Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà

Chương 2: TRẬN ĐÁNH ĐẦU TIÊN


Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 2: TRẬN ĐÁNH ĐẦU TIÊN

Mẹ Hổ Tử Mã thị thấy Lí Tùng và Cha Đại Bàn Tử đánh xe trâu, chở “xác” Diệp Huyên về thì chân tay run sợ nhưng khi thấy trên mặt Diệp Huyên được phủ tấm vải trắng liền yên tâm.
Tốt rồi, chết không đối chứng! Nghĩ vậy mụ ta lên rống lên.
“Đúng là cái đồ phá của. Ăn của ta, uống cả ta, chết rồi cũng báo ta. Không có mua quan tài gì hết, đại ca mau đem tiện nhân này cuốn chiếu chôn thẳng xuống nghĩa địa trong thôn đi”.
Mã thị chỉ biết nghĩ đến tiền, không hề để ý nhiều cặp mặt căm hận của các thôn dân nhìn bà.
Bước từ trong nhà ra, Lí lão thái thái Cao thị một thân vải trơn, ánh mắt nghiêm nghị không khác gì lão phu nhân nhà giàu. Cao thị không có hồ đồ như Mã thị, bà cảm nhận sự quỷ dị trong mắt mọi người.
“Ngươi câm miệng cho ta”. Cao thị mắng Mã thị.
“Nương. Ta biết lời này không nên nói nhưng ta nhất quyết không xuất tiền mua quan tài đâu. Từ ngày tỷ đệ nó chuyển đến đây hại ta tốn không ít bạc. Mà ta nghe nói nữ nhân nhảy sông tự tử tuyệt không được mang về nhà, nếu không sẽ xui xẻo. Các ngươi mau mang xác nó ra khỏi nhà ta nhanh đi”. Mã thị chanh chua xua dân làng đẩy “xác” Diệp Huyên đi.
“Tiểu Huyên không có tự tử. Tam đệ muội nên hỏi Hổ tử cho rõ đi”. Lí Tùng siết chặt tay, kiềm chế cơn giận nói.
Những dân làng khác cũng kiềm chế không phát hỏa như Lí Tùng. Tất cả đều do Diệp Huyên đã sớm nhắc nhở họ. La tiểu thị cười khinh miệt Mã thị.
“Ta nói nương hổ tử, ngươi độc miệng như vậy không sợ làm hại thanh danh của Lí tú tài hay sao?” Tiểu La thị nói.
“La Mễ, chuyện của ta từ khi nào ngươi có quyền xen vô? Đừng ỷ ngươi có thân thích với thôn trưởng mà ta sẽ nhịn ngươi”. Mã thị chống nạnh mắng Tiểu La thị. Sau đó liếc mắt ra hiệu Hứa thị đối phó tiểu La thị.
Mã thị là nương tử của đệ đệ Mã thị. Nếu là lúc trước thì Hứa thị sẽ nhất nhất nghe theo lời vị đại tẩu điêu ngoa này rồi. Ai bảo bà ta may mắn gả vào nhà chồng có 30 mẫu ruộng, trượng phu thì đỗ tú tài, hiện đảm nhiệm việc lưu văn thư cho nha môn huyện Thanh Hà. Người ta vừa có tiền vừa có quyền đó nha. Nhưng Diệp Huyên đã cảnh cáo bà nếu làm lỡ chuyện của nó, nó sẽ kiện con bà lên nha môn, nên Hứa thị cúi đầu làm ngơ ánh mắt của Mã thị.
“Nương Hổ tử, bà không nhịn thì có thể làm gì ta chứ? Ai da đừng nói bắt chước nhi tử của bà giết người diệt khẩu nha”. Tiểu La thị làm bộ sợ hãi.
“Ta phi, ngươi dám vu oan cho con ta, ta sẽ kiện ngươi lên quan trên”. Mã thị hận tiểu La thị này nhất, trong thôn ai cũng gọi bà là nương tử tú tài, chỉ có riêng ả chanh chua này không thừa nhận, luôn gọi bà là nương hổ tử.
