Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà

Chương 8: TÓC NGẮN


Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 8: TÓC NGẮN

Dỗ 2 đệ đệ Diệp Hiên và Diệp Huân ngủ xong thì Diệp Huyên dùng linh thức kiểm tra những đồ vật cô sưu tầm trong không gian trữ vật.
Không gian dài hẹp như mê cung 500m2 được Diệp Huyên chia làm 10 phòng.
Làm tiếp viên hàng không, cũng không thường xuyên ở nhà nhưng Diệp Huyên rất yêu bộ môn dưỡng hoa trồng quả. Vừa có thể rèn luyện tâm tĩnh, vừa có hoa quả để thưởng thức, vậy tại sao lại không làm?
Do đó, phòng đầu tiên trong không gian trữ vật với diện tích 20 m2 ngoài trữ nhiều kệ sách quý về kinh phật, y khoa tây y lẫn trung y, nghiên cứu tâm lý tội phạm, phong thủy, trang trí nội thất, thì nàng cũng trữ nhiều hạt giống hoa quả. Trong phòng này cũng chứa nhiều vật phẩm kỷ niệm như album lúc nhỏ chụp cùng mẹ và em trai, 1 hộp bút máy lông ngỗng mẹ tặng và một hộp văn phòng tứ bảo nàng “cướp” từ gã mafia kia.
Phòng thứ 2 diện tích 100 m2, trữ rất nhiều tủ giày dép và quần áo 4 mùa đủ loại từ đồ lót, mặc nhà, đi làm, đi chơi, đi biển đến đi dạ tiệc, kèm theo nhiều phụ kiện thời trang như kẹp tóc, kính mát, túi xách, khăn choàng và nón.
Vô số mỹ phẩm trang điểm, dưỡng da, nước hoa, tinh dầu và trang sức đá quý đắc đỏ được trữ trong 30 m2 phòng thứ 3.
Diệp Huyên thở dài, tất cả tủ đồ trong phòng 2 và 3 đều là hàng hiệu đắt tiền có 1 không 2. Ở hiện đại nàng mắc bệnh cuồng mua sắm. Bình thường hay đụng dịp giảm giá nàng đều mua, mua rồi lại mua, mua nhiều quá cũng không nhớ hết, thành ra chỉ hơn 90% đồ dùng ở 2 phòng này nàng chưa hề đụng đến.
Trừ phòng 1, 2 và 3 diện tích bất đồng thì 7 phòng còn lại đều có diện tích giống nhau mỗi phòng 50m2.
Diệp Huyên thường đi du lịch nên Phòng 4 thì trữ đồ dùng khi đi dã ngoại bao gồm hộp sơ cứu, thuốc men, lều bạt, túi ngủ, dây thừng, bật lửa, đèn pin, ô dù, súng điện, lò than, xiên nướng, dao kéo, xẻng, xô chậu, cần câu, vợt bắt cá, lưới, võng, áo phao, thuyền hơi, đồ lặn cùng bình dưỡng khí, ngay cả giấy bạc, nồi inox, chảo thép không dính, ấm inox và cả bình thủy giữ nhiệt cũng có.
Diệp Huyên cũng rất sành ăn nên đặt chân đến quốc gia nào, nàng đều “săn” thổ sản độc đáo của nước đó, thành ra phòng 5 chứa rượu vang và nấm truffle đen mắc nhất thế giới của nước Pháp, pho mát đủ loại của Ý, kẹo mứt trái cây nước Thổ Nhĩ Kỳ, trứng cá tầm và cá hồi nước Nga, bào ngư viền xanh thượng hạng của Úc, bia Westvleteren số 12 có hạn của Bỉ, chà là Dubai, mực tẩm gia vị và hồng khô của Nhật.
Tiếp theo nhìn từng hàng thùng giấy chất cao đầy ngổn ngang trong phòng 6, Diệp Huyên thở dài thườn thượt. Hàng hóa ở phòng này là “hàng đặt” của khách mà kiếp trước nàng chưa kịp giao thì đã “ngủm”.
Đa số các tiếp viên hàng không đều có nguồn thu nhập tay trái là buôn hàng xách tay qua đường hàng không.
Ai lại chê tiền nhiều?! Vì vậy kiếp trước Diệp Huyên dù sống như một bà hoàng vẫn chen một chân kiếm thêm từ nguồn thu nhập khủng bất hợp pháp này.
Diệp Huyên mua lại thổ sản của những nơi đã tới, rồi viết blog chia sẻ kinh nghiệm du lịch kèm bán những sản vật đã mua. Lượng view càng ngày càng tốt, tỷ lệ thuận với đơn đặt hàng của khách càng ngày càng tăng.
Lần đi HQ, Diệp Huyên cũng nhận một tá đơn hàng đặt mua sâm tươi, hồng sâm, bạch sâm, cao sâm, kẹo sâm và các loại mỹ phẩm có chiết suất từ sâm như sữa dưỡng da, sữa tắm, dầu gội, thuốc nhuộm tóc và mặt nạ nhân sâm. Thêm các sản vật độc đáo như bào ngư, rượu gạo, tương ớt truyền thống, kim chi và một số quần áo thời trang.
Thông qua blog, khách hàng biết nàng bị cố nhân “bắt cóc” từ HQ sang , liền đặt hàng mua một số hàng thổ sản thủ công mỹ nghệ làm từ dừa và vỏ sò như bộ ấm trà, chén đũa, hộp nữ trang, gương treo tường. Các món ăn đặc thù của 3 miền cũng được Diệp Huyên gom đủ như phở chay mặn, hủ tiếu nam vang, cốm sữa, vải hộp, vải khô, đường thốt nốt, bánh tráng, muối mè, muối ớt, muối tây ninh, muối xả, muối tiêu, nước mắm và dầu cù là.
Cũng may những món hàng trên nàng tự bỏ tiền túi mua, không bắt khách thanh toán trước nên toàn bộ đều là của nàng hết nha!
Phòng 7 chỉ trữ vỏn vẹn 3 chiếc vali hàng hiệu màu da beo với 3 kích cỡ lớn, trung, nhỏ.
Ba chiếc vali này là Diệp Huyên dùng để che mắt thiên hạ, dù có không gian trữ vật tiện dụng thì nàng không thể đi tay không mà xuất nhập cảnh được.
Bên trong vali có chứa vài bộ quần áo, khăn tắm, bài chải và kem đánh răng, BVS. Quan trọng là nàng xém chút nữa quên mất bên trong vali có chứa một hộp nhân sâm Ngọc Linh hơn 100 tuổi, 200 viên ngọc trai đủ màu và 7 bộ trang sức ngọc trai quý báu mua ở .
Phòng 8, 9 và 10 hiện vẫn còn trống.
Những đồ vật trong không gian trữ vật vừa là bùa hộ mạng cũng vừa là tai họa ngầm của Diệp Huyên. Nàng phải cẩn thận sử dụng, tránh không họa vô đơn chí.
Định kết thúc “kiểm hàng” thì đột nhiên Diệp Huyên nhớ một chuyện dở khóc dở cười.
Trong một lần đi đến xứ sở hoa anh đào, Diệp Huyên nhận được một đơn hàng của một vị khách “thân thiết” đặt mua một thùng BCS siêu mỏng, đủ mùi đủ vị.
