Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 26: Tra hỏi


Đọc truyện Nữ Vương Mất Trí Nhớ – Chương 26: Tra hỏi

Đại khái bác sĩ trời sinh đã mang theo sự uy nghi, bình thường không nổi giận còn được, một khi đã sa sầm mặt sẽ khiến người ta muốn quỳ xuống.

Hiện tại cảm giác của Diệp Trăn Trăn chính là như vậy, Quý Triết Ngạn chỉ lẳng lặng nhìn, cô đã cảm thấy không khí trong phòng cũng nặng nề theo, ép đầu gối cô mềm nhũn.

“Quý, bác sĩ Quý, chúng ta ăn cơm trước đi…” Diệp Trăn Trăn kỹ xảo vụng về lảng sang chuyện khác, Quý Triết Ngạn mím môi, kéo ghế gần bàn ăn ngồi xuống: “Em không giải thích rõ ràng, hôm nay không có cá tuyết chiên.”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Vậy mà lại dùng đồ ăn uy hiếp cô, thật sự quá vô sỉ.

Diệp Trăn Trăn ấp úng nửa ngày, cuối cùng vẫn khuất phục dưới con mắt sắc bén của bác sĩ Quý: “Tối qua em bị người ta tấn công, đều tại em không ngoan, không nên chạy vào ngõ nhỏ mua trà sữa.” Diệp Trăn Trăn không biết sợ đem lỗi lầm đổ lên đầu mình.

Nhưng mà sắc mặt Quý Triết Ngạn so với vừa rồi càng khó coi hơn.

“Bị người ta tấn công?!” Anh đứng bật dậy từ trên ghế, kéo Diệp Trăn Trăn lại tỉ mỉ xem xét, “Có bị thương không?”

“Không có.” Diệp Trăn Trăn không do dự lắc đầu, “Em dùng xịt hơi cay phun vào hắn ta, cảnh sát đang điều tra rồi, anh đừng lo lắng.”

Quý Triết Ngạn nhìn lại vết bầm trên cổ của cô, sau khi xác nhận không quá nghiêm trọng mới nhíu mày nhìn cô: “Sau khi anh đi em mới bị người ta đánh đúng không? Sao hôm qua không nói gì với anh?”

“Uhmm, em cảm thấy đây là chuyện nhỏ…”

“Chuyện nhỏ? Vậy chuyện gì mới là chuyện lớn?” Giọng nói của Quý Triết Ngạn ẩn chứa tức giận, “Hôm nay không có cá tuyết chiên.”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Cái này chính là chuyện lớn.

Ban đầu định bàn với bác sĩ Quý một chút đạo lý thế nào là dân dĩ thực vi thiên, nhưng thấy anh mím chặt khóe môi, không hiểu sao những lời định nói liền bốc hơi hết.


“Em xin lỗi.” Giọng Diệp Trăn Trăn rất nhỏ, bộ dạng cúi đầu cực kỳ giống học sinh tiểu học nhận lỗi, khóe miệng Quý Triết Ngạn giật giật, thở dài: “Người nên xin lỗi là anh, nếu như anh đợi tài xế tới rồi mới đi, cũng sẽ không…”

Anh không nói tiếp, anh biết rõ cô đang trong hoàn cảnh nguy hiểm, vẫn để cô ở lại một mình, nếu như thật sự xảy ra chuyện gì đó, anh sẽ hối hận cả đời.

Diệp Trăn Trăn hơi nôn nóng, bác sĩ Quý quả nhiên đang tự trách. Cô định giải thích vài câu, liền nghe thấy Quý Triết Ngạn nói: “Từ giờ buổi tối không được lang thang ngoài đường nữa, trước khi trời tối nhất định phải về nhà.”

Không muốn vậy đâu! Chuyện Diệp Trăn Trăn lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, trước khi trời tối đã phải về nhà thì làm sao hẹn hò bác sĩ Quý dạo phố xem phim được!

