Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 9: MỘC TỊCH
Diệp Huyên lau tóc xong thì ra ngoài ôm y phục đã phơi khô vào phòng xếp ngay ngắn. Chỗ nào còn rách thì nàng xỏ chỉ luồn kim vá lành lại.
Mộc Khiết mang Diệp Hiên cùng Diệp Huân đi chơi xong về lại phòng. Trên tay hai huynh đệ Diệp gia là một bao táo dại.
“Tỷ, Mộc ca giúp tiểu Hiên hái nhiều táo mèo lắm”. Diệp Hiên vừa nói vừa khoe bao táo mèo ôm trong ngực.
“Tỷ ăn thử táo mèo đi, chua chua ngọt ngọt, ngon lắm. Tiểu Huân rất thích”. Diệp Huân đưa một trái táo mèo cho Diệp Huyên ăn thử.
“Bảo bối ngoan, lát nữa tỷ ăn. Hai đệ không nên ăn táo mèo nữa, nếu không đầy bụng sẽ không dùng thiền trưa được. Chúng ta đi rửa táo rồi ăn cơm. A xém chút quên tiểu gia hỏa Trần Hoài kia rồi, rửa táo mèo xong nhớ mang cho Hoài nhi kia một ít, nếu biết các đệ đi hái táo dại mà không rủ hắn, chắc sẽ làm ầm lên”. Diệp Huyên cười nói, dẫn 2 huynh đệ Diệp gia đi rửa táo mèo.
Mộc Khiết cũng đi theo, hắn vừa đi vừa nói: “Huyên, khi nãy ta đi ngang qua chính điện phật đường có thấy cả nhà Lí thôn trưởng đang bái phật. Ta nghĩ họ đến đây một là vị Trần gia, hai là vì nàng, dù sao ngày mai cả thôn sẽ họp bàn xử chuyện của muội”.
Nàng đã công khai chuyện của hắn với hai đệ đệ thì hắn cũng nên xưng hô thân thiết với nàng.
“Bây giờ ta thật sự không muốn gặp họ chút nào, nhưng kệ họ đi. Hiện tại ta muốn mua y phục”. Diệp Huyên nói.
“Vậy có gì khó. Ta đánh xe chở nàng vào thành mua là được. Cửa hàng y phục trong thành bán đến xế chiều mới dọn hàng”. Mộc Khiết cười nói. Hắn đã rất muốn mua thứ gì đó cho nàng, nhưng không biết phải mua gì. Giờ thì tốt rồi, nàng muốn y phục thì hắn liền mua cho nàng mấy bộ y phục.
“Vậy dùng thiền xong, chúng ta và cả tiểu Hiên, tiểu Huân đều đi. Ta muốn mua y phục cho cả hai đệ ấy nữa”. Diệp Huyên vừa đi vừa vuốt đầu tiểu Huân nói.
“Hay quá, được vào thành chơi a”. Diệp Hiên vỗ tay vui mừng nói.
“Tiểu Huân thương tỷ nhất”. Diệp Huân ôm Diệp Huyên nói.
“Hay là chúng ta đi luôn ngay bây giờ. Vào thành chúng ta đến tửu lâu dùng cơm trưa”. Mộc Khiết đưa ra ý kiến nói.
“Vào thành mất đến 2 canh giờ. Vẫn nên ăn trước rồi hãy đi. Quan trọng hôm nay ta làm nhiều món chay, ngươi nhất định phải ăn”. Diệp Huyên lắc đầu nói.
“Được. Xem ra ta có lộc ăn”. Mộc Khiết cười nói.
“Ngươi dẫn bọn tiểu Hiên đi rửa tay rồi ra phòng ăn. Ta vào bếp phụ các đại sư rồi đến sau”. Diệp Huyên nói.
Nói xong, Diệp Huyên đi vào bếp lấy chậu mì căn đã làm lúc sáng, một nửa để nguyên đòn, một nửa nhờ các đại sự phụ xé nhỏ ra.
Diệp Huyên bắt chảo nóng, thêm dầu ép từ đậu nành vào, sau đó chiên sơ nửa chậu mì căn còn nguyên đòn. Chiên xong thì nàng đem mới đem mì căn nguyên đòn cắt xéo khoanh tròn, như vậy mì căn mới không bị nát.
Tiếp theo nàng dùng một nồi lớn cho dầu vào, đợi dầu nóng thì cho cà chua băm nhuyễn vào, nêm thêm đường, nước tương, chút muối. Đợi hỗn hợp sôi lên, mới cho mì căn đã chiên sơ vào, trộn đều, thêm chút nước, để lửa riu riu, đợi nước hơi sắp cạn thì món ăn hoàn thành.
Còn nửa chậu mì căn xé sợi thì nàng lại bắt chảo dầu nóng cho xả ớt phi thơm, rồi cho mì căn vào, cho gia vị muối, xíu đường, nước tương. Để món này thêm phần bắt mắt thì nàng cho thêm nước cốt nghệ.
Chưa dùng ở đó, Diệp Huyên còn cắt củ cải trắng thành khúc vuông, bỏ vào nồi nấu với táo đỏ. Đợi củ cải chín thả thêm đậu phụ non vào, rắc thêm chút tiêu cho thơm.
“Bếp trưởng” Viên Chân đại sư cùng các vị tăng nhân phòng bếp lần đầu thấy món chay được làm công phu như vậy, vừa đẹp mắt vừa ngon. Sau một hồi sửng sốt thì họ thở dài nặng nề, vì món của “phe mình” chỉ làm đơn giản có một dĩa rau củ luộc mà thôi.
—-
Lí Thành cùng Lí Phong bàn một chút chuyện ruộng nương với Trần Khiêm xong thì được Viên Âm đại sư mời ở lại dùng thiền chay.
Hai cha con Lí Thành liền đồng ý, còn mẫu tử La thị cùng Lí Uyển Nhi và Lí Hạo đương nhiên cũng đi theo.
” Viên Âm đại sư, trụ trì Không Trí đại sư hiện không có ở chùa sao?” Lí Thành vừa đi vừa hỏi.
“Trụ trì vẫn đang ở chùa, chỉ là trụ trì sư phụ cùng ba vị sư thúc đang bế quan nghiên cứu Phật pháp”. Viên Âm đại sư chấp tay nói.
Cách đây 1 ngày, Diệp Huyên đã hiến tặng cho chùa một bộ kinh Chú Đại Bi bằng tiếng Phạn và bộ sự tích về Nhiên Đăng Cổ Phật. Nếu là ở hiện đại thì bộ kinh này khá phổ biến nhưng đối với thời cổ đại lạc hậu này, thì lại trở thành sách quý.