Khách hàng là thượng đế nên Diệp Huyên nhận đơn hàng, đến khi định chuyển hàng cho vị khách kia thì hắn bị cảnh sát tóm vì tội ấu dâm.
Chút xíu nữa là nàng đã tiếp tay cho yêu râu xanh hại đời nhiều mầm non tương lai rồi!
Từ đó Diệp Huyên không bao giờ nhận đơn hàng liên quan đến “sex”.
Nhìn thùng BCS made in Japan chưa kịp “tiêu hủy” trong phòng 6, Diệp Huyên nghiến răng nói:” Mộc Khiết lần này tiện nghi cho ngươi”.
—-
Mộc Khiết đang đào đất dưới gầm giường liền ách xì vài cái.
“Chẳng lẽ Diệp Huyên nhớ ta?”Hắn xoa xoa mũi, cười hắc hắc vài tiếng.
Hắn nhanh chóng đào lên một hủ sứ. Đổ bạc bên trong hủ sứ ra đếm tới đếm lui, hắn hài lòng gật đầu:” Nhiêu đây đủ thú thê rồi”.
Nếu trai tráng trong thôn thấy đống bạc của hắn sẽ gào lên:” Nhiêu đây không chỉ đủ thú thê mà ngươi còn mua được vài mẫu ruộng cùng vài con heo đó “.
“Không đủ, còn phải nuôi 2 bào đệ của nàng nữa. Xem ra ta phải vào rừng săn vài con heo tích thêm bạc”. Mộc Khiết sực nhớ đến huynh đệ Diệp gia, kiên định nói.
—-
Nhà Lí thôn trưởng.
“Cha, người nói thật chứ? Diệp Huyên muội ấy xém bị Hổ tử hại chết sông sao?” Lí Phong sửng sốt hỏi.
“Ta ban đầu nghe cũng bán tính bán nghi nhưng hôm nay đi khảo sát những thôn dân có mặt lúc đó đều nói cả nhà Lí tam gia là cầm thú “. Lí Thành thở dài nói.
Lịch sử Lí gia thôn trăm năm nay chỉ có mỗi Lí Mạnh là thi đổ tú tài, là niềm kiêu hãnh của cả thôn nhưng nay hắn phạm phải sai lầm này, không thể không nghiêm trị.
“Cha người làm đúng lắm. Hôm nay Lí Mạnh hắn ở công đường không hề nể tình thân, hắc nước bẩn lên người Diệp Huyên và cả Lí Tùng thúc. May là nàng ấy lanh trí ứng phó được”. Lí Phong nói.
“Đại ca à, sao ngay cả huynh cũng nói tốt cho xấu nữ kia chứ. Nếu thân nhân của ta bị đánh gãy tay, bị cắt sạch tóc thì đừng nói hắc nước bẩn, ăn tươi nuốt sống ả ta cũng dám làm”. Lí Uyển Nhi không cho là đúng cãi lại.
“Vậy nếu có kẻ muốn bán ngươi làm tiện thiếp, bán đệ đệ ngươi đi làm nô tài thì ngươi sẽ làm sao?” Lí Thành khẽ quát.
“Ai muốn bán tỷ tỷ, ta liền đánh kẻ đó”. Lí Hạo giơ nắm đấm nhỏ.
“La Mễ mắng ngươi rất đúng, ngươi thua xa cả Hạo nhi”. Lí Thành khẽ hừ nói.
“Hạo nhi không được tùy tiện dùng nắm đấm giải quyết vấn đề. Còn Uyển nhi muội bớt nóng nảy lại, chuyện của Diệp Huyên, muội cũng đừng xen vào”. Lí Phong dạy dỗ nói.
Lí Uyển Nhi ủy khuất định nói tiếp thì thấy La thị lắc đầu ra hiệu liền ngoan ngoãn ngồi im.
“Cha, có việc này ta chưa nói với người, trên Sâm Sơn Linh Bảo tự có một vị đại quan ngũ phẩm đang tá túc. Hắn còn trẻ nhưng làm thị giảng tại Hàn Lâm Viện, không thể xem thường. Thà không biết thì thôi, nếu đã biết chúng ta cũng nên đến thăm hỏi”. Lí Phong sực nhớ vội nói.
“Vậy sáng mai chúng ta nhất định phải lên chùa ra mắt vị quan đó”. Lí Thành nói.
“Vị Trần gia ngũ phẩm kia có giao hảo với Diệp muội. Để tránh phát sinh thêm chuyện, nếu hắn không nhắc gì về Diệp gia thì cha cũng đừng chủ động nhắc đến”. Lí Phong suy nghĩ một lúc rồi nói.
Lí Thành gật đầu thầm nghĩ, hắn xem ra nên giải quyết vụ này càng sớm càng tốt.

“Sáng mai ta sẽ cùng đi với cha con các ngươi. Đã lâu ta không có lên chùa dâng hương cầu an cho cả nhà”. La thị nãy giờ im lặng bỗng nhiên nói.
Lí Thành nghĩ La thị lên chùa cầu an cũng bình thường nên gật đầu đồng ý, nhưng nếu hắn biết được La thị đang đánh chủ ý lên vị quan ngũ phẩm kia thì hắn nhất định nhốt mụ ta ở nhà.
Lí Phong hỏi một ít chuyện trong nhà và ruộng vườn xong liền thổi đèn lên giường ngủ.
—–
Đêm nay có nhà ngủ ngon, cũng có nhà ngủ không ngon, ví như Lí tam gia.
“Đau quá. Ngươi phụ nhân ngu dốt này, ngươi muốn ta chết hay sao mà thoa thuốc mạnh tay như vậy hả?” Lí Mạnh nằm sấp trên giường tức giận la mắng Mã thị.
“Vậy ngươi tự thoa đi. Tay ta gãy, trên người đau đớn cũng chẳng thua ngươi. Nhưng ta vẫn cắn răng hầu hạ ngươi, ngươi không xót cho ta còn mắng ta, thiên lý ở đâu?” Mã thị khóc thét nói.
“Vậy ta bị roi quất như vầy là vì ai? Tất cả đều tại các ngươi. Ta cần bạc mở rộng tiền đồ. Các ngươi liền vỗ ngực tự nói sẽ chuẩn bị bạc giúp ta. Nhưng kết quả kiếm bạc bằng một cách vô cùng ngu xuẩn. Bây giờ ta như đi trên băng mỏng, sơ suất một bước liền rơi vào vạn trượng, các ngươi có biết không?” Lí Mạnh tức giận nói.
“Ta…ta biết sai rồi. Sự việc nghiêm trọng lắm sao? Khâu huyện lệnh rất coi trọng ngươi mà. Mau nhờ Khâu đại nhân giúp ngươi đi”. Mã thị sợ hãi nói.
“Bây giờ hắn còn đang đau đầu nghĩ cách vuốt đuôi vị ngũ phẩm kia, nào có thời gian để ý một tú tài nông gia như ta”. Lí Mạnh nắm chặt tay nói. Hắn nhất định phải nghĩ cách lấy lại uy tín cho bản thân, nếu không Khâu đại nhân sẽ vứt bỏ hắn. Lí gia thôn chỉ có mỗi mình hắn là tú tài nhưng huyện Thanh Hà có cả chục tú tài. Bọn chúng ai nấy đều như hổ rình mồi, chờ cướp vị trí lưu văn thư của hắn ở nha môn.
