Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà

Chương 6: ĐÁNH GHEN


Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 6: ĐÁNH GHEN

Tại nhà Lí thôn trưởng.
Gian phòng khách khá rộng, được bày trí khá bắt mắt với tranh chữ phồn thể treo trên tường, bộ bàn ghế bằng gỗ được đánh bóng nhẫn nhụi chạm khắc tinh tế, đặc biệt bộ trà bằng sứ tráng men tôn lên sự khá giả của chủ nhân ngôi nhà.
Thôn trưởng Lí Thành ngậm tẩu thuốc suy ngẫm.
Hôm nay hắn cùng thê tử La thị, nữ nhi Lí Uyển Nhi và tiểu nhi tử Lí Hạo vào thành thăm đại nhi tử 17 Lí Phong tại Lưu Vân thư viện. Hắn rất ít khi rời khỏi thôn nhưng lần rời đi này, trong thôn lại xảy ra chuyện kinh thiên động địa.
Hắn rất mâu thuẫn, nếu truy cứu tới cùng thì sẽ liên lụy nhiều thôn dân, quan trọng là từ nay thanh danh Lí gia thôn mất sạch sẽ, còn ai dám cưới gả con cái cho người Lí gia thôn. Còn không truy cứu thì cảm thấy thẹn với tỷ đệ Diệp gia.
Lí gia thật đáng hận!
“Cha Phong nhi à, ngươi định giải quyết chuyện tỷ muội Diệp gia sao hả?” La thị hỏi.
“Phải chờ xem tỷ đệ Diệp gia muốn thế nào. Thanh danh cả thôn tuy quan trọng nhưng việc làm của nhà Lí Mạnh kia đúng là cầm thú”. Lí Thành đập tẩu thuốc xuống bàn nói.
“Cha à, người cũng đừng nghe lời bịa đặt vu khống hại Lí Mã thẩm. Diệp Huyên cũng quá đáng dám mắng ngoại tổ mẫu, đánh tam thẩm, cắt tóc tiểu cô, ả bất hiếu như vậy, cũng chẳng tốt đẹp gì”. Lí Uyển Nhi mặc một thân vải tinh xảo chu miệng nói.
“Uyển nhi biểu muội à, chẳng lẽ lời ta chẳng đáng tin? Ngươi đi một vòng cả thôn hỏi thử xem là Diệp Huyên bất hiếu hay Mã thị kia cầm thú?” Tiểu La thị liếc mắt nói.
“Cô cô à, người nên nuôi Uyển Nhi thêm vài năm nữa, luyện cho muội ấy mắt mắt tinh tưởng như cô cô rồi hãy tìm chỗ gả. Nếu không bị người khác bán còn giúp người ta đếm tiền”. La tiểu thị khinh thường nói. La Mễ nàng không ưa vị biểu muội này lâu rồi. Người nhà không bênh, suốt ngày tụ họp tán gẫu với đám Lí Ngọc Yến rắn rết.
“La tỷ, ngươi thật đáng giận”. Lí Uyển Nhi tức giận nói.
“Ngươi đừng tưởng đám Lí Xảo Nhi khen ngươi vài câu thì tưởng người ta là người tốt. Đám rắn rết đó tất cả đều hận không thể ăn tươi nuốt sống ca ca Lí Phong ngươi thôi. Không có Lí Phong, các ả còn lâu mới giao du với kẻ điêu ngoa như ngươi”. Tiểu La thị ăn ngay nói thẳng làm Lí Uyển Nhi tức giận mặt đỏ bừng, bắt đầu thút thít.
“Ngươi cũng bớt cay độc lại. Biểu muội ngươi con nhỏ, ta từ từ dạy, không cần bức nó”. La thị xót nữ nhi, khẽ trách tiểu La thị.
“Sắp cập kê rồi còn nhỏ gì nữa. Muội ấy chỉ cần bằng một phần tư hiểu chuyện của Diệp Huyên ta đây cũng chấp tay lạy phật ta ơn rồi”. Tiểu La thị nói.
“Ta mới không cần giống tiểu xấu xí Diệp Huyên kia. Ả nghĩ ả là ai mà thèm khát ca ca ta”. Lí Uyển Nhi cãi lại.
“Ngươi khuê nữ mở miệng tùy tiện mắng người như vậy sao? Những gì ta dạy ngươi mất sạch rồi hả? Từ nay không được giao du với nhà Lí tam gia bên kia”. Lí Thành tức giận quát.
“Nương”. Lí Uyển Nhi ủy khuất cầu cứu La thị.
“Ngoan, nghe lời cha đi”. La thị mềm nhẹ khuyên Lí Uyển Nhi.
“Ta thấy biểu đệ Hạo nhi 10 tuổi còn chín chắn hơn cả ngươi nữa. Bao nhiêu tuổi đầu rồi còn làm nũng, không biết xấu hổ”. Tiểu La thị thấy Lí Hạo trắng trẻo, mập mạp ngồi ngoan ngoãn liền đả kích Lí Uyển Nhi.
“Trời tối rồi, ngươi cũng mau về nhà đi”. Lí Thành bực mình trục xuất khách.
Tiếng chó sủa vang lên.
Lí Hạo thấy cha nhìn mình liền lắc mông mập đi mở cửa. Lúc đi vào thì cùng đi với Lí tam gia Lí Mạnh.
“Các ngươi lui vào trong trước đi”. Lí Thành thấy Lí Mạnh tay cầm lỉnh kỉnh quà, liền kêu nhóm La thị lánh mặt.
“Lí đại thúc khỏe. Bằng hữu ta có tặng ta một ít sản vật quê hắn, ta mượn hoa hiến phật biếu thúc dùng lấy thảo”. Lí Mạnh vừa nói vừa đem quà để lên bàn.
“Thật trùng hợp ta cũng đang định tìm ngươi xử lý chuyện của tỷ đệ Diệp Huyên”. Lí Thành không vòng vèo nói thẳng.
“Ta cũng từ thành nghe hung tin của gia mẫu, liền xin Khâu huyện lệnh cho nghỉ nửa ngày để về thu xếp việc nhà. Diệp Huyên lần này thật quá đáng đánh thê nhi, muội muội, khinh nhục nương ta, ta không thể bỏ qua được. Xin Lí Thành thúc xét xử anh minh cho ta”. Lí Mạnh giả vờ ủy khuất nói.
Lí Thành thầm nhủ: “Giỏi cho Lí tú tài, dám đem Khâu tri huyện đã dọa ông. Nhưng có nhiều người làm chứng việc ác nhà hắn như vậy, ta xem ngươi thế nào chối được”.
“Nhưng ta lại nghe khác nha. Thê tử Mã thị của ngươi đánh đập huynh đệ Diệp Hiên, hám tiền còn định bán bọn hắn làm nô tài. Nhi tử ngoan của ngươi thì định giở trò sàm sỡ Diệp Huyên, sự việc bại lộ liền giết người diệt khẩu, chưa hết còn hợp với nữ nhi và hảo muội của ngươi vu khống người ta ăn cắp đồ. Đó là ta chưa kể đến việc cả nhà người tham 15 lượng bạc của Vương viên ngoại, liền ép gả Diệp Huyên làm thiếp đó”. Lí Thành chậm rãi nói.
“Lí Thành thúc, vậy người có nghe kể là Diệp Huyên đánh gãy tay Hổ tử và thê tử ta chưa? Chưa hết còn giả ma giả quỷ hù dọa, dùng dao phay khống chế cả nhà ta. Thử hỏi một người bị kề dao vào cổ, tính mạng như ngàn cân treo sợi tóc, nếu nói không vừa ý kẻ khống chế kia thì chẳng phải đi đời ma sao? Đừng nói nương ta, thê tử ta, nhi tử mà ngay cả ta rơi vào trường hợp đó cũng sẽ chọn lựa cách hèn nhất là khai man để tránh một kiếp. Đợi tai nạn qua đi, ta có thừa cơ hội cáo trạng lên quan để lấy lại trong sạch cho mình”. Lí Thành bình tĩnh nói.
