Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà

Chương 3: RỜI KHỎI LÍ GIA


Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 3: RỜI KHỎI LÍ GIA

Dường như ông trời cũng minh chứng cho lời Diệp Huyên, cho mây đen kéo tới, gió thổi lên từng cơn lạnh buốt, khiến cho tất cả mọi người đều rùng mình, sợ hãi trước lời thề độc của Diệp Huyên. Mã thị sợ quá, không kiềm chế, tè ra đất.
“Nam mô a di đà Phật. Nam mô a di đà Phật”. Cao thị sợ hãi liên tục niệm Phật.
Trừ Lí Ngọc Yến, Mẫu tử Mã thị và Lí Xảo Nhi run rẩy sợ hãi.
“Không cần sợ. Diệp Huyên chưa chết”. Lí Ngọc Yến khẳng định nói.
“Đúng. Ta sao có thể chết, để lũ ác nhân các ngươi lộng hành chứ”. Diệp Huyên nói xong liền ném Hổ tử xuống đất, đập lên bụng hắn. Là tiếp viên hàng không nên không thể không biết võ thuật phòng thân để phòng ngừa những vị hành khách có hành vi nguy hiểm.
Tuy Hổ tử chỉ 9 tuổi nhưng những hành vi đê tiện của hắn, Diệp Huyên không thể không bỏ qua liền dùng kiến thức võ thuật ngày trước đã học, bẻ gãy tay phải của hắn.
“Á, đau quá, tay ta, tay ta bị phế rồi”. Hổ tử khóc lóc nói.
“Rất muốn xem bánh bao của ta? Được, coi ngươi còn bản lĩnh đó nữa không?” Diệp Huyên không lưu tình đá vào tiểu kê kê của hắn. Đừng trách nàng không thương tiếc trẻ con, bởi hắn không xứng.
“Á”. Hổ tử la lên một tiếng thất thanh rồi ngất.
“Hổ tử, hổ tử”. Lí Ngọc Yến vội chạy đến ôm Hổ tử.
“Nhi tử của ta. Ta giết ngươi”. Mã thị thấy nhi tử bất động, không quản chuyện ma quỷ gì nữa, lao đến đánh Diệp Huyên.
Diệp Huyên há để mụ ta thành công, xoay người tránh ma trảo của mụ ta, rồi nắm tóc mụ ta giật mạnh xuống. Mã thị bị nắm đầu đau nên cúi đầu xuống, định lên tiếng mắng chửi thì bị Diệp Huyên hung hăn đá một cú ngoan tuyệt vào bụng mụ ta, tiếp theo giáng nhiều cái tát trời giáng lên mặt Mã thị.
Đừng nhìn Diệp Huyên ốm yếu mà lầm, vì thường xuyên làm việc nặng nên sức lực không phải vừa.
“Ngươi luôn miệng mắng ta là tiện nhân. Hừ, ngươi mới là nữ nhân đê tiện nhất, ngay cả nước tiểu của mình cũng dám liếm”. Diệp Huyên nói xong, đá vào chân Mã thị làm mụ ta mất thăng bằng, ngã xuống đất. Diệp Huyên lôi đầu mụ ta đến bãi nước tiểu mà mụ ta tè ra quần lúc nãy, dí đầu mụ ta xuống, để mụ ta thưởng thức “nước thánh” của mình.
Tiểu La thị và nhiều thôn dân che miệng cười. Hứa thị thở dài lần này đại tẩu mất sạch mặt mũi rồi.
“Tiểu Huyên, ta phục con rồi đó”. Tiểu La thị che miệng cười.
Sở dĩ Diệp Huyên hung hãn như vậy là do từ lúc dọn ra sống với mẹ ở khu ổ chuột ở Mỹ. Chị em Diệp Huyên hay bị những đứa trẻ khác bắt nạt. Ban đầu nhịn nhục cho qua chuyện nhưng những đứa khác không chịu lùi vẫn cứ đánh chị em Diệp Huyên nên Diệp Huyên từ năm 11 tuổi đã bắt đầu đánh nhau với đám đầu gấu trong khu ổ chuột. Kinh nghiệm tích lũy dần khi cô vào cô nhi viện, cũng đánh đấm với đám ma cũ, mới có thể bảo trụ được phần ăn của mình.