“Hắn chắc chắn đã biết em báo cảnh sát, sẽ không gây án nữa đâu!” Diệp Trăn Trăn cuống lên, nếu từ giờ không được gặp bác sĩ Quý, thú vui duy nhất trong cuộc sống cũng không còn đâu!

“Cảnh sát sẽ không đi theo em 24/24, chỉ cần hắn muốn, chắc chắc sẽ tìm được cơ hội ra tay.” Thái độ Quý Triết Ngạn rất kiên quyết, việc này xảy ra một lần là đủ rồi, nếu lại có lần thứ hai, anh không tin số Diệp Trăn Trăn lại hên như trước.

“Nhưng mà…”

“Không nhưng mà nữa.” Quý Triết Ngạn ngắt lời cô, “Hung thủ đã thất bại một lần, lần sau sẽ càng chuẩn bị kỹ càng hơn.” Anh không muốn mạo hiểm đâu.

Diệp Trăn Trăn cắn môi đáng thương nhìn lại, ý đồ đánh thức tấm lòng đồng cảm của anh. Quý Triết Ngạn mím môi, trực tiếp quay người vào bếp.

Diệp Trăn Trăn: “…”

Thế mới nói, bác sĩ và ngân hàng đều là lòng dạ sắt đá.

Một mình cô ngồi trước bàn ăn, u sầu uất ức chờ cơm. Phân tích thời khóa biểu của mình và lịch làm việc của bác sĩ Quý, đau lòng phát hiện số lần gặp mặt bác sĩ Quý trong một tuần giảm còn một nửa.

Đau lòng.

Quý Triết Ngạn bưng đồ ăn lên, nhìn thoáng qua Diệp Trăn Trăn thất hồn lạc phách: “Ăn cơm nào.”

“Hức.” Diệp Trăn Trăn cầm đũa, nhìn thấy một bàn đầy món ăn, trong mắt cuối cùng cũng có chút tinh thần. Cá đổng cờ rán, canh cá đác viên, đậu bắp nhồi chả cá (*), mỗi món cá đều đủ màu sắc hương vị!

(*)


– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Cá đổng cờ rán

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Canh cá đác viên

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Đậu bắp nhồi chả cá (PS: Món này dịch bừa tên)

Chỉ là… vì sao toàn là cá?

“Bởi vì ăn cá bổ não.”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Cô đã biết bài thi 33 điểm kia có địa vị gì trong lòng bác sĩ Quý rồi.

Sau khi ăn xong, Diệp Trăn Trăn vì muốn thể hiện, ra sức nhận công việc rửa bát, Quý Triết Ngạn nhìn vết thương trên cổ cô, lạnh mặt cự tuyệt. Hăng hái của Diệp Trăn Trăn nhận lấy đả kích trầm trọng, đến ngồi ở ghế sô pha phòng khách.

Lúc cô còn đang rối rắm, Quý Triết Ngạn đã rửa xong tất cả bát đũa. Anh nhìn cô gái ngồi trên ghế sô pha, giọng nói không nặng không nhẹ: “Em cởi áo khoác ra đi.”

Diệp Trăn Trăn hơi kinh ngạc, bác sĩ Quý anh ấy… tự dưng thông suốt rồi!

Cô nhanh chóng cởi áo khoác, nháy mắt nhìn anh. Bác sĩ Quý mất tự nhiên chuyển tầm nhìn, vành tai hơi hồng – – bởi vì sau khi Diệp Trăn Trăn cởi áo khoác, anh mới phát hiện bên trong cô chỉ mặc một cái váy liền thắt eo khiến người ta suy nghĩ miên man.

“Anh giúp em bôi thuốc.” Quý Triết Ngạn ngồi bên cạnh Diệp Trăn Trăn, không biết vô tình hay cố ý di chuyển ánh mắt. Lúc này Diệp Trăn Trăn mới để ý trên tay anh cầm một bình thuốc, bên trong có một chút…, cô cũng không biết nó là cái gì. Chỉ có điều… không phải đều nói trong mắt bác sĩ cơ thể con người đều là thịt và xương sao, cho dù là giống khác, hẳn vẫn phải bình tĩnh mới đúng.