“Ta cũng không muốn làm khó người trong thôn, nhưng đụng đến tôn tử của ta thì ta không nhượng bộ đâu”. Cao thị không ưa Mã thị, nhưng cũng không muốn bất kỳ kẻ nào hại tôn tử của bà.
“Lí lão thái thái nói thật hay, bà đúng là bên trọng bên khinh, Hổ tử là tôn tử của bà, còn tiểu Huyên cũng là tôn nữ của bà đó. Bà để con dâu lộng quyền, uất hại tôn nữ của mình, đây là đạo lý gì chứ?”. Ngưu thẩm cười châm chọc nói.
“Đúng đó, Hổ tử nói tiểu Huyên tự tử, vậy chắc chắn nó có chứng cớ chứng minh. Mau kêu nó ra nói cho rõ ràng”. Nương Đại Bàn Tử đồng tình nói.
Thấy nhiều dân làng đồng loạt yêu cầu Hổ tử ra đối chứng nên Mã thị và Cao thị cũng không còn cách nào đành kêu Hổ tử ra.

Đi ra cùng Hổ tử là bào tỷ Lí Ngọc Yến và tiểu cô Lí Xảo Nhi.
Lí Ngọc Yến là trưởng nữ của Mã thị, năm nay tròn 14 tuổi, phát dục khá tốt. Tuy là thôn nữ nhưng được phụ thân gọt dũa và mẫu thân bồi dưỡng nên Lí Ngọc Yến toát ra khí chất tiểu thư thanh cao, dáng dấp ngọc ngà hớp hồn nhiều trai tráng trong thôn và trấn trên. Nhưng ánh mắt láo liên, loae mưu mô, tố cáo đây không phải là một tiểu nữ đơn giản. Diệp Huyên nằm trên xe trâu, kéo vải trắng đắp mặt xuống, thầm đánh giá.
Còn Lí Xảo Nhi là tiểu cô của Diệp Huyên, năm nay 18 tuổi, tướng mạo khá giống Cao thị nhưng trang điểm lòe loẹt, ăn mặc phô trương làm tiểu cô nương già hơn mấy tuổi. Vì Cao thị mắt cao hơn đầu nên đến nay vẫn chưa bắt được rể hiền “rùa vàng” cho nữ nhi độc nhất của mình.
Cả hai tiểu cô nương đều ăn mặc xinh đẹp, tướng mạo thanh tú hoàn toàn khác biệt với Diệp Huyên một thân y phục cũ nát, đầy mụn vá, dáng dấp thì gầy gò đến đáng thương. Cũng đủ hiểu tiểu Huyên hàng ngày bị ngược đãi ra sao. Dân làng thầm cảm thán trong lòng. Ngay cả tiểu La thị hàng ngày bo bo lấy mình cũng không kìm được thở dài.
“Nữ nhi tú tài có khác à”. La tiểu thị châm chọc nói.
Mã thị không biết La tiểu thị châm chọc nên đắc ý vênh váo tỏa ý là nữ nhi của ta đương nhiên là tốt đẹp nhất. Đáp lại là ánh mặt khinh thường của tiểu La thị.
“Hổ tử, tại sao ngươi nói biểu tỷ ngươi tự tử?” Lí Tùng ăn ngay nói thẳng hỏi.
“Là ả ăn cắp trâm vàng của đại tỷ ta, bị ta phát hiện, sợ tội nên nhảy sông tự vẫn”. Hổ tử cất giọng trấn định nói. Nếu không phải mọi người tra rõ sự tình thì với sự trấn định của đứa trẻ 9 tuổi như Hổ tử đã làm mọi người tin sái cổ rồi.
“Ngươi nói thật?” Lí Tùng cố kiềm chế cơn giận, gặn giọng hỏi lần nữa.
