Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà

Chương 14: DỰNG NHÀ


Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 14: DỰNG NHÀ

Đang ngắm cảnh đột nhiên Diệp Huyên sực nhớ tới lúc gặp Mộ Dung Chính, nam nhân này toàn thân khí phách, lãnh huyết nhưng điều đáng nói là hắn lại có khuôn mặt khá giống Mộc Khiết.
Nàng nhớ lúc ở chùa, Mộc Khiết đột nhiên buồn bã, nói là gặp người không nên gặp, vậy phải chăng hắn cùng cái vị bằng hữu của Trần Khiêm có quan hệ.
“Khiết, gã nam tử họ Mộ Dung kia sẽ không gây khó dễ cho ngươi chứ?” Diệp Huyên hỏi.
Mộc Khiết nghe nhắc đến hai chữ “Mộ Dung” thoáng run lên.
Nàng quả nhiên thông minh!
“Sẽ không, ta họ Mộc, cùng Mộ Dung tướng quân không quen không biết sao lại hại ta”. Mộc Khiết cười cười nói.
Diệp Huyên biết hắn có việc giấu nàng, nhưng thôi hắn không nói, nàng cũng không ép.
—-
Mộc Khiết chở tỷ đệ Diệp Huyên đến nhà Ngưu đại nương cách nhà hắn khoảng một dặm.
Cả nhà Ngưu đại nương gồm Ngưu đại thúc, phu thê Ngưu Nhất, phu thê Ngưu Nhị, Ngưu Tam và Ngưu Tứ đang phát sầu chuyện hôn sự của Ngưu Tam thì nghe tiếng xe ngựa lộc cộc làm toàn bộ cả nhà Ngưu đại nương nhìn ra phía cổng, liền thấy Mộc Khiết đỡ tỷ đệ Diệp Huyên xuống xe.
Diệp Hiên, Diệp Huân ngọt ngào chào cả nhà Ngưu thẩm.
“Chào Ngưu thúc, Ngưu thẩm. Nhất ca, Nhất tẩu, Nhị ca, Nhị tẩu, Tam ca, Tứ đệ đã lâu không gặp”. Diệp Huyên gật đầu chào hỏi.
Hồi nhỏ, nương “Diệp Huyên” vẫn thường dẫn nữ nhi đến nhà Ngưu thẩm chơi nên rất thân thiết với bốn nhi tử của Ngưu thẩm, xưng ca gọi muội. Nhưng kể từ khi “Diệp Huyên” chuyển về Lí gia sống, Cao thị không cho “Diệp Huyên” đến nhà Ngưu thẩm nữa nên hai nhà ít lui tới.
“Tiểu Huyên tới chơi hả, hôm nay nhất định phải ở lại nhà thẩm dùng cơm nha con”. Ngưu đại nương cười mừng nói.
“Dạ, tỷ đệ con đến ăn chực nhà thẩm đây”. Diệp Huyên cũng cười nói.
“Hồng mới chín, Ngưu thúc, Ngưu thẩm dùng lấy thảo”. Mộc Khiết đưa rổ hồng cho Ngưu thẩm.
“Cái đứa trẻ này, sao lại tốn kém vậy. Cứ để dành bán cho thương lái cũng được một lượng bạc đó”. Ngưu thẩm nhìn rổ hồng cũng cỡ 4, 5 cân, tiếc dùm cho Mộc Khiết.
Mỗi nhà ở Lí gia thôn đều trồng vài cây ăn trái như đào, lê, hồng vừa để ăn vừa để bán đổi chút bạc mua sắm đồ trong nhà. Nên đối với những hộ nghèo như Ngưu thẩm thì rổ hồng chẳng khác nào là bạc trắng a.
“Là tấm lòng của con, thẩm đừng ngại, với lại hồng nhà con còn nhiều lắm”. Mộc Khiết nói.
“Thúc nhận tấm lòng của con. Thôi mấy đứa vào nhà ngồi chơi”. Ngưu thúc hiền hậu nói, sau đó bước khập khiễng dẫn nhóm Diệp Huyên vào căn nhà mái tranh vách đất của mình.
Ngưu thúc đi lính bị thương ở chân nên đi đứng bất tiện. Lúc trở trời vết thương cũ tái đi tái lại, đau nhức cực kỳ. Cũng may nhi tử, nhi tức đều hiếu thuận, bán ruộng bán đất, gom hết bạc lại mua thuốc điều trị cho Ngưu thúc, vài năm nay coi như thuyên giảm được chút ít. Do đó, tuy cả nhà Ngưu thúc làm việc chăm chỉ cỡ nào thì bạc trong nhà cũng không có dư.
Gian nhà rộng hơn của Mộc Khiết khoảng 100m2, ngoài bộ bàn trà 6 chiếc ghế, còn có một tấm phảng. Chính giữa nhà là bàn thờ tổ tiên.
Nhóm nữ tử ngồi trên phảng nói chuyện, còn nhóm nam tử thì ngồi ở bàn trà hàn huyên.
Gia đình Ngưu thẩm trước giờ luôn đối tốt với Diệp Huyên nên nàng cũng không kiêng kị, kể lại việc chúc thư của Lí lão tử.
Ngưu thúc nghe xong thì vỗ đùi khen Lí lão tử là anh minh thần võ.
Còn Ngưu thẩm thì lau nước mắt mừng thay cho tỷ đệ Diệp Huyên khổ tận cam lai.
“Con tính báo với thôn trưởng khai hoang mảnh đất gần bìa rừng, dựng một căn nhà nhỏ để tỷ đệ con sống qua ngày”. Diệp Huyên nói.
“Tiểu Huyên à, Ngưu thúc không có nhiều bạc nên mới đến dựng nhà tranh ở nơi hoang sơ này. Còn con thì khác, hai tỷ đệ con vẫn nên tìm mảnh đất trong thôn dựng nhà, ở gần gũi xóm làng vẫn tốt hơn con à”. Ngưu thúc khuyên.
“Con thích ở đây, không khí trong lành, yên tĩnh. Vả lại ở đây con có nhà thúc cùng Mộc Khiết làm hàng xóm rồi còn gì”. Diệp Huyên cười nói.
“Thẩm đương nhiên thích con ở gần ta rồi nhưng con nên suy nghĩ cẩn thận lại, tránh phí bạc nha con”. Ngưu thẩm nói.
“Con đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Hi vọng đến lúc khai hoang đất, thẩm phụ giúp con một tay”. Diệp Huyên nói.
“Được, tất nhiên ta sẽ giúp con rồi”. Ngưu thẩm sảng khoái gật đầu.
“Nếu con đã quyết định thì chúng ta bắt tay vào làm ngay luôn. Bốn nhi tử của thúc đang rảnh, sẵn tay phụ con khai hoang một mảnh đất thật tốt”. Ngưu thúc chân thành nói.
“Dạ con cảm ơn thúc”. Diệp Huyên nói.
“Tiểu Huyên à, Nhất ca theo sư phụ học xây nhà cũng được 4 năm, nếu muội không chê, để ta dựng nhà cho muội được không?” Ngưu Nhất 21 tuổi hỏi.
“Nhị ca chỉ biết làm ruộng, nhưng được cái rất khỏe, ta sẽ làm thợ phụ cho đại ca dựng nhà”. Ngưu Nhị 19 tuổi gãi đầu nói.
“Tam ca tuy chỉ học được chút da lông đẽo khắc gỗ, nhưng đóng bàn ghế, hay giường đều được. Việc tốt này, muội nhường cho tam ca làm có được không?” Ngưu Tam 17 tuổi chà xát hai tay nói. Hắn đang rầu không có bạc cưới vợ, nay có việc tốt trúng đầu, hắn nhất định phải nắm bắt cơ hội.
“Mặc dù thân hình đệ hơi mỏng manh, nhưng làm sai vặt cho mọi người vẫn được nha”. Ngưu Tứ 14 tuổi cười nói.
