Đọc truyện Nữ Vương Mất Trí Nhớ – Chương 25: Lưu manh
“Người đó rất cao, nhìn bóng lưng chắc là đàn ông, mặc áo khoác có mũ…” Cô chủ quán trà sữa từ từ nhớ lại, vô thức mím môi, “Tôi chỉ nhớ được như vậy thôi.” Cảnh sát ngồi đối diện ghi chép xong, nói cảm ơn cô ấy rồi tìm Diệp Trăn Trăn lấy lời khai.
Diệp Trăn Trăn nói lại những lời vừa nói với Tả Dịch lại một lần, bởi vì liên quan đến vụ án giết người, cho nên cây chích điện hung thủ rơi ở hiện trường do Tả Dịch thu giữ, đồng chí cảnh sát làm tốt công việc ghi chép, an ủi Diệp Trăn Trăn vài câu rồi rút lui.
Tả Dịch vẫn ở lại quán, phân tích những lời Diệp Trăn Trăn vừa nói. Hung thủ mang mũ và khẩu trang, dưới ánh đèn lờ mờ rất khó phân biệt, nhưng dựa theo miêu tả của chủ quán trà sữa và Diệp Trăn Trăn, rất có thể là Tần Không.
“Gần đây Tần Không có liên lạc với cô không?” Tay Tả Dịch sờ sờ bao thuốc lá trong túi, sau đó lại thu tay. Diệp Trăn Trăn uống ngụm trà sữa nóng còn lại, trả lời: “Xế chiều vừa gọi cho tôi, anh ta hỏi tôi có phải đang điều trị chỗ bác sĩ tâm lý không, có nhớ ra cái gì không.”
Tả Dịch trầm ngâm một chút, không nhanh không chậm nói: “Mặc dù ở đây ít người lại tương đối hẻo lánh, nhưng dù sao cũng là trung tâm thành phố, hung thủ chọn chỗ này ra tay với cô, chứng tỏ hắn ta đang sốt ruột.”
Diệp Trăn Trăn nhíu mày, bình thường cô ra ngoài đều có người đưa đón, thời gian còn lại không ở nhà cũng ở trường, nếu không sẽ ở cạnh bác sĩ Quý, muốn tìm thời điểm cô ở một mình, thật đúng là khó khăn. Người kia chắc hẳn luôn theo dõi cô, không dễ dàng gì mới kiếm được cơ hội nên không suy nghĩ là nội thành hay ngoại thành, trực tiếp làm bừa.
“Có cần đưa cô tới bệnh viện kiểm tra không?” Trên vai và cổ Diệp Trăn Trăn hiện rõ từng mảng đỏ, có thể tưởng tượng lúc đó hung thủ dùng bao nhiêu sức lực, phía bên trái cổ của Diệp Trăn Trăn quả thật hơi đau, nhưng nghĩ đến việc tới bệnh viện nhất định bác sĩ Quý sẽ biết, liền lắc đầu: “Không cần, tôi về nhà tắm nước nóng là ổn.”
Tả Dịch không nói thêm, tiễn cô lên xe rồi mới xoay người về cục cảnh sát. Chú Ngô đối với việc Diệp Trăn Trăn bị tấn công vô cùng áy náy, còn trịnh trọng nói xin lỗi với cô, khiến Diệp Trăn Trăn cũng thấy ngại ngùng theo. Sau khi về nhà, Tôn Thiến và Diệp Khang Bình đều đang ngồi ở phòng khách, thấy cô về, Tôn Thiến lập tức đứng lên đón: “Trăn Trăn, vừa rồi cảnh sát gọi điện tới, nói cháu trên đường bị tấn công?”
Diệp Trăn Trăn còn chưa lên tiếng, Diệp Khang Bình đã nổi giận đùng đùng nói: “Một cô gái như cháu đêm hôm khuya khoắt không về nhà lại ở ngoài đường làm loạn cái gì? Cho người ta làm bia ngắm sống à?”
Tôn Thiến trừng mắt lườm ông ta một cái, vẻ mặt tươi cười lôi kéo Diệp Trăn Trăn: “Cậu cháu cũng là lo lắng cho cháu thôi, cháu đừng trách ông ấy. Cháu sao rồi, có bị thương không?”
Diệp Trăn Trăn bất động thanh sắc rút tay về, nhìn Tôn Thiến nói: “Cháu không sao, nhưng tên kia đã bỏ chạy, cảnh sát đang điều tra.”
“Vậy cháu có nhìn rõ là ai không?”
“Không có, hắn ta che mặt.” Diệp Trăn Trăn hàm hồ đáp lại một câu, “Mợ, cháu hơi mệt, cháu đi ngủ trước đây.”
“Ừ được được, nghỉ ngơi sớm một chút, để mợ bảo thím Chu mang một cốc sữa nóng cho cháu.”
Diệp Trăn Trăn gật đầu rồi lên phòng. Cô tiếp nhận thôi miên cậu mợ cũng đã biết, nhưng bọn họ không phản đối, hơn nữa Diệp Trăn Trăn cảm thấy, từ lúc đó thái độ của cậu mợ đối với cô càng ân cần hơn.
