Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà

Chương 15: QUẢ BỒ HÒN


Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 15: QUẢ BỒ HÒN

Trong lúc đợi tám tên nha sai trói bốn tên tiểu tặc, Diệp Huyên hỏi nhỏ Mộc Khiết vài câu.
Mộc Khiết nghe xong, hắn nhìn nhìn đám nha sai rồi gật đầu, nhưng vì Diệp Huyên thì thào to nhỏ vào tai hắn khiến hắn nhộn nhạo hết cả người, nên hắn bắt đầu mặc cả: “Lần này ta lập được đại công, nàng nhớ thưởng lớn cho ta đó”.
“Hừ, ở đâu mà công với cán hả? Không có ngươi, ta vẫn có thể xử lấy mấy tên tép đó”. Diệp Huyên nhíu mày nói.
“Bình thường nàng rất hào phóng với mọi người mà, sao lại keo kiệt với ta chứ? Đánh mấy tên tép đó ta đánh cũng mất sức lắm nha. Nhìn đi, tay ta đỏ hết rồi đây”. Mộc Khiết xòe tay ra nói.
Diệp Huyên liếc hắn, trời tối đen như mực, nàng nhìn thấy tay hắn đỏ mới lạ.
Ngưu gia cùng Trương Thạch thấy Diệp Huyên và Mộc Khiết đứng một bên nói chuyện. Họ không nghe đối thoại nhưng thấy hai người kia kẻ hừ, kẻ nhíu mày, gương mặt thì cực kỳ nghiêm túc, khiến bọn họ hiểu lầm hai người đang bàn tính cách ứng phó với đám tặc cùng nha sai, chứ nếu biết hai người đang thương lượng chuyện không đúng đắn thưởng lớn thưởng nhỏ chắc đám Ngưu gia và Trương Thạch tức sùi bọt mép mất.
Diệp Huyên thấy mọi người đang nhìn chằm chằm bên này, mà tên không biết thức thời Mộc Khiết cứ mặc cả, kì nèo giá cả. Nàng đành cắn răng gật đầu để hắn nhanh xử lý đám rắc rối này, hai bảo bối nhà nàng buồn ngủ lắm rồi.
Mộc Khiết bước qua nói vài câu với Trương Thạch cùng Ngưu Nhất. Hai người kia nghe xong hơi sửng sốt, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng Mộc Khiết.
Nha sai cầm đầu thấy trừ Mộc Khiết thì không có bất kỳ ai đi theo đến nhà thô trưởng, liền nói: “Này Diệp cô nương là người bị hại, cần đi theo chúng ta đến nhà thôn trưởng làm chứng chứ”.
“Có hôn phu ta đi báo án là được. Còn ta có việc quan trọng cần làm hơn, phải thắp đèn viết đơn kiện lên nha môn”. Diệp Huyên thong dong nói.
“Vậy chúng ta chỉ cần áp giải đám tặc này về nha môn là được, cần chi đi đường vòng đem đến thôn trưởng xử lý?” Một tên nha sai nhíu mày nói.
“Ồ, chẳng phải ta đã nói rồi sao? Mấy tên khốn kiếp này gây án trên địa bàn Lí gia thôn thì về tình hay về lý đều phải thông qua cho thôn trưởng xử lý trước. Đây được gọi là trình tự”. Diệp Huyên nhẫn nại giải thích.
Sau đó nàng tiếp tục nói: “Còn về lý do các vị nha sai đột nhiên có mặt rất đúng lúc nơi rừng núi hiểm trở để trấn áp đám khốn kiếp này, ta cảm thấy rất thú vị, cần viết rõ trong đơn kiện để huyện lệnh đại nhân tường tận. Kẻ chính nghĩa đương nhiên được khen thưởng, nếu ngược lại là kẻ gian tà thì nên trừng trị thỏa đáng, tránh có kẻ ngư ông đắc lợi”.
“Diệp cô nương chắc có hiểu lầm. Đám tặc này chúng ta đã theo dõi đã lâu, hôm nay đột nhiên thấy hành tung chúng khả nghi nên ẩn mình giám thị, quả đúng như suy đoán của chúng ta, bọn chúng dám đánh chủ ý xấu lên người Diệp cô nương”. Nha sai cầm đầu nói, hắn cố ý nhấn mạnh những câu sau.
“Ta thấy để tránh giữa đường có biến, vẫn nên áp giải bọn tặc này đến nha môn. Nhà lao dù sao vẫn nghiêm cẩn hơn lồng củi từ đường Lí gia thôn”. Sau khi trao đổi ánh mắt với đồng bọn, một tên nha sai khác nói. Bọn nha sai không tin Diệp Huyên không nhường bộ. Hừ, đợi vào thành, tin đồn phát ra thì ả đừng mong ngóc đầu dậy nổi.
Nhưng đám nha sai không ngờ Diệp Huyên đáp lại lời đe dọa của hắn bằng một thái độ dửng dưng.
“Thôi, các ngươi muốn áp giải chúng đi đâu thì đi nhanh đi. Trễ lắm rồi, tất cả chúng ta ở đây đều muốn ngủ”. Diệp Huyên che miệng ngáp nói.
Đám nha sai nghiến răng rời đi. Tại sao nữ nhân này lại khác biệt so với nữ nhân khác như vậy chứ? Nếu là nữ nhân khác đã khóc lóc, van xin, hối lộ bọn họ giải quyết trong im lặng. Thanh danh trong mắt nữ nhân này chả đáng một đồng sao?
Nhìn đám nha sai rời đi, Ngưu đại nương lo lắng hỏi: “Tiểu Huyên à, chúng ta không đi theo liệu có ổn không? Thẩm sợ bọn chúng ăn nói lung tung làm hại thanh danh con đó”.
“Thẩm đừng lo. Họ đi không bao xa đâu”. Diệp Huyên âm hiểm cười.
Một bóng người mặc hắc y cũng vội phi thân rời đi.
—-
Đám nha sai cùng đám tặc đi chưa đi được bao lâu thì nghe tiếng sói tru rợn hết cả người, lâu lâu nghe văng vẳng tiếng mèo kêu như tiếng khóc của nữ nhân, thêm tiếng xào xạc của lá cây khiến bọn họ ớn lạnh xương sống.
“Ngươi có nghe tiếng khóc của nữ nhân không?” Một nha sai nuốt nước miếng hỏi người đi kế bên.
“Có…có nghe”. Nha sai khác cầm đuốc run run nói.