“Vậy xin làm phiền Nhất ca, Nhị ca, Tam ca và Tứ đệ giúp muội. Nhà dựng trong bao lâu sẽ xong?” Diệp Huyên hỏi.
“Thời gian hoàn công thì tùy theo độ lớn ngôi nhà cũng như kết cấu vật tư xây dựng. Muội muốn chu vi nhà bao nhiêu thì huynh mới ước tính được thời gian”. Ngưu Đại nói.
“Chu vi nhà thì độ 2 sào. Muội thấy con suối ở gần đây có nhiều sỏi đá nên muốn dựng nhà cột gỗ, mái gỗ và vách đá”. Diệp Huyên nói.
“Ừ, nếu 4 người làm thì tính từ việc chặt cây rồi bào đẽo sà cột khoảng 100 cây cần 20 ngày. Chọn đá chở về cần 7 ngày. Còn đào móng, dựng thô khoảng 15 ngày. Tiếp theo xây tường, đắp vách đá cần ít nhất 15 ngày. Dự trù thêm vài ngày thì khoảng 2 tháng có thể hoàn thành nhà cho muội”. Ngưu Đại tính toán xong nói.
“Ừ, 4 người thì hoàn thành trong 2 tháng, vậy nếu 8 người thì có thể hoàn thiện trong 1 tháng?” Diệp Huyên hỏi.
“Nếu người đó tay nghề tốt hoặc có sức lực như nhị đệ thì còn được, còn nếu yếu như tứ đệ thì chắc đến 3 tháng mới hoàn thành được à”. Ngưu Đại nói chọc, khiến cả nhà cười một phen.
“Hừ, đúng là đệ yếu nhất nhà, nhưng hễ có việc gì cần hỗ trợ thì lúc nào cũng Tứ đệ à, Tứ đệ ơi”. Ngưu Tứ giở tính trẻ con nói.
“Đúng đúng, trông nhà này chỉ mỗi Tứ thúc là làm được việc nhất”. Ngưu đại tẩu cười nói.
“Tứ thúc tuy hơi mỏng manh nhưng ngoan nhất nhà”. Ngưu Nhị tẩu cũng tiếp lời.
“Này này, hai tẩu đang khen ta hay khi mắng xéo ta hả?” Ngưu Tứ thờ phì phò hỏi.
Diệp Huyên nhìn cả nhà Ngưu thẩm cười lăn lộn chọc ghẹo Ngưu Tứ cũng cười theo.
Nghèo thì sao? Thiếu thốn thì sao? Chỉ cần cả nhà trên dưới đồng lòng, hòa thuận, vui vẻ với nhau là được. Ngàn vạn bạc vàng chưa chắc mua được giây phút đáng quý này!
Đợi mọi người cười vui vẻ xong, Diệp Huyên nói: “Muội cần nhà gấp nên Nhất ca giúp muội thuê thêm 4 người có kinh nghiệm nữa để đẩy nhanh tiến độ. Về phần tiền công thì những người khác trả bình thường, nếu làm tốt sẽ có thưởng thêm. Riêng các huynh thì muội trả gấp đôi tiền công bên ngoài, các huynh thấy sao?”
“Muội trả công như bình thường cho huynh là được rồi. Không cần tốn kém”. Ngưu Tam gấp gáp nói.
“Tam đệ nói đúng. Muội bây giờ đã phân gia tự lập môn hộ, vẫn nên để dành bạc phòng hờ”. Ngưu Đại cũng khuyên nói.
“Người ngoài trả các huynh ra sao là chuyện của họ. Muội nhất định sẽ trả gấp đôi, không chịu là muội tìm người khác a”. Diệp Huyên giả vờ dọa.

“Ngươi đó, là lão đại và lão tam lo ngươi tốn bạc. Ở đó còn giả vờ hù với dọa”. Ngưu thẩm dí tay vào trán Diệp Huyên mắng yêu.
“Vậy tất cả mọi người tán đồng rồi nha. Ngày mai con vào thành nhờ quan sai đến đo đạc đất lập khế ước”. Diệp Huyên nói.
Sau đó, nam tử Ngưu gia cùng Mộc Khiết kéo nhau ra khảo sát mảnh đất Diệp Huyên nhìn trúng. Còn Diệp Huyên ở lại nói chuyện cùng Ngưu thẩm.
Ngưu đại tẩu cùng Ngưu Nhị tẩu thì vào bếp nấu nướng.
Hai người nhi tức Ngưu gia này tuy cùng vẻ chất phác thật thà, hiền hậu nhưng tính cách vẫn có sự khác biệt. Nếu Ngưu đại tẩu thích cười, lanh lợi thì Ngưu Nhị tẩu có phần e dè cười mĩm, trầm tính.
Diệp Hiên, Diệp Huân thì ngoan ngoãn ngồi đùa giỡn với Ngưu Đại Mao 3 tuổi và Ngưu Nhị Mao 8 tháng tuổi đều là nhi tử của Ngưu Đại. Nhưng khi thấy Diệp Huyên xắn tay áo đòi phụ Ngưu đại nương rửa ray thì lập tức rời vị trí, chạy đến chỗ nàng.
“Tỷ không được đụng nước lạnh. Đệ sẽ rửa rau”. Diệp Hiên nói.
“Tỷ nhớ tuyệt đối không được đụng nước lạnh, nếu không có hại cho sức khỏe”. Diệp Huân ra vẻ già dặn nhắc nhở.
“Tiểu Huyên, con bị bệnh sao?” Ngưu thẩm tay dắt Đại Mao, tay bế Nhị Mao hỏi.
“Tỷ không có bệnh, là bụng của tỷ đau. Mộc ca dặn không được để tỷ đụng nước lạnh”. Diệp Hiên thuộc bài nói.
Ngưu thẩm, Ngưu đại tẩu cùng Ngưu nhị tẩu nghe Diệp Hiên nói cùng phản ứng lúng túng của Diệp Huyên liền hiểu ra hai vấn đề, một là nàng đến nguyệt sự, hai là Mộc Khiết rất quan tâm lo lắng cho nàng.
Trước khi đến nhà Ngưu thẩm, Diệp Huyên bị Mộc Khiết bắt buộc uống chén nước nóng cho ấm bụng, còn nói muốn rửa tay rửa mặt đều phải nói với hắn, đợi hắn pha nước âm rồi mới được dùng. Chưa dừng ở đó, còn dặn đi dặn lại với tụi tiểu Hiên phải trông chừng nàng, không được cho nàng nhún tay với nước lạnh.
“Các đệ đừng bắt chước giống Mộc ca, đối đãi với tỷ như người bệnh sắp chết chứ”. Diệp Huyên cười trừ nói.
“Tiểu Huyên muội coi như tu thành chánh quả. Tẩu thấy Mộc đệ rất để ý muội nha”. Ngưu đại tẩu cười chọc.
“Kể ra thì tính của tiểu Khiết khá tốt, nhân phẩm thì khỏi nói, nhưng do những lời bịa đặt bậy bạ làm mọi người không thích nó, hôn sự cũng bị chậm trễ. Có một đoạn thời gian, thẩm rất lo cho tương lai của nó a”. Ngưu thẩm cảm thán nói.
Diệp Huyên nghe xong hơi khựng lại, nàng quả thật sơ sót không tìm hiểu cuộc sống trước kia của Mộc Khiết, cũng không biết hắn đã trải qua những đau thương gì rồi. Ngoài mặt hắn tuy nói cười sảng khoái nhưng bên trong luôn phảng phất sự cô đơn, tang thương.
Ngưu đại tẩu thấy mặt Diệp Huyên khẽ nhíu, nghĩ nàng không vui khi nhắc đến quá khứ buồn của Mộc Khiết nên nói giải vây: “Nương à, chuyện cũ rồi không nên nhắc lại. Người xem bây giờ Mộc đệ và tiểu Huyên muội xứng đôi, tin chắc sau này còn tốt hơn”.
