Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 5: PHẬT QUANG PHỔ CHIẾU
Hôm nay Sâm Sơn Linh Bảo Tự được “tiên đoán” là sẽ có quý nhân đến “thăm”. Do đó sân lớn Sâm Sơn Linh Bảo Tự là một hàng người đông đúc.
Đứng phía trước uy nghiêm là Trụ trì Đại Hòa Thượng Không Trí đại sư.
Kế tiếp là hàng ngang gồm 3 vị đại hòa thượng Không Vân, Không Tướng và Không Như.
Phía sau 3 vị đại hòa thượng là 3 đồ đệ của họ là Viên Âm, Viên Nghiệp và Viên Chân.
Hàng cuối cùng là toàn bộ hòa thượng tu tại chùa.
Dù trán đẫm mồ hôi nhưng họ đều đã đứng niệm kinh ở đây hơn 2 canh giờ (tức hơn 4 tiếng) để chờ đón tiếp quý nhân.
“Sư phó, khi nào vị quý nhân có phật quang phổ chiếu xuất hiện vậy?” Viên Âm thật sự không đành lòng thấy các tiểu tăng nhân 6, 7 tuổi vì đứng quá lâu mà chân run cả lên nên hỏi Trụ trì Không Trí.
“Sẽ đến ngay thôi”. Không Trí bấm tay nói.
“Nam mô a di đà phật. Viên Âm, con cùng sư đệ đưa các tiểu tăng lui xuống nghỉ ngơi trước đi”. Không Như thở dài thấy các tiểu “đồ tôn” vừa lau trán vừa lay lay chân cho đỡ mỏi.
“Ai da, sư phụ ơi, cho các con đợi tiếp đi. Tụi con đứng lâu như vậy chỉ muốn nhìn thấy Phật quang hồi chiếu thôi”. Một tiểu tăng mập mạp nói.
“Dạ đúng, đạ đúng, tụi con muốn thấy Phật sống nha”. Các tiểu tăng mập mạp khác hùa theo nói.
Nghe vậy, Không Trí, Không Vân, Không Tướng và Không Như lập tức nở nụ cười hiền hòa.
Còn Viên Chân, Viên Âm, Viên Nghiệp day day trán đau đầu với đám tiểu đồ đệ nghịch ngợm này. Chúng coi quý nhân sắp tới là khỉ xiếc hay sao mà hưng phấn vậy.
“Nam mô a di đà phật. Đã đến”. Không Trí đại sư vừa nói xong, từ phía xa vang lên tiếng vó ngựa.
Một tốp 3 nam nhân tráng kiện cưỡi ngựa phi nước đại vào chùa.
“Sao kỳ vậy? Đại Sư huynh trước khi đi vân du nói vị quý nhân kia là quý nữ mà”. Không Tướng đại sư nhíu mày khó hiểu hỏi.
Không Trí đại sư cũng khó hiểu. Không lẽ sư huynh bấm quẻ sai?!
Nam nhân bạch y dẫn đầu nhảy xuống ngựa, rồi đi đến chỗ Không Trí đại sư.
“Không Trí đại sư hạnh ngộ, tại hạ là Trần Khiêm”. Trần Khiêm cúi người, chấp tay lạy Không Trí đại sư.
Hai nam gia nhân mặc y phục giống nhau cũng cúi đầu chào trụ trì và các cao tăng khác.
“Ba vị thí chủ đến đây chắc để lễ Phật, mời vào Phật đường”. Không Trí đại sư nói.
“Đại sư, lần này ta từ xa tới đây thỉnh cầu đại sư giúp nhi tử ta tránh một kiếp”. Trần Khiêm cúi người thỉnh cầu.
Dứt lời Trần Khiêm là một cỗ xe ngựa tinh xảo chạy vào chùa.
Trần Khiêm vội đi đến xe ngựa, ôm tiểu nhi tử Trần Hoài từ trong xe ra ngoài.
“Không Trí đại sư, đây là nhi tử của ta Trần Hoài, còn kia thê tử Chu Nhược Đồng”. Trần Khiêm giới thiệu gia quyến.
Một vị ma ma và một nha hoàn đỡ một phụ nhân bạch y bước xuống khỏi xe.
Tất cả tăng nhân Sâm Sơn Linh Bảo Tự đều nhìn về phía phụ nhân bạch y kia.
Ngũ quan trẻ trung, hiền hòa, dáng dấp cao quý, có phúc tướng nhưng sao không thấy Phật quang?!