Khi trụ trì Không Trí đại sư nhận được bộ kinh thì ngay lập tức phó thác chuyện ở chùa cho 3 đệ tử là Viên Âm lo chính viện chùa, Viên Nghiệp lo dạy dỗ các tiểu tăng ni, Viên Chân lo củi lửa bếp núc; sau đó cùng với 3 sư đệ Không Vân, Không Tướng và Không Như “bế quan tỏa cảng” nghiên cứu sự thâm diệu của 2 bộ kinh.
—-
Nhóm Chu Nhược Đồng đã ngồi sẵn trong phòng ăn, thấy Trần Khiêm đi tới liền đứng lên nói chuyện với hắn.
“Chàng đi đâu từ sáng giờ vậy? Hoài nhi đòi chàng chơi đùa cùng, hại đầu ta nhức muốn chết”. Chu Nhược Đồng tố khổ nói.
“Hoài nhi thật không ngoan, làm mẫu thân đau đầu nha”. Trần Khiêm cười nói, trách yêu Trần Hoài.
“Phụ thân mới không ngoan, chọc Diệp tỷ tỷ tức giận, tỷ tỷ liền không đến thăm Hoài nhi”. Trần Hoài ai oán nói.
[Quy ước: con nhà nông gọi cha mẹ là cha – nương; con nhà quan gọi cha mẹ là mẫu thân – phụ thân. Tác giả Huyền Ghibli]
“Ai nói ta chọc giận tiểu thù dai kia? Là nàng ta chọc phụ thân tức muốn nổ phổi đây”. Trần Khiêm giả vờ đấm ngực tức giận.
“Diệp tỷ không giận, sao không đến thăm Hoài nhi? Còn nữa chỉ dẫn mỗi Hiên ca, Huân ca đi hái táo dại cũng không dẫn Hoài nhi đi. Diệp tỷ hết thương Hoài nhi rồi, đều tại phụ thân hết”. Trần Hoài mắt đỏ hoe, oán giận nói.
“Hoài đệ đừng khóc, tỷ ta không có giận đệ nha. Là Mộc ca dẫn chúng ta đi hái táo dại, tỷ ở trong phòng vá y phục, còn làm cơm nữa, tỷ bận nên chưa kịp thăm Hoài đệ thôi”. Diệp Hiên thông minh trấn an nói.
“Đúng đó, tỷ tỷ dặn ta phải mang táo mèo rửa thật sạch, rồi mới chia cho Hoài đệ ăn a”. Diệp Huân vừa nói vừa đưa cho Trần Hoài một rổ nhỏ táo mèo.
Trần Hoài rất thích Diệp Huyên nên cũng chơi cùng với Diệp Hiên, Diệp Huân. Càng chơi càng thích, cả ba đều trở thành bằng hữu tốt. Trần Hoài cùng tuổi nhưng nhỏ tháng hơn nên xưng đệ với huynh đệ Diệp gia.
“Vẫn là Diệp tỷ thương ta, không giống như phụ thân suốt ngày chỉ biết đi chơi”. Trần Hoài ôm rổ táo mèo nói.
“Phụ thân nào có đi chơi, ta đi làm chuyện chính sự a”. Trần Khiêm nghiêm túc nói.
“Thôi thôi, hai phụ tử đừng náo nữa, người khác thấy liền mất mặt”. Chu Nhược Đồng cười trách nói.
Nghe Chu Nhược Đồng nói, Trần Khiêm sực nhớ đám người Lí Thành. Hắn liền giới thiệu cả nhà Lí Thành với Chu Nhược Đồng và ngược lại.
Xả giao vài câu, họ chia nhau ra ngồi.
Tuy ở đây là chùa nhưng quy củ nam nữ khác biệt không thể bỏ qua. Nam nữ phân ra ngồi.
Trần Hoài đáng lý cũng phải ngồi riêng, nhưng chỉ là nam hài 6 tuổi, lại thích bám nương nên không cần câu nệ tiểu tiết, liền ngồi chung với bàn Chu Nhược Đồng và Chu ma ma.
Chu ma ma tuy là hạ nhân nhưng là vú nuôi Chu Nhược Đồng lẫn Trần Hoài nên được Chu Nhược Đồng đặt cách được ngồi cùng bàn.
Chu Nhược Đồng cũng không hà khắc hạ nhân nên cho nhóm Lam Nguyệt và một số tỳ nữ khác ngồi bàn khác dùng cơm.
“Lí thị ngươi cùng nữ nhi không cần tách bàn, cứ ngồi chung với chúng ta”. Chu Nhược Đồng nói.
Theo cấp bậc địa vị thì bá tánh thường dân không được ngồi cùng bàn với quan lại quý tộc. Nhưng Trần Khiêm cùng Chu Nhược Đồng vốn là người hào sảng, không câu nệ tiểu tiết phân biệt.
“Đa tạ Trần phu nhân rộng lượng”. La thị cười tươi nói. Phải biết rằng một nông phụ như bà ta được ngồi dùng cơm chung với một cáo mệnh phu nhân là điều vinh dự biết bao nhiêu.
La thị thầm khen vị Trần phu nhân này thật đẹp, thật cao sang, rộng lượng, quả thật rất xứng với Trần đại nhân.
Sau đó La thị nhìn lại nữ nhi nhỏ nhắn chưa trỗ mã hết của mình. Dù mặc trên người một thân y phục tơ lụa nhưng vẫn không thể sánh với khí thế cao quý với Chu Nhược Đồng. La thị thở dài, mình thật nông cạn, sao lại có ý nghĩ trèo cao cơ chứ.
Phần Lí Uyển Nhi từ khi thấy khí thế như tiên nhân của Chu Nhược Đồng thì mặt xám mày tro. Nàng từ khi gặp Trần Khiêm thì liền nuôi ảo tưởng chinh phục hắn. Nhưng nay gặp chính thê của hắn Chu Nhược Đồng xinh đẹp như tiên, một nông nữ chỉ biết vài chữ như nàng làm sao so sánh được. Lí Uyển Nhi nghẹn khuất đến hốc mắt cũng đỏ lên.
Chu Nhược Đồng không biết ý đồ bất chính của Lí Uyển Nhi, thấy nàng mắt đỏ hoe lại hiểu nhầm tiểu cô nương này da mặt mỏng, liền cười nói: “Ta chỉ mời các ngươi ngồi chung bàn dùng cơm thôi, ngươi không cần sợ hãi”.
“Ta không phải sợ. Ta chỉ là, chỉ là…” Lí Uyển Nhi không nghĩ bị Chu Nhược Đồng điểm danh, cộng thêm có tật giật mình nên luống cuống nói.
