Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà

Chương 16: NỘI BỘ LỤC ĐỤC


Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 16: NỘI BỘ LỤC ĐỤC

Sau buổi sáng ồn ào xử lý đám nha sai và tiểu tặc, việc khai hoang đất và dựng nhà của Diệp Huyên vẫn diễn ra bình thường.
Ăn xong bữa sáng đơn giản với cháo trứng gà và bánh quẩy do nhóm phụ nhân gồm Ngưu đại nương, Ngưu đại tẩu và Ngưu Nhị Tẩu làm thì nhóm nam nhân gồm Ngưu đại thúc, Ngưu Nhất, Ngưu Nhị, Ngưu Tam, Trương Thạch và Mộc Khiết tiếp tục đốn cây, khai hoang đất. Nhóm Ngưu đại nương cũng tranh thủ làm cơm trưa.
Đám trẻ con Diệp Hiên, Diệp Huân và Đại Mao vừa nhặt que củi khô xung quanh vừa chạy đùa giỡn làm không khí náo nhiệt thêm hẳn.
Phần Diệp Huyên thì ngồi yên lặng ở ghế đá, tập trung phác họa guồng nước đã từng thấy ở hiện đại khi nàng đi du lịch. Nói chung nàng vẽ không đẹp nhưng vẫn vẽ ra đầy đủ chi tiết cấu tạo nên guồng nước như trục xoay, ống tre đựng nước và máng dẫn nước.
Đang ngồi vẽ thì Diệp Huyên nghe tiếng ồn, ngẩn đầu lên thì thấy nhóm Viên Âm dẫn theo nhiều tăng nhân đến hỗ trợ khai hoang đất.
Biết đây là thiện ý từ các vị đại sư nên Diệp Huyên không từ chối. Nàng nhanh chóng chuẩn bị thêm phần cơm chay cho các đại sư.
“Ngưu đại thẩm, phiền thẩm nấu thêm cơm. Còn về thức ăn chay, con sẽ tự làm“. Diệp Huyên nói.
“Được“. Ngưu đại nương nói xong liền xắn tay áo lên nấu thêm một nồi cơm to.
Diệp Huyên ngồi vẽ thêm một lát cho hoàn thiện phác thảo guồng nước mới đi làm thức ăn.
Món mặn thì nhờ nhóm phụ nhân làm. Hôm trước mua 4 cân thịt vụng vẫn chưa dùng đến nên Diệp Huyên nhờ nhóm phụ nhân bằm nhuyễn và hướng dẫn họ làm món trứng chiên thịt bằm.
Hôm qua Ngưu Tam và Ngưu Tứ chặt cây gần suối bắt được một mẻ cá trắm béo mập nên nhóm Ngưu đại nương làm thêm món cá chưng tương.
Món chay thì Diệp Huyên lấy trong không gian trữ vật ra 5 bịch miến đậu xanh được mua lúc đi du lịch , nàng làm cơm chay đơn giản với 3 món đậu hũ chiên xả ớt, cà tím kho tương và canh mướp nấu với miến.
Một lúc sau, thêm người trong thôn đến phụ Diệp Huyên khai hoang đất. Những người đó cũng chẳng xa lạ gồm phu thê Lí Đại cùng nhi tử Đại Bàn Tử, Tiểu La thị cũng đến.
Tuy tiểu La thị có lòng đến phụ giúp nhưng đa phần là thỏa mãn hiếu kỳ chuyện bát quái. Nhưng khi tiểu La thị thấy có đông người đến giúp đỡ Diệp Huyên và quan trọng là bữa trưa thiết đãi như tiệc mừng, có thịt trứng nên khi biết ở đây đang thiếu bát đũa thì rất hăng hái xung phong đi mượn thêm bát đũa từ người trong thôn.
Lát sau Tiểu La thị quay trở lại với đống bát đũa và nhiều hơn hai người đó là đại nữ nhi Đinh Lan và tiểu nhi tử Đinh Trấn.
Trương Tẩu và Ngưu đại tẩu chề môi thầm trách Tiểu La thị thật không biết tốt xấu kéo thêm người đến ăn chực. Riêng Diệp Huyên chỉ cười trừ, người đến đều là khách nên nàng cũng không so đo nhiều hơn hai cái bát hay hai đôi đũa.
Đinh Lan tên cũng như người, tiểu cô nương 13 tuổi, tuy gương mặt cương nghị khẳng khái, nhưng thân tướng mảnh dẻ uyển chuyển như hoa, quan trọng là tính tình ôn hòa, siêng năng ít nói làm nhiều, hỗ trợ nhóm phụ nhân xách nước, rửa rau khiến Diệp Huyên cũng phải khen Tiểu La thị dạy nữ nhi tốt.
