Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 10: TIÊU TIỀN NHƯ NƯỚC
Mộc Khiết đánh xe đến cửa hàng y phục Bảo Ngọc Y Phường.
Hắn đỡ tỷ đệ Diệp Huyên xuống xe rồi mới đánh xe ngựa tới chỗ “giữ xe” cuối đường.
Bảo Ngọc Y Phường của Ngô gia là cửa hàng y phục thượng hạng lớn nhất tại huyện Thanh Hà, ngay cả ở kinh thành cũng có vài chi nhánh.
Vì tỷ đệ Diệp Huyên để “mốt” tóc ngắn nên khi vừa bước vào cửa hàng y phục liền bị nhiều người xầm xì. Đa phần họ bĩu môi, mỉa mai tỷ đệ nàng nghèo đòi học làm sang.
Ngô chưởng quầy một thân y phục tơ lụa màu xanh đậm, là màu đặc trưng của Ngô gia. Hắn tuy tuổi đã ngũ tuần nhưng đôi mắt rất tinh anh. Lão ta nghe khách xầm xì đàm tiếu miệt thị Diệp Huyên thì thoáng nhíu mày.
Khi Diệp Huyên vừa bước chân vào cửa hàng thì lão đã thầm quan sát. Tóc cắt ngắn, y phục cũ nát, dáng dấp mỏng manh nhưng khí chất ung dung, điềm tĩnh, chắc chắn đây không phải kẻ tầm thường.
“Tiểu cô nương muốn mua y phục hay vải vóc?” Ngô chưởng quầy nở nụ cười chuyên nghiệp, hỏi.
“Cả hai. Phiền chưởng quỹ giúp ta chọn vài bộ y phục bình thường, mặc hàng ngày cho đệ đệ ta”. Diệp Huyên vừa nói vừa chỉ vào hai huynh đệ Diệp Hiên, Diệp Huân.
“Được. Cô nương đợi ta một chút”. Ngô chưởng quỹ cười đáp.
Diệp Huyên thầm khen chưởng quỹ này có mắt nhìn người. Những người ở đây đều khinh thường nàng nhưng hắn mặt không biến sắc, vui vẻ nhiệt tình tiếp đón nàng.
Xem ra quy củ của Bảo Ngọc Y Phường rất nghiêm ngặt.
“Tiểu thư, nhìn họ thật chướng mắt. Nghèo đến độ cắt tóc bán lấy tiền, mà dám vênh mặt đến Bảo Ngọc Y phường của chúng ta. Thật không biết xấu hổ”. Một nha hoàn mặc y phục vải lụa, bĩu môi nói.
Ngô Như Yến ngồi bên trong uống trà, một thân y phục tơ lụa thượng hạng, thêu hải đường cầu kỳ, trên đầu cắm nhiều trâm vàng, cổ đeo một chuỗi ngọc trai, tay thì đeo vòng ngọc. Ả vốn có chuyện bực mình, nay gặp kẻ nghèo hèn như Diệp Huyên liền “giận cá chém thớt”. Ả đặt ly trà mạnh xuống bàn, cười khinh nói: “Hừ, để coi có bao nhiêu tiền mà học đòi làm sang đến đây mua đồ. Ngươi sai tiểu nhị thu thập ả cho ta”.
Nha hoàn hiểu ý Ngô Như Yến, liền nói nhỏ vài câu vào tai một tiểu nhị. Tiểu nhị kia gật đầu đi tới chỗ Diệp Huyên.
“Ngô chưởng quầy, tiểu thư gọi ngài có chút chuyện. Còn vị tiểu cô nương này cứ để nô tài tiếp đón cho”. Tiểu nhị cười lấy lòng nói.
“Được. Nhớ tiếp đãi đàng hoàng, không được quên quy củ”. Ngô chưởng quầy nhắc nhở.
“Dạ, Ngô chưởng quầy yên tâm”. Tiểu nhị gật đầu cam đoan.
Diệp Huyên cười lạnh, vì khi Ngô chưởng quầy vừa rời đi, thì tên tiểu nhị kia liền thay đổi thái độ từ cười tươi sang khinh miệt nàng.
“Hai bộ y phục thêu trúc giá 4 lượng”. Tiểu nhị nói cộc lốc. Hắn đương nhiên biết quy củ Bảo Ngọc Y Phường là bất cứ ai bước vào cửa hàng kể cả ăn mày thì đều là khách, phải tiếp đón chu đáo. Nhưng có tiểu thư chống lưng làm trái quy củ thì có làm sao.
“Ta nhắc lại một lần nữa, ta muốn mua y phục loại thường, mặc hàng ngày chứ không phải loại cầu kỳ như bộ y phục thêu trúc này”. Diệp Huyên lạnh giọng.
“Hai bộ thêu trúc này là loại bình thường nhất rồi. Nếu ngươi không đủ tiền thì cửa lớn sau lưng đó, không tiễn”. Tiểu nhị cười khinh, xua tay đuổi Diệp Huyên.
“Ha ha, thì ra đây là đạo tiếp khách của Ngô gia. Thật làm ta mở rộng tầm nhìn”. Diệp Huyên cười lớn nói.
Phía bên trong, Ngô chưởng quầy đang khom lưng đợi Ngô Như Yến sai bảo thì nghe tiếng cười chế nhạo của Diệp Huyên, bất chấp thân phận, vội chạy ra ngoài sảnh.
Ngô Như Yến khẽ hừ cùng nữ tì tiểu Đào đi theo ra sảnh.
“Thật khinh người. Tỷ tỷ, đệ không cần y phục”. Diệp Hiên nắm chặt tay nói.
“Tiểu Huân cũng vậy”. Diệp Huân làm mặt quỷ với tiểu nhị.
“Bảo bối ngoan. Chỉ là một tên nô tài nông cạn, không cần tức giận”. Diệp Huyên sờ đầu hai đệ đệ nói, vừa định dẫn hai đệ đệ rời đi thì Ngô chưởng quỹ chạy ra ngăn lại.
“Tiểu cô nương xin dừng bước. Là ta không biết dạy dỗ nô tài, mong tiểu cô nương thứ lỗi. Bên trong kho còn rất nhiều y phục hợp với yêu cầu của cô nương. Ta vào trong lấy, cô nương đợi một lát”. Ngô chưởng quầy vừa thở vừa nói.
Diệp Huyên định mở miệng nói không cần thì tiểu Đào vừa đỡ Ngô Như Yến đi ra, vừa lên tiếng: “Ngô chưởng quầy không cần phải phí sức với ả. Không có tiền thì đừng bắt chước người khác đến Bảo Ngọc Y phường”.
“Lại thêm một cẩu nô tì cậy chủ lên mặt”. Diệp Huyên cười lạnh nói.
“Ngươi mắng ai là cẩu hả. Các ngươi nghèo rách mồng tơi, không có một xu dính túi còn bày đặt ra vẻ ta đây. Bảo Ngọc Y phường không tiếp đón những kẻ không có tiền, không biết xấu hổ như các ngươi. Mau mau cút khỏi đây đi”. Tiểu Đào lớn tiếng mắng lại.