“Ta nói thật. Sáng sớm nay tỷ tỷ phát hiện bị mất cây trâm vàng. Ta không lấy, tỷ tỷ không lấy, biểu ca Lí Khang không lấy, thúc với đại thẩm cũng không lấy, chỉ còn mỗi tỷ đệ Diệp Huyên thôi”. Hổ tử khẳng định nói.
“Mà biểu đệ còn nhỏ đâu biết dùng trâm vàng làm gì, nên chắc chắn là tiện nhân Diệp Huyên ăn cắp. Nếu không tại sao khi nghe ta nói muốn giao ả cho trưởng thôn thì ả lại vội nhảy xuống sông chứ?” Hổ tử hùng hổ nói tiếp.
“Ngươi nói không bằng chứng thì ai tin?” Cha Đại Bàn tử nói.
“Lí Đại thúc, nếu thúc không tin thì có thể hỏi Đại Bàn Tử và cả Cẩu tử, chúng nó cũng đồng tâm cùng Hổ tử bắt quả tang Diệp Huyên ăn cắp trâm của ta đó”. Lí Ngọc Yến điềm đạm nói, nhưng nhấn mạnh 2 chữ đồng tâm với ý nếu dân làng truy cứu tới cùng thì chuyện đỗ vỡ nhi tử của họ cũng là đồng phạm.
Đúng là tiểu cô nương tâm cơ thâm trầm. Mới 14 tuổi mà đã dám đánh phủ đầu bậc cha chú của mình. Diệp Huyên thầm khen.
“Tiện nhân Diệp Huyên kia đã chết, Tiểu Ngọc cũng không muốn người chết đeo thêm danh ăn cắp nên thiện lương không muốn truy cứu nhưng các người lại vu khống cháu ta giết người. Chúng ta không thể im lặng bị vũ nhục”. Lí Xảo Nhi lớn tiếng nói.
Mã thị thấy dân làng im lặng, nghĩ họ đang sợ nhi tử liên lụy nên sẽ không truy cứu. Thật ra khi nghe nhi tử chạy về khóc lóc nói lỡ tay giết Diệp Huyên, bà sợ hãi vô cùng. Cũng may có nữ nhi bà túc kế đa mưu, lật ngược tình thế.
Mã thị âm thầm tự đắc nên không để ý Hứa thị nháy mắt ra hiệu cho bà. Hứa thị như đứng trên chảo nóng nhưng bị nương Đại Bàn tử giám thị nên không dám hành động tùy tiện. Bà không quên lời cảnh cáo của Diệp Huyên.

Suy nghĩ một lúc, Diệp Huyên lén kéo vạt áo tiểu La thị nhấp môi nói 2 chữ chứng cớ. Tiểu La thị là người nhạy bén nên nhanh chóng hiểu ý Diệp Huyên.
“Các ngươi luôn miệng nói là mất trâm nhưng lại không đủ chứng cớ chứng minh Diệp Huyên lấy trâm. Mà cây trâm đó hình dạng ra sao có lẽ bản thân tiểu Diệp đáng thương cũng không biết. Các ngươi nói chúng ta vu không, ta thấy các ngươi mới là kẻ ngậm máu phun người”. Tiểu La thị châm chích.
“Đương nhiên ta không những có chứng cớ mà có cả nhân chứng. Đại đẩu giải đệ đệ tiện nhân ra đây”. Lí Xảo Nhi chống nạnh lớn tiếng.
Đại thẩm Lí La thị “giải” đệ đệ Diệp Hiên ra sân trước. Lí Khang cũng cõng Diệp Huân trên lưng đi theo La thị.
Diệp Hiên là trưởng tử Diệp gia, tuy 6 tuổi nhưng dáng người gầy gò thiếu dinh dưỡng như đứa trẻ 4 tuổi, cũng một thân y phục cũ nát, đầy mụn vá. Còn Diệp Huân là đệ đệ Diệp Hiên, sắc mặt xanh xao, bị bệnh 4 ngày rồi vẫn chưa thuyên giảm, hiện vẫn mê mang trên lưng Lí Khang.