“Cha nương, người còn thức không? Ta có việc muốn báo”. Lí Ngọc Yến gõ cửa bên ngoài nói.
Mã thị đắp chăn mỏng lên người Lí Mạnh hỏi: “Chuyện gì vậy tiểu Yến?”
Đi vào phòng ngoài Lí Ngọc Yến còn có Lí Xảo Nhi và Cao thị.
“Là Uyển Nhi truyền thư cho ta nói tiện nhân Diệp Huyên tố cáo chúng ta với thôn trưởng, đòi thôn trưởng ba ngày nữa phải triệu tập thôn dân, chủ trì công đạo cho ả. Nàng ấy nói cha nàng ấy nghiêng về Diệp gia nhiều hơn”. Lí Ngọc Yến tức giận vò rách khăn tay nói.
“Lão tam à, chúng ta tính sao đây?” Cao thị lo lắng hỏi.
“Có còn thiên lý không? Chúng ta bị đánh, bị sỉ nhục như vậy, tiện nhân kia còn chưa thấy đủ hay sao còn muốn trưởng thôn ra mặt chứ?” Lí Xảo Nhi tức giận nói.
“Cha Hổ tử à, ngươi nói gì đi, mau mau nghĩ cách”. Mã thị cũng cuống lên hỏi. Triệu tập tất cả thôn dân không phải chuyện nhỏ. Nếu bị thua, sẽ không còn mặt mũi sống ở Lí gia thôn đâu.
“Các ngươi bình tĩnh. Ta thấy tiện nhân Diệp Huyên không muốn làm lớn chuyện, nếu ả còn muốn sống tại Lí gia thôn này. Đây là vấn đề mặt mũi của cả thôn, ả tuyệt tình, há thôn dân Lí gia thôn sẽ để ả bình yên an ốn sống sao? Hừ, ta đoán chỉ muốn kiếm chác gì đó thôi”. Lí Mạnh chậm rãi phân tích nói.
“Đúng, ta cũng nghĩ như cha. Ả không cam tâm đi tay trắng, chắn chắn muốn tống tiền chúng ta”. Lí Ngọc Yến gật đầu nói.
“Ta nhổ vào. Ăn của ta, mặc của ta, còn muốn tống tiền lão nương, không có cửa đâu. Cha hổ tử nói ả không dám kiện chúng ta thì chúng ta sợ gì chứ. Ả muốn bạc, lão nương không cho, làm gì ta?” Mã thị nghe nhắc đến bạc lên nhảy đổng lên nói.
“Nếu như không có vị kia thì ta cũng mặc kệ ả nhưng đằng này, ả có cả một núi dựa phía sau, Trần đại nhân quan ngũ phẩm có giao hảo với ả, nếu ả đòi bạc, chúng ta không thể không đáp ứng ả”. Lí Mạnh nghiến răng nói.
“Lão tam ngươi nói sao? Ả quen với quan lớn? Hèn chi ả dám hung hăng phản nghịch như vậy”. Cao thị đập xuống bàn nói.
“Nương ngươi đừng nóng. Hiện nay chúng ta đang yếu thế, các ngươi đừng vội xúc động làm hư bột hư đường. Lấy nhu thắng cương mới là kế sách hay lúc này”. Lí Mạnh khẽ tính kế.
“Ý tam ca nói chúng ta phải xuống nước với tiện nhân kia sao? Ta không muốn”. Lí Xảo Nhi hậm hực nói.
“Chúng ta chỉ diễn cho vị đại quan kia xem thôi, đồng thời bình ổn cơn giận của cả thôn. Đợi vị kia rời khỏi Lí gia thôn, ta xem còn ai dám chống lưng cho tiện nhân kia”. Lí Mạnh cười thâm hiểm nói.
“Được, ta nghe lời tam ca”. Lí Xảo Nhi cắn răng nói.
Cả nhà Lí Mạnh cùng Cao thị và Lí Xảo Nhi bàn tính kế hoạch ổn thỏa đâu ra đó thì Lí Mạnh đột nhiên sực nhớ hỏi: “Phùng mama kia là sao? Các ngươi quen với ả khi nào?”
“Là mụ ta đến bắt chuyện với ta. Mụ ta nói là thấy Diệp Hiên liền nhớ đứa tôn tử thất lạc đã lâu. Hỏi ta có nuôi hắn nổi không, nếu không thì bán hắn cho mụ. Lúc đó ngươi đang cần bạc nên ta liền hứa bán Diệp Hiên cho mụ. Tối qua mụ ta có ghé hỏi ta chừng nào giao người, ta liền kể tiện nhân Diệp Huyên đánh ta rồi bỏ trốn. Mụ ta nói có cách giúp ta báo thù rồi đi vô thành gặp ngươi”. Mã thị kể rõ đầu đuôi.
Việc này cũng thật trùng hợp, Phùng thị vào thành định cho đám tay sai đi truy bắt tỷ đệ Diệp gia thì bắt gặp Lí Mạnh đang “thuyết phục” Vương viên ngoại kiện Diệp Huyên tội lừa tiền. Mụ ta đảo mắt suy nghĩ một lúc quyết định giả tạo khế ước, chen một chân tham gia kiện Diệp Huyên.
Mụ ta thầm nghĩ vụ kiện này chắc chắn thắng, như vậy mụ ta không tốn một xu mà vẫn bắt Diệp Huyên giao người. Có hời như vậy ngu gì không làm? Vả lại, mụ ta đã giở trò này nhiều lần rồi, vô cùng có kinh nghiệm. Nhưng đáng tiếc lần này mụ ta đi đêm cuối cùng cũng gặp ma!
Lí Mạnh suy nghĩ một lúc cũng thấy Phùng mama này có nhiều điểm khả nghi. Nếu tiện nhân Diệp Huyên kia nói đúng mụ ta có liên quan đến bọn buôn người thì mụ ta chính là “bùa hộ mạng” giúp hắn giải vận đen lần này.
“Ta có việc vào thành gấp, ngươi mau qua gọi đại ca giúp ta đánh xe đi”. Lí Mạnh vội vàng nói.
“Ngươi bị thương như vậy còn vào thành làm gì, có gì sáng mai đi”. Mã thị lo lắng khuyên.
“Đừng ồn ào nữa. Mau chuẩn bị xe cho ta”. Lí Mạnh khẽ quát.
Mã thị đành hậm hực qua đá cửa nhà Lí Tùng.
Lí Tùng đang ngủ bị đánh thức rất bực bội nhưng Mã thị viện cớ vết thương của Lí Mạnh bị trở nặng, hắn không thể không đánh xe đưa Lí Mạnh vào thành tìm đại phu.
—-
Trời chưa sáng, Diệp Huyên đã tỉnh.
Vệ sinh cá nhân xong thì Diệp Huyên mang y phục tỷ đệ nàng đã mặc đi giặt sạch rồi phơi lên.
Đêm qua dù Diệp Huyên đã dùng kim chỉ đã mua vá vài chỗ rách, nhưng nhìn y phục chắp vá nhiều nơi, vải cũng sắp mòn, nàng thở dài, xem ra phải sắm y phục thôi.