“Tiểu Đào ngươi thật to gan. Ở đây là chỗ nào mà ngươi dám lớn tiếng với khách hả?” Ngô chưởng quầy tức giận quát.
“Hừ, ngươi thân phận cũng chỉ là nô tài, dám lớn tiếng trước mặt đại tiểu thư như ta sao?” Ngô Như Yến lạnh giọng nói.
Ngô Như Yến ả không vừa ý Ngô chưởng quầy lâu rồi. Mỗi lần tới Bảo Ngọc Y Phường chọn được vài tấm tơ lụa vừa ý thì lão ta lại bảo là hàng đặt của khách, khăng khăng không giao ra cho nàng. Chưa hết còn “méc” với đại ca, hại nàng bị cấm túc cả tháng trời.
“Ta nghe Bảo Ngọc Y Phường của Ngô gia quy củ nghiêm sâm. Xem ra cũng chỉ là lời đồn. Ai có tiền thì được coi là khách nhưng đến khi hết tiền rồi thì cũng mất hết giá trị, chỉ là miếng giẻ rách trong mắt Ngô gia thôi”. Diệp Huyên vừa mắng Ngô gia vừa đá xoáy khách nhân đang xem diễn.
Khách nhân hiểu ý Diệp Huyên nên có một số người nhíu mày, thôi không mua y phục nữa, xoay lưng ra về.
Ngô chưởng quầy gấp đến độ chạy tới chạy lui vừa xin lỗi vừa tiễn từng vị khách.
Diệp Huyên nói xong cũng dẫn hai đệ đệ rời đi.
“To gan. Một kẻ nghèo hèn như ngươi dám hỗn láo. Bắt ả lại cho ta”. Ngô Như Yến quát lớn.
Tiểu nhị bị Ngô chưởng quầy liếc nên không dám động thủ, chỉ có mỗi tiểu Đào là hùng hổ lao tới.
Móng vuốt tiểu Đào chưa kịp đụng tới Diệp Huyên thì đã bị một cước đá bay ra.
Diệp Huyên nhíu mày. Nàng biết cẩu nô tì kia đang lao tới, định đá ả một cước thì đã có kẻ ra tay trước rồi.
Diệp Huyên ngẩng đầu đánh giá người “cứu nàng” một thân y phục tơ lụa thượng hạng thêu tường vân chỉ vàng tinh xảo. Hắn cao chừng 1m8, khá tuấn tú nhưng ánh mắt lại đầy lãnh khí.
Nam nhân này rất thâm trầm!
Nhưng sao Mộc Khiết lại đi cùng hắn chứ?
“Nàng không sao chứ?” Mộc Khiết vội hỏi.
Hắn đi gởi xe ngựa thì trùng hợp đụng Ngô Tuấn. Hắn cùng Ngô Tuấn quen biết 2 năm nên vừa trò chuyện vừa cùng đi tới Bảo Ngọc Y phường.
Hắn đi từ xa đương nhiên thấy một màn Ngô tiểu thư mắng chửi nàng và nữ tì kia định hại nàng.
Lúc đó hắn cực kỳ tức giận, định ra tay thì Ngô Tuấn mở miệng trước nói để hắn xử lý.
“Không sao”. Diệp Huyên nói.
“Đại công tử người đã tới”. Ngô chưởng quỹ khom người chào Ngô Tuấn.
“Đại… đại ca đã tới”. Ngô Như Yến nào còn dám hung hăng nữa. Ả bây giờ mềm nhũn hết cả chân rồi.
“Mộc ca sao huynh tới chậm vậy. Xém nữa tỷ tỷ bị ức hiếp rồi. Những người ở đây thật quá đáng”. Diệp Huân ủy khuất tố cáo.
“Mộc ca, tất cả mọi người ở đây đều châm chọc, khinh miệt chúng ta. Chúng ta có làm gì họ đâu sao họ lại ghét chúng ta vậy?” Diệp Hiên bất bình hỏi.
Mộc Khiết nghe huynh đệ Diệp gia nói xong, càng tức giận hơn, siết chặt tay kêu răng rắc.
“Đem ả nô tì không phân biệt tôn ti kia bán ra ngoài. Còn Ngô Như Yến từ nay cấm bước chân tới Bảo Ngọc Y phường”. Ngô Tuấn lạnh lùng nói.
“Dạ đại công tử”. Ngô chưởng quầy khom lưng nói.
Ngô Như Yến biết Ngô Tuấn đang tức giận, không dám hó hé gì.
“Là do ta quản giáo hạ nhân không nghiêm khiến các vị phiền lòng. Để tạ lỗi, Bảo Ngọc y phường sẽ tặng một cây vải gấm thượng hạng cho tất cả khách nhân đang có mặt tại cửa hàng”. Ngô Tuấn chấp tay nói.
Khách nhân nghe vậy liền trầm trồ khen Ngô Tuấn anh minh, công bình, không hề thiên vị, rất biết đối nhân xử thế.
“Bảo Ngọc Y phường chỉ phù hợp với những người cao quý. Nông nữ như ta với không nổi. Đi thôi”. Diệp Huyên từ chối nhận vải gấm.
“Ta có việc. Lần sau tới tạ lỗi cùng ngươi”. Ngô Tuấn nói với Mộc Khiết.
“Không cần Ngô công tử nhọc lòng. Cáo từ”. Mộc Khiết lạnh lùng nói.
Ngô Tuấn nhíu mày nhìn theo bóng lưng Mộc Khiết cùng Diệp Huyên ôm 2 đệ đệ Diệp Hiên rời đi.
“Đại thiếu gia, tất cả là lỗi của nô tài”. Ngô chưởng quỹ thở dài nói.
“Ngô thúc đừng nói vậy. Ta rất rõ con người thúc. Vào trong kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho ta”. Ngô Tuấn nói.
—-
Bốn người Diệp Huyên không đi xe ngựa nữa, mà cùng nhau đi bộ dạo phố.
Huynh đệ Diệp Hiên, Diệp Huân lần đầu vào thành nên rất hiếu kỳ, tò mò nhìn nhiều người bán lớn tiếng rao hàng, cũng phấn khích chạy tới chạy lui xem một lão bá nặn tượng đất.
Diệp Huyên thấy bọn tiểu Hiên thích tượng đất, lại cầm tinh tuổi hợi nên nàng đặt lão bá nặn hai con heo nhỏ cho hai đệ đệ.
“Lão bá, nặn thêm một con cọp cái nhỏ nằm phơi nắng nữa”. Mộc Khiết cười nói.
Diệp Huyên cầm tinh tuổi dần. Nàng liếc Mộc Khiết một cái. Ngưu đại nương nói hắn lớn hơn nàng 5 tuổi, vậy cầm tinh tuổi tuất rồi. Vì vậy, nàng cười lạnh nói: “Thêm một con chó đực nhỏ quẫy đuôi nữa”.
Mộc Khiết cười hắc hắc. Nàng biết hắn tuổi tuất nha!