“Nha sai đại ca, ta nghe nương ta nói, nếu đi đêm, lỡ có nghe bất kỳ tiếng gì lạ, không được quay đầu lại, nếu ai kêu tên mình thì cũng không được trả lời”. Một tên tặc nuốt nước miếng nói.
“Haha, các vị nha sai chớ sợ, ta sống ở đây từ nhỏ, chưa từng nghe nói có ai bị ma nhát. Mình làm việc chính trực thì sợ gì đi đêm gặp ma chứ. Vả lại chúng ta cầm đuốc sáng rực, ma sợ lửa, không dám tới gần đâu”. Mộc Khiết cười lớn nói.
Đám nha sai và đám tặc nghe Mộc Khiết trấn an thì càng bất an, vì tất cả bọn chúng đều làm đều không chính trực nha. Nếu vậy có khi nào ma sẽ nhảy ra nhát họ không?
Nghĩ vậy nên tên nha sai cầm đầu lớn tiếng nói: “Tất cả các ngươi cầm chắc đuốc cho ta”.
Hắn vừa dứt lời thì một cơn gió mạnh lao tới làm tắt hết đuốc của bọn chúng.
“Có ma. Á, ma bắt ta rồi”. Có người sợ hãi la lên.
Tiếp theo 8 tên nha sai và 4 tên tặc lần lượt ngã xuống.
—–
Một lúc sau, nhìn 12 cái “xác” được xếp ngay ngắn trong hang động thì Diệp Huyên mới phủi phủi tay, vui vẻ rời đi.
Đây là kế hoạch của Diệp Huyên đã bàn với Mộc Khiết, ban đầu đuổi khéo đám “ôn thần” này đi, tiếp đó giả ma hù bọn họ. Đợi đến lúc thích hợp cùng Mộc Khiết, Trương Thạch, Ngưu Nhất nội ứng ngoại hợp đánh bất tỉnh đám “ôn thần” này.
Mộc Khiết bái được cao sư học võ nên trong tích tắc hắn điểm huyệt được 8 tên.
Haizz, còn nàng thì lâu lắm rồi mới chơi súng điện, vậy mà chỉ thể xử lý được 2 tên, không đã chút nào hết.
“Đệ muội thân thủ thật giỏi a”. Trương Thạch chỉ xử được 2 tên, còn đa phần ở vòng ngoài cùng Ngưu Nhất đảm nhiệm “dời xác” vào hang động. Dù không rõ Diệp Huyên ra tay như thế nào nhưng thấy nàng hạ được 2 tên nam nhân cường tráng thì rất khâm phục.
“Trương đại ca quá khen. Nếu không có Trương đại ca cùng Nhất ca tương trợ thì e là muội không đại công cáo thành được”. Diệp Huyên vừa đi vừa nói.
“Người nhà cả, chớ khách sáo. Nhưng hai ngươi có thể nói cho ta biết vì sao phải đánh ngất xỉu hết bọn chúng không?” Trương Thạch thắc mắc hỏi.
“Đúng đó tiểu Huyên. Nhất ca cũng không hiểu”. Ngưu Nhất gãi gãi đầu nói.
“Đám nha sai nói bọn tiểu tặc sống ở thành, mà muội sống ở nông thôn, cách thành đến hơn 2 canh giờ đường đi thì làm sao bọn tiểu tặc lạ nước lạ cái có thể đánh hơi được muội có bạc mà mò tới chứ? Quan trọng việc muội chuyển về khu ven rừng sống mới ngày hôm nay thì chỉ có nhà Trương ca, Ngưu ca, thôn trưởng và nha môn biết. Các huynh thì bận rộn suốt cả ngày giúp muội dựng nhà tranh tạm, còn thôn trưởng thì cũng chẳng rảnh đến mức vào thành rêu rao muội có nhiều bạc muốn mua đất, vậy chẳng phải chỉ mỗi còn đám người nha môn sao?”. Diệp Huyên phân tích nói.
“Vậy ý muội là đám nha sai này vừa ăn cướp vừa la làng sao? Nếu đúng vậy thì thật đáng hận”. Ngưu Nhất tức giận nói.
“Chỉ sợ có người đứng sau chỉ điểm cho bọn chúng”. Mộc Khiết âm trầm nói.

“Bởi vậy nên muội mới tương kế tựu kế đánh bất tỉnh bọn chúng, phong tỏa toàn bộ tin tức. Nếu muội đoán không lầm thì kẻ chủ mưu phía sau sẽ biết trước sự việc, sáng mai chúng sẽ xuất chiêu. Muội không biết kế sách của chúng là gì nên tạm thời dùng tĩnh chế động trước”. Diệp Huyên nói.
Ai chả biết Lí Mạnh xưng huynh gọi đệ với đám nha sai chứ? Nên Ngưu Nhất cùng Trương Thạch nghe Diệp Huyên nói xong thì chà xát hai tay hưng phấn, bọn họ không ưa tên Lí cẩu tặc này lâu lắm rồi nha! Ngày mai nhất định bọn họ sẽ cho tên khốn kia đẹp mặt.
“Cảm tạ hai huynh hỗ trợ. Hẹn sáng mai xem kịch hay”. Mộc Khiết “bái biệt” Trương Thạch, Ngưu Nhất xong thì cười cười nắm chặt tay nhỏ hơi thô ráp của Diệp Huyên đi về nhà.
“Sau này nàng đừng làm gì hết, mọi việc cứ để ta gánh vác”. Mộc Khiết đau lòng những vết chai trên tay Diệp Huyên nói.
“Được, chỉ mong đến lúc đó ngươi đừng trốn tránh trách nhiệm là được”. Diệp Huyên cười nói.
“Sẽ không. À, món đồ chơi nhỏ trong tay nàng nhớ giữ cẩn thận, không có việc nguy cấp gì thì chớ lấy ra dùng, kẻo rước lấy họa. Ta sẽ canh chừng trước sân, tỷ đệ nàng cứ an tâm ngủ”. Trương Thạch không nhìn thấy Diệp Huyên ra tay như thế nào cũng không có nghĩa là Mộc Khiết không nhìn thấy.
Hắn không biết vật kia là gì nhưng thấy nó chỉ cần chạm vào người nào thì người đó đều co giật bất tỉnh, đủ hiểu mức độ lợi hại của nó. Nếu để kẻ gian tà biết chắc chắn sẽ gây nguy hiểm cho Diệp Huyên.
“Đã biết. Ngươi không thắc mắc vì sao ta có nó sao?” Diệp Huyên cũng không che giấu, hỏi hắn.
“Ta biết nàng có điều khó xử nên khi nào nàng có thể nói thì ta sẽ lắng tai nghe”. Mộc Khiết cười nói.