“Đúng đó. Huyên muội nên nghe lời Mộc ca kiêng lạnh, nếu không sẽ ảnh hưởng đến” việc sinh con như ta. Ngưu nhị tẩu không dám nói hết câu. Nàng vào cửa Ngưu gia đã 2 năm vẫn chưa thấy tin tức gì. Ngưu Nhị nhận làm thêm khuân vác ở bến tàu kiếm bạc cho nàng vào thành bắt mạch.
Kết quả, đại phu nói cơ thể nàng bị hàn, khó có thai. Nhà nàng cũng chả khá hơn Ngưu gia bao nhiêu, dù nàng không đến nguyệt sự thì trời mưa vẫn phải ra đồng gặt lúa, nên nàng bị mới bị nhiễm hàn khí nặng như vậy. Ngưu Nhị thương nàng, sợ nàng bị mọi người chỉ trích nên không nói kết quả khám đại phu cho cả nhà biết, chỉ nói hắn chưa muốn có hài tử.
Ngưu nhị tẩu nghĩ đến việc khó mang thai, hốc mắt liền đỏ, vội mượn cớ ra vườn hái rau để tránh xấu hổ.
Cơm chiều làm xong với 4 món đơn giản là một dĩa gà luộc, một nồi cà tím kho tương, cải xanh xào hành và canh củ cải trắng.
Nam tử đã về nên bàn cơm nhanh chóng được dọn lên.
Diệp Huyên thấy cả nhà Ngưu thẩm tiếc thịt gà không dám gắp, đều nhường cho tỷ đệ nàng cùng Mộc Khiết, nên nàng dùng một miếng tượng trưng, sau đó từ chối khéo vì tỷ đệ nàng ăn chay nhiều ngày, nếu đột nhiên ăn nhiều dầu mỡ sẽ không tốt.
Ngưu thẩm nghe vậy cũng không gắp thịt cho nàng nữa mà chia đều cho cả nhà mình ăn. Phải biết rằng gà nhà bà nuôi để bán trứng, tăng thêm thu nhập cho gia đình. Nhưng vì quý tỷ đệ Diệp Huyên nên Ngưu đại nương cắn răng giết một con gà đãi khách.
Ngưu thẩm thấy tôn tử mừng rỡ ngấu nghiến thịt gà thì trong lòng một trận đau xót. Có lẽ mỗi tháng bà nên giết ba, bốn con gà bồi bổ cho cả nhà. Tiết kiệm chuyện gì còn có thể, riêng sức khỏe của người thân thì không được tiếc.
Diệp Huyên thấy bữa cơm này khá đầy đủ, nêm nếm tuy nhạt nhưng không đến nhẽo, ăn được. Nhưng Mộc Khiết và tụi tiểu Hiên bị nàng chìu hư khẩu vị nên ăn ít hơn mọi ngày, mỗi người chỉ ăn một chén cơm rồi gác đũa.
“Sao chỉ ăn một chén đã ngừng. Mau ăn thêm một chén đi. Thẩm nấu cơm nhiều lắm”. Ngưu thẩm nhiệt tình mời.
“Ngưu thẩm à. Là do bọn con ham ăn, trước khi đến đây đã ăn một bụng đầy hồng với lê nên không diệt sạch đồ ăn của thẩm thôi. Nhà thẩm gặp may nha”. Mộc Khiết cười nói.
“Vậy sao. Thẩm còn cho là bọn ngươi chê cơm nhà thẩm đạm bạc, nuốt không vô đó chứ”. Ngưu thẩm nói giỡn nhưng lại trúng “tim đen” khiến bọn Mộc Khiết chỉ biết cười trừ.
Cơm nước xong, mọi người tụ lại hàn huyên một phen, ai cũng khen khoảnh đất Diệp Huyên nhìn trúng khá tốt, ngày mai sẽ làm cỏ trước, đợi quan sai đến đo đạc rồi mới bắt đầu vác cuốc khai hoang. Hàn huyên một lúc, Diệp Huyên và Mộc Khiết mới nói chào tạm biệt cả nhà Ngưu thẩm, lên xe ngựa về lại Sâm Sơn Linh bảo tự.
—-
Trước khi về chùa, Mộc Khiết đánh xe ngựa đến nhà Lí Thành trưởng thôn.
“Thôn trưởng, tiểu Huyên muốn khai hoang mảnh đất gần bìa rừng gần nhà Ngưu đại thúc và Mộc Khiết để ở. Phiền thôn trưởng sáng mai vào thành giúp tiểu Huyên báo lại với nha môn lập khế đất này luôn”. Diệp Huyên nói thẳng vào vấn đề.
“Này, con đã suy nghĩ kỹ chưa? Bìa rừng xa thôn dân, con thân nữ nhi ở nơi sâu thẩm đó e là không tiện lắm”. Lí Thành nói.
“Con đã suy nghĩ kỹ. À còn việc làm mộc bài nữa, ngày mai thôn trưởng đến nha môn giúp con xác nhận, để tiện đứng tên khế ước”. Diệp Huyên nói.
“Được. Ta có xe ngựa, sáng mai con có thể đi cùng ta”. Lí Thành nói.
“Cảm tạ ý tốt của thôn trưởng. Ngày mai Mộc Khiết sẽ đưa tiểu Huyên vào thành”. Không đợi Diệp Huyên từ chối, Mộc Khiết đã nói trước.
“Như vậy có vẻ không tiện cho thanh danh của Huyên muội lắm”. Lí Phong nhíu mày nói.
“Ta đi cùng xe với hôn phu thì có gì bất tiện. Quan trọng làm không muốn làm phiền thôn trưởng thêm nữa. Diệp Huyên đã nói xong, xin cáo từ”. Diệp Huyên không muốn nói nhiều với thư sinh cứng ngắt không biết thế thái dân tình, đứng lên gật đầu, nắm tay hai đệ đệ rồi chào ra về.
La thị, Lí Uyển Nhi đứng trong buồng nghe lén.
“Không biết xấu hổ”. Lí Uyển Nhi lầm bầm nói. La thị khẽ nhíu mày lắc đầu ra hiệu cho nữ nhi đừng nhiều chuyện.
Lí Uyển Nhi ôm một bụng tức. Xe ngựa nhà ả tuy không so với quý nhân trong thành, nhưng trong thôn là đứng nhất đó. Hừ, còn dám từ chối ý tốt của cha nàng. Ban ngày ban mặt đưa đưa đón đón thật chướng mắt. Có một chút bạc trong người mà đã bày đặt điệu đà sắm y phục đẹp, gà rừng mãi là gà rừng, đừng mong làm phượng hoàng.
Mộc Khiết là người tập võ nên thính lực hơn người bình thường nên nghe rất rõ lời bất mãn của Lí Uyển Nhi. Hắn quay lại, cười nhạt, từ tốn trả lời: “Mộc Khiết cùng hôn thê chưa làm việc thẹn với lòng nên hai chữ xấu hổ, thứ lỗi tại hạ không biết, cũng không cần thiết biết nên phiền nhị tiểu thư chớ tự cho mình là đúng”.
Lí Uyển Nhi giật thót trong lòng, nàng nói nhỏ như vậy hắn cũng nghe sao?
Lí Thành nhìn Mộc Khiết đánh xe ngựa rời đi thì khẽ thở dài nói: “Trước giờ ta chưa nhìn nhầm ai. Nhưng về cái tên Mộc Khiết này, có lẽ ta đã đánh giá sai hắn. Người này không đơn giản. Người ta không hại mình thì các ngươi cũng đừng chọc đến hắn và cả Diệp Huyên kia nữa”.
