Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà

Chương 7: TRẬN ĐÁNH THỨ 2


Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 7: TRẬN ĐÁNH THỨ 2

Diệp Huyên bước vào công đường liền thấy một nam trung niên râu cá trê ngồi uy nghi phía trên cao.
Hắn mặc quan bào xanh thêu tường vân, trên đầu đội mão cánh chuồng, chắc đây là Khâu huyện lệnh rồi!
Phía dưới công đường thì có 2 người đứng sẵn.
Một nam trung niênbụng phệ, để râu dê, y phục gấm hoa.
Một nữ trung niên mặt hoa da phấn lòe loẹt.
Người nam trung kia, Diệp Huyên đoán là Vương viên ngoại, còn nữ trung niên ánh mắt gian xảo này thì nàng không biết.
“Dân nữ Diệp Huyên tham kiến huyện lệnh đại nhân”. Diệp Huyên khụy gối quỳ xuống, cúi đầu vái lạy.
Ở địa bàn người ta, không thể không tuân thê quy củ quỳ lạy mệnh quan triều đình.
“Diệp thị ngươi đã biết tội của mình chưa?” Khâu huyện lệnh đập đường kinh mộc (*)xuống bàn nói.
(*Đường Kinh Mộc là khúc gỗ vuông các quan lại dùng để nhiếp trấn công đường)
“Dân nữ bị Lí tú tài vu oan lừa gạt tiền người khác”. Diệp Huyên bình tĩnh trả lời.
“Tới nước này mà ngươi còn lôi Lí tú tài ra làm bia chắn sao? Là Vương viên ngoại và Phùng mama kiện ngươi tội lừa tiền”. Khâu huyện lệnh quát lớn.
“Khâu đại nhân, ngươi là quan phụ mẫu muốn phán ai tội, người đó liền có tội, cần gì phải quát tháo dân nữ”. Diệp Huyên cúi đầu đáp.
“Ý ngươi mắng bổn quan công tư không nghiêm minh”. Khâu huyện lệnh nghiến răng hỏi.
“Ha ha, việc rõ sờ sờ trước mắt sao đại nhân cần gì hỏi dân nữ. Theo luật lệ của Thanh Vũ quốc, trừ hoàng thân quốc thích, không cần biết phạm tội hay không phạm tội tới công đường đều phải quỳ. Dân nữ tuy là nông nữ thất học nhưng vẫn nhớ rõ quy lệ này, còn 2 vị kia thản nhiên đứng ung dung tại công đường, đại nhân cũng chẳng hề nghiêm dạy, cũng đủ hiểu hôm nay Diệp Huyên ta dù có oan nhất định sẽ bị khép tội. Vậy đại nhân ngươi ra phán quyết luôn đi, tránh làm mất thời gian của các hương dân ở đây”. Diệp Huyên cười cợt nói.
May mắn lúc trên đường tới công đường, một lão tử nhân hậu đã nhắc nhở Diệp Huyên đến công đường nhớ phải quỳ, đây là quy lệ của Thanh Vũ Quốc.
“Chậc chậc, mồm mép của nông nữ này thật đáng sợ. Không những mắng Khâu đại nhân vô pháp vô thiên, còn châm biếm Vương viên ngoại cậy thế khinh thường quan chế nha môn”. Thư sinh mặt trắng Lưu Toàn nói.
“Nàng đủ sắc sảo”. Lí Phong gật đầu đồng ý nói.
“Khâu đại nhân ngươi mau phán ta tử hình để ta còn kịp chết, sau đó tranh thủ cầu với Diêm vương nể tình ta chết oan cho ta đầu thai vào nhà quyền thế, tránh kiếp sau bị quan quyền áp bức”. Diệp Huyên ngẩn đầu lên nói.
“Càn rỡ”. Khâu huyện lệnh giận run người đập Kinh Đường Mộc lần nữa.
“Ngươi điêu dân to gan, dám ở công đường yêu ngôn hoặc chúng”. Lí Mạnh thấy không ổn liền phủ đầu Diệp Huyên.
“Ở công đường Khâu đại nhân là lớn nhất, ngươi là cái thá gì lên tiếng?” Diệp Huyên khinh miệt trả lời lại.
“Ngươi…”. Lí Mạnh tức giận.
“Im miệng hết cho ta”. Khâu huyện lệnh nói lớn.
Kèm sau đó là hàng tiếng hô “Quỳ, quỳ, quỳ” của các bá tánh đang xem xét xử.
Khâu huyện lệnh nhíu mày sao hôm nay nhiều người đến xem bản quan xử án vậy?
Khâu huyện lệnh ho vài tiếng, đập Kinh đường mộc nói: “Quỳ xuống”.
Vương viên ngoại và Phùng mama bị áp lực liền quỳ xuống.