“Lần ta té sông thì thật sự đã chết, nhưng gặp cơ duyên xảo hợp mới nhặt về cái mạng, cũng lần đó ta may mắn được một quý nhân thần bí tương trợ, sau này ngươi có thấy ta dùng những món đồ lạ thường cũng đừng quá bất ngờ đó”. Diệp Huyên nửa thật nửa giả nói. Hi vọng hắn không nghi ngờ.
Mộc Khiết không nghi ngờ nhưng đổi lại làm hắn một phen sợ hãi. Hắn ôm chặt nàng, nói: “Không biết nàng có may mắn gặp thêm cơ duyên xảo hợp lần nữa hay không, nàng làm ơn tránh xa chỗ sông suối cho ta”.
“Ừ bây giờ ta biết bơi rồi, không sao đâu”. Diệp Huyên vỗ lưng trấn an hắn.
“Nghe lời ta”. Giọng hắn quả quyết.
“Được được, nghe ngươi, sau này tránh xa sông suối”. Diệp Huyên thở dài nói.
“Quý nhân thần bí đó là nam tử?” Hắn sực nhớ, giọng âm trầm hỏi.
“Nam tử cái gì, là một đôi phu thê. Ngươi bớt chua cho ta, nếu không cút “. Diệp Huyên liếc hắn nói.
“Hắc hắc, ta chỉ muốn hỏi rõ để sau này có dịp cảm tạ người ta thôi”. Mộc Khiết cười làm hòa.
“Không có cơ hội gặp lại đâu. Họ ném cho ta đống đồ rồi đến thế giới khác”. Diệp Huyên bịa lý do nói. Nhưng cũng không hẳn bịa, bởi hai vợ chồng đại gia người kia đúng là ném cho nàng rất nhiều nhân sâm và ngọc trai.
Mộc Khiết nghe xong thì thở dài nói: “Ừ, coi như là ân nhân, vậy đến ngày giỗ, nàng nhớ đốt nhiều vàng mã tạ lễ cho họ”.
“Họ không có chết, chỉ sống ở thế giới khác thôi”. Diệp Huyên trợn mắt nói.
Haizz, thôi không nên đôi co với hắn, bởi sự huyền ảo kiếp trước kiếp này, nàng là người trong cuộc còn không thể lý giải nổi, huống chi hắn.
Mộc Khiết đưa Diệp Huyên về tận nhà xong, mới quay về nhà mình rồi đánh xe ngựa đến sân nhà nàng.
Đêm nay hắn ngủ trong xe ngựa, để tiện trấn giữ cửa nhà Diệp Huyên.
Diệp Huyên thấy Diệp Hiên cũng đã không còn đau bụng nữa, nàng mới an tâm ngủ.
—–
Lúc ba tỷ đệ Diệp Huyên say giấc nồng thì Lí Mạnh vẫn còn chông đèn chờ người.
“Này cha Hổ tử, ngươi định không ngủ thật sao?” Mã thị che miệng ngáp nói.
“Đáng lý bọn họ làm xong chuyện sẽ tới báo ta. Nhưng hơn nửa đêm rồi vẫn chưa thấy động tĩnh gì. Tiện nhân kia rất gian trá. Ta nghi giữa đường có biến”. Lí Mạnh âm trầm nói.
“Cha nói như vậy có nghĩa là đám nha sai kia thất thủ sao?” Lí Ngọc Yến lo lắng hỏi.
“Ngươi mau đến nhà nương ngươi, báo ngừng lại hết mọi việc, cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Mau mau đi”. Lí Mạnh nói với Mã thị.
“Trời đất, đêm hôm khuya khoắt, sao ngươi bắt ta đi? Ta không đi. Có gì ngày mai đi”. Mã thị nóng nảy nói.
“Được, ngươi không đi thì đợi ngày mai cả nhà nương ngươi cùng cả nhà này đều bị quan binh đến bắt”. Lí Mạnh nói.
Hắn trong người đầy thương tích, đi đứng bất tiện, chứ nếu không thì sẽ tự mình đi, không cần đến cái nữ nhân ngu si lười biếng này.
“Ngươi nói sao? Nghiêm trọng vậy hả? Thôi được rồi để ta đi”. Mã thị sợ hãi nói, vội chạy vô buồng khoát thêm áo choàng.
“Ngươi đánh thức Hổ tử cùng đi đi. Ngươi đi một mình ta không yên tâm. Nhớ nói rõ là tuyệt đối không được để lộ bất cứ chuyện gì. Xem như chưa biết gì, hiểu chưa?” Lí Mạnh nhắc nhở.
Mã thị gật đầu, đánh thức Hổ tử, vội vàng chạy về nhà mẹ đẻ Mã gia một chuyến.
Đêm nay, Khâu huyện lệnh cũng không được say giấc nồng với tiểu thiếp, hơn nửa đêm có người đạp cửa lôi hắn dậy.
—–
Trời chưa sáng, Diệp Huyên đã tranh thủ nhóm lửa nấu đồ ăn sáng. Vo một cân gạo nấu một nồi cháo thật to.
Lấy tim heo hôm qua mua rửa sạch rồi cắt lát nhỏ.
Nàng cũng lấy tiếp 2 con bào ngư viền xanh thượng hạng của Úc trong không gian ra cắt thật nhỏ rồi thả vô nồi ninh nhừ hơn nửa tiếng.
Ở hiện đại, Diệp Huyên mua được hai thùng bào ngư viền xanh thượng hạng của Úc, mỗi thùng 20 ký. Bào ngư được đóng bao nhựa ép chân không, mỗi con to bằng lòng bàn tay, nặng hơn 200 gram.
Trong lúc đợi cháo chín, Diệp Huyên bắt chảo nóng, đổ dầu nành, bỏ thêm hành tím cắt mỏng phi lên cho thật thơm.
“Sao nàng dậy sớm vậy?” Mộc Khiết từ đằng sau ôm eo Diệp Huyên, khẽ hỏi. Hắn sớm đã bị mùi thơm thức ăn hấp dẫn làm tỉnh giấc.

“Ta sợ lát nữa ngươi đói, không có sức để lát nữa còn đi “đánh giặc” nên tranh thủ dậy sớm nấu cháo tim heo. Đi lấy cái bát tới giúp ta”. Diệp Huyên khẽ nghiêng mặt, rất tự nhiên hôn lên má hắn, nói.
Tim Mộc Khiết run lên một cái, hắn cố kìm chế xao động trong người, chạy thật nhanh đi lấy bát và muỗng.