“Sư phụ, Phật quang của quý nhân ở đâu vậy?” Tiểu tăng mập mạp thứ nhất Tuệ Phong lên tiếng hỏi.
“Vị thí chủ kia là Phật sống hả sư phó?” Tiểu tăng mập mạp thứ hai Tuệ Thông hỏi tiếp.
Tiếng nói non nớt của 2 tiểu tăng mập mạp làm tất cả đại cao tăng Sâm Sơn Linh bảo tự ho khụ khụ.
“Tuệ Phong, Tuệ Thông không được vô lễ”. Viên Âm khẽ rầy.
“Sư phụ, có phải do con đạo hạnh chưa tới nên không thấy phật quang phổ chiếu đúng không ạ?” Tiểu tăng mập mạp Tuệ Quang vò đầu trọc lóc suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Tuệ Quang sư huynh thông minh nhất”. Tiểu tăng mập mạp Tuệ Hiền vỗ vai khen Tuệ Quang.
Các tiểu tăng khác nghe xong đều ồ lên nói “Thì ra là vậy”.
Đừng nói bọn tiểu tăng nghịch ngợm, ngay cả tam đại cao tăng Không Vân, Không Tướng, Không Như và tam đại đồ tăng Viên Âm, Viên Nghiệp, Viên Chân cũng nghĩ như thế “haizz, thì ra đạo hạnh chưa đủ”.
Nếu Không Trí đại sư nghe thấy tiếng lòng của các sư đệ, sư tôn thì cũng sẽ gật đầu tán thành” ừm, đạo hạnh của ta chưa tới nên cũng không nhìn thấy phật quang phổ chiếu nha”.
Chu Nhược Đồng và Trần Khiêm cũng bị các tiểu tăng nhân nói cho hồ đồ nhưng nhi tử vẫn quan trọng hơn sự hiếu kỳ.
“Trụ trì đại sư, xin người cứu Hoài nhi”. Chu Nhược Đồng nước mắt dâng tràn, cúi người cầu xin Không Trí đại sư.
Không Trí đại sư nhìn nam hài mặt đỏ ửng, nằm mê man trong lòng Trần Khiêm.
“A di đà phật. Bần tăng không hứa trước nhưng sẽ cố mọi cách cứu vị tiểu thí chủ này. Mau mang vào trong để ta bắt mạch. Viêm Âm mau dẫn các vị thí chủ tới tịnh phòng nghỉ ngơi”. Không Trí nói.
Viêm Âm vội chỉ huy chúng tăng nhân hướng dẫn Trần Khiêm đến tịnh phòng dành cho khách phía sau chùa.
Các vị tăng nhân phân chia nhau đi dọn phòng, qua trà, chuẩn bị thức ăn chay để tiếp đón khách.
Sân trước chỉ còn lại 4 đại tiểu tăng mập mạp Tuệ Phong, Tuệ Thông, Tuệ Quang và Tuệ Hiền.
“Mau vào đọc kinh tiếp. Biết đâu đạo hạnh tăng lên sẽ thấy Phật quang phổ chiếu”. Tuệ Phong lên tiếng.
Ngay khi bốn tiểu tăng định đóng cửa chùa thì một chiếc xe trâu di chuyển tới.
“Mộc thí chủ, lâu rồi ngươi chưa tới thăm chúng ta”. Tuệ Phong vui mừng chạy đến chỗ Mộc Khiết.
Ba tiểu tăng mập mạp cũng vui mừng chạy tới chỗ Mộc Khiết.
Mộc Khiết cười nói: “Chẳng phải Mộc Khiết đã tới rồi hay sao. Trụ trì có bên trong không?”
“Trụ trì đang tiếp quý nhân. Để ta vào báo có Mộc thí chủ tới”. Tuệ Thông nói xong chạy đi.
Tuệ Phong nhìn lên xe trâu thấy Diệp Huân nằm mê mang trong tay Diệp Huyên giống như tiểu thí chủ Trần Hoài liền a lên một tiếng:”Tiểu thí bị bệnh. Để ta vào báo với sư phụ Viên Âm chuẩn bị tịnh phòng”. Tuệ Phong chạy đi.
“Để ta báo sư phụ chuẩn bị thêm trà và thức ăn cho thí chủ”. Tuệ Hiền chạy đi.
“Để ta dẫn các thí chủ vào trong”. Tuệ Quang cũng định chạy đi nhưng không thể bỏ khách nhân ở lại được.
“Đa tạ tiểu sư phụ có tấm lòng bồ tát. Diệp Huyên tìm đúng chỗ cầu an rồi”. Diệp Huyên chấp tay lạy Tuệ Quang.