Nói một cách ngắn gọn, đánh nhau Diệp Huyên nhà ta rất có kinh nghiệm. Biết đánh ở vị trí nào gây ra đau đớn nhất nhưng vẫn đảm bảo không ảnh hưởng đến tính mạng.
Không tặc ngoan độc, Diệp Huyên còn không để vào mắt, huống chi đám phụ nhân quen ăn sung mặc sướng này.
Xử lý Mã thị xong, Diệp Huyên cười lạnh nhìn Lí Xảo Nhi và Lí Ngọc Yến.
Thấy thủ đoạn của Diệp Huyên, 2 ả liền sợ hãi vội lui xa Diệp Huyên.
“Ngươi đừng tới đây”. Lí Xảo Nhi nói.
“Đừng sợ, ta không đánh các ngươi đâu. Đánh hai tiện nhân như các ngươi chỉ bẩn tay ta. Với sự việc ngày hôm nay, ta xem còn nhà nào dám rước hai kẻ rắn độc như các ngươi về làm thê tử hay không?!” Diệp Huyên khinh miệt cười.
“Phản rồi. Ngươi dám bất hiếu, đánh biểu đệ, thím của mình sao, ngươi có coi ta là ngoại tổ mẫu của ngươi không?” Cao thị nghe nhắc đến đường hôn sự “tốt” của nữ nhi mình lên rống lên, quyết ăn thua đủ với Diệp Huyên.

“Lão yêu bà kia, bà già rồi nên tai bị điếc hay sao? Trời cao làm chứng, ta đã đoạn tuyệt quan hệ với Lí gia các ngươi thì đánh chết các ngươi cũng không sợ 2 chữ bất hiếu. Mà lão yêu bà à, bà có tư cách gì mà xưng 3 chữ ngoại tổ mẫu với ta. Bà chỉ là kế thất của ngoại tổ phụ mà thôi. Ngoại tổ mẫu của ta đã mất lâu rồi. À bà không nhắc ta cũng quên rồi, bà đến giờ vẫn là bình thê, ngoại tổ phụ dù chết cũng không nâng bà lên chính thê nhỉ?! Thật đáng thương à. Nói gì thì nói đến ngày giỗ tổ ngoại tổ mẫu của ta, đừng quên dập đầu 3 cái với chính thất nha”. Diệp Huyên cay độc nói.
“Ngươi, ngươi” Cao thị tức không nói nên lời, liền quay sang trách Lí Tùng: “Ngươi bất hiếu, đệ muội ngươi, cháu ngươi, tiểu muội ngươi bị khi dễ, ngươi đứng đực ra đó làm gì, mau dạy dỗ đứa nghiệt nữ này cho ta”.
Lí Tùng cũng thấy tiểu Huyên làm hơi quá đáng nhưng nương hắn, Mã thị cùng Lí Xảo Nhi cũng đáng trách, hắn rối bờ không biết nên bênh ai.
“Nội tổ mẫu, người đúng là mau quên, lúc nãy ngươi nói cha ta đừng xen vào chuyện nhà tam thẩm. Nay sao lật lộng mắng cha ta bất hiếu”. Lí Khang giải vây cho cha mình.
Cao thị sực nhớ đúng là mình kêu lão đại đứng qua một bên, thật đáng giận mà! Cao thị tím mặt, giận không nói nên lời.
“Các thúc các thím thấy Diệp Huyên ngang ngược, càn rỡ khi dễ nội tổ mẫu, đánh nương ta, chẳng những không can ngăn, còn chế nhiều giễu nhà ta. Cùng là người trong thôn, sao đối xử với nhau lạnh tâm như vậy”. Lí Ngọc Yến ủy khuất khóc.
“Ha ha, tiểu rắn rết à, khi nãy ta nhớ không lầm là ngươi uy hiếp các thúc thím đây không được xen vào chuyện Hổ tử, nếu không nhi tử “đồng tâm” của bọn họ cũng liên lụy trở thành đồng phạm với đệ đệ ngươi, sàm sỡ bất thành rồi giết người diệt khẩu, tội này không nhẹ chút nào nha “. Những người thôn dân lung lay bởi dáng vẻ ủy khuất của Lí Ngọc Yến nhưng sau khi nghe lời Diệp Huyên phân tích liền quay mặt làm ngơ.
Đúng vậy, tiểu cô nương 14 tuổi này lúc nãy dùng nhi tử chèn ép họ. Họ giúp các ả chẳng khác nào tiếp tay cho ác nhân sao?! Do đó tất cả mọi người đều im lặng.