“Cha, con thấy tên sơn tặc đó chỉ giỏi ra vẻ hung dữ thôi chứ chẳng có tài cán gì. Bằng chứng bao năm qua đã có nữ nhân nào chịu gả cho tên thô tục như hắn đâu. Cho nên khi hắn thấy Diệp tiện nhân kia sa cơ thất thế, như nai con ngơ ngác, mới nhào vô thôi”. Lí Uyển Nhi bước từ trong bước ra nói.
“Uyển nhi bớt nói lại, nương dạy có con ăn nói thô thiển như vậy sao?” La thị tức giận nói.
“Nương, nữ nhi chỉ nói đúng sự thật thôi. Ngọc Yến bị ả đánh thật đáng thương, đến giờ mặt còn chưa bớt sưng nữa. Còn cái tên hôn phu của ả chỉ được sức lực lớn, chứ có tài cán gì mà bày đặt lên mặt với cha chứ?” Lí Ngọc Yến khó chịu nói.
“Muội đứng bên trong buồng nói xấu người ta. Huynh đứng gần chỗ muội nhất còn chưa nghe muội nói gì, còn hắn đứng tuốt xa ở cửa lại nghe rõ mồn một. Như vậy muội vẫn còn cho hắn không có tài cán gì?” Lí Phong nhíu mày hỏi.
“Cái đó…cái đó, chỉ trùng hợp thôi”. Lí Uyển Nhi cố cãi nói.
“Ngươi im đi. Từ nay ta cấm ngươi giao du với đám nữ nhân chanh chua Lí gia bên kia. Nếu trái lời ta thì ngươi đừng gọi ta là cha nữa”. Lí Thành tức giận nói.
Lí Uyển Nhi dù đã 14 tuổi nhưng tính khí tiểu hài tử ương ngạnh chưa dứt được, nên cũng tức giận dậm chân bỏ vào trong buồng, để lại Lí Thành, La thị cùng Lí Phong thở dài ngán ngẩm, tại sao nữ nhi/muội muội nhà người ta trưởng thành, hiểu chuyện thì nữ nhi/muội muội nhà bọn họ lại bốc đồng, hẹp hòi như vậy?
—-

Trên xe ngựa, tụi Diệp Hiên đã ngủ thiếp đi. Diệp Huyên vừa chỉnh tư thế thoải mái cho đệ đệ vừa hỏi Mộc Khiết: “Khiết, sao mọi người đều mắng ngươi là sơn tặc vậy?”
“Lúc ta cùng Trương đại ca xuất ngũ về lại thôn, đi ngang qua ngọn núi có nhiều cây điều nhuộm mà nàng nói, thì thấy quan binh đang truy quét ổ thổ phỉ chiếm núi xưng vương. Ta cùng Trương đại ca phụ quan binh áp đảo bọn sơn tặc. Nhưng không ngờ bọn sơn tặc lại nham hiểm tố cáo ta là đồng bọn của chúng, hại ta phải ở nhà lao 10 ngày. Quan sai có đến Lí gia thôn điều tra thân thế của ta. Đồn qua đồn lại, mọi người đều nghĩ ta là sơn tặc “. Mộc Khiết đánh xe ngựa kể lại chuyện bi hài đời hắn.
“Thôn trưởng thật thất trách, biết ngươi không phải sơn tặc cũng không đính chính, hại mọi người kết oán sâu với ngươi”. Diệp Huyên nhíu mày không hài lòng nói.
“Ta biết ta không phải là được. Ta cũng không thường xuyên sống ở thôn nên họ có đồn đãi ta sao cũng không ảnh hưởng gì nhiều”. Mộc Khiết nói.
“À, nếu như ngươi không bị lời đồn ác ý thì chắc bây giờ sẽ giống như Ngưu Nhất ca có thê có nhi nha”. Diệp Huyên chợt nhớ lời thương tiếc của Ngưu đại nương, nói.
“Bởi vậy mới nói ta trong họa có phúc. Nhờ bọn họ ghét ta, ta mới có cơ hội gặp được nàng”. Mộc Khiết chân thật nói.
Diệp Huyên khẽ hừ liếc hắn nhưng nghĩ cũng đúng, nên nàng không nói gì nữa, dựa vào thành xe nhẩm tính lại toàn bộ số bạc nàng đang có.
Lí gia bồi thường 74 lượng.
Ông ngoại Lí lão tử để lại 30 lượng.
Trần Khiêm lì xì 100 lượng.
Mộ Dung Chính “bo” 100 lượng.
Khâu huyện lệnh “thưởng” 50 lượng.
Cúng dường tam bảo 200 lượng.
Vậy tổng cộng nàng có trong tay 354 lượng.
Riêng 120 lượng bạc sính lễ đính ước của Mộc Khiết thì nàng để riêng.
—-
Về chùa, Diệp Huyên đánh thức đệ đệ, tẩy rửa thay quần áo sạch sẽ, húp bát cháo ngũ cốc rồi trèo lên giường ngủ.
Mộc Khiết khăng khăng không cho nàng đụng lạnh, nên hắn ôm chậu quần áo giặt thay cho nàng.
Diệp Huyên đành “diếm” lại đồ lót, cất vào không gian, đợi khi nào tiện thì lấy ra giặt sạch. Đồ lót nàng may không đẹp lắm, không gợi cảm chút nào nên không muốn hắn “chiêm ngưỡng” nha!
Mộc Khiết cũng như cũ ở lại chùa với tỷ đệ Diệp Huyên. Hắn trước kia một thân một mình không sao, nhưng giờ đã có hôn thê rồi, nhất định phải canh chừng cẩn thận a!
Diệp Huyên cũng không rảnh rỗi, ngồi phác họa ngôi nhà yêu quý của mình, đây sẽ là tổ ấm của tỷ đệ nàng nên không những phải bền chắc mà còn phải thoải mái đầy đủ tiện ích. Mộc Khiết cũng ở bên cạnh góp ý kiến để hoàn chỉnh bản vẽ sơ đồ bố trí phòng ốc.
Hai người cũng thử tính chi phí vật tư cùng nhân công. Phần này Mộc Khiết rành hơn nàng, hắn cho nàng rất nhiều ý kiến hay. Do đó, chi phí dự trù dựng nhà là khoảng 100 lượng. Còn đóng đồ nội thất đơn giản như giường, tủ, bàn ghế thì khoảng 10 lượng. Vậy tổng chi dự kiến là 110 lượng bạc.
Phải mua sắm đủ thứ, cũng như phải giám sát dựng nhà nên nàng không thể tiếp tục ở lại chùa. Do đó, sáng hôm sau, tỷ đệ nàng đến chào từ biệt trụ trì Không Trí đại sư cùng các cao tăng và các tiểu tăng chùa Sâm Sơn Linh bảo tự.
Không Vân đại sư và Không Tuệ đại sư am hiểu thuật phong thủy nên khi biết Diệp Huyên muốn khai hoang đất dựng nhà, liền “xung phong” chọn lựa hướng tốt giúp nàng.
Cầu còn không được, Diệp Huyên đương nhiên cúi lạy cảm ơn.
—-
Mộc Khiết chở tỷ đệ Diệp Huyên vào thành rất sớm. Lần này vào thành vô cùng suôn sẻ, lính canh thành tươi cười, không hề làm khó nàng như trước.
Nha môn chưa mở cửa, Diệp Huyên đành đi “shopping”. Đầu tiên, nàng đến chỗ cửa hàng rèn của lão bá Lê Kiều, người đã từng chỉ điểm cho nàng về quy chế Thanh Vũ quốc khi bị đám Lí Mạnh bắt về nha môn.
Cửa hàng rèn khá rộng, khoảng 200 m2 trưng bày đủ loại sản phẩm từ lò rèn như gia cụ, nông cụ, móng ngựa, dao búa kéo…
“Xin hỏi quý khách cần mua gì?” Tiểu nhị thấy khách tới, đon đả ra chào.
“Ta xem một lát, thấy đồ nào ưng ý sẽ mua”. Diệp Huyên đáp.
