Đọc truyện Nữ Vương Mất Trí Nhớ – Chương 27: Khó chịu
Diệp Khang Bình từ cuộc họp đi ra, dặn dò thư ký pha cho mình một cốc cà phê rồi vào thẳng phòng làm việc. Ngồi xuống ghế dựa, ông ta xoa nhẹ bên mắt phải đang nháy không ngừng. Tục ngữ có câu mắt trái nháy tài mắt phải nháy tai, người làm ăn đều hay tin những thứ này, chẳng lẽ có dự án nào trong tay không thuận lợi?
Điều này khiến ông ta cảm thấy không thoải mái. Thực ra đôi khi ông ta rất hâm mộ Diệp Trăn Trăn, bình thường cái gì cũng không cần làm, mỗi năm chỉ chờ công ty chia hoa hồng là được. Nhìn lại ông ta mà xem, hàng ngày ở công ty mệt như cún, ông già thế mà còn để toàn bộ tài sản cho Diệp Trăn Trăn! Ông ta biết ông già luôn rất yêu thương đứa cháu gái này, cô em thứ ba tuổi còn trẻ mà lại xảy ra việc ngoài ý muốn làm ông cụ như già đi cả chục tuổi, cũng may vẫn còn Diệp Trăn Trăn, ông già liền dành hết yêu thương lên người Diệp Trăn Trăn.
Thế nhưng bản thân cũng là con trai ông già, vậy mà lại để có hai căn hộ cho mình, đang bố thí ăn mày à? Không được nghĩ không được nghĩ nữa, mỗi lần nghĩ tới chuyện này, ông ta đều thấy rất khó chịu.
Vẫn là ông anh cả thoải mái nhất, hai mươi tuổi tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với bố, một mình chạy ra nước ngoài, ngay cả đám tang bố cũng không tham dự.
Đoạn tuyệt quan hệ triệt để.
Diệp Khang Bình còn ngồi trong phòng làm việc suy nghĩ lung tung, cửa phòng làm việc bị gõ hai tiếng. Ông ta tưởng thư ký bưng cà phê vào, tùy tiện bảo mời vào.
“Chào Diệp tiên sinh, chúng tôi là cảnh sát.” Tả Dịch và Lý Tín Nhiên từ cửa bước vào, rút nhanh thẻ cảnh sát ra. Thư ký đứng sau lưng bọn họ, trong tay còn bưng một cốc cà phê bốc hơi nghi ngút, dáng vẻ muốn mở miệng nói gì đó mà không dám.
Diệp Khang Bình trông thấy Tả Dịch, tâm trạng càng thêm khó chịu. Ông ta đương nhiên biết anh ta là cảnh sát, mặc dù chỉ gặp qua có hai lần, nhưng ấn tượng để lại cả đời cũng không quên được.
“Khang Bình, chuyện gì thế?” Bên ngoài phòng làm việc có một đống người vây xem, tất cả đều tò mò nhìn vào trong này, Tôn Thiến xuyên qua bọn họ vào phòng, trông thây Tả Dịch liền nhíu mày.
“Là thế này, chúng tôi nghi ngờ ông và hung thủ có quan hệ với nhau, mời ông theo chúng tôi trở về hợp tác điều tra.” Âm thanh của Tả Dịch không lên không xuống nhưng lại khiến Diệp Khang Bình toát mồ hôi lạnh.
“Cảnh, cảnh sát Tả đừng nói đùa.” Diệp Khang Bình cố trấn định, chỉ là giọng điệu bắt đầu thay đổi tiết lộ ra sự căng thẳng của ông ta, “Giết người là phạm pháp đó!”
Tả Dịch cười cười: “Cái này so với ông chúng tôi còn hiểu rõ hơn.”
Tôn Thiến một bên lo lắng nhìn Diệp Khang Bình, một bên muốn nói lại thôi, sau đó quay đầu nhìn Tả Dịch: “Các anh nghi ngờ ông ấy có quan hệ với hung thủ sao?”
Lý Tín Nhiên bật cười, hơi hài hước nhìn Tôn Thiến: “Thế nào, ông bà và hung thủ thật sự có quan hệ à?”
Sắc mặt Tôn Thiến tái nhợt, Diệp Khang Bình trừng mắt nhìn lại, bà ta liền cau mày không nói tiếp. Tả Dịch bước lên một bước, nhìn Diệp Khang Bình nói: “Chúng tôi nghi ngờ ông và vụ án Diệp Hồng Sinh bị giết ở Diệp gia vào tối ngày 13 tháng 3 có quan hệ với nhau.”
Nói đến đây, nhân viên công ty đứng hóng ngoài phòng lập tức xì xào bàn tán. Diệp Khang Bình là con trai của Diệp Hồng Sinh, chuyện này cả công ty ai cũng biết, con trai giết bố, thiên lý khó dung.
Diệp Khang Bình sốt ruột, sắc mặt tái xanh: “Anh, các anh không được nói lung tung, các anh có chứng cứ gì chứng minh tôi giết người? Thành phố A có pháp luật đấy!”