Tiểu La thị bên trong sương phòng của La thị nghe những lời hùng hồn ngụy quân tử của Lí Mạnh liền tức giận muốn xông ra, thì bị La thị giữ lại.
La thị lắc đầu với ý bình tĩnh, chờ nghe hết đã.
Tiểu La thị liền nén giận bình tĩnh, không thèm ngó đến ánh mắt đắc ý của Lí Uyển Nhi.
“Vậy ý ngươi sẽ kiện Diệp Huyên lên nha môn?” Lí Thành nén giận hỏi.
“Ta cũng không tuyệt tình như vậy. Dù gì chuyện này khơi ra thì thanh danh Lí gia thôn ta cũng không tốt. Ta dầu gì cũng sinh ra lớn lên ở đây, vẫn muốn giữ tiếng thơm cho thôn”. Lí Manh khiêm tốn nói.
“Khen cho câu giữ tiếng thơm cho thôn”. Lí Thành cười mỉa mai.
“Chẳng lẽ ta bắt Diệp Huyên trừng trị 50 hèo là không đúng sao? Lí Thành thúc, ta biết thúc xử sự công bằng anh minh, chắc sẽ không vì một tiện nhân mà hủy cả cơ đồ tất cả thôn dân làng ta chứ? Năm sau thi Hương, Lí Phong con thúc cũng ra thi lấy một phen công danh đó”. Lí Mạnh chậm rãi phân tích.
Lí Thành tức giận bẻ gãy tẩu thuốc, trong lòng chửi rủa Lí Mạnh khốn kiếp, lúc nãy lấy Khâu tri huyện dọa ông, tiếp sau lấy thanh danh cả thôn gây sức ép, cuối cùng lấy tiền đồ nhi tử ông bắt ông phải nhượng bộ.
“Ta cũng không thể nghe một phía mà vội quyết định. Chờ gặp tỷ đệ Diệp Huyên hỏi rõ sự tình, ta sẽ xử lý công bằng. Ngươi an tâm. Vô công bất thụ lộc. Ngươi mang quà cáp này về đi”. Lí Thành trục khách.
Lí Mạnh không hờn giận, vẫn giữ lễ độ khiêm tốn chào Lí Thành một tiếng rồi ôm quà cáp ra về.
“Ta không ngờ có loại người vô sỉ như Lí Mạnh. Thật may là trước kia Hứa thị bày kế hại ta, không là ta đã là thê tử của tên vô lại như Lí Mạnh rồi. Cha của tiểu Trấn tử vẫn là tốt nhất”. Tiểu La thị bước ra phòng khách thở phì phò nói.
“Cha Lí Phong à, Lí Mạnh kia phân tích không phải không có lý, chuyện này hệ lụy quá lớn, ông nên suy nghĩ cho thật cẩn thận rồi hãy quyết định”. La thị cũng lo lắng nói.
“Hừ, thật không hổ làm dưới trướng tri huyện nhiều năm, mồm mép cũng lợi hại nhưng ta ăn muối nhiều hơn hắn. Chỉ bằng hắn muốn gây sức ép với ta sao? Mấu chốt vẫn phải tìm cho ra tỷ đệ Diệp Huyên ba mặt một lời, mới mong giải quyết được”. Lí Thành nói.
“Cha à, nếu chuyện này gây hại cho đại ca thì cha dứt khoát đuổi tiện nhân xui xẻo Diệp Huyên đi là được, không cần phải suy nghĩ mặt mày ủ rủ đâu”. Lí Uyển Nhi nói.
“Ngươi từ nay nghiêm khắc dạy dỗ nó, nếu không ta sẽ đuổi nó ra khỏi nhà”. Lí Thành quát lớn với La thị.
“Cha ngươi không phải kẻ tự tư tự lợi như Lí Mạnh gian xảo kia. Ngươi mau về phòng đi”. La thị không bênh nữ nhi, khẽ trách.
Lí Uyển Nhi bị cha nương la mắng liền ôm mặt khóc chạy vô phòng.
Tiếng chó sủa vang lên.
Lí Hạo lần nữa lắc mông mạp đi mở cửa. Sau đó cả nhà Lí Thành nghe tiếng hét “cút đi” của hắn.
“Chắc tên Lí Mạnh quay lại. Lần này cô cô đừng cản ta, để hắn cho ta”. Tiểu La thị hung hăn vừa nói vừa lao ra sân.
Lí Thành và La thị cũng đi theo sau.
“Lí Mạnh, lão nương ta nhịn ngươi lâu rồi. Ta sẽ…” Tiểu La thị hùng hổ nói nhưng thấy người tới là Mộc Khiết thì im bật.
“Sơn tặc ngươi cút đi, đừng hòng hại nhà ta”. Lí Hạo cầm gậy xua đuổi.
“Lí Hạo ngươi im miệng. Mau vào nhà cho ta”. Lí Thành tức giận quát Lí Hạo.
Lí Hạo hít mũi nhỏ ủy khuất đi vào.
“Trời tối ta đến đột ngột, biết sẽ phiền Lí thôn trưởng nhưng có người nhờ chuyển lời, Mộc Khiết không thể không tới. Mong Lí thôn trưởng cảm thông”. Mộc Khiết chấp tay lễ độ nói.
“Được rồi ta hiểu. Vào nhà rồi nói”. Lí Thành thật không thích Mộc Khiết nhưng cũng không thể khiếm nhã không mời người ta vào nhà.
“Không cần đâu. Mộc Khiết chuyển lời xong liền đi ngay”. Mộc Khiết thừa biết nhà Lí thôn trưởng không thích hắn nên hắn cũng không muốn làm khó người ta.
“Diệp Huyên tiểu muội nhờ ta nói với thôn trưởng rằng muội ấy dù chỉ còn một hơi thở cũng quyết truy cứu tới cùng, nhưng vì đã hứa với các thôn dân sẽ không truy cứu nhi tử họ, muội ấy sẽ không kiện lên quan, nên nhờ thôn trưởng chủ trì công đạo, chuyện nội bộ tất nội bộ xử lý. Nhưng trường hợp nếu ác nhân ngụy biện, muốn cáo lên công đường thì muội ấy cũng không chùn bước, đến lúc đó xin thôn trưởng anh minh đại nghĩa diệt thân, tiêu trừ ác họa tạo thái bình cho Lí gia thôn”. Mộc Khiết chậm rãi nói lại toàn bộ lời của Diệp Huyên.
“Đây thật sự là lời của Diệp Huyên?” Lí Thành nửa ngờ nửa tin, tiểu nữ đó chỉ mới 15 tuổi, sao có thể ăn nói lão luyện, thấu tình đạt lý, đặc biệt từng lời đều tỏa ra chánh khí bốn phía hơn hẳn Lí Mạnh gian xảo, cũng hơn hẳn ông luôn.
“Không sai. Muội ấy nói hiện muội ấy đang nương nhờ Sâm Sơn Linh bảo tự, đợi thân thể đệ đệ bình phục sẽ đến tìm thôn trưởng. Dù sao nơi đó cũng là phật môn, muội ấy không mong gây bất kỳ phiền nhiễu gì cho chốn thanh tu. Mộc Khiết đã truyền lời xong. Cáo từ”. Mộc Khiết chấp tay chào rồi rời đi ngay.