Phơi đồ xong, Diệp Huyên xuống bếp phụ các tăng nhân làm thiền sáng.
Còn quá sớm nên trong bếp vẫn chưa có người đến.
Diệp Huyên lên lấy bột mì hòa cùng nước nhào một nửa làm vỏ bánh bao, một nửa thì làm mì căn.
Diệp Huyên đang rửa rau và nấm chuẩn bị làm nhân bánh bao thì Viên Chân cùng tăng nhân làm bếp đến.
“A di đà phật, Diệp thí chủ sáng sớm vất vả”. Viên Chân chấp tay lạy nói.
“Viên Chân đại sư không cần khách khí”. Diệp Huyên cũng chấp tay lạy nói.
Tiếp theo Viên Chân cùng tăng nhân chụm củi nấu nước làm thiền sáng.
Những ai là fan của tiểu thuyết kiếm hiệp Ỷ Thiên Đồ Long Ký thì không thể không biết Thành Khôn – tên đầu sỏ gây nên sóng gió cho giang hồ. Hỗn Nguyên Tích Lịch Thủ Thành Khôn sau khi bái Không Kiến đại sư làm sư phụ thì liền ẩn nấp ở Thiếu Lâm với pháp danh Viên Chân.
“Viên Chân đại sư, tiểu nữ hơi hiếu kỳ sư phụ của đại sư có phải là Không Kiến thần tăng không?” Diệp Huyên nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

“Đúng vậy. Diệp thí chủ đã từng gặp qua sư phụ sao?” Viên Chân gật đầu hỏi lại.
“À không, chỉ nghe quý danh của Không Kiến thần tăng thôi. À không biết trong chùa có vị cao tăng nào có phật hiểu Độ Ách, Độ Kiếp, Độ Nạn không?” Diệp Huyên thấp thỏm hỏi.
“A di đà phật, ba vị tiên cao tăng Độ Ách, Độ Kiếp và Độ Nạn đã niết bàn từ lâu”. Viên Chân chấp tay lại nói.
May quá, chỉ trùng tên, nàng không có xuyên đến thế giới kiếp hiệp nha!
Thì ra vào khoảng hơn một trăm năm trước, ba vị tiên tăng Độ Ách, Độ Kiếp và Độ Nạn cùng xây nên Sâm Sơn Linh bảo tự. Trong lúc dựng chùa, họ phát hiện núi phía sau chùa có rất nhiều nhân sâm. Phật gia từ bi bát ái, liền hái nhân sâm phát tặng giúp đỡ những bá tánh khốn khó. Tiên đế khai quốc Thanh Vũ Quốc cũng từng chịu ân chùa nên hạ thánh chỉ phong chùa là “Sâm Sơn Linh Bảo Tự”, hàng năm đến ngày Phật lễ đều xuất hành đến chùa.
Tuy nhiên, nhiều kẻ trục lợi giả làm người nghèo đến xin nhân sâm của chùa, cũng có nhiều kẻ liều mạng nửa đêm lẻn vào chùa, trèo lên núi cao đào sâm khiến nhân sâm của vùng này bị khai thác bất hợp lý, chưa tới 100 năm đã bị tận diệt. Hiện nay tại núi Sâm Sơn, đừng nói rễ mà ngay cả lá nhân sâm ra sao, mọi người đều chưa hề nhìn thấy.
Sự việc chưa dừng tại đó, vì không muốn dân chúng liều mạng trèo lên vách núi cao đào sâm, tăng nhân Sâm Sơn Linh bảo tự liền phong tỏa đường lên núi. Không nghĩ họ làm ơn mắc oán, bị những kẻ tiểu nhân vu khống muốn độc chiếm nhân sâm, từ đó nhiều khách thập phương lẫn giới quý tộc phẫn nộ đều không đến chùa lễ phật nữa. Hương khói của chùa đã vắng lạnh nhiều năm.
“Ăn không được phá cho hư. Đám tiểu nhân này thật không biết thổ thẹn”. Diệp Huyên không kiềm được mắng mỏ vài câu.
“A di đà phật, dân chúng không còn mất mạng oan uổng thì dù mang tiếng oan, chùa cũng nguyện. Hương khói của chùa cũng không bằng tánh mạng nhiều người”. Viên Chân hòa thượng nói.
“Đúng là ngã phật từ bi, bát ái, vị tha”. Diệp Huyên chấp tay lạy nói.
Mặc dù hương khói của chùa có chút khó khăn, nhưng chốn phật môn không còn bị quấy nhiễu bởi lòng tham con người thì cũng coi như đáng giá đi?!
Hỏi Viên Chân hòa thượng thêm về tình hình của chùa, Diệp Huyên mới biết mỗi năm đi hành khuất hóa duyên, các cao tăng đều thu nhận nhiều trẻ mồ côi về chùa nuôi dưỡng.
Haizz, chùa đã nghèo càng nghèo hơn.
Mặc dù vậy tăng nhân chùa Sâm Sơn Linh cũng không phải chỉ biết mỗi tụng kinh, họ khai hoang đất sau núi thành ruộng trồng ngũ cốc, rau ăn quả và dược liệu. Tất cả đều tự cung tự cấp. Nếu có dư dả, họ liền đem đổi bạc mua nhang đèn thờ phật.
Do đó, chùa dù khó khăn cũng không đến mức để tăng nhân phải đói, thậm chí “nuôi” rất tốt nữa đằng khác. Nhìn các tiểu tăng mập mạp Tuệ Phong, Tuệ Thông, Tuệ Quang và Tuệ Hiền cũng đủ chứng minh chùa rất có tâm.
—-
Rất nhanh thiền sáng đã chuẩn bị xong.
Lúc Diệp Huyên mang đồ ăn sáng về phòng thì Diệp Hiên và Diệp Huân đã tỉnh.
Hai đứa nhỏ rất ngoan, không cần Diệp Huyên nhắc nhở, đã chủ động vệ sinh thân thể.
Mặc dù đồ ăn chay ngon, nhưng vẫn không thể bổ sung đầy đủ chất như đồ mặn nên ăn sáng xong, Diệp Huyên vẫn như cũ cho 2 đệ đệ uống cốt hồng sâm.
Diệp Huân đã 3 ngày mốc meo trên giường nên nàng ôm tiểu Huân cùng tiểu Hiên ra sân chùa đi dạo.
Đi dạo mệt thì tìm chỗ thoáng mát ngồi xuống, tỷ đệ Diệp gia lười biếng dựa vào một gốc cây tùng sưởi nắng sớm.
Xa xa nhìn tăng nhân chùa Sâm Sơn Linh “tập thể dục” bằng một bộ la hán quyền.
“Tỷ tỷ, ở đây thật thích, đệ muốn ở đây, không muốn về nhà ngoại tổ phụ nữa”. Diệp Huân nhớ lại tháng ngày sống không tốt ở Lí gia, vội nghẹn ngào chui vào lòng Diệp Huyên nói.
“Chúng ta sẽ có nhà của chúng ta. Tuyệt không về nơi buồn tẻ đó nữa. Diệp gia và Lí gia không còn liên quan, bảo bối không cần sợ”. Diệp Huyên vỗ nhẹ lưng tiểu Huân nói.