Còn Đinh Trấn đã được 5 tuổi, nhỏ hơn tụi Diệp Hiên 1 tuổi, là trưởng tôn họ Đinh nên Đinh Trấn “quản” rất chặt, không được tùy tiện đi chơi với đám trẻ con trong thôn. Cho nên đến tận bây giờ Diệp Huyên mới nhìn thấy tướng mạo của tiểu bảo bối nhà họ Đinh.
Ngược lại với Đinh Lan, tiểu tử mập béo này lại có khuôn mặt rất giống Tiểu La thị, ngay cả tính cách sôi nổi hướng ngoại cũng giống y chang nương mình. Lúc đầu thấy tụi tiểu Hiên đang chơi thì hơi dè chừng, sau đó vì tò mò liền hì hì cười, nói vài câu xả giao liền sáp vào nhập bọn chơi chung với đám tiểu Hiên như thân từ lâu.
——
Thêm người thêm sức nên đến trưa nhóm nam nhân đã chặt xong số cây cần dựng nhà và khai hoang được 5 mẫu đất màu mỡ. Đương nhiên thành quả cho một ngày lao động vất vả là một bữa trưa thơm ngon đầy dinh dưỡng.
(Quy ước đơn vị tính trong truyện : 1 mẫu đất thời xưa = 600m2, 1 mẫu = 10 sào)
Do không đủ bàn ghế nên tỷ đệ Diệp Huyên và Mộc Khiết đành ngồi trên giường ăn cơm ở trong căn nhà lá tạm.
“Tỷ, đại cữu với Khang ca giận chúng ta hay sao lại không đến ăn cơm?” Diệp Hiên ngóng cổ cả buổi chẳng thấy nhà Lí Tùng đến nên rầu rĩ hỏi.
“Không có đâu, chỉ là đại cữu có việc bận thôi. Đệ đừng lo, đại cữu làm xong việc sẽ đến tìm chúng ta“. Diệp Huyên cười hiền, trấn an nói.
“Ăn cơm xong, Mộc ca chở hai đệ vào thành chơi mua kẹo đường cho hai đệ được không?” Mộc Khiết vỗ đầu Diệp Hiên cười nói. Sáng sớm, Diệp Huyên đã nói với hắn là muốn vào thành mua thêm đồ dùng.
“Mộc ca nhớ giữ lời đó“. Diệp Hiên mắt lóe sáng nói.
Trẻ con đúng là trẻ con, nghe được ăn kẹo mắt liền sáng rực.
“Khiết, 5 mẫu đất mới khai hoang nên trồng gì để kịp thu hoạch trước tết?” Diệp Huyên hỏi.

“Dù vẫn chưa đào mương dẫn nước suối về tưới tiêu, nhưng rất may bây giờ đang là đầu tháng 9 sẽ có mưa cho đến đầu tháng 11, nên chúng ta vẫn có thể trồng khoai lang và củ cải“. Mộc Khiết nói.
“Tỷ, chúng ta có thể trồng thêm đậu phộng không? Đệ muốn ăn kẹo đậu phộng“. Diệp Huân ánh mắt trông mong nhìn Diệp Huyên.
“Bảo bối, đậu phộng phải mất đến 4 tháng rưỡi mới thu hoạch được, mà từ đây đến tết chỉ còn 3 tháng nên năm sau chúng ta lại trồng“. Diệp Huyên nói.
“Vâng tỷ“. Diệp Huân ủ rủ nói.
“Nhưng còn kẹo đậu phộng thì khó gì, lát chúng ta vào thành sẽ mua cho tiểu Huân ăn được không?” Diệp Huyên vừa cười vừa nhéo hai má mềm mại của Diệp Huân.
“Tiểu Huân thương tỷ nhất“. Diệp Huân vui mừng nói.
“Được rồi, mau nhanh ăn cơm còn vào thành nữa“. Diệp Huyên nói.
“Huyên, canh miến này thật ngon“. Mộc Khiết húp ngụm canh mướp nấu miến nói.
“Đúng, đúng. Mai tỷ nấu miến ăn nữa nha” Diệp Hiên nói.
“Được“. Diệp Huyên cười nói. Nhưng khi nhìn thấy dĩa đồ chay nàng làm thì sạch trơn, còn món mặn do nhóm Ngưu đại nương làm vẫn còn nguyên thì nhíu mày nói: “Các ngươi đó, từ người lớn cho đến nhỏ thật hết nói nổi, trứng chiên thịt bằm và cá chưng tương ngon mà sao không đụng đũa, cứ thích nhắm đồ chay ăn không vậy?”
