Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 4: KHÔNG GIAN TRỮ VẬT
Lúc Mộc Khiết đánh xe trâu tới chỗ tỷ đệ Diệp Khuyên thì nghe Ngưu thẩm vừa đi vừa khuyên Diệp Huyên.
“Tiểu Huyên à, con nghe lời Ngưu thẩm đi, cứ tới nhà thẩm ở, không sao đâu. Dù phu phụ thẩm là hộ nghèo nhất Lí gia thôn này nhưng vẫn không đến mức để ba tỷ đệ con đói chết đâu. Ngoan, nghe lời thẩm”.
“Đa tạ Ngưu thẩm. Con sẽ đến thăm nhà thẩm nhưng bây giờ không phải lúc. Con muốn đưa đệ đệ đến Sâm Sơn Linh bảo tự tịnh dưỡng. Con nghe nói trụ trì ở đó kiến thức uyên thâm. Hi vọng trụ trì sẽ giúp tiểu Huân khỏi bệnh”. Diệp Huyên vừa nói vừa dỗ tiểu Huân trong lòng.
Diệp Huyên cực lo lắng, người tiểu Huân nóng ran, cần tìm chỗ nghỉ ngơi rồi uống thuốc giảm sốt gấp. Nhưng không nên đến nhà Ngưu thẩm, vì chắc chắn cái vị tam cữu cữu Lí Mạnh đang làm ở nha môn kia, sẽ gây khó dễ tiếp cho nàng. Mà nàng không muốn mang phiền toái cho nhà Ngưu thẩm tốt bụng này.
“Con tính vậy cũng được. Ở đó yên tĩnh và có phật phổ độ nhất định tiểu Huân sẽ mau khỏi bệnh”. Nghe Diệp Huyên phân tích có lý nên Ngưu thẩm không khuyên nữa. Nhưng đi chưa được vài bước thì nghe có người gọi tên mình nên không chỉ bà mà Diệp Huyên cũng quay người lại.
Mộc Khiết dừng xe trâu bên đường rồi vội nhảy xuống đi về phía chỗ Diệp Huyên.
“Diệp cô nương, lúc nãy ta nghe nàng nói muốn đến Sâm Sơn Linh bảo tự, mà ta cũng đang đến đó nên…” Thấy Diệp Huyên nhìn hắn như thấy quỷ nên không dám nói tiếp “để ta chở tỷ đệ nang đến đó”.
Mộc Khiết thầm thất vọng quả nhiên nàng bài xích hắn.
Nhìn kỹ lại hắn lại thấy ánh mắt nàng nhìn hắn rất kỳ lạ vừa bất ngờ, vừa hoảng sợ lại tràn đầy đau khổ cùng căm phẫn nhưng cũng không giấu được sự vui mừng lóe sáng trong mắt nàng.
Hắn rối bờ, không hiểu đã làm gì khiến nàng căm phẫn?!
Còn vui mừng kia là sao?! Chẳng lẽ hắn nhìn nhầm?!
“Sơn tặc không được ức hiếp tỷ ta”. Nghe tiếng Diệp Hiên giọng non nớt hét lên bảo vệ tỷ tỷ, hắn nghĩ hắn nhìn nhầm rồi!
Vẫn là bị bài xích!
“Diệp Hiên không được vô lễ. Mau xin lỗi”. Diệp Huyên khẽ trách.
Diệp Hiên hơi không tình nguyện nhưng thấy ánh mắt nguy hiểm của tỷ tỷ nhìn mình liền run hết da đầu. Nó không quên màn uy vũ của tỷ tỷ hôm nay đâu. Tam thẩm và Hổ tử ngày thường ăn hiếp huynh đệ nó đều bị tỷ tỷ trừng trị phải bò lết dưới đất. Không nên chọc tỷ tỷ mất hứng, nó không muốn tỷ cắt sạch tóc đâu.
Nghĩ vậy nên Diệp Hiên vội bảo vệ túm tóc phía sau lưng vừa cúi đầu trước Mộc Khiết: “Xin lỗi sơn tặc thúc thúc, là ta không đúng”.
