Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà

Chương 11: HAI MƯƠI LƯỢNG


Đọc truyện Nữ Tiếp Viên Hàng Không Xuyên Không Thành Tiểu Phú Bà – Chương 11: HAI MƯƠI LƯỢNG

Do hôm qua bận rộn cả ngày nên hôm nay tỷ đệ Diệp Huyên dậy trễ hơn mọi ngày. Vệ sinh cá nhân xong cũng đã hơn 7 giờ 30 sáng.
Đồ lót tối qua may xong, Diệp Huyên chưa kịp giặt nên nàng tranh thủ giặt, phơi ở chỗ kín đáo, rồi mới vội xuống phòng bếp phụ các đại sư nấu ăn.
Thiền sáng gồm cháo ngũ cốc cùng bánh bao chay đã được nhóm Viên Chân đại sư chuẩn bị xong. Diệp Huyên chỉ cần phụ làm thiền trưa.
Thể theo yêu cầu của các tiểu tăng Linh Sâm Sơn bảo tự thì cơm trưa hôm nay vẫn là mì căn xào xả ớt và mì căn rim cà chua ngọt.
Diệp Huyên chỉ cách làm mì căn cho các đại sư xong thì tranh thủ bưng cháo ngũ cốc và bánh bao về phòng cho đệ đệ ăn sáng. Nàng cũng tranh thủ ăn sáng và dỗ tiểu Huân uống thuốc.
“Hồi nãy đệ ra sân trước xem nhóm tiểu tăng Diệu Phong luyện võ, thấy có rất nhiều người đến lễ phật”. Diệp Hiên nói.
“Tỷ, có nhiều người lắm. Lão bá râu dài có nè, thẩm thẩm bụng to cũng có, rồi có cả tỷ tỷ xinh đẹp, ngay cả hài đồng chưa mọc răng cũng có luôn”. Diệp Huân cũng nói.
“Vậy sao. Nhiều người như vậy chắc các đại sư bận rộn lắm. Các đệ tìm nhóm tiểu tăng Diệu Phong xem có cần phụ giúp gì không. Nhớ đi cùng nhau, không được tách ra, không được nghe và đi theo người lạ có biết chưa?”. Diệp Huyên dặn dò.
“Dạ tỷ”. Diệp Hiên cùng Diệp Huân đồng thanh nói.
Dặn dò đệ đệ xong, Diệp Huyên quay lại phòng bếp thấy có rất nhiều tăng nhân mang nhiều sọt tre vào bếp. Còn Viên Chân đại sư thì ghi ghi chép chép lại số lượng sọt tre.
“A di đà phật, Diệp thí chủ thật ngại quá, hôm nay có nhiều phật tử đến chùa, còn quyên tặng cho chùa rất nhiều đồ lễ. Các phật tử đều từ xa đến đây nên Viên Âm sư huynh mời họ dùng thiền trưa”. Viên Chân đại sư vừa nói vừa chỉ vào những sọt tre đựng gạo, đường, nấu, măng, dầu nành cùng ngũ cốc.
“Đại sư đừng khách khí, tiểu nữ tự nguyện làm công quả. Đại sư có biết bao nhiều khách thập phương tới không?”Diệp Huyên hỏi.
“Sư huynh Viên Nghiệp phụ có báo là khoảng 100 khách nhân đến chùa, cộng thêm 40 tăng ni tại chùa nữa, vậy tức phải chuẩn bị 140 phần thiền trưa”. Viên Chân đại sư nói.
“Xem ra hai món mì căn không đủ. Tiểu nữ thấy có sọt tre đựng đậu xanh, nấu rơm và măng nên dự tính làm thêm món chả đậu xanh, nấu rơm kho tiêu, canh chua măng, đại sư thấy được không?” Diệp Huyên hỏi.
Viên Chân lần đầu nghe tên món ăn, thấy hơi lạ nhưng vẫn chắp tay nói đồng ý.
Được sự đồng ý của Viên Chân đại sư, Diệp Huyên bắt tay vào làm ngay.
Đầu tiên là món chả đậu xanh, làm cực kỳ đơn giản. Đậu xanh ngâm nước ấm 2 tiếng, lược sạch vỏ, cho vào cối giã thật mịn. Nấm nhĩ ngâm nước ấm cho nở đều, sau đó băm nhuyễn. Đậu phụ non cũng giã mịn. Đem đậu xanh, nấm nhĩ, đậu phụ trộn đều, nêm thêm muối, đường vừa ăn. Tiếp theo vo hỗn hợp thành viên tròn, ấn xuống dĩa thành hình dẹp. Đợi dầu sôi thả vào chiên.
Còn món nấm rơm kho tộ thì càng đơn giản nữa. Cắt chân nấm rơm, sau đó ngâm nước muối 3 phút, xả sạch với nước, để cho ráo nước. Đợi chảo dầu nóng cho nấm rơm vào. Để lửa nhỏ, nêm thêm nước tương, đường, muối cho vừa ăn. Đảo đều cho nấm thấm gia vị, sau đó cho bột tiêu vào, tiếp tục đảo. Đợi 15 phút nấm chín đều thì cho dầu mè vào đảo đều cho thơm.
Cuối cùng món canh chua măng thì cắt măng thành lát mỏng, ngâm nước muối 10 phút, xả với nước sạch, vớt ra để cho ráo. Bắt nồi cho nóng, thêm dầu đợi dầu sôi thì cho xả bằm cùng ớt bằm vào, đảo đều cho thơm, cho măng vào xào sơ 5 phút mới đổ nước gần nửa nồi. Đổ thêm dấm táo với tỉ lệ 2/3 lượng nước vừa cho vào. Đợi canh sôi lên thì nêm đường, muối vừa ăn.
Hôm qua Diệp Huyên có hái chục quả điều nhuộm nên nàng tách hạt điều nhuộm ra khỏi vỏ, rang đều với dầu mè nóng, thu được dung dịch dầu điều vàng cam đẹp.
Sau cùng đợi canh chua măng chín, nàng cho thêm dầu điều vào, khuấy đều nồi. Lúc tắt lửa thì cắt nhỏ rau húng quế phủ lên trên mặt nồi canh chua măng.
Diệp Huyên thấy có 4 sọt tre đựng cải thìa nên làm thêm món cải thìa xào dầu mè.
Nhớ Diệp Huân có nói khách thập phương lần này có người già, thai phụ lẫn trẻ sơ sinh nên nàng nấu thêm nồi cháo nấm cùng rau củ thập cẩm cho phù hợp với các đối tượng trên.
Bếp lò củi của Sâm Sơn Linh bảo tự rất khác với bếp củi khác không những không khói mà còn tiết kiệm được củi lửa.
Do vị trụ trì cao tăng đời trước rất thích đi chu du tứ phương nên rút kết được nhiều kinh nghiệm quý báu trong dân gian, nghiên cứu ra một chiếc bếp lò không khói, giữ nhiệt tốt, tiết kiệm 50% nhiên liệu. Chiếc bếp được xây với 3 miệng lò rất tiện để vừa nấu cơm vừa xào rau lẫn nấu nước.
Tuy nhiên vì chiếc bếp này để đạt hiểu quả như mong muốn thì bắt buộc phải xây từ gạch, đá, bột hồ, sắt uốn cong, tổng chi phí hơn 5 lượng bạc. Trong khi một chiếc bếp thường chỉ tốn 20 văn tiền đã có thể nấu nướng ngon lành.
Vì lý do đó nên chiếc lò không khói này không được sử dụng rộng rãi, chỉ có 3 chiếc duy nhất tại Sâm Sơn Linh bảo tự.
Nhờ công năng của 3 bếp lò với 9 miệng lò nên suất cơm trưa dành cho hơn 140 người đã hoàn thành.
Cũng vì lượng khách đi chùa đông, Diệp Huyên sợ phòng ăn không đủ chỗ ngồi nên nàng mang cơm trưa về phòng ăn cùng đệ đệ. Nàng cũng lấy luôn phần cho Mộc Khiết.
Khi bưng mâm cơm ngang qua hành lang, nàng thấy Trần Khiêm đang phe phẩy quạt nói chuyện với lão giả có gương mặt phúc hậu.
Trần Khiêm cũng “đánh hơi” được mùi ngon, liền lắc mông đi đến chỗ Diệp Huyên. Miệng chào hỏi nhưng mắt hắn như ngọn đuốc nhìn vào mâm cơm của nàng: “Diệp tiểu muội khỏe ha. Hơn nửa canh giờ nữa mới đến thiền trưa, ngươi bưng mâm cơm đi đâu vậy?”
“Đa tạ Trần lão gia nhớ thương. Ta bưng mâm cơm đương nhiên đi về phòng ăn. À mà Trần lão gia thật khéo nha, giờ khác thì không thấy nhưng đến thiền trưa liền thấy mặt ngài a”. Diệp Huyên mỉa mai xong, khẽ gật đầu chào lão giả phúc hậu, rồi bưng mâm cơm đi.