“Đệ không dám ăn nhiều thịt, không muốn trực nhà xí nữa đâu“. Diệp Hiên bịa lý do nói.
“Còn ta cảm thấy hơi ngán thịt, muốn ăn thanh đạm một chút“. Mộc Khiết tằn hắn nói.
“Tiểu Huân chỉ thích thức ăn tỷ nấu thôi“. Diệp Huân thành thật trả lời.
“Chỉ mỗi tiểu Huân là ngoan nhất, không gạt tỷ, lát tỷ sẽ mua nhiều kẹo đường cho đệ“. Diệp Huyên vỗ vỗ đầu Diệp Huân, sau đó liếc xéo hai cái người không thành thật nào đó.
“Tiểu Huân thương tỷ nhất“. Diệp Huân nhào vào lòng Diệp Huyên, nhướn mày nhìn Diệp Hiên và Mộc Khiết với vẻ thách thức: Mộc ca, đại ca à, hai người còn non và xanh lắm, xí gạt ai cũng được, nhưng đối với tỷ tỷ thì phải thành thật thì mới mong có kẹo ăn a.
Mộc Khiết hơi tức cười nên dở tính trẻ con phối hợp với Diệp Hiên “bắt nạt” Diệp Huân, tranh thủ xử hết tất cả các món trong mâm, không để Diệp Huân có cơ hội gắp được bất kỳ món gì.
Diệp Huyên phải “gầm gừ” mấy lần 3 nam tử nhà nàng mới thôi không nghịch phá nữa, cùng nhau ăn cơm vui vẻ.
Nếu ở đây mọi người ăn cơm trong bầu không khí vui vẻ thì ở Lí gia hoàn toàn ngược lại.
“Nương, đang ăn cơm không bàn việc khác được không?” Lí Bách nhíu mày nói.
“Việc của tam đệ ngươi là việc khác cái gì, phải nói là chuyện đại sự. Bách à, cái mặt mo này của nương với cả nhà tam đệ ngươi coi như vứt xuống mương rồi. Ngươi mang chúng ta đến kinh thành tạm sống một thời gian, đợi mọi chuyện lắng xuống rồi về có được không?” Cao thị nói.
Tạ thị đang đút cơm cho nhi tử Tạ Hiển thì hơi khựng lại, nhưng khi nghe Lí Bách đáp lại thì Tạ thị thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Nương, người quên con là ở rể sao? Thứ cho con đây bất lực“. Lí Bách nhẹ nhàng từ chối.
Cao thị nào chịu yếu thế nên chuyển sang chèn ép Tạ thị nói: “Nhị nàng dâu, ngay cả việc Nhị Bách muốn phụng dưỡng ta, ngươi cũng làm khó dễ sao? Phải để trượng phu ngươi mang tội bất hiếu thì ngươi mới hả lòng hả dạ sao?”
Tạ thị cười khinh trong lòng, lúc tặng cho Cao thị hai tấm lụa còn khen mình là nàng dâu hiếu thuận nhất, giờ lại quay sang lật lọng, trách mình bất hiếu, đúng là trở mặt theo chiều gió mà. Tạ thị từ nhỏ được dạy dỗ làm kinh thương nên bất mãn Cao thị, nhưng ngoài mặt vẫn giữ nụ cười hòa nhã.
“Nương, người hiểu lầm rồi. Con dâu đều mong mỏi có ngày được hiếu kính với người mà. Nếu người muốn sống với chúng ta thì còn gì bằng, trước nương cứ theo chúng con đến kinh thành sống, đợi chán rồi để Tam đệ đến đón về quê cũng được“. Ý tứ là nếu Cao thị đi thì được, còn cả nhà Lí Mạnh thì miễn.
“Ý Nhị tẩu là muốn vứt bỏ tam ca trong lúc khốn khó sao? Làm người đừng quá đáng chứ” Lí Xảo Nhi khó chịu nói.
“Tiểu cô chớ vu khống ta. Tam đệ cần bạc chạy án, rõ ràng phu thê ta vẫn mở rộng tay cho mượn bạc đó thôi. Còn về phụng dưỡng thì thứ cho ta hiểu biết nông cạn chưa bao giờ nghe nói huynh trưởng phải đi phụng dưỡng đệ đệ hay đệ muội nha. Tam đệ không phải phụ mẫu của chúng ta thì cớ gì chúng ta phải phụng dưỡng chứ“. Tạ thị từ tốn nói.
“Chúng ta chỉ muốn đến kinh thành chơi vài ba tháng rồi về, ai muốn các ngươi phụng dưỡng“. Lí Xảo Nhi tức giận nói.