Diệp Hiên cung bắt chước tỷ tỷ chấp tay lạy Tuệ Quang: “Đa ta tiểu sư phụ”.
“Xin hai thí chủ đừng khách sáo”. Mời đi theo ta”. Tuệ Quang gãi gãi đầu, dẫn đầu đi trước.
Diệp Huyên thấy Mộc Khiết không về mà an bày xe trâu xong cũng cùng đi với tỷ đệ nàng vào chùa, liền nói: “Mộc Khiết ca. Tỷ đệ ta đã đến chùa, không làm phiền huynh nữa. Ơn đức này, Diệp Huyên nhất định trả”.
“Diệp muội đừng khách sáo. Trụ trì có ân với ta. Ta cũng nên chào hỏi đại sư vài câu rồi về”. Mộc Khiết bình chân như vại nói.
Sân trước chùa khá rộng nhưng để đến được Phật đường buộc phải leo lên 50 thềm đá.
“Bậc thang vào Phật đường khá cao. Nàng để ta ôm tiểu Huân cho”. Không được Diệp Huyên trả lời, Mộc Khiết liền ôm Diệp Huân ra khỏi lòng Diệp Huyên.
Diệp Huyên khẽ gật đầu rồi dắt Diệp Hiên cẩn thận đi lên từng bậc hiên chùa.
Diệp Huyên thấy Mộc Khiết đi phía trước rồi chốc lát lại quay sang chờ nàng liền nói:” Mộc Khiết ca đi lên trước đi. Ta đi sau là được”.
Té sông, đánh nhau với Lí gia, rồi ngồi xe trâu sốc nảy đã làm Diệp Huyên vô cùng mệt. Mà thân thể Diệp Huyên kiếp này không có tập võ nên thở dốc khó nhọc từng bước leo lên bậc đá.
Mộc Khiết biết Diệp Huyên mệt nên vội ôm Diệp Huân và Diệp Hiên đi lên trước. An bày Diệp Huân cho Tuệ Quang và Diệp Hiên trông nom, hắn liền đi xuống dưới, dìu Diệp Huyên đi lên.
Mặt Mộc Khiết lúc này rất bình tĩnh nhưng trong lòng cuộn trào. Hắn muốn dìu Diệp Huyên nên không suy nghĩ liền vòng tay qua lưng và bả vai mảnh khảnh đỡ nàng đi, nhưng khi chạm vào thân thể nàng xong thì hắn giật mình.
Nam nữ thụ thụ bất thân!
Lỡ phóng tên rồi, hắn không thể rụt tay lại.
Thôi, nếu nàng bắt hắn chịu trách nhiệm thì hắn cưới nàng vậy. Sẵn tiện bồi bổ thân thể nàng luôn.
Nàng ấy gầy quá!
Nếu Diệp Huyên biết suy nghĩ của Mộc Khiết thì nàng sẽ lập tức cười to, sau đó không lưu tình đá hắn xuống núi.
Mẹ kiếp, ở chùa mà cũng dám nổi “sắc niệm”.
—-
Đến khi Diệp Huyên lên tới sân trước Phật đường thì dựa lưng vào đăng thạch gần đó để thở.
Nhóm Không Tướng đại sư sau khi nghe các tiểu “đồ tôn” báo lại có Mộc Khiết đến liền đi ra tiếp đón.
Mộc Khiết thấy các vị đại sư liền vội đi tới trước, chấp tay lạy nói:”Không Tướng đại sư, Không Vân đại sư, Không Như đại sư, Mộc Khiết xin làm phiền”.
“Mộc thí chủ đừng khách sáo”. Không Tướng đại sư lên tiếng nói.
“Phật, Phật.. quang, Phật quang phổ chiếu”. Tuệ Phong đứng kế bên Không tướng đại sư, vừa chỉ tay vừa lắp bắp nói.
Nhóm Không Tướng đại sư và Mộc Khiết nhìn theo hướng Tuệ Phong chỉ, liền thấy Diệp Huyên một thân áo xám tro cũ kỹ, mĩm cười chậm rãi đi tới. Phía sau lưng nàng hoàng hôn tròn trịa đỏ vàng, phát ra từng ánh sáng đỏ vàng dịu nhẹ như ánh hào quang Phật môn.
“Á, sư phụ con sắp tu thành chánh quả rồi, con nhìn thấy Phật quang nha”. Tuệ Hiền hớn hở nói.
“Nam mô a di đà phật đại từ đại bi phổ độ chúng sanh”. Không Tướng đại sư vừa mừng vừa sợ, vội niệm Phật, tụng Chú Đại Bi.
