Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà

Chương 13: CHÚC THƯ


Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 13: CHÚC THƯ

Tỷ đệ Diệp Huyên có thể an ổn ngủ thì tại Lí gia tình hình vô cùng hỗn loạn.
Lí Tùng vừa về đến nhà, không nói không rằng lôi Lí Mạnh đến trước bàn thờ Lí lão, đá vào chân hắn khiến hắn quỳ sấp xuống đất.
“Cha làm lụm vất vả cho ngươi ăn học, chưa từng để ngươi thua thiệt với bất kỳ ai. Nhưng ngươi đúng là súc sinh tham lam lừa gạt của cải của tỷ đệ Diệp Huyên, hại cha tức chết. Ngươi nói đi rốt cuộc ngươi là người hay súc sinh hả?” Lí Tùng vừa nói vừa đánh vào mặt Lí Mạnh.
“Lí Tùng ngươi to gan dám đánh trượng phu ta, ta liều mạng với ngươi”. Mã thị thấy Lí Mạnh bị đánh liền tru tréo lên.
Nếu là lúc trước Lí Tùng sẽ vì nhẫn nhịn tính khí chanh chua của Mã thị cho nhà cửa êm thấm, nhưng nay biết được Lí lão chết vì bị đôi phu thê gian ác này hại chết, hắn làm sao mà nhịn được, lập tức tát vào mặt Mã thị một bạt tai cảnh cáo.
“Ngày thường ngươi ức hiếp gia đình ta, ta đều nhịn cho yên nhà yên cửa nhưng chính ngươi hại chết cha ta. Ta há để ngươi lộng hành sao? Ngươi muốn liều mạng đúng không? Ta cũng liều cái mạng này báo thù cho cha ta. Đến đây”. Lí Tùng quát lớn.
Vì Lí Tùng dùng hết sức tát nên miệng Mã thị không những rách mà còn bị té xuống đất.
Mã thị ôm mặt, chửi đổng: “Ngươi, ngươi được lắm. Cả nữ nhân cũng dám đánh. Ngươi mới là súc sinh”.
Lí Tùng mặc kệ Mã thị, tiếp túc đấm Lí Mạnh mấy cú.
Lí Mạnh là thư sinh trói gà không chặt thì làm sao có thể so sánh với sức lực một nông phu như Lí Tùng. Hắn bị đánh choáng váng đến không nói nên lời.
“Ngươi, ngươi cái tên nghịch tử này, ngươi có buông tam đệ của ngươi ra không?” Cao thị tức giận nói.
Lí Ngọc Yến, Lí Xảo Nhi cũng hoảng hồn, vội can ngăn nhưng không đủ sức, đều bị Lí Tùng gạt té ngã.
Hổ tử thấy cha nương mình bị đánh, nóng nảy lao vào đánh Lí Tùng.
“Ngươi dám đụng cha ta. Ta đánh ngươi”. Lí Khang tuyệt không để cha mình chịu thiệt, nhào vào đánh Hổ tử.
“Đại ca dừng tay lại đi. Đại ca dù có đánh chết tam đệ thì cha cũng không thể sống lại”. Lí Bách gấp gáp khuyên can.
Lí La thị cùng thê tử Lí Bách là Tạ thị nghe tiếng mắng chửi cũng vội chạy đến nhà chính.
“Cha tiểu Khang à. Ngươi đánh chết tam thúc thì mẫu tử ta phải làm sao hả? Mau ngừng tay đi, có gì từ từ nói có được không?” Lí La thị lần đầu thấy Lí Tùng tức giận nên cũng rất bất ngờ, vội cùng khuyên can.
Mã thị bị Lí Tùng đánh, đang ôm một bụng tức, thấy Lí La thị vào thì vội đứng dậy, nhào vào túm tóc Lí La thị đánh trả thù lại: “Là ngươi, là ngươi thông đồng với Diệp tiện nhân hại gia đình ta. Ta đánh chết ngươi”.
Lí La thị chỉ lo khuyên Lí Tùng, nào đâu để ý đến Mã thị nên bị đánh. Tạ thị thấy vậy, liền ứng phó nhanh cùng một nô tì kéo Mã thị ra, không cho mụ ta đánh Lí La thị.
“Tam đệ muội, không khuyên can thì thôi, sao lại đánh đại tẩu?” Tạ thị nói lời công bằng.
“Không được ngăn ta, để ta đánh ả. Là ả xúi giục Lí Tùng, Lí Khang theo phe tiện nhân Diệp Huyên, đòi phân gia để chia chát của cải”. Mã thị gào thét nói.
Lí Tùng thấy Lí La thị bị đánh, cũng buông Lí Mạnh ra, vội vàng đến xem thương tích của Lí La thị, lo lắng nói: “Nàng không sao chứ?”
Lí La thị ôm hai gò má đỏ rát, lắc đầu nói: “Không sao. Cha tiểu Khang à, dù tam thúc có sai quấy gì thì từ từ nói. Thượng chân thượng tay cũng chả giải quyết được gì đâu”.
Lí Tùng nhìn trừng trừng Mã thị, khiến mụ ta hơi sợ. Lí La thị thấy vậy, sợ Lí Tùng lại phát hỏa đánh người nữa liền vội nắm tay áo hắn, lắc đầu với ý khuyên hắn đừng sinh khí.
“Là ta không đúng để nàng chịu thiệt thòi, chúng ta về. Từ nay về sau chúng ta không qua lại với đám súc sinh này nữa”. Lí Tùng hít sâu nói. Sau đó hắn dẫn thê nhi về phòng ở của mình.
“Mã thị sao ngươi không nói lý hả? Đừng nói đại ca mà ngay cả ta cùng tất cả thôn dân cũng không đồng tình với thái độ ngang ngược của ngươi. Đừng tưởng ta tin vào những lời dối trá của cả nhà ngươi vô khống tiểu Huyên”. Lí Bách tức giận nói.