“Ngươi nói bản quan xử ép ngươi? Được hôm nay bản quan sẽ cho ngươi tâm phục khẩu phục”. Khâu huyện lệnh nói với Diệp Huyên xong thì hỏi Vương viên ngoài và Phùng mama: “Vương Nham, Phùng thị các ngươi cáo trạng Diệp thị lừa tiền của các ngươi, các ngươi có bằng chứng gì không?”
“Bẩm đại nhân, dân phụ có khế ước bán thân của Diệp Hiên là đệ đệ của Diệp thị, ả đã nhận bạc nhưng không giao người”. Phùng mama vừa nói vừa trình khế ước.
“Đại nhân, Diệp thị cũng ký khế ước bán thân làm nha hoàn cho ta, nhận bạc xong liền bỏ trốn”. Vương viên ngoại vừa nói vừa trình khế ước.
“Diệp thị ngươi còn gì để nói?” Khâu huyện lệnh hỏi.
“Phiền đại nhân cho ta biết khế ước đó được ký vào ngày nào, là ai ký?” Diệp Huyên bình tĩnh hỏi lại.
“Khế ước của Phùng mama là ký vào ngày mồng một tháng chín, tức là ngày hôm qua. Còn của Vương viên ngoại là ngày 25 tháng 8, tất cả đều có thủ ấn của ngươi”. Khâu huyện lệnh nói.
Nghe xong lời của Khâu đại nhân, tất cả bá tánh đều ồ lên, lần này Diệp Huyên khó thoát tội rồi, nhân chứng vật chứng đều có đủ.

Lí Mạnh cười khinh, lần này ta coi ngươi thoát như thế nào!
“Thanh Vũ quốc có quy lệ nữ 15 tuổi được phép tự lập môn hộ, còn trước đó đều do cha nương quản thúc. Mà hôm qua chính là ngày ta cập kê. Do đó dù có thủ ấn của ta mà không có thủ ấn của cha nương ta thì cũng vô dụng, tức là khế ước của Viên viên ngoại không có hiệu lực”. Diệp Huyên nói.
“Tuy cha nương ngươi không còn, thì vẫn còn có thân nhân của ngươi, trên khế ước của Viên Nham có ấn tính của Đại cữu cữu ngươi Lí Tùng, khế ước bán thân này vô cùng hợp lệ”. Khâu huyện lệnh nhíu mày nói.
Giỏi cho Lí Mạnh dám hãm hại cả đại ca ruột thịt của mình!
“Vậy đại nhân cứ cho mời Lí Tùng lên công đường đối chất, ta cũng muốn biết từ khi nào sự tự do của Diệp gia đều bị Lí gia khống chế. Sẵn tiện đại nhân cũng nên cho mời Lí Thành thôn trưởng Lí gia thôn lên công đường để hỏi cho rõ, Lí gia thôn dù nghèo thì thà làm ăn xin cũng không bán mình là nô”. Diệp Huyên khẳng định nói.
Lí Mạnh thầm kêu hỏng rồi!
Kế hoạch của hắn là bày mưu để Vương viên ngoại và Phùng mama tới công đường tố cáo, kế tiếp hắn sẽ dùng chín tắc lưỡi của mình để dồn Diệp Huyên vào đường cùng không thể không nhận tội. Sau đó hắn sẽ giả vờ cầu xin cho ả, tạo độ nhân từ trong lòng bá tánh. Cuối cùng hắn sẽ “mớm” hướng giải quyết cho Khâu đại nhân là xử Diệp Huyên đi làm nô tì cho Vương Viên ngoại, còn Diệp Hiên thì đi theo Phùng mama bán mình làm nô tài. Tất cả mọi chuyện đều được giải quyết!
Nhưng khốn kiếp hắn lại không ngờ Diệp Huyên mồm mép còn lợi hại hơn cả hắn. Từ nãy đến giờ hắn hầu như không thể mở miệng vu cáo ả.
Còn Lí Tùng, sở dĩ hắn lôi vị đại ca ruột vào vũng bùn là vì nghĩ Diệp Huyên sẽ niệm tình đại ca thương yêu ả từ nhỏ, nhất định sẽ không muốn Lí Tùng rơi vào vòng lao lý, thể nào cũng ngậm bồ hòn làm ngọt. Không ngờ ả lại tuyệt tình với đại ca như vậy.
“Đại nhân, gia huynh là nông phu chân thành thật thà chắc có lẽ bị kẻ xấu lừa gạt, kính xin đại nhân giao cao đánh khẽ”.