Thấy nữ nhi ăn nói lộn xộn thất lễ với Chu Nhược Đồng, La thị vội giải vây nói : “Uyển Nhi lần đầu được vinh hạnh ngồi cùng với phu nhân nên hơi xúc động, có phần thất lễ, mong phu nhân lượng thứ”.
“Không sao. Các ngươi cứ thoải mái. Chúng ta đều là khách của Sâm Sơn Bảo Tự nên không cần khách sáo. Đừng đứng nữa, mau ngồi xuống đi”. Chu Nhược Đồng đáp.
Do đó hai mẫu tử La thị, Lí Uyển Nhi ngồi cùng bàn với Chu Nhược Đồng, Chu ma ma và Trần Hoài.
Phía bàn nam nhân thì có Trần Khiêm, Lí Thành, Lí Phong cùng Lí Hạo.
Trần Khiêm có “rủ rê” Mộc Khiết ngồi chung nhưng Mộc Khiết từ chối khéo. Vì Mộc Khiết lẫn Diệp Huân, Diệp Hiên đã quen ngồi chung bàn với nhóm tiểu tăng Diệu Phong, Diệu Quang, Diệu Thông, Diệu Hiền.
Rất nhanh thiền trưa được các tăng nhân cùng hạ nhân Trần gia bưng lên bàn.
Bốn món gồm bốn màu đỏ, vàng, xanh, trắng cộng thêm hương thơm nức mũi khiến “thực khách” lén nuốt nước miếng.
Bốn món đó là: Mì căn rim cà chua ngọt, Mì căn xào xả ớt, Rau củ luộc chấm tương chao và Canh củ cải đậu hủ non.
Diệp Huyên phụ bưng món chay lên rồi cũng ngồi vào bàn của nhóm Mộc Khiết. Nàng ngồi giữa huynh đệ Diệp Hiên và Diệp Huân.
“Nương, người đó là Diệp Huyên sao? Tóc tỷ đệ nàng ta bị ai cắt ngắn như vậy?” Lí Uyển Nhi hỏi nhỏ La thị. Lí Uyển Nhi không nghĩ Diệp Huyên dám chịu chơi tự cắt tóc ngắn cho thoải mái, mà lại khẳng định tỷ đệ Diệp Huyên đã bị ai đó cắt mất tóc.
“Nương cũng không biết”. La thị cùng chung ý nghĩ với Lí Uyển Nhi.
“Diệp Huyên này thật là”. Chu Nhược Đồng nhìn một đầu ngắn của Diệp Huyên thì bất đắc dĩ thở dài. Ở kinh thành, nàng nổi tiếng làm chuyện khác người nhưng xem ra vẫn còn thua Diệp Huyên lập dị này nhiều bậc a.
“Tuy ban đầu nhìn thấy ngồ ngộ nhưng nhìn quen rồi lão nô thấy tóc của 2 huynh đệ Diệp gia đúng là đáng yêu thật”. Chu ma ma cười nói.
Chu Nhược Đồng liền nhìn hai cái đầu bắp cải của Diệp Hiên, Diệp Huân, sau đó cũng cười nói” “Nhìn đúng là ngộ nghĩnh, dễ thương”.
“Mẫu thân, Hoài nhi cũng muốn cắt tóc giống nhau như Hiên huynh, Huân huynh”. Trần Hoài làm nũng nói.
“Hoài nhi tha cho mẫu thân đi. Mẫu thân chưa muốn bị ngoại tổ phụ của con cạo đầu đâu”. Chu Nhược Đồng cười khổ nói. Dù tóc bắp cải có dễ thương đến cỡ nào thì nàng chưa đủ gan làm liều vượt qua quy chế tổ tông Trần gia cùng Chu gia.
“Ai da, món ăn hôm nay nhìn thật ngon. Tiểu thiếu gia mau dùng thử đi. Lão nô nghe nói là Diệp cô nương tự thân làm đó”. Chu ma ma giải vây giúp Chu Nhược Đồng, vội đánh lạc hướng Trần Hoài nói.
Trần Hoài cũng bị thức ăn mê hoặc, liền quăng tóc bắp cải ra sau đầu.
Cha con Lí Thành, Lí Phong cũng sửng sốt khi thấy một đầu tóc ngắn của Diệp Huyên nhưng có Trần Khiêm đang ở đây, hắn không tiện hỏi thăm.
Trần Khiêm đã bị 4 món thiền trưa làm cho mê mệt rồi, nào có tâm trí để ý cha con Lí Thành chứ. Nhưng được giáo dục lễ nghi từ nhỏ, hắn dù tham ăn cỡ nào, cũng ưu nhã dùng cơm.
Còn bàn của nhóm tiểu tăng Diệu Phong thì đã nhốn nháo từ lâu.
“Diệp thí chủ, món chay hôm nay thật ngon”. Diệu Phong sờ đầu nói.
“Hôm qua cũng ngon, nhưng hôm nay còn ngon hơn”. Diệu Quang nói tiếp.
Diệu Thông và Diệu Hiền cũng gật đầu đồng ý.
“Cảm ơn các tiểu sư phụ khen tặng nhưng không nhờ Viên Chân đại sư và các vị tăng nhân khác hỗ trợ thì ta cũng không thể hoàn thành thiền chay hôm nay đâu”. Diệp Huyên cười nói.
Mộc Khiết cùng huynh đệ Diệp Hiên, Diệp Huân cũng bị món ăn mê đảo, ăn say mê.
Mộc Khiết thầm ai oán, trước mặt nhiều người, hắn không thể hồn nhiên vô tư như hai đệ đệ nàng, vừa ôm vừa khen nàng nấu ngon được. Chỉ có thể gật đầu thật mạnh với ý khen ngon khi nàng nhìn sang hắn.
Diệp Huyên cười khẽ, hiểu ý hắn. Nàng cũng bắt đầu dùng cơm, lâu lâu gắp thức ăn cho hai đệ đệ.
Vì đã có ý định sẽ đi vào thành nên tỷ đệ Diệp Huyên ăn cơm nhanh hơn mọi lúc, trước cả mọi người. Tự thu dọn chén dĩa của mình. Về phòng thay tăng y ra, mặc y phục cũ vào.
Mộc Khiết cũng nhanh chóng rời phòng ăn, đi đến cổng chùa chờ Diệp Huyên.
Thay đồ xong, tỷ đệ Diệp Huyên mang theo giỏ táo mèo cùng ống tre đựng nước, rồi đi ra cổng chùa hợp mặt với Mộc Khiết. Để mọi người khỏi lo, trên đường đi, nàng có nhắn lại với một tăng nhân rằng mình ra ngoài với đệ đệ, chiều tối sẽ trở lại.