“Bách à, sao con lại bênh vực Diệp tiện nhân đó chứ hả? Là nó làm nương tức muốn chết đây”. Cao thị nóng nảy nói.
“Nương đừng mở miệng mắng tiểu Huyên là tiện nhân nữa. Chính nương như vậy nên Mã thị cùng tam đệ mới lộng hành, hiếp đáp tỷ đệ tiểu Huyên, làm cho cả gia đình xào xáo. Sẵn đây ta nói cho các ngươi biết liệu mà chuẩn bị tinh thần. Lão bằng hữu đang giữ chúc thư của cha có thể là đại quan tứ phẩm ở kinh thành đó. Lần này các ngươi gây ra họa lớn rồi”. Lí Bách thở dài nói.
“Cái gì? Nhị ca nói sao? Bằng hữu của cha là quan tứ phẩm?” Lí Mạnh lồm cồm bò dậy hỏi.
“Ý chàng là Lôi học sĩ là bằng hữu của cha sao?” Tạ thị hỏi.
“Ta cũng đoán như vậy. Nếu không sao lại tự dưng gọi chúng ta cùng về Lí gia thôn chứ?” Lí Bách nói.
“Nhị ca rốt cuộc chuyện này là sao, ca mau nói cho đệ biết a”. Lí Mạnh gấp gáp hỏi.
Lí Bách liếc hắn, nói ra suy đoán của mình.
Cao thị, Mã thị, Lí Xảo Nhị, Lí Ngọc Yến cùng Hổ tử bắt đầu run cầm cập. Trần Khiêm quan ngũ phẩm đã đủ bọn họ kiêng dè Diệp Huyên, nay lòi thêm một vị quan tứ phẩm, chẳng khác nào muốn đòi mạng họ.
“Nương, rốt cuộc người làm thê tử kiểu gì ngay cả bằng hữu của cha là đại quan tứ phẩm mà ngươi cũng không biết là sao? Nếu biết có thân thích như vậy thì chúng ta đâu cần tốn bạc lo lót Khâu huyện lệnh. Trực tiếp nhờ vị đại quan kia thì Mạnh ca đã làm quan từ lâu rồi. Tiền đồ của Mạnh ca bị nương làm trễ nãi a”. Mã thị nghe xong, không những không biết hối cả, còn trách móc Cao thị.
“Ngươi im đi. Sự việc đã đi tới bước này rồi, không lo cứu vãn, còn ở đó trách móc”. Lí Mạnh dù ích kỷ những vẫn giữ hiếu đạo làm đầu, không ngu xuẩn hồ đồ như Mã thị.

“Cha nói đúng. Biết đâu vị đại quan tứ phẩm kia nhớ tình bằng hữu với nội tổ phụ, chiếu cố cả nhà Lí gia chúng ta thì sao? Vả lại nội tổ phụ là người hiền từ, sẽ không để chúc thư làm khó chúng ta đâu. Do đó chúng ta đừng mất đoàn kết”. Lí Ngọc Yến phân tích nói.
“Ta khuyên các ngươi tốt nhất yên phận, đừng nghĩ đến những chuyện xa vời như nhờ người ta mua quan bán chức”. Lí Bách lắc đầu chịu thua, lôi Tạ thị về phòng nghỉ ngơi.
“Lão già chết tiệt, ngươi chết rồi, còn ám ta sống đau sống khổ mới vừa lòng sao?” Cao thị nhìn bài vị của Lí lão, tức giận nói.
Bà ta vừa mắng vừa đấm thùm thụp vào tủ thờ khiến bát hương rơi xuống, trúng vào chân bà ta, làm bà ta nhảy dựng lên than đau.
Người cổ đại vốn tin dị đoan, nên thấy bát hương từ bàn thờ rơi xuống, tất cả mọi người đều sợ hãi, nhất là Cao thị cùng Mã thị dập đầu, khấn vái trời phật tha tội.
—-
Vì nguyệt sự gây khó chịu nên Diệp Huyên thức sớm hơn mọi ngày. Nàng đi đến nhà xí thì phát hiện Mộc Khiết đang chẻ củi. Không ngờ Mộc Khiết còn thức sớm hơn cả nàng.
“Sao chẻ củi sớm vậy? Ngủ không được sao?” Diệp Huyên hỏi.
“Không phải, chỉ là thói quen thôi. Sẵn thấy củi còn ít nên ta tiện tay chẻ củi”. Mộc Khiết bịa chuyện nói. Hắn là lo Diệp Huyên dậy không có nước nóng dùng nên chịu khó dậy sớm đun nước, sẵn tiện chẻ củi luôn.
“Nàng đợi chút, ta đi pha nước ấm cho nàng tẩy rửa cơ thể”. Mộc Khiết bỏ đống củi, chạy đi pha chậu nước ấm cho Diệp Huyên.
Diệp Huyên cũng không từ chối, trên núi thời tiết lạnh, nước tất nhiên lạnh, mà nàng đang có nguyệt sự, đụng nước lạnh hiển nhiên sẽ ảnh hưởng sức khỏe.
Dưới sự săn sóc chu đáo của Mộc Khiết, Diệp Huyên cả người khoan khoái đi đến phòng bếp chuẩn bị thiền sáng.
Thiền sáng đơn giản với 2 món bánh bao chay, cháo hạt sen bạch quả với muối mè.
Thiền trưa 5 món với đậu phụ dồn thịt chay, mì căn xào xả ớt, mì căn rim chua ngọt, đậu hủ cùng măng kho tiêu và canh khoai từ nấu nấm.
Như thường lệ, Diệp Huyên mang đồ ăn sáng về phòng ăn cùng tụi tiểu Hiên với Mộc Khiết.