“Lí tú tài ngươi đừng bụng mình suy bụng người, Lí Tùng thúc có ấn chỉ vào khế ước hay không thì phải để thúc ấy trả lời. Ngươi không nên tùy tiện vu cáo, hắc nước bẩn lên người thúc ấy chứ? Thúc ấy là ca ca ruột của ngươi đó”. Diệp Huyên nãy giờ đều ngầm quan sát từng hành động của Lí Mạnh nên hiển nhiên nhận ra hắn đang tính “bài chuồn”. Với tình thật thà của Lí Tùng, lên công đường chỉ có nước gây bất lợi cho Lí Mạnh hắn mà thôi.
Lí Mạnh thầm rủa Diệp Huyên nhiều chuyện!
“Vụ án này có nhiều điểm đáng ngờ quá. Ta nghi là tiểu cô nương kia bị hại nha”. Một bá tánh nói.
“Đúng đúng, ta biết Lí gia thôn quy cũ rất nghiêm ngặt, tuyệt không để thôn dân bần cùng đến mức bán thân đâu”. Bá tánh khác nói.
“Lí huynh, họ nói có thật không?”
Lí Phong gật đầu. Lí Phong thầm nghĩ xem ra hôm nay hắn nhất định phải về Lí gia thôn!
“Đại nhân, tiểu sinh có điều chưa rõ, kính xin đại nhân chỉ giáo. Cứ cho là khế ước của Vương viên ngoại không hiệu lực thì Diệp thị không thể không thừa nhận khế ước của Phùng ma ma không hiệu lực được. Ả thừa nhận hôm qua đủ 15 tuổi, khế ước cũng trùng hợp ký vào hôm qua”. Lí Mạnh lấy lại trấn định, ôn nhã chấp tay hỏi Khâu huyện lệnh.
“Diệp thị lần này ngươi biện hộ như thế nào?” Khâu huyện lệnh cười cười nhìn Diệp Huyên.
“Vị ma ma này, ngươi nói ta ký khế ước với vào hôm qua, vậy ký vào giờ nào?” Diệp Huyên hỏi Phùng mama.
“À ký vào tối qua, nhưng đến sáng ngươi trốn biệt tăm khỏi Lí gia”. Phùng mama biết cô nương này lanh lợi, nhưng bà hành nghề môi giới này 20 năm há sợ tiểu cô nương 15 tuổi sao?
“Bà chắc là buổi tối chứ? Ký tại chỗ nào? Có ai làm chứng không?” Diệp Huyên gằn hỏi từng câu.
“Ta chắn chắn. Tối qua giờ tý ngươi đến nhà ta ký, nhận 10 lượng bạc của ta ứng trước, đến sáng ta đến Lí gia nhận người thì mới biết ngươi tối qua ngươi dẫn đệ đệ bỏ trốn”. Phùng mama mạnh miệng đáp.
“Ngươi dám thề mình nói sự thật”. Diệp Huyên cười mỉa nói.
Lập tức Phùng mama chĩa tay lên trời thề thốt rằng mình nói sự thật, bị Diệp Huyên lừa tiền.
“Không nghĩ tiểu cô nương gầy yếu kia vậy là kẻ lừa gạt người, thật là”. Một bá tánh lắc đầu thở dài.
Nhiều người bàn tán chỉ trích Diệp Huyên.
Khâu huyện lệnh vẫn im lặng quan sát Diệp Huyên.
Dưới công đường là một tiểu nữ nhỏ nhắn, quỳ nhưng lưng thẳng tắp như tùng, mặt lạnh nhạt điềm tĩnh, tỏa ra khí thế quý tộc ngạo mạn, bề nghễ thiên hạ đây không phải là khí chất của một nông nữ.
Khâu huyện lệnh thầm lau trán!
Hắn đã lăn lộn trốn quan trường nhiều năm, gặp đủ loại người, khí chất này chỉ có ở những vị quyền quý ở kinh thành thôi.
Tiểu nông nữ này không đơn giản!
Nếu Diệp Huyên nghe được tiếng lòng của Khâu huyện lệnh sẽ lập tức liếc mắt khinh thường hắn, ta là tiếp viên hàng không, nếu không biết giữ điềm tĩnh xử lý mọi chuyện thì sao có thể trấn an hành khách trên máy bay đây?!
“Đại nhân, thật ra dân phụ cũng không muốn ký khế ước với Diệp thị lừa đảo này, nhưng lúc đó ả cũng mặc bộ y phục rách nát như bây giờ cầu xuống van xin ta, ta mũi lòng đệ đệ ả cần tiền nên mới ký khế ước giao tiền cho ả. Không ngờ ta làm ơn mắc oán. Phùng thị ta làm môi giới 20 năm lần đầu tiên có người giở trò với ta”. Phùng mama căm phẫn tố cáo Diệp Huyên.
“Khâu đại nhân, tối qua giờ tý ta có nhân chứng chứng minh ta không hề đến nhà Phùng thị này. Nhân chứng cũng đã tới, phiền đại nhân cứ hỏi hắn”. Diệp Huyên lạnh nhạt nói.