“Hay cho câu không mong gây bất kỳ phiền nhiễu gì cho chốn thanh tu. Nói văn vẻ như vậy chỉ muốn ám chỉ ta giữ bí mật. Diệp Huyên này thú vị. Chuyện Diệp Huyên đang ở Sâm Sơn Linh Bảo tự, các ngươi tuyệt đối không để lọt ra bên ngoài biết chưa?” Lí Thành khen Diệp Huyên xong liền căn dặn La thị và tiểu La thị.
“Dượng yên tâm, ta nhất định không nói, chỉ sợ biểu muội lầm đường lạc lối tin lời ác nhân thôi”. Tiểu La thị vừa nói vừa liếc Lí Uyển Nhi đang rình nghe ở cửa.

“Ngươi canh chừng nó cho ta. Nếu để chuyện này lọt ra ngoài, ta thề đoạn tuyệt với nữ nhi ngươi”. Lí Thành cảnh cáo La thị và Lí Uyển Nhi.
La thị và Lí Uyển Nhi liền liếc tiểu La thị.
“Liếc ta cũng vô dụng. Ta cũng muốn tốt cho các ngươi. Dượng, ta thấy Diệp Huyên này khác nhiều lắm. Nếu khi xưa nhu nhược, lầm lì thì bây giờ như thay da đổi thịt, làm việc quyết đoán, rất được lòng người”. Tiểu La thị không tiếc lời khen Diệp Huyên.
“Ta nghĩ hẳn là có quý nhân chỉ điểm. Bản tình con người không thể trong một lúc liền chuyển biến ngay được”. Lí Thành suy nghĩ nói.
“Chẳng lẽ là mấy vị tăng nhân trên Sâm Sơn Linh bảo tự sao?” Tiểu La thị thầm đoán.
“Ta cũng nghĩ vậy. Nếu Diệp Huyên được mấy vị cao tăng chỉ điểm thì ta cũng không cần do dự, lo trước mất sau nữa. Lí gia thôn thái bình no ấm mấy trăm năm nay không thể vì những u nhọt như Lí Mạnh làm hủy thanh danh thôn ta được. Ta sẽ vì thôn dân đại nghĩa diệt thân”. Lí Thành quyết đoán nói.
“Dượng, ta thay Diệp Huyên cảm tạ người. Thật sự trưa nay, bất kỳ ai chứng kiến cảnh tượng Lí gia ức hiếp tỷ đệ Diệp Huyên, đều hận không thể nhào lên tát cho họ mấy cái, cũng có người không kìm được nước mắt, trong đó có ta. Ta không thể giúp gì nhiều cho tỷ đệ Diệp gia, chỉ có thể đem mắt thấy tai nghe tường trình lại cho dượng tỏ tường. Hi vọng dượng trả lại công đạo cho tỷ đệ đáng thương đó. Lời ta đã nói hết, không làm phiền cả nhà dượng nghỉ ngơi, La Mễ cáo từ”. Tiểu La thị nói xong, cúi chào Lí Thành rồi về.
Lí Thành và La thị ngẩn ngơ.
Từ khi nào đứa chất nữ bốc đồng này lại ăn nói lễ phép rồi?!
Là Diệp Huyên làm nó thay đổi sao?
—–
Diệp Huyên đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc. Nửa đêm rồi, ai lại đến tìm nàng?
Sờ trán tiểu Huân đã bớt sốt, nàng liền an tâm bước xuống giường đi mở cửa.
“Diệp bồ tát, thứ lỗi bần tăng nửa đêm làm phiền. Trong chùa có một vị tiểu thí chủ cũng bị bệnh tương tự như xá đệ thí chủ, nhưng tình trạng vô cùng nghiêm trọng, thuốc của bổn tự cũng vô phương. Thí chủ có nói là được quý nhân tặng thuốc, vậy có thể…” Không Trí chủ trì định nói tiếp thì Diệp Huyên ngắt lời.
“Tiểu nữ hiểu đại sư từ bi nhưng hàm lượng thuốc của tiểu nữ cũng không thể uống lung tung. Nếu được, đại sư có thể dẫn tiểu nữ đi xem tình trạng của vị tiểu thí chủ kia được không?” Diệp Huyên nói.
“Vậy còn gì bằng. Đa ta Diệp bồ tát”. Không Trí đại sư nói.
“Đại sư à, có thể đừng gọi ta là bồ tát được không? Tiểu nữ thật không dám nhận danh xưng đó”. Diệp Huyên vừa vào phòng lấy hộp y tế vừa nói.
“A di đà phật. Là bần tăng không đúng. Mong Diệp thí chủ lượng thứ”. Không Trí đại sư chấp tay nói.
“Đại sư đừng khách khí, là do ta không quen với danh xưng đó thôi. Ta chuẩn bị xong rồi. Nhanh đi thôi đại sư”. Diệp Huyên nói.
—–
Diệp Huyên vào phòng thấy một nùi người kẻ đi tới đi lui, kẻ khóc lóc, chỉ tội cho một nam hài nhỏ nhắn mặt xanh xao đang nôn thốc nôn tháo ra chậu nước.
“Đại sư xin ngài cứu Hoài nhi”. Chu Nhược Đồng khóc lóc nói.
“Diệp thí chủ đã đến, xin thí chủ bình tâm”. Không Trí đại sư nói.
Nghe vậy Diệp Huyên nhướng mắt lên nhìn Không Trí đại sư với ý đại sư tinh tưởng ta vậy sao?
Không Trí đại sư không nói chỉ niệm: “A di đà phật”.
“Diệp cô nương xin cô nương cứu con ta”. Trần Khiêm chấp tay nói. Không Trí đại sư đã tin tưởng tiểu cô nương này thì hắn đành đặt cược tính mạng con trai hắn lên vị cô nương gầy yếu này thôi.
“Trừ người thân tiểu đệ kia và đại sư ra, toàn bộ ra ngoài”. Diệp Huyên vừa nói vừa xoắn tay áo lên kiểm tra thân thể Trần Hoài.
Là tiếp viên hàng không nên đương nhiên Diệp Huyên biết cách sơ cứu người bệnh.
Vì vừa mới nôn nên Diệp Huyên không để Trần Hoài vội nằm xuống ngay mà ôm vào lòng, nhẹ vừa vỗ lưng trấn an vừa đặt nhiệt kế vào nách Trần Hoài.
“Tiểu đệ tên gì?” Diệp Huyên nhỏ nhẹ hỏi.
“Nhi tử ta tên Trần Hoài”. Chu Nhược Đồng vội nói.
Diệp Huyên khẽ lắc đầu với Chu phu nhân, ý để Trần Hoài tự trả lời.
“Tiểu đệ tên gì?” Diệp Huyên hỏi.
“Ta tên Hoài nhi”. Trần Hoài rất khó chịu nhưng được Diệp Huyên xoa lưng cảm thấy thoải mái nên rất nghe lời hỏi gì đáp đó.
“Tiểu Hoài cảm thấy trong người như thế nào? Tỷ tỷ sẽ hỏi, tiểu Hoài không cần mở miệng trả lời, thấy đúng thì gật đầu, không đúng thì lắc đầu, có được không?” Diệp Huyên hỏi.
Thấy Trần Hoài gật đầu, liền thăm hỏi bệnh trạng.
“Trong người đệ có phải vừa nóng vừa lạnh đúng không?” Trần Hoài gật đầu.
“Cổ họng vừa đau vừa rát, nuốt thức ăn liền cảm thấy đau đúng không?” Trần Hoài gật đầu.
“Đầu có bị nhức không?” Trần Hoài gật đầu.
“Tiểu Hoài ăn liền nôn ra hết sao? Kể cả uống thuốc?” Trần Hoài gật đầu.