“Ngươi…ngươi, ta già hồi nào mà gọi ta là lão? Gia đây chỉ 25 cái xuân sanh thôi”. Trần Khiêm tức giận nói.
“Haha, tiểu cô nương này thật thẳng thắn. Rất thú vị”. Lão giả phúc hậu nói.
“Cuối cùng cũng có kẻ trị được cái miệng độc của ngươi”. Một nam tử cao lớn, ngũ quan tuấn phàm, mặc y phục gấm đen đi tới nói. Hắn học võ, nhĩ lực rất thính nên từ xa nghe rõ Diệp Huyên mỉa mai Trần Khiêm là kẻ tham ăn.
“Mộ Dung tướng quân, ngươi cũng nên coi chừng, cười người hôm trước hôm sau người cười”. Trần Khiêm phản bác lại.
Nam tử mặc gấm đen là Mộ Dung Chính 25 tuổi, đại tướng quân tam phẩm của Thanh Vũ quốc.
“Có người dám cười ta? Đại ma đầu như ta cầu còn không được”. Mộ Dung Chính khẽ hừ nói.
Mộ Dung Chính hắn cũng là đại thiếu gia nhà Mộ Dung, gia tộc lâu đời nhất ở kinh thành. Sinh trưởng trong một gia tộc thâm sâu như vậy khiến tính tình của Mộ Dung Chính trở nên thâm trầm, quyết đoán.
14 tuổi hai tay đẫm máu sát phạt kẻ thù, 17 tuổi lên lưng ngựa rong ruổi sa trường, tắm máu quân địch, 24 tuổi trở thành tướng quân bách chiến bách thắng. Ở kinh thành nhắc đến tên hắn không ai không biết, không ai không sợ, không ai không run. Muốn có người cười hắn?! E chỉ có tên Trần Khiêm tham ăn này thôi.
“Ta không thèm đôi co với tên mặt lạnh như ngươi. Ta có chuyện quan trọng cần làm”. Trần Khiêm khẽ hừ nói.
“Chuyện quan trọng là đến phòng ăn tìm cơm đúng không? Lúc nãy ta có đi ngang qua phòng ăn, chật ních người, e là không còn chỗ chứa ngươi đâu a”. Mộ Dung Chính cười khinh nói.
“Trần Phong đâu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Gia chỉ đi vắng có một đêm thôi, sao Sâm Linh Bảo tự lại loạn hết cả lên vậy? “. Trần Khiêm tức giận hỏi nô tài.
“Gia à, cách đây 2 ngày, một số thôn dân có nhi nữ tử mất tích, họ tìm hoài không thấy nên đến chùa cầu phật tổ hiển linh cho họ tìm lại được con. Không ngờ phật tổ linh thật, hôm qua họ rốt cuộc được đoàn tụ với con cái. Vì vậy, hôm nay họ liền kéo nhau đi trả lễ”. Nô tài tên Trần Phong nói.
“À thì ra là vụ án buôn người Phùng ma ma đó sao? Không ngờ mụ độc ác kia lại đúng là đồng bọn kẻ buôn người như tiểu thù dai nói”. Trần Khiêm nghe nói đến án mạng liền thu vẻ bỡn cợt trở nên nghiêm túc.
“Dạ đúng vậy gia. Nhưng người truy bắt được ổ buôn người lại là tên Lý Mạnh đáng ghét ạ. Trong lúc nô tài tra thân thế của Diệp tiểu cô nương, phát hiện hắn là tam cữu của nàng ấy nhưng rất may, nàng ấy đã trở mặt với toàn bộ người Lí gia”. Trần Phong nói.
“Ồ có chuyện thú vị vậy sao? Kể nghe giết thời gian chơi”. Trần Khiêm nổi máu tò mò với thân thế Diệp Huyên.
“Nô tài chân thành khuyên gia nên dùng thiền trưa trước rồi hẵn nghe về thân thế Diệp tiểu cô nương. Nếu gia nghe chuyện trước, e là tức giận đến nỗi ăn gì cũng chẳng ngon”. Trần Phong tận tình khuyên. Sau đó hắn nói tiếp: “Còn về thiền trưa, tuy nửa canh giờ nữa mới đến giờ cơm, nhưng do khách đông quá nên các đại sư đãi thiền trưa sớm hơn mọi ngày”.
“Hừ, ta nghĩ khách thập phương lễ phật cùng lắm chục người, còn lại chắc chắn là binh lính lâu la của Mộ Dung tướng quân thì có. Phong, gia thấy trong mâm cơm tiểu thù dai bưng có 7 món, ngươi làm gì đó thì làm, nhất định phải mang đủ 7 món cho ta à”. Trần Khiêm nghiêm túc nói.
Mộc Dung Chính liếc Trần Khiêm.
Đúng là quân lính của hắn chiếm đa số thật. Hắn cùng binh lính tinh nhuệ tổng cộng là 50 người, phụng chỉ thánh thượng cải trang đến Nam Hải điều tra nạn buôn muối lậu. Vụ án được hắn điều tra rõ ràng, ai có tội, vô tội đều được hắn xử trí thỏa đáng, hắn cũng đã viết “báo cáo” gởi về triều cho thánh thượng.
Trên đường hồi kinh, hắn cùng binh lính dừng chân ở huyện Thanh Hà nghỉ ngơi, không ngờ chạm mặt Trần Khiêm. Tên tham ăn kia không nói không rằng lôi kéo hắn lên chùa thưởng thức mỹ vị, vậy mà bây giờ trở mặt trách cứ binh lính của tướng quân ta giành hết cơm của hắn chứ?!
“Trần Khiêm, bản tướng quân không quen biết ngươi”. Mộ Dung Chính nói xong bỏ đi một nước.
“Haizz, gia à, không cần lo hết đồ ăn. Viên Âm đại sư đã chuẩn bị sẵn một bàn chay đầy đủ các món cho gia cùng Lôi học sĩ và Mộ Dung tướng quân ở chỗ Trúc viện rồi”. Trần Phong thở dài nói.
Lão giả phúc hậu là Lôi học sĩ làm quan tứ phẩm ở Hàn Lâm Viện.
“Sao ngươi không nói sớm. Lôi học sĩ, thiền chay ở Sâm Sơn Linh bảo tự rất ngon, người nhất định hài lòng”. Trần Khiêm quảng cáo nói.
“Ha ha, được Trần đại nhân khen nức nở như vậy, chắc chắn thiền chay ở đây rất đặc biệt. Lão phu rất mong chờ nếm thử. Trần đại nhân, ta biết yêu cầu này hơn đường đột nhưng Trần đại nhân có thể cho lão phu cùng nghe chuyện thân thế của Diệp tiểu cô nương được không? Số là lão phu có một tên học trò cứng đầu họ Diệp sống ở Lí gia thôn nhiều năm. Rất có thể Diệp tiểu cô nương mà Trần đại nhân nhắc đến có quen biết với tên học trò cứng đầu của ta”. Lôi học sĩ nói.
“Chuyện nhỏ, Lôi học sĩ chớ khách khí”. Trần Khiêm cười nói.
Sau đó, Trần Khiêm cùng Lôi học sĩ đến Trúc viện dùng thiền trưa.
—-
Lúc Diệp Huyên bưng mâm cơm đến phòng thì đã nghe tiếng “ai oán” của Trần Hoài.
“Ôi Huyên tỷ, phụ thân của Hoài nhi thật ngốc, nói cái gì gà ăn mày huyện Thanh Hà là trứ danh cả nước. Hoài nhi rất tin tưởng, nhưng ăn xong rồi, tối đến bụng Hoài nhi thật đau, đi nhà xí đến 7, 8 lần a. Phải uống thuốc đắng ơi đắng là mới hết đau. Không chỉ Hoài nhi mà cả phụ thân, mẫu thân cùng Chu ma ma cũng bị đau bụng. Là do gà ăn mày không sạch sẽ nên mới hại cả nhà Hoài nhi đau bụng đó”.
“Chưa hẳn gà ăn mày không sạch sẽ đâu. Cũng có thể nguyên nhân tiểu Hoài bị đau bụng là do đệ ăn chay nhiều ngày, đột nhiên lại ăn mặn có nhiều mỡ béo như gà, nên làm bao tử không tiếp thụ được, gây đau bụng tiêu chảy thôi”. Diệp Huyên giải thích.
“Huyên tỷ nói giống như đại phu a”. Trần Hoài khâm phục nói.
“Haizz chỉ có Diệp tiểu muội là trị được cái đứa trẻ cứng đầu này. Lời đại phu nói không tin, suốt đêm cố cãi, trách phụ thân cho hắn ăn đồ không sạch làm đau bụng. Bây giờ nghe Diệp tiểu muội nói thì tin sái cổ ngay. Làm mẫu thân như ta đây thật thất bại”. Chu Nhược Đồng giả vờ than thở nói.