“Nhân chứng đâu cho truyền”. Khâu đạp nhân đập Kinh Đường mộc nói.

“Trần gia à, ngươi đã xem diễn đủ lâu rồi, nên ra đi. Ta cần về Sâm Sơn Linh bảo tự chăm sóc đệ đệ nữa”. Diệp Huyên không thèm quay lưng lại vẫn biết Mộc Khiết đã dẫn người tới.
Thật ra lúc nãy nàng nghe tiếng Mộc Khiết quát mấy người bá tánh châm chọc nàng thì liền biết hắn đã đến. Còn vị Trần gia kia thật không có phúc hậu, không ra mặt sớm, làm nàng quỳ mỏi hết cả đầu gối. Bực mình!
Khâu tri huyện nghe Diệp Huyên nhắc đến Trần gia hắn khẽ nhíu mày. Hắn nghe Ngô gia nói có một vị thân thích Trần gia ghé thăm. Vị đó là quan ngũ phẩm làm thị giảng trong Hàn Lâm Viện.
“Khâu huyện lệnh, Trần Khiêm xin làm chứng cho Diệp thị. Tối qua khuyển tử bị bệnh, đều là Diệp cô nương có tấm lòng bồ tát thức suốt đêm chăm sóc nhi tử ta”. Trần Khiêm sờ sờ mùi bị Diệp Huyên châm biếm. Lúc Mộc Khiết tìm hắn thì hắn đã vội chạy đến lâu rồi, thấy khi thế hiên ngang của nàng nên hắn không vội ra mặt, xem tuồng nãy giờ.
Khâu huyện lệnh nào còn dám ngồi trên cao thị uy nữa, vội chạy xuống chấp tay ra mắt Trần Khiêm: “Khâu Vệ, tri huyện huyện Thanh Hà xin bái kiến Trần đại nhân”.
Hắn chỉ là quan thất phẩm, thua người ta 2 bậc, không thể không cúi đầu.
“Khâu đại nhân hữu lễ. Ngươi cứ làm đúng chức trách của mình đi. Ta thấy Diệp cô nương đã mất hết kiên nhẫn”. Trần Khiêm cười cười nhìn Diệp Huyên quỳ dưới đất. Định nâng nàng lên thì bị nàng đẩy tay ra.
Tiểu cô nương này thật hung dữ!
Khâu đại nhân lau mồ hôi vội chạy đến “bàn làm việc” tiếp tục xử vụ án.
“Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, bản quan phán Diệp thị vô tội. Phóng thích ngay tại chỗ. Vương Khâm và Phùng nương vu cáo hãm hại ngươi vô tội, bản quan phán các ngươi mỗi người 40 hèo”. Khâu đại nhân đập kinh đường mộc nói.
“Đại nhân à, Vương viên ngoại cũng là kẻ bị hại, ta phải công nhận là hắn bị lừa tiền thật, người lừa tiền hắn cũng không phải ta nên xin đại nhân giơ cao đánh khẽ phạt hắn nộp bạc vào quốc thế thay roi đi ạ”. Diệp Huyên cầu tình dùm cho Vương Nham.
Kẻ địch tứ phía. Giảm bớt được kẻ nào hay kẻ đó!
“Được. Vương viên ngoại nộp 80 lượng bạc thay 40 roi. Vương nham ngươi có phục không?” Khâu huyện lệnh khẽ quát.
“Ta ơn đại nhân khai an. Vương Nham tâm phục khẩu phục” Vương viên ngoại cúi lạy Khâu đại nhân.
80 lượng đối với lão chỉ là số bạc lẽ.
“Đa ta Diệp cô nương cầu tình. Vương lão mỗ xin khắc tạ”. Vương viên ngoại chấp tạ ơn Diệp Huyên.
Nãy giờ nghe toàn bộ sự việc, lão thừa biết tiểu cô nương này bị hãm hại. Nhưng lão chỉ có thể im lặng.
Lão có một gia sản đồ sộ cần gì vì 15 lượng bạc ít ỏi phải chường mặt ra công đường?! Tất cả là tại đứa nghịch tử gây họa, bị người khác nắm chứng cớ, lão không thể không làm theo sắp đặt của người ta.
Lí Mạnh đúng không? Thù này lão sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi.
“Đại nhân rộng lượng, xin cho dân phụ nộp bạc thay roi ạ”. Phùng mama cúi lạy nói.
“Ngươi gian dối, xảo quyệt đặt điều, giả tạo chứng cứ hãm hại Diệp thị lừa ngươi 10 lượng bạc. Chưa hết ngươi vì muốn nhận được đồng tình có dám thề với trời. Hủy thanh danh người khác, tội ngươi không thể tha. Không những bị phạt roi, ngươi còn phải bồi thường cho Diệp thị 10 lượng bạc. Lập tức thi hành đánh ả 40 roi”. Khâu huyện lệnh nói.