“Được được, các vị chờ một chút”. Lão bá cười nói.
Lão bá tay nghề rất khéo chỉ mất khoảng 10 phút đã nặn xong.
Mỗi tượng 1 văn tiền. Tổng cộng 4 văn tiền.
Diệp Huyên định trả tiền thì Mộc Khiết đã giành trả: “Bốn bức tượng này, ta tặng tỷ đệ nàng”.
Mộc Khiết còn “boa”cho lão bá thêm 2 văn tiền, vì bốn bức tượng đất rất sống động, rất hài hòa, tựa như gia đình. Hắn thích!
Diệp Hiên cùng Diệp Huân cực thích bốn bức tượng, ôm trong tay không buông.
“Giờ trưa mà đường xá nhộn nhịp như vậy. Chắc buổi sáng còn náo nhiệt hơn”. Diệp Huyên vừa đi vừa nói.
“Huyện Thanh Hà là địa phương giao thoa giữa Nam Hải, Bắc Giang và Kinh Thành, nên bất kể ngày đêm đều có xe thương đoàn vào thành không tá túc thì cũng buôn bán, rất náo nhiệt”. Mộc Khiết giải thích.
“Khiết, ta định giải quyết xong vụ nhà Lí Mạnh, liền mua một căn nhà nhỏ ở thành, buôn bán sinh sống qua ngày. Thôn dân Lí gia thôn thành kiến về ngươi quá nhiều. Ngươi cũng nên thu dọn vào thành, sống cùng với tỷ đệ ta đi”. Diệp Huyên nói.
“Được. Nhưng không mua nhà nhỏ, ta sẽ mua căn nhà thật lớn, đón tỷ đệ nàng về ở chung”. Mộc Khiết nắm tay Diệp Huyên nói.
“Quyết định vậy đi”. Diệp Huyên bật cười nói.
“Ta và Ngô đại công tử có chút quen biết. Ta cũng đến Bảo Ngọc Y phường vài lần, bọn họ tiếp đón đàng hoàng nên ta mới yên tâm đưa tỷ đệ nàng tới mua y phục, nào ngờ bọn họ lại đáng ghét như vậy. Là lỗi của ta. Nàng đừng giận ta”. Mộc Khiết thấy Diệp Huyên cười, liền lấy can đảm nói ra tâm sự nặng trĩu.
“Nếu ta giận ngươi, đã chặt gãy mấy cái móng vuốt của ngươi rồi”. Diệp Huyên chỉ vào bàn tay to của hắn đang nắm chặt tay nàng, nói.
“Nàng tốt với ta nhất. Đi mua y phục xong thì chúng ta đi ăn sủi cảo”. Mộc Khiết mừng rỡ nói.
“Được. Tới cửa hàng y phục chỗ lần trước ta bị đám quan sai bắt đi. Ta thích tính hào sảng của bà chủ đó”. Diệp Huyên gật đầu nói.
Mộc Khiết rành đường, dẫn Diệp Huyên đến cửa hàng bán y phục như nàng nói.
Cửa hàng y phục Phương gia vắng tanh. Tuy diện tích khá nhỏ nhưng sạch sẽ, gọn gàng.
Bà chủ đang che miệng ngáp thấy nhóm Diệp Huyên bước vào liền tỉnh tảo hẳn.
“Ai da, vị hán tử này dẫn tiểu nương tử sắm y phục sao?” Bà chủ cười tươi tiếp đón.
“Đúng vậy. Thật may mắn bà chủ vẫn còn nhớ mặt”. Mộc Khiết cười nói.
“Sao ta lại quên màn cầu hôn chấn động của ngươi chứ. Mà ta càng không quên một màn uy vũ của tiểu nương tử ngươi ở công đường, thông minh lanh lợi khiến Khâu đại nhân phải lau trán mấy bận. Đừng gọi bà chủ này nọ xa lạ, cứ gọi ta là Phương thẩm là được”. Phương thẩm nói.
“Cảm tạ Phương thẩm nhớ thương. Ta muốn mua y phục mặc thường ngày cho cả ta và đệ đệ. Phiền thẩm giới thiệu cho ta vài mẫu”. Diệp Huyên cười nói.
“Được được, đợi ta một lát”. Phương thẩm ngó nhắm chừng cỡ người Diệp Huyên, Diệp Hiên, Diệp Huân rồi chạy vào trong kho lấy y phục.
Sau một phen lựa chọn, Diệp Huyên ưng ý được 2 mẫu y phục màu giống nhau hợp với đệ đệ.
Nàng cũng chọn 2 bộ hợp với mình. Mỗi người 2 bộ, cộng luôn Diệp Huyên tổng cộng mua 6 bộ.
Chưa dừng ở đó, Diệp Huyên thấy trên kệ hàng có trưng bày giày, nên nàng mua thêm mỗi người một đôi giày vải gấm.
“Khiết, thử đôi giày này xem có vừa chân không?” Diệp Huyên lấy một đôi giày vải gấm đen trên kệ đưa cho Mộc Khiết thử.
“Giày ta còn mang được, không cần mua thêm”. Mộc Khiết từ chối.
“Giày mang thường xuyên dễ rách, nên mua dự phòng thêm một đôi. Hừ, giày là ta mua tặng ngươi, không được từ chối, mau thử đôi giày gấm này cho ta”. Diệp Huyên nhất quyết bắt Mộc Khiết thử giày.
Mộc Khiết thầm vui vẻ thì ra nàng đâu có quên hắn, không chỉ mua y phục cho đệ đệ mà còn mua giày tặng hắn.
Hắn thầm khen Diệp Huyên tinh mắt, giày mang vừa khít chân. Nhưng Diệp Huyên lại nghĩ khác: “Khít chân quá mang dễ bị phồng chân. Mau thử đôi khác đi, chọn giày thừa chân một chút, lúc đi mới thoải mái”.
“Tiểu nương tử thật có kinh nghiệm a. Ta bán rất nhiều giày cho nhiều người, đều khuyên nên chọn giày rộng một xíu, nhưng ai cũng phản bác, đều nói mang giày sẽ dãn, nên chọn giày khít chân, hậu quả đi chưa tới 50 bước đã than đau vì bị phồng rộp chân”. Phương thẩm cười nói.
“Do ta nghe mấy lão bá trong thôn chỉ dạy thôi”. Diệp Huyên khiêm tốn nói.
Kích cỡ giày dép ở hiện đại được làm rất chuẩn nên chỉ cần đi vừa chân là được, nhưng ở thời cổ đại lạc hậu như bây giờ, Diệp Huyên không thể không áp dụng kinh nghiệm của ông bà xưa chọn giày thừa dép thiếu.
Thử đi thử lại, nhóm Diệp Huyên cũng chọn được 4 đôi giày vải gấm vừa ý.
“Bốn bộ y phục vải bông của tiểu đệ mỗi bộ 50 văn tiền, hai bộ y phục của tiểu nương tử mỗi bộ 90 văn tiền. Còn bốn đôi giày vải gấm, 2 đôi nhỏ mỗi đôi 25 văn tiền, 2 đôi lớn mỗi đôi 45 văn tiền. Vậy chi tất cả là”. Phương thẩm vừa đánh bàn tính gỗ vừa nói.