Mộc Khiết miệng co rút. Còn Ngưu thẩm ôm bụng cười to.
Như vậy mà cũng gọi là xin lỗi sao? Nhưng thôi thấy Diệp Huyên cũng nhếch miệng cười, hắn liền cao hứng, định xả giao thêm vài câu thì Diệp Huyên “tát gáo nước vào mặt hắn”.
“Vị sơn tặc thúc thúc này, xin cho biết quý danh để tiện xưng hô”. Diệp Huyên nén cười hỏi.
Hắn mới 20, sao lại là thúc thúc? Chẳng lẽ do bộ râu quai nón hắn đã dưỡng 5 năm sao?
Đương nhiên Diệp Huyên biết hắn chưa già cũng biết tên hắn nhưng đó là Diệp Huyên của trước kia, nàng hiện tại mượn xác hoàn hồn nên đây cũng coi như là lần đầu gặp hắn.
“Ai da, hai tỷ đệ các ngươi đúng là hết nói nổi. Để ta giới thiệu, hắn là Mộc Khiết. Thúc thúc cái gì chứ, hắn chỉ lớn hơn tiểu Huyên vài tuổi thôi. Tỷ đệ các ngươi đừng hợp lại bắt nạt người ta”. Ngưu thẩm vừa cười vừa mắng tỷ đệ Diệp Huyên.
Thấy tỷ tỷ đại nhân liếc mình nên Diệp Hiên thành thật cúi gập người: “Xin lỗi Mộc Khiết ca ca, là tiểu Hiên không đúng”.
Mộc Khiết miệng co rút lần hai. Làm thúc thúc thì hơi già nhưng làm ca ca của đứa nhóc cách hắn 14 tuổi đúng là hơi quá “lố” tuổi đi?!
Diệp Huyên lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ rối rắm của hắn.
“Mộc Khiết đại ca, chắc huynh cũng biết ta nhưng ta giới thiệu lần nữa ta là Diệp Huyên. Đệ đệ là Diệp Hiên và Diệp Huân. Nếu đi cùng đường vậy làm phiền huynh chở tỷ đệ ta đến Sâm Sơn Linh bảo tự”.
“Được. Tỷ đệ nàng mau lên xe đi. Để ta ôm tiểu Huân lên trước”. Miễn nàng không bài xích hắn thì phiền tới đâu hắn cũng chở.
Diệp Huyên giao tiểu Huân trong lòng để hắn ôm lên xe. Sau đó quay sang nói với Ngưu đại thẩm:”Ngưu thẩm, đã có Mộc đại ca chở tỷ đệ con rồi nên thẩm an tâm về nhà đi. Đợi tiểu Huân hết bệnh, tỷ đệ con sẽ tới thăm thẩm”.
“Mộc Khiết này là thẩm nhìn từ nhỏ đến lớn nên cũng yên lòng. Tiểu Huyên à, con cứ xem như đây là tấm lòng của thẩm, nhận lấy 10 văn tiền này đi, đề phòng có việc cần dùng đến”. Ngưu thẩm nhét 10 văn tiền vào tay Diệp Huyên.
“Dạ con cảm ơn thẩm”. Diệp Huyên không xa lạ mà từ chối, cúi người cảm ơn.
Thấy Mộc Khiết ôm tiểu Huân, tiểu Hiên lên xe nên Diệp Huyên gật đầu chào Ngưu đại thẩm rồi cũng lên xe trâu.
Mộc Khiết đỡ Diệp Huyên lên xe cũng gật đầu chào Ngưu thẩm mới đánh xe trâu đi.
Đang đi đến gần bờ suối cạnh thôn, Diệp Huyên nói Mộc Khiết dừng xe lại.
“Mộc đại ca, tiểu Huân sốt quá, huynh có thể dừng xe để ta đến suối thấm khăn nước lau trán cho tiểu Huân bớt nóng được không?”