Vừa ăn xong thì Trần Khiêm dẫn theo Trần Hoài bẹo dạng bẹo hình đi đến, còn kêu nàng một tiếng tiểu di làm nàng sởn hết cả da gà. Tiếp theo, hắn còn bắt Trần Hoài khom người, ngọt ngào gọi nàng một tiếng là Huyên di, gọi tụi tiểu Hiên là tiểu cữu.
Diệp Huyên nhìn trời, Trần Khiêm rốt cuộc muốn diễn tuồng gì đây?
Tiếp theo Trần Khiêm “nhả ra” một đống hoa từ mỹ ý, nói nếu nàng đã là tiểu di thì hắn nhất định chịu trách nhiệm tới cùng. Hắn muốn mang tỷ đệ nàng đến kinh thành hưởng phúc, còn nói đến kinh thành mới có lợi cho tiền đồ của đệ đệ nàng.
[Tiểu di: em gái vợ – Tác giả: Huyền Ghibli]
Mộc khiết nghe Trần Khiêm dụ dỗ Diệp Huyên đến kinh thành, liền gấp gáp trong lòng. Rất may Diệp Huyên từ chối hảo ý của Trần Khiêm mới làm hắn nhẹ nhõm trong lòng. Nhưng từ đó Trần Khiêm bị liệt vào danh sách đen cấm đến gần Diệp Huyên của Mộc Khiết.
Diệp Huyên mượn cớ đến phòng bếp làm đồ ăn trưa để tránh Trần Khiêm dong dài.
Nhưng nàng chưa “chuồn” thì Lôi học sĩ đến tìm nàng. Tự nhận là cố nhân của Lí lão cùng cha nàng, muốn nàng cùng lão đến Lí gia một chuyến.
Vì vậy, tỷ đệ Diệp Huyên thay đồ xong thì hoa hoa lệ lệ bị Trần Khiêm lôi lên xe đến Lí gia. Mộc Khiết đương nhiên là đi theo làm “hộ vệ” cho tỷ đệ nàng rồi.
—-
Khi tỷ đệ Diệp Huyên đến Lí gia thì toàn bộ Lí gia cùng thôn trưởng và ba vị lão nhân có “máu mặt” trong thôn đã có mặt đầy đủ.
Ngay cả tri huyện Khâu đại nhân cũng có mặt. Vốn sáng sớm Khâu huyện lệnh đến Sâm Sơn Linh bảo tự vấn an ba vị tôn phật. Thấy hai trong ba vị tôn phật đến Lí gia đọc chúc thư nên hắn đương nhiên phải đi theo tháp tùng hai vị tôn phật đến nơi đến chốn rồi.
Lí Xảo Nhi và Lí Ngọc Yến thấy Diệp Huyên mặc y phục mới liền ghen ghét trong lòng, nhưng có huyện lệnh và hai vị đại quan ở đây, hai ả không dám lộ ra ngoài.
Lí Bách thấy Lôi học sĩ đến thì tâm càng ngày càng lạnh. Tạ thị cũng lo lắng, Lôi học sĩ tuy mặt mũi hiền từ nhưng ở kinh thành vị này nổi tiếng là người rất khó tính, đừng mong ai có thể chọc.
Thấy Diệp Huyên đi cùng Trần Khiêm và Lôi học sĩ. Lí Mạnh thầm hô trong lòng không xong.
Lần này nhị ca nói đúng hắn gặp phải đại nạn rồi!
“Ta là Lôi Phạm, 3 năm trước được Lí lão gia tin tưởng giao chúc thư cho ta giữ hộ, giao phó cho ta, đợi ngoại tôn Diệp Huyên đến tuổi cập kê, tự lập môn hộ thì mở di thư ra đọc. Trên phong thư có bút tích cùng mộc ấn riêng của Lí gia thôn, phiền các vị ở đây kiểm chứng, tránh xuyên tạc nói lão phụ ngụy tạo chúc thư”. Lôi học sĩ ôn nhã nói.
Thôn trưởng tiền nhiệm chính tay đóng mộc ấn Lí gia thôn và tự mình vào thành gởi thư thay cho Lí lão nên biết rất rõ phong bì trong tay Lôi học sĩ không phải giả.
Do đó, Lôi học sĩ xé bao thư lấy chúc thư của Lí lão ra đọc.
“Ta gần đây luôn nằm mộng thấy nương tiểu Lan cười với ta. Ta liền hiểu sẽ sớm ngày đoàn tụ với hai mẫu tử nàng. Nhưng ta lo cho ba tôn nhi Diệp Huyên lắm. Ta nào đâu còn mặt mũi gặp hai mẫu tử A Nhàn chứ. Khi xưa ta muốn có người chăm sóc nữ nhi mới đi bước thêm, thú Cao thị vào cửa. Ngoài miệng nói vậy thôi, nhưng sâu trong lòng ta muốn có nhi tử kế thừa hưởng khói Lí gia. Nhưng có nhi tử rồi thì sao? Trưởng tử thì tùy hứng chạy đi ở rể nhà người ta, mỗi năm ném bạc về nhà coi như xong. Đứa khác thì ích kỷ bị danh lợi phù phiếm che mắt, cao ngạo kiêu căng. Tôn tử thì bị nuông chìu đến hỏng. Còn bình thê Cao thị tính khí nhỏ nhen, ham lợi luôn gây khó dễ cho đại nữ nhi. Rất may đại nữ nhi hiểu chuyện, không hơn thua, hiếu thuận trên dưới, chăm sóc đệ muội”.
Nhóm Cao thị, Lí Bách, Lí Mạnh nghe Lôi học sĩ đọc tới tên mình thì thầm cúi mặt xuống.
Lí Bách thì xấu hổ, còn Cao thị và Lí Mạnh thì siết tay tức giận Lí Lão đã chết rồi nhưng đem mặt mũi họ ném sạch.

Diệp Huyên nhìn lên bài vị của Lí lão, thầm nhủ ngoại tổ phụ người nhận xét không chê vào đâu được!