“Tiểu Huân đừng sợ, tỷ tỷ đã trừng trị Hổ tử cùng tam thẩm, đệ không cần phải xuất gia”. Diệp Hiên cũng trấn an đệ đệ nói.
“Tiểu Huân có vẻ bài xích việc xuất gia? Không phải bất kỳ ai đều cũng có thể vượt qua 6 chướng nghiệp sân si hỉ nộ ái ố như các đại sư xuất gia đâu. Người xuất gia đều nguyện cả đời sống vì Phật lý, mang trái tim từ bi sưởi ấm chúng sanh. Để rèn được ý chí kiên định, tâm nguyện vững vàng và làm việc cao thượng như các đại sư hoàn toàn không phải dễ”. Diệp Huyên nhẹ nhàng nói.
“Tiểu Huân chỉ sợ tỷ tỷ cùng tiểu Huân xuất gia, liền bỏ tiểu Hiên lại một mình”. Diệp Hiên thành thật nói.
“Bảo bối thấy tỷ là người có thể vượt qua 6 nghiệp chướng sân si hỉ nộ ái ố sao?” Diệp Huyên cười hỏi.
“Không thể, tiểu Hiên biết tỷ tỷ thương tiểu Hiên cùng tiểu Huân nhất”. Diệp Hiên khẳng định nói.
“Vậy bây giờ còn sầu lo chuyện không đâu không hả tiểu lão gia”. Diệp Huyên nhéo mũi nhỏ nhắn tiểu Hiên nói.
“Là Mộc đại ca nói đệ trông chừng tỷ, không cho tỷ có ý niệm xuất gia”. Diệp Hiên không ngại bán đứng Mộc Khiết.
Hừ, Mộc Khiết ngươi được lắm! Dám hồ ngôn loạn ngữ, hại đệ đệ ta lo lắng một phen!
“Tiểu Hiên còn nhớ tỷ tỷ nói gì với đệ trên xe trâu không?” Diệp Huyên cười không cười vuốt đuôi tóc tiểu Hiên nói.
“Tỷ tỷ, tiểu Hiên sẽ nghe lời tỷ. Tỷ đừng cắt tóc ta mà”. Diệp Hiên mếu máo nói. Nó sao lại quên, tỷ tỷ nói sẽ cắt đám rễ tre trên đầu nó đó.
“Cắt tóc cho gọn gàng sạch sẽ. Bảo bối không cần phải sợ hãi như vậy. Cắt ngắn rồi dưỡng lại. Tóc của hai đệ ta nhìn không vừa mắt lâu rồi. Vừa khô vừa xơ, còn có mùi khó ngửi nữa”. Diệp Huyên dụ dỗ nói.
“Đúng nha tỷ. Da đầu đệ thật khó chịu, rất ngứa”. Diệp Huân chán ghét đầu tóc vừa dày vừa dơ nói.
“Đợi tỷ cắt tóc rồi gội đầu cho đệ sẽ không ngứa nữa”. Diệp Huyên nói.
“Vậy Tỷ mau cắt tóc đệ đi, đầu đệ ngứa quá”. Diệp Huân gật đầu tán thành để Diệp Huyên cắt tóc.
Diệp Huyên không nói hai lời dẫn hai đệ đệ về sân trước tịnh phòng, chuẩn bị cắt tóc.
Sau nửa canh giờ, phiên bản Diệp Huân đầu bắp cải siêu dễ thương ra lò.
“Nhìn tiểu Huân ngố muốn chết”. Diệp Hiên ôm bụng cười.
“Tỷ, đại ca cười đệ”. Diệp Huân ủy khuất nói.
“Kệ đệ ấy, bảo bối tiểu Huân chỉ cần biết hiện giờ tỷ yêu chết tóc mới của đệ nha”. Diệp Huyên vừa nói vừa ôm hôn Diệp Huân.
Tóc bắp cải là kiểu tóc ngắn cắt vòng cung ôm trọn khuôn mặt từ trán xuống mang tai và sau gáy. Đây là “mốt” mà Diệp Huyên kiếp trước hay cắt cho em trai, trông cực kỳ đáng yêu.
“Tóc cắt ngắn thấy hơi không quen nhưng đệ thấy thoải mái lắm tỷ”. Diệp Huân sờ sờ tóc mới của mình, thật lòng nói.
“Tỷ, đệ cũng cắt giống tiểu Huân nữa”. Diệp Hiên không muốn để tóc ngắn nhưng nó cũng muốn được tỷ tỷ thương nha.

Rất nhanh, tóc bắp cải lần nữa ra lò.
Diệp Hiên nhìn tóc mới qua gương đồng thấy đúng như lời tiểu Huân nói có cảm giác hơi không quen nhưng rất thấy rất nhẹ nhàng, thoải mái. Diệp Hiên thầm gật đầu công nhận tóc mới khá hợp với huynh đệ Diệp gia.
“Tỷ có thấy đệ tuấn tú hẳn ra không?” Diệp Hiên hỏi.
“Không những tuấn tú mà cực kỳ dễ thương a”. Diệp Huyên cười tươi nói.
Diệp Huyên dám chắc nếu có người hiện đại nào ở đây, mà nhìn thấy 2 anh em song sinh đầu bắp cải sẽ phát cuồng giống nàng thôi.
Nghe tỷ tỷ khen, huynh đệ Diệp gia cũng hào hứng ngắm tới ngắm lui tóc mới của mình qua gương đồng.
Gương đồng là Diệp Huyên mượn của Chu Nhược Đồng.
Diệp Huyên có kiếng thủy tinh nhưng nàng không dám tùy tiện mang thứ “khác người” ra dùng.
“Tỷ cũng phải cắt cho mình nữa. Tóc tỷ đệ chúng ta tóc liền giống nhau”. Diệp Huyên vừa nói vừa cầm kéo.
“Trời phật ơi, Diệp cô nương nên suy nghĩ lại. Tóc là ân dưỡng dục của phụ mẫu, không thể tự tiện cắt a”. Chu ma ma nghe ồn ào trước sân vội chạy ra, liền thấy Diệp Huyên đang chuẩn bị hạ kéo cắt tóc.
Không chỉ riêng Thanh Vũ quốc, mà đa phần quan niệm của người cổ đại về tóc, là một món quà từ phụ mẫu và phải giữ gìn với với tất cả sự kính trọng. Đối với cả nam tử và nữ tử, cắt tóc được coi là một sự vi phạm nghiêm trọng của lòng hiếu thảo, chỉ được thực hiện trong những hoàn cảnh đặc biệt như cắt một lọn tóc làm tín ước với tình nhân, cạo đầu xuất gia hoặc tù tội bị cắt tóc.
Tuy nhiên ở Thanh Vũ quốc tồn tại thêm trường hợp được cắt tóc nữa, đó là cải thiện cuộc sống. Một số phụ nhân vì cuộc sống quá khốn khó, họ đành chấp nhận cắt tóc bán lấy tiền. Phần tóc của họ được “cải tạo” thành những búi tóc giả sang trọng, rất được giới phụ nhân quý tộc ưa chuộng. Vì vậy, trừ phạm nhân mang tội bị cạo nửa đầu thì Thanh Vũ quốc cũng không quá khắt khe với bá tánh để tóc ngắn.