“Ngọc Yến à, ngươi có biết tại sao thôn dân không giúp mẫu tử các ngươi không? Bởi những chuyện của các mẫu tử các ngươi làm thật con mẹ nó cầm thú. Không đáng để chúng ta giúp”. Tiểu La thị khinh miệt nói.
“Nữ nhi, nhi tử tú tài hóa ra cũng như vậy thôi. Cũng may Đại Bàn Tử nghiệt tử nhà ta cũng không có đến mức chó má như tỷ đệ các ngươi. Sau này bớt qua lại với nhi tử của ta đi”. Nương Đại Bàn Tử nhịn không được cũng nói tục.
“Nhà giàu có của cải thì sao? Vô đức thì cũng như súc sinh thôi. Lão tử cũng mang họ Lí nhưng ta khinh Lí gia giả nhân giả nghĩa các ngươi”. Một nam thôn dân cũng nói tục.
Lí Ngọc Yến và Lí Xảo Ngọc nghe thôn dân mỉa mai Lí gia liền xấu hổ đỏ mặt.
Diệp Huyên không muốn dây dưa với đám thân thích cặn bã này nữa. Đệ Đệ Diệp Huân cần trị bệnh.
“Các thím các thúc của Lí gia thôn có mặt tại đây làm chứng dùm ta, là đám cặn bã này từng kẻ bức tử, kẻ hành hung, ức hiếp, dồn ép tỷ đệ ta đến đường cùng. Ta không muốn có bất kỳ quan hệ nào với bọn họ nữa. Tỷ đệ ta hôm nay rời đi. Để tránh bị mang tiếng trộm cắp, xin các thím giúp ta vào thu dọn đồ đạc giúp ta, miễn để kẻ khác vu khống ta trộm cắp”. Diệp Huyên.
“Trong nhà này không có gì là của ngươi hết. Ăn của ta, mặc của ta, ngươi dám đánh mẫu tử ta. Ta liều mạng với ngươi”. Mất sạch mặt mũi Mã thị quyết sống còn với Diệp Huyên.
Nhưng bị Ngưu đại thẩm ngăn lại: “Ta nói kẻ thất đức như ngươi dám mở miệng sao? Cha Diệp Huyên trước khi mất gửi cho Lí lão gia tử 20 lượng bạc để nuôi dưỡng tỷ đệ Diệp Huyên. Tỷ đệ tiểu Huyên ăn hay mặc đều là bạc của cha chúng để lại. Còn dám lớn tiếng ăn của ngươi, mặc của ngươi. Lời nói đầy dối trá ngươi không sợ bị thiên lôi đánh sao?”
“Haha, Ngưu thẩm à, ta nghĩ đêm nay cha và nương của tiểu Huyên sẽ đội mộ sống lại đòi lại công đạo cho hài tử họ đó nha”. Tiểu La thị không sợ loạn, châm dầu vào lửa.
“Ta phi kẻ miệng thối như ngươi. La Mễ, ngươi chờ đó”. Mã thị căm phẫn nói.
“Ai da, không biết đêm nay Diệp thúc có hiện hồn về bóp chết mẫu tử các ngươi hay không à?” Tiểu La thị che miệng cười duyên.
Mã thị nghe nhắc đến vong hồn cha của Diệp Huyên, cộng thêm cơn gió thổi qua khiến mụ rùng mình, im lặng không dám hó hé.
“Nương ơi, Hổ tử bất tỉnh nãy giờ, người mau gọi đại phu đi”. Lí Ngọc Yến nhắc nhở.
“Đúng đúng, nhi tử đáng thương của ta”. Mã thị gào khóc ôm chầm Hổ tử. Lo đối phó với Diệp Huyên, Mã thị quên mất tình cảnh thê thảm của Hổ tử.
“Đại phu tới rồi, mau mau tránh ra”. Một thôn dân lương thiện lúc thấy Hổ tử bất tỉnh đã vội đi mời đại phụ giúp dùm Lí gia.

“Lí đại phu ngươi nhất định cứu sống nhi tử của ta, bao nhiêu bạc cũng được” Mã thị cầm tay Lí đại phụ nói.
Lí đại phu mắt lóe sáng vội gật đầu. Định nhờ vài thôn dân đỡ Hổ tử vào phòng để khám bệnh thì lời Đại Bàn Tử làm oanh toạc Lí gia lần nữa.