“Dạ vậy mời khách quan tự nhiên chọn lựa”. Tiểu nhị cười nói.
Diệp Hiên, Diệp Huân lẽo đẽo theo sau nhìn ngó khắp cửa hàng.
Mộc Khiết am hiểu khí cụ, hắn giúp Diệp Huyên chọn một bộ gia cụ, nông cụ tốt gồm búa, rựa, dao phay, dao cắt thịt, thái rau, kéo cắt vải, cuốc, xẻng, bồ cào, lưỡi hái, kéo làm vườn.
Trong không gian trữ vật có đầy đủ nồi niêu xong chảo cao cấp dành cho đi dã ngoại, nhưng hiện tại không tiện mang ra sử dụng nên Diệp Huyên mua thêm 2 cái nồi gang cỡ lớn và trung, thêm một cái chảo lớn cũng làm bằng gang và một ấm đồng lớn.
Gang mắc hơn đồng nên tiểu nhị mừng húm trong lòng hôm nay gặp được khách hàng lớn nha!
Diệp Huyên lựa hàng được một lúc lâu nhưng không thấy bóng dáng của lão bá phúc hậu Lê Kiều nên hỏi: “Hôm nay Lê lão bá không có ở cửa hàng sao?”
“À lão gia đang đúc khung cửa thủy tinh cho Vương viên ngoại ở xưởng bên trong”. Tiểu nhị đáp.
Thời đại này đã có thủy tinh sao? Từ lúc nàng xuyên không đến giờ mới nghe nhắc đến 2 chữ thủy tinh.
Mộc Khiết thấy Diệp Huyên đăm chiêu, nghĩ nàng không biết thủy tinh nên giải thích: “Thủy tinh gần giống như gương đồng nhưng trong suốt như nước, vừa phản chiếu hình ảnh vừa có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài”.
“Khiết, chúng ta cũng làm cửa sổ thủy tinh có được không?” Diệp Huyên hỏi.
“Được, nhưng để hỏi giá cả sao đã, quan trọng là huyện Thanh Hà chưa chắc đã có nhập thủy tinh về bán”. Mộc Khiết đáp.
“Vị khách quan này nói đúng. Thủy tinh là do Vương viên ngoại mua từ Đông thành về. Tiểu nhân nghe nói giá một tấc là 10 lượng bạc đó”. Tiểu nhị nói.
Một tấc = 10 cm, làm cửa sổ ít nhất cũng phải 10 tấc, 100 lượng bạc đó.
Diệp Huyên chặc lưỡi, nếu mua chẳng khác nào ném bạc qua cửa đổ, không nên xa xỉ a!
“Cảm ơn tiểu nhị ca đã cho biết. Làm phiền ngươi tính hết số hàng mà chúng ta chọn”. Diệp Huyên nói.
“Tổng cộng là 8 lượng lẻ 48 văn tiền”. Tiểu nhị đánh bàn tính nói.
Tiểu nhị này tính chính xác, con số đúng với kết quả tính nhẩm của nàng, và bây giờ đến phiên tiết mục trả giá: “Tiểu nhị ca, ngươi xem, chúng ta mua nhiều đồ như vậy, cũng nên hậu mãi chút ít tỉ như giảm giá chẳng hạn”.
“À, cái này tiểu nhân không giải quyết được, phiền các vị chờ chút xíu, ta gọi lão gia hỏi thử xem có bớt được cho các vị hay không”. Tiểu nhị nói xong rồi chạy đi.
Chừng 10 phút sau, Lê lão tử bước ra cùng tiểu nhị.

“Ai chà, ta còn tưởng ai thì ra là Diệp tiểu cô nương a”. Lê lão tử hòa ái nói.
“Dạ chào Lê lão bá, tiểu nữ thật có lỗi vì đến giờ mới ghé thăm người được”. Diệp Huyên cười nói.
“Không sao, không sao. Ta có nghe tiểu nhị nói con đến mua hàng ở chỗ ta, còn mua một số lượng lớn nữa. Trước lạ sau quen, ta lấy chẵn con 8 lượng kèm tặng một cái dao bào rau củ ta mới chế”. Lê lão tử lấy dao bào mới chế ra tặng cho Diệp Huyên.
Nhìn dao bào không khác gì ở hiện đại, Diệp Huyên thầm nghĩ Lê lão tử này thật thông minh.
“Cảm tạ Lê lão bá. Tiểu nữ sẽ đem dao bào quảng bá rộng rãi, đảm bảo dao bào của bá sẽ mua mau bán đắt”. Diệp Huyên cười nói.
Lê lão tử vuốt râu nói tốt.
Nhóm Diệp Huyên chào từ biệt Lê lão tử rồi lên xe ngựa đi.
Đi ngang qua sạp gạo Tạ gia mua 20 cân gạo. Lần trước nàng mua ở đây 5 cân gạo cất vào không gian, tính ra nàng có tổng cộng 25 cân gạo và mua thêm 10 cân bột mì, 10 cân bột gạo, ngũ cốc mỗi thứ 6 cân. Tổng cộng chi hết 7 lượng.
Tạ lão bản khuyến mãi cho nàng thêm hai cân đậu phộng 10 văn tiền/cân.
Đến tiệm tạp hóa thì mua muối, tiêu, đường, nước tương, dầu nành hết 3 lượng.
Tiếp tục ghé gian hàng thịt mua 2 cân mỡ ngon 12 văn tiền/cân, 4 cân thịt vụng 16 văn tiền/cân, 2 cân thịt ngon 20 văn tiền/cân, một tim heo 12 văn tiền.
Lão đồ tể thấy Diệp Huyên mua đồ sảng khoái, miệng lại ngọt, lão cũng muốn về sớm nên bán hạ giá hết đống mỡ vụng 6 cân với 4 văn tiền/cân và tặng hết đống xương ống 8 cân cho nàng. Xương ống tuy bị lạng hết sạch thịt nhưng vẫn bán được cho hộ nghèo 4 văn tiền/ cân.
Diệp Huyên dự tính sẽ hái điều nhuộm nên mua 10 sọt tre để đựng, mỗi sọt 3 văn tiền.
Cuối cùng đến quán mì vằn thắn gọi 4 bát to cùng 4 bánh bao ăn no nê tốn hết 60 văn tiền.
Diệp Huyên nhẩm tính nãy giờ nàng đã chi hết 20 lượng 54 văn tiền.
Chặc chặc, nếu không bạc “trên trời” của các đại gia kinh thành chắc nàng sẽ thâm bạc sính lễ của Mộc Khiết mất. Xem ra tết này, nàng sẽ gửi quà biếu thật dày cho 3 đại gia đã tài trợ cho nàng là Trần Khiêm, Lôi học sĩ cùng Mộ Dung Chính.
——
Lúc Diệp Huyên đến nha môn thì nhóm người Lí Tùng, Lí Bách, Lí Mạnh, Lí Xảo Nhi cùng thôn trưởng Lí Thành, Lí Phong đã có mặt đầy đủ và dường như đã đến rất lâu, bằng chứng là khế ước của hộ hầu như đã làm gần xong.
Có Khâu huyện lệnh trực tiếp giám sát việc lập khế đất nên rất nhanh “thủ tục sang tên” nhà ở, đất ruộng được hoàn thành.
Diệp Huyên nhận mộc bài cùng khế đất 4 mẫu ruộng.
Tụi Diệp Hiên, Diệp Huân mỗi đứa nhận khế đất 3 mẫu ruộng.
Đáng lý sẽ do Lí Tùng đứng tên hộ 6 mẫu đất của tụi Diệp Hiên, nhưng hắn cảm thấy vẫn nên giao cho Diệp Huyên giữ hộ thay cho đệ đệ. Phần Diệp Huyên thì cảm thấy phải chuyển tới chuyển lui tên rất phiền, nên dứt khoát để hai đệ đệ tự đứng tên tài sản của mình, sau đó dạy chúng cách bảo quản tài sản cá nhân.