Khi Trần Hoài ăn xong, chạy về phòng thì phát hiện tỷ đệ Diệp gia đã đánh lẻ “đi chơi” liền náo loạn một phen khiến phu thê Trần Khiêm không thể không mang hắn đuổi theo nhóm Diệp Huyên vào thành.
Còn cả nhà Lí Thành dùng thiền xong, chào hỏi trụ trì rồi trở về nhà.
La thị và Lí Uyển Nhi rất muốn gặp Diệp Huyên “tâm sự” nhưng người đã đi, cũng đành dậm chân về Lí gia thôn.
—-
Trên xe ngựa của Mộc Khiết.
“Sao lại đánh xe ngựa? Trâu của ngươi đâu?” Diệp Huyên hỏi. Từ lúc nàng biết hắn đến nay, chỉ toàn thấy hắn đánh xe trâu. Xe trâu không có mái che, còn xe ngựa hiện giờ nàng đang ngồi có thùng xe che chắn 4 phía lẫn có mái che thoáng mát.
Chẳng lẽ hắn mới mua xe?!
“Xe ngựa này là của ta. Xe trâu chở nàng trước kia là của Trương đại ca gần nhà ta. Mấy hôm trước, huynh ấy có việc đi xa nên mượn xe ngựa của ta đi cho nhanh, còn ta thì tạm thời dùng xe trâu của huynh ấy đi lại”. Mộc Khiết vừa đánh xe vừa giải thích.
“Ừ vậy xe ngựa hẳn là đi nhanh hơn xe trâu, chúng ta vào thành mất khoảng bao lâu?” Diệp Huyên hỏi tiếp.
“Xe trâu thì đi khoảng 2 canh giờ. Còn xe ngựa đi thì hơn một canh giờ là tới”. Mộc Khiết cười nói.
[1 canh giờ = 2 tiếng]
Diệp Huyên nhẩm tính bọn họ ra ngoài tính theo giờ hiện đại là 11h30 trưa. Đến thành là khoảng gần 2 giờ trưa. Mua sắm dạo chơi thêm 2 tiếng nữa rồi về.
Tỷ đệ Diệp Huyên dù ở bên trong thùng xe, cũng vẫn cảm thấy nóng, huống hồ Mộc Khiết đang đánh xe ở bên ngoài.
Diệp Huyên là người tỉ mỉ nên trước khi đi có mang theo nước và táo dại.
Bởi vậy khi nàng thấy Mộc Khiết vừa đánh xe vừa lau mồ hôi thì mở ống tre trữ nước, chui ra ngoài xe đưa cho hắn uống giải khát.
Diệp Hiên và Diệp Huân thì giải khát bằng vài quả táo mèo.
Diệp Huyên cũng nhai vài quả táo mèo dòn dòn, chua ngọt như hai đệ đệ. Nàng cũng đút cho Mộc Khiết vài quả.
“Nàng mau vào trong thùng xe đi. Ngoài này nắng lắm”. Tuy rất thích được Diệp Huyên “hầu hạ” nhưng hắn thật không muốn nàng bị nắng nóng.
“Biết rồi. Nếu thấy khó chịu thì ngừng xe lại nghỉ một lát. Đừng cố quá. Ta không muốn ngươi ngã bệnh đâu”. Diệp Huyên nghiêm túc nói.
“Được. Nàng mau vào trong xe đi”. Mộc Khiết hối Diệp Huyên vào xe.
Diệp Huân ôm bao táo mèo, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tỷ, chút nữa vào thành, chúng ta đem táo mèo bán được không?”
“Sao đệ lại muốn bán táo mèo đi. Tỷ thấy đệ rất thích ăn mà”. Diệp Huyên hỏi lại.
“Đệ ăn rồi, cũng ngán rồi. Táo mèo còn lại đem bán đổi tiền mua gạo ăn được không tỷ”. Diệp Huân nói.
“Tỷ có tiền mua gạo rồi, đệ giữ táo mèo lại ăn đi. Không cần bán”. Diệp Huyên nhìn Diệp Huân ôm túi táo mèo vào lòng như bảo vật thì cũng đủ hiểu đệ đệ thích ăn táo biết bao. Nhưng cuộc sống khốn khó bức đứa trẻ 6 tuổi này không thể không trưởng thành.
“Tiểu Huân ngoan, ngày mai đại ca sẽ hái thêm táo mèo cho đệ ăn mệt xỉu luôn”. Diệp Hiên sờ đầu đệ đệ có gương mặt giống mình nói.
“Không nên hái nữa, các đại sư trồng táo mèo là để đổi nhang đèn cho chùa. Tuy các đại sư từ bi bát ái cho chúng ta hái nhưng chúng ta không nên quá tham lam”. Diệp Huyên dạy dỗ đệ đệ nói.
Sau đó Diệp Huyên kể ngắn gọn sự kiện nhân sâm sau núi chùa bị “tuyệt chủng” như thế nào, cũng phân tích đúng sai rõ ràng từ việc một số người lợi dụng lòng tốt của tăng nhân chùa Sâm Sơn Linh để trục lợi.
“Bọn họ thật xấu. Tiểu Huân không muốn giống họ đâu”. Diệp Huân nhăn mặt nói.
“Tỷ, là tiểu Hiên chưa tốt. Đệ cũng không muốn tham lam đâu”. Diệp Hiên cũng nhăn nhó nói.
“Bảo bối ngoan, các đệ còn nhỏ mà hiểu chuyện như vậy thì sao là người xấu được. Tuy nhiên sau này khi các đệ lớn lên, phải nhớ những lời của tỷ nói hôm nay, phàm là người thì sẽ không thể tránh được hai chữ ham muốn nhưng làm người cũng nên biết đủ”. Diệp Huyên cười khẽ nói.
“Để dễ hiểu, tỷ tạm mượn vị Lý Mạnh là tam cữu trước kia của chúng ta làm ví dụ. Lí Mạnh là tú tài duy nhất của Lí gia thôn từ nhiều năm qua, rất được thôn dân kính nể. Nhưng khi trượt cử nhân 6 lần, ông ta nên biết đủ. Lấy thân phận tú tài, ông ta dư sức dạy học, có thể kiến tạo một sự nghiệp vang danh cả thôn. Nhưng ông ta không biết đủ, muốn trở thành đại quan, đi tới đâu đều được mọi người quỳ lạy tới đó. Tuy nhiên năng lực có hạn, nên ông ta buộc phải đi đường vòng, xu nịnh quan trên, dùng bạc đút lót kẻ dưới để được lòng mọi người, mới có thể trụ vững gót chân làm chức lưu công văn ở nha môn”. Diệp Huyên nói.