“520 văn tiền”. Diệp Huyên và Mộc Khiết đồng thanh nói.
“Đúng đúng, là 520 văn tiền. Hai các ngươi quả nhiên tính toán giỏi. Phu thê đúng là tâm ý tương thông nha”. Phương thẩm cười khen ngợi.
“Phương thẩm quá khen. Với lại chúng ta chỉ đang tìm hiểu, chưa phải phu thê”. Diệp Huyên liếc Mộc Khiết đang cười đắc ý.
“Vậy sao? Là ta không đúng, không biết tiểu cô nương da mặt mỏng”. Phương thẩm chọc ghẹo nói.
“Phương thẩm, một tấm vải bông, lụa tơ tằm trắng bao nhiêu tiền?” Diệp Huyên cười hỏi.
“Vải bông thường thì 30 văn tiền. Còn lụa tơ tằm trắng giá 1 lượng bạc một tấm. Diệp tiểu cô nương muốn mua sao?” Phương thẩm hỏi.
Nàng muốn may “đồ lót” nên không thể không mua vải tơ tằm trắng.
“Cho ta một cuộn. À Phương thẩm, tiệm của bà có bán vải vụn không?” Diệp Huyên hỏi.
“Có. Vải vụn thì một bao 8 cân 30 văn tiền”. Phương thẩm đáp.
“Vậy lấy cho ta 1 cuộn vải bông cùng một cuộn vải tơ tằm trắng luôn. Còn chăn đệm, thẩm tính giá thế nào? Ta định mua 3 tấm loại dày, 3 tấm loại vừa”. Diệp Huyên nói.
“Đệm loại dày thì 60 văn tiền, đệm loại vừa thì 45 văn tiền. Nếu Diệp tiểu cô nương mua thêm 6 tấm chăn, ta tặng cho cô bao vải vụn 8 cân không lấy tiền”. Phương thẩm nói.
“Thẩm bớt cho ta thêm 65 văn tiền nữa đi. Sau này ta chỉ ghé mỗi tiệm thẩm mua vải vóc”. Diệp Huyên ngọt ngào cười nói.
Phương thẩm không vội đáp, đánh bàn tính tổng cộng tiền là 965 văn tiền. Phương thẩm thầm khen tiểu cô nương này cộng thật giỏi, bà đánh bàn tính mấy bận mới tính ra được 965 văn tiền. Tiểu cô nương này tính nhẩm thật nhanh. Thôi người ta cũng khó khăn, phải bán tóc lấy tiền, bà cũng không nên ép khô người ta. Bớt 65 văn tiền nghe có vẻ nhiều nhưng tính ra bà vẫn có lời.
“Được, ta lấy chẵn 9 lượng bạc và tặng một bao vải vụng 8 cân cho cô nương. Sau này nhớ đến ủng hộ Phương y phường của ta đó”. Phương thẩm sảng khoái nói.
“Đa tạ Phương thẩm. Ta gửi thẩm 9 lượng bạc”. Diệp Huyên lấy bạc đưa cho Phương thẩm.
Phương thẩm vui vẻ nhận bạc, sau đó đem chăn đệm cùng vải vóc ra cho Diệp Huyên lựa chọn.
Diệp Huyên vừa lựa vừa suy nghĩ, 10 lượng bạc đủ cho một nhà chi tiêu trong 4 tháng, qua tay nàng 10 lượng loáng một cái chỉ còn 1 lượng bạc thôi.
Haizz, căn bệnh tiêu tiền như nước của nàng của kiếp trước, xem ra đã ăn sâu vào linh hồn nàng rồi. Nhưng những đồ dùng này, không thể không mua. Thôi từ từ nghĩ cách kiếm bạc sau vậy.
Mộc Khiết thấy đồ đạc khá nhiều, cồng kềnh không tiện xách tay nên hắn nói: “Làm phiền Phương thẩm cho chúng ta gởi toàn bộ đồ ở đây. Chút nữa ta đánh xe ngựa đến lấy”.
“Ngươi đừng khách sáo. Cứ gởi đồ ở đây, ta chờ các ngươi đến lấy”. Phương thẩm gật đầu nói.
—-
Rời khỏi cửa hàng y phục, Mộc Khiết dẫn tỷ đệ Diệp Huyên đến một quán bán sủi cảo ven đường.
Hắn tìm một bàn có vị trí thoáng mát cho tỷ đệ Diệp Huyên ngồi.
“Bành thúc bán cho ta 4 bát sủi cảo lớn với 4 cái bánh bao chay”. Mộc Khiết gọi lớn.
“Có ngay”. Bành thúc cười đáp lại.
Diệp Huyên đánh giá quán sủi cảo này khá nhỏ, vỏn vẹn có 8 cái bàn gỗ cỡ 4 người ngồi, nhưng bàn nào cũng đầy khách. Trừ chủ quán là Bành thúc đứng bếp thì còn có một nam nhân khoảng 20 tuổi đang bận phục vụ kiêm tính tiền.
“Sủi cảo của Bành thúc rất ngon. Ta thường ăn ở đây. Nữ nhi lớn của Bành thúc là thê tử của Trương đại ca gần nhà ta”. Mộc Khiết nói.
“Bành thúc còn vị nữ nhi nào nữa không? Nếu có ngươi tranh thủ thú nàng về nhà, có tỷ có muội gần nhà càng thêm vui”. Diệp Huyên chọc hắn nói.
“Này này, nàng nói đi đâu vậy. Đúng là Bành thúc còn một tiểu nữ nhi nữa, nhưng ta chỉ thú mỗi mình nàng thôi”. Mộc Khiết vội thanh minh.
“Thật không? Nàng ta có một người cha nấu sủi cảo rất ngon đó. Bây giờ ngươi thay đổi vẫn còn kịp”. Diệp Huyên cười như không cười nói.
Mộc Khiết định gào lên “ta không cần” thì thấy ánh mắt lóe cười của Diệp Huyên, mới biết thì ralà nàng đùa giỡn hắn.
“Nàng nói có lý. Ta sẽ cân nhắc lại”. Mộc Khiết giả vờ nghiêm túc nói.
Diệp Huyên vẫn giữ nguyên nụ cười, chỉ là bàn tay di chuyển đến hông hắn, sau đó bấm một cái.
“Ây da, là ta đùa thôi. Nương tử Diệp Huyên của ta nấu ăn là ngon nhất. Ta tuyệt không thay đổi”. Mộc Khiết xoa hông nịnh nọt nói.
“Sủi cảo, bánh bao nóng tới đây”. Bành Nhất bưng mâm đồ ăn nóng hổi tới.
“Cảm ơn Bành Nhất ca. Làm phiền huynh cho ta thêm một ấm trà”. Mộc Khiết nói.
“Được. Mộc huynh đệ đợi chút”. Bành Nhất nói xong đi châm trà.