Tả Dịch nhếch khóe miệng cười cười: “Chúng tôi chuẩn bị dẫn ông về để giảng giải một chút thế nào là pháp luật đây.”
Diệp Khang Bình: “…”
Một tiếng sau, Diệp Khang Bình ngồi trong phòng thẩm vấn, chỉ lặp lại một câu: “Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì.” Tả Dịch ngồi đối diện nhìn ông ta, không nhanh không chậm nói: “Ông không muốn nói, đã vậy để tôi nói, Diệp Trăn Trăn đã nhớ lại rồi, đồng thời chỉ ra chính ông đã đẩy cô ta xuống cầu thang cùng với hung thủ giết Diệp Hồng Sinh.”
“Thối lắm!” Diệp Khang Bình tức giận đập bàn, giống như oan ức lắm. Lý Tín Nhiên cau mày đứng lên theo, tức giận nhìn ông ta: “Làm gì đấy? Ngồi xuống!”
Diệp Khang Bình bị quát hơi sững sờ, mặt mày xám xịt ngồi xuống. Tả Dịch nói xong câu kia rồi không nói thêm nữa, biểu tình trên mặt Diệp Khang Bình biến đổi nhiều lần, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Diệp Trăn Trăn đã nhớ lại rồi?”
“Ừm.” Tả Dịch bình thản gật đầu.
“Sau khi cô ta khôi phục trí nhớ liền tố cáo tôi giết bố?” Trên mặt Diệp Khang Bình mang theo nét trào phúng, lông mày Tả Dịch khẽ động, hỏi ngược lại: “Cho nên ông không phủ nhận chính ông đã đẩy cô ta ngã xuống cầu thang?”
Diệp Khang Bình đờ đẫn, lại kích động nói: “Đương nhiên là phủ nhận! Cô ta hoàn toàn bịa đặt! Không biết chừng không có ai đẩy, là chính cô ta tự ngã xuống!”
Tả Dịch và Lý Tín Nhiên liếc nhau một cái, hỏi ông ta mấy vấn đề nữa, nhưng Diệp Khang Bình lại tiến vào trạng thái “Trước khi luật sư của tôi đến, tôi sẽ không nói bất cứ điều gì”.
Mấy phút sau, trong sự mong chờ tha thiết của Diệp Khang Bình, luật sư của ông ta cuối cùng cũng tới. Bởi vì không có bằng chứng mang tính quyết định, Diệp Khang Bình được bảo lãnh ra ngoài, Tả Dịch đứng bên cửa sổ nhìn chiếc xe con đi xa, mím môi một cái. Lúc đầu cho là đầu óc Diệp Khang Bình không được thông minh lắm, nên lúc thẩm vấn vẫn rất khách khí, không nghĩ tới miệng còn cứng lắm.
Anh ta quay đầu nhìn Lý Tín Nhiên: “Cái chích điện lần trước đã tra ra cái gì chưa?”
Lý Tín Nhiên lắc đầu: “Không kiểm tra được dấu vân tay và tóc, loại kia cũng là loại phổ thông, đang điều tra từ những nơi có thể mua được, tạm thời chưa có thu hoạch gì.”
“Ừ.” Tả Dịch nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, châm một điếu thuốc.
Diệp Khang Bình ra khỏi cục cảnh sát, không trở về công ty mà trực tiếp phóng về nhà. Ông ta muốn xem xem, Diệp Trăn Trăn đang chơi trò gì.
Diệp Trăn Trăn học cả ngày trong trường, vừa về nhà liền nhìn thấy Diệp Khang Bình và Tôn Thiến đang ngồi trong phòng khách, không nói một câu, mặt mũi nghiêm trọng. Cô mím môi, vốn định giả vờ không nhìn thấy bọn họ, lại bị Diệp Khang Bình gọi lại: “Cô đứng lại đấy cho tôi!”
Chân phải Diệp Trăn Trăn nhấc lên chần chừ một giây, còn chưa kịp bỏ xuống, Diệp Khang Bình đã sải bước đi tới trước mắt cô: “Nghe nói cô đã khôi phục lại trí nhớ?”
“À.” Diệp Trăn Trăn không thể tránh, cuối cùng đành quay người lại, nhìn Diệp Khang Bình gật nhẹ đầu: “Vâng.”
“À.” Diệp Khang Bình đột nhiên cười lạnh một tiếng, biểu cảm trở lên dữ tợn, “Bây giờ cô có ý gì, định độc chiếm tài sản của Diệp gia sao?”
Diệp Trăn Trăn nhíu mày, không rõ ý tứ trong lời nói của ông ta.
Diệp Khang Bình vẻ mặt lạnh lẽo, kéo cổ tay Diệp Trăn Trăn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô biết rất rõ, cô căn bản không phải Diệp Trăn Trăn!”
PS: Đủ 30 vote tớ sẽ up luôn chương mới nhé hehe