“Huyên tỷ, hôm nay là ta sai, không nên nghe lời xíu giục của Hổ tử, ta xin lỗi tỷ. Tỷ tin ta, ta không có xấu. Cha ta dạy ta có lỗi thì phải nhận như vậy mới là nam tử hán. Nên có chuyện này ta nhất định phải nói cho tỷ biết. Thật ra tiểu Huân bị bệnh là do Hổ tử làm hại đó. Hắn dụ tiểu Huân đến con suối cạnh thôn rồi cùng Cẩu tử trấn nước tiểu Huân 2 canh giờ. Hôm đó tiểu Huân liền bệnh. Hôm sau, đợi tỷ ra ngoài lấy củi, hắn lột sạch đồ của tiểu Huân, có tiểu cô của hắn phụ nữa, nhốt tiểu Huân vào thùng nước lạnh. Hắn nói làm vậy tiểu Huân mới hết sốt. Tiểu Hiên van xin cỡ nào Hổ tử cũng không tha, hắn nói nếu không hết sốt thì chết luôn cho sạch sẽ, đỡ tốn cơm nương hắn”.
“Ngươi ngươi ngậm máu phun người. Ngươi con nít biết gì mà nói”. Mã thị phản bác.
“Ta dám thề không có nói dối. Còn Mã tam thẩm lúc đó còn khen Hổ tử làm tốt lắm. Còn Lí lão thái thì la mắng ồn quá, bắt bịt miệng tiểu Hiên và tiểu Huân lại. Sở dĩ ta biết việc này là ta thấy Hổ từ cho Cẩu tử kẹo đường. Ta cũng muốn có kẹo đường nên ta lén đi theo Cẩu tử liền biết những việc trên. Sau đó ta bị phát hiện, Hổ tử dọa ta, không cho ta nói với người khác, nếu không cũng dìm ta xuống nước như tiểu Huân”. Đại Bàn tử chậm rãi nói.
“Ngươi khốn kiếp, ngươi hứa sẽ không nói cho ai biết rồi mà. Mau trả kẹo cho Hổ tử”. Cẩu tử tức giận mắng.
Hứa thị chửi rủa trong lòng, xong rồi, lần này nhi tử của mụ ta gây lớn chuyện rồi.
Diệp Huyên tan nát lòng, ôm chặt tiểu Huân đang bệnh vào lòng, nước mắt như vỡ đê từng chuỗi từng chuỗi rơi thấm ướt y phục rách nát của tiểu đệ.
“Tỷ tỷ sai rồi. Tất cả đều tại tỷ. Là tỷ tỷ vô dụng khiến tiểu Huân mới bệnh”. Diệp Huyên nghẹn ngào nói.
“Tỷ tỷ, đệ đau lắm”. Diệp Huân ngửi thấy mùi hương tỷ tỷ liền ủy khuất khóc.
“Bảo bối yên tâm, tỷ không ngốc nữa đâu. Tỷ tỷ nhất định bảo vệ các đệ. Đệ sẽ không còn đau nữa”. Diệp Huyên lau nước mắt Diệp Huân, trịnh trọng hứa.
“Tỷ tỷ, tiểu Hiên sẽ bán thân làm nô tài để có tiền trị bệnh cho tiểu Huân, tỷ tỷ cũng không cần đi làm thiếp cho Vương lão gia”. Diệp Hiên nghẹn ngào nắm vạc áo Diệp Huyên nói.
“Bảo bối ngoan, tỷ đệ chúng ta sẽ không chia lìa, không một ai có thể chia lìa, ai dám đụng đến đệ đệ của Diệp Huyên này, ta thề ăn tươi nuốt sống kẻ đó”. Diệp Huyên sờ đầu Diệp Hiên.
“Có tỷ tỷ, ta không sợ gì hết”. Diệp Hiên nở nụ cười ngọt ngào.
“Bây giờ tỷ tỷ có việc cần xử lý, tiểu Hiên qua chỗ Ngưu đại thẩm trông chừng tiểu Huân được không? Rất nhanh tỷ đệ chúng ta sẽ đi tới chỗ tốt hơn nơi thối nát này”. Diệp Huyên nói.
Diệp Hiên gật đầu. Diệp Huyên đưa tiểu Huân đang bệnh cho Ngưu đại thẩm bế dùm. Sau đó nàng lặng lẽ đi vào nhà bếp, bước ra với con dao phay trên tay.