Thật ra ở Thanh Vũ quốc thì trẻ sơ sinh vừa sinh ra vẫn có thể đứng tên ruộng đất nhưng nếu mãnh đất đó phải đóng thuế hay dính đến bất kỳ chuyện kiện tùng nào thì đứa trẻ đó phải trực tiếp đến nha môn giải trình. Một đứa trẻ ngoài gào khóc thì biết cái gì giải trình?! Vì lí do phiền phức đó, trừ khi đủ 15 tuổi thì các “phụ huynh” sẽ không để con mình đứng tên bất kỳ tài sản nào.
Khâu huyện lệnh nghe Diệp Huyên muốn mua đất hoang thì gật đầu nói sẽ lệnh cho nha sai lập tức đến đo đất, ra bản vẽ rồi mới lập khế ước.
Hắn còn cho biết thêm tin nội bộ là hoàng đế vì muốn gia tăng diện tích đất canh tác, nhằm gia tăng sản lượng lương thực cả nước nên sắp ban chiếu chỉ hễ là đất khai hoang, nếu trồng trọt trên đó, sẽ được miễn tô thuế khai hoang trong 5 năm.
Diệp Huyên và Mộc Khiết nghe vậy liền thay đổi kế hoạch. Ban đầu cả hai thống nhất khai hoang khoảng 3 mẫu đất để ở, cùng trồng ít rau củ ăn qua ngày, sau đó sẽ dồn tiền mua một căn nhà trong thành cho thuê buôn bán hoặc tậu thêm ruộng trồng lúa. Nay nếu được miễn thuế 5 năm, việc tốt này sau có thể bỏ qua đây?!
Tạm thời hoãn kế hoạch hái điều nhuộm, nàng bây giờ cần quay về thôn, càn quét bao nhiêu đất thì hay bấy nhiêu.
Lí Tùng cũng định đi đến chỗ đất của Diệp Huyên một chuyến, nhưng bị Lí Bách có việc cần nhờ giúp, nên chia tay nhóm Diệp Huyên ở nha môn.
—–
Dựa theo bản đồ cùng khảo sát của nha sai, tổng diện tích đất hoang ở bìa rừng phía nam, khu Diệp Huyên “chấm” có đến hơn 126 mẫu.
Nếu Diệp Huyên mua hết thì phải chi đến 252 lượng.
Thôi mắc lắm, nàng mua 60 mẫu, tốn 120 lượng là được rồi!
Diệp Huyên có kể cho nhà Ngưu thẩm về chính sách miễn thuế tô của hoàng đế, nàng khuyến khích nhà bà mua vài mẫu đất hoang để trồng trọt. Về chuyện tiền đóng thuế đất thì nàng sẵn sàng cho mượn. Nhưng cả nhà Ngưu thẩm nhất quyết không muốn, họ muốn gom bạc cho Ngưu Tam cưới thê.
Diệp Huyên cũng không ép nữa, chọn mẫu đất thích hợp rồi nhờ nha sai vẽ lại bản đồ vị trí để lập khế ước. Nhưng lúc nha sai nhắc Diệp Huyên nhớ mang 30 lượng bạc đến nha môn đóng thuế thì nàng ngẩn ngơ. Sao lại 30 lượng mà không phải 120 lượng?
“Nha sai đại ca, mỗi mẫu đất khai hoang giá bao nhiêu lượng một mẫu?” Diệp Huyên hỏi.
“Tùy địa hình tùy giá. Nếu đất đồng bằng gần sông hồ thì mỗi mẫu 2 lượng, xa sông hồ nhưng vẫn có thể dẫn nước vào tưới tiêu thì giá 1 lượng. Còn mảnh đất ven rừng này là đất núi cao, vừa không bằng phẳng vừa không có sông hồ, tưới tiêu bất tiện nên giá 50 văn tiền”. Nha sai nói.
“Lí Mạnh khốn kiếp, vậy mà hắn dám thu của ta 2 lượng bạc một mẫu đất ở đây”. Ngưu thúc tức giận nói. Nhà Ngưu lão nghèo, nên cắn răng vay mượn 4 lượng mua đất hoang khai khẩn thành đất ở, rồi đi làm thuê ruộng cho người ta để vừa trả nợ vừa sinh sống. Nhưng hôm nay xem ra, nhà Ngưu lão đã bị kẻ tham lam nuốt trọn 3 lượng bạc, thật quá đáng mà!
“Ngưu thúc đừng tức giận. Hắn tham lam vơ vét của dân thì sớm muộn cũng bị quả báo thôi”. Diệp Huyên trấn an nói.
“Nhưng cục tức này ta nuốt không trôi”. Trương Thạch bước đến nói.
Trương Thạch là chiến hữu của Mộc Khiết. Người thân cũng chẳng còn nên sau khi giải ngũ liền “đu” theo Mộc Khiết về Lí gia thôn định cư, rồi thành gia lập thất.
Trương Thạch thảm hơn Ngưu thúc, hắn mua đến 4 mẫu đất, vừa dựng nhà vừa trồng bắp và nuôi bò. Tính ra hắn bị lừa hết 6 lượng bạc, nửa con heo đó!
“Lúc chúng ta giao bạc cũng không có lưu lại chứng cứ, e là dù có kiện, chưa chắc đã làm được gì tên Lí Mạnh kia. Ngày tháng còn dài, sẽ còn nhiều cách để tên khốn kia ói lại bạc cho chúng ta”. Mộc Khiết bình tĩnh nói. Hắn cũng giống như Trương Thạch mua 4 mẫu đất để ở.
Nhà Ngưu thúc cùng Trương Thạch nghe xong cảm thấy có lý, chờ ngày sau tính sổ với Lí Mạnh vẫn chưa muộn.
“Ngưu thúc, Trương đại ca, mỗi mẫu đất bây giờ chỉ cần mất 50 văn tiền, rất rẻ. Mua rồi trồng cây ăn quả, gia vị bán chắc chắn sẽ hốt bạc. Nếu không trồng thì cứ để đó, mỗi tháng nhặt cành khô bó thành củi, đem vào thành bán cũng được hơn 50 văn tiền đó. Hai vị nên suy nghĩ lại”. Diệp Huyên phân tích nói.
Lời nói của Diệp Huyên mở ra cho cả nhà Ngưu thúc cùng Trương Thanh một con đường sáng.
“Cha, chúng ta mua 10 mẫu đi. Suối nước tuy xa nhưng bốn huynh đệ con còn sức, nhất định sẽ gánh nước tưới tiêu đầy đủ, biết đất hoang thành ruộng ngô tốt”. Ngưu Đại nói.
Ngưu Nhị cũng nói: “Đại ca nói đúng, các huynh đệ tụi con cũng ngán làm ruộng thuê cho người ta lắm rồi. Ruộng của mình, mình tự bồi, tự dưỡng, tự trồng là tốt nhất”.
Ngưu Tam, Ngưu Tứ cũng đồng ý kiến. Thấy các nhi tử đồng lòng, nên Ngưu thúc đồng ý mua thêm 10 mẫu đất hoang.
“Haizz, ta thì chỉ có mỗi một thân một mình, không cán nán làm hết việc nông, thê tử lại sắp sinh, thôi thì giống như Huyên muội tử nói cứ mua 5 mẫu để dành nhặt củi, đem vào thành bán vậy”. Trương Thạch giả vờ sầu khổ nói, chọc cho mọi người cười.
Sau khi phân chia đất xong, Diệp Huyên mua tổng cộng 111 mẫu đất nhưng tránh sau này có người viện cớ lên rừng săn thú rồi lẻn vào khu đất của nàng làm xằng làm bậy, nên Mộc Khiết mua thêm 10 mẫu đất hướng lên rừng cùng toàn bộ con suối cắt ngang đó, bít hết toàn bộ lối đường đi vào rừng. Vì vậy, sau này nếu ai có nhu cầu lên rừng thì chỉ có thể hướng về khu ven rừng phía tây thôn mà đi, cách khu đất này một khoảng rất “gần” chỉ 10 cây số thôi.