Diệp Huyên nhìn tô sủi cảo nước trong veo, trên mặt có một nhún hành lá cắt nhỏ, bên trong là 5 viên sủi cảo trắng mập mạp.
Ánh mắt Diệp Hiên, Diệp Huân như trăng non nhìn hai tô sủi cảo bốc khói.
“Tỷ, tô sủi cảo này thật sự của đệ sao?” Diệp Huân mắt long lanh nhìn Diệp Huyên.
“Là của đệ. Nhưng sủi cảo còn nóng lắm, thổi nguội rồi hẳn ăn”. Diệp Huyên vuốt đầu Diệp Huân nói.
Tỷ đệ Diệp Huyên sống ở Lí gia toàn ăn cơm thừa canh cặn, nào có được ăn món ngon.
Nhưng sủi cảo đâu phải là món ngon chứ, nhưng nhìn hai đệ đệ vui vẻ ăn sủi cảo, nàng thật xót xa.
“Chuyện quá khứ không vui đừng nhớ tới nữa. Nàng mau ăn đi. Sủi cảo nóng ăn mới ngon”. Mộc Khiết khẽ nói. Hắn thấy Diệp Huyên mắt đỏ ngầu, liền biết nàng đang nhớ tới tháng ngày cực khổ ở Lí gia.
Diệp Huyên gật đầu cười: “Chúng ta sẽ càng ngày càng tốt hơn, mỗi ngày đều ăn thịt”.
Diệp Huyên ăn một viên sủi cảo.
Vỏ mỏng, nhân nhiều, nêm vừa ăn, tuy nhiên nhân sủi cảo đa phần là rau củ, thịt rất ít, toàn mỡ nên ăn dễ mau ngán.
Dù có chấm thêm với nước tương chua ngọt giảm độ ngấy mỡ thì cũng không ngon như Mộc Khiết nói.
Diệp Huyên nhìn Mộc Khiết, tiểu Hiên, tiểu Huân ăn ngon lành, nàng đành cười khổ.
“Bảo bối, nhân sủi cảo có nhiều mỡ. Các đệ ăn chay đã vài ngày, nếu ăn nhiều mỡ sẽ không tốt cho dạ dày. Ăn ba viên thôi. Đợi chuyển đến chỗ ở mới, tỷ làm thật nhiều sủi cảo cho các đệ ăn đã ghiền”. Diệp Huyên nói.
“Dạ tỷ”. Diệp Hiên cùng Diệp Huân đồng thanh nói. Dù thật sự luyến tiếc sủi cảo nhưng lời tỷ nói luôn luôn đúng, phải vâng lời tỷ tỷ.
Diệp Huyên ăn hai viên sủi cảo rồi múc 3 viên còn lại cho vào tô của Mộc Khiết.
“Ăn nhiều vào mới có sức chở tỷ đệ ta về”. Diệp Huyên cười nói.
“Mộc ca ăn thêm 2 viên của đệ nữa đi”. Diệp Hiên bắt chước giống Diệp Huyên múc 2 viên sủi cảo bỏ vào tô của Mộc Khiết.
“Tiểu Huân cũng cho Mộc ca 2 viên nè”. Diệp Huân nói.
“Được, ta ăn hết”. Mộc Khiết nói. Hắn cúi đầu xuống ăn, để không ai thấy mắt hắn hơi đỏ. Thật lâu rồi mới có người nhường thức ăn cho hắn.
Tỷ đệ Diệp Huyên ăn mỗi người một cái bánh bao, nhâm nhi vài ngụm trà thì nghe mọi người bàn tán.
“Các ngươi biết gì chưa, nha môn mới truy bắt được một ổ buôn người”. Một nam tử nói.
“Thật tốt quá. Lúc nghe mấy thôn dân ngoài thành đến huyện nha báo án nhi tử, nữ nhi của họ bị bắt cóc. Ta run sợ một phen, suốt ngày ở nhà, không dám cho tiểu nhi tử ta ra đường a”. Một phụ nhân nói.
“Đám súc sinh bắt cóc kia nhất định phải trừng trị thẳng tay, để còn răn đe cho kẻ khác”. Nam tử khác nói.
“Đúng đó. Khâu huyện lệnh đúng là quan phụ mẫu của huyện Thanh Hà a”. Phụ nhân kia nói.
“Không nhờ Lí Mạnh nha sai thì chưa hẳn Khâu đại nhân đã nhanh chóng bắt được đám súc sinh kia. Ta nghe nói người phát hiện ra hang hổ cũng như đứng đầu truy bắt bọn buôn người là Lí nha sai”. Một nam tử trung niên nói.
“Vị thúc thúc này có nghe nhầm không? Tên Lí Mạnh đó ỷ làm nha sai thường kéo quan sai chèn ép lương dân chúng ta. Hắn không hút máu chúng ta đã tạ ơn trời đất rồi, làm sao có việc hắn vì dân truy bắt bọn buôn người chứ?” Bành Nhất nói.
“Đúng đúng. Hắn chỉ biết ăn của đút lót, nào biết sai đúng gì. Ta từng bị hắn chơi xỏ mấy lần, gần nhất là vụ nhà ta kiện Sửu đồ tể chiếm đất. Rõ ràng đã nhận tiền của nhà ta, Lí Mạnh hứa sẽ giải quyết công bằng nhưng tên Sửu đầu kia đút lót tiền nhiều hơn, hắn liền lật lọng tố cáo ta hối lộ hắn, hậu quả đất của chúng ta không những bị mất, trượng phu ta còn bị quan sai quất 20 roi”. Phụ nhân kia bất bình nói.
“Hừ, lần trước nghe Lí Mạnh vu oan cho người ta, bị phạt 20 roi, ta vui mừng như nhặt được vàng”. Bành Nhất nói.
“Thì ta cũng đâu có ưa tên Lí Mạnh dựa hơi Khâu đại nhân đâu. Chỉ là hành động lần này của hắn lại giúp nhiều hộ dân tìm lại được con cái. Thôi, nếu hắn làm việc thiện có lợi cho dân, chúng ta cũng đừng để trong lòng những chuyện trước kia”. Nam trung niên kia cười khổ nói.
Diệp Huyên cũng cười khổ. Không ngờ nàng chỉ nói một câu nghi ngờ Phùng mama khiến Lí Mạnh lật ngược tình thế, cứu vãn danh dự.
Diệp Huyên thầm khen Lí Mạnh đi nước cờ cao diệu. Tuy nhiên nước cờ này có tiềm ẩn rủi ro nha.
Khâu huyện lệnh kia đang muốn ra sức “làm việc tốt” để Trần Khiêm thấy. Để khi Trần Khiêm về kinh thành nhất định sẽ tâu lại với hoàng đế, ít nhiều hoàng đế sẽ khen thưởng huyện lệnh là hắn. Nhưng nay bá tánh đều chỉ khen Lí Mạnh, còn Khâu huyện lệnh chỉ là nhân vật ăn may. Diệp Huyên thật sự muốn biết phản ứng của Khâu huyện lệnh khi nghe được những bàn tán này sẽ xử Lí Mạnh ra sao?