Biết được điều đó nên Diệp Huyên không hề nương tay, cắt sạch tóc của mẫu tử Mã thị và Lí Xảo Nhi, đó là một sự trừng phạt rất nhục nhã.
“Cắt tóc cũng mang hàm ý vứt bỏ quá khứ phiền muộn, hướng tới một tương lai mới tốt hơn. Nếu cha nương ta còn tại thế cũng sẽ không ngăn cản ta”. Diệp Huyên cười nói.
“Nếu vậy thì Diệp cô nương cắt một lọn tóc tượng trưng thôi, đằng này cắt ngắn như vậy, thật là đau lòng mà”. Chu ma ma nhìn những lọn tóc dài của tiểu Hiên dưới đất liền tiếc hận nói.
“Tóc rồi sẽ dài lại. Ma ma nhìn đi tóc ta khô xơ, chẻ ngọn nhiều như vậy nhìn không thích chút nào”. Diệp Huyên vẫn kiên quyết cắt tóc.
“Miễn ta thích được rồi”. Mộc Khiết vừa nói vừa lao tới giữ chặt cây kéo không cho Diệp Huyên cắt.
Chết tiệt, hắn đến muộn nên không thể cứu được tiểu Hiên và tiểu Huân nhưng ít nhất vẫn kịp thời ngăn chặn ý tưởng khác người của Diệp Huyên.
“Ta có bạc. Bạc của ta sẽ là của nàng. Không cần cắt tóc bán”. Mộc Khiết vội nói.
“Ai nói ta cắt tóc bán lấy tiền. Ta cắt tóc xả xui thôi, mau tránh ra”. Diệp Huyên nhíu mày nói.
“Nhưng nhưng, tóc ngắn không đẹp đâu”. Nữ nhân ai lại không thích đẹp, Mộc Khiết dụ dỗ nói.
“Đúng đúng, vị hán tử này nói đúng đó Diệp cô nương. Nữ nhân không để tóc dài sẽ không đẹp”. Chu ma ma cũng phụ họa theo.
“Ai nói nữ nhân để tóc ngắn sẽ không đẹp? Ta sẽ là trường hợp ngoại lệ. Ta cắt tóc đã định rồi, đừng hòng ai có thể thay đổi”. Diệp Huyên kiên quyết nói. Kiếp trước nàng từng có khoảng thời gian để tóc ngắn mê đảo nhiều đại gia nha.
Biết không thể lay chuyển được Diệp Huyên, Mộc Khiết chỉ còn thể “van xin” nàng đừng cắt tóc quá ngắn như Diệp Hiên và Diệp Huân.
Diệp Huyên thở dài không muốn mất thời gian đôi co với hắn nữa, nàng đành không cắt ngắn đến mang tai như hai đệ đệ, chỉ cắt tóc ngang ngắn đến cổ.
Diệp Huyên không thể nhìn ra sau đầu nên nhờ Chu ma ma tỉa tóc phía sau gáy cho “ngay hàng thẳng lối” lại.
“Nhíu mày cái gì, ta đã nhượng bộ lắm rồi. Ta đang bực tóc còn dài đây”. Diệp Huyên nổi nóng khi thấy Mộc Khiết nhăn nhó nhìn nàng.
“Nàng đâu có nhượng bộ ta. Ta nói nàng cắt đến lưng thôi, nàng lại cắt ngắn tới cổ. Nhìn đi, tóc ngắn còn chưa đụng tới vai nữa, mà nàng còn than dài sao?” Mộc Khiết cãi lại.
“Ngươi bất mãn cái gì? Tóc của ta, ta muốn cắt ngắn hay để dài là quyền của ta. Ngươi dám nói tiếng nữa ta liền cạo đầu luôn cho mát mẻ”. Diệp Huyên quát lại.
“Này, này, nàng sao lại không nói lý như vậy hả. Ta tiếc tóc nàng dưỡng dài như vậy, chỉ vài nhát kéo liền cụt ngủn. Ta xót nên mới nói vài câu. Nàng lại cáu giận đòi cạo đầu là ý gì?” Mộc Khiết oan ức kể lể nói.
“Ta có ý gì? Câu này ta nên hỏi ngươi mới đúng. Bộ ta có nói sẽ xuất gia hay sao mà ngươi lại đầu độc tiểu Hiên canh chừng ta, không cho ta làm ni cô?” Diệp Huyên cười lạnh nói.
Mộc Khiết khẽ giật mình. Nàng biết rồi sao?
“Mộc đại ca, là đệ lỡ lời”. Diệp Hiên tuy nhỏ nhưng rất thông minh, hiểu được mình đã vô tình “lỡ mồm” hại Mộc Khiết.
“Là lỗi của ta, không phải của đệ”. Mộc Khiết thở dài, thôi thôi tóc còn có thể dài, hắn không nên chọc Diệp Huyên mất hứng.
“Ta nói này Mộc Khiết, ngươi cũng quá lo xa rồi. Hiền thục như Diệp tiểu muội đây, haizz chùa nào chứa nổi muội ấy”. Trần Khiêm phe phẩy quạt giấy, từ tốn từ phòng của mình bước ra nói.
Động tĩnh lớn như vậy, hắn trong phòng đều nghe rõ.
Hừ, Diệp Huyên muốn xuất gia, đùa sao? Chùa nào dám nhận tăng ni thù dai như vậy chứ?!
“A, Diệp muội tóc mới hảo nha”. Trần Khiêm thấy tóc ngắn của Diệp Huyên liền cười lớn, nhấn mạnh như hảo.
Trần Khiêm vừa cười vừa thầm nghĩ Diệp Huyên này thật gan, thật chịu chơi, dám để tóc ngắn thật ngố chết được.
“Xem ra Trần gia ngươi muốn ăn phở đến nổi choáng cả đầu. Ta hiện đang tá túc ở Sâm Sơn Linh bảo tự. Nếu 3 ngày qua, chùa không chứa chấp ta, thì liệu ngươi có nhàn rỗi phe phẩy quạt xen vào chuyện của người khác hay không? Hay vẫn chạy đôn chạy đáo cầu y cho nhi tử?” Diệp Huyên cười lạnh đả kích hắn.
“Này, này ý gia không phải như vậy. Mà rốt cuộc ngươi mua phở chay ở đâu? Sáng nay người của gia lật tung cả huyện Thanh Hà không hề tìm thấy bóng dáng của thương nhân phía tây nào hết”. Rốt cuộc Trần Khiêm cũng lộ nguyên hình. Từ sáng giờ hắn vô cùng buồn bực, người của hắn không tìm thấy bất cứ thương nhân nào, chứ đừng nói đến phở chay.
“Trần gia, muốn biết vị thương nhân phía tây đó ở đâu sao?” Diệp Huyên nghiêm túc hỏi.
“Đúng. Hắn ở đâu?” Trần Khiêm cũng nghiêm túc hỏi.
“Không biết”. Diệp Huyên phun 2 chữ rồi dẫn đệ đệ vào phòng.
Cho ngươi tức chết!
“Ngươi, ngươi”. Trần Khiêm quả thật tức không nói nên lời.
Chu ma ma cười khổ, thở dài thầm nghĩ: “Cô gia chừng nào ngươi mới trưởng thành a? Nếu không đấu lại người ta thì cũng nên học khôn, đừng chọc người ta giận nha”.