Bát và muỗng là do Ngưu đại nương cho mượn.
Diệp Huyên múc cháo bỏ thêm hành phi, hành tươi, gừng sợi và tiêu.
“Cháo nóng lắm, ăn từ từ thôi đó”. Diệp Huyên nhắc nhở nói.
“Ừ, nàng cùng ăn với ta luôn đi”. Mộc Khiết nói.
Diệp Huyên nghĩ chút nữa sẽ rất bận rộn nên gật đầu tranh thủ ăn sáng cùng Mộc Khiết.
Hai người bưng cháo ra bàn thạch ngồi ăn.
Do chưa có bàn ghế, nên hôm qua Mộc Khiết cùng Ngưu gia khiêng về một tảng đá lớn làm bàn, bốn tảng đá vừa làm ghế, toàn bộ đặt ngoài sân.
Mộc Khiết ăn no nê xong, thong dong đi đến chỗ “nghĩa địa”. Trước khi giả làm “xác chết” thì Mộc Khiết khai giải huyệt đạo cho đám nha sai và tiểu tặc. Chờ bọn chúng tỉnh lại, Mộc khiết lại giả hồ đồ nói có lẽ tối qua bị “ma giấu” trong hang động, cũng may “ma” chỉ muốn đùa giỡn, không có ý muốn mạng bọn họ.
Đám nha sai và tiểu tặc nghe xong thì không nghi ngờ gì hết, chỉ run rẩy tay chân, lồm cồm bò dậy vội rời đi, nhưng Mộc Khiết cố ý đi lòng vòng, hại bọn chúng đến hơn nửa canh giờ mới vào được thôn.
—–
Song đó, Diệp Huyên sắp xếp xong nhà cửa thì nhờ Ngưu đại thẩm trông giúp hai đệ đệ, rồi leo lên xe trâu của Trương Thạch cùng Ngưu Nhất đi vào thôn.
Nhưng họ đi chưa tới thôn bị Khâu huyện lệnh mang theo binh lính cùng cha con thôn trưởng Lí Thành, Lí Phong và một số thôn dân “chặn đường”.
Khâu huyện lệnh nhìn có vẻ khá nhếch nhác, quan phục không chỉnh tề, tóc tai thì bị rơi ra khỏi mão.
Diệp Huyên, Trương Thạch và Ngưu Nhất đành xuống xe khấu kiến hắn nhưng Khâu huyện lệnh vội nói không cần đa lễ rồi hỏi Diệp Huyên: “Diệp cô nương trên đường đi tới đây có gặp nha sai nào của bản quan không?”
“Sáng nay tiểu nữ không có gặp, nhưng tối qua thì có thấy”. Diệp Huyên vừa nói vừa quan sát thái độ của đám người Mã gia đứng lẫn trong đám đông.
“Cô nương gặp chúng ở đâu? Tám tên khốn kiếp đó dám thông đồng với kẻ bên ngoài trộm đồ ở nha môn. Bản quan đang truy lùng bọn chúng”. Khâu huyện lệnh tức giận nói.
Diệp Huyên nhíu mày, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tiểu nữ không rõ chuyện gì, nhưng đúng là tối qua nhà tiểu nữ có tặc nhớ thương, nhưng rất may Mộc hôn phu của tiểu nữ sớm phát giác, tương kế tựu kế tóm hết bọn chúng. Chỉ có điều lạ là lúc bắt xong đám tiểu tặc thì đột nhiên có tám vị nha sai xông vào tranh công. Sau đó nha sai nói sẽ áp giải đám tiểu tặc về nha môn, lúc đó có hôn phu của tiểu nữ đi theo làm chứng nữa”.
“Bẩm đại nhân, thảo dân thấy hành vi của tám vị nha sai kia có rất nhiều khả nghi, điển hình như sau khi bắt đám tiểu tặc, không chịu áp giải đi, cố tình nán lại phân tích đủ mọi tình huống không hay, giống như muốn yêu sách điều gì đó”. Ngưu Nhất nói.
“Đại nhân, điều kỳ lạ là từ sáng giờ tiểu nhân không nhìn thấy Mộc đệ quay trở lại, nghĩ chắc sinh chuyện nên mới cùng Diệp muội định đánh xe vào thành một chuyến, không ngờ gặp các vị ở đây”. Trương Thạch khôn khéo nói.
“Huyên muội, đám tặc kia có gây thương tích gì cho các ngươi không?” Lí Phong lo lắng hỏi.
Diệp Huyên phớt lờ Lí Phong, chắp tay nói với Khâu huyện lệnh: “Đại nhân, tiểu nữ sáng hôm qua mới mua đất thì tối có tặc đến, điều này không phải trùng hợp, mong đại nhân vì bá tánh trừng trị kẻ tà ma”.
Mọi người nghe xong thì bàn tán xôn xao.
“Diệp gia mua đất ven bìa rừng đến sáng hôm nay nói ra ta mới biết, mà ta là người trong thôn còn chưa biết, đám tặc kia ở chỗ khác tới lại sớm biết, chắn chắn có người tiết lộ rồi”. Một thôn dân bình luận nói.
“Đúng là có mờ ám”. Một người khác bình luận nói.
“Mộc Khiết phá vỡ kế hoạch của đám tặc kia nên hắn chắc lành ít dữ nhiều rồi”. Người khác nói.
“Hắn là thổ phỉ thì làm gì có chuyện dữ gì chứ. Ta thấy chín phần, hắn nhất định đã thông đồng cùng đám tặc kia làm chuyện xấu rồi”. Mã Đại cười khinh nói.
“Đúng đúng, nương cũng nghĩ như con, hắn nhất định cùng phe với đám tặc kia”. Mã đại nương nói.
Tiếp theo vô số người đều tán đồng vu oan cho Mộc Khiết.
“Các ngươi nói Mộc Khiết là thổ phỉ chẳng khác nào mắng vào mặt huyện lão gia cùng thôn trưởng là ngu xuẩn có mắt như mù, dám để cho một tên thổ phỉ an nhiên sống dưới mí mắt của mình bao năm qua sao?” Diệp Huyên khẽ cười, lạnh nhạt nhìn Khâu huyện lệnh và Lí Thành, nói.
Lí Thành thầm than trong lòng, hắn vốn định họp thôn dân trả lại thanh danh trong sạch cho Mộc Khiết, nhưng e là đã muộn, mặt mũi hắn coi như đã mất sạch.