“Mẫu thân, Hoài nhi thật thương người mà. Hiên ca cùng Huân ca có kể đi ăn sủi cảo nhưng Huyên tỷ nói sủi có nhiều mỡ không tốt cho sức khỏe, nên hai huynh ấy ăn rất ít nên không có bị đau bụng đêm như Hoài nhi. Tính ra thì phụ thân thật kém hiểu biết hơn Huyên tỷ nha”. Trần Hoài nói.
“Haha, Hoài nhi chớ nói phụ thân kém hiểu biết, không thôi phụ thân sẽ tức nổ phổi, bỏ ăn bỏ uống mấy ngày a”. Chu Nhược Đồng bật cười nói.
“Đúng đó tiểu thiếu gia, cô gia sẽ tổn thương đó”. Phùng ma ma cũng cười nói.

Diệp Huyên cũng cười, sau đó hỏi: “Tiểu Hoài còn đau bụng nữa không?”
“Dạ đệ hết đau rồi. Nhờ thuốc của Mộ Dung thúc đó. Nhưng thuốc rất đắng a”. Trần Hoài rùng mình nói.
Trong nhóm binh lính của Mộ Dung Chính có quân y.
“Huyên tỷ thật xấu, đi chơi cũng không rủ đệ. Nếu có Huyên tỷ đi cùng, đệ cũng không có đau bụng”. Trần Hoài oán trách nói.
“Đúng đúng là do lỗi Huyên tỷ, nên hôm nay Huyên tỷ mới làm thật nhiều món chay ngon cho tiểu Hoài ăn nè”. Diệp Huyên viện cớ nói. Tiểu gia hỏa này chỉ cần ăn ngon sẽ hết giận ngay.
“Đúng là thật nhiều món, thật thơm, là của Hoài nhi hết sao?” Trần Hoài phấn khởi chỉ vào mâm cơm hỏi.
“Không phải. Phần của tiểu Hoài, tỷ đã để riêng trong mâm cơm, bày sẵn trong Trúc viện rồi. Bây giờ đệ mau đến ăn cho nóng”. Diệp Huyên cười nói.
“Đa tạ tỷ, Hoài nhi đến Trúc viện đây”. Trần Hoài nói.
“Đệ mới hết đau bụng nhớ ăn ít canh chua măng thôi”. Diệp Huyên nói.
“Dạ đệ nhớ rồi. Mẫu thân, Phùng ma ma mau đi thôi”. Trần Hoài hối thúc nói.
“Ta đi trước, có gì lát nữa gặp, ta có chuyện muốn bàn với Diệp tiểu muội”. Chu Nhược Đồng hết cách với nhi tử. Trần Khiêm lo tiếp đón Lôi học sĩ cùng Mộ Dung Chính nên Trần Phong chưa có cơ hội “báo cáo” thân thế của Diệp Huyên cho hắn. Còn Chu Nhược Đồng nàng thì đã biết hết rồi, nên rất xót thương cho số phận lận đận của tỷ đệ Diệp Huyên.
Nếu lúc đầu muốn nhận Diệp Huyên là nghĩa muội là vì muốn trả ơn, nhưng càng về sau Chu Nhược Đồng càng thích tính cách thẳng thắn, cương trực của Diệp Huyên.
Diệp Huyên tiễn mẫu tử họ đi rồi đi vào phòng chỉ thấy hai huynh đệ Diệp Hiên cùng Diệp Huân.
“Mộc Khiết ca chưa tới sao?” Diệp Huyên hỏi.
“Lúc nãy đệ có thấy huynh ấy nhưng huynh ấy nói có việc chút nữa sẽ quay lại”. Diệp Hiên nói.
“Ừ, thôi đi rửa tay rồi ăn cơm”. Diệp Huyên nói.
Diệp Hiên cùng Diệp Huân dạ một tiếng rồi chạy ra ngoài rửa tay.
Lúc Diệp Huyên dọn chén đũa ra bàn thì Mộc Khiết gõ cửa bước vào.
Thấy gương mặt hắn có vẻ đa sầu đa cảm nên Diệp Huyên hỏi: “Có chuyện không vui hay sao mà mặt đăm chiêu vậy?”
“Chỉ là ta vừa thấy người không nên gặp thôi”. Mộc Khiết thành thật nói.
Diệp Huyên nghe giọng đượm buồn của hắn, cộng thêm ánh mắt đỏ hoe, tự dưng thấy thương hắn. Nàng ôm thắt lưng hắn, đầu tựa vào lồng ngực tinh tráng hắn, nói: “Khiết, không cần buồn phiền, mặc kệ người không nên gặp đó đi”.
Mộc Khiết hơi giật mình vì Diệp Huyên chủ động ôm hắn. Hắn cũng ôm chặt nàng, khẽ nói: “Ừ, ta chỉ cần nàng thôi, những người kia mặc kệ hết”.
“Người kia có làm hại ngươi không? Nếu có để ta nghĩ cách xử lý hắn”. Diệp Huyên lạnh lùng nói.
Mỗi khi nàng nhớ tới kiếp trước hắn bị đám đàn em phản bội hại chết tan xác. Nàng liền không nuốt nổi cơn hận này. Do đó, nàng liền viết thư nặc danh cung cấp danh sách những kẻ phạm tội, cùng đường dây buôn bán trái phép chất cấm đến trụ sở cảnh sát quốc tế Interpol tại Pháp. Nửa năm sau, toàn bộ đám anh em ăn ở hai lòng kia đều bị cảnh sát Interpol hốt trọn ổ.
“Không có. Người kia ta biết nhưng hắn không biết ta đâu, nàng đừng lo”. Mộc Khiết bật cười nói. Xem ra nàng thật thương hắn, ai hại hắn, nàng liền diệt a.
“Hết buồn phiền rồi thì mau đi rửa tay giống với tiểu Hiên, tiểu Huân rồi ăn cơm cho nóng”. Diệp Huyên nghe hắn cười liền nói.
“Nàng cho ta ôm một chút nữa đi. Ta có việc muốn nói với nàng”. Mộc Khiết ôm Diệp Huyên không buông, nói.
“Hừ, lát tụi tiểu Hiên quay về thấy ngươi làm nũng như vậy sẽ cười ngươi thúi đầu luôn”. Diệp Huyên nói.
“Sợ gì chứ, hôn thê của ta thì ta ôm. Với lại ta có gặp tụi tiểu Hiên ngoài kia rồi, có dặn là một khắc chung nữa hãy vào phòng, ta có việc quan trọng nói với tỷ tỷ đệ”. Mộc Khiết đáp lại.
[1 khắc chung = 15 phút. Tác giả Huyền Ghibli]
“Ngươi cuối cùng lộ bản chất. Ngay cả đệ đệ ta cũng dám lừa. Hừ, Có việc gì mau nói”. Diệp Huyên khẽ hừ nói.
“Oan cho ta, chuyện ta sắp nói thật không nên để nhóm tiểu Hiên biết, nếu không, hai đệ ấy sẽ càng lo”. Mộc Khiết biện hộ cho mình.
Sau đó hắn nói tiếp: “Tối qua, Lí Tùng thúc có đến tìm ta, nói Mã thị sẽ bịa chuyện nói nàng cùng ta ẩu thả với nhau đồn ra khắp thôn, cho chúng ta không ngẩn đầu lên được. Lí Tùng thúc có hỏi quan hệ giữa ta và nàng như thế nào. Ta liền nói ta và nàng thật lòng thích nhau”. Mộc Khiết nói.
“Ta thích ngươi hồi nào?” Diệp Huyên cãi lại, cọ quậy ra khỏi lòng ngực của hắn. Miệng hắn nói nàng thích hắn thật trơn tru. Đúng là tự cao tự đại.
Mộc Khiết nào dễ để Diệp Huyên rời khỏi lòng ngực chứ, hắn vừa ôm chặt nàng vừa dụ dỗ: “Là ta không đúng. Chỉ có ta thích nàng thôi”.
“Lí Tùng thúc nói sao?” Diệp Huyên bỏ cuộc, hỏi.
“Lí Tùng thúc nói nếu ta cùng nàng tâm đầu ý hợp thì ta nên cho bà mai mang sính lễ đến. Thật ra ta có ý này lâu rồi, chỉ là ngại nàng đang ở chùa lục căn thanh tịnh nên chưa tìm bà mai thôi. Nhưng bây giờ đám người kia định hại thanh danh nàng, ta còn kiêng kị gì nữa chứ? Sáng sớm ta đã tìm Hoa bà mai rồi, cũng đưa canh thiếp ngày sinh tháng đẻ của ta cho bà ta, phần sính lễ thì ta thật sơ suất chuẩn bị không kịp. Sau này ta bổ sung đầy đủ sính lễ cho nàng được không?” Mộc Khiết thành thật nói.