Thấy Diệp Hiên bị bịt chặt miệng như phạm nhân khiến Lí Tùng không còn giữ nổi bình tĩnh nữa.
“Khốn kiếp, Lí La thị ngươi ăn gan hùm hay sao dám trói tiểu Hiên như tội nhân vậy hả?” Lí Tùng không nói hai lời vội tháo dây trói tay và miệng cho Diệp Hiên.
“Cha, người đừng mắng oan nương. Nếu không có nương năn nỉ giúp thì tiểu Hiên còn bị đánh nữa đó. Người trói tiểu Hiên là Hổ tử và tiểu cô”. Lí Khang bênh vực Lí La thị nói. Lí La thị nén nước mắt, vỗ nhẹ tay nhi tử với ý nương không sao.
“Là ta nóng nảy, trách lầm nàng, nói cho ta nghe rốt cuộc chuyện này là sao?” Lí Tùng xấu hổ trách làm nương tử, vội nói.
“Lí Tùng, ngươi đừng xen vào nữa. Đây là chuyện này của nhà tam đệ ngươi, người đứng sang một bên đi”. Cao thị cảnh cáo Lí Tùng.
Lí La thị đành im miệng. Lí Tùng cũng không hỏi nữa.
Diệp Hiên òa lên nhào vào lòng Lí Tùng vừa khóc vừa nói: “Đại cữu cữu, Hiên nhi bị đánh đau lắm nhưng Hiên nhi sẽ ngoan, cữu cữu năn nỉ tam thẩm đừng bán con đi. Khi nào con lớn con sẽ kiếm tiền trả nợ mà”.
Diệp Huyên bấm ngón tay vào lòng bàn tay đến bật máu mới có thể bình tĩnh, không lao tới ôm bào đệ vào lòng. Diệp Hiên không những trùng tên mà dáng dấp giống y hệt em trai đã mất của Diệp Huyên. Nhưng bây giờ không phải lúc xúc động, nàng phải tĩnh táo, quan sát thật kỹ để nhìn rõ quỷ kế của những kẻ lòng lang dạ sói kia.
“Không ai bán con hết, Hiên nhi ngoan nín khóc đi. Đại cữu cữu thương”. Lí Tùng nhỏ nhẹ dụ dỗ.
“Hừ, tỷ tỷ nó ăn cắp trâm vàng của tỷ tỷ ta, đệ đệ nó cũng nó là ma ốm làm hao tiền của nương ta, nó phải bán thân trả nợ”. Hổ tử nạt nộ nói.
“Hổ tử, im đi”. Lí Ngọc Yến vội mắng Hổ tử. Tên đệ đệ khốn kiếp này sao lại ngu như vậy, không thấy dân làng đang tràn đầy căm phẫn hay sao.

“Tại sao Hổ tử phải im chứ? Nhi tử ta nói đúng. Tỷ tỷ, đệ đệ nó gây họa thì thân là trưởng tử Diệp gia nó phải có trách nhiệm thay tiện nhân kia đền tiền”. Mã thị nói.
“Mã thị, ngươi nói đi đâu vậy. Vẫn nên giải quyết chuyện ăn cắp trâm này cho xong”. Cao thị im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng. Lí Ngọc Yến thở phào, cũng may vẫn còn nội tổ mẫu anh minh.
“Tên quỷ nhỏ kia, ngươi nói rõ cho mọi người ở đây có phải chính mắt ngươi thấy tỷ tỷ ngươi lấy trâm hay không?” Mã thị vội hỏi, cũng không quên phùng man trợn dọc cảnh cáo Diệp Hiên.
“Tỷ tỷ tiện nhân của ngươi đã chết, đệ đệ ngươi đang bệnh, nếu ngươi bao che tỷ ngươi, ta liền bán ngươi đi”. Hổ tử trắng trợn đe dọa Diệp Hiên.