Ngừng một chút, nàng nói tiếp: “Cái giá phải trả là mỗi tháng ông ta phải chi ra một nguồn bạc lớn để “nuôi lòng dân”, bao nhiêu bạc từ việc làm nông của cả nhà đều bị ông ta sử dụng để “tặng người ngoài”. Ông ta thành công được lòng mọi người, là cánh tay đắc lực của tri huyện. Nhưng khi ông ta hết bạc thì tất cả mọi thứ lại trở về ban đầu, ông ta vẫn mãi là một tú tài nghèo của Lí gia thôn. Mà kẻ trượt tú tài cùng khoa thi với ông ta năm xưa là Lý Thành, nay đã trở thành một thôn trưởng uy quyền, được thôn dân kính phục. Các đệ thấy tam cữu này là thông minh hay ngu xuẩn?”.
“Thật là ngu xuẩn a. Nếu tiểu Huân có bạc, nhất định sẽ mua thật nhiều gạo cho cả nhà ăn”. Diệp Huân nhanh nhảu nói.
“Tiểu Hiên có bạc sẽ thuê người làm ruộng, không để tỷ, đại bá với biểu ca Lý Khang phải trầm mình dưới nước lạnh cắt lúa”. Diệp Hiên nghiêm túc nói.
“Tỷ yêu chết các đệ”. Diệp Huyên ôm hai đệ đệ nói.
Sau đó nàng giảng giải tiếp: “Đó là một trường hợp ham hư vinh, không thấy đủ của Lí Mạnh. Còn một trường hợp nữa cũng xuất phát từ ham muốn trả thù. Ví dụ như 2 ngày trước, lúc tỷ biết hai đệ bị cả nhà Lí Mạnh ức hiếp, có trời mới biết lúc đó tỷ thật sự muốn xả cho bọn họ vài đao mới hả giận, nhưng vì nghĩ đến các đệ, nghĩ đến tháng ngày tương lai tươi đẹp của chúng, tỷ đã dừng lại kịp lúc, không lấy đi tính mạng của bất kỳ ai, nếu lúc đỏ tỷ bị tư thù làm mờ mắt, quyết ăn thủ đủ với họ thì bây giờ tỷ đã ở trong lao ngục chờ xét xử rồi, nào có thể cùng hai đệ vào thành chơi chứ?”
“Tỷ lúc đó rất lợi hại. Nhưng đệ không muốn tỷ ở trong lao ngục”. Diệp Hiên hít hít mũi nói.
“Tỷ đừng bỏ hai đệ nha”. Diệp Huân nghẹn ngào nói.
Từ nãy đến giờ, Mộc Khiết tuy đánh xe ngựa nhưng tai luôn dựng thẳng chăm chú nghe Diệp Huyên dạy dỗ đệ đệ. Hắn nhớ lúc Diệp Huyên tay cầm dao phay từ phòng bếp bước ra, thì lúc đó tim hắn nhảy bang bang. Hắn giống như đại cữu Lí Tùng nghĩ nàng muốn giết cả nhà tam thẩm Mã thị, nên muốn ngay lập tức ngăn nàng làm hành động dại dột, nhưng khi nghe nàng nói với Lí Tùng sẽ tự biết chừng mực, hắn đành giữ chặt hòn đá trong tay, nếu nàng mất kiểm soát thì hắn sẽ bắn hòn đá này giảm bớt lực sát thương.
Hắn đúng là không muốn nàng bị hận thù làm mờ mắt. Luật lệ của Thanh Vũ quốc là giết người đền mạng. Nàng nếu thật sự sát hại mẫu tử Mã thị thì tỷ đệ nàng sẽ mãi mãi chia ly.
Diệp Huyên không ngờ giảng giải của mình lại vô tình dọa hai đệ đệ và gợi cho kẻ đang đánh xe ngoài kia một phen hú tim, nàng liền dỗ dành nói: “Tỷ thông minh lại thương hai bảo bối như vậy thì há dễ dàng để kẻ xấu hại tỷ đệ chúng ta chia cắt sao?”
“Dạ đúng, tỷ tỷ giỏi nhất”. Diệp Hiên cười nói.
“Tiểu Huân thương tỷ nhất”. Diệp Huân ôm chặt Diệp Huyên nói.
“Hai đệ phải nhớ những điều tỷ vừa nói, người không biết đủ sẽ không bao giờ có được hạnh phúc. Bởi họ không có cảm giác đủ, luôn cảm thấy mình thiếu gì đó, để rồi tìm đủ mọi cách lấp đi chỗ thiếu đó. Hậu quả tự mình chuốc lấy phiền hà, mệt mỏi mãi mãi”. Diệp Huyên xoa đầu hai đệ đệ nói.
“Tiểu Huân sẽ luôn nhớ lời tỷ dạy”. Diệp Huân đột nhiên rời khỏi ngực Diệp Huyên, mím môi nghiêm túc nói.
“Tiểu Hiên cũng vậy. Tỷ tỷ nói gì cũng đúng”. Diệp Hiên gật đầu nói.
Mộc Khiết cũng gật đầu thầm khen Diệp Huyên dạy đệ đệ chí lý nhưng lại rất nhanh nhăn nhó.
Chết tiệt, hắn càng lúc càng thích nàng, nên hắn càng lúc càng không thấy đủ.
Hắn càng lúc càng ghen tị với huynh đệ Diệp gia. Hắn càng lúc càng dấy lên ham muốn nàng thương hắn hơn, thương hơn cả hai đệ đệ cơ!
Nếu đúng như nàng nói, hắn càng ham muốn thì càng chuốc lấy sầu não phiền muộn sao?! Nhưng hắn đã sa ngã rồi, không thể cứu vãng được nữa.
“Tuy nhiên tỷ nói thấy đủ ở đây không phải là cam chịu trước số phận. Nếu nghèo thì chúng ta phải biết vươn lên để no ấm, nếu khổ càng phải đấu tranh để sống an vui, nếu thất bại càng phải đứng dậy đi tiếp đến thành công. Lí Mạnh không muốn cam chịu suốt đời là nông dân, muốn thành quan, điều đó không sai nhưng ông ta lại chọn sai đường sai cách, càng đi càng sai, thành thử ông ta vô tình nuôi dã tâm ham hư vinh, luôn không thấy đủ. Do đó tùy trường hợp chúng ta nên cảm thấy đủ, trường hợp khác thì không được chùn bước, tiếp tục cố gắng hơn”. Diệp Huyên nói vọng ra.
Mộc Khiết nghiêm nghị đánh xe, nhưng cười thầm trong bụng:”Hắc hắc, nàng nói đúng, hắn không nên cam chịu số phận, phải nhanh chóng thú nàng về, thay đổi thân phận từ người dưng thành phu thê thôi”.