“Không bàn cãi nữa. Ta là nương Nhị Bách, ta muốn hắn mang cả nhà Tam Mạnh đến kinh thành thì hắn phải mang“. Cao thị ương ngạnh nói.
“Nương, nhị đệ sống ở kinh thành cũng chẳng dễ dàng gì. Hằng năm vẫn gởi bạc hiếu kính người, nay nương lại lôi cả nhà tam đệ theo, thân gia bên kia phải ăn nói làm sao, đây là làm khó nhị đệ. Nếu không muốn bị mang danh ăn bám thì người cứ kiên trì đến cuối cùng đi. Con ăn cơm no rồi, xin phép lui trước“. Lí Tùng nói một mạch xong rồi đứng dậy bỏ đi.
“Ngươi là cái đồ bất hiếu“. Cao thị tức giận mắng.
“Con cũng no rồi xin phép lui xuống trước“. Lí La thị không muốn ngồi nghe Cao thị mắng liền rời đi.
Lí Khang mừng húm, theo đuôi cha nương rời đi. Cơm đã không ngon, còn phải nghe mắng, nuốt trôi mới lạ, không bằng lên núi ăn cơm cùng cả nhà biểu đệ Diệp Hiên còn vui vẻ hơn.
Lí Bách cũng không nuốt nổi cơm, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nương, người mang theo cả nhà tam đệ lên kinh thành để tạm lánh một thời gian cũng không thành vấn đề. Nhưng bạc phụng dưỡng thì nhi tử sẽ không đưa cho người nữa, mà sẽ chuyển sang thuê một căn nhà để các người sinh sống, đây là nhượng bộ cuối cùng của ta rồi. Chớ quên ta là ở rể, còn nương tiểu Hiển cũng có phụ mẫu cần phụng dưỡng, xin chớ làm khó nàng ấy“.
Nghe mất đi số bạc hàng năm khiến Cao thị cùng Lí Xảo Nhi không vui nhưng cũng coi như đạt được ý nguyện nên cũng không gây chuyện nữa, thành thật ăn cơm.
Cả nhà Lí Bách ráng nuốt cho xong chén cơm rồi rời đi.
“Nương, ngươi đừng tiếc số bạc phụng dưỡng của nhị ca nữa. Đợi con đến kinh thành, tìm một nhà giàu gả vào đó, mỗi tháng đều sẽ gởi bạc phụng dưỡng cho nương xài“. Lí Xảo Nhi trấn an Cao thị nói.
“Chỉ có con là hiếu thảo với nương. Mau đi qua báo cho tam tẩu ngươi biết tin tốt, để bọn hắn sắp xếp hành lý đi cùng chúng ta. Kêu cả Hổ tử qua đây ăn thêm cơm đi, đồ ăn còn dư nhiều lắm“. Cao thị vui vẻ nói.
Lí Xảo Nhi vui vẻ gật đầu, vội chạy qua phòng Lí Mạnh báo tin.
Nhưng người tính không bằng trời tính.
Lí Mạnh vì bôn ba lo lót chạy án khắp nơi khiến thân thể lao lực hư nhược, bị ngất giữa đường làm cả nhà náo loạn một phen, mẫu tử Mã thị phải chạy vào thành một chuyến. Mất hết 5 lượng bạc mua nhân sâm cùng thuốc bổ mới nhặt được cái mạng của Lí Mạnh về.
Cũng vì lý do sức khỏe của Lí Mạnh không tốt, nên Lí Bách chỉ mang theo Cao thị và Lí Xảo Nhi đến kinh thành trước.
——
Ngưu đại thẩm biết Diệp Huyên muốn mua thêm đồ dùng cho việc xây nhà nên vỗ ngực đảm bảo sẽ thu xếp ổn thỏa ở đây, bảo Diệp Huyên cứ an tâm mà đi vào thành.
Vì vậy, tỷ đệ Diệp Huyên ăn cơm xong thì Mộc Khiết đánh xe đưa cả nhà vào thành. Nhưng trên đường vào thành, Diệp Huyên bảo Mộc Khiết đánh xe đến chỗ ngọn núi có cây điều nhuộm.
Diệp Huyên hái thử một trái thấy hạt điều có màu nâu đỏ, liền biết có thể thu hoạch được. Được hai đệ đệ nghịch ngợm hỗ trợ, Diệp Huyên thu hoạch được 3 sọt lớn quả điều nhuộm.
Phần Mộc Khiết thì tranh thủ xuống suối bắt cá mang vào thành bán kiếm thêm ít tiền. Vận may khá tốt, hắn được 15 con cá trám béo nặng tổng cộng cỡ 40 cân, bán được 1 lượng 20 văn tiền.