Lôi học sĩ đọc tiếp: “Ta vốn chỉ có 3 mẫu ruộng nước, tuy thu hoạch không bao nhiêu lúa nhưng chăm chỉ làm cũng không đến nổi chết đói. Sau khi thú A Nhàn, nàng đã dùng toàn bộ bạc của hồi môn của mình mua thêm 10 mẫu ruộng nước, cải thiện cuộc sống. Từ đó, cuộc sống của chúng ta dễ thở hơn trước. Tiểu Lan ra đời cũng thuận lợi nhưng ông trời ganh tỵ với hạnh phúc ba người chúng ta, liền bắt A Nhàn về trời. Tội nghiệp đại nữ nhi tiểu Lan lên 4 đã mồ côi nương, lớn lên cũng chẳng sung sướng gì cho đến khi được Diệp Hưng thú về làm thê tử. Lúc đó ta nghĩ là A Nhàn chắc là trên trời linh thiêng mới cho tiểu Lan gặp Diệp Hưng, một tiên sinh nho nhã, hiếu thuận, hiểu tri thức lễ nghĩa. Nhưng tiểu Lan thừa hưởng tính cố chấp của ta, dù đã ngoài 40 nhưng vẫn muốn sinh nhi tử nối dỗi tông đường cho Diệp Hưng, cuối cùng đáng thương cho ba ngoại tôn Diệp Huyên, Diệp Hiên, Diệp Huân còn nhỏ đã mồ côi nương. Không lâu sau Diệp Hưng quá đau buồn, cũng nối gót đi theo tiểu Lan. Nếu như ta cũng đi nữa thì ba ngoại tôn của tiểu Lan, ai sẽ che chở, ai sẽ đau cho chúng đây. Ta thật không yên tâm a”.
Lôi học sĩ giọng đọc rất truyền cảm, dường như thay Lí Lão nói lên phiền muộn khiến người nghe không khỏi bùi ngùi, đồng cảm cho nổi khổ tâm của Lí lão.
Trong kí ức nguyên chủ, Diệp Huyên nhớ A Nhàn là khuê danh của ngoại tổ mẫu. Bà từ nhỏ bị bán làm nha hoàn, sau đó được chủ tử thương tình cho chuộc thân, trở về quê sinh sống rồi gả cho Lí lão. Còn Diệp Hưng là nhi tử của cố chủ tử của A Nhàn, mà bà cũng là vú nuôi của Diệp Hưng.
Diệp Hưng là người hiếu thuận, mỗi năm đến ngày giỗ A Nhàn, nếu không bận sẽ đến Lí gia thôn viếng mộ A Nhàn. Sau đó Diệp Hưng gặp Lí Lan, nương của Diệp Huyên, tình cảm tích lũy dần, sau đó mang sính lễ hỏi cưới Lí Lan và ở lại Lí gia thôn sinh sống.
Diệp Huyên tạm thời ngăn đoạn hồi ức, tiếp tục nghe Lôi học sĩ đọc tiếp “di chúc”.
“Ta biết ta cũng không thể sống lâu, nhưng tránh cho có kẻ thừa dịp ta chết đi, cháy nhà hôi của, khi dễ ngoại tôn ta nên ta viết chúc thư này đề phòng trường hợp ta ra đi bất đắc kỳ tử. Nếu ta không sống nổi đến lúc tiểu Huyên cập kê thì kính xin Lôi học sĩ cùng đại biểu ca, nhị biểu ca, tứ biểu đệ nếu còn sống thay ta chủ trì công đạo, phân chia tài sản theo đúng ý nguyện trong chúc thư. Nếu Lí gia có kẻ nào gây cản trở, hưu thư cùng thư tịch trục xuất khỏi nhà ta đã viết sẵn, cứ thế mà cầm rồi cút khỏi Lí gia”. Giọng Lôi học sĩ lúc này trở nên nghiêm nghị, cứng rắn khiến Cao thị cùng Lí Mạnh, Lí Xảo Nhi run trong lòng.
Tuy không nói đích danh nhưng ai nấy đều biết hưu thư là nói Cao thị, còn thư tịch trục xuất là đang nói nhi tử cùng nữ nhi Lí gia.
“Ngoại tổ phụ thật anh minh, liệu sự như thần”. Diệp Huyên chắp tay cúi lạy linh vị Lí lão.
“Cuối đời ta có được 20 mẫu ruộng nước cùng dành dụm được 200 lượng bạc trắng, nay chia lại cho con cháu. Đầu tiên là nhị nhi tử Lí Bách tuy ở rể nhà người khiến ta cực kỳ tức giận nhưng dầu gì cũng là nhi tử của ta, dù ta có giận mấy cũng không muốn hắn thiệt thòi, chia cho hắn 3 mẫu ruộng. Nếu sau này ở rể nhà người ta không yên ổn thì Bách nhi con cứ về lại Lí gia thôn, có 3 mẫu ruộng, chăm chỉ cày bừa cũng không đến mức chết đói đâu con”. Lôi học sĩ đọc tiếp chúc thư.
[Quy ước 1 mẫu đất ~ 600 m2 nha cả nhà. Tác giả Huyền Ghibli]
“Nhi tử bất hiếu cảm tạ cha đã tha thứ cho con”. Lí Bách nghẹn ngào, quỳ lạy bài vị của Lí lão.
“Phần tam nhi tử Lí Mạnh chê việc làm nông chân lắm tay bùn nên cha có chia ruộng cho con cũng vô ích. Biết con cần bạc mở rộng quan lộ nên cha cho con 30 lượng bạc cùng phòng ốc đang ở một mẫu”. Lôi học sĩ đọc.
“Cha, người thật bất công, vì cái gì Mạnh ca không được chia ruộng đất chứ?” Mã thị bất bình nói.