“Này, tiểu Huyên con đừng làm bậy, đại cữu biết con tức giận nhưng giết người đền mạng đó con”. Lí Tùng cũng căm phẫn nhưng không muốn nhìn thấy tiểu Huyên giận quá mất khôn.
“Ta tự có chừng mực. Đại cữu nếu còn lương tâm thì đừng cản ta”. Diệp Huyên lạnh lùng nói.
“Nè, ngươi không được làm bậy nha, trượng phu ta làm cho nha môn đó, ngươi mau xin lỗi ta, nếu không ta sẽ báo quan bắt ngươi”. Mã thị thấy Diệp Huyên cầm hung khí, run run nói.
Diệp Huyên không lên tiếng, cầm dao phay, từ trên cao nhìn Mã thị lê lết dưới đất.
“Ngươi ép ta làm thiếp cho Vương viên ngoại bất thành, liền sai nhi tử xuống tay với đệ đệ ta, cốt chỉ muốn ta nhượng bộ làm kiếp tiện thiếp thấp hèn. Chưa dừng ở đó, lũ súc sinh các ngươi từ già đến trẻ còn tham lam 10 lượng của Phùng mama, muốn bán đệ đệ ta làm nô, ta nói đúng rồi chứ?!” Diệp Huyên cười như không cười nhìn Mã thị.
Từ ký ức mờ nhạc của chủ thân thể và lời nói của Đại Bàn tử đã giúp Diệp Huyên nhìn ra rõ âm mưu thâm độc của Cao thị và cả nhà tam cữu.

“Ngươi ngậm máu phun người”. Cao thị cố gắng bảo vệ thanh danh, chối bỏ tới cùng.
“Ta nói đúng hay sai không quan trọng, bởi hôm nay chính là ngày chết của các ngươi”. Diệp Huyên nói xong nắm đầu Lí Xảo Nhi, trụ ả xuống đất.
“Xin đừng giết ta”. Lí Xảo nhi ăn sung mặc sướng, nào đâu là đối thủ của Diệp Huyên.
“Tiểu cô đừng sợ, ả không dám giết người đâu”. Lí Ngọc Yến nghĩ Diệp Huyên chỉ hù dọa thôi.
“Cứ coi như ta hù dọa, nhưng xem lưỡi dao này có dọa hay không?” Diệp Huyên nắm chặt đầu Lí Xảo Nhi xuống, giả vờ vung dao lên chém xuống.
“Ngừng tay, không được giết nữ nhi của ta. Ngươi trách ta, không bằng trách bản thân mình đi. Nếu ngươi chịu gã cho Vương viên ngoại thì Mã thị cũng đâu bày trò tính kế đệ đệ ngươi chứ”. Cao thị gấp gáp liền khai ra.
Lí Ngọc Yến thở dài, nội tổ mẫu trúng kế của ả rồi.
“Tại sao ta phải gã cho Vương viên ngoại? Ngươi gã nữ nhi của mình cũng được mà. Chẳng phải nữ nhi ngươi thích ăn sung mặc sướng, thích gả cho nhà giàu sao”. Diệp Huyên cười lạnh nói.
“Còn lâu ta mới gả cho lão già đó. Lão muốn xử nữ xả xui, ngươi gả vào đó là hợp nhất. Mạng tỷ đệ ngươi tiện như nhau, đi tới đâu liền ám tới đó. Nếu các ngươi không đến nhà ta, cũng không khắc cha ta té chết”. Lí Xảo Nhi tức giận nói.
“Vương viên ngoại cho các ngươi bao nhiêu bạc?” Diệp Huyên không thèm để ý Lí Xảo Nhi tức giận hỏi.
“Ta không biết”. Lí Xảo Nhi giấu diếm nói.
“Để ta lấy đi một đốt tay của ngươi, xem ngươi còn giấu diếm nữa không?” Diệp Huyên vung dao lên lần nữa.
“Là 15 lượng. Tam tẩu đã nhận bạc rồi. Ngươi không đi không được”. Lí Xảo Nhi sợ hãi khai.
“Tốt cho kế thất Cao thị, giỏi cho một nương tử tú tài Mã thị, hay cho 2 kẻ giỏi tính kế Lí Ngọc Yến, Lí Xảo Nhi, đáng khen cho tiểu súc sinh Hổ tử. Diệp Huyên ta thẹn không bằng lũ cầm thú như các ngươi:”Diệp Huyên cười lạnh nói.