Vừa vào thành, Diệp Huyên tranh thủ mua thêm mùng, gối, bát đũa, lu vại chứa nước tốn hết 1 lượng.
Tiếp đến sạp thịt heo mua 1 đuôi heo, 1 miếng gân, lòng non, 20 cân mỡ, 10 cân da heo, 20 cân thịt, 3 cân sườn, 50 cân xương ống, hết thảy tốn hết 3 lượng. Do mua nhiều nên được chủ sạp thịt tặng thêm một cặp tai heo mập mạp.
Nhóm Diệp Huyên đi tới chỗ xưởng gạch chọn mua ngói lợp nhà. Sau khi tính toán số ngói cần mua, Diệp Huyên đặt cọc trước 3 lượng, đợi 3 ngày sau xưởng gạch chuyển ngói tới thanh toán 50% còn lại.
Sau đó, Mộc Khiết thúc ngực chạy đến nha môn lấy khế ước đất, nhưng ai ngờ đâu biết Khâu đại nhân đã sớm cho nha sai cưỡi ngựa mang khế đất đến thôn cho Diệp Huyên, chỉ vì Mộc Khiết đi đường tắt vào núi hái điều nhuộm nên không gặp nhóm nha sai kia.
Đang tính đi dạo chợ thêm một lúc nữa rồi về thì Mộc Khiết vô tình gặp Ngô chưởng quầy.
“Mộc huynh đệ, gặp ngươi ở đây thật may quá“. Ngô chưởng quầy thở phào nói. Hắn đang đau đầu suy nghĩ nên làm cách nào giúp đại công tử thì gặp Mộc Khiết.
“Ngô chưởng quầy chớ khách khí, có gì xin chỉ giáo“. Mộc Khiết khiêm tốn nói.
“Nếu Mộc huynh đệ và cô nương đây không phiền, xin theo lão phu một chuyến đến Ngô gia gặp đại công tử được không?” Ngô chưởng quầy nói.

Diệp Huyên không thích Ngô gia nên liền nói: “Ta muốn chế tác vài món đồ chơi nhỏ, xưởng rèn của Lê lão cũng gần đây, tỷ đệ ta sẽ đến đó chờ ngươi“.
Ngô Như Yến từng bắt nạt Diệp Huyên nên Mộc Khiết cũng không muốn đến Ngô gia nhưng dù sao Ngô Tuấn cũng xem như là ân nhân nên hắn không tiện từ chối. Cộng thêm xảy ra vụ đám nha sai gây rối nên Mộc Khiết không yên tâm tỷ đệ Diệp Huyên đi một mình nên cố thuyết phục nàng đi cùng hắn: “Nàng cùng ta đến Ngô gia, gặp Ngô công tử xong, ta lại đưa tỷ đệ nàng đến xưởng rèn?”
“Đúng đó, tiểu cô nương cùng đến Ngô gia, trước dùng điểm tâm và thưởng thức trà chờ Mộc huynh đệ“. Ngô chưởng quầy nói.
“Đa tạ hảo ý. Nhưng tiểu nữ có việc cần làm, không tiện đến Ngô gia“. Diệp Huyên kiên quyết từ chối.
“Được, vậy ta đưa tỷ đệ nàng đến xưởng rèn rồi gặp Ngô công tử sau. Xong việc sẽ đến đón tỷ đệ nàng ngay“. Mộc Khiết cũng không ép buộc nữa, nghĩ kỹ lại thì hắn không muốn nàng chạm mặt với đại tiểu thư điêu ngoa kia, lỡ nàng bị bắt nạt nữa thì sao?
“Không cần đâu, tỷ đệ ta muốn tản bộ, ngắm chợ chiều một lúc. Khiết, còn nhớ chuyện ta kể cho ngươi về Trần Khiêm thiếu chút nữa bị nghĩa tỷ chém không?” Diệp Huyên hỏi.
Mộc Khiết gật đầu, nói: “Ta nhớ rõ. Dù ai mời rượu thịt gì đều từ chối hết. Ngửi thấy mùi lạ thì lập tức lao ra cửa, chạy đến y quán ngay“.
“Rất tốt. Đi sớm về sớm“. Diệp Huyên cười nói.
Ngô chưởng quầy mặc dù vẻ ngoài điềm tĩnh nhưng trong lòng hắn như sóng biển gào thét.