Trong lúc khảo sát lô đất trong rừng, Diệp Huyên phát hiện hang dơi khá lớn, nhớ đến kinh nghiệm về miền tây kiếp trước, liền mua hang dơi cùng toàn bộ đất xung quanh là 3 mẫu.
Bốn tên nha sai ngoài mặt chú tâm khảo sát họa bản đồ, nhưng trong bụng thầm mắng Diệp Huyên ngu ngốc, ném 62 lượng bạc mua 124 mẫu đất rừng hoang heo hút này làm gì không biết. Muốn dưỡng thú rừng bán lấy tiền hay thật sự muốn nhặt củi bán lấy tiền?
Diệp Huyên cũng nhìn ra sự khinh thường của bọn nha sai, nên không thưởng bạc cho bọn hắn, chỉ tặng vài quả hồng cây nhà lá vườn khiến bọn nha sai càng bực bội, nhưng ả có Khâu huyện lệnh làm chỗ dựa, bọn hắn chỉ đành nuốt cực tức này vào bụng.
Cộng thêm việc hôm nay bọn hắn hớ miệng, lộ chuyện Lí Mạnh ăn bớt ăn xén tiền thuế đất. Vì vậy, bọn nha sai trên đường về thì ghé nhà Lí Mạnh vừa thăm vừa kể khổ Diệp Huyên keo kiệt, dám bỏ 62 lượng mua đất, lại tiết tiền không thưởng cho bọn hắn vài văn tiền bồi dưỡng.
“Cái đứa tiện nhân này thật là phá sản. Cầm hơn 62 lượng mua đất ở đâu không mua, lại chạy lên rừng mua. Đúng là ngu xuẩn”. Mã thị cười khinh nói.
Lí Mạnh bị Diệp Huyên cho ăn đau nhiều lần nên nghi ngờ hỏi: “Nữ nhân đó rất khôn lanh, không tự nhiên chạy lên đó mua đất đâu. Trên đó không có gì đáng ngờ chứ?”
“Ngoài cây lá, đất đá, hang động thì chả có gì hết. Ban đầu chúng ta cũng nghi nhờ, nhưng bọn ta bốn người, 8 con mắt quan sát, lùng sục rất kỹ, chẳng có gì đáng ngờ hết. Ta nghĩ ả muốn trồng ngô, trồng gia vị rẻ tiền, rồi lấy số nhiều làm lời thôi”. Một nha sai nói.
“Ừ, còn ta thì thấy nguyên nhân chính mà ả vội vàng thu mua đất là do thánh thượng sắp miễn thuế 5 năm đối với đất khai hoang thành đất trồng trọt”. Nha sai nói.
“Hừ, ta còn tưởng ả thông minh, ai dè bị cái lợi che mắt. Bìa rừng đất cao thấp không đồng đều, không có phù sa của sông hồ, trồng trọt được mới lạ”. Lí Xảo Nhi hầm hực nói.
“Xem ra tên sơn tặc kia cho ả 120 lượng bạc sính lễ là thật, thêm 30 lượng của nội tổ phụ nữa. Chưa kể Trần đại nhân, Lôi học sĩ rất có thể cho ả thêm ít bạc phòng thân. Chắc chắn trong tay ả hiện giờ có một số bạc khá lớn, có thể hơn 2, 3 trăm à”. Lí Ngọc Yến phân tích nói.
Mã thị nghe Diệp Huyên có nhiều bạc, nhưng mụ không sơ múi được gì thì liền tức giận, mặt hướng về phía bìa rừng phía nam mắng chửi tỷ đệ Diệp Huyên.
Cao thị cũng chả vui vẻ gì, trù ẻo nói: “Nhiều bạc thì có ích gì, sớm muộn cũng bị tặc trộm hết”.

Nghe vậy Lí Mạnh nảy ra một kế, liền nói nhỏ vào tai đám nha sai thân tín.
Bọn kia nghe xong thì cười hì hì, khen Lí Mạnh thông minh, ra diệu kế rất hay vừa giúp bọn họ hả giận, vừa kiếm được bạc.
—-
Diệp Huyên đang bận rộn đón Không Vân đại sư cùng Không Tuệ đại sư xem phong thủy chọn hướng cất nhà, nào đâu biết mình bị tính kế.
Hai đại sư xem xong khu đất, liền nói lô đất ven rừng phía nam phong thủy rất tốt, nhưng yếu tố thủy bị thổ thạch cùng mộc cây che chắn, khiến tài lộc đứt đoạn. Cần khai thông yếu tố thủy, tự tài lộc sẽ dồi dào.
Ngưu gia, Trương gia nghe đại sư nói xong thì hít hà gật đầu khen đại sư nói quá chuẩn.
Khai thông thủy lợi cho khu đất cũng là vấn đề nan giải hàng đầu hiện nay của mọi người. Đừng nói cây, con người sống thiếu nước như cỏ khô gặp hạn. Mà con suối giữa rừng nguồn nước chảy dồi dào thật, cũng không quá xa, nhưng đường núi gập ghềnh bất tiện, mất nửa canh giờ mới gánh được hai thùng nước 30 lít về nhà để dùng.
Nhà Ngưu thẩm có nước dùng đến bây giờ đều là nhờ trữ nước mưa dùng, xài tiết kiệm cũng không đến mức thiếu thốn.
“Chỉ cần làm guồng nước dẫn nước vào là được”. Diệp Huyên nói.
Mọi người không biết “guồng là gì” nhưng nghe dẫn nước thì vẫn hiểu.
“Chúng ta từng lấy ống tre dẫn nước nhưng không thành công. Muốn có nước xài thì chịu khó băng rừng gánh nước và trữ nước mưa thôi”. Trương Thạch nói.
“Như vầy đi, đằng nào chúng ta cũng quyết chí canh tác đất ở đây, mỗi người góp sức đào con suối trong rừng, dẫn nước về tới đâu hay tới đó. Chí ít cũng tiết kiệm được thời gian gánh nước”. Mộc Khiết nói.
“Mộc đệ nói đúng. Quyết định như vậy đi”. Trương Thạch nói.
Nhà Ngưu đại nương cũng gật đầu tán thành.
Diệp Huyên cười khổ, mọi người thật sự bỏ qua ý kiến của nàng. Thôi lát rảnh vẽ lại guồng nước kiếp trước nàng đã thấy lúc đi phượt trên núi cho bọn họ xem.
Hướng nhà cũng chọn xong, Mộc Khiết đánh xe chở hai vị đại sư về chùa.
Ngưu gia cùng Trương Thạch giúp Diệp Huyên dựng một ngôi nhà tranh, vách lá ở tạm chờ nhà mới.
Lí Tùng làm xong việc Lí Bách nhờ, trở về vội mang thê nhi đến phụ đám Ngưu gia, Trương Thạch dựng nhà, phát cỏ hoang giúp Diệp Huyên.
Mộc Khiết quay trở lại rất nhanh, liền nhanh chóng gia đội ngũ lớp mái nhà cùng Ngưu gia.
Hài tử nhỏ như Diệp Huân, Diệp Hiên, Lí Khang và Đại Mao thì nhặt đá sỏi, nhổ cỏ xung quanh nhà.
Đám phụ nhân dựng tạm bếp giữa trời nấu nướng.
Diệp Huyên có mua mỡ, xương cùng thịt heo, liền nấu một nồi cơm trắng. Cắt thịt làm một nồi thịt kho tiêu. Thắng mỡ xào một chảo bắp cải. Chặt xương heo, nấu một nồi canh củ cải ngọt từ xương. Nàng làm đồ ăn rất nhiều, ăn trưa đến chiều.