“Nếu tam nhi tức Mã thị không trách ta bất công, thì không cần đọc phần sau. Nếu như Mã thị oán tránh ta thì ta sẵn sàng nói rõ mọi chuyện. Ta không chia điền sản cho phu thê các ngươi, bởi nhiều năm qua lừa dối cả nhà không ít bạc, thậm chí còn giấu riêng bạc của Lí Bách gởi về hiếu thuận với nương ngươi, mua một gian hàng mặt tiền trong thành, hàng tháng thu không ít tiền thuê, đừng nghĩ ta cái gì cũng không biết”. Lôi học sĩ uy nghiêm đọc tiếp.
Lí Mạnh trừng mắt nhìn Mã thị, đúng là phụ nhân ngu dốt, đã dặn trước không được ăn nói lung tung, vô lễ với đại quan, vậy mà phụ nhân ngu xuẩn này lại không chừa tật xấu. Bây giờ thì hay rồi, ngay cả việc giấu riêng bạc cùng mua nhà trong thành ai ai cũng biết. Hắn còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa.
“Mã thị nếu ngươi dám nói bất kỳ lời bất kính nào nữa. Thì cầm hưu thư về nhà đi”. Lí Mạnh cảnh cáo nói.
Mã thị biết mình lỡ lời chọc Lí Mạnh tức giận nên đứng im re, không dám hó hé.
“Còn tiểu nữ nhi Lí Xảo Nhi, ngoài tỷ đệ tiểu Huyên, con là người cha lo lắng nhất. Ta biết tính con không xấu, rất hiếu thảo nhưng lại bị nương con chìu hư, dưỡng thành tính đanh đá, hẹp hòi. Cha cũng không còn sống để dạy dỗ con đi con đường đúng đắn. Cha chỉ thể chia cho con chút tài sản phòng thân là 3 mẫu ruộng cùng 30 lượng làm của hồi môn. Nghe lời cha sửa đổi tính tình và ráng giữ gìn ruộng đất đừng nghe người khác xúi giục mà bán ruộng đất nha con”. Lôi học sĩ nhẹ giọng đọc.
“Nữ nhi xin nhớ lời cha dạy”. Lí Xảo Nhi quỳ lạy linh vị Lí lão, khóc lóc nói.
“Bình thê Cao thị tuy hẹp hòi, chua ngoa, hay phân biệt đối xử với nhi tử, nhi tức, cũng giấu không ít bạc làm của riêng nhưng có công sinh thành dưỡng dục nhi tử Lí gia nên ta để lại cho Cao thị 50 lượng dưỡng già. Nhưng nếu tính tình vẫn không thay đổi, làm khó dễ con cháu hay nhi tức thì cầm hưu thư cút khỏi Lí gia”. Giọng Lôi học sĩ trở nên nghiêm khắc.
Cao thị tím mặt, cực kỳ tức giận nhưng không dám phản kháng. Ở tuổi này mà còn bị hưu thì làm sao nâng mặt lên nhìn thiên hạ chứ, nên Cao thị nhẫn nhịn.
“Đại nhi tử Lí Tùng tuy không cùng huyết thống nhưng trên dưới hiếu thuận, không khác gì nhi tử ruột thịt, còn vì Lí gia bỏ ra không ít sức lực, cha đều thấy hết. Nên cha giao cho con đảm nhiệm vị trí trưởng tử Lí gia, thay ta giữ hương khói Lí gia. Nên ngoài được chia 4 mẫu ruộng và 30 lượng bạc thì toàn bộ nhà cửa của Lí gia đều thuộc về con. Tùng nhi à, có những chuyện phải nhịn, phải bao dung nhưng có những chuyện con tuyệt đối không được nhường, không được cả nể ai hết mà chuốt lấy thiệt thòi vào thân. Ví như nếu đệ đệ, muội muội bất kính với con, cũng như bất kính với ta, con cứ thay ta đuổi hết những kẻ bất hiếu đó ra khỏi Lí gia cho ta”. Lôi học sĩ nghiêm nghị đọc.
“Nhi tử xin nghiêm cẩn nhớ lời cha dạy”. Lí Tùng cùng thê nhi Lí La thị quỳ lạy trước linh vị Lí lão.
“Còn 10 mẫu ruộng được mua từ của hồi môn của A Nhàn, ta đều để lại cho 3 ngoại tôn của tiểu Lan. Tiểu Hiên, tiểu Huân mỗi đứa 3 mẫu ruộng. Diệp Huyên được 4 mẫu cùng 30 lượng bạc làm của hồi môn. Còn 30 lượng bạc còn lại giao cho Lí Tùng giữ để nuôi dưỡng huynh đệ tiểu Hiên. Phần Tiểu Hiên, tiểu Huân còn nhỏ nên điền sản cũng tạm thời giao cho Lí Tùng giữ hộ, đợi cho đến khi huynh đệ tiểu Hiên 15 tuổi thì giao lại cho chúng”. Lôi học sĩ hiền từ đọc tiếp.
“Diệp Huyên xin ghi nhớ lời ngoại tổ phụ”. Diệp Huyên cùng huynh đệ Diệp Hiên, Diệp Huân quỳ lạy trước bài vị Lí lão.
“Lời sau cùng, tâm nguyện cuối cùng của cha vẫn hi vọng các con sống bình an, hiếu thảo với nương các con, huynh đệ muội hòa thuận, giúp đỡ lẫn nhau, không làm mất danh dự hậu nhân Lí thần tướng như vậy cha mới an lòng”. Lôi học sĩ đọc lời cuối, sau đó nói: “Ta đã đọc xong chúc thư. Nếu trong các ngươi nghi ngờ chúc thư của Lí lão thì cứ mời người đến giám định bút tích”.
Lôi học sĩ giao chúc thư cho Lí gia cùng ba vị lão nhân Lí gia thôn kiểm tra.