“Bãi đường”. Khâu huyện lệnh muốn kết thúc vụ án này càng sớm càng tốt.
Diệp Huyên cười như không cười nhìn Lí Mạnh: “Khoan đã. Khâu đại nhân, dường như ngươi quên những kẻ phạm tội khác thì phải”.
“Xin Diệp cô nương chỉ điểm”. Khâu huyện lệnh ân cần thỉnh giáo.
“Lí tú tài không có phẩm hàm nhưng ban ngày ban mặt lại dám tự tiện điều động quan sai bắt bớ, đánh người vô tội. Đại nhân ngươi nếu không chấn chỉnh, e là sẽ bị người khác đàm tiếu tội bao che thuộc hạ, tự tư tự lợi, coi rẻ vương pháp. Lời tiểu nữ nói đúng không Trần gia tiên sinh?” Lời nói nhẹ nhàng nhưng chứa dao khiến Khâu huyện lệnh mình đầy thương tích.
“Hoàng thượng đang gắt gao bài trừ những kẻ tiểu nhân như vậy. Khâu huyện lệnh ngươi đúng là thiếu sót”. Trần Khiêm cười nói. Hắn nhìn Lí Mạnh nãy giờ cũng không vừa mắt. Chỉ là một tú tài nhỏ nhoi lại dám trước công đường che mắt thiên hạ.
Lí Mạnh run hết cả người, lần này hắn đụng ở kiến lửa rồi nhưng hắn là kẻ phàm phu tục tử dễ bị kéo đổ hay sao?
“Lí mỗ xin nhận thiếu sót không tra rõ ngọn ngành làm hại người khác, xin đại nhân trừng trị thảo dân”. Lui một bước giữ được rừng xanh, sợ gì không có củi đốt.
“Lí tú tài này đúng là người ngay thẳng, dám sai dám nhận”. Một bá tánh khen Lí Mạnh.
“Lí Mạnh tú tài biết sai nhận lỗi đúng mực quân tử. Bản quan niệm tình ngươi lần đầu phạm sai, phạt ngươi 20 roi cảnh tĩnh”. Khâu huyện lệnh nghĩ dù sao cũng là người của mình, không cần quá tuyệt tình.
Diệp Huyên nói nhỏ khi Lí Mạnh đi ngang qua người nàng:”Ngươi đừng vội mừng, vẫn còn một vị thôn trưởng muốn trừng trị ngươi đó”.
Lí Mạnh tức muốn hộc máu nhưng cố nhịn.
“Đại nhân à, lúc ta ở trong chùa bắt gặp một số nông phụ của thôn khác đến cầu xin phật tổ tìm lại nhi tử của họ. Thà bắt lầm còn hơn bỏ sót, đại nhân ngươi nên giam Phùng mama lại để điều tra kỹ xem mụ ta có liên quan đến những vụ bắt cóc trẻ em gần đây hay không”. Diệp Huyên đứng lên chậm rãi nói.

Đừng trách Diệp Huyên hắc nước bẩn cho mụ ta. Nếu không có những kẻ buôn người như mụ ta thì Mã thị cũng không nổi lên lòng tham bức đệ đệ nàng bán thân làm nô tài.
Nhìn thấy phản ứng của mụ ta khẽ run, Diệp Huyên liền biết mụ nàng có vấn đề, nhưng đó không còn là việc của nàng nữa. Khâu huyện lệnh nhất định sẽ xuất trận lấy le với Trần Khiêm.
Mộc Khiết đỡ Diệp Huyên đi ra khỏi công đường trong sự vỗ tay khen tặng của nhiều bá tánh.
“Đầu gối có đau nhiều lắm không?” Mộc Khiết lo lắng hỏi.
“Bị tê thôi, không đau lắm. Xoa xoa chút là đỡ”. Diệp Huyên cười nói.
“Cô nương tuổi nhỏ nhưng khí chất kiên cường, hiên ngang, lão đây tự thấy thẹn không bằng”. Lão tử nhân hậu Lê Kiều nói.
“Xin lão bá chớ làm Diệp Huyên xấu hổ. Nếu không có lão bá nhân hậu chỉ điểm cho ta quy lệ chốn công đường, chắc ta đã bị huyện lệnh trách phạt không hiểu quy củ rồi”. Diệp Huyên nhún người nói.
“Là việc cần làm thôi. Tuổi cô nương cũng gần như cháu ta. Nếu sau này vào thành nhớ ghé chỗ ta dùng ly trà hàn huyên. Lão là Lê Kiều thợ rèn ở cuối đường Mai Đào”.