“Tiểu Hoài có phải cảm thấy rất khó chịu, rất mệt mỏi, rất muốn ngủ đúng không?” Trần Hoài gật đầu.
Hỏi người bệnh xong thì Diệp Huyên hỏi “phụ huynh”.
“Tiểu Hoài có bị tiêu chảy nhẹ không?” Chu Nhược Đồng bắt chước nhi tử gật đầu.
“Tiêu chảy bắt đầu từ khi nào?” Diệp Huyên hỏi.
“Từ 4 ngày trước”. Chu Nhược Đồng thúc thít nói.
“Phu nhân có mật ong hay không? Nếu không thì pha một chén nước đường ấm mang đến đây”. Diệp Huyên phân phó.
Trần Khiêm vội ra ngoài phân phó nô tì đi chuẩn bị.
“Tiểu Hoài bắt đầu bệnh từ khi nào, kể rõ tình trạng?”
“Hoài Nhi bắt đầu phát bệnh từ 10 ngày trước. Sau đó uống thuốc bệnh có thuyên giảm một chút nhưng càng về sau uống bao nhiêu thuốc cũng không hết”. Chu Nhược Đồng khóc lóc nói.
“Phu nhân, ta biết ngươi lo lắng cho nhi tử của mình nhưng làm ơn thu lại nước mắt của mình dùm ta. Tiểu Hoài bệnh đã khó chịu, nếu nghe thêm tiếng khóc lóc ỉ ôi của ngươi càng làm tiểu Hoài sinh lo lắng, buồn phiền, càng làm bệnh tăng thêm”. Diệp Huyên nàng sắp phát điên với tiếng khóc nức nở của Chu Nhược Đồng rồi.
Nếu ngày thường Chu Nhược Đồng và Trần Khiêm nghe lời nói bất kính như vậy nhất định sẽ dùng gậy đánh Diệp Huyên nhưng nay tính mạng nhi tử họ đang nằm trong tay tiểu cô nương này, họ đành ép cơn giận xuống.
Diệp Huyên lấy nhiệt kế ra kiểm tra độ sốt là 103độ F (tức 39,5 độ C).
Diệp Huyên thấy nhiều vệt đỏ li ti trên cổ Trần Hoài liền đặt hắn xuống giường, cởi sạch 5 lớp áo trên người hắn ra để kiểm tra vệt đỏ kia.
Những vệt đỏ này có thể là ban đỏ nhưng cũng có thể là ban sởi!
“Lạnh lạnh”. Trần Hoài bị cởi áo liền co người phát run.
“Sẽ không lạnh nữa. Tỷ tỷ xem vết ban đỏ trên người đệ thôi”. Diệp Huyên dụ dỗ.
“Ban đầu vết ban xuất hiện ở đâu? Bắt đầu từ khi nào?”
“Ta không rõ để ta hỏi ma ma lại”. Chu Nhược Đồng lúng túng nói.
Rất nhanh Chu ma ma được gọi vào.
“Tiểu thiếu gia nổi ban vào 5 ngày trước, xuất hiện đầu tiên ở lưng, bụng sau đó lan đến tay chân và cổ?” Chu ma ma nói.
“Đúng, Diệp cô nương, nhi tử ta bị bệnh gì vậy?” Chu Nhược Đồng nén khóc lóc hỏi.
“Trước đó đại phu chẩn bệnh gì?” Diệp Huyên hỏi ngược lại.
“Là phong hàn”. Lần này Trần Khiêm lên tiếng nói.

“Trong nhà hay chỗ ở gần nhà các vị có người nào mắc bệnh giống tiểu Hoài không?” Diệp Huyên nghiêm túc hỏi.
“Không có”. Trần Khiêm khẳng định nói.
“Các vị thông cảm, nãy giờ ta hỏi nhiều như vậy chỉ muốn khảo sát bệnh trạng của tiểu Hoài có giống tiểu đệ ta không. Nếu giống thì thuốc của ta mới có công hiệu. Ngược lại thì ta cũng hết cách. Rất may, theo như những biểu hiện bệnh của tiểu Hoài, ta đoán đệ ấy bị sốt phát ban, thuốc của vị quý nhân kia tặng ta cũng có thể trị được bệnh này”. Diệp Huyên thở phào nói.
“Sốt?” Trần Khiêm nhíu mày hỏi.
“Sốt là bệnh giống như phong hàn nhưng phong hàn là do cảm nhiễm khí lạnh bên ngoài gây nóng lạnh, còn tiểu Hoài là bị nhiễm siêu vi khuẩn, bệnh này so với phong hàn khó trị hơn”. Diệp Huyên lý giải nói.
“Siêu vi khuẩn có phải do oán khí tà ma gây ra không? Bạch chân nhân phán tiểu thiếu gia bị trúng tà, quả nhiên liệu sự như thần”. Cao ma ma nói.
“Thứ ta không thể giải thích vi khuẩn từ đâu mà có, nhưng ta có thể khẳng định bệnh sốt siêu vi hoàn toàn không có liên quan đến oán khí, tà ma gì hết. Bạch chân nhân đạo sĩ gì đó nói sàm thôi, các vị bị hắn lừa rồi”. Diệp Huyên hừ lạnh nói.
“Mật ong hay nước đường ta cần đã có chưa?” Diệp Huyên hỏi.
“Có có, nô tì mang tới đây”. Lam Nguyệt vội mang nước đường ấm tới.
“Mang giúp ta một chậu nước ấm luôn”. Diệp Huyên lấy nước đường ấm đút cho Trần Hoài uống.
“Diệp cô nương, nhi tử ta sẽ khỏe mạnh lại sao?” Chu Nhược Đồng lau lệ hỏi.
“Sẽ khỏe. Vì tiểu Hoài nôn đã lâu, tỳ vị suy yếu, có khả năng nhiễm lạnh, cần uống nước đường ấm để tỳ vị khôi phục, sau đó mới dùng thuốc”. Diệp Huyên giải thích.
“Diệp cô nương y thuật cao siêu?” Trần Khiêm khen.
“Ta chẳng có biết y thuật gì hết. Xá đệ từ nhỏ thân thể yếu đuối, ta liền rút kinh nghiệm những lần hắn bệnh thôi. Tiểu Hoài bao nhiêu tuổi rồi?” Tiểu Huyên hỏi kỹ càng để định lượng thuốc.
“Thiếu gia năm nay tròn 6 tuổi”. Chu ma ma nói.
Trần Hoài uống được một chút nước đường liền ói ra ngay. Diệp Huyên vội vỗ lưng.
“Trước khi bệnh thì thiếu gia cũng không có nôn, từ khi bệnh khẩu vị không những kém còn hay nôn”. Chu ma ma nói.
“Thấy nôn nên các ngươi sợ tiểu Hoài mệt liền đút ít thuốc lại thậm chí không cho uống thuốc?” Diệp Huyên thử hỏi.
“Là do thiếu gia nhất quyết không chịu uống, lão phu nhân cũng không nỡ ép”. Lam Nguyệt bưng nước ấm vào nghe Diệp Huyên nói liền biện hộ.
“Nuông chiều cũng là một cách giết chết một con người”. Diệp Huyên vừa nói vừa cho tiểu Hoài uống nước đường ấm tiếp.
Lời nói bâng quơ nhất làm thức tỉnh nhiều người!
“Tiểu Hoài bên ngoài chùa có nhiều thứ để chơi lắm, có cá bơi dưới suối, có quả dại chua ngọt mọc đầy rừng, đệ có muốn bắt cá, hái quả dại không? Nếu muốn thì mau khỏe lại thì mới có thể ra ngoài chơi được, ngoan uống một chút nước đường ấm nữa thôi rồi ngủ”. Diệp Huyên dụ dỗ.
