm thầm. Không biết anh đứng bên ngoài nên cô thản nhiên thu dọn và không gấp rút.
Như lần trước, cây bút trong cặp cô rớt ra, đó là cây bút mà Thiên Lam tặng cô năm lớp 12, cũng là năm cuối cùng gặp Thiên Lam.
Cô sợ ngất xỉu như lần trước hay bị mất tầm nhìn như trước nữa vì dạo gần đây những việc đó thường xuyên xảy ra với cô. Nhưng cô không nhặt thì ai nhặt dùm chứ? Cô ngồi chõm xuống nhặt viết, thấy cô nhặt viết mà khó khăn như thế nên Gia Khang lắc đầu cười bước vào nhặt dùm cô.
Khi tay cô sắp chạm tới cây bút thì đột nhiên mọi thứ trong mắt cô tối đi. Khi sáng lên thì cây bút đã mất, cô hoàn toàn không biết Gia Khang đã nhặt dùm cô và không biết sự xuất hiện của anh. Cô cứ ngỡ là do mắt cô yếu nên cô cứ kiếm hoài câu bút ngay vị trí đó như một kẻ mù. Nụ cười trên môi Gia Khang vụt tắt khi thấy điều đó. Anh cũng ngồi chõm xuống bên cạnh cô. Khả Hân cảm nhân được có người ngồi xuống bên cạnh cô thì cô giả vờ bình thường và vô cảm.
Cô tưởng là Hoàng Khải nên toả ra bình thường.
– Hoàng Khải là anh nhặt cây bút phải không?
Gia Khang nghi ngờ nhìn cô.
Do mắt yếu, không nhìn rõ khuôn mặt nên cô cứ nghĩ là anh, thấy anh im lặng tưởng anh lo cho cô nên cô biện minh.
– Anh đừng lo, mắt em không sao đâu. Không có thủy tinh thể thay thế cũng không sao, đây là báo ứng, em chấp nhận.
Gia Khang nhíu mày.
Anh im lặng đưa cây bút cho cô, cô nhận và cất nó vào cặp.
Khi cô đứng dậy thì đầu óc choáng rồi ngất đi. May khi Gia Khang đỡ kịp cô và đưa cô vào viện.
– Tôi nghĩ người nhà nên tìm một đôi mắt để thay thế ắt cô ấy ngày càng gấp, mắt cô có biểu hiện mù nếu không sẽ muộn.
– Thay mắt? Em ấy bị sao vậy bác sĩ?_ Gia Khang ngạc nhiên khi nghe bệnh lí của Khả Hân.
Bác sĩ tường thuật lại bệnh án của Khả Hân cho Gia Khang nghe. Nghe xong anh trầm ngâm và nói
– Đừng để em ấy biết là tôi đã biết bệnh của em ấy.