Các tăng nhân khác cũng bắt đầu niệm kinh giống như Không Tướng đại sư.
Thật ra Diệp Huyên đi tới chỗ nhóm Không Tướng đại sư để chào hỏi, nhưng đầu và lưng của nàng lại trùng hợp rơi vào giữa mặt trời hoàng hôn nên các tăng nhân đứng đối diện nàng, liền thấy nhìn thấy một màn Diệp Huyên đi tới đâu, vòng tròn mặt trời sau lưng liền “phổ chiếu” tới đó.
Ngay cả Mộc Khiết cũng bị cảnh tưởng này làm cho chói mắt.
Kiếp trước Diệp Huyên biết kinh “Chú Đại Bi”, nên nghe các đại sư tụng kinh, nàng không nghĩ ngợi gì tụng theo nhóm Không Tướng đại sư. Ai ngờ sự hiểu nhầm “nhỏ” này càng làm nhóm Không Tướng đại sư tin tưởng Diệp Huyên là “bồ tát” được Phật tổ phái xuống để cứu chúng sinh khỏi bể khổ.
Nếu không phải Bồ tát thì làm sao thuộc kinh “Chú Đại Bi” từ Phật môn Tây thiên xa xôi?!
Nhất định là vậy, nữ thí chủ này nhất định là Bồ tát chuyển thế!
“Xin Bồ tát từ bi phổ độ chúng sinh khỏi lầm than”. Không Vân đại sư chấp tay lạy Diệp Huyên.
Diệp Huyên cười hiền, cũng chấp tay lại: “Bồ tát đại từ đại bi nhất định sẽ phổ độ chúng sinh”.
“Sư phụ, nữ thí chủ đó là Bồ tát giáng thế hả?” Tuệ Quang hỏi Viên Âm hòa thượng.
“Đó là tỷ tỷ của ta, không phải Bồ tát”. Diệp Hiên sửa lời lại. Nó không muốn tỷ tỷ bị đám hòa thượng tẩy não, bỏ huynh đệ nó đi làm ni cô đâu.
Trong lòng Mộc Khiết cũng cuống lên:”Không được. Nàng ấy đi tu thì hắn biết phải làm sao bây giờ?”
Haizz, Mộc Khiết và Diệp Hiên cũng bị bấn loạn bởi cảnh tượng hoàng hôn “Phật quang phổ chiếu”. Nhưng nếu cả 2 vị này bình tĩnh mà nhớ lại màn uy vũ trừng trị Lí gia của Diệp Huyên thì sẽ bát bỏ ngay ý nghĩ điên rồ này.
“Đại sư từ bi xin cho tỷ đệ Diệp Huyên tá túc lại chùa vài hôm. Đợi xá đệ khỏi bệnh, tiểu nữ lập tức rời đi”. Diệp Huyên chấp tay lạy nói với Không Tướng đại sư.
“Phật môn từ bi. Mời nữ bồ tát theo bần tăng vào trong”. Không Tướng đại sư cười hiền dẫn đầu đi.
“Đa ta đại sư”. Diệp Huyên gật đầu cảm tạ, rồi cùng Mộc Khiết ôm Diệp Huân, Diệp Hiên đi theo vào.
—–
Trong tịnh phòng dành cho khách, Không Trí đại sư cẩn thận bắt mạch cho Trần Hoài.
“Tiểu thí chủ này chỉ bị cảm phong hàn nhưng điều trị không tận gốc, tái đi tái lại, làm suy giảm thân thể. Nếu vẫn tiếp tục không trị dứt bệnh, e là sẽ để lại di chứng ở đầu”. Không Trí đại sư thở dài nói.
“Xin đại sư cứu Hoài nhi”. Chu Nhược Đồng khóc van xin.
“Ở chùa cũng có thuốc trị phong hàn, hi vọng tiểu thí chủ này tai qua nạn khỏi”. Không Trí đại sư nói.
“Đa ta trụ trì đại sư”. Trần Khiêm chấp tay lại Không Trí đại sư.
Không Trí đại đi ra ngoài phân phó tăng nhân đi nấu thuốc.
“Nàng đừng lo. Hoài nhi của chúng ta sẽ không có việc gì đâu”. Trần Khiêm an ủi Chu Nhược Đồng đang khóc.
“Đúng đó tiểu thư, lão nô thấy vị trụ trì này nhất định là cao tăng. Biết trước cô gia với tiểu thư sẽ tới chùa cầu y, liền dẫn đầu toàn bộ tăng nhân chờ tiếp đón. Nên chắc chắn tiểu thiếu gia sẽ khỏi bệnh” Chu ma ma nói.