“Mắt chó nào của các ngươi thấy Mộc đệ cướp của giết người hả? Khi đó ta cùng Mộc đệ hỗ trợ quan sai bắt thổ phỉ, chúng ta không nhận được một lời khen mà còn phải ngồi nhà lao 10 ngày. Hừ, nếu sớm biết thói đời bạc bẽo như vậy, chúng ta khi đó không nên từ chối ý tốt làm hộ vệ cho Yến vương, tuyệt không trở về cái thôn vô ơn này”. Trương Thạch tức giận nói.
Đám Mã gia và những ngươi khác thót trong lòng, họ chỉ muốn bôi nhọ tên Mộc Khiết kia thôi, chứ nào dám động lên đầu thái tuế.
Còn Khâu huyện lệnh nghe nhắc đến Yến vương thì tay chân run hết. Hai vị ngũ phẩm cùng tứ phẩm ở kinh thành, hắn đã đối phó không nổi rồi, nay lại lòi ra thêm một vương gia hàng thật giá thật, đây là muốn mạng hắn sao? Nhìn gã nam tử kia tức giận bất bình đỏ hết cả mặt, e là không dám nói dối.
“Bản quan tại đây xác nhận lại một lần nữa là đám thổ phỉ xưng vương ở núi Tam Sơn đã bị tiêu diệt hết vào cách đây 2 năm. Bên cạnh đó, bản quan thừa nhận khi đó đã thiếu anh minh khi bắt nhầm người là Mộc Khiết cùng vị nam tử này. Người nào trong các ngươi khi nãy bôi nhọ thanh danh của Mộc Khiết thì tự vả vào miệng 10 cái cho ta. Còn ngươi Lí Thành, thân là thôn trưởng, ngươi lại để thôn dân của mình vô cớ bị hàm oan sao? Ngươi cũng tự tát vào mặt 10 cái đi”. Khâu huyện lệnh dù nhếch nhác, nhưng thanh âm vẫn lộ ra sự uy nghiêm của mệnh quan triều đình.
Lí Thành, Lí Phong nghe xong sửng sờ.
“Đại nhân à, nể tình thôn trưởng lập nhiều công cho Lí gia thôn, mong đại nhân giơ cao đánh khẽ, miễn 10 cái tát cho thôn trưởng, đổi lại chỉ cần nhận lỗi với hôn phu ta là được”. Diệp Huyên nói. Tương lai nàng phải an cư lạc nghiệp ở Lí gia thôn nên không cần xé mặt với thôn trưởng.
“Được. Trừ thôn trưởng miễn tát, những người khác vừa tự tát vừa phải cúi đầu nhận lỗi với hôn phu của Diệp cô nương”. Khâu huyện lệnh nói.
Những người bị “họa từ miệng” không dám chần chờ, tự tát vào miệng mình. Họ dù dốt đặc, sống ở nông thôn nhưng vẫn biết không nên đụng chạm đến vương thất. Mộc Khiết quen biết với Yến vương, dù không biết giao tình kia sâu hay cạn nhưng tốt nhất không nên đụng chạm đến “người” của Yến vương.
Hai mẫu tử Mã gia vừa tát vừa hối hận đến xanh ruột, sớm nên nghe lời của Mã thị, không nên gây chuyện thị phi.

Đột nhiên có một người lớn tiếng nói: “Mộc Khiết đang đi cùng nha sai tới kìa”.
Mọi người đồng loạt quay lại, đúng là thấy Mộc Khiết đang cùng đi với 12 người nhếch nhác.
Không đợi đám nha sai kia lên tiếng, Khâu huyện lệnh đã sai binh lính nhét vải vào miệng chúng, trói lại rồi áp giải đi.
Trước khi rời đi, Khâu huyện lênh nói với thôn dân: “Bản quan sẽ trừng trị đám khốn kiếp này thật thỏa đáng. Riêng Mộc Khiết có công bắt gian tặc, bản quan nhất định trọng thưởng. Các ngươi nhớ chú ý mồm miệng của mình cho thật cẩn thận, nếu lần sau bản quan nghe được điều gì sai sự thật, thì không chỉ đơn giản tự tát 10 cái vào mặt đâu, mà nhất định sẽ đưa kẻ đó đi lưu đày”.
Mộc Khiết ngẩn người khi thấy từng người từng người đến cúi đầu nhận lỗi với hắn, trong đó có cả Lí Thành thôn trưởng.
“Do ta hồ đồ nên hai năm qua làm ngươi thiệt thòi. Mong ngươi tha thứ cho sự hồ đồ của ta”. Lí Thành chân thành nói.
“Là người cùng thôn nên Mộc Khiết không muốn để bụng làm chi. Ai muốn mắng chửi ta, Mộc Khiết này có thể không so đo, nhưng nếu kẻ nào dám đụng đến hôn thê Diệp Huyên của ta, đừng nói lưu đày, dù bị chém đầu thì ta quyết tắm máu cả nhà hắn. Mộc Khiết này nói được làm được”. Mộc Khiết nói xong, liền dùng tay đấm thật mạnh vào tảng đá cỡ 30 ký gần đó.
Nhiều người đều hít lạnh kinh hãi, nhất là đám người Mã gia khi nhìn thấy tảng đá đang “sống” sờ sờ, nhưng bị một cú đấm của Mộc Khiết “phanh thây” thành 8, 9 mảnh nhỏ.
Xong xuôi hết mọi việc, mọi người giải tán về nhà. Ngưu Nhất muốn đi vào thôn tìm thợ phụ xây nhà cho Diệp Huyên nên không đi chung với Diệp Huyên, Mộc Khiết và Trương Thạch về nhà.
“Ngươi thật hồ đồ, có nhiều cách để thể hiện bản thân, khi không lại tìm cách cực đoan đập bẻ tảng đá chi vậy? Bây giờ thì hay rồi, tay đổ máu rồi thấy chưa?” Diệp Huyên vừa mắng vừa dùng khăn tay cột lại vết thương đang rỉ máu trên tay Mộc khiết.
“Hắc hắc, nàng đừng lo chỉ vết thương nhỏ, không sao đâu, qua hai ba ngày sẽ lành”. Mộc Khiết cọ cọ vào cổ nàng, cười nói.
“Im ngay. Về nhà ta sẽ xử lý ngươi sau”. Diệp Huyên đẩy hắn ra, nói.
Mộc Khiết rất biết nghe lời, im lặng để Diệp Huyên băng vết thương cho hắn.
Trương Thạch đánh xe bên ngoài thì khẽ cười, huynh đệ bằng hữu bọn hắn thật có “duyên” với số thê nô a.
—–
Chờ Diệp Huyên về nhà thì Trương Thạch đánh xe trâu về nhà mình.