“Mộc Khiết tìm chỗ mát dừng xe lại nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đi tiếp”. Diệp Huyên bỗng nhiên lên tiếng, cắt đứt suy nghĩ ấu trĩ của Mộc Khiết.
Diệp Huyên thật xót cho hắn giữa trưa nắng phải đánh xe, sợ hắn mệt mỏi nên hối dừng xe nghỉ ngơi.
“Được”. Mộc Khiết nhanh chóng đáp.
Mộc Khiết nhìn ngọn núi phía trước, nhớ ra con đường sau ngọn núi này đi rất nhanh vào thành. Vì trước kia ngọn núi này có thổ phỉ nên dân chúng đều xa lánh, không ai dám đi vào đường này. Sau khi thổ phỉ bị quan nha triệt phá, trừ hắn ra thì cũng chẳng ai dám đi đường tắt này.
Phía sau núi lại có một con suối nhỏ trong veo, mát lạnh, rất thích hợp nghỉ ngơi nên Mộc Khiết không suy nghĩ nhiều, rẽ xe vào đường mòn vào núi. Vì việc Mộc Khiết giữa đường rẻ sang hướng khác nên nhóm Trần Khiêm không bắt kịp.
Diệp Huyên được Mộc Khiết đỡ xuống xe, nhìn con suối trước mặt tuy khá nhỏ, không quá sâu nhưng lại có nhiều cá bơi lội đầy suối, thật khiến người khác phấn khích.
Huynh đệ Diệp gia cực kỳ thích, xắn quần xắn áo, nhanh lội xuống suối bắt cá nhưng đàn cá lại vô cùng thông minh, phát hiện động tĩnh lạ liền bơi trốn mất.
“Bảo bối, đợi chúng ta ổn định chỗ ở, sẽ quay lại đây bắt cá”. Diệp Huyên nhìn đệ đệ nhăn nhó không bắt được cá, liền cười trấn an.
Diệp Huyên ngồi tựa vào tảng đá gần suối với Mộc Khiết, ăn táo mèo và uống nước nghỉ ngơi được một lúc thì nàng đột nhiên thấy vài quả “chôm chôm” chín đỏ đang trôi tới chỗ gần nàng. Nhưng khi vớt quả “chôm chôm” lên xem thì nàng cười khổ, thì ra chỉ có bề ngoài hơi giống chôm chôm thôi, quả này là điều nhuộm.
“Đây là quả lông đỏ. Mọc rất nhiều ở gần thượng nguồn, không ăn được. Chắc do bầy khỉ đùa nghịch nên quả rớt xuống suối trôi tới đây”. Mộc Khiết nghĩ Diệp Huyên không biết quả lông đỏ nên giải đáp.
“Quả lông đỏ? Quả này người ta dùng làm thuốc nhuộm sao?” Diệp Huyên suy nghĩ một lúc, thăm dò rồi hỏi.
“Ta chưa nghe qua, cũng không rõ lắm. Chỉ biết quả lông đỏ là cây rừng mọc hoang, thân cây dùng để làm củi, còn quả hạt không dùng làm gì hết”. Mộc Khiết trả lời.
“Thật lãng phí. Mau dẫn ta tới chỗ cây có quả lông đỏ gì đó đi”. Diệp Huyên cầm quả điều nhuộm nói.
Mộc Khiết vừa dẫn Diệp Huyên đi vừa thầm nghĩ chẳng lẽ quả lông đỏ ăn được? Nhưng hắn chưa từng nghe qua nha!
“Quả lông đỏ thật sự ăn được?” Mộc Khiết hỏi.
“Quả không ăn được, nhưng nguyên cả cây lại rất hữu ích”. Diệp Huyên vừa dắt đệ đệ vừa nói.
Thượng nguồn không xa, đi khoảng 7 phút đã tới.
Diệp Huyên hoa hết cả mắt khi nhìn vài chục cây điều nhuộm tán lá rậm rạp cao 8m, đang ra trái đỏ tươi từng chùm đầy xum xuê.
Cây điều nhuộm còn gọi là điều màu hay cà ri, là một loại cây thân gỗ nhỏ được trồng rất nhiều ở Châu Mỹ và Đông Nam Á, do người Tây Ban Nha đưa tới từ thế kỷ 17. Hạt của nó sau khi được xử lý sẽ tiết ra màu vàng đỏ, đây là nguồn cung cấp chính cho một loại chất màu tự nhiên dùng trong thực phẩm và ngành dệt.
Ngoài ra thân vỏ, chồi non, lá, hoa và rễ cây điều nhuộm còn được sử dụng trong y học, điều trị một số bệnh cảm sốt, khó tiêu, lợi tiểu, tẩy sán.
Lúc đi du lịch đến Nam Mỹ, Diệp Huyên mới biết được cây điều nhuộm quý giá biết bao đối với những thổ dân Nam Mỹ. Thầy lang ở đó sử dụng cây điều nhuộm để trị rắn độc cắn, sốt rét, chống say nắng, viêm amiđan, bỏng, hủi, viêm tử cung, chống viêm loét nấm da.
Diệp Huyên hái chừng chục quả chín nâu khô phía dưới, gói cẩn thận vào khăn tay.
Ở , điều nhuộm còn gọi là hạt điều màu, thường được các bà nội trợ rang với dầu nóng, tạo màu dầu điều, dùng để tăng thêm màu sắc cho món ăn.
Mộc Khiết cùng hai huynh đệ Diệp gia thấy Diệp Huyên có vẻ thích quả lông đỏ, định trèo lên cây hái.
“Quả còn đỏ chưa chín, phải đợi nâu khô mới hái được. Sau này còn quay lại hẳn hái. Chúng ta còn phải vào thành không nên lãng phí thời gian ở đây”. Diệp Huyên vội ngăn cản.
Mộc Khiết gật đầu rồi dẫn tỷ đệ Diệp Huyên về xe ngựa, tiếp túc đánh xe vào thành.
—-
Lúc vào thành là khoảng 1 giờ, nhanh hơn Diệp Huyên dự đoán trước đó gần một tiếng.
Tuy nhiên lần trước Diệp Huyên đi cùng Chu Nhược Đồng, thân phận nàng ta là phu nhân quan gia nên lính gác thành khom lưng, chỉ hỏi vài câu qua loa rồi cho qua cổng. Nhưng nay, Diệp Huyên bị đám lính gác làm khó, vì nàng không xuất trình được mộc tịch.
Mộc tịch ở Thanh Vũ quốc là tấm thẻ gỗ khắc họ tên, ngày tháng năm sinh, nguyên quán, ý nghĩa giống như giấy chứng minh thư ở hiện đại. Nhưng điểm bất đồng là nam 13 tuổi, nữ 15 tuổi mới được làm. Cách 10 năm thì đổi thẻ một lần.