“Mộc Khiết, ngươi đừng ngu ngốc ngồi thừ ra đó thương nhớ mấy đoạn tóc ta đã cắt bỏ. Đem toàn bộ tóc của tỷ đệ ta đốt hết đi. Cha nương ta dưới cửu tuyền nhận được sẽ vui lắm”. Diệp Huyên nửa đùa nửa thật, từ trong phòng nói vọng ra.
Nghe vậy, Mộc Khiết không ngồi ngốc vuốt ve bộ tóc dài của Diệp Huyên nữa. Hắn liền gom hết tóc tỷ đệ Diệp gia đã cắt lại chung một chỗ, bỏ cành củi nhỏ phía dưới, phía trên thì rải lá khô. Đánh lửa từ hai cục đá, rất nhanh đống lửa trước mặt bừng cháy.
Mộc Khiết nhìn tóc cháy hết, thầm cầu khấn: “Nhạc phụ, nhạc mẫu, hai người có linh thiên phù hộ tóc của tỷ đệ Diệp Huyên mau dài ra. Tuy ta không ghét bỏ nhưng Diệp Huyên để tóc ngắn nhìn thật kỳ cục a”.
—-
Trần Khiêm bị Diệp Huyên chọc tức, thở phì phò đi ra sân trước chùa hóng gió mát hạ hỏa thì đụng cả nhà Lí Thành.
“Thôn trưởng Lí gia thôn Lí Thành tham kiến Trần đại nhân”. Lí Thành chấp tay khom người nói.
“Lí Phong tham kiến Trần đại nhân”. Lí Phong cũng giống Lí Thành khom người ra mắt Trần Khiêm.
“Lí Thành thôn trưởng không cần đa lễ. Lí Phong học sinh hạnh ngộ. Tại hạ Trần Khiêm có việc, không làm phiền các vị lễ phật”. Trần Khiêm chấp tay khiêm tốn nói. Hắn lăn lộn ở kinh thành nhiều năm, thừa biết Lí Thành đến ra mắt hắn nhưng cố tình không muốn tiếp. Hắn cùng gia quyến đến đây tịnh dưỡng, ở đây lại là chùa, hoàn toàn không thích hợp bàn luận chuyện quan trường máu tanh.
Nhưng có người lại cứng đầu giả vờ không hiểu ý hắn, ví dụ như La thị.
“Dân phụ La thị tham kiến Trần đại nhân”. La thị khom người nói.

La thị nhìn vị Trần đại quan này tuổi trẻ tài cao, ôn nhu nho nhã, chắc chắn là một trượng phụ tốt. Nếu nữ nhi bà lọt vào mắt xanh của vị Trần đại quan này thì tốt biết mấy.
Nghĩ vậy, La thị thỉnh an Trần Khiêm xong, khẽ đẩy nhẹ tay Lí Uyển Nhi, ra hiệu thỉnh an Trần Khiêm.
“Dân nữ Lí Uyển Nhi tham kiến Trần đại nhân”. Lí Uyển Nhi nhún nhẹ người, dịu dàng nói.
Không cần La thị nhắc thì Lí Uyển Nhi đã rất muốn thỉnh an vị đại quan tuấn lãng này rồi.
Lần đầu gặp người có khí khái bất phàm như Trần Khiêm, trái tim bé nhỏ của Lí Uyển Nhi muốn rớt ra khỏi lồng ngực.
“Thảo dân tham kiến Trần đại nhân”. Lí Hạo thấy cả nhà đều thỉnh an Trần đại nhân, cũng bắt chước làm theo.
“Trần đại nhân xin tha lỗi cho thảo dân quên giới thiệu, La thị là thê tử của thảo dân, còn đây là nhi nữ của ta, trưởng tử là Lí Phong, còn kia là tiểu nhi tử Lí Hạo”. Lí Thành giới thiệu gia quyến nói.
“Thì ra là gia quyến. Nhi tử, nữ nhi đầy đủ, Lí thôn trưởng thật có phúc khí”. Trần Khiêm cười nhẹ nói.
“Đại nhân quá khen. Thảo dân chân lắm tay bùn được gặp đại nhân mới là phúc khí”. Lí Thành khiêm tốn đáp.
Lời tâng bốc của vị thôn trưởng này cũng có vài phần chân thành, Trần Khiêm thấy thú vị liền cười đùa nói: “Lời của Lí thôn trưởng thật làm kẻ làm quan ngũ phẩm như ta hướng mũi lên trời a”.
“Trần đại nhân nếu rảnh rỗi thì dành chút thời gian tham quan Lí gia thôn. Dân phụ đảm bảo ngài sẽ thích cảnh núi non trùng điệp ở đây”. La thị cười nói. Mụ ta đang cố tạo nhiều cơ hội cho nhi tử lẫn nữ nhi mình tiếp xúc với Trần Khiêm. Nếu có quan hệ tốt với vị này sẽ rất có lợi cho tương lai của nhi tử, còn nữ nhi nếu làm thê tử của hắn thì còn gì bằng.
“Ta đã tham quan rồi. Đúng như Lí phu nhân nói, quả thật cảnh ruộng đồng bát ngát, núi xanh nước biếc của Lí gia thôn, thật khiến người say mê”. Trần Khiêm gật đầu nói. Hôm trước hắn đã nhờ Mộc Khiết dẫn đi tham quan “nát” Lí gia thôn rồi.
La thị thầm nhủ thật đáng tiếc nhưng mụ ta không bỏ cuộc, liền cười nói: “Trần đại nhân nếu không chê tệ xá, dân phụ xin mượn hoa hiến phật nấu vài món đặc sản thôn quê mời đại nhân thưởng thức”.
Mời khách đến nhà chơi là đạo đãi khách nhưng có mặt trượng phu ở đây, quan trọng hắn vẫn chưa lên tiếng, mà La thị chủ động lên tiếng trước mời khách đến nhà thì quả thật thất lễ, đây là coi thường trượng phu của mình. Do đó không chỉ Lí Thành khó chịu mà Lí Phong khẽ nhíu mày nhìn La thị.
Lí Uyển Nhi khẽ sốt ruột đợi Trần Khiêm trả lời. Nếu hắn đến nhà nàng, nàng nhất định sẽ trổ hết tài nấu nướng để hắn thật thích nàng.
“Cảm tạ Lí phu nhân có hảo ý nhưng Trần mỗ đi cùng gia quyến, khuyển tử cần tịnh dưỡng, không tiện viếng thăm”. Trần Khiêm đáp.
“Cái gì? Trần đại nhân đã thành thân sao?” La thị nghe Trần Khiêm nhắc đến khuyển tử, liền biến sắc lớn tiếng hỏi.
Biết ngay là đánh chủ ý lên hắn mà! Trần Khiêm cười như không cười nhìn La thị, nói: “Đã thành thân 7 năm”.
La thị cảm thấy thật tiếc hận, con rể tốt như vậy đã bị kẻ khác nẫng tay trên rồi.
Còn Lí Uyển Nhi thì cảm thấy trái tim mình như tan nát, tình chưa kịp chớm nở đã vội héo tàn.
“Trần đại nhân đang có việc, nương cũng đừng làm khó đại nhân. Cha à, chúng ta cũng nên đi dâng hương rồi”. Lí Phong giải vây cho La thị nói.