Việc đại tiểu thư muốn làm bình thê Trần đại quan, sau đó bỏ mê dược vào rượu hại người, cũng may đại công tử phát hiện sớm nên ngăn chặn kịp thời. Tưởng chừng không ai biết chuyện này, kể cả Trần đại nhân, nhưng qua lời tiểu cô nương Diệp Huyên thì Trần đại nhân đã biết. Cần phải báo cho đại công tử biết để có kế sách xoa dịu vị khó chơi kia.
—–
Diệp Huyên dẫn hay đệ đệ đến xưởng rèn thì thấy Lê lão đang ghi chép sổ sách. Diệp Huyên lễ phép chào hỏi, sau đó đưa bản vẽ cho Lê lão xem: “Lê lão bá , tiểu nữ muốn chế tác mấy món đồ này, phiền bá bá xem giúp bản vẽ“.
Lê lão nhìn bản vẽ thật cẩn thận rồi gật đầu, nói: “Được, 5 ngày sau mới chế tác xong những món đồ này, tiểu cô nương thấy sao?”
“Vậy 5 ngày sau tiểu nữ sẽ đến lấy.” Diệp Huyên gật đầu nói.
“Tiểu cô nương yên tâm.” Lê lão vuốt râu nói.
Đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy Mộc Khiết đến nên Diệp Huyên giao 2 lượng bạc cho Lê lão bá để đặt cọc, rồi dẫn 2 đệ đệ sang cửa hàng tạp hóa cách xưởng rèn 4 căn để mua kẹo đậu phộng cho Diệp Huân. Diệp Huyên còn mua thêm một số thứ linh tinh như dầu nành, muối, đường, nến, rượu, nước tương, chao và đặc biệt là hạt giống.
Dù trong không gian trữ vật có rất nhiều hạt giống đa chủng loại nhưng để mọi người không nghi ngờ số hạt giống kia Diệp Huyên có từ đâu nên nàng nhịn đau mua thêm một số hạt giống thời đại này để che mắt thiên hạ. Thôi thôi, coi như mất 1 lượng bạc mua sự an toàn đi. Quan trọng là nàng đã dự trù kế hoạch kiếm tiền, để tiền sinh tiền, nên không vấn đề gì phải lăn tăn.
Đang lúc trả tiền cho chưởng quầy thì Diệp Huyên nghe tiếng nói cười phía sau lưng mình: “A, Diệp tiểu cô nương thật trùng hợp“.
Diệp Huyên quay lại thì thấy nam tử râu quai nón đang cười với mình. Cũng may Diệp Huyên còn nhớ nam tử này là người đã từng nói giúp nàng khi đám lâu la của Lí Mạnh làm khó dễ nàng ở cổng thành.
Nam tử râu quai nón thấy túi hạt giống Diệp Huyên đang cầm, liền đoán được nàng muốn mua nên quay lại cười nói với chưởng quầy: “Châu trưởng quầy à, tiểu cô nương này là người quen của ta, coi như nể mặt Mâu Nhạc ta, lấy giá phải chăng nha“.
“Mâu huynh đệ à, ta đã lấy giá phải chăng cho tiểu cô nương này lắm rồi. Nếu thấp hơn nữa, ta lỗ a“. Châu chưởng quầy cười khổ nói. Nhìn tiểu cô nương nhỏ nhắn, gầy yếu như vậy thôi nhưng miệng lưỡi rất khéo, khéo đến nổi hắn không giảm giá cho nàng thì tự nhiên thấy tội lỗi tràn trề.
“Ha ha ha. Xem ra Mâu Nhạc ta lo chuyện bao đồng rồi“. Mâu Nhạc bật cười, thẳng thắn nói.
“Dù sao cũng đa tạ hảo ý của Mâu công tử“. Diệp Huyên khách sáo nói.
Mâu Nhạc ngại ngùng, gãi đầu nói: “Ây da, Diệp tiểu cô nương chớ chê cười gọi ta là công tử. Gọi Mâu Nhạc, hay Mâu đại ca đi.”
“À, tỷ đệ tiểu nữ việc, cáo từ“. Diệp Huyên lịch sự cười nói rồi dẫn 2 đệ đệ rời đi.
“À được, hẹn ngày tái ngộ“. Mâu Nhạc cười nói xong thì thấy tỷ đệ Diệp Huyên phải mang vác nhiều đồ. Bản tính nam tử hán trỗi dậy liền bước đến xách đồ phụ cho Diệp Huyên.
Diệp Huyên đang tính cự tuyệt thì một giọng nói không lạnh không nhạt vang lên: “Nương tử tìm nàng thật vất vả“.
Mặt Mộc Khiết lúc này là màu gan heo. Hắn vừa đi một lát sao lại xuất hiện một tên râu quai nón thế chỗ hắn là sao?