Diệp Huyên không nghe dân chúng tám chuyện nữa mà tranh thủ lấy thuốc cho Diệp Huân uống.
Bệnh là phải trị tận gốc, không nên lơ là việc uống thuốc.
“Chúng ta cũng nên tranh thủ trở về”. Mộc Khiết nói.
“Ừ, gọi tính tiền đi”. Diệp Huyên gật đầu nói.
Mộc Khiết gọi Bành Nhất tính tiền.
“Một bát sủi cảo 7 văn tiền. Bánh bao chay mỗi cái 1 văn tiền. Gọi 4 phần, tổng là 32 văn tiền”. Bành Nhất cười nói.
Mộc Khiết định trả tiền thì Diệp Huyên ngăn lại, nàng muốn mời hắn.
Diệp Huyên đưa 1 lượng bạc tương đương 100 văn tiền cho Bành Nhất, sau đó hắn thối lại cho nàng 68 văn tiền.
—-
Diệp Huyên muốn mua gạo nên Mộc Khiết dẫn tỷ đệ nàng đến cửa hàng bán lượng thực Tạ gia.
Tạ lão bản sấp tuổi trung niên, dáng dấp cao gầy. Hắn không hề khinh khi mà tiếp đón nhóm Diệp Huyên rất chu đáo.
“Gạo này ở Vĩnh Châu, 12 văn tiền một cân. Còn loại này thì trồng ở đây, hạt gạo sáng bóng hơn nên mắc hơn một chút 14 văn tiền một cân “. Tạ Lão bản giới thiệu nói.
“Tiểu nữ là người dân ở đây, đương nhiên ủng hộ gạo quê nhà. Tiểu nữ muốn mua 5 cân gạo, lão bản có thể bớt cho ta 1 văn tiền mỗi cân được không?” Diệp Huyên cười nói.
“Được, 13 văn tiền một cân. Coi như trước lạ sau quen. Sau này Diệp tiểu cô nương nhớ đến ủng hộ sạp lương thực của ta đó”. Tạ lão bản sảng khoái nói.
Haizz, Diệp tiểu cô nương này không biết Tạ lão bản hắn, nhưng hắn biết tiểu cô nương thông minh này nha. Ngày Lí Mạnh áp giải Diệp Huyên đến công đường, hắn cũng có mặt xem xét xử.
Lúc này, Tạ lão bản cũng đồng suy nghĩ giống Phương thẩm, người ta khổ đến mức phải cắt tóc bán, không nên ép khô người ta. Giảm được liền giảm.
Diệp Huyên giữ lại 3 văn tiền dư, còn lại 65 văn tiền đưa cho Tạ lão bản.
Mộc Khiết xách 5 cân gạo cùng tỷ đệ Diệp Huyên đến chỗ gởi xe ngựa.
Trên đường đi, Diệp Huyên xử nốt 3 văn tiền thừa còn lại, mua 3 cây nến nhỏ, mỗi cây nến 1 văn tiền.
Lúc leo lên xe ngựa, Diệp Huyên thấy Mộc Khiết nhíu mày, liền hỏi hắn: “Sao vậy?”
“Có 2 tên chuột nhắt theo dõi chúng ta”. Mộc Khiết đáp.
“Hừ, chắc chắn là người của Lí Mạnh. Kệ hắn đi. Những gì nhà hắn nợ ta, ngày mai ta sẽ đòi lại hết, không thiếu một xu”. Diệp Huyên lạnh giọng nói.
Mộc Khiết gật đầu, đánh xe ngựa đến chỗ Phương Y phường lấy đồ đạc rồi nhanh chóng đánh ngựa ra khỏi thành.
Phần nhóm Trần Khiêm lúc vào thành không tìm thấy nhóm Diệp Huyên. Đi một đoạn đường dài 2 canh giờ khá mệt nên cả nhà Trần Khiêm thuê một khách điếm nghỉ ngơi. Sau đó cả nhà Trần gia dạo phố, ăn chơi một đêm. Xế trưa mới quay về chùa.
—-
Tới chùa, Mộc Khiết cùng tỷ đệ Diệp Huyên mang đồ đạc đã mua về phòng.
Đồ đạc mang vào xong nhưng thấy Mộc khiết chưa đi, Diệp Huyên nhíu mày hỏi: “Trời sắp tối rồi, còn chần chờ gì nữa mà chưa về?”
“Hôm nay ta vất vả đánh xe, nàng không thưởng cho ta sao?” Mộc Khiết kể công nói.
“Chẳng phải nhường hết sủi cảo cho ngươi ăn đó sao”. Diệp Huyên thừa biết hắn muốn nàng thưởng cho hắn cái hôn giống lần trước nhưng nàng giả vờ như không biết nói.
“Ta nếu biết trước thưởng như vậy, sẽ không ăn”. Mộc Khiết lí nhí nói.
“Hiện tại đang ở trong chùa, ngươi làm ơn giữ lục căn thanh tịnh cho ta”. Diệp Huyên khẽ hừ nói.
“Được. Ta về đây. Mai ta tới đón tỷ đệ nàng vào Lí gia thôn”. Mộc Khiết xấu hổ nói.
“Đợi ngươi lập công lần nữa. Ta đương nhiên sẽ thưởng lớn đúng ý ngươi”. Diệp Huyên chỉ vào má hắn nói.
Nghe vậy, Mộc Khiết tươi cười gật đầu lia lịa rồi tiêu sái ra về.
Đi cả ngày trời nên Diệp Huyên lôi hai đệ đệ ra tắm rửa một phen, thay tăng y sạch sẽ rồi mới ăn tối.
Tranh thủ trời chưa tối hẳn, Diệp Huyên ôm y phục cùng chăn đệm mới mua ra giặt sạch.
Quần áo người này lựa qua, người kia mặc thử nên chắc chắn không sạch sẽ, nàng không muốn tỷ đệ nàng bị lây bệnh gì đâu a.
Hai đứa nhóc Diệp Hiên, Diệp Huân rất ngoan, thấy tỷ tỷ giặt đồ, cũng xắn tay áo múc nước phụ một tay.
Nửa canh giờ sau, tỷ đệ Diệp gia cũng xử xong thau đồ gồm 6 bộ y phục mới, 3 bộ y phục cũ, 6 tấm chăn đệm mới.
Thấy đệ đệ mệt nên Diệp Huyên cho mỗi đứa uống hồng sâm rồi mới dỗ hai đệ đệ lên giường ngủ.
Đợi hai đứa nhóc Diệp gia ngủ. Diệp Huyên lôi cuộn vải tơ tầm trắng mới mua cùng kim chỉ ra đã mua trước đó ra.
Thấy nến không đủ sáng nên nàng dùng ý niệm lấy kéo cùng đèn pin trong không gian ra.
Cắt cắt may may hơn nửa canh giờ, cuối cùng 3 cái quần lót, 3 cái áo yếm ra đời. Thấy vẫn vải trắng còn dư nhiều, Diệp Huyên dứt khoát may cho hai đệ đệ, mỗi đứa một cái quần lót.