“Không, tỷ tỷ ta không chết. Ta không tin. Là các ngươi hại tỷ tỷ ta”. Diệp Hiên gào thét.
“Ngươi không tin thì nhìn xe trâu đằng kia đi, xác tỷ tỷ người nằm ở đó đó”. Hổ tổ cười khinh nói.
“Không đâu. Là các ngươi giết tỷ tỷ ta. Ta nghe lời các ngươi sẽ đi làm nô tài, các người đừng giết tỷ tỷ, đệ đệ ta mà”. Diệp Hiên khóc, định chạy lên chỗ Diệp Huyên thì bị Lí Xảo Nhi bắt lại.
“Ngươi tên quỷ nhỏ này, ai giết tiện nhân kia chứ. Là ả tự vẫn. Là ả ăn cắp trâm của Ngọc Yến, ngươi cũng thấy mà. Ngoan, mau nói là tỷ tỷ ngươi ăn cắp trâm vàng thì ngươi không bị bán”. Lí Xảo Nhi vừa đánh vừa xoa nói.
“Các ngươi mới là tiện nhân. Tỷ tỷ ta trong sạch, tỷ tỷ ta không có ăn cắp. Là các ngươi muốn ép bán ta làm nô tài. Dọa không mua thuốc cho đệ đệ, nói sẽ gả tỷ cho tên què nên ta mới đồng ý. Bây giờ tỷ tỷ chết rồi, ta không sợ các ngươi đâu”. Diệp Hiên vừa nói vừa đá vào chân Lí Xảo Nhi.
Bị ăn đau, Lí Xảo Nhi nổi quạo định tát Lí Hiên: “Tiểu quỷ này, ngươi chết đi”.
Nhưng tay chưa kịp đánh xuống đá bị chặn lại. Lí Xảo Nhi định chửi bới kẻ cản ả nhưng nhìn thấy Diệp Huyên nắm chặt tay thì ả điếng người.
“Trả mạng lại cho ta”. Diệp Huyên gương mặt xanh xao, mắt chảy đầy huyết lệ, môi thâm tím so với quỷ đòi mạng không khác là mấy.
“Á, quỷ, quỷ”. Không những Lí Xảo Nhi, Lí Ngọc Yến cũng sợ hãi kêu lên.
Mã thị là người hét lớn nhất. Cao thị mặt trắng bệch không còn giọt máu. Hổ tử thì run sợ núp sau lưng Mã thị.
Dân làng cũng giả vờ sợ hãi, kêu ma kêu quỷ, càng làm đám cặn bã nhà Lí gia sợ mất mật.
Nương cẩu tử thấy Hứa thị định nói gì đó với Mã thị, liền cùng tiểu La thị bịt miệng mụ ta lại, lôi xuống phía sau dân làng, tránh làm hỏng kế hoạch của Diệp Huyên.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ ơi, đừng làm đệ sợ mà”. Diệp Hiên gào khóc chạy đến chỗ Diệp Huyên.
“Tiểu Hiên ngoan, đợi tỷ báo thù kẻ hại tỷ, sẽ dẫn các đệ đến nơi vui hơn”. Giọng nói khàn khàn như tu la địa ngục của Diệp Huyên làm mẫu tử Mã thị càng thêm tin Diệp Huyên là quỷ đòi mạng.
“Tiểu Huyên à, cữu cữu biết con bị oan nhưng đừng dẫn đệ đệ con đi. Cữu cữu sẽ chăm sóc nó tốt mà”. Lí Tùng phối hợp diễn với Diệp Huyên.
“Đúng đó Diệp Huyên. Thím sẽ đốt thật nhiều vàng mã cho con. Con đừng dẫn tiểu Hiên đi”. Lí La thị lau nước mắt nói.

“Biểu đệ sẽ không để tiểu Hiên và tiểu Huân bị bán đi. Huyên tỷ xin hãy yên tâm an nghĩ”. Lí Khang mắt đỏ hoe nói.
Diệp Huân trên lưng Lí Khang thê lương liên tục gọi “tỷ tỷ, tỷ tỷ”.