Cô chớp mắt cực nhanh, sáp gần lại Quý Triết Ngạn: “Cảm ơn bác sĩ Quý.”

Quý Triết Ngạn: “…”

Anh đột nhiên cảm thấy, quyết định bôi thuốc không được sáng suốt lắm.

Rượu thuốc có mùi gay gay mũi, Diệp Trăn Trăn hít hà, nghiêm túc nhìn Quý Triết Ngạn: “Có cần kéo vai áo xuống không? Như này không tiện bôi thuốc.”

Động tác trên tay Quý Triết Ngạn hơi dừng, nói: “Không cần.”

Rượu thuốc bôi trên da lành lạnh, Diệp Trăn Trăn vô thức rụt cổ một cái, động tác của Quý Triết Ngạn lại dừng lại.

Da cô rất đẹp, giống như trứng gà trơn mềm, bởi vì bôi rượu thuốc, trên da nổi lên màu hồng hồng khiến người ta muốn phạm tội.

“Bác sĩ Quý, sao thế?”

“… Không có gì.” Anh lau mấy cái trên cổ Diệp Trăn Trăn một cách cực nhanh chóng, động tác thành thạo, sau đó cầm bình rượu thuốc đứng lên.

Diệp Trăn Trăn tiếc nuối thở dài, không chiếm được tiện nghi của bác sĩ Quý thì chớ, tiện nghi của cô bác sĩ Quý cũng không muốn chiếm luôn.

Thật sự là đau buồn.

Cô nhìn rượu thuốc trên vai khô được kha khá, mặc lại áo khoác lên người. Sau đó chính là tiết mục bổ túc tiếng Anh đau khổ, Diệp Trăn Trăn phát hiện bác sĩ Quý nói tiếng Anh rất lưu loát, mặc dù một câu cô cũng không hiểu.

Lúc này mới cảm nhận sâu sắc chênh lệch giữa hai người — chênh lệch trí thông minh. Ngày trước y tá ở bệnh viện nói bác sĩ Quý là thiên tài, xem ra không phải nói điêu.

“Một chút em cũng không hiểu à?” Quý Triết Ngạn nhìn mặt mũi Diệp Trăn Trăn rơi vào sương mù, hơi rối rắm. Diệp Trăn Trăn lên tinh thần, nghiêm túc nghĩ ngợi rồi trả lời: “Em nghe hiểu and.”

Quý Triết Ngạn: “…”

Lúc trước anh cùng từng tiếp xúc qua với bệnh nhân mất trí nhớ, bọn họ mặc dù mất đi ký ức, nhưng kiến thức tích trữ cơ bản vẫn còn, giống như Diệp Trăn Trăn mất trí nhớ mà mất triệt để thế này, vẫn là lần đầu gặp.

“Vậy anh nói lại lần nữa.” Lần này Quý Triết Ngạn giảm tốc độ, cũng căn cứ phản ứng của cô để điều chỉnh cách thức giảng giải. Vì để kỳ thi của cô đủ điểm tiêu chuẩn, anh còn dạy cô rất nhiều tiểu xảo thi cử, Diệp Trăn Trăn học được không ít — chí ít, cô đoán đáp án nào có tỉ lệ đúng cao càng ngày càng chuẩn.

Đến 5 giờ, bác sĩ Quý đúng giờ tan học. Diệp Trăn Trăn lúc đầu nghĩ định ở đây ăn cơm tối, nhưng bác sĩ Quý không hề nhượng bộ bắt cô về nhà, Diệp Trăn Trăn ủ rũ cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Ở trong nhà cũng không an toàn.”

Quý Triết Ngạn ngẩn người.