May xong đồ lót, Diệp Huyên thoa một lớp mỏng kem trị mụn lên mặt rồi mới leo lên giường ngủ.
—-
Mộc gia.
Mộc Khiết nhíu mày nhìn hủ sứ chứa 120 lượng bạc, rầu rĩ nói: “Diệp Huyên mua sắm một lần thôi đã sạch 10 lượng bạc. Vậy 120 lượng bạc này của ta, phải chăng chỉ đủ cho nàng ấy mua sắm 12 lần? Nếu vậy thì thật ủy khuất cho nàng ấy. Xem ra phải hợp tác với Ngô đại công tử đánh thêm vài chuyến hàng nữa mới mong đủ bạc nuôi nàng ấy”.
Nếu có ai nghe lời này của Mộc Khiết chắc chắn sẽ hộc máu. Ngươi đã không ngăn tiểu nương tử tương lai của ngươi vung tay quá trán thì thôi, đằng này lại dung túng nàng ấy phá của là sao? 120 lượng bạc nhiều lắm lắm luôn đó đại ca à!!!
—-
Lí tam gia.
“Uyển nhi, ngươi nói là tiện nhân Diệp Huyên kia bị người ta cắt tóc sao?” Lí Ngọc Yến kinh ngạc hỏi.
“Đúng, chắc ả đắc tội với ai đó nên mới bị cắt tóc. Chưa hết, ả đúng là làm xấu mặt nữ nhân chúng ta. Ban ngày ban mặt, ngay tại chùa dám ngồi cùng bàn với nam nhân”. Lí Uyển Nhi tức giận nói.
“Nó là tiện nhân nên việc tiện gì cũng làm, ta mới thấy không có gì là lạ”. Lí Xảo Nhi nói.
“Ngươi có biết ai cắt tóc Diệp Huyên không?” Lí Ngọc Yến hỏi.
“Ta không biết. Cũng tính nán lại chùa để hỏi nhưng ả trốn đâu mất tăm, cha ta lại bắt ta về, nên ta cũng không rõ chuyện của ả lắm. Chỉ biết ả với tên sơn tặc Mộc Khiết kia rất thân thiết”. Lí Xảo Nhi nói.
“Ta còn tưởng nó dựa hơi ai ngon lắm, ai dè là cái tên côi cúc, cha nương không cần Mộc Khiết”. Cao thị cười khinh nói.
“Hừ, hai đứa tiện nhân sớm muộn cũng cẩu thả với nhau. Mai ta đem việc này báo với trưởng thôn, cho chúng nó xấu mặt, không dám ngẩn đầu trong thôn”. Lí Xảo Nhi độc ác nói.
“Lời tiểu cô rất có lý, ta không những báo với trưởng thôn, mà còn đem nói hết tất cả người trong thôn biết, để cả đời chúng nó bị người khác phỉ nhổ”. Mã thị cay độc nói.
Lí Ngọc Yến cũng tán thành nhưng sau đó nghĩ đến vị quan chống lưng cho Diệp Huyên, liền hỏi Lí Uyển Nhi: “Uyển nhi, ngươi lên chùa, có gặp vị quan ngũ phẩm Trần gia không?”
“Có”. Lí Uyển Nhi nhớ tới Trần Khiêm tuấn lãng, liền đỏ mặt nói.
“Ngươi thấy vị đại quan đó có thân thiết với tiện nhân Diệp Huyên không?” Lí Ngọc Yến hỏi tiếp.
“Chỉ có Trần phu nhân cùng nhi tử mới thân thiết với ả. Còn Trần đại nhân thì bị ả chọc giận nhiều lần”. Lí Uyển Nhi đáp.
“Vậy tính ra cũng có thâm giao. Xem ra chúng ta nên đợi cha về, bàn kỹ thật cẩn thận đường đi nước bước, không nên chọc vào gia quyến vị Trần gia kia”. Lí Ngọc Yến suy nghĩ nói.
“Không cần e ngại Trần đại nhân kia. Đợi thanh danh ả bại liệt, xem còn ai dám chống lưng cho ả”. Cao thị nói.
“Ta vụng trộm đến đây báo tin cho ngươi với tam thẩm biết để liệu đường tính. Cũng trễ rồi ta phải về đây, nếu không cha nương đánh gãy chân ta”. Lí Uyển Nhi nói.
“Cảm ơn ngươi Uyển nhi”. Lí Ngọc Yến tiễn Lí Uyển Nhi tới cửa nói.
“Ngọc Yến, ngươi đừng khách sáo. Nếu không phải khuê mật thì việc chúng ta cùng họ Lí, ta đương nhiên đứng về phe ngươi”. Lí Uyển Nhi nói.
“Uyển nhi à, ta nghe nói ca ca ngươi về nhà rồi, hắn có khỏe không?” Lí Xảo Nhi gấp gấp hỏi.
“Ca ca ta khỏe, cảm ơn tiểu cô hỏi thăm”. Lí Uyển Nhi cười đáp.
Thấy Lí Xảo Nhi định hỏi tiếp thì Lí Ngọc Yến thầm bực bội, liền ngăn lại: “Tiểu cô lần sau hỏi tiếp, trời tối rồi, Uyển Nhi cần phải về”.
“Được, Uyển Nhi ngươi nhất định phải nói với ca ca ngươi đừng tin lời bịa đặt của tiện nhân Diệp Huyên. Chúng ta thật sự bị ả hại thảm”. Lí Xảo Nhi ủy khuất nói.
“Tiểu cô ngươi yên tâm. Ca ca ta không phải kẻ hồ đồ”. Lí Uyển Nhi lúng túng trấn an. Nàng thật sự không dám nói Lí Phong ca ca nàng nghiêng về phía Diệp Huyên. Ca ca sớm chán ghét cách làm của Lí Mạnh thúc.
Lí Uyển Nhi vừa đi thì Lí Mạnh đánh xe ngựa về.
Đợi Lí Mạnh vào nhà. Mã thị vừa rót trà cho hắn, vừa thêm mắm dặm muối nói: “Cha hổ tử, ngươi biết gì không, tiện nhân Diệp Huyên sớm cẩu thả với tên sơn tặc Mộc Khiết đó”.
“Ừ ta biết, hắn còn ngang nhiên ở cổng thành công khai nhận Diệp tiện nhân kia là nương tử”. Lí Mạnh khẽ hừ nói.
“Tam ca nắm tin tức thật nhanh. Ta tính mai đem chuyện này đồn ra ngoài, xem tiện nhân kia còn dám ngẩn đầu làm người không.” Lí Xảo Nhi nói.
“Chuyện chưa rõ ràng, không nên xúc động. Nếu ngày mai lúc họp thôn dân, ả dám làm càn ta sẽ lấy chuyện này ra nói. Vấn đề ta đang lo là tiện nhân kia tự nhiên đem tóc cắt đi”. Lí Mạnh nhíu mày nói.