“Trượng phu ta sẽ không tha cho ngươi”. Mã thị mạnh miệng nói.
Diệp Huyên liền đá vào bụng Mã thị một cú điếng người: “Trượng phu ngươi làm ở nha môn đúng không? Ta xem để ta kiện lên quan trên, hắn còn có thể tiếp tục đứng ở nha môn nữa hay không?”.
Diệp Huyên nói xong hung tàn vung dao xuống đầu Lí Xảo Nhi, làm Cao thị sợ hãi đến bất tỉnh.
“Á, tóc của ta, ngươi dám cắt tóc của ta”. Lí Xảo Nhi tuy run sợ nhưng thấy mái tóc dài nuôi nhiều năm trời bị cắt không thương tiếc liền ăn thua đủ với Diệp Huyên.
Diệp Huyên nhanh chân đá vào bụng ả: “Dám ức hiếp đệ đệ ta, thì cũng nên biết sẽ có ngày hôm nay”.
Mã thị cũng không tránh thoát được liền bị Diệp Huyên cắt tóc. Diệp Huyên cũng đánh gãy tay mụ ta như Hổ tử.
Tới phiên Lí Ngọc Yến thì có chút trắc trở là ả được Lí đại phu che chở.
“Ngươi cái ả điên này, ngay cả tiểu cô, thẩm thẩm của mình cũng ra tay, người không sợ sét đánh sao?”. Lí đại phụ mặt căm phẫn nói lời công đạo cho Lí gia.
Diệp Huyên không nói nhiều liền đá vào mệnh căn của hắn. Diệp Huyên nhớ đã từng đến quỳ xuống cầu xin hắn đến chẩn bệnh cho đệ đệ nhưng hắn đổ nước lạnh vào người nàng, xua đuổi nàng đi, không có bạc hắn không chẩn.
“Tên đạo đức giả, hám tiền hám bạc hành nghề đại phu như ngươi, có tư cách gì gào thét trước mặt ta”. Diệp Huyên dùng chân dẫm lên tay hắn nói.
“Ngươi…ngươi…nhớ đó. Ta quyết không chẩn bệnh cho tỷ đệ nhà ngươi”. Lí địa phụ cắn răng nói từng chữ.
“Thanh Vũ quốc này không phải chỉ có mình ngươi là đại phu”. Diệp Huyên châm chọc cười.
Nhiều thôn dân bị Lí đại phụ chèn ép “cướp bạc” mới trị bệnh, thấy Diệp Huyên trừng trị hắn, họ liền sướng trong lòng.

Nhưng họ thấy khí thế hung hãn, ra tay quyết tuyệt, nhanh gọn, vô cùng lãnh khốc của Diệp Huyên cũng lén nuốt nước miếng. Họ phản xạ tự nhiên, nam nhân thì che nam căn mình lại, nữ nhân thì cố giấu tóc của mình đi. Họ thầm thề trong lòng không bao giờ được phép chọc đến “nữ đồ tể” Diệp Huyên.
Không tốn nhiều thời gian lắm, Diệp Huyên cũng cắt đứt tóc của Lí Ngọc Yến.
Ngay cả Hổ tử bất tỉnh, Diệp Huyên cũng không bỏ qua há chi kẻ đang ngất xỉu Cao Thị?
Diệp Huyên cầm dao tiến về phía Cao thị.
Lí Tùng liền vội quỳ xuống: “Tiểu Huyên ta biết nương ta sai nhưng ta xin con thương cho phận làm nhi tử là ta. Tha cho nương ta lần này đi. Món nọ của nương ta, Cữu cữu nhất định báo đáp con”.
“Trong cái nhà này, chỉ có mỗi tính trung trực của đại cữu là giống ngoại tổ phụ nhất, nhưng sao đại cữu không phải là nhi tử ruột của ngoại tổ phụ chứ?” Diệp Huyên cảm thán.
Năm xưa Lí lão tử tang thê 7 năm, thấy nữ nhi là nương của Diệp Huyên lẻ loi thiếu tình thương của nương nên mới đi thêm bước nữa cưới bình thê là Cao thị. Lúc đó Cao thị dẫn theo nhi tử 5 tuổi là Lí Tùng gả vào Lí gia. Lí lão tử không những cho Lí Tùng theo họ của ông, mà ông thương Lí Tùng như nhi tử ruột. Lí Tùng chất phát rất hiếu thuận với Lí lão tử, rất thương và chăm sóc tốt cho muội muội là nương của Diệp Huyên.