[Tùy từ ghép chung với từ “tịch” sẽ mang ý nghĩa khác nhau, ví dụ như tịch mịch: cô đơn, vắng lặng. Sẽ được hiểu là nguyên quán, nguyên gốc nếu ghép với hộ tịch, quốc tịch. Bên cạnh đó còn có nghĩa khác là sách vở, ghi chép, ví dụ như thư tịch, quân tịch, học tịch.
Ở một số truyện khác mộc tịch được dịch là mộc bài nhưng mình tra từ điển thấy không đúng nghĩa lắm vì từ “bài” khi ghép với các từ khác thì đa phần có nghĩa là tấm biển, tấm bảng, lệnh ban, ký hiệu; ví dụ như chiêu bài, môn bài, kim bài miễn tử, bài vị. Mình thấy từ “mộc bài” dịch chưa đúng với nghĩa là giấy chứng minh thân phận, nên mình không đi theo những truyện khác, tự viết là mộc tịch. Tác giả Huyền Ghibli.]
Đáng lý Diệp Huyên đã có mộc tịch, nhưng ngày nàng cập kê lại xảy ra nhiều chuyện nên nàng chưa kịp gặp thôn trưởng để làm. Mộc tịch làm không khó cũng không dễ, ngoài phải được sự xác nhận của thôn trưởng, còn phải được nha môn lập thư tịch lưu trữ vào kho văn thư địa phương. Thôn trưởng thì không nói, nhưng người lập thư tịch ở nha môn lại là Lý Mạnh, hắn nhất định sẽ làm khó nàng.
Hừ, nhưng không sao, ngày mai họp cả thôn, Diệp Huyên nàng nhất định bắt Lí Mạnh không thể không làm mộc tịch cho nàng.
Mộc Khiết biết mấy gã lính gác này làm khó vì muốn vòi tiền mà thôi, nên Mộc Khiết móc 5 văn tiền đưa cho chúng uống trà. Nhưng đám lính này đã thu tiền, lại thấy Mộc Khiết đi xe ngựa, nghĩ Mộc Khiết có tiền, lại keo chi có 5 văn tiền nên gắt giọng làm khó: “Ngươi được qua nhưng nàng ta không có mộc tịch, không được vào thành. Vị tiểu cô nương này rất có thể là gian tế”.
“Không ra ngoài, không lên tiếng, lắng tai nghe tỷ trừng trị lũ người xấu”. Diệp Huyên căn dặn hai đệ đệ.
“Dạ tỷ”. Hai huynh đệ Diệp gia gật đầu đồng ý.
Diệp Huyên gật đầu khen ngoan rồi vén màn xe, bước xuống ngựa, đối đầu với đám lính gác.
“Vị lính gác đại ca này, mong ngươi đừng làm khó ta, cũng đừng chụp cái mũ phản quốc cho ta à. Cách đây một ngày, ta từng bị hai vị quan sai miệt thị, chụp cho cái tội lừa gạt tiền của Vương viên ngoại. Kết quả của vụ kiện đó ra sao, ta tin ngươi không thể không biết. Diệp Huyên ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ”. Diệp Huyên chậm rãi nói.
Mấy tên lính gác nghe Diệp Huyên nhắc đến vụ kiện chấn động nha môn lần đó liền hơi e dè nhưng nghĩ đến giao tình với Lí Mạnh, không thể để cho Diệp Huyên lấn át được.
Tên đầu lĩnh lính gác cổng nghe Diệp Huyên xưng tên, mắt hắn lóe lên, vừa nhìn nàng chằm chằm vừa cứng rắn nói: “Ta mặc kệ ngươi là ai. Vẫn là câu nói cũ, không có mộc tịch, không được vào thành”.
Hắn thấy Diệp Huyên để tóc ngắn nên nghĩ chỉ là tiểu cô nương nhà nghèo, làm gì phải sợ.
“Hừ, theo thông lệ của Thanh Vũ quốc, dù không có mộc tịch nhưng miễn được người có mộc tịch bảo lãnh vẫn sẽ được vào thành như thường. Các ngươi đang là làm khó người khác”. Mộc Khiết tức giận nói.
“Nguyên nhân đến nay ta vẫn chưa làm mộc tịch, Lí Mạnh bằng hữu của các ngươi biết rõ hơn hết ai hết. Nếu các ngươi cho rằng ta là gian tế. Ta không ngại đến công đường lần nữa minh oan cho bản thân”. Diệp Huyên đương nhiên thấy ánh mắt lóe lên của tên đầu lĩnh, chắc hẳn là hồ bằng cẩu hữu với Lí Mạnh rồi.
Lần trước nàng vào thành, chắc chắn là đám lính gác này đã báo tin cho Lí Mạnh, nên hắn mới nhanh bày kế hại nàng, sai khiến quan sai lùng bắt nàng.
Diệp Huyên thầm khen Lí Mạnh, xem ra hắn dùng bạc nuôi người ngoài khá thành công nha. Ai nấy đều vì hắn mà rút đao tương trợ. Nhưng ta thật chờ mong đến lúc bọn họ biết rõ bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ngươi sẽ ra sao đây hả Lí Mạnh?
“Lính gác đại ca, ngươi đừng làm khó vị tiểu cô nương này nữa. Lúc tiểu cô nương bị giải đến công đường, ta cũng có mặt. Nàng ta là thôn dân Lí gia thôn, lại quen với đại quan ngũ phẩm thì sao là gian tế được. Mau cho tiểu cô nương vào thành đi. Còn rất nhiều người xếp hàng chờ vào thành đây”. Một hán tử râu quai nón thấy bất bình nói.
Nghe nàng ta quen với đại quan, tên đầu lĩnh thầm toát mồ hôi. Sẵn có người cho bậc thang, hắn liền xuống nước cho nhóm Diệp Huyên vào thành.
Muốn xuống nước, còn phải hỏi xem nàng có đồng ý hay không đã.
“Ta bây giờ không muốn vào thành. Ta muốn viết thư cáo trạng lên huyện lệnh đại nhân. Ta muốn tố cáo các ngươi vì có giao hảo với Lý Mạnh, liền tư lợi cá nhân giúp hắn làm khó ta. Các ngươi thật không xứng giữ chức trách vừa quan trọng vừa thiêng liêng là lính gác thành ngày đêm bảo vệ an toàn cho dân chúng cả thành Thanh Hà”. Diệp Huyên lạnh giọng nói.
Mấy tên lính gác nghe Diệp Huyên nói thì run rẫy hết cả chân.