“Còn nô tì thì thấy Bạch chân nhân mới là cao nhân đắc đạo, chính ngài ấy nói chúng ta đến Sâm Sơn Linh bảo tự thì bệnh thiếu gia mới khỏi”. Tỳ nữ Lam Nguyệt nói.
“Ngươi đừng nhiều lời nữa. Mau đi an bày chỗ nghỉ ngơi đi”. Trần Khiêm nhíu mày nói.
“Dạ cô gia”. Lam Nguyệt cắn môi rời đi.
“Chàng vẫn còn giận ta tin lời Bạch chân nhân sao?” Chu Nhược Đồng khẽ hỏi.
“Nếu ta giận nàng, cũng không cùng nàng đi tới Sâm Sơn Linh bảo tự xa xôi này”. Trần Khiêm vỗ tay an ủi thê tử. Hắn nói tiếp:” Với lại chuyện Bạch chân nhân là mẫu thân tự mình mời, đến Sâm Sơn Linh tự này cũng là chủ ý của nàng. Nàng không liên quan gì hết thì sao ta giận nàng được”.
Chu Nhược Đồng khẽ thở phào, bây giờ chỉ cần Hoài nhi khỏe mạnh lại thì một nhà ba người bọn họ sẽ lại vui vẻ như xưa.
—–
Không Trí đại sư nghe nhóm Không Tướng đại sư kể về tình huống của Diệp Huyên liền mừng ra mặt.
“Mau mau, dẫn ta tới cho Diệp Bồ tát”.
Khi Không Trí đại sư tới tịnh phòng thì Diệp Huyên đang đắp khăn ướt lên trán cho Diệp Huân.
Còn Diệp Hiên dày vò cả ngày liền mệt mỏi, thiếp đi trên giường cùng với Diệp Huân.
“Thí chủ, để bần tăng bắt mạch cho tiểu thí chủ này”. Không Trí đại sư nói.
“Làm phiền đại sư”. Diệp Huyên tránh chỗ cho Không Trí đại sư bắt mạch.
“Sao lại thế này, tiểu thí chủ này cũng bị phong hàn một thời gian dài, thân thể suy tàn. Tuy nhiên mạch đập khá yếu nhưng bình ổn”. Không Trí đại sư hỏi.
“Không giấu gì đại sư, cách đây 4 ngày, xá đệ bị rơi xuống suối, nhà ta quá nghèo cũng không mời được đại phu, chỉ làm theo cách dân gian cho xá đệ uống nước gừng giải sốt. Không biết ngoài phong hàn ra xá đệ còn bệnh gì không?” Diệp Huyên lo lắng hỏi.
Diệp Huyên kể lại vắn tắt việc Lí gia ngược đãi thân thể huynh đệ Diệp gia.
“Lí gia này quả là đáng trách”. Viên Âm hòa thượng nhíu mày bất bình nói.
“Nam mô a di đà phật. Khổ tận cam lai. Thí chủ có phật quang phổ độ, cuộc sống về sau sẽ như ước nguyện”. Không Trí đại sư nói xong liền kiểm tra thương tích huynh đệ Diệp gia.
Cởi y phục của Diệp Hiên và Diệp Huân ra, mọi người đều hút ngụm khí lạnh. Đừng nói Diệp Huyên mà ngay cả người đã vượt qua hỉ nộ ái ố như Không Trí đại sư cũng phải niệm kinh để bình ổn cơn giận.
Các tăng nhân khác và Mộc Khiết thở dài xót xa cho tỷ đệ Diệp gia.
Diệp Huyên rớt nước mắt nhìn từng vết thương tím bầm, nông sâu trên lưng, trên tay, bắp chân của Diệp Huân và Diệp Hiên. Vết thương Diệp Hiên nhiều hơn Diệp Huân, tất cả dấu vết đều cho thấy là vết cào, ngắt nhéo và cả roi da.
“Nam mô a di đà phật. Tuy nhiều vết thương nhưng rất may chỉ ngoài da, không ảnh hưởng xương cốt, chỉ cần điều dưỡng cẩn thận sẽ không để lại bất kỳ di chứng nào”. Không Trí đại sư trấn an Diệp Huyên.
“Đa ta đại sư”. Diệp Huyên cúi lạy nói.
Không Trí đại gọi tăng nhân đi nấu thuốc thì Diệp Huyên ngăn lại.