“Đây đúng là nét bút của Lí lão đệ”. Thôn trưởng tiền nhiệm nghẹn ngào nói.
Lí Mạnh, Lí Tùng, Lí Bách cũng xác nhận đúng là bút tích của Lí lão nên chúc thư nhanh chóng được công nhận.
Thôn trưởng tiền nhiệm giao lại khế ước điền sản cùng 200 lượng bạc mà lúc trước Lí lão nhờ giữ hộ.
Bạc được chia đều tại chỗ, còn khế đất thì sáng mai vào thành đến nha môn sang “chủ quyền”.
“Đại cữu, còn về lúa mì đang gieo trồng trên 20 mẫu ruộng thì phân như thế nào?” Lí Ngọc Yến hỏi đúng trọng tâm.
Lí Tùng chưa trả lời thì Trần Khiêm đã trả lời thay: “Chuyện này có gì khó. Ruộng của tiểu Huyên nên tất nhiên lúa mì trồng trên đó thuộc về tiểu di của ta rồi. Tuy nhiên không thể phủ nhận các ngươi bỏ công bỏ sức vào 10 mẫu đất kia, nên tiểu Huyên chỉ cần trả tiền hạt giống cùng công trồng lúa mì tính đến thời điểm này là được”.

“Đừng nói 10 mẫu mà cả 20 mẫu ruộng kia, tiểu Huyên đều bỏ công bỏ sức phụ ta phát rẫy, trồng lúa. Do đó không cần trả tiền công hay hạt giống gì hết”. Lí Tùng nói.
“Nếu trưởng tử Lí gia đã nói như vậy, bản quan phán toàn bộ lúa mì trên 10 mẫu ruộng đều thuộc về tỷ đệ Diệp Huyên”. Khâu huyện lệnh phán.
Cả nhà Lí Mạnh, Hứa thị, Lí Ngọc Yến mày sám mặt tro. Cao thị biết Diệp Huyên có núi lớn dựa nên cắn răng dứt khoát trả nốt 54 lượng còn thiếu lúc trước cho Diệp Huyên.
Diệp Huyên cảm thất bất ngờ trước phản ứng của Cao thị, Lí Mạnh cùng Lí Xảo Nhi không làm ầm lên tranh cãi, đều đồng ý lăn dấu tay xác lập khế ước. Điều đó giúp nàng đỡ tốn hơi sức đối phó với họ, nên nàng cũng lười đôi co với Trần Khiêm khi hắn đứng ra tự nhân mình là tỷ phu của nàng, nhắc đi nhắc lại với Khâu huyện lệnh tuyệt không được kẻ khác ức hiếp tỷ đệ nàng.
Thôi hắn có ý tốt, giúp nàng cảnh cáo Lí gia, dám khi dễ nàng, cũng như là khi dễ mệnh quan triều đình là hắn. Có một vị tỷ phu bao che khuyết điểm cũng không tệ.
Haizz, Diệp Huyên nàng nhận thức hắn là tỷ phu vậy!
Còn phần Lôi học sĩ, Diệp Huyên đến cảm tạ rồi nói qua nói lại mới biết thì ra Lôi học sĩ cũng không phải hẳn là bằng hữu của Lí lão, mà là “thầy giáo” của cha Diệp Huyên. Diệp Hưng trước khi chết có viết thư gởi cho Lôi học sĩ nhờ chiếu cố tỷ đệ Diệp Huyên.
Lôi học sĩ sau khi nhận được thư của “học trò cưng” liền cho người đến Lí gia thôn tìm tỷ đệ Diệp Huyên. Lí lão lúc đó còn mạnh khỏe, đời nào để ngoại tôn đi theo người lạ chứ. Nhưng Lí lão vẫn duy trì thư từ qua lại với Lôi học sĩ kể về tình hình tỷ đệ Diệp gia, từ đó hai lão cũng coi như quen nhau. Về sau Lí lão mất, triều đình binh biến làm Lôi học sĩ “sứt đầu mẻ trán” nên mới gián đoạn tra xét tình huống của Diệp Huyên.
Đến kỳ hẹn với Lí lão, Lôi học sĩ mới “lôi” Lí Bách về Lí gia thôn đọc “di chúc”.
Diệp Huyên cảm thán, nếu như Lôi học sĩ đến sớm một chút thì có lẽ “Diệp Huyên” cũng không đến nổi chết đuối, mà nàng cũng không xuyên qua. Mà đời này vốn không có hai chữ “nếu như”, đây cũng là một cơ duyên để nàng nối tiếp duyên phận dang dở kiếp trước với Mộc Khiết, được chăm sóc em trai kiếp trước cũng như an ổn sống hạnh phúc bên cạnh người thân.
Nàng không nên suy nghĩ nhiều, chúc thư đã xử lý xong, tỷ đệ Diệp Huyên nên về lại chùa dùng cơm trưa thôi.
Mộc Khiết vừa đánh xe vừa thầm cười hắc hắc. Thật may là hắn “xuống ta” trước, đính hôn với Diệp Huyên, bây giờ nàng ấy đã trở thành nhân vật đụng vào có thể bỏng tay a. Sau hôm nay, nhất định nàng ấy sẽ có nhiều người “nhớ thương”, hắn nhất định theo sát, đuổi mấy con ruồi nhặng kia đi.
—-
Cơm trưa no nê xong, Diệp Huyên cùng Chu Nhược Đồng đến trước mặt phật tổ kết bái tỷ muội.
Chu Nhược Đồng tặng cho Diệp Huyên một vòng bạch ngọc làm quà ra mắt.
Trần Khiêm cũng tặng Diệp Huyên một ngọc bội bạch ngọc khắc chữ phúc tinh xảo cùng một phong bao đỏ 100 lượng bạc.
Mộ Dung Chính cũng thưởng thức cá tính cùng tài nấu nướng của Diệp Huyên, sảng khoái “lì xì” cho nàng 100 lượng bạc thắng cược từ Trần Khiêm.