Diệp Huyên cũng đâu chịu yếu thế: “Hừ, ta còn tưởng ngươi quên mất tỷ đệ ta rồi chứ“. Sau đó nàng quay sang nói với Mâu Nhạc, lịch sự nói: “Đa tạ hảo ý của Mâu đại ca. Chúc ngươi mọi việc đều hanh thông“.
“Đa tạ chúc phúc của tiểu cô nương. Ta mới mua được 3 mẫu đất ở Lí gia thôn, sẽ chuyển tới đó sống, sau này chúng ta sẽ người đồng thôn“. Mâu Nhạc sảng khoái cười.
“Thật hữu duyên, vậy đến đó tái ngộ“. Diệp Huyên lịch sự chào. Cái tên Mộc Khiết này thật kỳ cục, tự nhiên nổi điên, chưng cái mặt lên men thật khó nhìn.
Mộc Khiết lạnh mặt, không nói không rằng, đỡ tỷ đệ Diệp Huyên lên xe, sau đó lấy tốc độ nhanh nhất chất hết đồ dùng lên xe rồi đánh xe ngựa rời đi, bỏ lại Mâu Nhạc gãi đầu suy nghĩ, tại sao hắn lại thấy “người huynh đệ” râu nón kia không ưu hắn vậy ta?!
—–

Trên xe ngựa, bầu không khí im lặng đến mức hai huynh đệ Diệp Hiên, Diệp Huân “giả chết” ngủ trong lòng Diệp Huyên.
“Huyên, tên râu nón kia chẳng có gì tốt lành, tránh xa hắn ra“. Mộc Khiết lên tiếng nói trước.
“Tên Ngô Tuấn kia cũng chẳng có gì tốt lành, cấm ngươi giao du với hắn“. Diệp Huyên đáp trả.
“Chỉ có đại tiểu thư kia điêu ngoa thôi. Còn đại công tử rất giữ chữ tín và coi trọng người tài. Có điều này, ta chưa kể với nàng, lúc ta cùng Trương đại ca trong tay không có một văn tiền, lại bị vu oan là thổ phỉ, không có chỗ nào nhận làm công. Chỉ mỗi đại công tử không ngại xuất thân, nhận hai huynh đệ ta vào làm. Cũng là đại công tử làm chỗ dựa cho Trương ca thú Trương tẩu đó“. Mộc Khiết kể.
Nhân viên hoàn thành tốt việc thì đương nhiên sếp sẽ có hậu đãi, đây là quy luật tự nhiên trong xã hội hiện đại nhưng Diệp Huyên không nói ra suy nghĩ trong lòng, chỉ thầm cho Ngô Tuấn một chút xíu thiện cảm, ai biểu hắn đối xử tốt với chồng tương lai của nàng làm chi.
“Hắn gặp trắc trở gì sao?” Diệp Huyên hỏi.
“E là lần này hắn gặp đại phiền phức.” Mộc Khiết đáp.
Mộc Khiết thấy Diệp Huyên im lặng, không hề có ý muốn biết Ngô công tử bị phiền phức gì nên hắn đành cười khổ, kể lại: “Tổ tiên Ngô gia có tiếng về dệt và buôn bán vải vóc nhưng đến đời của phụ thân đại công tử thì việc làm ăn xuống dốc. Đại công tử phải vất vả chạy ngược chạy xuôi mới dần khôi phục lại việc làm ăn của Ngô gia. Nhưng bây giờ trong gia tộc đại khái có người muốn chia chén canh nên gây khó dễ cho đại công tử“.
“Đây là việc nội bộ gia tộc hắn. Sao còn kéo ngươi vào đống bùn này chứ?“. Diệp Huyên bực mình nói.
“Đây không phải lần đầu bị gia tộc gây khó dễ, nghe đâu bắt nguồn từ cô cô của đại công tử, thất hứa gì đó với gia tộc. Vị cô cô kia ở kinh thành nên họ không với tay tới được, chỉ thể trút giận lên Ngô lão gia. Nhiều năm chịu đựng, đại công tử đã tách khỏi gia tộc, tự thân mình tạo dựng cơ đồ. Nhưng người bên gia tộc đâu chịu để yên, họ mở cửa hàng cạnh tranh, phá giá, kéo hết khách hàng qua cửa hàng của họ. Gần cuối năm, áp lực nợ và hàng tồn kho quá nhiều nên đại công tử muốn ta cùng hắn đánh một trận lớn, áp tải tơ lụa đến Bạch Quốc“. Mộc Khiết nói.
“Hắn đang đánh cược một mất một còn“. Diệp Huyên khẽ hừ nói.