“Xin đa tạ đại sư nhưng không cần nấu thuốc, có một vị quý nhân đã tặng thuốc trị bệnh cho tiểu nữ. Xin đại sư từ bi cho tỷ đệ Diệp Huyên ít nước nóng và tăng y mặc tạm”.
Không trí đại sư gật đầu, an bài tăng nhân mang nước nóng và y phục cho Diệp Huyên.
“Mộc Khiết ca quen biết trụ trì, vậy có thể giúp ta mang một chậu nước được không? Ta muốn lau thân thể cho đệ đệ”. Diệp Huyên nhờ Mộc Khiết.
Mộc Khiết gật đầu đi ra ngoài.
Đợi mọi người đi hết, Diệp Huyên đóng cửa phòng, dùng ý niệm lấy khăn lông, hộp y tế trong không gian ra.
Tăng y và nước nóng đựng trong chậu nhanh chóng được mang tới, Diệp vội cảm ơn rồi nhờ Mộc Khiết đỡ thân thể hai huynh đệ Diệp Hiên.
Diệp Huyên pha nước nóng lạnh vào nhau ở mức ấm vừa đủ, mới thấm khăn lau rửa thân thể Diệp Huân và Diệp Hiên.
Tiếp đó dùng khăn lông lau khô thân thể.
Mở hộp y tế lấy gel trị thương thoa nhẹ nhàng lên vết thương của 2 tiểu đệ.
Cuối cùng nhờ Mộc Khiết phụ một tay mới mặc xong tăng y sạch sẽ cho 2 đệ đệ song sinh.
“Mộc Khiết ca, ta cũng muốn thay y phục”. Diệp Huyên thẳng thẳn đuổi khéo Mộc Khiết.
Diệp Huyên dùng nước ấm còn lại lau thân thể mình. Cởi y phục ra, phát hiện thân thể ngoài đen đúa, gầy gò ra trên người cũng có nhiều vết thương bị ngắt nhéo bầm tím như 2 tiểu đệ, Diệp Huyên liền nghiến răng, nàng nên lóc da mẫu tử Mã thị mới đúng.
—–
Tại Lí gia mẫu tử Mã thị cũng đau đớn muốn sống đi chết lại, nhất là Hổ tử.
Hắn trên người không có chỗ nào không đau, cũng may Lí đại phu nói tiểu kê kê hắn sẽ không có bị “liệt”.
“Liệt tổ liệt tông phù hộ nhi tử ta không sao rồi”. Mã thị đặt cánh tay không bị gãy lên ngực thở phào nhẹ nhõm.
“Hổ tử tay phải bị gẫy, trên người không có chỗ nào là lành lặn, tóc cũng bị cắt sạch. Con ta bị hủy hoại như vậy mà ngươi nói không sao?” Tam gia Lí Mạnh tức giận đập bàn nói.
“Mẫu tử ta bị thê thảm như vậy ngươi còn hung với ta nữa”. Mã thị ủy khuất kêu gào.
“Cha, người phải đòi công đạo lại cho ta”. Lí Ngọc Yến đầu đội khăn che tóc khóc lóc nói.
“Tam ca, ngươi nhất định phải bắt tiện nữ Diệp Huyên kia cho ta xé nát ả”. Lí Xảo Nhi khóc căm phẫn nói.
“Các ngươi xứng đáng bị như vậy. Tiểu Huyên hằng ngày không gánh nước chẻ củi nấu cơm thì cũng ra đồng làm ruộng với ta. Các ngươi ở nhà ăn không ngồi rồi, lại còn bày mưu tính kế hại tỷ đệ nó. Sét chưa đánh chết các ngươi đã may mắn rồi”. Lí Tùng quát lớn.
“Ngươi đồ bất hiếu. Thấy ta bị khi dễ cũng không bênh ta, còn theo phe tiện nhân kia nữa. Ngươi có coi ta là nương không?” Cao thị cũng lớn tiếng mắng lại.
“Nội tổ mẫu, nếu cha ta không quỳ xuống cầu xin cho người thì giờ tóc người cũng ngắn cũn cỡn như tiểu cô rồi. Cha ta đã làm hết sức”. Lí Khang bênh cha nói.
“Hừ, một đại nam tử quỳ xuống chân một tiện nhân cũng đáng mang ra khoe khoang”. Lí Mạnh cười khinh.
“Ta có phải đại nam tử hay không cũng không đến phiên một tên súc sinh như ngươi nói. Đừng hòng gạt ta, 15 năm nay ngươi mãi dậm chân ở tú tài, vô vọng với cử nhân, liền xúi giục nương và tiểu muội làm việc ác. Ngươi vì muốn mua quan chức ngay cả cháu mình cũng bán. Tiền thất đức như vậy mà ngươi cũng dám xài”. Lí Tùng không yếu thế nói.