Lôi học sĩ cũng giống như Trần Khiêm khuyên tỷ đệ Diệp Huyên theo về kinh thành để tiện chăm sóc nhưng Diệp Huyên nhã nhặn từ chối, nàng thích cuộc sống điền viên ở Lí gia thôn.
Lôi học sĩ khuyên không được đành bỏ cuộc, công vụ trong Hàn Lâm Viện vẫn chưa giải quyết xong nên Lôi học sĩ cũng theo nhóm Mộ Dung Chính và Trần Khiêm gấp rút hồi kinh.
Trước khi đi, Lôi học sĩ cũng “lì xì” cho tỷ đệ Diệp Huyên ngân phiếu 200 lượng bạc.
Còn Khâu huyện lệnh nói nàng có công chỉ điểm ổ buôn người Phùng mama, “thưởng nóng” cho nàng 50 lượng.
Sau hôm nay ai cũng cho nàng bạc hết vậy ta? Tính sơ sơ, nàng hôm nay đã thu được 534 lượng bạc rồi nha!
Tiễn phu thê Trần Khiêm về kinh xong, Diệp Huyên đến gặp trụ trì Không Trí đại sư, quyên tặng 200 lượng bạc cúng dường tam bảo. Bởi Sâm Sơn Linh bảo tự, thu nhiều cô nhi nuôi dưỡng nên rất cần bạc để duy trì việc thiện này.
Diệp Huyên ban đầu tính rời thôn, vào thành mua nhà để sinh sống nhưng nay được Lí lão chia cho 10 mẫu ruộng, nàng đành ở lại thôn để tiện chăm nom ruộng. Quan trọng qua sự kiện hôm qua lẫn hôm nay, nàng phát hiện thôn dân Lí gia thôn không quá đáng ghét như nàng nghĩ, họ chỉ thích tám chuyện thiên hạ, hoàn toàn không hề có ý xấu hại người, đặc biệt ai khó khăn họ đều nhiệt tình giúp đỡ.
“Khiết, ta định ở lại thôn sinh sống”. Diệp Huyên nói.
“Được, vậy chúng ta ở lại trong thôn. Nàng thích ở đâu, ta ở đó”. Mộc Khiết đáp.
“Vậy tìm mảnh đất gần nhà ngươi rồi xây nhà ở cho gần nhau được không?” Diệp Huyên lại hỏi.
“Nhà ta gần bìa rừng, ban đêm nghe tiếng thú trong rừng gầm hú. Nàng không sợ sao?”Mộc Khiết đương nhiên thích nàng ở gần nhà hắn, nhưng hắn lo nàng sẽ hối hận.
“Chỉ là tiếng hú sao phải sợ. Xây tường cao quanh nhà, chắn thú dữ xông vào là được”. Diệp Huyên không phải tiểu nữ nhân nhát gan a.
“Vậy còn gì bằng. Tuy gần bìa rừng, sống xa thôn dân nhưng ta thấy chỗ đó vô cùng tốt. Quan trọng là đất ở đó vô chủ, không mất bạc mua, khai hoang hai mẫu dựng nhà là được. Nhưng trước tiên vẫn nên báo cho thôn trưởng một tiếng, dù không mất bạc mua nhưng vẫn đến nha môn lập khế đất, mỗi mẫu đóng thuế 2 lượng bạc”. Mộc Khiết nói.
“Tốt. Nếu ngươi không bận thì chở tỷ đệ ta đến đó xem trước khu đó có được không? Sẵn tiện thăm Ngưu đại thẩm luôn”. Diệp Huyên nói.
“Vậy nàng phải nhớ thưởng cho ta đó”. Mộc Khiết da mặt dày yêu sách.
“Được, sẽ thưởng lớn cho ngươi”. Diệp Huyên liếc hắn nói.
Mộc Khiết cười hắc hắn chở tỷ đệ Diệp Huyên đến nhà hắn.
—-
Đường đến nhà Mộc Khiết không quá dốc như nàng tưởng, hai bên đường là ruộng ngô xanh mướt.
Xa xa thấp thoáng vài căn nhà mái tranh.
Nhà Mộc Khiết được bao quanh bằng hàng rào tre chắc chắn, cao hơn nửa mét. Khuôn viên bên trong rộng khoảng 2 mẫu đất. Trong vườn ngoài trồng bốn sào rau dưa thì còn trồng vài cây đào và hồng đang ra sai trái. Phía đất còn lại đều để hoang cho cỏ mọc, có lẻ cỏ để dành cho ngựa ăn.
[Quy ước 1 sào ~ 60 m2. Tác giả Huyền Ghibli]
Diệp Hiên cùng Diệp Huân nhìn trái cây trĩu quả liền sáng mắt, la hét đòi hái. Mộc Khiết sảng khoái hái vài quả đào mới chín cho tụi tiểu Hiên ăn cho đỡ khát.
Diệp Huyên cười để hai đệ đệ nghịch, tiếp tục đánh giá nhà Mộc Khiết.
Chuồng ngựa bằng đá cách căn nhà gỗ không xa lắm.

Bên trong nhà rộng khoảng 40m2, bày trí đơn giản trên tường treo một chiếc cung tên, giữa nhà là chiếc bàn cùng 2 cái ghế, trên bàn là ấm trà cùng 2 chung trà.
Kế bên chiếc bàn là giường ngủ.
Phía sau nhà là gian bếp cùng nhà tắm.
Cách bếp khoảng 100 m2 là nhà xí.
“Ta sống một mình lại thường đi xa nên bày trí khá đơn giản, nàng thông cảm”. Mộc Khiết gãi đầu nói.
“Không sao, lần sau ta giúp ngươi mua đồ bổ sung thêm cho đầy đủ”. Diệp Huyên nói.