“Ta không cam tâm”. Diệp Huyên hung tàn nhìn đám Mã thị.
“Ta không giết ngươi, ta không có giết ngươi, đừng hại ta”. Lí Xảo Nhi sợ hãi vội van xin.
“Ngươi mắng ta là tiện nhân”. Diệp Huyên siết chặt tay Lí Xảo Nhi, làm ả đau đến nhăn răng.
“Là ta sai, ta không nên mắng ngươi là tiện nhân. Tiện nhân là ta, tiện nhân la ta”. Lí Xảo Nhi vừa nói vừa tự tát vào mặt mình.
Diệp Huyên hừ một tiếng, bỏ tay Lí Xảo Nhi ra, cười khát máu, từng bước từng bước đi tới chỗ Hổ tử.
“Ta sẽ đốt nhiều vàng mã cho ngươi, sẽ mua thuốc cho đệ đệ ngươi, cũng không đánh chúng nữa, ngươi tha cho mẫu tử ta đi”. Mã thị sợ hãi khóc lóc van xin.
“Không – thể – được”. Diệp Huyên rít từng chữ.
“Nước sông lạnh lắm. Ngươi phải cùng ta đến bờ sông, ngươi đền mạng cho ta”. Diệp Huyên đẩy Mã thị ra, lôi Hổ tử núp sau lưng mụ ta ra.
Hổ tử sợ đến nỗi tè ra quần.
“Ta không cố ý giết ngươi. Là ngươi không có sức, ta chỉ đẩy ngươi một cái, ta không cố ý giết ngươi”. Hổ tử vừa khóc vừa nói.
Diệp Hiên bóp chặt cổ Hổ tử, nói: “Ngươi sàm sỡ ta không thành nên giết ta. Trả mạng cho ta”.
“Ta không phải sàm sỡ. Ta có ý tốt muốn giúp ngươi mà. Bánh bao của tỷ tỷ gồ lên thấy rõ như vậy nhưng ngực của ngươi lại bằng phẳng. Ta hiếu kỳ mới bắt ngươi cởi áo cho ta xem. Nhưng ngươi không nghe lời, đòi bắt ta đi gặp trưởng thôn, ta tức giận mới đẩy ngã ngươi”. Hổ tử không dám giấu diếm.
“Hổ tử im miệng, có thể Diệp Huyên chưa…” Lí Ngọc Yến đỏ mặt trước lời Hổ tử, tên háo sắc khốn kiếp này nhưng rất nhanh ả lấy lại bình tĩnh, thấy có điều kỳ lạ nên vội ngắt lời Hổ tử khai chuyện xấu. Nhưng Diệp Huyên há để ả vượt mặt.
“Ngươi đổ oan cho ta ăn cắp trâm vàng, ngươi đáng chết”. Diệp Huyên hét lớn át tiếng Lí Ngọc Yến, bóp chặt cổ Hổ tử.
“Ta không còn cách nào khác. Tiểu cô nói, nếu ta không giá họa cho ngươi thì ta sẽ bị bắt đi tù. Ta không muốn đi tù”. Hổ tử tuy sợ nhưng vẫn thông minh không khai ra kẻ chủ mưu là tỷ tỷ mình.
Tuy không khai rõ Lí Ngọc Yến, nhưng với những gì cả nhà Mã thị diễn nãy giờ, mọi người thừa biết Lí Ngọc Yến cũng chả tốt lành gì.
“Ha ha ha…” Diệp Huyên ngửa mặt lên trời, cất tiếng cười to đầy thê lương.
“Trời cao làm chứng cho Diệp Huyên, từ nay Diệp Huyên ân đoạn nghĩa tuyệt với Lí gia. Ta, Diệp Huyên cũng thề với trời, ta nhất định đòi lại những oan ức của tỷ đệ ta, thù này không báo quyết lấy cái chết tẫn tế”. Diệp Huyên lạnh lùng nói.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.