“Sao rồi tiểu Huyên, họ Lí kia có làm khó con không?” Ngưu đại nương sốt ruột hỏi.
“Dạ không có, lần này xem như hắn may mắn, nhưng có huyện lệnh răn đe, cả nhà hắn sẽ không dám gây chuyện nữa đâu”. Diệp Huyên nói.
“Ừ, nếu con vô sự thì thẩm về nhà nhặt trứng gà đây, chút nữa Nhị ca con sẽ đem vào thành bán”. Ngưu đại nương nói.
“Con cũng đang cần trứng ăn, thẩm để lại cho con 3 chục trứng đi, con gửi lại bạc cho thẩm”. Diệp Huyên nói.
“Được, lát thẩm mang qua cho con”. Ngưu đại nương cười gật đầu. Bà nuôi 20 con gà, trong đó có 8 con gà mái đang đẻ, thu 8 quả trứng mỗi ngày, cách 4 ngày thì mang vào thành bán. Nay Diệp Huyên mua một lèo 30 quả thì Ngưu Nhị không cần mất công vào thành bán.
Tiễn Ngưu đại nương về, Diệp Huyên bước vào nhà, lấy thùng y tế trong không gian ra.
Sau đó, nàng bắt Mộc Khiết ngồi xuống ghế đá, lấy cồn rửa vết thương trên tay hắn, tiếp theo thoa thuốc cầm máu, trị thương. Sau cùng bắt hắn uống hai viên thuốc kháng sinh trị nhiễm trùng và đau nhức.
“Cấm ngươi đụng nước trong 3 ngày”. Diệp Huyên thu dọn thùng y tế nói.
Mộc Khiết xoay tròn mắt, cười hắc hắc nói: “Vậy ta phải nhịn tắm trong 3 ngày sao? Rất khó chịu nha. Hay nàng tắm giúp ta”.
“Hừ, ngươi tắm cùng bọn tiểu Hiên, hai đứa nó sẽ chiếu cố tốt cho ngươi”. Nói xong nàng thu dọn thùng y tế vào nhà. Nàng không muốn mất thời gian với cái tên mặt dày này nữa.
Do tối qua thức đến hơn nửa đêm nên hai huynh đệ Diệp Hiên, Diệp Huân vẫn còn ngủ.
Diệp Huyên nhẹ nhàng đánh thức từng đứa.
“Bảo bối, còn đau bụng nữa không?” Diệp Huyên ôm Diệp Hiên hỏi.
“Dạ hết đau rồi tỷ, nhưng đệ muốn ngủ nữa”. Diệp Hiên giọng còn ngáy ngủ nói.
“Đệ ngủ tiếp thì nồi cháo tim heo của tỷ làm sao bây giờ? Cháo tim heo ngon lắm. Mộc ca đã ăn hết hai bát to rồi kia”. Diệp Huyên cười khẽ, dụ dỗ nói.
“Tỷ không chừa cháo cho đệ sao?” Diệp Huân kế bên gấp gáp ngồi dậy hỏi.
“Đương nhiên là có chừa phần cho hai đệ, nhưng để lâu cháo nguội không ngon à nha. Thôi hai bảo bối của tỷ dậy đi, ăn cháo xong, tỷ dẫn còn đệ đi bắt cá chịu không?” Diệp Huyên nói.
“Dạ chịu”. Hai nhóc sinh đôi gập đầu đồng thanh đáp.
Dụ hai đứa sinh đôi rời giường, Diệp Huyên tranh thủ xếp mền lại.
Haizz, nàng thật thiếu sót, mua mền nhưng chưa kịp làm gối, cũng quên mua mùng, hại buổi tối dù đã thoa kem chống muỗi nhưng mấy con muỗi đáng ghét kia vẫn cứ bay vo ve quanh tai, làm bực mình dễ sợ.
Xem ra nàng phải vào thành mua sắm thêm đồ đạc mới được.
—-
Tại Lí gia.
“Nghĩ lại thật đáng sợ, nếu chúng ta vội vàng manh động, e là Khâu đại nhân sẽ bắt chúng ta lưu đày quá”. Mã thị vỗ ngực sợ hãi nói.
“Ta thì không may mắn như các ngươi, bị phạt tự vả miệng, thật là nhục nhã”. Mã đại nương tức giận nói.
“Cũng do nương không nghe lời ta nói. Mau đưa mặt để ta thoa thuốc cho”. Mã thị nói.
“Không biết bọn nha sai vô dụng kia có sợ tội khai ra cha hiến kế hay không?” Lí Ngọc Yến vò khăn lo lắng nói.
Mã thị cùng Mã đại nương nghe xong cũng lo lắng không kém.
Kế hoạch của họ là sẽ lợi dụng việc Diệp Huyên bị tặc lẻn vào nhà, sau đó thả tiếng gió ả bị đám tặc kia khinh bạc. Dù sự thật ả không bị khinh bạc thì với tiếng đồn nhơ nhuốc kia chắc chắn sẽ để lại vệt đen suốt đời, sẽ bị tất cả mọi người xem thường. Bất kể nam nhân nào có thê tử bị mang tiếng nhục nhã như vậy, chắn chắc sẽ không bao giờ hài lòng. Cuối cùng, nếu không bị bỏ thì cả đời phu thê ả sẽ không hài hòa.
Âm mưu quả nhiên thâm độc!
Nếu Diệp Huyên biết âm mưu này, nhất định sẽ liếc mắt khinh thường bọn họ, nếu Mộc Khiết là nam nhân hẹp hòi thì nàng sẽ đá bay hắn, cả đời sống vui vẻ với hai đệ đệ, cần chi một trượng phu không bao dung chứ.
Còn nếu Mộc Khiết biết âm mưu này, nhất định đưa Diệp Huyên của hắn đến chỗ khác sống vui vẻ hơn thì sợ gì lời đám tiếu ghê tởm kia. Nhưng trước khi hắn nhất định phải trừng trị những kẻ hại hôn thê mình, nam thì thiến, nữ thì cạo trọc đầu.
“Tiếc thật, kế hoạch hoàn hảo như vậy lại thất bại”. Mã thị cay cú nói.
“Thôi, ngươi từ nay bớt sân si với Diệp gia đi. Mộc Khiết kia có quen biết với Yến vương đó. Các ngươi kiếm chuyện với chúng, thế nào cũng xảy ra chuyện, còn liên lụy đến cả nhà ta đây”. Mã đại nương nói.

“Nhưng cục tức này, ta nuốt không trôi”. Mã thị cãi lại.