“Tất nhiên là được. Nàng cứ ngồi trên xe đi, để ta đi đến suối thấm khăn ướt cho”. Mộc Khiết vội vàng nói.
Diệp Huyên gật đầu, xé ống tay áo làm khăn đưa cho Mộc Khiết.
Cánh tay gầy gò đen đủi lộ ra, cũng đủ hiểu ngày trước Diệp Huyên đã phải vất vả bao nhiêu. Mộc Khiết thầm xót xa thay nàng.
“Tỷ, đệ cũng muốn xuống suối rửa mặt được không?” Diệp Hiên hỏi.
“Được nhưng không được chạy lung tung, phải đi theo sát Mộc đại ca biết chưa”. Diệp Huyên dặn dò.
Diệp Hiên gật đầu rồi thành thật để Mộc Khiết ôm xuống xe.
Đợi hai người đó đi khỏi, Diệp Huyên nhìn xung quanh bốn phía không còn ai thì dùng ý niệm vào không gian trữ vật.
Diệp Huyên có được không gian trữ vật này là lúc ở hiện đại.
—–
Diệp Huyên tuy xinh đẹp, giỏi giang nhưng mắc chứng bệnh trầm cảm nặng. Thứ nhất là do sự hối hận vì không bảo vệ được em trai nhỏ, thứ hai là do bị sốc khi hay tin gã đàn ông kia chết nên Diệp Huyên chìm vào tuyệt vọng quyết định tự sát thoát khỏi bể khổ, nhưng không thành, cô được cứu, đến lúc tỉnh lại thì Diệp Huyên phát hiện mình có không gian trữ vật, dài hẹp như lối mê cung, diện tích khoảng 500m2.
Cô chỉ cần dùng ý niệm liền có thể đem đồ vật từ bên ngoài vào bên trong không gian và ngược lại.
Không gian chỉ có thể chứa đồ vật không có thể trồng cây nuôi cá như các tiểu thuyết xuyên không nhưng đồ vật bên trong không gian không hề bị hao mòn bởi thời gian. Xem đây như món quà của trời cao ban cho mình nên Diệp Huyên cố gắng sống có ý nghĩa hơn.
Diệp Huyên quyết định đi trị bệnh trầm cảm bằng nhiều phương pháp như thiền, yoga và đọc kinh phật thì bệnh dần khỏi.
Với số tiền gã đàn ông kia để lại dư sức để Diệp Huyên sống như một bà hoàng nhưng cô vẫn tiếp tục làm công việc mình đam mê tiếp viên hàng không.
Những lúc rảnh rỗi, cô liền đi làm tự thiện hoặc xách ba lô đi du lịch phượt khắp thế giới để mở mang thêm kiến thức và đương nhiên không gian trữ vật liền được tích lũy thêm nhiều đồ mới lạ, quý hiếm trong những chuyến đi đó.
Trong lần tham gia lễ hội câu cá hồi tại nước HQ thì Diệp Huyên gặp lại một cố nhân. Vị cố nhân này một lần được cô đỡ đẻ trên máy bay và lần khác thì cứu 2 mẹ con thoát khỏi không tặc nên rất quý Diệp Huyên, liền “bắt cóc” cô sang nước quê mình chơi. Đối với cũng không xa lạ đối với Diệp Huyên đó là quê ngoại của cô nên liền chìu lòng cố nhân.
Tuổi xế chiều mới có được ngụm con nên đại công thần Diệp Huyên được 2 vợ chồng cố nhân tiếp đãi vượt mức nhiệt tình. Ví dụ như chồng vị cố nhân kia là đại gia nhân sâm phía bắc, thấy cô mua nhân sâm HQ liền nói nhân sâm tại mới là tốt nhất, ông liền hào phóng tặng cô một gốc nhân sâm núi Ngọc Linh hơn 100 tuổi, tính ra tiền là khoảng hơn 1 tỷ đồng.