[Thiếp canh: thường là giấy đỏ, trên đó viết đầy đủ tên tuổi, giờ sinh, nơi sinh cùng ngày tháng năm sinh, nguyên quán của một người, thường dùng trong mai mối hôn sự. Sau khi hai nhà đồng ý hôn sự sẽ mang thiếp canh đến nha môn sở tại xác lập hôn ước. Còn đính ước với nhau thì chỉ cần trao đổi thiếp canh, nếu đồng ý đính ước thì chỉ cần có người làm chứng là được, không cần đến nha môn xác lập. Tác giả Huyền Ghibli]
“Sao lại đi tìm bà mai cho tốn kém. Chỉ cần nhờ một vị đại sư hay cái tên Trần Khiêm tham ăn kia làm chứng cho chúng ta là được rồi”. Diệp Huyên nói.
“Nàng có đều không biết. Vị Hoa bà mai này rất mát tay. Hễ ai được Hoa bà mai tác hợp đều sống hạnh phúc, hài hòa, con cái sung túc. Nên dù phí mai mối có mắc đến đâu, ta nhất định phải mời bà ấy mai mối cho chúng ta”. Mộc Khiết nói.
“Ngươi thật mê tín”. Diệp Huyên bấm vào hông hắn nói.
“Huyên à, thà tin có còn hơn không. Ta rất mong hôn sự của chúng ta thật tốt đẹp và viên mãn. Hoa bà mai đang ở chùa lễ phật, cũng đang chờ thiếp canh của nàng để hoàn thành cho xong việc đính hôn”. Mộc Khiết nói.
Diệp Huyên biết hắn rất quan tâm đến hôn sự nên nàng nói: “Lát ta viết thiếp canh của mình rồi giao cho Hoa bà mai, nhưng ta cũng nói luôn là chỉ đính hôn thôi, còn hôn sự bàn sau. Ta còn nhỏ a”.
“Được. Sẵn dịp ta sẽ nhờ Không Trí trụ trì xem giúp ngày tốt cho chúng ta”. Mộc Khiết mừng rỡ nói. Hắn thật lo Diệp Huyên không chịu đính hôn, nói cái gì là cần thời gian tìm hiểu nhau a.
Diệp Huyên cũng cười, sau đó bắt hắn đi rửa tay, đón Diệp Hiên cùng Diệp Huân ăn cơm.
Rất nhanh bữa cơm “gia đình” 4 người vô cùng ấm áp và hài hòa.
Trên bàn không còn sót lại dù là một hạt cơm hay một giọt canh, đều đó cho thấy Mộc Khiết cùng huynh đệ Diệp gia vô cùng hài lòng với bữa trưa phong phú này.
“Tỷ nấu cơm thật ngon”. Diệp Huân ở trong lòng Diệp Huyên nói.
“Khen hoài. Mau há miệng uống thuốc nào”. Diệp Huyên đã chuẩn bị sẵn thuốc cho Diệp Huân.
“Ước gì, ngày nào cũng được ăn cơm ngon như vậy”. Diệp Hiên buồn buồn nói.
“Tiểu Hiên không cần ước, bởi sự thật là sau này nhà chúng ta đều ăn ngon như hôm nay”. Mộc Khiết cười nói.
“Dạ đúng. Có tỷ cùng Mộc ca, sau này tiểu Hiên không cần lo sợ nữa. Hì hì, Mộc ca để đệ phụ ca dọn”. Diệp Hiên nói xong thì phụ Mộc Khiết thu dọn chén dĩa.
Mộc Khiết vừa thu dọn chén dĩa bát đũa trên bàn vào mâm vừa nói: “Huyên, ta có mang giấy đỏ. Đợi lát nữa ta mượn thêm bút mực của đại sư, nàng nhớ viết thiếp canh đó”.
Hắn là đang nhắc khéo nàng vụ đính hôn.
“Bút mực ta có, khỏi mượn. Ngươi mời Hoa bà mai đến đây dùm ta là được. Sẵn tiện ngươi dẫn tiểu Hiên, tiểu Huân đi rửa tay rửa miệng luôn nha”. Diệp Huyên thừa biết hắn cố ý hối thúc nàng đây mà.
Mộc Khiết gật đầu, vừa bưng mâm cơm vừa dẫn huynh đệ Diệp Hiên đi.
Diệp Huyên lấy bút lông dầu màu đen từ phòng số 1 trong không gian trữ vật ra. Lúc ở hiện đại nàng thường dùng cây bút lông dầu đen này để viết thông tin địa chỉ lên thùng hàng gửi cho khách.
Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ “Diệp Huyên”, Diệp Huyên viết lưu loát giờ sinh, ngày tháng năm sinh ở kiếp này lên tấm giấy đỏ có kích thước cỡ tấm thiệp cưới ở hiện đại.
Rất may cha của “Diệp Huyên” biết đọc sách viết chữ nên từ nhỏ “Diệp Huyên” cũng biết được vài chữ.
Còn Diệp Huyên sở dĩ biết viết chữ nước X là do đây là ngôn ngữ “cha đẻ” của nàng – người cha khốn nạn kiếp trước của nàng là người Mỹ gốc nước X. Ngôn ngữ ở Thanh Vũ quốc cùng ngôn ngữ hiện đại nước X không khác biệt là mấy tùy vào phát âm và tên gọi đặc thù từng vùng.
Do đó Diệp Huyên không phải giấu giấu diếm diếm việc mình biết chữ.
[Vụ ngôn ngữ mình quy ước như thế nhé. Còn nước X là nước nào thì không nói nhưng ai cũng biết hết rồi hen. Tác giả Huyền Ghibli]
Diệp Huyên viết đến 2 tờ thiếp canh.
Một, để trao đổi đính hôn.
Hai, để làm mộc tịch.
Viết xong thì Mộc Khiết đã mang huynh đệ Diệp Hiên, Hoa bà mai cùng Ngưu thẩm đến.
“A Huyên, tóc con sao thế này?” Ngưu thẩm vừa đến thấy tóc Diệp Huyên ngắn liền sửng sốt hỏi.
Diệp Huyên gặp Ngưu thẩm cũng bất ngờ, nàng trấn an nói: “Tóc là con tự cắt. Con thật nhớ thẩm”.

Ngưu thẩm vỗ vỗ tay Diệp Huyên khen nàng ngoan.
“Chào Hoa thẩm. Cảm ơn thẩm đường xá xa xôi đến giúp Mộc ca cùng ta”. Diệp Huyên vừa cười chào Hoa bà mai vừa đưa thiếp canh của mình.
Hoa bà mai vừa nhận thiếp canh vừa nhanh chóng đánh giá tiểu cô nương nhỏ gầy trước mặt. Một thân y phục xám tro sạch sẽ, mặt nhọn, da hơi ngâm, tóc cắt ngắn nhưng ngũ quan thanh tú sáng sủa, đặc biệt là đôi mắt to trong trẻo rất có thần, ăn nói lại khéo léo, khí chất thanh cao. Nếu được nuôi dưỡng tốt, e sẽ mỹ nhân bại hoại a.
Hoa bà mai đánh giá xong thì cười nói: “Diệp cô nương chớ khách sáo. Hoa nương ta đã nhận lời làm bà mai cho hai ngươi thì ta đương nhiên phải làm hết chức trách”.
“Hoa thẩm chắc cũng biết song thân của ta cùng Huyên đều đã qua đời. Chúng ta không có trưởng bối nên làm phiền Hoa thẩm vừa làm bà mối vừa cùng Ngưu thẩm làm người chứng hôn cho chúng ta”. Mọc Khiết chắp tay lễ phép nói.
“Đó là đương nhiên. Mộc công tử từng ra tay tương trợ cứu tướng công ta nên dù việc công hay việc tư ta nhất định hoàn thành hôn sự này cho hai ngươi. Gia cảnh của hai ngươi đặc thù, lại muốn đính ước liền hôm nay nên ta tính như vầy, ta đại diện cho phía nhà Mộc công tử trao đổi thiếp canh cùng nạp sính lễ cầu thân cho nhà Diệp cô nương. Còn vị Ngưu thẩm này đại diện cho nhà Diệp cô nương nhận sính lễ và chọn ngày lành tháng tốt để phía nhà Mộc công tử đón dâu. Không biết ý kiến các vị thế nào?” Hoa bà mai cười nói.
“Ta đương nhiên đồng ý làm đại diện cho phía nhà Diệp Huyên rồi. Nhưng quan trọng vẫn là quyết định của hai đứa nó a”. Ngưu thẩm nói.