Có việc? Trần Khiêm hắn quả đúng là có việc được vị ngồi trên ghế rồng giao phó.
“Lí Thành thôn trưởng cùng Lí Phong học sinh nếu dâng hương xong có thể cùng Trần mỗ bàn luận về việc làm nông không?” Trần Khiêm khiêm tốn hỏi.
“Đương nhiên có thể”. Lí Thành vội cười đáp đồng ý ngay.
Có việc cần hỏi Lí Thành nên Trần Khiêm tự mình dẫn cả nhà Lí Thành vào bảo điện dâng hương.
Ai nấy đều vui vẻ, chỉ có La thị và Lí Uyển Nhi tâm như tro tàn.
—-
Phần Diệp Huyên và Mộc Khiết thì hiện đang ngồi trong phòng lau khô tóc cho Diệp Hiên cùng Diệp Huân.
Cắt tóc xong thì nàng mang hai đệ đệ đi gội đầu cho sạch sẽ.
Mùi bạc hà thơm phức khiến huynh đệ Diệp gia vui vẻ, hào hứng hẳn ra.
“Tỷ, mùi dầu gội thật thơm, thật mát mẻ. Đệ thấy hết ngứa đầu a”. Diệp Huân ngồi im cho Diệp Huyên lau khô tóc.
“Đúng đúng, đệ cũng thấy thật thơm, thật thoải mái. Mộc đại ca cũng gội đầu dầu bạc hà đi, tóc liền thơm giống như đệ”. Diệp Hiên cũng ngồi im để cho Mộc Khiết lau khô tóc.
“Ta không có phước như các đệ. Tỷ các đệ đang giận ta”. Mộc Khiết liếc trộm gương mặt than của Diệp Huyên nói.
“Ta không có rảnh rỗi đi giận người dưng”. Diệp Huyên lạnh lùng nói.
“Trước là người dưng, sau thành người một nhà mà. Nàng đừng giận nữa”. Mộc Khiết dỗ ngọt nói.
“Hừ, mạnh miệng nói xem ta là trời, vậy mà ta chỉ muốn cắt tóc ngắn cho thoải mái, ngươi liền xụ mắt làm ầm lên. Đây là nói cưng chìu ta tận trời sao? Ngươi chỉ biết nói suông”. Diệp Huyên cười lạnh nói.
“Là ta sai. Sau này nàng muốn làm cái gì ta liền đồng ý làm cái đó. Nàng tha lỗi cho ta đi”. Mộc Khiết vội buông khăn đang lau tóc cho Diệp Hiên, lay cánh tay Diệp Huyên nói.
Diệp Huyên không đáp trả lời hắn, chỉ hỏi hai đệ đệ: “Bảo bối, tên Mộc Khiết chỉ biết nói suông này muốn ta làm thê tử của hắn. Các đệ thấy hắn có xứng với tỷ không?”
“Đệ không biết, nhưng đệ thấy Mộc đại ca thích tỷ nha. Cũng đối xử tốt với đệ nữa”. Diệp Hiên thật lòng nói.
“Đệ cũng không biết nhưng Mộc đại ca sẽ bảo vệ tỷ đúng không? Có giành tỷ với tiểu Huân không?” Diệp Huân vừa ôm Diệp Huyên vừa đề phòng nhìn Mộc Khiết.
“Ta đương nhiên không những bảo vệ tỷ tỷ các đệ, còn bảo vệ cùng thương yêu các đệ nữa. Tỷ các đệ dù trở thành thê tử của ta thì cũng sẽ mãi là tỷ tỷ các đệ, không ai có thể giành vị trí đó của tiểu Huân đâu”. Mộc Khiết nghiêm túc nói.
“Bảo bối ngoan, hai đệ tuy chỉ mới 6 tuổi nhưng không phải vì tuổi các đệ nhỏ mà tỷ xem thường các đệ rồi giấu diếm việc riêng tư của mình. Tỷ hỏi các đệ như vầy là cũng muốn báo cho các đệ biết rằng tỷ và Mộc Khiết ca đang tìm hiểu nhau. Do đó, các đệ không những phải lễ phép với huynh ấy, còn phải phụ tỷ quan sát huynh ấy thật kỹ. Hừ, nếu phát hiện tật xấu của hắn liền báo cho tỷ biết”. Diệp Huyên nghiêm túc dặn dò đệ đệ.
“Dạ tỷ, đệ nhất định quán sát Mộc ca thật kỹ”. Diệp Hiên gật đầu nói.
“Đệ cũng vậy. Mộc ca nhớ giữ lời, không giành tỷ với tiểu Huân nha”. Diệp Huân cũng gật đầu nhưng vẫn cảnh giác nhìn Mộc Khiết.
“Được, ta đương nhiên giữ lời”. Mộc Khiết thấy Diệp Huyên tuyên bố việc hắn cùng nàng qua lại với nhau cho đệ đệ biết, liền biết nàng không những không giận hắn nữa, mà rất nghiêm túc coi trọng mối quan hệ với hắn.
“Ta cũng muốn gội đầu, ngươi mang tiểu Hiên cùng tiểu Huân ra sân chơi đi. Cũng đừng chơi xa quá, sắp tới giờ cơm trưa rồi”. Diệp Huyên không thèm dùng kính ngữ sai khiến hắn.
“Được, nàng gội đầu đi. Ta lau tóc cho nàng”. Mộc Khiết cười tươi “xí” chỗ tốt.
“Hừ, đừng mong chiếm tiện nghi của ta”. Diệp Huyên nói xong bỏ đi một nước.
Mộc Khiết rối rắm nghĩ: “Rốt cuộc nàng ấy hết giận hay còn giận ta?”
—–
Gọi đầu xong, Diệp Huyên trở lại vào phòng lau khô tóc. Không có ai nên nàng dùng ý niệm lấy gương và kem trị mụn trong không gian trữ vật ra.
Nhìn khuôn mặt lúc còn thiếu nữ giống y hệt như kiếp trước qua gương, Diệp Huyên khẽ nhíu mày thoa kem trị mụn lên mấy cục mụn sưng to ở trán và hai bên má.
Người đột nhiên nóng nảy, mặt nổi đầy mụn, nhất là âm đạo tiết nhiều dịch trong suốt, cũng đủ “cảnh báo” Diệp Huyên sắp tới ngày kinh nguyệt.
Theo trí nhớ của thân thể này thì đây là lần nguyệt sự đầu tiên của Diệp Huyên.
BVS nàng có, cũng không quá lo lắng nhưng đồ lót đang mặc lại không thoải mái, ghét nhất là đáy quần có nhiều chỗ chắp vá, còn đồ lót tơ tầm cao cấp trong không gian nàng lại mặc chưa vừa.
Lúc Diệp Huyên 26 tuổi thì mới bắt đầu mua quần áo trữ trong không gian. Lúc đó vóc dáng nàng đã trưởng thành nảy nở, đầy gợi cảm, ba vòng chuẩn như hoa hậu thì làm sao thân thể “lép” 15 tuổi như bây giờ mặc vừa những quần áo đó?
Hôm qua nhận được 10 lượng bạc đền bù của Phùng thị. Xem ra phải bắt Mộc Khiết chở đi mua sắm một phen thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.