Còn vị nữ cố nhân kia là đại gia ngọc trai phía nam, cũng không muốn kém chồng liền tặng cho cô một hộp ngọc trai gồm 200 viên ngọc trai nhân tạo với 7 màu ưu chuộng nhất hiện nay như: trắng, đen ánh xanh, đen ánh nâu, hồng nhạt, lam nhạt, lam đen, vàng kim.
Không thể từ chối nên Diệp Huyên hào phóng dùng tiền của ai đó ủng hộ cửa hàng trang sức của 2 vợ chồng vị cố nhân kia, mua liền 7 bộ trang sức với 7 màu ngọc trai như nữ đại gia đã tặng.
Dù có bị mắng xa xỉ thì Diệp Huyên cũng không hối hận, vì không thể cưỡng lại vẻ đẹp của những bộ trang sức kia. Chúng được chế tác phối hợp với vàng đỏ, vàng trắng, kim cương nhân tạo vô cùng tinh xảo, rất trang nhã nhưng không kém phần phần sang trọng.
Phụ nữ ai mà chả thích cái đẹp!
Cuộc vui nào có lúc tàn, cuộc đời ai rồi cũng có lúc tắt. Đó là lúc Diệp Huyên đi mua sắm với gia đình vị cố nhân kia thì đụng phải một tiểu tam bị bệnh thần kinh, vì để trả thù và muốn “sống trọn đời” bên người yêu liền ôm bom tự sát.
Diệp Huyên bị tiểu tam hiểu lầm là kẻ lần thứ 3 cản trở tình yêu thiên trường địa cửu của ả liền bị ả khống chế. Vì quá bất ngờ nên Diệp Huyên không phản ứng kịp liền bị ả đâm nhiều nhát.
Văng vẳng bên tai Diệp Huyên là lời của một vị giáo sư từng dạy cô đã nói “Tận tâm chăm sóc và đảm bảo an toàn tuyệt đối cho hành khách và nếu xảy ra rủi ro phải giảm mức nguy hiểm xuống thấp nhất. Đó không chỉ là nhiệm vụ mà còn là đạo đức nghề nghiệp của một tiếp viên hàng không “.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Diệp Huyên dù bị đâm nhiều nhát vào chỗ hiểm nhưng vẫn cắn răng dùng hết sức ôm chặt ả, quyết đoán lao ra khỏi cửa kính tầng 10 khu thương mại.
Lúc lao ra khỏi tòa nhà, Diệp Huyên cảm thán, cô đúng là quý nhân của hai vợ chồng đại gia kia mà.
Haizz, đây là lần thứ 3 cô cứu sống 2 mẹ con vị cố nhân kia và còn rất nhiều người tại khu trung tâm thương mại. Nhưng lần này tiểu tâm quá mạnh, cô đành đánh đổi cái chết vậy.
Dù sao cũng đã làm di chúc quyên toàn bộ tài sản cho viện mồ côi, coi như cô hoàn thành tâm nguyện đến với thế giới bên kia đoàn tụ với người thân.
Vài giây sau một tiếng nổ lớn rung chuyển cả trung tâm thương mại.
Đúng vậy, cô chết tan xác như gã đàn ông kia.
Nhưng trời cao lần nữa ưu ái, ban cơ hội quý báu cho cô xuyên không, gặp lại em trai và kẻ khốn kiếp không giữ lời kia.
— —-
Diệp Huyên dùng ý niệm lấy từ không gian trữ vật thuốc kháng sinh trị sốt và chai nước khoáng nhỏ.
Vì Diệp Huân còn nhỏ, sợ quá liều nên Diệp Huyên bẻ nửa viên thuốc, dụ dỗ Diệp Huân há miệng:”Bảo bối tiểu Huân ngoan, uống xong thuốc sẽ không đau nữa, tỷ tỷ hứa”.
Diệp Huân lờ mờ nghe tiếng tỷ tỷ liền há miệng nuốt viên thuốc và ngụm nước khoáng.
Diệp Huyên vỗ vỗ lưng đệ đệ khen ngoan và nuốt nửa viên thuốc còn lại vào bụng mình.