“Con đương nhiên cũng đồng ý với Hoa thẩm. Tuy có thiệt thòi cho Huyên vì lễ đính hôn sơ sài không có chuẩn bị kịp đầy đủ sính lễ nhưng con sẽ bù sính lễ đầy đủ lại sau cho Huyên sau. Nàng ấy cũng đồng ý”. Mộc Khiết thay Diệp Huyên trả lời.
“Nghi thức lược giản không quan trọng, sính lễ càng không quan trọng, chủ yếu là tấm lòng về sau”. Diệp Huyên vừa cười nói vừa bấm eo hắn.
“Nếu tất cả đều đồng ý rồi thì chúng ta hai nhà bắt đầu trao sính lễ. Như Mộc Khiết đã nói lúc nãy, thời gian gấp nên chúng ta không sắm kịp đầy đủ sính lễ nên mong phía nhà Diệp cô nương nhận tạm sính lễ tượng trưng “. Hoa bà mai cười nói.
Mộc Khiết đã chuẩn bị sẵn một túi bạc. Hắn sắp bạc ra mâm gỗ, phủ vải đỏ lên rồi đưa Hoa bà mai.
Hoa bà mai miệng cười như hoa đưa mâm sính lễ cho Ngưu thẩm. Ngưu thẩm thấy số bạc trên mâm gỗ liền mừng thầm cho Diệp Huyên khéo chọn trượng phu.
Ngưu thẩm nhớ lại tối qua Mộc tiểu tử này đập cửa nhà bà nói đòi thú Diệp Huyên. Làm bà lo lắng suốt một đêm không ngủ. Bà nhìn hắn lớn lên nên đương nhiên biết hắn sẽ là trượng phu tốt, chỉ e Diệp Huyên chê hắn thô kệch. Nhưng thấy Diệp Huyên cười cười nhìn hắn, tay lại lén cấu hắn, bà liền yên tâm.
Trao đổi sính lễ xong, Hoa bà mai trổ tài miệng lưỡi cầu chúc nhiều lời tốt đẹp cho Mộc Khiết cùng Diệp Huyên.
Lễ đính hôn coi như hoàn thành.
Mộc Khiết nói: “Ta lúc nãy có nhờ Viên Âm đại sư thỉnh Không Trí trụ trì xuất quan rồi. Chúng ta cùng đi gặp đại sư chọn ra ngày lành tháng tốt”.
Diệp Huyên trả lời được nhưng khi nhìn thấy mặt hai bảo bối buồn buồn nên nàng hỏi: “Sao vậy bảo bối?”
“Tỷ sắp xuất giá sao?” Diệp Hiên nãy giờ im lặng đột nhiên nói.
“Không, chỉ là đính hôn trước thôi. Xuất giá còn lâu lắm. Nhưng nếu có xuất giá thì tỷ đệ chúng ta vẫn sống chung với nhau như bây giờ nên bảo bối đừng buồn”. Diệp Huyên vừa ôm Diệp Hiên vừa tâm lý nói.
“Tỷ vẫn nấu ăn ngon cho các đệ, vẫn thương các đệ đúng không?” Tới phiên Diệp Huân hỏi.
Không đợi Diệp Huyên trả lời, Mộc Khiết đã ôm Diệp Huân lên và nói: “Tiểu Huân à, Mộc ca nói rồi. Dù Huyên tỷ các đệ gả cho ta thì cũng sẽ mãi là tỷ tỷ của các đệ. Sao có thể không thương các đệ được. Các đệ không chỉ có tỷ tỷ thương mà còn có tỷ phu là ta thương các đệ nữa”.
“Mộc ca nói nhớ giữ lời đó”. Diệp Huân nho nhỏ dựa đầu vào lồng ngực dày rộng của Mộc Khiết nói.
Nhìn “gia đình” Diệp Huyên bốn người ấm áp, Hoa bà mai thầm gật đầu hài lòng vì bản thân mai mối thêm được một mối lương duyên đẹp.
Còn Ngưu thẩm thì lén lau nước mắt. Lý Lan ngươi trên trời cũng nên yên tâm, nữ nhi nhà ngươi đã tìm được chỗ dựa tốt.
Diệp Huyên cất mâm bạc xong thì dặn dò hai đệ đệ.”Tỷ cùng Mộc ca đi gặp trụ trì một lát rồi về. Hai đệ ngoan ngoãn ở lại trong phòng. Thấy buồn ngủ thì leo lên giường ngủ”.
Huynh đệ Diệp Hiên dạ một tiếng rồi tiễn bốn người Diệp Huyên ra cửa, mới chịu về phòng ngủ.
—-
Phần đám người Trần Khiêm, Lôi học sĩ cùng Mộ Dung Chính ở Trúc viện thì cũng chén sạch bữa trưa như quỷ đói đầu thai.
Sau bữa ăn, Chu Nhược Đồng cùng Trần Hoài đi tới phòng Diệp Huyên, còn nhóm nam tử Trần Khiêm đương nhiên ngồi lại thưởng thức tiết mục kể chuyện giải trí.
Trần Phong vừa kể chuyện văng nước miếng tùm lùm vừa hua tay múa chân diễn tả lại đoạn Diệp Huyên cầm dao phay truy sát “tóc” mẫu tử Mã thị.
“Tiểu thù dai này thật hung. Nhưng ta thích. Phải như vậy mới xứng làm nghĩa muội ta a”. Trần Khiêm phe phẩy quạt nói.
“Hừ, ta thấy vì nàng ta nấu ăn ngon nên tên ham ăn như ngươi mới sáp lại nhận thân thích. Nàng ta tuy nhu nhược cả đời hại mình hại người, nhưng rốt cuộc cũng khôn ra. Cho nên ý đồ bất chính của ngươi, nàng ta chắc chắn ngó lơ”. Mộ Dung Chính châm chọc nói.
“Hoài nhi nhà ta thông minh lanh lợi, ai nấy cũng thích, ta không tin tiểu thù dai từ chối nhận Hoài nhi nhà ta là cháu a. Mà đã nhận Hoài nhi làm cháu thì hiển nhiên là thân thích Trần gia ta. Mộ Dung mặt lạnh ngươi cứ chống mắt lên mà xem”. Trần Khiêm đáp lại.
“Ấu trĩ”. Mộc Dung Chính đáp lại.
“Ngươi nói trưa nay Lí gia thôn họp sao? Mau sắp xếp xe ngựa. Ta thật mong chờ tận mắt thấy một màn uy vũ của tiểu thù dai a”. Trần Khiêm nói.
“Gia à, không đi được đâu. Quy lệ Lí gia thôn rất nghiêm sâm, nếu không liên quan thì người ngoài thôn không được tham dự họp toàn thôn. Họ cũng rất kín miệng, thuộc hạ có cho bao nhiêu bạc cũng không hé răng. Do đó thuộc hạ chỉ còn cách nửa đêm lẻn vào nhà từng hộ dân để nghe lén”. Trần Phong đau khổ nói.
“Vậy chẳng phải bỏ qua một màn hay sao?” Trần Khiêm nhíu mày nói. Sau đó hắn liếc mắt thấy Mộ Dung Chính đang ung dung uống trà thì nảy ra ý hay: “Mộ Dung đại tướng quân xin tương trợ một phen”.
“Không hứng thú”. Mộ Dung Chính nói xong, khẽ gật đầu chào Lôi học sĩ thì đứng dậy bỏ đi.
“Này cái tên mặt lạnh kia đứng lại, ta chưa nói xong mà”. Trần Khiêm cũng khẽ gật đầu chào Lôi học sĩ rồi dí theo Mộ Dung Chính.
“Ngươi đi thăm dò thêm tin tức về tỷ đệ Diệp Huyên cho ta”. Lôi học sĩ híp mắt ra lệnh cho hộ vệ.
Hộ vệ nghe lệnh vội đi làm ngay.
—-
Ngưu thẩm có việc cần nhờ Hoa bà mai nên hai người đã “đánh lẻ”. Do đó, sau khi lấy xong ngày lành tháng tốt từ Không trí đại sư thì chỉ có Mộc Khiết cùng Diệp Huyên đi về phòng.
Mộc Khiết vừa đi vừa cười nói: “Hắc hắc, đại sư nói chúng ta là nhân duyên trời định, kiếp này nàng nhất định là thê tử của ta nha. Nhưng phải đợi 2 năm nữa, ta mới có thể thú nàng thật lâu a”.
Diệp Huyên trong bụng thầm than chẳng lẽ kiếp trước hay kiếp này nàng đều không thể tránh khỏi số phận 17 tuổi bị hắn phá trinh sao?
Thôi thôi, tới đâu hay tới đó, suy nghĩ nhiều mau già.
“Ta về phòng ngủ trưa một lát, ngươi cũng tìm một chỗ ngả lưng đi. Một canh giờ nữa hãy đến phòng đón tỷ đệ ta”. Diệp Huyên nói.