Trẻ con nào lại không ham chơi, nghe nói tới chơi nên Trần Hoài liền há miệng uống đường ấm.
Lần này Trần Hoài cũng không nôn nữa.
“Cởi sạch đồ tiểu Hoài, sau đó lau nước ấm cho đệ ấy. Lau cho đến khi người đệ ấy đỡ nóng. Đừng mặc quá nhiều quần áo cho đệ ấy, mặc trung y thoáng mát là được”. Diệp Huyên nói với Chu ma ma và Lam Nguyệt.
Diệp Huyên mở hộp y tế, lấy viên thuốc kháng sinh aspirin chống cảm sốt, bẻ đôi viên thuốc.
“Nửa canh giờ sau, tiểu Hoài bớt nóng liền cho uống tiếp nửa viên này, nếu không thuyên giảm thì gọi ta”. Diệp Huyên giao nửa viên thuốc cho Trần Khiêm.
Dặn dò xong, Diệp Huyên đến chỗ Trần Hoài dụ dỗ hắn uống thuốc.
“Thuốc này không đắng, nuốt xuống là tiểu Hoài hết bệnh ngay. Ngoan há miệng”. Diệp Huyên nói.
Trần Hoài nghe lời mở miệng uống thuốc khiến cho Trần Khiêm, Chu Nhược Đồng, Chu ma ma và Lam Nguyệt há hốc miệng.
Tiểu nhi tử nhà họ đổi tính rồi. Nghe uống thuốc dù là thuốc viên có tẩm mật ong không đắng cũng quấy náo nhất định không uống. Lần này lại ngoan ngoan nghe lời, ngày mai mặt trời mọc đằng tây đi?!
Mà Diệp cô nương này cũng quá cao siêu rồi, biết thiếu gia nhà bọn họ ghét đắng nha!
—–
Diệp Huyên xử lý vụ Trần Hoài xong liền ôm thùng y tế về phòng ngủ thẳng giấc đến sáng.
Nửa đêm họ không tìm nàng nữa, chứng tỏ tiểu Hoài hết sốt rồi.
Thấy hai đệ đệ ngủ ngon giấc, nàng cũng yên lòng.
Tránh làm đệ đệ tỉnh giấc, Diệp Huyên nhẹ xuống giường. Đánh răng rửa mặt xong, Diệp Huyên đến phòng bếp của chùa.
Ăn chực uống chùa là đều không nên.
Diệp Huyên vào bếp ngỏ ý muốn phụ các tăng nhân chuẩn bị bữa sáng.
“Dù gì Diệp thí chủ là khách, hay để ta hỏi lại ý sư phụ Viên Chân trước đã”. Một tăng nhân trả lời.
Viên Chân?! Sao nghe tên giống tên ác nhân trong Ý Thiên Đồ Long ký vậy?
“Diệp thí chủ đã có ý giúp đỡ, bần tăng xin đa tạ nhưng đồ ăn sáng đã chuẩn bị gần xong. Thí chủ có lòng xin hỗ trợ bần tăng làm sẵn bữa trưa”. Viên Chân hòa thượng nghe tăng nhân kia báo lại thì đến gặp Diệp Huyên.
“Đa tạ Viên Âm đại sư”. Diệp Huyên cúi lạy nói.
Kiếp trước, mỗi khi đến ngày giỗ em trai và gã đàn ông kia, Diệp Huyên thường đến chùa ăn chay, niệm kinh, cũng học làm được vài món chay của các tăng ni.
Nửa canh giờ sau, Diệp Huyên làm được 4 món chay đơn giản như đậu phụ sốt tương chua ngọt, đậu phụ chiên xả ớt, bông cải xào dầu mè và canh cà đậu phụ non.
—–
Nấu ăn xong, Diệp Huyên bưng cháo ngũ cốc vào phòng.
Lay tỉnh hai đệ đệ đi làm vệ sinh thân thể xong, Diệp Huyên thoa thuốc trị viêm sưng như tối qua cho tiểu Huân và Tiểu Hiên.
Cho ăn cháo xong, Diệp Huyên rót một ít nước cốt hồng sâm có tác dụng bồi bổ cơ thể, tăng cường sức khỏe cho 2 đệ đệ uống.
Đông y và Tây y không thể uống chung nên chừng khoảng nửa canh giờ sau mới cho đệ đệ uống thuốc.
Nước cốt hồng sâm này là Diệp Huyên mua ở HQ.
Căn dặn tiểu Hiên chăm sóc Tiểu Huân xong, Diệp Huyên đi tới chỗ Trần Hoài.
Trần Hoài đỡ sốt, ăn được non nửa chén cháo làm phu phụ Trân Khiêm vui mừng ra mặt.
Diệp Huyên cũng cho Tiểu Hoài uống nước cốt hồng sâm, rồi cách nửa canh giờ sau mới dùng thuốc aspirin.
Quay qua quay lại cũng tới trưa.
Mộc Khiết cũng ôm vài bao ngũ cốc tới quyên tặng chùa. Hắn là “Mạnh Thường Quân” của chùa nhiều năm qua.
“Diệp muội, Tiểu Huân đã đỡ chưa?” Mộc Khiết hỏi Diệp Huyên.
“Đã đỡ nhiều rồi. Huynh tới đúng lúc lắm, mau rửa tay vào dùng thiền trưa thôi”. Diệp Huyên hối Mộc Khiết.
Mộc Khiết cười cười vội đi rửa tay rồi đến sảnh trước dùng cơm trưa, liền bắt gặp một màn các tiểu tăng mập mạp tranh nhau ăn bốn món chay của Diệp Huyên.
Tiểu tăng Tuệ Phong còn “rủ rê” Diệp Huyên ở lại chùa luôn đi, liền bị Diệp Hiên lườm một cái.

“Tỷ tỷ là của huynh đệ ta, không cho xuất gia làm ni cô”. Diệp Hiên tức giận nói.
“Ai da, tiểu thí chủ đừng tức giận, là ta không đúng. Nhưng Diệp thí chủ nấu ăn ngon thật”. Tuệ Phong vừa ăn vừa khen.
“Đúng đúng, nếu Diệp thí chủ ngày nào cũng nấu cơm chay thì thật tốt”. Tuệ Quang khen nói.
Diệp Huyên cũng cười đùa vài câu với các tiểu tăng mập mạp đáng yêu này.
Lúc dùng thiền xong, Mộc Khiết định tìm Diệp Huyên kể việc tối qua Lý Mạnh cũng đến tìm thôn trưởng thì Mộc Khiết liền bị Trần Khiêm quấn lấy, đòi hắn dẫn đi tham quan Lí gia thôn.
Mộc Khiết luyến tiếc nhìn Diệp Huyên một cái rồi bất đắc dĩ làm “hướng dẫn viên du lịch” đưa khách tham quan thôn mình.
—-
Ăn trưa xong, Diệp Huyên cho đệ đệ uống thuốc xong thì cũng đến phòng Trần Hoài.
“Tiểu Hoài giỏi lắm. Ăn uống điều độ rồi uống thuốc đúng giờ thì tiểu Hoài sẽ nhanh khỏi bệnh cùng đệ đệ của tỷ đi chơi rồi”. Trẻ nhỏ bị bệnh thường hay nũng nịu nên Diệp Huyên dỗ ngọt Trần Hoài.
“Tỷ tỷ an tâm, Hoài nhi sẽ ngoan ngoan ăn cháo uống thuốc”. Trần Hoài giọng non nớt hứa.
Diệp Huyên cười nhẹ, vuốt đầu Trần Khiêm.