Cô nhớ trước đây Tả Dịch đã nói, hung thủ không giết chết cô, có lẽ bởi vì cô có thể nói ra bằng chứng có lợi với hắn.
Sau khi khôi phục trí nhớ, đối với cậu mợ sẽ có lợi sao? Nhưng nếu như mình không nhìn thấy hung thủ là ai, vậy tại sao còn bị người ta tấn công?
Bước chân bỗng nhiên dừng lại, chẳng lẽ, kẻ giết ông ngoại và đẩy cô xuống không cùng một người?!
Sau lưng nổi lên cảm giác lạnh lẽo, cô nhìn thoáng phòng khách, tăng tốc bước chân về phòng.
Sau khi tắm rửa xong, quả nhiên thím Chu mang sữa lên, còn quan tâm hỏi cô vài câu. Diệp Trăn Trăn uống một hơi hết cốc sữa, nhìn thím Chu mang cốc ra ngoài, mới mệt mỏi nằm trên giường lớn.
Cùng là thiên kim tiểu thư, người ta thì mỗi ngày đều tiệc rượu vũ hội cùng các loại cao phú soái, còn cô mỗi ngày bị đâm bị giết, chạy trốn khỏi nghi phạm… Tiểu thuyết quả nhiên là gạt người.
Cô thở dài, gửi tin nhắn cho Quý Triết Ngạn: “Bác sĩ Quý, em nhớ anh lắm. qwq”
Biểu cảm vô cùng đáng thương, biểu thị tâm trạng của cô bây giờ. Cái nhà này khiến cô thấy sợ, nếu như có thể, cô tình nguyện ở trong trường.
Điện thoại trong tay rung lên khiến Diệp Trăn Trăn giật mình. Mở tin nhắn bác sĩ Quý gửi tới, đơn giản viết một câu: “Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút, ngủ ngon.”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Bác sĩ Quý thật là… không hiểu phong tình!
“Vậy em không nhớ anh, anh nhớ em có được không? ^_^” Diệp Trăn Trăn vô sỉ hỏi thăm.
Quý Triết Ngạn: “…”
Anh cân nhắc, gửi lại một chữ: “Được.”
Diệp Trăn Trăn thỏa mãn.
“Bác sĩ Quý, em yêu anh muah muah! =333=”
Lần này Diệp Trăn Trăn đợi nửa ngày, cũng không thấy Quý Triết Ngạn phản ứng gì, cô không khỏi lo lắng, không phải do mình phóng khoáng quá, dọa bác sĩ Quý sợ rồi chứ.
Lật qua lật lại vẫn không ngủ được, cô tìm số luật sư Tiền trong điện thoại, gọi một cú. Điện thoại vang lên ba tiếng liền có người bắt máy: “Diệp tiểu thư, xin chào.”
“Ầy…” Diệp Trăn Trăn nghẹn lời, mặc dù ngày đó đọc di chúc ông ta không kiêng nể hoài nghi cô, nhưng trên mặt vẫn rất lịch sự và chuyên nghiệp, “Luật sư Tiền ngại quá, muộn như thế còn làm phiền ông, tôi có một số vấn đề liên quan đến pháp luật cần trưng cầu ý kiến của ông.”
“Mời nói.”
“Ách nếu như tôi… qua đời, tài sản của ông ngoại sẽ để cho ai?”
Đối phương hiển nhiên không ngờ cô sẽ nói như vậy, sửng sốt một chút mới nói: “Mặc dù thủ tục thừa kế chưa chính thức làm, nhưng bây giờ cô vẫn là người thừa kế hợp pháp, nếu như cô qua đời thì tài sản sẽ để lại cho người thừa kế của người thừa kế.”
Người thừa kế của mình? Mặc dù không biết là ai, nhưng… nhất định không phải là cậu mợ, Diệp Trăn Trăn sắc mặt nặng nề, lại hỏi: “Vậy đính hôn có hiệu lực không?”
“Ở nước ta thì không được, ngay cả đính hôn rồi, cũng không có nghĩa phải kết hôn. Muốn hủy bỏ hôn ước không cần hỏi ý kiến của đối phương, chỉ cần một bên yêu cầu, hôn ước tự động được hủy.”
“Cảm ơn luật sư Tiền.” Diệp Trăn Trăn chờ đối phương cúp điện thoại, mới đặt di động xuống.
Cô cảm thấy, người tấn công cô đêm nay rất giống Tần Không, vừa rồi nói chuyện với luật sư Tiền càng chắc chắn điều này. Sự nghi ngờ đối với Tần Không chưa bao giờ biến mất, mặc kệ vì lý do gì, cô không thể kết hôn với anh ta.
Dựa vào những điều luật sư Tiền vừa nói, cô và Tần Không đã tính là hủy hôn rồi? Cô vẫn muốn gọi Tần Không ra nói chuyện rõ ràng, nhưng sau sự kiến phát sinh đêm nay, cô không dám một mình gặp mặt anh ta.