“Đa tạ Lê lão, Diệp Huyên nhất định sẽ ghé thăm”. Diệp Huyên cười gật đầu.
Diệp Huyên chào Lê lão xong thì đụng nhóm Lí Phong.
“Hồi nãy là hiểu lầm, Diệp muội xin thứ lỗi cho Lí Phong ta tuổi trẻ nông cạn”. Lí Phong chấp tay nói.
“Ta không có lỗi, Lí Phong công tử không cần xin. Không tiễn”. Diệp Huyên lạnh nhạt nói.
“Này, tiểu nông nữ này đúng không có gia giáo mà, Lí huynh đã xuống nước vậy rồi mà còn làm cao, hừ”. Lưu Toàn nói.
“Không có việc gì. Muội ấy tuổi nhỏ giống tiểu hài tử giận dai thôi. Lưu toàn hiền đệ đừng để trong lòng”. Lí Phong lễ độ nói.
Nhìn theo bóng Diệp Huyên và Mộc Khiết rời đi, Lí Phong khẽ nắm chặt tay.
Hắn phải về nhà ngay để xác nhận xem đã xảy ra chuyện gì mà Diệp Huyên thay đổi lớn như vậy!
—-
Trên xe ngựa Trần gia.
“Chàng làm chuyện tốt gì rồi mà Diệp Huyên tức giận đùng đùng không muốn cùng xe với chúng ta vậy?” Chu Nhược Đồng bấm vào đùi Trần Khiêm tra hỏi.
“Ai da, nàng nhẹ tay chút. Ta cũng không có làm việc gì xấu chỉ muốn xem diễn thôi. Thư sinh Lí Phong kia nói đúng Diệp Huyên đúng là tiểu hài tử giận dai”. Trần Khiêm cười nói.
“Chàng nghiêm túc cho ta. Nếu không có Diệp muội chỉ điểm, chàng đã bị hồ li tinh kia ăn không chừa xương rồi”. Chu Nhược Đồng khẽ hừ.
“Liên quan gì Diệp Huyên chứ. Vẫn là thê tử ta thông minh sớm nhận ra mưu ma chước quỷ kịp thời cứu ta khỏi kẻ xấu nha”. Trần Khiêm vội vàng nịnh bợ. Hắn quả là sơ xuất, nếu thê tử hắn không đến kịp, hắn đã bị lừa uống ly rượu xuân dược kia rồi. Ngô gia đáng hận, chờ đó cho ta!
“Tướng công, thành thật mà nói nếu không có Diệp Huyên thì Hoài nhi khó thoát tai ương, chàng cũng vậy, cả nhà ta xém tan nát dưới tay mẫu thân. Ta muốn nhận muội ấy làm nghĩa muội, sao khi Hoài nhi khỏi bệnh, chúng ta dẫn tỷ đệ nàng đến kinh thành chăm sóc, coi như hậu tạ muội ấy cứu cả nhà chúng ta. Chàng thấy được không?” Chu Nhược Đồng chân thành nói.
“Tất nhiên là được, nhưng nàng đợi ta tra gia cảnh của Diệp Huyên trước rồi hãy quyết định. Nàng cũng thấy cung cách nói chuyện của Diệp Huyên rồi đó, chỉ sợ nàng ấy không phải bá tánh thường. Hôm nay trên công đường, nàng ta làm ta một phen hoảng hốt, mấy lão ngự sử rảnh rỗi ở kinh thành cũng không đấu lại nàng ta đâu”. Trần Khiêm cười nói.
“Ta nghe tướng công”. Chu Nhược Đồng gật đầu đồng ý.
“Còn về mẫu thân. Hừ, nương ta mất lâu rồi. Ta chỉ là nhi tử viết dưới tên bà ta thôi, không phải chui từ bụng ra như tam đệ. Bà ta nghĩ ta sẽ để thêm một Ngô gia chèn ép nữa sao? Đợi Hoài nhi khỏi bệnh, chúng ta về kinh thành, ta sẽ phân gia. Ta cũng không hám của cải Trần gia, Trần Khiêm ta dù chỉ là ngũ phẩm nhỏ nhoi nhưng vẫn đủ sức nuôi dưỡng thê nhi tốt”. Trần Khiêm thu lại vẻ cợt nhã, lạnh lùng nói.
“Nếu mẫu thân làm khó chàng, chàng đừng ngại cứ nói với phụ thân ta”. Chu Nhược Đồng nói.
“Được, nàng và nhạc phụ là thương ta nhất”. Trần Khiêm ôm thê tử cười nói.
—-
Mộc Khiết đánh xe trâu. Diệp Huyên ngồi phía sau xe.
“Mộc Khiết ngươi cũng biết thừa nước đục thả câu, lợi dụng lúc ta nguy nan, tự tiện nói ta là hôn thê của ngươi. Ta từ khi nào là hôn thê của ngươi hả?” Diệp Huyên liếc hắn nói.