“Diệp cô nương dịu dàng đằm thắm như vậy, phu quân tương lai thật có phúc nha”. Chu ma ma nói.
“Ân đức của Diệp cô nương, Chu Nhược Đồng ta xin khắc sâu hồi tạ”. Chu Nhược Đồng nói.
“Tiểu Hoài cũng bằng tuổi đệ đệ ta, nên ta cũng xem như đệ đệ, cứ xem như có duyên đi, không cần hồi tạ”. Diệp Huyên khiêm tốn nói.
“Diệp cô nương. Ngươi nói Bạch chân nhân kia thật sự lừa chúng ta sao?” Chu ma ma suy nghĩ rồi hỏi.
“Đúng, ta cam đoan bệnh của tiểu Hoài không liên quan tà ma gì hết. Nghe khẩu âm các vị không phải ở huyện Thanh Hà này thì phải?” Diệp Huyên thắc mắc hỏi.
“Không giấu Diệp cô nương, chúng ta từ kinh thành tới”. Chu Nhược Đồng nói.
“Ở kinh thành chắc không thiếu chùa cùng các danh y, sao các vị nhất định phải lặn lội tới Sâm Sơn Linh bảo tự xa xôi này, nói thật bệnh của tiểu Hoài trở nặng có một phần do di chuyển xa”. Diệp Huyên ăn ngay nói thẳng.
“Là do Bạch chân nhân kia phán phải đến đích danh Sâm Sơn Linh bảo tự cầu an. Ta liền thuyết phục tướng công cùng đi. Tướng công cũng không tin chuyện tà ma. Nhưng nay gặp Diệp cô nương ra tay cứu Hoài nhi. Ta không thể không tin Bạch chân nhân kia được”. Chu Nhược Đồng nói.
“Vậy Chu phu nhân có biết rõ lai lịch xuất thân của Bạch chân nhân kia hay không? Hay chỉ nghe lời đồn của người này người kia? Bệnh sốt này của tiểu Hoài cũng không khó trị, phu nhân cũng nói lúc đầu uống thuốc có thuyên giảm nhưng liền sau đó bệnh càng lúc càng nặng hơn. Thứ lỗi cho ta ăn ngay nói thật chỉ sợ thuốc càng về sau càng không giống đơn thuốc ban đầu đi”. Diệp Huyên coi nhiều phim cung tâm kế rồi.
“La ta sơ xuất, nãy giờ nói chuyện mà quên không mời trà Diệp cô nương. Lam Nguyệt mau pha trà”. Chu Nhược Đồng đuổi khéo Lam Nguyệt đứng kế bên.
Lam Nguyệt khẽ cắn môi rời đi.
“Chuyện nhà phu nhân, Diệp Huyên không tiện xen vào, ta tin phu nhân sáng suốt liền nhận ra điểm đáng ngờ. Còn việc ta đúng lúc có thuốc trị cho tiểu Hoài chỉ là trùng hợp mà thôi, không liên quan Bạch chân nhân hay tà ma ngoại đạo gì hết”. Diệt Huyên không muốn bước chân vào vũng nước sâu nhà quyền quý đâu. Nhìn khí chất cao quý của phu phụ Trần gia này chắc có tiếng có miếng ở kinh thành.
“Tại huyện Thanh Hà này có thân thích nhà ngoại của tướng công”. Chu Nhược Đồng nói bâng quơ.
“Ha ha, thân thích nhà ngoại này có vị biểu muội biểu tỷ là mỹ nhân đi”. Diệp Huyên cũng bâng quơ hỏi.
“Diệp cô nương liệu sự như thần, Ngô gia hiện có một vị biểu tiểu thư xinh như hoa”. Chu ma ma nghiến răng nói.
“Lần trước Ngô Như Yến đến, tướng công không liếc mắt nhìn một cái. Lần này lại tính kế lên đầu tiểu Hoài, ép ta chạy xuôi chạy ngược đến huyện Thanh Hà nạp thiếp sao? Mẫu thân tính kế thật hay”. Chu Nhược Đồng bóp chặt chung trà nói.
“Cũng may cô gia anh minh, không ghé qua Ngô gia như lão phu nhân dặn dò, một đường chạy thẳng đến Sâm Sơn Linh bảo tự, sẽ không trúng kế của hồ li tinh kia”. Chu ma ma khẽ thở phào.
“Chưa chắc. Ma ma đừng quên Lam Nguyệt là tai mắt của mẫu thân ta”. Chu Nhược Đồng hừ lạnh nói.
“Phu nhân, Ngô gia cho mời gia nên gia bảo nô tài báo lại phu nhân đừng đợi cơm gia. Xử lý chuyện ở Ngô gia xong sẽ về”. Một tên sai vặt thở hổn hển nói.
“Tiểu thư tính sao bây giờ?” Chu ma ma lo lắng hỏi.
“Dù sao ta là thê tử của Trần ca, không thể không đến thăm hỏi nhà ngoại chàng ấy được”. Chu Nhược Đồng cười khinh nói.
“Ta sai người chuẩn bị ngựa cho tiểu thư. Ta sẽ trông chừng thiếu gia, người yên tâm đi đánh tiểu tam kia đi”. Chu ma ma nói.
“Diệp Huyên cũng có việc cần vào thành, mạn phép có thể cùng đi với Chu phu nhân không?” Diệp Huyên muốn vào thành tìm hiểu tin tức ở quốc thổ này. Diệp Huyên đã chết kia chỉ khư khư ở nhà, không hề biết thái thế nhân tình ở Thanh Vũ quốc.
“Đương nhiên là được”. Chu Nhược Đồng cười gật đầu.
—-
Sau buổi chiều bị dày vò, Mộc Khiết cuối cùng cũng được Trần Khiêm buông tha, liền đánh xe trâu tới chùa tìm Diệp Huyên.
“Mộc Khiết ca, huynh đến muộn rồi, tỷ tỷ đi vào thành rồi. Chắc là tìm Lí Phong ca giúp đỡ đó”. Lí Hiên ngồi trong phòng trông chừng tiểu Huân nói.
Trước khi Diệp Huyên đi, có căn dặn tiểu Hiên ngoan ngoãn ở trong phòng chăm sóc tiểu Huân.
“Lí Phong? Đại nhi tử trưởng thôn?” Mộc Khiết cau mày hỏi.
“Đúng. Chỉ có huynh ấy đối tốt với tỷ tỷ thôi. Trước kia, tỷ tỷ nói tỷ thật thích Lí Phong ca”. Diệp Hiên thật thà bán đứng Diệp Huyên.
Ầm, trong đầu Mộc Khiết nổ lên tiếng sấm lớn!
Mộc Khiết không nói lời nào, lao ra khỏi chùa vội đánh xe trâu vào thành.
Không hiểu vì sao trong lòng thấp thỏm lo âu, kèm theo nhiều cơn tức giận muốn phá đê tràn ra ngoài.
Diệp Huyên nàng thật đáng hận. Nàng cho ta chạm vào thân thể nàng. Chạm vào tay nàng. Nói nhỏ vào tai ta. Cho ta nhiều hi vọng như vậy liền đẩy ta xuống địa ngục sao.
Không thể được! Hắn không cho phép!
Diệp Huyên, hắn đã nhận định nàng rồi. Nàng nên nhận mệnh đi!
Đôi mắt hổ phách nhu hòa biến sạch trở nên âm u khó lường.
Nếu Diệp Huyên nhìn thấy gương mặt như tu la địa ngục của Mộc Khiết lúc này sẽ gào lên rằng gã mafia khốn kiếp ngươi cuối cùng cũng thức tỉnh!
—–
Thủ thành huyện Thanh Hà.
Chu Nhược Đồng bận đi xử lý tiểu tam nên Diệp Huyên một mình đi dạo xung quanh thành.