“Được. Ta đưa nàng về phòng rồi ra xe ngựa nghỉ ngơi”. Mộc Khiết nói.
Cứ như vậy, nàng cùng hắn nắm tay đi qua hành lang về phòng. Nhưng cả hai không để ý ở một góc khuất hành lang có một đôi mắt nhìn họ chằm chằm.
“Mộ Dung đại thiếu gia nhìn chằm chằm nghĩa muội ta làm gì? Có cần ta làm ông mai cho ngươi không? Ai nha, nhưng tiếc quá ngươi đến trễ rồi. Nghĩa muội ta đã có ý trung nhân a” Trần Khiêm phe phẩy quạt cười cợt nói.
“Người đi bên cạnh nàng ta là ai?” Mộ Dung Chính phớt lờ trêu chọc của Trần Khiêm, hắn đúng là có nhìn tiểu cô nương kia nhưng người hắn chú ý là nam nhân có đôi mắt hổ phách đi kế bên nàng.
“Ta khi thấy đôi mắt hổ phách của hắn cũng giật mình giống ngươi. Nhưng ta tra rồi, hắn không phải là người ngươi đang nghĩ đến đâu. Hắn tên Mộc Khiết, sinh ra và lớn lên ở Lí gia thôn”. Trần Khiêm thu lại nét mặt đùa cỡn, nghiêm túc nói.
“Rất giống”. Mộ Dung Chính thì thào nói.
“Ta biết. Nhưng người giống người không phải hiếm. Người kia đã yên nghỉ lâu rồi, cũng có thể đã sớm đầu thai”. Trần Khiêm đáp.
Mộ Dung Chính im lặng không nói lời nào, ánh mắt nhìn xa xăm như nhớ lại chuyện gì đó không vui.
Trần Khiêm thở dài, khuyên: “Tất cả đều không phải lỗi của ngươi, ngươi cũng đừng tự trách bản thân nữa”.
Mộ Dung Chính thở dài rồi rời đi cùng Trần Khiêm.
—-
Đến khi Diệp Huyên về phòng thì lại bị Chu Nhược Đồng trách cứ một phen, một là lễ đính hôn không mời nàng ta tham dự, hai là lại làm quá mức sơ sài, ba là tại sao có thiệt thòi lại không nói với nàng ta.
Diệp Huyên cười khổ, nàng với Chu Nhược Đồng chỉ là bèo nước gặp nhau, có phải là thân nhân của nhau đâu mà tố khổ nhưng nàng vẫn dịu dàng cảm ơn ý tốt của Chu Nhược Đồng, nói: “Cảm tạ Trần phu nhân thương xót. Thật sự thì ta cùng Mộc ca không thích náo nhiệt nên giản lược được nhiêu thì hay bấy nhiêu. Sau này xuất giá sẽ làm náo nhiệt hơn”.
“Ta vì quý muội nên mới trách. Ta vốn dùng thiền trưa xong sẽ bàn với muội về việc ta muốn nhận muội làm nghĩa muội”. Chu Nhược Đồng thẳng thắn nói.
“Cảm tạ hảo ý của phu nhân nhưng thứ cho Diệp Huyên nói thẳng có lẽ Trần phu nhân cùng Trần đại nhân đã tra rõ gia cảnh của Diệp Huyên rồi, cho nên phu nhân cũng biết hai canh giờ nữa, ta sẽ có một trận đánh lớn. Nếu như có được mối quan hệ thân thích với Trần phu nhân thì hiển nhiên trận đánh sắp tới của ta sẽ nắm chắc thêm phần thắng lợi nhưng ta không muốn như vậy”. Diệp Huyên thẳng thắn nói.
Lời từ chối khéo léo nhã nhặn khiến người nghe không thể trách.
“Không phải Diệp Huyên tự cao từ chối hảo ý của phu nhân, vì trong cuộc sống này, có đôi lúc không thể dựa vào bất kỳ ai, mà phải tự bản thân mình đương đầu với thử thách, có như vậy mới biết khả năng mình tới đâu và có như vậy thì con người mới có thể trưởng thành. Con đường phía trước của Diệp Huyên nhiều chông gai lắm, thật không muốn liên lụy bất kỳ ai, cũng chẳng dám mơ tưởng quá nhiều”. Diệp Huyên chân thành nói.

Chu Nhược Đồng cười khổ, nhưng nàng là ai? Là nữ nhi cứng đầu của Chu gia kinh thành, không quyết tâm thì thôi, hễ đã quyết định rồi thì không thể không làm nên Chu Nhược Đồng tạm thời không đề cập chuyện nhận nghĩa muội nữa, nói chuyện được một lúc thì kéo Trần Hoài về phòng, để tỷ đệ Diệp Huyên nghỉ ngơi.
Hai tỷ đệ Diệp Huyên cũng chưa đi ngủ ngay mà chạy ra sân phơi thu gom y phục khô vào phòng, chăn đệm chưa khô thì để phơi tiếp.
Lúc Diệp Huyên đi gom đồ lót ở chỗ vắng người thì tiện thể mượn nô tì của Chu Nhược Đồng bàn ủi than.
Ủi xong ba bộ y phục thì ba tỷ đệ Diệp gia mới trèo lên giường ôm nhau ngủ trưa.
—–
Diệp Huyên ngủ trưa chừng 20 phút đã tỉnh giấc. Nàng không vội đánh thức hai đệ đệ.
Đánh răng súc miệng, tẩy rửa cơ thể xong thì nàng mang hộp dụng cụ làm tóc cùng hộp trang điểm chuyên nghiệp từ phòng số 2 trong không gian trữ vật ra. Dùng ống cuốn lô nhựa mềm cuốn phần chân tóc lại.
Trước khi thoa lớp kem lót màu da chống nhờn, thì Diệp Huyên tỉa gọn gàng cặp chân mày thành hình lá liễu thanh tú. Thoa tiếp một lớp kem nền màu da siêu mịn. Chấm kem che khuyết điểm ở những vùng cần che. Da Diệp Huyên hơi khô nên không cần phấn phủ.
Tiếp theo dùng chì nâu kẻ một đường thật mảnh sát chân mi, dùng cọ tán đều đường chì vừa vẽ để tạo sự tự nhiên. Lông mi nàng vốn dày công nên không cần dùng masscara chải mi.
Tán phấn má hồng thật nhẹ để làm gương mặt thêm hồng hào. Sau cùng là thoa một lớp son Mac màu hồng da.
Gương mặt không còn xanh xao vàng vọt, không còn khô khan sạm đen. Diệp Huyên hài lòng nhìn khuôn mặt ngọt ngào bừng bừng sức sống của mình qua gương. Sắp “giáp lá cà”, khí thế của nàng tuyệt không thể thua đám người Lí Mạnh kia.
Trang điểm 30 phút xong thì Diệp Huyên mới đánh thức hai bảo bối dậy đánh răng súc miệng thay đồ mới.
“Tỷ là tỷ tỷ của tiểu Huân sao?” Diệp Huân nhìn chằm chằm Diệp Huyên hỏi.
“Sao vậy? Không nhận ra tỷ hả?” Diệp Huyên thay đồ cho Diệp Huân, khẽ cười hỏi.
“Tỷ đẹp, đẹp hơn rất nhiều so với trước a”. Diệp Huân cười ngọt ngào nói.
“Tỷ thật đẹp nhưng mấy cái cuộn cuộn trên tóc tỷ thật xấu a”. Diệp Hiên thật chướng mắt mấy cái cuốn lô che mất vẻ đẹp của tỷ tỷ hắn.
“Đây là ống cuốn lô, làm tóc phồng lên thật dày đẹp”. Diệp Huyên giải thích.
Thay đồ chải tóc, thoa một ít phấn thơm lên mặt hai bảo bối, Diệp Huyên đội lên đầu hai đệ đệ nhà mình hai chiếc mũ nỉ quả dưa một màu xanh, một màu vàng.
Hai chiếc nón quả dưa này là của em trai 6 tuổi kiếp trước của Diệp Huyên. Toàn độ đồ dùng lúc nhỏ của em trai, Diệp Huyên đều giữ gìn cẩn thận trong chiếc rương kỹ niệm đặt ở phòng 1 trong không gian trữ vật.
Sửa soạn cho hai đệ đệ xong thì Diệp Huyên “thả” hai đệ đệ ra ngoài chơi, còn bản thân trong phòng thay quần áo.
Đề phòng kinh nguyệt ấp tới bất ngờ nên nàng dán sẵn BVS ở quần lót.
Mặc xong y phục mới. Diệp Huyên mới tháo cuốn lô ra khỏi tóc, chia phần mái trước 4/6 và chải chân tóc thật cúp vào trong. Xịt keo mềm giữ nếp tóc.
Cuối cùng đính kèm chiếc kẹp hình chiếc lá đính lên tóc.