“Thì từ hôm nay, nàng là hôn thê của ta. Nếu nàng không ở tại chùa, ta đã nhờ bà mai mang sính đến cầu hôn nàng rồi”. Mộc Khiết cười nói.
“Chúng ta chỉ mới quen biết chưa tới 2 ngày, ngươi quyết định cũng vội vàng quá đi? Ngươi thật sự thích ta sao? Hay chỉ tội nghiệp ta?” Diệp Huyên hỏi, bỏ qua kiếp trước thì kiếp này đúng là chỉ mới quen nhau 2 ngày, định chuyện hôn sự có chút nhanh nha. Nàng cũng không muốn hắn thấy nàng đáng thương rồi xả thân vì nghĩa cưới nàng đâu.
“Ta thật thích nàng. Đúng là chúng ta chỉ mới gặp nhau 2 ngày nhưng ta có cảm giác chúng ta đã quen biết từ lâu. Nói thật là ta rất cảm động, nàng không có giống những thôn dân khác bài xích ta. Đối xử với ta rất tốt. Ta liền thích nàng”. Mộc Khiết thành thật nói.
“Ý ngươi là chỉ cần ai đối tốt với ngươi, ngươi liền thích sao?” Diệp Huyên nổi cơn ghen hỏi.
“Không phải, ý ta không phải như vậy. Ta chỉ thích nàng thôi. Còn những người khác thích ta hay không, ta không cần”. Mộc Khiết vội giải oan cho mình.
“Ngươi còn nhớ tiêu chuẩn làm nam nhân của ta chứ?” Diệp Huyên khẽ hừ hỏi.
“Không được nạp thiếp. Cũng không được câu tam đáp tứ. Phải cưng chiều nàng tận trời. Nàng nói đông không được đi sang tây. Ai ức hiếp nàng, ta đánh kẻ đó”. Mộc Khiết không chỉ thuộc lòng gia quy mà còn tự bổ sung thêm để thuyết phục Diệp Huyên gả cho hắn.
“Ta muốn bổ sung. Nếu sau này không còn yêu thương nhau nữa, quyết định chia tay, ý ta là hòa ly đó, thì không được giành quyền nuôi dưỡng hài tử với ta”. Diệp Huyên không muốn đi vào vết xe đổ của mẹ cô kiếp trước, vất vả giành quyền nuôi dưỡng 2 chị em cô.
“Phi phi, không được nhắc đến hòa ly. Chúng ta sẽ sống vui vẻ đến già”. Mộc Khiết nhíu mày nói.

“Sông cũng có lúc đầy lúc cạn, đá vẫn có thể mòn nên tình cảm con người cũng không thể nói trước được. Ta chỉ nói nếu giả sử tương lai, ngươi và ta không hợp, thì cũng đừng miễn cưỡng đối phương, chia tay trong vui vẻ. Phần con cái không có nương khổ lắm, đừng giành với ta”. Diệp Huyên nhìn xa xăm nói.
Mộc Khiết hắn thật không thích cái từ chia tay. Có phải nàng nghĩ quá xa rồi không?!
Nhưng cũng không thể phủ nhận nàng nói có lý, nếu ngày kia nàng không thương hắn nữa, hắn sẽ làm sao đây? Chắn chắn hắn tuyệt không buông tay.
Mộc Khiết suy nghĩ nhăn hết cả mặt như một lão già. Nếu muốn tương lai không chia tay, xem ra hắn mỗi ngày càng phải làm nàng thương hắn nhiều hơn. Giữ chặt trái tim nàng, thì nàng cũng không có lý do gì rời xa nam nhân yêu nàng hơn cả mạng.
Đúng phải làm như vậy!
“Được, ta hứa với nàng”. Hắn nên lùi một bước, mới mong có được cả thiên hạ.
“Ta sẽ quan sát ngươi một thời gian, nếu ngươi không đáp ứng tiêu chuẩn của ta, ta liền đá ngươi”. Diệp Huyên nghiêm túc nói.
“Hôm nay ngươi biểu hiện tốt, thưởng”. Lúc Mộc Khiết đỡ nàng xuống xe thì nàng khẽ hôn lên má hắn một cái.
Mộc Khiết đứng ngây ngốc trước cổng chùa, hắn hôm nay trúng đậm nha!
—-
Diệp Huyên vội về phòng kiểm tra sức khỏe 2 đệ đệ.
Diệp Huân hết sốt, còn ho khan nhưng rất có tinh thần.
“Tỷ tỷ, đệ nhớ tỷ muốn chết” Diệp Huân nho nhỏ nói.