“Đáng đời ả. Ả cắt tóc ta, liền gặp báo ứng có kẻ cắt tóc ả”. Mã thị cười khinh nói.
“Ngươi điếc hay sao? Ta nói là ả tự cắt tóc mình. Lúc ả vào thành, có người báo tin cho ta, ta thấy tóc tỷ đệ ả đều ngắn liền sinh nghi, sau đó ta cử người đến chùa thăm dò, mới biết thì ra ả tự cầm kéo cắt tóc mình”. Lí Mạnh nghiến răng nói.
“Cha nói sao? Ả tự cắt tóc mình sao? Chắc chắn ả đang âm mưu gì đây”. Lí Ngọc Yến nhíu mày nói.
“Ta cũng nghĩ như con. Ta tính mượn chuyện ả cắt tóc các ngươi để lật ngược tính huống, kêu gọi sự đồng tình của thôn dân. Tóc là công ơn nuôi dưỡng của cha mẹ, đâu thể chỉ vì tức giận cá nhân liền đem tóc người khác cắt. Đây là nhục nhã người khác. Thiên lý khó dung. Nhưng ả lại đi trước một bước, tự cắt tóc mình, ta thật sự không thể dùng chiêu bài này nữa”. Lí Mạnh bực bội nói.
“Lão tam à, vậy tính sao giờ? Nương thật sự không nuốt trôi cục tức này”. Cao thị tức giận nói.
“Tam ca, ta thật sự rất hận ả, không thể không bỏ qua được”. Lí Xảo Nhi xé rách khăn tay nói.
“Ta nào có muốn bỏ qua. Nhưng hiện tại ta vô tình làm phật lòng Khâu đại nhân, nếu hắn biết thêm chuyện này nữa, ta chỉ còn nước về nhà làm ruộng”. Lí Mạnh cười khổ nói.
Hắn thật sự chỉ muốn lấy lại thanh danh đã mất, nên dốc hết sức vào truy bắt đám buôn người. Nào ngờ thanh danh lấy lại được nhưng lại vô tình mất tín nhiệm của Khâu đại nhân. Hẳn là lão ta đã bắt đầu đề phòng hắn.
“Hắn nhận bạc của ngươi nhiều năm như vậy, nói đuổi ngươi liền đuổi sao? Hắn thật là cầm thú”. Mã thị căm hận nói.
“Không nhắc chuyện này nữa. Ngày mai các ngươi không cần xuất hiện, mình ta đi đại diện được rồi. Nếu ả quyết cắn không nhả, chúng ta đành lấy bạc trừ tai thôi. Đợi ta xoa dịu Khâu đại nhân xong rồi hẵn tính sổ với ả”. Lí Mạnh thâm độc nói.
“Mặt dù sao cũng đã mất. Ta còn sợ gì nữa. Người ta nói hoạn nạn cùng nhau. Ngày mai ta liền theo ngươi đánh một trận với tiện chân Diệp Huyên”. Mã thị nói.
“Cha ta cũng đi nữa. Nhà chúng ta đồng lòng, ta không tin chúng ta không vượt qua nổi chuyện này”. Lí Ngọc Yến nói.
“Ta cũng đi”. Lí Xảo Nhi nói.
“Nữ nhi ta nói đúng. Đồng lòng nhất định chúng ta sẽ thắng”. Lí Mạnh gật đầu nói.
“Lão tam, ngươi nói chuẩn bị bao nhiêu bạc lấp miệng tiện nhân kia đây?” Cao thị hỏi.
“Như ta đã nói lần trước, ả thế nào cũng đòi lại 20 lượng của cha ả. Ta cứ chuẩn bị phòng hờ trước 20 lượng”. Lí Mạnh đáp.
“Cái gì? 20 lượng? Muốn mạng ta sao?” Mã thị hét lên.
“Ngươi yên tâm, nếu ả đòi 20 lượng chúng ta cứ đồng ý trả, nhưng sau đó ta sẽ bắt ả trả lại toàn bộ chi phí sống ở nhà chúng ta 3 năm qua”. Lí Mạnh cười khinh nói.
“Như vậy còn được. Không chừng ả còn bù thêm bạc cho chúng ta”. Mã thị cười hả hê nói.
“Ta chống mắt lên xem, ả lấy đâu ra tiền trả lại cho chúng ta. Không trả được, ta nhất định bắt ả cạo trọc đầu”. Lí Xảo Nhi nghiến răng nói.
“Ả có 10 lượng bạc bồi thường của Phùng ma ma. Nhưng hôm nay ả vung tay mua sắm rất nhiều, chắc cũng chẳng còn dư bao nhiêu bạc”. Lí Mạnh nói. Hắn sai người theo dõi thấy Diệp Huyên mua rất nhiều đồ dùng.
“Tiện nhân phá sản mà”. Mã thị tức giận nói.
Mã thị luôn nghĩ bạc của Diệp Huyên sớm muộn sẽ chạy vào túi mụ ta, nên biết Diệp Huyên lấy bạc đi mua sắm liền đau hết cả tim.
“Thôi lão tam nhà các ngươi cũng nên đi ngủ sớm, dưỡng sức ngày mai ứng phó với cả thôn nữa”. Cao thị nói.
Đợi cả nhà Lí Mạnh cùng mẫu tử Cao thị giải tán xong, thì một bóng người núp ngoài sân nghe lén nãy giờ cũng rút lui.
—-
“Nếu đúng như con nói, lần này thanh danh của Diệp Huyên coi như xong”. Lí Tùng nhăn mặt nói.
Bóng người núp ngoài sân chính là Lí Khang.
“Nương cùng cả nhà tam cữu thật là. Chuyện rõ rành rành là bản thân mình sai, nhưng cứ đổ lên đầu Diệp Huyên. Giờ còn muốn hại thanh danh người ta. Thật là ác độc”. Lí La thị.
“Cha nương, hay để ta lén chạy lên Sâm Sơn Bảo tự báo với Diệp biểu tỷ biết trước để đề phòng”. Lí Khang nói.
“Trời tối, mà đường lên chùa ghập ghềnh rất nguy hiểm, con không nên đi. Để ta chạy tới chỗ tên Mộc Khiết kia hỏi cho rõ ràng. Chuyện hắn với Diệp Huyên thực hư ra sao chúng ta còn chưa biết, vẫn nên đến hỏi trực tiếp hắn, không nên làm phiền đến biểu tỷ con”. Lí Tùng nói.
“Cha con nói đúng. Nhưng ta thật không yên tâm để một mình ngươi đi. Nhà Mộc Khiết ven bìa rừng, trời lại tối, ta thật lo lắng. Không thôi thì hai cha con ngươi cùng đi đi. Có gì thì hỗ trợ lẫn nhau”. Lí La thị nói.
“Được. Ngươi ở nhà khóa cửa nẻo cẩn thận. Cha con ta đi nhanh sẽ về”. Lí Tùng dặn dò nói.
Lí Tùng cùng Lí Khang sợ nhà Lí Mạnh phát hiện, lén lút đi cổng sau, băng qua con đường nhỏ đi lên núi.