“Chỉ có mỗi ba người nhà của đại cữu là tốt với tỷ đệ ta. Ta cũng không làm khó đại cữu. Ta bỏ qua cho nương của đại cữu lần này. Nhưng ta đã đoạn tuyệt với Lí gia, sau này chúng ta cắt đứt, đại cữu không còn là cữu cữu của ta nữa, người sẽ là Lí Tùng thúc như ta gọi các thúc bá trong Lí gia thôn này. Bảo trọng”. Diệp Huyên nói xong vứt dao xuống, cúi đầu chào 3 người nhà Lí Tùng rồi ôm đệ đệ đi.
“Tiểu Huyên à, con đi tay không vậy hả? Còn đồ đạc thì sao?” Ngưu thẩm hỏi.
“Đồ cũ rách nát thừa của bọn họ, con cũng không cần. Đứng càng lâu ở đây con càng buồn nôn”. Diệp Huyên một tay ôm tiểu Huân vào lòng, một tay dắt tiểu Huân rời khỏi Lí gia. Thôn dân tự gạt sang hai bên đường để chừa lối cho tỷ đệ Diệp Huyên tiến về phía trước.
Mặt trời ngã về chiều làm cho hình ảnh ba tỷ đệ Diệp gia thật hài hòa, thật chói mắt và cũng thật ấm áp.
Một kẻ đứng xen kẻ trong thôn dân nhìn về hướng tỷ đệ Diệp Huyên đi. Hắn đã đứng ở đây khá lâu, cũng chứng kiến tất cả mọi chuyện ngay từ đầu.
“Sơn tặc, sơn tặc”. Đại Bàn Từ phát hiện ra hắn liền la lên.
Thôn dân nghe tiếng vội nhìn lại thấy “sơn tặc” đứng sừng sửng như ngọn núi.
“Sơn tặc cái quỷ nhà ngươi. Câm miệng ngươi lại cho ta”. Cha Đại Bàn Tử Lí Đại mắng nhi tử mình.
“Thật ngại quá. Mộc lão đệ đừng để bụng. Ta nhất định sẽ trừng phạt hắn”. Lí Đại vội nhận lỗi với Mộc Đại.
“Không sao đâu Lí Đại ca. Đại ca dạy nhi tử mình tốt lắm. Đại Bàn tử xứng đáng là nam tử hán, dám sai dám nhận”. Mộc Khiết thành thật khen Đại Bàn Tử.
Đại Bàn Tử được khen, ngại ngùng gãi đầu.
Lí Đại cũng hài lòng với hành động thành thật khai báo của Đại Bàn Tử.
“Nếu không còn việc gì nữa, ta mang xe trâu về trước”. Mộc Khiết nói.
“À được, cảm ơn đệ cho ta mượn xe trâu, bữa nào rảnh huynh đệ ta phải say một bữa à”. Lí Đại hùng hậu cười, giúp Mộc Khiết dẫn xe trâu ra khỏi sân trước Lí gia.
Mộc Khiết biết thôn dân không ưu hắn nên nhanh chóng leo lên xe trâu rời đi. Nhà hắn ngược đường với hướng đi của tỷ đệ Diệp Huyên. Hắn quay đầu lại nhìn Diệp Huyên chọc cười đệ đệ.
Hắn thương cảm, cũng khâm phục tỷ đệ thâm tình Diệp Huyên nên hắn muốn giúp đỡ. Nhưng nếu nàng cũng giống như Đại Bàn Tử, sợ hãi, bài xích hắn thì sao?
Phân vân một lúc, Mộc Khiết liền đánh xe trâu quay ngược lại, đánh xe tiến về phía Diệp Huyên.
Thôi thôi, nếu nàng bài xích hắn thì cũng coi như hắn đã hết lòng.
Không ngờ quyết định này đã mang về cho hắn hạnh phúc tràn đầy khiến nhiều nam nhân dậm chân ghen tức trong lòng. Nhiều năm sau, nghĩ lại thời khắc hôm nay, hắn liền run đùi đắc ý, thầm khen bản thân ngày đó thật sáng suốt, thật anh minh và thật may mắn khi gặp Diệp Huyên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.