“Hay ngươi muốn nhìn trượng phu ngươi đeo gông, cả nhà ngươi bị lưu đày hả? Nếu các ngươi muốn gây chuyện thì tính toán cẩn thận, đừng làm liên lụy đến đệ đệ của ngươi. Bộ xương già này của ta, vẫn cần hắn chiếu cố đó”. Mã đại nương nói xong bỏ về.
“Lí Mạnh đâu? Hắn đâu rồi?” Lí Tùng quần áo còn lắm bùn chạy vào, cáu gắt hỏi. Sáng sớm, hắn ra đồng bón phân cho lúa mì, không ngờ mới bón được 2 mẫu thì có người báo cho hắn biết chuyện lùm xùm sáng nay. Không phải hắn nghĩ xấu cho đệ đệ ruột mình, nhưng đám nha sai kia rõ ràng hôm qua có đến nhà tam đệ uống vài chén. Tám chín phần chuyện này có lên quan đến Lí Mạnh.
“Đại bá, cha ta được Khâu huyện lệnh mời đến nha môn để hỗ trợ tra án rồi”. Lí Ngọc Yến không thích Lí Tùng, nhưng vẫn mềm mỏng nói.
“Hỗ trợ hay là bị điều tra?” Lí Tùng cười lạnh nói.
“Này Lí Tùng, ngươi chớ lộng ngông, bôi nhọ trượng phu ta. Dù sao cũng đã phân gia, mời người cút khỏi nhà ta”. Mã thị chống nạnh nói.
“Ngươi khỏi đuổi, ta cũng chán ghét đứng ở đây. Nhưng sẵn đây ta nói luôn, nếu để ta biết các ngươi muốn hại cháu ta, ta tuyệt đối không bỏ qua, sẽ thỉnh thôn trưởng đuổi các ngươi ra khỏi thôn. Các ngươi cứ liệu mà gây họa”. Lí Tùng nói.
“Đại bá phụ, do nương trong người không khỏe nên mới lỡ lời. Đại bá chớ trách nương. Đợi lát cha về, ta sẽ báo cho đại bá biết”. Lí Ngọc Yến vội trấn an Lí Tùng.
Lí Tùng nhíu mày không nói gì, phất tay rời đi.
“Nương, sao người lại nóng vội như vậy. Cha bị Khâu huyện lệnh mời đi rất lâu vẫn chưa về, không biết có xảy ra chuyện gì không. Nếu xảy ra chuyện thì chỉ còn mỗi đại bá, nhị bá có thể cứu cha thôi. Ngươi rạch ròi với đại bá, đến lúc đó, ai cứu cha đây?” Lí Ngọc Yến dậm chân nói.
“Thì nhờ nội tổ mẫu con lên tiếng là được”. Mã thị không cho là đúng nói.
Lí Ngọc Yến không muốn tranh cãi với Mã thị, chấp tay trước ngực, trong lòng thầm cầu xin Phật tổ cứu Lí Mạnh vượt qua tai kiếp lần này.
—–
Tại phủ đệ huyện lệnh.
“Ngươi khỏi chối cãi nữa, ở đây chỉ có ta với ngươi. Bao năm qua ngươi bày mưu cho đám nha sai kia bòn rút bạc của dân chúng, chuyện không thường xuyên, cũng không to tát gì nên ta mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho các ngươi. Nhưng lần này các ngươi thật không có mắt chọc tới Diệp gia. Ta nói ngươi biết, Diệp Huyên kia có Trần đại nhân chống lưng, phía sau còn có Lôi học sĩ, nay lại thêm gã Mộc Khiết kia có giao tình với Yến Vương. Các ngươi ngại mình sống lâu sao?” Khâu huyện lệnh nói.
“Dạ do tiểu nhân bị ma xui quỷ khiến mới gây ra chuyện. Xin đại nhân thương tình thảo dân bao năm qua trung thành với người, xin chỉ điểm cho thảo dân sửa chữa”. Lí Mạnh nghe hai chữ “Yến vương” thì run sợ nói.
“Giờ biết sợ rồi sao, nhưng đáng tiếc lần này ta hết cách. Trần đại nhân rất khôn khéo, để lại thuộc hạ ngầm bảo hộ Diệp Huyên. Tối qua các ngươi gây án lớn như vậy, làm hại ta đang ngủ bị tên thuộc hạ kia lôi dậy. Hắn nhất định sẽ báo lại với Trần đại nhân. Nếu ta bao che, xử lý qua loa, cái ghế tri huyện này của ta e là sẽ bị đổi mất”. Khâu huyện lệnh nói.
Sau đó Khâu huyện lệnh nói tiếp: “Ta đã giữ chức tri huyện đã 2 nhiệm kỳ, chỉ còn 2 năm nữa sẽ được điều đi nơi khác. Ta không muốn trong thời gian này lưu lại nhược điểm, nhưng vì ngươi, ta đem vụ án xủ kín, còn không ngại vu khống thí chốt đám nha sai kia, ngươi có biết vì lí do gì không?”
Lí Mạnh sợ hãi, vội quỳ xuống nói: “Xin đại nhân cứu thảo dân. Xin đại nhân cứu thảo dân”.
“Bao năm qua ngươi hiếu kính với ta, ta nhớ rõ. Mà bản thân ngươi không chịu yếu kém nên tiền đồ khó nói trước. Nếu ngươi có cách làm cho đám nha sai kia không khai ra ngươi là kẻ hiến kế hại Diệp gia thì ta sẽ châm chước bỏ qua cho ngươi”. Khâu huyện lệnh nghĩ đến Lí Mạnh dù gì cũng đối xử không tệ với hắn nên mắt nhắm mắt mở lần cuối, nói.
“Dạ đội ơn đại nhân chỉ điểm”. Lí Mạnh dập đầu tạ ơn rồi vội về lại Lí gia thôn. Hắn đương nhiên biết cách lấp miệng những kẻ kia.
Vừa về đến nhà, Lí Mạnh quỳ gối xuống trước mặt Cao thị: “Nương, người nhất định phải cứu ta. Nếu không ta sẽ chết đó”.
Cao thị đang ngắm nghía mấy xấp tơ lụa nhị nàng dâu Tạ thị tặng thì bị Lí Mạnh làm cho giật mình: “Lão tam, ngươi làm sao vậy? Mau mau đứng lên, không được nói chết chóc xui xẻo”.
“Nương, người phải cứu ta”. Lí Mạnh kẻ rõ mọi việc cho Cao thị nghe.