Nhìn hai đệ đệ đùa giỡn dưới cây đào, Diệp Huyên ngoắc tay cho Mộc Khiết đến gần.
Mộc Khiết tưởng nàng có chuyện cần nói nên khom người xuống thấp đưa tai lắng nghe, ai ngờ bị Diệp Huyên “đánh lén” chụt lên môi hắn một cái.
“Thưởng lớn cho ngươi”. Diệp Huyên xấu xa cười, rồi đi đến chỗ hai đệ đệ đùa giỡn, bỏ Mộc Khiết ngơ ngác đứng tại chỗ.
Hắn sau đó nhíu mày, không nói không rằng bước vào nhà ôm một cái rổ cùng chiếc ghế đi ra chỗ gốc hồng.
“Hồng vừa chín, cũng nên hái vài quả đến biếu cho Ngưu thẩm. Tiểu Hiên trèo lên ghế hái, tiểu Huân đứng ở dưới hứng quả bỏ vô rổ được không? Mộc ca có chuyện cần nói với tỷ các đệ”. Mộc Khiết nghiêm túc nói.
“Được. Tiểu Hiên sẽ hái quả ngon nhất”. Diệp Hiên nhanh nhẹn trả lời.
“Tiểu Huân cũng sẽ cẩn thận bỏ quả hồng vào rổ, không làm dập quả đâu”. Diệp Huân nói.
“Tốt, vậy ta giao cho hai đệ ở đây hái”. Mộc Khiết nói xong liền kéo tay Diệp Huyên vào nhà.
Diệp Huyên nghĩ hắn có việc quan trọng nói với nàng, định hỏi có chuyện gì thì ai dè bị hắn “đánh lén” hôn lên môi nàng mấy cái.
“Nàng thưởng ta. Ta thưởng lại cho nàng”. Mộc Khiết vừa hôn vừa nói.
“Ngươi hôn nhột muốn chết”. Diệp Huyên bấm vào hông hắn nói.
Sau đó Diệp Huyên chậm rãi dạy hắn hôn kiểu Pháp. Ban đầu nàng tách môi, cậy răng hắn ra, tiếp theo dùng lưỡi tham dò vào trong, từ từ khám phá bên trong hắn.
Mộc Khiết nghe “ong” một tiếng trong đầu, lưỡi của nàng ấy đang đùa giỡn trong miệng hắn nha.
Nhưng cảm giác lâng lâng say say rất tuyệt dịu. Do đó hắn cũng bắt chước theo nàng, dùng lưỡi công thành đoạt đất chiếc miệng ngọt ngào Diệp Huyên.
Hắn là một nam nhân hiếu học, chỉ vài giây đã áp đảo Diệp Huyên khiến mặt nàng đỏ hồng thở hồng hộc.
Mộc Khiết bây giờ vô cùng sảng khoải, ôm chặt Diệp Huyên vào ngực, tay xoa lưng cho nàng dễ thở.
“Ngươi thật tham lam, chưa chi ép ta thở không ra hơi”. Diệp Huyên tức giận, đánh vào lưng hắn.
“Nàng học ai cách hôn này vậy?” Mộc Khiết trầm giọng hỏi. Cảm giác dù tuyệt vời đến mấy thì hắn sợ Diệp Huyên học “hư” kẻ khác.
Còn học ai nữa, là do ngươi kiếp trước dạy ta chứ ai!
Đương nhiên những lời đó Diệp Huyên không thể nói, chỉ vênh mặt nói: “Hôn cần gì học ai, là bản năng có biết không?”
“Vậy nàng thật thông minh, có tuyệt chiêu gì nhớ dạy ta. À nhắc mới nhớ, lúc nãy ta có chỗ không hiểu lắm, chúng ta thử lại đi”. Mộc Khiết cười nói.
Không đợi Diệp Huyên trả lời, hắn đã hôn xuống môi nàng, khí thế hung tàn. Diệp Huyên phải ngắt nhéo hông hắn mấy lần, hắn mới thỏa mãn buông nàng ra.
“Ngươi cái tên hỗn đản này. Mau ra ngoài trông chừng tiểu Hiên hái hồng đi”. Diệp Huyên tức giận nói.
“Được ta ra ngoài trước. Nàng đừng sinh khí”. Mộc Khiết nhìn môi Diệp Huyên sưng đỏ vô cùng đắc ý đi ra ngoài.
Diệp Huyên nhìn dáng vẻ đắc chí của hắn, thật sự hận bản thân, nàng hình như vô tình đánh thức một con sắc lang.
—-
Hái một rổ hồng xong, Mộc Khiết dẫn Diệp Huyên khảo sát địa hình xung quanh bìa rừng.
Tiếng chim hót lảnh lót, nếu lắng tai nghe sẽ nghe tiếng suối róc rách, đất chứa nhiều tầng thảm mục đầy dinh dưỡng, không khí trong lành, thoảng thoảng mùi hương cúc dại.
Quan trọng phía sau bìa rừng ngoài một dãy cây rừng thì còn có vách đá ngăn chặn không lo sạt lỡ đất khi mưa lớn, cũng như xói mòn.
Từ đây có thể nhìn xuống sẽ thấy được cánh đồng ruộng bát ngát, nhìn lên là bầu trời thoáng đãng trong veo.
Có thể tóm gọn mảnh bìa rừng này vô cùng tốt. Nàng thích!
“Khiết, chỗ này ta rất thích”. Diệp Huyên nói.
“Ta đã đi rất nhiều nơi nhưng không có nơi nào đẹp và thanh bình như nơi đây”. Mộc Khiết nắm tay Diệp Huyên nói.
“Được, về sau chúng ta sẽ định cư ở đây”. Diệp Huyên cũng nắm chặt tay hắn nói.
Hai người cứ như vậy nắm tay cùng ngắm cảnh thiên nhiên tươi đẹp.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.