“Ngươi đừng ngậm máu phun người. Ta đúng là có biết Lí huynh, nhưng không có vì tư thù làm khó ngươi. Các ngươi muốn vào thành, ta cho các ngươi vào thành, nhưng ngươi lại không muốn, đây là ngươi làm khó chúng ta mới đúng”. Tên đầu lĩnh lấy bình tĩnh nói.
“Haha, ngươi đường đường là nam tử hán, đại trượng phu nhưng thật không xứng chút nào. Ta là ngậm máu phun người hay các ngươi có làm khó ta hay không thì trời biết, đất biết, lương tâm bản thân các ngươi tự biết, à mà quên có lẽ tất cả những dân chúng đợi vào thành đang đứng ở đây điều biết nữa nha”. Diệp Huyên bật cười nói.
Mộc Khiết cũng hùa theo Diệp Huyên, cười phúc hắc nói: “Nhân chứng đã có, còn vật chứng nhận hối lộ là 5 văn tiền trong túi các ngươi a”.
“Vậy bây giờ các ngươi muốn sao?” Tên đầu lĩnh tức giận hỏi.
“Ồ, ta nói còn chưa rõ ràng sao? Ta muốn cáo quan kiện các ngươi”. Diệp Huyên cười lạnh nói.
Tên đầu lĩnh và đám lính gác cổng đồng loạt xanh mặt. Gã đầu lĩnh xoay tròn mắt suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên cười lớn.
“Diệp cô nương xin ngươi bớt giận, chúng ta biết ngươi là cháu gái của Lí Mạnh văn thư, nghe đồn ngươi là nữ trung hào kiệt nên huynh đệ chúng ta chỉ muốn thử ngươi thôi. Quả nhiên không hổ dòng dõi nhà thư hương, ăn nói sắt bén, chính khí cương trực”. Tên đầu lĩnh chấp tay cười nói. Hắn làm đầu lĩnh đám gác cổng đã có trên 10 năm, đâu phải là đèn cạn dầu.
“Cháu gái Lý Mạnh? Đó đã là quá khứ. Ngươi ăn nói hồ đồ, ta nào dám nhận là dòng dõi thư hương. Ta là trưởng nữ Diệp gia, cả đời cha ta là nông dân chất phác chân lắm tay bùn, nhưng dù bán lưng cho trời, bán mặt cho đất, ta luôn tự hào là con nhà nông, tự trồng trọt nuôi mình vẫn cao quý hơn một số kẻ cậy quyền cậy thế, lấy việc ức hiếp dân lành làm niềm vui”. Diệp Huyên mỉa mai nói.
“Thật xin lỗi Diệp cô nương. Ta không dám làm khó cô nương nữa. Công việc này là chén cơm ta nuôi cả nhà. Mong cô nương nhân từ bỏ qua cho chúng ta một lần”. Một lính gác khác nhận lỗi nói.
“Không làm khó ta nữa? Ý ngươi nói là trừ ta ra sẽ làm khó người khác sao?”Diệp Huyên bắt bẻ nói. Nông dân ai cũng hạn hẹp túi tiền, bọn lính gác này lại giở trò làm khó để “móc túi” người ta, thật là vô hậu.
“Không không, ý ta là sẽ không bao giờ làm khó ai nữa”. Lính gác kia cuống quýt nói.
“Ngươi đâu phải là đầu lĩnh ở đây, nên lời ngươi nói ai tin. Thôi lên công đường để huyện lệnh đại nhân phân xử đi”. Diệp Huyên cười cợt nói.
“Ta là đầu lĩnh gác cổng ở đây. Trừ những đối tượng khả nghi, ta hứa sẽ không làm khó bất kỳ ai vào thành”. Tên đầu lĩnh kia rốt cuộc cũng lên tiếng.
“Lời hứa gió bay. Đặc biệt là kẻ ăn nói hai lời như ngươi, ta càng không tin. Trừ phi tất cả các ngươi thề không vòi tiền, không gây khó dễ cho dân lành vào thành, ta mới tin”. Diệp Huyên nghiêm túc nói.
“Được, Trần Thìn ta thề, trừ kẻ khả nghi, ta sẽ không vòi tiền, không gây khó dễ cho dân lành vào thành. Nếu trái lời thề thiên lôi đánh chết”. Tên đầu lĩnh cắn răng nói. Hắn thật hối hận không nên đụng vào ổ kiến lửa Diệp gia này.
Những người dân đang xếp hàng gần đó nghe thấy những tên lính gác khác cũng thề độc như Trần Thìn thì họ vui mừng ra mặt. Họ hầu như thường xuyên bị đám lính gác này moi tiền, làm khó đủ điều mới cho vào thành. Thật may ông trời thương xót họ, phái vị nữ hiệp Diệp gia trừng trị bọn lính gác “hút máu người” kia.
“Thay mặt những bá tánh từng bị ức hiếp, tại hạ cảm tạ Diệp cô nương hành hiệp trượng nghĩa”. Hán tử râu quai nón chấp tay cảm tạ.
Diệp Huyên miệng co rút, sao nghe lời thoại giống phim kiếm hiệp quá vậy?!
“Không cần cảm tạ. Thấy việc bất bình liền rút đao tương…À không, ý ta là việc nên làm thôi, không cần khách sáo”. Diệp Huyên cũng bày tư thế chấp tay như nữ hiệp trong phim nói.
Diệp Huyên cười khổ, âm thầm lau trán: “Mẹ kiếp diễn sâu quá xém nữa làm lậm thoại luôn rồi”.
Nhưng nàng không biết nét mặt thoáng lúng túng của nàng trong mắt Mộc Khiết lại mang tầng nghĩa khác.
Chiết tiệt, sao nàng lại cười, rồi lại e thẹn với tên râu quai nón xấu xí kia chứ? Nàng chưa hề lộ ra nét mặt lúng túng e thẹn với hắn nha! Chẳng lẽ nàng thích tên râu quai nón kia sao?
Mà không đúng, hắn cũng là một tên râu quai nón mà?!
“Nương tử mau lên xe. Chúng ta còn việc quan trọng cần làm, cáo từ”. Mộc Khiết vội tuyên bố chủ quyền nói.
Diệp Huyên gật đầu chui vào xe ngựa. Trước khi đánh xe ngựa rời đi, Mộc Khiết nhận lại 5 văn tiền từ gã đầu lĩnh đã lấy lúc nãy.
Còn vị hán tử râu quai nón đứng ở cổng thành thì sờ càm suy nghĩ, sao hắn lại cảm thấy ác ý phát ra mãnh liệt từ người “anh em” để râu quai nón giống hắn chứ?!
Phần tên đầu lĩnh lính gác cổng sau khi thỉnh vị “đại tôn phật” Diệp Huyên rời đi, thì sai người đến nha môn báo tin cho Lí Mạnh biết Diệp Huyên đã vào thành.