Diệp Huyên cười hiền, ôm Diệp Huân trong lòng, hôn lên má hắn nói” “Tỷ cũng nhớ bảo bối muốn chết luôn”.
“Tiểu Hiên giỏi lắm nha. Cho tiểu Huân uống thuốc, uống nước đúng lời dặn của tỷ, còn dẫn tiểu Huân đi xi xi nữa”. Diệp Hiên khoe công tác nói.
“Tiểu Hiên bảo bối là giỏi nhất”. Diệp Huyên cũng không keo kiệt ôm hôn Diệp Hiên một phen.
“Tỷ tỷ, lúc nãy Lí thôn trưởng có đến tìm chúng ta, Chu mama không cho hắn vào làm phiền tiểu Hiên. Hắn có nhắn lại với tỷ là 3 ngày nữa hắn sẽ họp toàn bộ thôn dân Lí gia thôn, tỷ nhất định phải đến”. Diệp Hiên ngồi trong lòng Diệp Huyên sực nhớ nói.
“Được, tỷ đã biết. Thôi mau rửa tay rửa mặt, tỷ làm đồ ăn ngon cho các đệ”. Diệp Huyên cười nói.
“Dạ tỷ tỷ”. Diệp Hiên vui mừng trèo xuống chạy đi rửa tay rửa mặt.
Trời đã tối, Diệp Huyên không muốn làm phiền các tăng nhân. Chỉ thể mượn chậu than của Trần gia nấu nước sôi làm 4 bát phở chay.
Trong không gian trữ vật còn 2 thùng phở chay 40 gói mua từ .
Ba bát cho tỷ đệ Diệp gia.
Bát còn lại cho Trần Hoài.
Trần Hoài lại giở chứng biếng ăn.
“Ai da, đây là món gì mà thơm quá vậy Diệp muội”. Chu Nhược Đồng hỏi.
“Đây gọi là phở chay, lúc nãy vào thành thấy có một vị thương nhân phía tây rao bán, ta thấy hứng thú liền mua. Ta ăn rồi, mùi vị khá ngon. Trần phu nhân mang một bát cho tiểu Hoài dùng đi. Ăn xong nhớ cho đệ ấy uống thuốc. Ráng dụ dỗ đệ ấy uống nhiều nước càng tốt”. Diệp Huyên dặn dò xong thì đi vào phòng mình.
“Diệp Huyên này thật là tri kỷ của tiểu thiếu gia mà. Tiểu thiếu gia lại kén ăn, Diệp cô nương liền mang đồ ăn ngon cho tiểu thiếu gia. Nhìn cái tô phở chay thơm nức này, lão nô còn thèm nhỏ dãi huống chi tiểu thiếu gia sành ăn chứ”. Chu mama cười nói.
“Nói gì nói cũng để ta thử độc trước rồi hãy cho Hoài nhi dùng”. Trần Khiêm nghiêm túc.
“Chàng thôi giả vờ đi, chàng cũng bị ăn bát phở chay này mê hoặc rồi. Muốn ăn liền mượn cớ thử độc”. Chu Nhược Đồng khẽ hừ. Phu quân và nhi tử nhà nàng cùng chung một dạng đức hạnh là kẻ sành ăn như nhau. Thấy đồ ngon là nhào tới.
“Ai da, bát phở lớn như vậy, một mình Hoài nhi ăn không hết đâu”. Trần Khiêm sờ mũi nói.
“Chàng đúng là đáng đánh, đợi Hoài nhi ăn không hết mới đến phiên chàng”. Chu Nhược Đồng không thèm giữ mặt mũi cho tướng công, ôm bát phở vào phòng đút cho nhi tử ăn.
“Sáng mai đi vào thành tìm một thương nhân phương tây mua hết phở chay về đây cho gia”. Trần Khiêm phân phó thuộc hạ. Hắn bây giờ có bỏ ngàn lượng bạc thì Diệp Huyên cũng không cho hắn ăn phở chay đâu. Ai bảo hắn chọc vào tiểu thù dai chứ!
Diệp Huyên ở trong phòng đút cho 2 đệ đệ ăn phở chay vừa nghe tiếng thở phì phò của Trần Khiêm, nàng liền nở nụ cười vô cùng phúc hắc.
Hừ, dù ngươi lật hết cả Thanh Vũ quốc này cũng không tìm được phở chay đâu!
Thích xem tuồng chứ gì?!
Ta liền cho ngươi chảy hết nước dãi, chỉ có thể nhìn, mà không được ăn, nổi đau đó rất khổ nha!
Ta chính là cố ý đó!
Trả thù Trần Khiêm xong, Diệp Huyên cũng hiếp mắt tính toán.
Còn một trận đánh nữa ở Lí gia thôn nữa, trận đánh này nàng không chỉ phải thắng, mà phải thắng thật đậm.
Lí gia chờ đó cho ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.