Thật ra để diễn cho giống vai nữ quỷ đòi mạng, ngoài hóa trang như quỷ thì Diệp Huyên vẫn mặc y phục cũ bị ướt. Ngâm nước sông lạnh rồi mặc y phục ướt đến khô làm cho Diệp Huyên cảm thấy dấu hiệu nóng ran của bệnh sốt.
Còn Diệp Huân thì nàng vẫn rất muốn tìm chỗ không người, rồi lấy thuốc để trị bệnh cho đệ đệ nhưng ngoặt nổi Ngưu thẩm vẫn tò tò đi theo.
Trách nàng ích kỷ che giấu cũng được nhưng việc nàng “tá thi hoàn hồn” và có bảo bối thần kỳ như vậy nếu rủi lộ ra chắc chắn sẽ mang đến đại họa. Cuộc sống mới chưa bắt đầu, nàng không muốn gặp phiền phức đâu.
Diệp Huyên đang suy nghĩ lấy cớ thích hợp dụ Ngưu thẩm rời đi thì rất may Mộc Khiết xuất trận, đỡ tốn thời gian cho nàng động não.
Sâm Sơn Linh bảo tự đi cũng khoảng mất nửa canh giờ mà trẻ nhỏ không được để sốt quá lâu nên Diệp Huyên viện cớ đi thấm khăn nước. Đúng như nàng đoán, Mộc Khiết lần nữa xuất trận ra suối lấy nước.
Ừ, “ga lăng” mới đúng là tác phong nam nhân của nàng.
Thân thể cao gầy, cơ bắp rắn chắc, ngũ quan cân đối, đặc biệt là đôi mắt hổ phách thâm sâu khó lường kia dù có đeo mặt nạ, nàng chỉ liếc mắt cũng nhận ra ngay hắn là gã đàn ông khốn kiếp kia.
Đúng, hắn là cái kẻ kiếp trước vì muốn sống với nàng nên quyết một trận sinh tử thoát khỏi hắc đạo, ai ngờ một đi không trở lại, bị đám đàn em làm phản giết chết.
Kiếp này hắn cũng để bộ râu quai nón đáng ghét như kiếp trước. Mỗi lần hắn hôn nàng, mặt nàng đều bị bộ râu khốn kiếp kia cọ sát đến đỏ rát cả mặt.
Hừ, kiếp này tốt nhất đừng rơi vào tay nàng, nếu không thù cũ nợ mới, hắn trả không nổi đâu.
Mộc Khiết thấm ướt khăn xong quay về xe trâu thấy Diệp Huyên dựa vào thành xe tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.
Không hiểu sao hắn thấy lạnh hết sống lưng.
Nhưng hắn không suy nghĩ nhiều vội đưa khăn ướt cho Diệp Huyên, rồi bế Diệp Hiên lên mới đánh xe trâu đi tiếp.
Diệp Hiên hớn hở khoe khoang với Diệp Huyên:”Tỷ Tỷ, đệ lấy mấy cục đá to ném xuống suối báo thù cho tiểu Huân đó. Ai bảo con suối đó làm tiểu Huân ngộp nước chi”.
“Tiểu Hiên lấy lại công đạo cho tiểu Huân là tốt. Nhưng đệ phải hiểu là người hại tiểu Huân là ác nhân tâm địa độc ác chứ không phải là một dòng suối vô tri vô giác. Không được giận cá chém thớt. Nhất là sau này có ai ức hiếp đệ và tiểu Huân thì nói với tỷ, không được giấu diếm như chuyện tiểu Huân bị trấn nước nhớ chưa”. Diệp Huyên khẽ cười dạy dỗ Diệp Hiên.
“Dạ tỷ, có tỷ tỷ, đệ mới không thèm sợ Hổ tử nữa”. Diệp Hiên gật đầu nói.