Chế độ thi Hương Thanh Vũ quốc có 4 kỳ. Thí sinh thông qua 3 kỳ khảo hạch thì được công nhận là tú tài. Nếu vượt qua cả 4 kỳ khảo hạch của thi được công nhận là cử nhân, có thể ra làm quan cửu phẩm.
Lí Mạnh đúng là đánh chủ ý mua đề thi thông qua kỳ cuối cùng để được công nhận làm cử nhân, với lời hứa của Khâu tri huyện và sự khôn khéo của mình thì thừa sức đảm nhiệm chức Huyện Thừa cửu phẩm.
“Ta súc sinh thì ngươi là cái dạng gì? Đại ca chúng ta cùng nương sinh ra đó. Ngươi cũng bất hiếu quá đi”. Lí Mạnh không giận nói.
Không hổ là người lăn lộn trong quan trường lâu năm. Lí Tùng là một nông phu chân chính không đấu lại mồm mép hồ li gian xảo Lí Mạnh.
“Đánh thê, hủy nhi tử ta, ta há bỏ qua thì còn mặt mũi gì ở Lí gia thôn này chứ? Mà tiện nhân kia đã thề tuyệt giao với Lí gia thì cũng coi như nước lã, vậy cũng đừng trách tam cữu cữu ta không nể ruột thịt”. Lí Mạnh thâm độc nói.
“Ngươi định làm gì Tiểu Huyên?” Lí Tùng lo lắng hỏi.
“Không phiền ngươi quan tâm. Nội việc hôm nay nương và thê nhi ta bị khi dễ, ngươi ngoảnh mặt làm ngơ, ta cũng không bỏ qua cho ngươi”. Lí Mạnh oán hận nhìn Lí Tùng.
“Là nương không cho tướng công ta xen vào”. Lí La thị im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng nói. Ngày thường muốn ức hiếp nàng, nàng đều nhịn nhưng đụng đến phu quân, nhi tử nàng thì nàng không thể nhịn.
“Lí La thị, ngươi hôm nay gan nhỉ, quả phụ như ngươi dám chống đối chúng ta sao?” Mã thị mắng.
Mã thị định mắng tiếp thì bị Lí La thị hắt ly trà vào mặt.
“Ngươi dám hắt nước ta, ngươi chán sống rồi sao”. Mã thị giận không nói nên lời.
“Phu quân ta còn sống sờ sờ, người mắng ta quả phụ, hắt ly trà nguội vào mặt ngươi là đã nể mặt nương rồi. Đúng trước kia ta là là quả phụ nhưng được cưới hỏi đàng hoàng vào cửa Lí gia. Không giống như ngươi bụng to mới vào cửa. À ta nhớ không lầm là nương cũng là quả phụ đó. Ngươi đang mắng ta hay mắng nương?” Lí La thị nhìn thẳng Mã thị hỏi.
“Ngươi ngươi”. Mã thị tức giận không nói nên lời.
“Các ngươi im miệng hết cho ta. Nhà này chưa đủ loạn sao mà còn gây nhau?” Cao thị quát lên.
“Nương, ta không muốn chuyện thất đức hôm nay phải tiếp diễn lần nữa nên khuyên các ngươi thu tay đi. Nếu các ngươi cố chấp làm hại tiểu Huyên, cả thôn Lí gia này sẽ không tha cho các ngươi. Tam đệ à, nãy giờ tam đệ muội chưa có kể cho ngươi biết là tất cả thôn dân đều chứng kiến việc Diệp Huyên thay trời hành đạo. Ai nấy đều vỗ tay khen hay. Hừ, dù ngươi có kiện lên quan thì cuối cùng thanh danh của ngươi cũng thối nát theo thôi”. Lí Tùng chậm rãi nói.
Lí Mạnh khẽ biến sắc.
“Còn nữa, nếu nương và tam đệ muội không thích nương tử ta thì sau này chúng ta ăn riêng đi. Nhà các ngươi ngươi sống, nhà ta ta sống”. Lí Tùng khẽ hừ nói.
“Nếu vậy không bằng ngươi phân gia đi”. Lí Xảo Nhi chán ghét nói.
“Ta cầu còn không được”. Nói xong dẫn Lí La thị và Lí Khang rời đi.
“Nương, ngươi coi đại ca hắn xem thường ta”. Lí Xảo Nhi tố khổ.