“Ta rốt cuộc chọc vào sao quả tạ gì mà tiện nhân kia như âm hồn bất táng, ám hại hết người này người khác trong gia đình ta vậy”. Cao thị tức giận nói.
“Nội tổ mẫu, trước mắt người cứu cha con đi, rồi muốn la mắng gì cũng được”. Lí Ngọc Yến bước vào thấy Lí Mạnh quỳ, cũng quỳ theo cầu xin Cao thị.
“Thôi được rồi. Để ta nghĩ cách, 80 lượng bạc không phải con số nhỏ. Để ta nói với lão nhị xem sao”. Cao thị gật đầu nói.
“Nương khỏi mất công hỏi con, con nghe hết tất cả rồi. Dù sao cũng là huynh đệ ruột thịt gặp hoạn nạn nên con sẽ cho đệ ấy mượn 50 lượng bạc, nhưng phải viết khế nợ đàng hoàng, số còn lại tự đệ ấy bù vô đi”. Lí Bách bước vô nói. Động tĩnh lớn như vậy, hắn đứng ở ngoài đã nghe rõ mồn một.
“Nhị bá à, cùng là thân thích, cần chi viết khế ước rờm rà”. Mã thị khó chịu nói.
“Tam đệ muội à, ta là thương nhân nên làm việc gì cần phải có giấy tờ rõ ràng. Nếu các ngươi thấy rườm rà thì đi tìm người khác vay 50 lượng đi”. Lí Bách nhẹ nhàng nói.
“Thì ta chỉ nói vậy thôi, người trong nhà chớ làm khó nhau. Cha không có chia ruộng cho Mạnh ca, mà hắn bây giờ cũng không làm ở nha môn nữa. Bốn miệng ăn ở nhà chúng ta phải làm sao đây? Cùng là thân thích nhị bá có thể cho chúng ta một nửa bạc kia được không?” Mã thị giả vờ đáng thương nói.
“Vì là thân thích nên 50 lượng bạc kia ta không lấy lời, cũng như ta đã nói, nếu các ngươi cảm thấy được thì ta cho mượn, không thì tìm người khác đi”. Lí Bách nói.
“Được, đệ mượn”. Lí Mạnh cắn răng nói.
Sau đó, Lí Mạnh viết khế ước mượn nợ, bên dưới khế ước có ấn chỉ của người làm chứng là Cao thị, Lí Xảo Nhi và Mã thị.
Cầm 50 lượng bạc của Lí Bách, thêm 30 lượng bạc của Lí lão tử để lại, Lí Mạnh vội chạy vào thành lần nữa.
Lí Mạnh đã thuyết phục được 8 tên nha sai không khai tên hắn ra, nhưng Lí Mạnh rất khôn lanh, không muốn để lại nhược điểm để sau này đám nha sai moi tiền của hắn. Nên lúc giao 10 lượng bạc cho 8 tên nha sai, Lí Mạnh bắt từng tên nha sai cùng người nhà bọn chúng viết cam kết, nếu chúng thất ước thì thân thích của chúng sẽ đồng thời phạm tội đồng lõa nhận hối lộ.
Nhờ sự nhìn xa trông rộng của hắn đã giúp giải trừ những hiểm họa về sau.
Tuy nhiên do lớp vết thương bị roi quất, lớp bị Lí Tùng đánh, cộng thêm mấy ngày nay hắn mất ngủ suy tính hại người, nghỉ ngơi không tốt nên khi “bịt miệng” đám nha sai xong, hắn liền bất tỉnh tại chỗ. Mã thị phải thỉnh đại phu trong thành bắt mạch hốt thuốc, tốn hết gần 10 lượng bạc thì Lí Mạnh mới khôi phục tốt lại.
—–
Ngưu Nhất, Ngưu Nhị, Ngưu Tam cùng Mộc Khiết, Diệp Huyên khảo sát khu đất ven rừng chọn gỗ làm cột nhà và đóng giường tủ.
Chọn được cây thì huynh đệ Ngưu gia dùng dao khắc lên làm dấu, lựa được tầm 5 cây thì họ sẽ đốn hạ từ từ rồi chuyển về xử lý. Những cây được chọn đã phần cao tầm 10m, thân thẳng tắp, đường kính phải đạt tới 30 cm.
Trong lúc khảo sát “địa bàn” của mình, Diệp Huyên phát hiện ra khu đất của mình có rất nhiều cây bồ hòn đã trưởng thành cao 8m, có đến 5, 6 cây. Đáng tiếc quả của chúng chưa lớn, chắc khoảng 2 tháng nữa mới chín.
“Quả này chín có mùi thơm như đường nhưng ăn vào cực kỳ đắng chát”. Mộc Khiết nhớ lại chuyện “bi thương” thời thơ ấu nói. Khi đó hắn còn nhỏ không biết quả này đắng nên bị đám trẻ trong thôn dụ ăn. Ăn một lần tởn tới già. Vị đắng của nó không phải thường đâu.
Diệp Huyên đương nhiên biết quả bồ hòn không ăn được nhưng ở hiện đại đối với những tín đồ ưa dùng sản phẩm thiên nhiên, không gây ô nhiễm môi trường thì tất nhiên sẽ chọn quả bồ hòn như một loại xà phòng tự nhiên để giặt tẩy quần áo, rửa sạch chén bát.
Quả bồ hòn có tên tiếng Anh là Soap-nut tree.
Diệp Huyên có nhiều áo choàng lông, len và đồ lụa, tất cả đều không chịu được tính kiềm của xà phòng nên Diệp Huyên chọn quả bồ hòn để giặt tẩy.
“Khiết báo lại với mọi người đánh dấu những cây bồ hòn này lại, nhưng nhớ là đừng chặt, ta muốn trồng chúng”. Diệp Huyên nói.
“Tiểu Huyên không lẽ cái quả đắng chết người này có thể dùng được như mấy quả điều nhuộm sao?” Mộc Khiết nghi ngờ hỏi.
“Công dụng rất lớn nữa kìa. Yên tâm đi, sẽ không bắt ngươi ăn đâu. Đợi quả chín, ta làm cho ngươi xem”. Diệp Huyên cười nói.
Ừ, nàng đang đau đầu mua đất nhiều như vậy bỏ hoang hay nhặt củi bán có hơi đáng tiếc, còn trồng gia vị thì rất tốn công tốn sức, thu lại không bao nhiêu. Xem ra đã tìm ra giải pháp hốt bạc rồi nha! Hiện tại mọi người ở đây chưa biết đến công dụng tuyệt vời của quả bồ hòn, nhưng sau này biết chắc chắn sẽ đổ xô nhau mua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.