Lại nhìn điện thoại, tin nhắn của bác sĩ Quý còn chưa tới. Diệp Trăn Trăn thở dài, dần dần ngủ thiếp đi. Có lẽ buổi tối nhận kích thích quá lớn, cô lại gặp ác mông, lúc tỉnh lại đầu óc còn mê man.
Cầm điện thoại lên nhìn thời gian, vẫn chưa tới sáu giờ, điều duy nhất khiến người ta vui mừng chính là, trên điện thoại có một tin nhắn chưa đọc, được gửi từ Quý Triết Ngạn.
Diệp Trăn Trăn mở tin nhắn, thời gian gửi là 11:30, bác sĩ Quý bảo cô hôm nay sau khi tan học đến nhà anh bổ túc tiếng Anh.
Diệp Trăn Trăn vội vàng nhớ lại thời khóa biểu, hôm nay chỉ có hai tiết buổi sáng, bác sĩ Quý lại được nghỉ… Quả nhiên trời giúp rồi!
“Bác sĩ Quý, 11 giờ em tới tìm anh, em muốn ăn cá tuyết chiên muah muah!”
Tin nhắn gửi đi, tâm trạng của Diệp Trăn Trăn cuối cùng cũng không nặng nề nữa — mặc dù cô hoàn toàn không ý thức được hành vi của mình vô sỉ đến mức nào.
Rửa mặt xong, thím Chu bưng bữa sáng lên, Diệp Trăn Trăn nhấp một ít nước trái cây, điện thoại trên bàn rung hai tiếng.
“Được.”
“Anh thấy thời gian em gửi tin nhắn sau 5 giờ, có phải lại gặp ác mộng không?”
Ách…
“Không phải, em dây sớm học bài.” Lần đầu nói dối bác sĩ Quý, cô không muốn bác sĩ Quý biết hôm qua cô bị người ta tấn công… Bác sĩ Quý nhất định sẽ tự trách.
“Cố gắng là chuyện tốt, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi.”
Nhìn tin nhắn bác sĩ Quý gửi tới, Diệp Trăn Trăn lập tức cảm thấy xấu hổi. Cô quyết định từ ngày mai sẽ học bài!
Khi đến lớp, Diệp Trăn Trăn bất ngờ khi thấy Bùi Thúy Thúy ở đây. Nhìn qua cô ấy khá vui vẻ, dùng một câu thành ngữ dân gian để hình dung, chính là nhân phùng hỉ sự tinh thần sảng (*). Diệp Trăn Trăn tò mò hỏi thăm, thì ra Hệ thảo ca ca đồng ý cùng cô ấy ăn cơm trưa.
(*) Nhân phùng hỉ sự tinh thần sảng: Con người gặp chuyện tốt tinh thần liền sảng khoái dễ chịu.
Diệp Trăn Trăn trừng mắt nhìn, hỏi: “Hai người định ăn ở đâu?”
“Căn tin!”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Hệ thảo… thật không dễ dàng.
Sau khi tan học, Bùi Thúy Thúy nhảy lên hoan hô chạy về phía căn tin, Diệp Trăn Trăn cong khóe miệng, dù cô không ăn ở trường, cũng biết hiện giờ căn tin còn chưa mở.
Đi ngang qua sườn núi tình nhân nổi danh trong trường, không bất ngờ khi gặp từng đôi sinh viên nắm tay nhau nằm phơi nắng. Diệp Trăn Trăn thưởng thức một lúc, trong đầu hiện lên một giọng nam trầm thấp: “Lại một mùa giao phối…”
Cô bị mình dọa sợ, tăng tốc bước nhanh.
Mặc dù chỉ qua nhà bác sĩ Quý một lần, nhưng Diệp Trăn Trăn đã khá quen thuộc. Trước khi cô tới, còn cố ý mua bánh mousse vị xoài, cô nhớ trước kia bác sĩ Quý có nói qua, anh thích ăn xoài.
Cửa mở ra, cô đưa bánh ngọt tới, nhưng lại thấy sắc mặt bác sĩ Quý thay đổi. Trong lòng Diệp Trăn Trăn hơi hồi hộp, làm sao? Chẳng lẽ bác sĩ Quý không thích ăn bánh ngọt?
“Cổ của em bị sao thế?” Quý Triết Ngạn cau mày, giọng nói nghiêm trọng.
Diệp Trăn Trăn vô thức liếc qua vai mình, sau đó lại càng hồi hộp. vết bầm trên vai và cổ chưa biến mất, hôm nay cô nên mặc áo len cao cổ ra ngoài mới đúng.
“Ha ha, không có gì, em không cẩn thận bị va trúng.” Diệp Trăn Trăn cười ha ha vào nhà, ý đồ nói sang chuyện khác. Quý Triết Ngạn không bỏ qua bộ dạng này của cô, sau khi đóng cửa vẫn nghiêm túc hỏi: “Va trúng? Vết thương này rõ ràng là bị cơ bắp dùng sức ép mà thành.”
Diệp Trăn Trăn: “…”
Cô làm sao lại quên, bác sĩ Quý là… bác sĩ.