“Ngươi cũng im đi, đừng nhắc phân gia nữa. Hắn đi rồi 28 mẫu ruộng ai làm?” Cao thị phân tích.
“Thì thuê người làm, Lí gia thôn thiếu gì người thuê ruộng”. Mã thị nói.
“Thuê người tốn bạc. Còn đại ca ngươi thì làm không tốn một đồng, ta ngu mới để hắn ra riêng”. Cao thị lớn tiếng nói.
“Tướng công, ngươi định xử tiện nhân kia như thế nào?” Mã thị nói lãng sang chuyện khác.
“Ngươi đúng là phụ nhân ngu ngốc. Việc kia nhỏ như vậy ngươi làm cho bể tan tành, giờ ai cũng biết tiếng xấu của các ngươi, nếu ta lên làm quan thì sẽ bị vết nhơ này ảnh hưởng. Đúng là thành sự thì ít, bại sự thì nhiều. Chưa kể tiện nhân kia ác nhân cáo trạng trước thì phiền. Ta đi lập tức vào thành, nếu tiện nhân kia giở trò cáo trạng, ta còn kịp thời xử lý ả. Các ngươi chịu khó tịnh dưỡng, đừng làm gì hết cho ta. Còn về trưởng thôn ta đã có cách thuyết phục”. Lí Mạnh căn dặn.
“Tam ca nhất định phải nói tốt với trưởng thôn đó. Ta không muốn Lí Phong nghỉ xấu cho ta đâu. Ta muốn gả cho hắn”. Lí Xảo Nhi nhanh miệng nói.
Lí Ngọc Yến thầm châm chọc chỉ bằng ngươi cũng xứng với Lí Phong ca?!
“Cha, còn Vương viên ngoại, chúng ta đã nhận 15 lượng bạc, không thể không giao người”. Lí Ngọc Yến khẽ cắn môi nhắc đến việc thu tiểu thiếp để tránh Lí Xảo Nhi tơ tưởng Phong ca của nàng.
“Ừ, Vương viên ngoại rất thân với Khâu tri huyện, chuyện này để ta xử lý, các ngươi yên tâm”. Lí Mạnh trấn an nói.
“Cha, người nhất định phải báo thù cho ta”. Hổ tử khóc lóc nói.
“Được, hảo nhi tử, cha nhất định sẽ bắt cả nhà Diệp gia nợ máu trả bằng máu”. Lí Mạnh hứa.
Lí Ngọc Yến thầm cười, Diệp Huyên lần này ngươi chết chắc.
——
Diệp Huyên thay tăng y xong, mở cửa tìm Mộc Khiết.
“Mộc Khiết ca, phiền huynh đến nhà Lí thôn trưởng giúp ta chuyển lời”. Diệp Huyên nói.
“Được, ta giúp muội”. Mộc Khiết đồng ý ngay.
Diệp Huyên nói nhỏ vào tai Mộc Khiết vài câu.
Mộc Khiết gật đầu rồi đi ngay. Vì trời đã tối nên Diệp Huyên không thấy tai hắn đỏ ửng hết cả lên.
Cũng không thể trách Mộc Khiết, ngoài nương và ngoại tổ mẫu thì Diệp Huyên là nữ nhân hắn tiếp xúc gần thân mật như vậy, huống hồ hắn có hảo cảm với nàng, mà trên người nàng có mùi thơm rất dễ chịu, hại tim hắn đập như sấm.
Tinh dầu bạc hà có tác dụng xua tan mệt mỏi, giúp tinh thần sảng khoái nên lúc nãy Diệp Huyên nhỏ vài giọt tinh dầu bạc hà vào nước ấm để lau người.
Thấy Mộc Khiết rời đi thì Diệp Huyên cũng về phòng. Trùng hợp một tăng nhân mang ba bát cháo ngũ cốc cho Diệp Huyên.
Diệp Huyên lay tỉnh Diệp Hiên ăn cháo, còn bản thân thì thổi cháo nguội đút tiểu Huân ăn.
Đợi tiểu Huân ăn xong, Diệp Huân bẻ nửa viên thuốc trị sốt lẫn viêm phổi cho tiểu Huân uống. Cũng cho tiểu Hiên uống thuốc kháng sinh chống viêm sưng.
Lo cho 2 đệ đệ xong, Diệp Huyên mới ăn cháo và uống thuốc.
Dọn dẹp ngăn nắp đâu vào đó, Diệp Huyên mới leo lên giường ôm đệ đệ ngủ.
Nàng thật sự mệt quá rồi!