“Còn chuyện này nữa, sau này không được vội nghe một phía mà đánh giá người khác. Ví dụ như không được giống mấy đứa nhóc quỷ trong thôn gọi Mộc Khiết ca là sơn tặc, cũng không được khinh thường người khác khi chưa thật sự biết rõ về người đó. Đôi khi mắt thấy tai nghe cũng chưa chắc là đúng sự thật. Phải dụng tâm mà nhìn tiểu Hiên à”. Diệp Huyên nhỏ nhẹ dạy dỗ Diệp Hiên.
“Dụng tâm là sao? Tiểu Hiên khó hiểu quá”. Diệp Hiên gãi đầu nói.
Diệp Huyên vừa đắp khăn ướt lên trán Diệp Huân vừa nói: “Hôm nay tỷ đánh cả nhà tam thẩm, còn cắt tóc tiểu cô, trong mắt người khác tỷ là ác nữ bất hiếu. Tiểu Hiên có cảm thấy tỷ hung hãn hay không? Nếu giả sử tiểu Hiên không phải đệ đệ của tỷ thì có chán ghét tỷ như những người khác không?” Diệp Huyên nhẹ cười hỏi.
“Còn lâu mới chán ghét. Đám người kia là người xấu, đáng đánh. Tỷ tỷ rất uy vũ, không phải là ác nữ bất hiếu, tỷ tỷ là bảo vệ đệ”. Diệp Hiên không suy nghĩ trả lời ngay.
“Còn Mộc ca thì sao, có thấy ta ác độc bất hiếu không?” Diệp Huyên hỏi Mộc Khiết.
“Ý của ta cũng giống tiểu Hiên. Họ đáng đánh. Nàng không có bất hiếu, nàng chỉ đòi lại những gì họ thiếu nàng nàng mà thôi”. Mộc Khiết cười nói.
“Tiểu Hiên giờ hiểu rồi chứ. Dụng tâm ở đây chính là phân tích chọn lọc những thứ tai nghe mắt thấy, sau đó dùng sự sáng suốt của trí tuệ đánh giá. Có thể ở góc độ này nhìn người này có vẻ xấu nhưng nếu nhìn ở một góc độ khác như trường hợp của tỷ thì nó không hẳn là xấu hoàn toàn”. Diệp Huyên vuốt đầu tiểu Hiên đang cẩn thận nghe nàng dạy.
“Không thể chỉ vì vài tiếng nói hay vài hình ảnh thấy được rồi phán tử người khác. Những người như vậy được gọi là thiển cận, nói dễ hiểu chính là nông cạn ngu ngốc. Còn như trường hợp của tiểu Hiên và Mộc Khiết ca được gọi là người biết nhìn xa trong rộng hay còn gọi là thông minh”. Diệp Huyên nhỏ nhẹ giải thích.
“Dạ tiểu Hiên hiểu rồi tỷ”. Tiểu Hiên như ông cụ non gật gù đầu thông suốt.
“Tỷ, đệ cũng hiểu”. Tiểu Huân khò khè nhỏ giọng nói. Lúc tỷ tỷ đắp khăn ướt thì đã tỉnh, mệt không mở mắt nổi, nhưng tai vẫn nghe rõ lời dạy của Diệp Huyên.
Còn về phần Mộc Khiết thì hoàn toàn bị chấn động bởi câu nói “Không thể chỉ vì vài tiếng nói hay vài hình ảnh thấy được rồi phán tử người khác” của Diệp Huyên. Nếu như người kia không thiển cận như lời Diệp Huyên thì nương hắn, ngoại tổ mẫu và ngoại tổ phụ cũng không chết tức chết tưởi như vậy, mà hắn cũng không phải côi cút chịu đủ sự ghẻ lạnh của người đời.
“Quá khứ cũng chỉ là quá khứ. Không nên cứ chìm mãi trong đau thương mà phí phạm hiện tại và cả tương lai”. Diệp Huyên nói tiếp.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Lời nói của Diệp Huyên khiến Mộc Khiết sững người, là nàng đang nói hắn sao?