Đương nhiên không thể thiếu nước hoa “Daisy by Marc Jacobs”.
“Daisy” bao gồm mùi hương của lá và hoa violet, dâu dại, bưởi, hoa lài, xạ hương, gỗ, vani… “Daisy” là cái tên quen thuộc đối với tất cả những ai yêu thích nước hoa bởi sự kết hợp hoàn hảo giữa những mùi hương thơm mát mùa hè, đem lại cảm giác vô cùng thanh khiết, nhẹ nhàng, tinh khôi. Hương thơm của “Daisy” tựa như hình ảnh của một cô gái trẻ, trong sáng, giản đơn và đáng yêu.
Thu dọn đồ đạc cùng mâm bạc sính lễ vào không gian xong, Diệp Huyên trên tay cầm một chiếc quạt giấy Nhật màu đen có họa tiết hoa rơi màu trắng, ưu nhã ra khỏi phòng.
“Bảo bối chúng ta đi thôi”. Diệp Huyên gọi hai đệ đệ cùng rời đi.
Lúc tỷ đệ Diệp Huyên đi tới chỗ xe ngựa Mộc Khiết thì hắn đang đứng trò chuyện với Ngô Tuấn.
Hai đứa nhóc song sinh mặc y phục vàng giống nhau, trên đầu đội hai chiếc nón mũ dưa xinh xắn, khiến người nhìn chỉ muốn ôm vào lòng thương yêu.
Nhưng nữ nhân nhỏ nhắn đi phía sau mới khiến Mộc Khiết, Ngô Tuấn ngẩn ngơ một phen. Một thân y phục xanh lam, mái tóc ngắn cong cong ôm trọn khuôn mặt tinh xảo, mày lá liễu, mắt to ngập nước, má phấn môi hồng thật khiến nam nhân sôi trào.
“Hì hì, Mộc ca cũng không nhận ra tỷ tỷ nha”. Diệp Hiên ôm bụng cười.
“Mặt Mộc ca nhìn thật ngốc”. Diệp Huân cười nói.
“Thật nhận không ra?” Diệp Huyên cười nhạt hỏi.
“Tại sao lại mặc đẹp như vậy? Lát nữa họp, nhiều người nhìn ngó nàng, ta khó chịu a”. Mộc Khiết nhíu mày nói.
“Đã đính hôn rồi ngươi còn sợ cái gì nữa? Khiết, ta để tóc dài đẹp hay tóc ngắn đẹp?” Diệp Huyên không để ý Ngô Tuấn, tiếp tục hỏi.
“Nàng để tóc nào cũng đẹp”. Mộc Khiết trả lời nước đôi.
“Hừ, xem như ngươi thông minh. Đi thôi”. Diệp Huyên nói.
Mộc Khiết đỡ tỷ đệ Diệp Huyên lên xe, khẽ chào Ngô Tuấn một cái rồi đánh xe đến từ đường Lí gia thôn.
Ngô Tuấn nhíu mày suy nghĩ chỉ mới có một ngày mà tiểu cô nương kia thay da đổi thịt một trời một vực, thật khó hiểu. Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, theo tin tức mới nhận thì việc quan trọng hắn cần làm bây giờ, đó là bồi tội với biểu ca Trần Khiêm cùng ra mắt đại tướng quân tam phẩm Mộ Dung Chính.
—-
Từ đường Lí thôn trưởng.
Buổi sáng tất cả thôn dân đều bận việc đồng áng nên việc hội họp của thôn đều diễn ra vào tầm 2-3 giờ trưa.
Nhóm Cao thị, Lí Mạnh, Mã thị, Lí Ngọc Yến, Lí Xảo Nhi, Hổ tử đều có mặt đầy đủ. Phía nhà ngoại của Mã thị gồm Mã đại mụ, Mã đại, Hứa thị cũng có mặt. Họ cố tình đến sớm bêu xấu Diệp Huyên, tranh thủ sự đồng tình của cả thôn.
“Con chó cho ăn còn biết báo ơn giữ nhà, đằng này nữ nhi ta nuôi tỷ đệ nó liền 3 năm, không báo ơn đã đành, còn gieo tiếng xấu, đánh chửi nữ nhi ta, bẻ tay cháu ngoại trai ta, cắt tóc hủy danh dự cháu ngoại gái ta. Chỉ có súc sinh mới độc ác như vậy”. Mã đại mụ than khóc nói.
“Nương, người đừng khóc, lát Diệp tiện nhân kia tới đây, ta nhất định báo thù cho đại tỷ”. Mã đại nghiến răng nói.
“Chuyện của Lí gia ta khi nào đến phiên Mã gia các ngươi chen vào chứ? Đại tỷ ngươi là ác giả ác báo, chớ trách ai”. Lí Tùng cười khinh nói. Vì cả nhà Lí tam gia kéo đi họp thôn hết nên Lí La thị đành ở lại trông nhà, chỉ có mỗi Lí Tùng và Lí Khang đi họp thôi.
“Đại ca, Mã đại mụ cùng Mã đệ chỉ xót cho tam tẩu nên mới nói thôi vậy thôi, đại ca đừng nóng nảy”. Lí Bách nhị gia Lí gia khuyên nhủ nói.
Lí Bách hắn ở rể ở kinh thành đã hơn 9 năm, hàng năm lễ tết đều về nhưng từ khi Lí lão mất, 3 năm qua hắn chỉ chu cấp bạc, hầu như không về quê. Nhưng trước đó một tuần, hắn nhận được thư của Lôi học sĩ, bảo hắn tranh thủ thu xếp công việc trở về quê một chuyến với Lôi học sĩ.
Hắn chỉ là thương nhân nào có vinh hạnh quen biết vị quan tứ phẩm, cũng không hiểu sao Lôi đại nhân biết quê hắn ở Lí gia thôn, còn cả việc Lôi đại nhân đến quê hắn làm gì? Hắn cũng không biết rõ ràng lắm, thành ra hắn vừa mừng vừa lo, cố nhanh chóng thu xếp công việc, cùng Lôi học sĩ về Lí gia thôn. Lần này trở về quê hắn còn mang theo thê tử Tạ thị, cùng nhi tử Tạ Hiển 7 tuổi.
Tạ thị cùng Tạ Hiển ở nhà với Lí La thị, không có kéo đến xem “náo nhiệt”.
Đêm qua, Lí Bách có nghe sơ lược chuyện của Diệp Huyên đánh cả nhà tam đệ Lí Mạnh. Hắn lúc đó đúng là rất giận, ai đời cháu gái đi đánh trưởng bối, phế tay biểu đệ chứ. Nhưng hắn lăn lộn ở kinh thành gần 10 năm, hiển nhiên biết sự việc không đơn giản như tam đệ nói.
Nếu thật sự Diệp Huyên càn quấy làm sai thì đã sớm bị thôn trưởng xử phạt rồi, đâu có kéo dài đến giờ, và với cá tính thù dai của Lí Mạnh, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Diệp Huyên. Do đó chuyện này có vấn đề. Bây giờ xem phản ứng của đại ca Lí Tùng, hắn chắc chắn chuyện này rất mệt mỏi đây.
“Lí Tùng, ngươi đừng quên ngươi cũng là người dưng a. Chuyện của Lí gia, người ngoài như ngươi đừng sang một bên đi”. Mã đại đáp trả.
Thấy Lí Tùng tức giận định đánh nhau với Mã đại thì Cao thị quát lên: “Đủ rồi, các ngươi im hết đi. Kẻ thù chưa tới mà người nhà đã loạn còn thể thống gì chứ?”
Mã đại nương không thèm quan tâm lời Cao thị, quay người mắng Lí Tùng: “Xem ra Diệp tiện nhân kia ăn cháo đá bát là do đại cữu ngươi dạy hư. Nếu lúc trước ta không ngại đêm khuya đến đỡ đẻ cho nương tử ngươi. Liệu nhi tử ngươi có khỏe mạnh đến bây giờ? Đúng là đồ vô ơn”.
“Mã đại mụ à, bà nói nghe chói tai a. Bà thân là bà mụ, nhận tiền đỡ đẻ đó là việc thiên kinh địa nghĩa. Nếu lúc đó bà không nhận đỡ đẻ cho Lí La tẩu thì Lí đại ca tất nhiên sẽ mời bà mụ khác thôi. Do đó, bà thôi đừng có vênh mặt nói mình ban ơn đi”. Tiểu La thị đáp lại.
“La thị, ngươi cũng đừng vênh mặt chỏ mõm vào chuyện của người khác. Ngươi là cái thá gì chứ?” Hứa thị bênh vực mẹ chồng nói.
“Ta là thôn dân Lí gia thôn, nên đương nhiên có quyền đứng ở đây không những xem náo nhiệt mà còn có quyền bỏ thăm quyết định a”. Tiểu La thị không tức giận, chậm rãi nói.