Nàng không quên kiếp trước tiểu tam khốn kiếp kia giết nàng bằng bom đâu.
Nàng không sợ tiểu tam nhưng nếu có thể tránh mấy chuyện phiền phức kia liền tốt chừng đó.
Quan sát cách trao đổi của dân chúng, Diệp Huyên hiểu rõ gia trị kim tệ tại đây.
1 lượng bạc bằng 100 văn tiền đồng.
1 văn tiền đồng mua được 1 bánh bao chay.
4 văn tiền mua được 1 cân mỡ ( 1 cân = 1/2 ký)
6 tiền mua được 1 cân gạo, còn 8 văn tiền mua được 1 cân thịt.
Hazz, thịt mắc hơn gạo! Về sau phải nuôi heo mới có thịt ăn nha!
Diệp Huyên vào cửa hàng vài vóc mua 2 bao chỉ đen, trắng và 4 cây kim tốn hết 4 phân tiền.
Ăn chay cả ngày dễ mau đói nên Diệp Huyên dừng lại mua 1 cái bánh bao chạy tốn thêm 1 văn tiền nữa.
10 văn tiền Ngưu thẩm cho giờ chỉ còn lại 5 văn tiền thôi.
Chỉ cần Diệp Huyên đem một món đồ trong không gian trữ vật ra bán chắc chắn sẽ không còn lo chuyện cơm gạo áo tiền nhưng nàng không làm vậy, trừ phi cùng đường mới dùng những thứ kia bán.
Nếu nàng lạm dụng vào những thứ kia thì làm sao đủ mạnh mẽ nuôi đệ đệ chứ. Nàng phải học cách thích nghi, tự lực tự cường gầy dựng sự nghiệp mới mong có thể bảo hộ đệ đệ khôn lớn thành tài.
Những thứ bảo bối trong không gian kia là vật phòng thân thôi!
Đang đi đến góc đường có bày nhiều tranh thư pháp, Diệp Huyên định ghé xem thì nghe ai đó gọi tên nàng.
“Nói mau. Diệp Huyên đâu?”Mộc Khiết hùng hổ nắm cổ áo một thư sinh dáng dấp anh tuấn lên hỏi.
Thư sinh dáng người anh tuấn đó chính là Lý Phong.
Trường bào xanh, trên ngực thêu một khóm trúc làm tăng thêm khí chất văn nhân cộng thêm giọng nói trầm ấm dễ nghe của Lý Phong khiến nhiều trái tim cô nương đập mạnh.
“Vị đại ca này, ta phải nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới tin, ta không có biết Diệp Huyên cô nương nào hết”. Lý Phong nhíu mày nhưng vẫn ôn hòa nói.
Mộc Khiết định hỏi tiếp thì nghe tiếng Diệp Huyên.
“Mộc Khiết ca. Ta ở đây”. Diệp Huyên khẽ gọi.

Lí Phong nhìn theo hướng phát ra tiếng nói thấy một tiểu cô nương mặc áo xám tro cũ nhưng đôi mắt sáng người, trên mặt treo nụ cười ấm áp khiến người khác muốn đến gần.
“Huynh tìm muội sao?” Diệp Huyên không quan tâm Lí Phong đánh giá mình, nàng nhíu mày hỏi Mộc Khiết đang thở phì phò.
Dáng vẻ hắn bây giờ y hệt như kiếp trước ghen tị nàng cười nói với một tên đàn em.
“Ta, ta…” Mộc Khiết thấy Diệp Huyên thì cơn ghen liền bay sạch, lập tức lúng túng.
“Mộc ca vì gấp gáp tìm ta nên mạo phạm công tử, mong công tử chớ trách”. Diệp Huyên nhún người lễ độ nói với Lí Phong.
Rõ ràng Lí Phong hắn bị bắt nạt. Nàng ấy dù nhận sai nhưng không xin lỗi, còn nói cái gì chớ trách. Nàng đã nói như vậy, nếu Lí Phong hắn trách há chẳng phải hẹp hòi đi.
Tiểu cô nương này thật không thú vị!
“Nếu đã hiểu lầm. Ta không cản trở huynh muội các ngươi tương phùng”. Lí Phong nở nụ cười nắng ấm nói.
Trong lời nói có xương, ý ngầm là chê bai Diệp Huyên nàng và Mộc Khiết ban ngày ban mặt hẹn nhau tình chàng ý thiếp.
“Không thẹn với lòng, cần gì để ý lời kẻ tiểu nhân”. Diệp Huyên khẽ cười đáp trả.
“Ngươi, nông nữ bần tiện này dám mắng Lí thư sinh sao?” Một thư sinh mặt trắng bênh vực Lí Phong.
“Nàng chính là người nông nữ trồng ra những hạt gạo cho các ngươi ăn. Ngươi mắng nàng nông nữ bần tiện, thật không biết thẹn. Ngươi mới là kẻ bần tiện”. Mộc Khiết đáp trả lại thư sinh kia.
“Không sợ tiểu nhân, chỉ sợ đồng bọn ngu dốt. Mộc ca, chúng ta đi”. Diệp Huyên nhàn nhã đáp.
“Ngươi ngươi…” Thư sinh mặt trắng kia tức giận nói không nên lời.
Lí Phong nhìn theo dáng Diệp Huyên rời đi mới sực nhớ nàng chính là biểu tỷ của Lí Ngọc Yến khuê mật với muội muội nhà hắn.
Hắn đã gặp Diệp Huyên vài lần, nàng cũng giống như các nữ nhân khác thấy hắn liền thẹn thùng đỏ mặt nhưng nàng bây giờ không còn si mê hắn nữa sao?
Hắn phải về nhà một chuyến, gần đây Lí Mạnh hay tìm hắn nói úp nói mở chuyện gì đó về cha đang bất công xử ép cả nhà Lí gia hắn (Lí Mạnh).
—-
Diệp Huyên cùng Mộc Khiết đi đến đoạn đường vắng người. Nàng liền không khách khí bấm một cái vào eo Mộc Khiết: “Mộc Khiết ngươi ban ngày ban mặt phát điên với đám thư sinh ẻo lã kia làm gì chứ?”
“Ta sau không để ý đám ẻo lã kia nữa”. Mộc Khiết xoa eo nói.
“Huynh tìm ta có việc gì? Tiểu Huân xảy ra chuyện sao?” Diệp Huyên lo lắng hỏi.
“Không có. Ta chỉ đi muốn báo lại với nàng Lí Mạnh tối qua đến nhà Lí thôn trưởng. Nhưng hắn làm cả nhà thôn trưởng phát hỏa”. Mộc Khiết đã chuẩn bị sẵn lý do nói.
“Chỉ có như vậy liền từ Lí gia thôn đánh xe 2 canh giờ vào thành nói với ta? Sao không đợi ta về, hoặc nhắn lại cho tiểu Hiên?” Diệp Huyên khinh thường nói.
“Nàng thích Lí Phong tiểu bạch kiểm kia sao?” Mộc Khiết cũng không vòng vò đi thẳng vào vấn đề hỏi tình sử của Diệp Huyên.
“Hừ, ta có thích hắn hay không, liên quan gì đến huynh”. Diệp Huyên cười lạnh nói.
Cưới thê phải cưới liền tay nên Mộc Khiết liền giở trò vô lại vừa nắm chặt tay Diệp Huyên vừa nói: “Tay nàng ta đã cầm rồi, nàng chạy không thoát được đâu”.
“Thân thể ta nhỏ gầy như nữ hài 13 tuổi mà ngươi cũng dám xuống tay?”Diệp Huyên cũng không yếu thế dùng tay còn lại bấm vào eo hắn.