“Quá khứ cũng có lúc buồn lúc vui, nhưng cũng đừng quá bi lụy vào cái buồn làm lệch hết cuộc đời mình. Quá khứ là những bài học đắt giá cho hiện tại. Vì vậy các đệ phải nhớ trân trọng quá khứ, yêu thương hiện tại và nắm chắc cơ hội lên kế hoạch cho tương lai. Tiểu Huân, tỷ biết đệ đang nghe tỷ nói, đệ có đồng ý cùng tỷ tiến đến một cuộc sống tốt đẹp mới không?” Diệp Huyên ôm Diệp Huân khẽ cười hỏi.
“Dạ đồng ý”. Diệp Huân nói như mèo kêu.
“Tỷ tỷ, đệ cũng đồng ý nữa”. Diệp Hiên chen chúc vào vòng lòng của Diệp Huyên nói.
Tiếp sau đó là tràn cười giòn tan của ba tỷ đệ Diệp gia làm chuyến hành trình bớt cô quạnh.
Mộc Khiết mắt đỏ hoe, nếu trước kia nhớ về quá khứ, hắn liền cảm thấy khổ sở, nhưng Diệp Huyên nói đúng tuy sự việc kia làm hắn mất hết tất cả nhưng hắn cũng từng sống vui vẻ như bao đứa trẻ khác. Vậy tại sao phải nhớ về điều không nên nhớ kia? Hắn có cả núi kỷ niệm vui đáng nhớ với nương, với ngoại tử phụ và ngoại tổ mẫu. Tại sao hắn chọn lấy con đường tự ngược đầy bế tắc?! Hắn phải sống thực tốt, thật hạnh phúc mới không phụ sự hi sinh và kỳ vọng của nương mới đúng.
Đúng, hiện tại và tương lai mới quan trọng. Mộc Khiết thẳng sống lưng, hai cánh tay đầy hữu lực tiếp tục đánh xe tiến về phía trước.
“Diệp Huyên, cảm ơn nàng”. Đột nhiên Mộc Khiết lên tiếng làm tỷ đệ Diệp gia ngẩn người khó hiểu.
“Những lời nàng nói với đệ đệ, làm ta thông suốt. Sau này nàng có khó khăn, nếu nàng không ngại cứ đến tìm ta”. Mộc Khiết chân thành nói.
Ồ, Diệp Huyên không biết bản thân đã nói câu gì khiến hắn thông suốt nhưng hắn cảm ơn nàng có phải quá sớm không? Nàng chưa có “tra tấn” hắn đâu nha!
“Không cần khách khí, chúng ta còn gặp nhau dài dài, nên chưa biết chừng sau này Mộc đại ca thấy ta liền tránh ta như tránh tà thì sao?” Diệp Huyên nhướn mày hỏi.
Mộc Khiết vội quay đầu lại nói: “Không bao giờ có. Ta nói được làm được. Nàng có việc gì cần giúp cứ tìm ta. Nhà ta cách nhà Ngưu thẩm không xa lắm, rất dễ tìm”.
“Được. Ta biết rồi”. Diệp Huyên cười đáp lại.
Ôi, ôi đáng sợ quá. Mộc ca ca xoay lưng lại nên không thấy tỷ tỷ cười như lang như sói đâu. Diệp Hiên hắn thấy rõ nhất, nụ cười quỷ dị của tỷ lúc này giống y như lúc tỷ tỷ vừa cười vừa cắt tóc tam thẩm nha.
Diệp Hiên co rút người lại, cố gắng bảo vệ tóc của mình.
“Tiểu Hiên à, tỷ nói cho đệ biết luôn là cái đám rễ tre trên đầu đệ, tỷ nhất định phải cắt rồi đó. Đừng phí sức che che giấu giấu tóc nữa”. Diệp Huyên cười như không cười nhìn Diệp Hiên.
Sau đó, Mộc Khiết nhếch miệng cười khi nghe Diệp đại thiếu gia giở đủ trò năn nỉ, khóc lóc, van xin, thỉnh cầu tỷ tỷ đại nhân nhà mình.
Thời gian như được rút ngắn, Mộc Khiết đã đánh xe tới đại môn Sâm Sơn Linh Bảo Tự.