Tuy bị Ngưu thẩm ca cẩm nàng không nên phung phí, tốn kém, mọi người chỉ cần chén cơm với dĩa rau là đủ. Diệp Huyên chỉ cười trừ, không nói gì, chỉ lo thắng mỡ để dùng.
Mọi người làm việc vất vả giúp nàng, xứng đáng được dùng một bữa cơm đầy đủ dinh dưỡng.
Mùi thơm thức ăn khiến đám nam nhân bụng kêu sôi trào.
“Huyên muội, nấu ăn thật ngon. Xem ra Mộc đệ có phúc nha”. Bành thị – thê tử Trương Thạch ưỡn bụng bầu 6 tháng cười nói.
“Trương tẩu quá khen. Tất cả đều nhờ các tẩu phụ muội một tay”. Diệp Huyên khiêm tốn nói.
Haizz, nàng nấu ăn cũng loại bình thường nhưng do mạnh tay nêm gia vị nên món ăn có hương vị đậm đà.
Còn Ngưu thẩm, các tẩu tẩu cũng không phải nấu ăn dở mà vì cuộc sống nhà thôn thiếu thốn đủ thứ, các phụ nhân phải tiết kiệm củi lửa, muối đường gia vị, nên món ăn khá nhạt, đôi lúc lợi lợi, ăn không ngon miệng lắm. Cũng không thể trách họ!
Làm việc vui vẻ, bữa cơm thơm ngon khiến mọi người hăng say làm việc, ngôi nhà tranh vách lá 40m2 hoàn thành xong trước chiều. Kế tiếp đám nam nhân rất chu đáo dựng nhà bếp, nhà tắm, hố xí tạm thời cho Diệp Huyên.
Ngưu thúc sai Ngưu đại về nhà khiêng một lu nước cho Diệp Huyên tạm dùng.
Còn Mộc Khiết thì về nhà, khiêng cái giường qua cho tỷ đệ Diệp Huyên ngủ tạm.
Quét dọn sạch sẽ, tỷ đệ Diệp Huyên ôm chăn mền, nôi nêu xoong chảo vô nhà mới.
Tuy chỉ là nhà tạm thời nhưng tỷ đệ Diệp Huyên cảm thấy rất vừa lòng.
Lúc chiều Diệp Hiên không cưỡng lại hương vị thơm ngon của thịt, quên lời Diệp Huyên dặn, ăn rất nhiều mỡ thịt, nên đêm xuống liền ôm bụng đi nhà xí liên tục.
Diệp Huyên cũng không ngủ được, lấy thuốc trị tiêu chảy trong không gian cho đệ đệ uống tạm.
Nàng đang định xuống bếp nấu ít nước nóng pha gừng cho Diệp Hiên uống ấm bụng thì nghe giọng Mộc Khiết truyền đến.
“Là ta. Nàng vào nhà thổi tắt nến, khóa cửa lại. Ta ở bên ngoài xử lý mấy tên tặc”. Mộc Khiết nói nhỏ.
“Nhớ cẩn thận”. Diệp Huyên dặn dò.
Diệp Huyên làm đúng lời Mộc Khiết thổi tắt nến, nhưng không ở trong nhà mà dặn Diệp Huân khóa cửa, rồi cười âm hiểm tay trái cầm bó đuốc, tay phải thì cầm súng điện đi ra ngoài.
Súng điện là vật bất ly thân của Diệp Huyên kiếp trước mỗi khi đi du lịch.
Dám mò đến nhà nàng trộm thì nàng sẽ cho bọn chúng “giật tưng” tê tái.
Tuy nhiên Diệp Huyên quên Mộc Khiết có một thân công phu lợi hại. Chưa tới 10 phút, Mộc Khiết đã đánh gãy chân hết 4 tên tặc cắc ké, không cho nàng có cơ hội mời khách “xơi điện”.
“Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mạng”. Đám tặc gào khóc xin tha.
“Hừ, dám mưu đồ bất chính thì hãy nhận hậu quả”. Mộc Khiết vừa nói vừa hung hăng đánh bọn chúng. Lúc đánh xe ngựa về, Mộc Khiết đã thấy bốn tên chuột nhắt này lẻn vào làng, không ngờ chờ đến tối bọn chúng cả gan mò đến nhà hôn thê của hắn.
Rất may là Mộc Khiết lo xa, canh giữ ở sân trước Diệp Huyên nên kịp thời phát hiện lũ ác ôn này. Nếu không hậu quả khó lường. Một tiểu cô nương cùng hai tiểu đệ mới 6 tuổi thì làm sao đấu lên với 4 tên nam nhân tay chân khỏe mạnh chứ?
Thật đáng hận, không đánh không được!
Đột nhiên một đám nha sai gồm 8 người cầm đuốc xông vào.
“Cẩu tặc to gan, nửa đêm nửa hôm dám đến nhà dân nữ làm xằng làm bậy. Không cho các ngươi nếm mùi lao ngục là không được”. Một tên nha sai cầm đầu nói.
Ngưu gia, Trương Thạch nghe ồn ào cũng cầm đuốc chạy đến.
“Diệp Huyên à, con có sao không?” Ngưu thẩm lo lắng hỏi.
Diệp Huyên lắc đầu, cười trấn an nói không sao.
Nàng nhìn chằm chằm đám quan binh mới đến, thật đúng như trong các thể loại phim hành động, cảnh sát luôn xuất hiện sau cùng lúc cuối phim.
Bốn tên tặc thấy quan sai liền sợ hết hồn, quỳ xuống van xin nói: “Là ta sai, ta sai rồi. Ta cũng chưa làm gì hết. Mong quan sai thương tình tha cho chúng ta. Cha nương ta tuổi đã già cần người chăm sóc a. Xin tha cho chúng ta lần này”.
“Không được. Còn thanh danh của dân nữ nhà người ta thì sao? Các ngươi nói tha liền tha được sao hả? Trói chúng lại mang về nha môn”. Quan sai liếc Diệp Huyên rồi hùng hổ nói.
Ồ, thì ra là như vậy! Bọn quan sai này sắm vai ngụy quân tử, miệng tràn đầy nghĩa hiệp đòi thanh danh cho nàng, nhưng thật chất là ngầm nhắc nhở nàng nếu truy cứu tới cùng sẽ ảnh hỏng danh tiết. Dù chưa xảy ra chuyện tồi tệ gì nhưng nửa đêm có nam nhân lẻn đến nhà, ít nhiều sẽ bị lời đàm tiếu.
Quả nhiên, nàng nghe Ngưu thẩm nói nhỏ: “Tiểu Huyên à, đám tặc này cũng bị trừng trị thích đáng rồi, làm lớn chuyện sẽ không tốt cho con đâu”.
“Con biết phải làm sao mà”. Diệp Huyên vỗ nhẹ lên bàn tay Ngưu đại nương trấn an. Sau đó quay lại nói với đám nha sai: “Có câu phép nước thua lệ làng. Đám tiểu tặc này dám lộng hành trên đất Lí gia thôn ta, thì nên để thôn trưởng cùng tất cả thôn dân xử trí chúng. Còn về các vị nha sai, thật đúng là hết lòng vì dân nha, nửa đêm rồi còn trầm sương ẩn mình trong núi để bắt tặc”.
Đám nha sai nghe Diệp Huyên nói thì hơi giật mình, nhưng Lí Mạnh đã bày bọn hắn cách ứng phó rồi, quan trọng là “tuồng quan sai bắt tặc” bọn họ đã “diễn” vô số lần rồi, chưa mất linh lần nào, nên coi nhẹ lời mỉa mai của Diệp Huyên.
“Nếu Diệp cô nương đã nói như vậy. Chúng ta sẽ giao đám tặc này đến nhà thôn trưởng xử lý”. Nha sai cầm đầu nói.
Được thôi, muốn chơi nàng sẽ phụng bồi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.