“Đúng. Cũng không thể trách hắn mạo hiểm. Nếu hắn ngã thì sẽ ảnh hưởng đến nhiều người lắm. Nội chỗ trồng dâu nuôi tằm, rồi xưởng dệt đã có gần 1 ngàn người làm công. Ta dù sao cũng từng chịu ơn của hắn, nên lần này ra hắn nhờ ta liền nhận, thú thật là ta cũng muốn đánh một chuyến lớn. Đất mới khai hoang chỉ thể trồng khoai lang và củ cải, thu không bao nhiêu bạc, mà từ đây đến lúc tết phải mua sắm nhiều, ta thân là trụ cột phải có trách nhiệm kiếm bạc“. Mộc Khiết thật lòng nói.
“Trồng củ cải và khoai không thu nhiều bạc nhưng ít ra vẫn đủ lương thực để cả nhà sống qua mùa đông. Ngươi đi kiếm nhiều bạc nhưng lại chia ly với tỷ đệ ta, ngươi cảm thấy đây là điều mà ta muốn sao?” Diệp Huyên hỏi lại.
“Ta thật sự không muốn xa nàng. Nàng thông cảm cho ta lần này đi. Nàng cứ yên tâm, ta đã đi áp tải đến Bạch quốc vài lần rồi, khá thông thuộc địa hình, sẽ không có nguy hiểm gì đâu“. Mộc Khiết vội nói.
“Người tính không bằng trời tính. Ngươi tốt nhất ngoan ngoãn ở lại Lí gia thôn cho ta“. Diệp Huyên nghiêm túc nói.
“Tiểu Huyên à, ta hứa đây là chuyến cuối ta đi áp tải hàng với đại công tử“. Mộc Khiết cố gắng xin xỏ.
Mẹ kiếp, lại là lần cuối! Kiếp trước hắn cũng nói “đây là phi vụ cuối cùng, tôi sẽ nhanh trở về với em”, nhưng kết quả thì sao? Một lần ra đi, trở về xác cũng không còn toàn vẹn.
“Được, ngươi cứ áp tải hàng, ta và ngươi đường ai nấy đi“. Diệp Huyên lạnh giọng nói.
Mộc Khiết triệt để im lặng!
— —–
Khi Mộc Khiết đánh xe về đến nhà thì trời nhá nhem tối, trừ nhà Ngưu đại nương đang bận nhóm bếp thì những người khác đã về nhà.
Ngưu Nhất, Ngưu Nhị, Ngưu Tam, Ngưu Tứ phụ mang đồ đạc vào nhà, họ nhìn thấy Diệp Huyên mặt hầm hầm, còn Mộc Khiết thì nhăn nhó thì âm thầm cười trộm.
Ngưu Nhị cười mờ ám hỏi Mộc Khiết: “Sao vậy? Chọc Diệp muội giận hả?”
Mộc Khiết cười khổ: “Cũng không hẳn“. Sau đó lãng sang việc khác: “Buổi chiều mấy huynh khai hoang thêm được mấy mẫu? Có gặp bất lợi gì không?”
“Nhờ có thêm huynh đệ trong thôn hỗ trợ, chúng ta khai hoang thêm 7 mẫu đất, tổng thảy hôm nay khai hoang được 12 mẫu đất. Cây gỗ chặt được cũng dư cho việc dựng nhà, đóng đồ gia dụng rồi. Ngoại trừ suối ở xa chưa dẫn được nguồn nước về thì tất thảy đều thuận lợi“. Ngưu Nhất nói.
“Đệ tính ngày mai đến thượng nguồn suối rồi đào mương dẫn nước về như chúng ta đã bàn. Nếu chậm sẽ không kịp gieo trồng thu hoạch trước tết“. Mộc Khiết nói.
“Ừ, cha ta cũng nói như đệ. Vậy ngày mai, ta, A Nhị cùng đệ đào mương. Mọi việc còn lại giao cho cha nương ta cùng A Tam là được“. Ngưu Đại nói.
“Đại ca yên tâm. Khai hoang ở đây đã có tụi đệ lo nhưng các huynh nhớ cẩn thận.” Ngưu Tam nói.
Mộc Khiết gật đầu. Làm bộ lơ đãng nhìn về phía Diệp Huyên đang phụ Ngưu tẩu dọn bữa tối.
Từ lúc trở về cho đến tối, Diệp Huyên chưa hề quay đầu nhìn hắn một lần. Nàng ấy giận thiệt rồi!
Mộc Khiết đưa tay bóp trán. Đi thì đắc tội với hôn thê. Không đi thì thất tín với ân nhân.
Hắn phải làm sao đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.