Mộc Khiết thấy Diệp Huyên không bài xích, trái lại còn xuất ra cử chỉ “yêu thương” hắn như vậy liền mừng húm trong lòng.
Diệp Huyên cũng thích hắn nha!
“Đợi thân thể nàng lớn lên, ta lại xuống tay được không?” Mộc Khiết cười lớn nói.
“Ta rất ghen. Làm phu quân của ta nhất định không được nạp thiếp, còn phải cưng chiều ta tận trời. Ta nói đông không được đi tây. Ngươi nhắm có đảm đương nổi không?” Diệp Huyên nhướng mày hỏi hắn.
“Được được. Ta sẽ coi nàng là trời của ta. Nàng nói gì ta đều nghe hết”. Mộc Khiết vội gật đầu lia lịa hứa hẹn.
“Tiểu cô nương, có ta làm chứng, cô nương gả cho hắn đi”. Một phụ nhân bán y phục vải gần đó cười nói.
“Phu nhân à, ta gả cho hắn liền tiện nghi hắn sao? Ta phải hành hạ hắn thêm một đoạn thời gian nữa, nếu hắn xứng, ta liền gả, cò không ta tìm nam nhân khác xứng hơn”. Diệp Huyên thẳng thắn nói.
“Nàng không tìm được nam nhân nào tốt hơn ta đâu”. Mộc Khiết chắc như bắp nói.
“Mệt ngươi tự khen mình”. Diệp Huyên bật cười.
Hai người đang cười giỡn ngọt ngào thì hai tên quan sai ập tới.
“Ngươi là Diệp Huyên?” Một tên quan sai hỏi.
Mộc Khiết thấy vẻ mặt hung ác của tên quan sai liền kéo Diệp Huyên ra phía sau lưng mình.
“Không biết quan sai đại ca tìm hôn thê ta có việc gì?” Mộc Khiết lạnh giọng hỏi.
Diệp Huyên nghiến răng, nàng từ khi nào là hôn thê của hắn?
“Có người tố cáo ả lừa gạt tiền, mau theo ta về nha môn xét xử”. Sai nha kia thấy hơi sợ vẻ mặt hung thần của Mộc Khiết, nhưng hắn là quan sai sợ gì một điêu dân liền trấn định lại.
“Lí Mạnh, người lấp ló ở đó làm gì? Tiểu xiếc này của ngươi đúng là ngu ngốc”. Diệp Huyên dám vào thành ngay địa bàn của Lí Mạnh thì đã tính sẵn đường lui an toàn rồi.
Lí Mạnh nghiến răng đi về phía Diệp Huyên.
“Ngươi điêu dân to gan, dám lừa tiền còn dám vô lễ với Lí tú tài sao? Xem ta trừng trị ngươi”. Một tên quan sai liền nhào tới định đánh Diệp Huyên bị Mộc Khiết đẩy ra.
“Quan sai đánh người. Quan sai đánh người”. Mộc Khiết hô ta.
Lí Mạnh thầm kêu không ổn!
Quả nhiên nhiều người dân nghe tiếng hô của Diệp Huyên liền tụ tập lại xem náo nhiệt.
“Các vị thương thân phụ lão. Ta cùng với hôn phu đi dạo liền bị quan sai vu oan là lừa gạt tiền. Ta không thẹn với lương tâm sẵn sàng đến nha môn đối chất nhưng Lí tú tài và 2 vị quan sai này liền đánh chúng ta, còn muốn bịt miệng ta lại, thử hỏi công đạo ở đâu? Chưa xuất ra bằng chứng tố cáo ta, họ lại đối xử ta như tử tù, chẳng lẽ danh dự của một bá tánh rẻ rúng như vậy sao?” Diệp Huyên nhu nhược đầy ủy khuất nói.
“Này quan sai và Lí tú tài cũng quá đáng đi, một tiểu cô nương yếu gầy cũng dám xuống tay cho được”. Một nam nhân bất bình nói.
“Ta chứng kiến vị tiểu cô nương này nãy giờ, linh động hoạt bát nào có thấy gian ác như quan sai nói đâu”. Bà chủ tiệm y phục nói.
“Đúng đúng, quan sai lại bắt bớ người vô tội rồi”. Nhiều người bất bình nói.
“Các vị xin nghe Lí mỗ nói. Ả này miệng lưỡi giảo hoạt, lừa gạt rất nhiều người, xin đừng nghe ả xảo ngôn mê hoặc”. Lí Mạnh chấp tay lễ độ nói.
“Ha ha, nếu ta là kẻ lừa gạt, ban ngày ban mặt dám đi đường lớn trong thành đi?” Diệp Huyên cười lớn nói.
Diệp Huyên dứt lời xung quanh tràn ngập tiếng cười của nhiều người khác.
“Quan sai à, các ngươi có bắt nhầm người không đó?” Một lão bá tánh nhíu mày hỏi.
“Không nhầm. Ả là Diệp Huyên, là thôn nữ Lí gia thôn. Là Vương viên ngoại tố cáo ả lừa tiền của hắn”. Lí Mạnh khẳng định nói.
“Ngươi cũng nói là Vương viên ngoại tố cáo ta, lời nói một phía không thể kết tội người khác. Ta cũng có thể tố cáo Lí Mạnh ngươi lạm dụng chức quyền hà hiếp dân lành nha”. Diệp Huyên cười nói.
Lí Mạnh nhíu mày, từ khi nào tiện nhân Diệp Huyên này mồm mép linh hoạt rồi!
“Ta không làm việc xấu há sợ các ngươi. Ta sẽ đến công đường để Khâu huyện lệnh phán xử sai trái. Các vị hương dân nếu rãnh xin cùng tiểu nữ đến công đường chiêm ngưỡng thần thái anh minh của Khâu đại nhân khi xử án đi”. Diệp Huyên nhún người nói.
“Được, được, đừng sợ, lão đi cùng cô nương”. Một lão tử nhân hậu nói.
Nhiều người khác cũng đồng ý đi theo Diệp Huyên đến nha môn.
Có nhiều người cùng đi, Diệp Huyên chấp Lí Mạnh dám giở trò với nàng.
“Ta đã chuẩn bị sẵn thiên la địa võng rồi. Có nhiều người ủng hộ ngươi thì sao? Ta chấp ngươi có thể thoát tội lần này”. Lí Mạnh nghĩ thầm rồi nở nụ cười nham hiểm.
Diệp Huyên cũng không khinh địch, nói nhỏ vào tai Mộc Khiết: “Đi tới Ngô gia ở Bảo Ngọc Đường, báo với phu phụ Trần gia đến nha môn đón ta”.
Mộc Khiết cực kỳ lo lắng, sợ Diệp Huyên chịu ủy khuất, không nỡ rời đi nhưng biết tình huống này chỉ thể nhờ phu phụ Trần gia giúp một tay.
“Yên tâm đi, có nhiều dân lành ở đây, hắn không dám làm gì ta đâu. Huynh mau đi đi”. Diệp Huyên trấn an Mộc Khiết.
Mộc Khiết gật đầu, vội lánh ra khỏi đám đông đi Ngô gia.
“Lí gia thôn, nữ nhân ác miệng kia cùng thôn với Lí huynh đó”. Thư sinh mặt trắng bần tiện nói.
Lí Phong nhíu mày nhìn Diệp Huyên ưỡn ngực đầy hiên ngang đi tới nha môn.
Hắn thầm nghĩ:”Lí Mạnh là cữu cữu Diệp Huyên, lý nào lại áp giải chất nữ mình đến nha môn, chắc chắn có ẩn tình”.
Nghĩ vậy, Lí Phong cũng theo đoàn dân lành đi tới nha môn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.