Diệp Trăn Trăn ở trong nhà bị người ta đẩy xuống cầu thang, không nói hung thủ có thể đột nhập vào Diệp gia lần nữa hay không, ngay cả người trong Diệp gia cũng có hiềm nghi.

Anh hơi do dự, không tiếp tục bắt Diệp Trăn Trăn về, Diệp Trăn Trăn hài lòng ở lại ăn tiếp món canh cá đác buổi trưa còn dư.

Lề mề đến 7 giờ, Quý Triết Ngạn đưa cô lên tận xe mới quay người đi về.

Thứ ba, Diệp Trăn Trăn theo lịch đến chỗ bác sĩ Trương trị liệu. Mặc dù không phải mỗi lần đến đều thôi miên, nhưng thu phí lại không rẻ chút nào — ngay cả khi cùng bác sĩ Trương tán gẫu chuyện nhà, vẫn dựa theo bảng giá thống nhất thu tiền.

Trong lòng Diệp Trăn Trăn bất bình, cô cảm thấy tiếng sĩ Trương là một kẻ lừa đảo, nếu không phải gặp bác sĩ Quý, cô đã không muốn đến để tiêu tiền cho anh ta.

“Bác sĩ Trương, tôi đến đây điều trị hơn một tháng rồi, thế nhưng bệnh tình hoàn toàn không có chuyển biến tốt hơn, tôi rất nghi ngờ chuyên môn của anh đấy.” Diệp Trăn Trăn nằm trên ghế sô pha, mắt to đen láy nhìn bác sĩ Trương âu phục giày da.

Bác sĩ Trương không ngại để cô vặn hỏi, thậm chí còn lộ ra nụ cười tự cho là mê người với cô: “Diệp tiểu thư, rất nhiều thứ đều thay đổi trong im lặng.”

“Có ý gì?” Diệp Trăn Trăn nhíu mày, “Ý anh là thời gian điều trị chưa đủ dài sao?” Đúng vậy, anh ta đương nhiên hy vọng thời gian càng dài càng tốt, cô có thể nuôi anh ta cả đời là tốt nhất.

“Đừng dùng ánh mắt nhìn tiểu bạch kiểm để nhìn tôi, tin tôi đi, tiểu bạch kiểm phục vụ còn lâu mới được bằng tôi.”

Diệp Trăn Trăn: “…”

Là một phần tử tri thức, làm sao làm được mấy chuyện dung tục như vậy?

“Trời sinh.” Âm thanh nhẹ nhàng của bác sĩ Trương truyền tới, Diệp Trăn Trăn giống như bị người ta hạ chú, chậm rãi nhắm mắt lại.

Vẫn ở trong bóng tối lộn xộn, có điều lần này tầm mắt đã rõ ràng hơn. Nguồn sáng hình trăng khuyết hiện lên trong tầm mắt, Diệp Trăn Trăn mơ hồ nhìn thấy người đàn ông khiêng cô lên tầng.

Người đàn ông quay gáy vào cô, giống như đang nhìn đường phía sau lưng. Diệp Trăn Trăn cố gắng lặng lẽ mở mắt, chỉ thấy cơn đau đầu ập tới. Đường tựa như chưa đi tới điểm cuối, người đàn ông bỗng dừng lại. Hắn ta nói cái gì đó, Diệp Trăn Trăn một chữ cũng không nghe rõ.

Bên vai bị người ta dùng sức đẩy, cô đột nhiên từ ghế sô pha ngồi bật dậy.

“Nhìn thấy cái gì rồi?” Bác sĩ Trương ngồi đối diện, không hề hoang mang nhìn lại. Cô lau mồ hôi lạnh trên trán, môi tái nhợt.

Cô nhìn thấy mặt của người đàn ông kia, là ông cậu của cô.”

Lời của editor: Mọi người muốn post theo lịch hay edit chương nào thì post chương ấy? Cmt ý kiến giúp mình nha. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ ^^


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.