Quy lệ Lí gia thôn, hễ việc đại sự liên quan đến lợi ích của thôn thì tất cả thôn dân đều phải bỏ thăm để quyết định. Chính vì vậy, đám Lí Mạnh cùng Mã gia đến từ đường Lí gia thôn sớm để tranh thủ sự đồng tình của thôn dân, bỏ thăm cho nhà ủng hộ nhà Lí Mạnh.
“Một que thăm của ngươi cũng chẳng thể thay đổi cục diện gì cả”. Hứa thị mạnh miệng nói.
“Hu hu, ta biết mọi người trách ta. Nhưng ta cũng bị người khác lừa mà. Phùng ma ma kia hứa sẽ nuôi dưỡng tiểu Hiên thật tốt, cũng cho hắn học chữ nên ta mới đồng ý. Nào biết mụ ta là kẻ buôn người chứ. Trượng phu ta muốn đòi công đạo cho tiểu Hiên nên chẳng ngại mệt nhọc, nguy hiểm, xông vào hang ổ bọn chúng, bắt hết bọn chúng về công đường xử lý. Còn Vương viên ngoại chỉ có mỗi Vương công tử là nhi tử, nếu tiểu Huyên sinh cho hắn một tiểu tử béo thì tất nhiên sẽ được nâng từ thiếp lên thê. Chúng ta thật lòng đối xử tốt với tỷ đệ Diệp Huyên tốt a. Chỉ là chúng nó không hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng ta”. Mã thị rưng rưng nước mắt nói.
“Tam tẩu đừng buồn, khổ tâm của tam ca cùng tẩu mọi người đều nhìn thấy. Chỉ khổ cho ta, tóc bị người ta cắt như vậy, ai còn muốn thú ta. Thôi thôi, ta cũng không so đo, ở vậy phụ dưỡng nương. Chỉ cần cả nhà bình an, ai mắng chửi, ai sỉ nhục, ta cắn răng chịu là được”. Lí Xảo Nhi vừa nói vừa khóc.
“Nữ nhi đáng thương của ta”. Cao thị cũng lau nước mắt. Ôm Lí Xảo Nhi an ủi.
Lí Ngọc Yến không nói gì, điềm đạm ôm Mã thị khóc thút thít, chọc cho nhiều người thương xót.
“Ta đáng trách, để thê nhi chịu khổ. Thôi thôi, nếu tiểu Huyên còn oán hận, muốn lấy ân báo oán thì ta đành dùng cái mạng này để đền vậy”. Lí Mạnh khổ sở nói.
Trước khi đi, cha đã dặn phải khóc nháo nên Hổ tử giả vờ khóc, gào gọi cha nương: “Cha đi rồi, nương cùng tỷ đệ còn biết phải làm sao? Dù sau tay con cũng bị phế Huyên tỷ, chẳng thể đọc sách viết chữ nữa, cứ để con đền mạng là xong”.
“Cháu ta thật khổ a”. Tới phiên Mã đại mụ gào khóc.
Chứng kiến cả nhà Lí gia ôm nhau khóc, nên thôn dân bắt đầu dao động, mủi lòng.
Lí tam gia đúng là đáng hận nhưng dẫu gì người ta thân là nữ nhân, bị cắt phăng tóc, quả là hơi độc ác.
“Tam thẩm, tiểu cô, biểu muội, biểu đệ bị uất ức thì còn có nương để ôm, để an ủi, để dỗ dành, còn Huyên tỷ, Huân đệ, Hiên đệ có uất ức cũng không có ai để ôm, muốn khóc chỉ thể thầm một mình lau nước mắt”. Lý Khang tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu đạo lý nói.
Lý Khang nói xong, liền đón ngay ánh mắt cay độc từ Cao thị.
“Ai da, trẻ nhỏ lời nói chân thật, Lí đại nương chớ liếc ngang liếc dọc trách tội tiểu Khang a”. Tiểu La thị nhanh miệng nói.
“Lí Tùng, nương biết con bất bình thay cho tiểu Huyên. Nhưng tam đệ con có nỗi khổ riêng, cũng là thật muốn tốt cho tiểu Huyên nên mới bị người xấu lừa. Ta cũng không cầu con bênh vực cho tam đệ nhưng con nếu còn ta là nương thì đừng làm cho cả nhà thêm lạnh lòng nữa”. Cao thị thâm ý nói.
Lí Tùng thở dài, ra hiệu cho Lí Khang đừng tranh cãi nữa.
“Lí tú tài ngươi đừng lo, ta sẽ làm chứng, thay ngươi đòi công đạo. Diệp Huyên kia đúng là ả điên, không nói phải trái liền đánh chửi thê nhi ngươi. Ta chỉ nói vài lời công đạo, ả thẹn quá hóa giận truy sát ta. Người lỗ mãng, bất hiếu bất nghĩa như vậy không xứng ở Lí gia thôn ta”. Lí đại phu lớn tiếng nói.
Lần trước Diệp Huyên đá hắn, hắn vẫn còn ghim trong lòng. Trừ thôn trưởng Lí Thành thì Lí đại phu hắn là người có tiếng nói thứ hai trong thôn. Dám đánh hắn, hắn tuyệt không thể bỏ qua được.
“Lí đại phu, ngươi không bạc không chữa bệnh cho tiểu Huân thì cũng đã đành, sau lại độc miệng mắng chửi tiểu Huyên chứ? Làm người nên tích đức cho con cháu a”. Ngưu thẩm đáp lại.
“Hừ, ta chỉ nói sự thật. Ả điên kia ngày nào còn sống trong thôn, ta e tính mạng thôn dân sẽ chấm hết trên con dao phay của ả”. Lí đại phu cay độc nói.

Lí Thành cùng Lí Phong nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng.
“Lí đại phu, có chuyện gì thì đợi Diệp Huyên đến cùng nhau đối chất. Ai đúng ai sai đến lúc đó hẳn sẽ rõ ràng, không nên tùy tiện nói sau lưng người khác”. Lí Thành chậm rãi nói.
“Lí Phong biết hiện giờ cả nhà Lí tam gia rất khó chịu, rất buồn bực trong lòng nhưng chuyện này có liên quan đến thanh danh cả thôn, nên tất nhiên không chỉ ta, mà tất cả thôn dân Lí gia thôn sẽ không để cho người tốt chịu thiệt thòi. Các vị cứ an tâm”. Lí Phong lễ độ nói.
Lí thôn trưởng cùng Lí Phong đã nói như vậy nên đám Lí Mạnh không “diễn sâu” nữa, tất cả cùng chờ đợi Diệp Huyên đến.
Lí Xảo Nhi vừa khóc vừa len lén nhìn Lí Phong đang cười như gió xuân, tim ả đập thình thịch.
Ả biết Lí Phong sẽ có mặt nên thức từ sớm sửa soạn trang phục, trang điểm thật đẹp, đáng tiếc chưa kịp mua tóc giả nên ả cùng Lí Ngọc Yến chỉ có thể trùm khăn lên đầu, che đi mái tóc ngắn. Nói gì nói, ả tự tin bản thân đẹp hơn rất nhiều với tất cả nữ nhi trong thôn.
Lí Ngọc Yến cũng suy nghĩ giống như Lí Xảo Nhi. Tóc dù cắt ngắn đã sao? Chỉ cần mặc tơ lụa, trang điểm thật đẹp thì ai cũng phải liếc nhìn.
Một lúc sau, mọi người nhìn thấy một chiếc xe ngựa vững chắc chạy vào sân.
Mộc Khiết nhảy xuống ngựa rồi lần lượt đỡ Diệp Hiên, Diệp Huân xuống xe. Diệp Huyên xuống sau cùng, thấy mặt Mộc Khiết khẽ nhăn liền chọc hắn: “Mặt ngươi đã xấu, nhăn mặt nữa càng xấu”.
Mộc Khiết nghe nàng chọc thì khẽ cười. Hắn nhăn mặt vì phát hiện xung quanh có vài người ẩn nấp. Lúc đánh xe hắn đã phát hiện nhưng tiếng vó ngựa lộc cộc làm hắn không đoán được bao nhiêu người nhưng đến khi ngừng xe, hắn chắn chắn có khoảng 6 người đang ẩn thân trên cây. Công phu của những người kia rất khá, không giống đám chuột nhắt trong thành của Lí Mạnh.
“Có vài người ẩn nấp ở đây. Ta sẽ canh chừng họ, nên nàng cứ thoải mái “chém giết” kẻ xấu đi”. Mộc Khiết nói nhỏ vào tai Diệp Huyên.
Diệp Huyên khẽ cười nói “ừ”. Cả hai “thân mật” trao đổi, không coi bất cứ ai ra gì nên chọc cho đám Mã đại mụ phát điên.
“Cẩu nam nữ cái ngươi ban ngày ban mặt không coi ai ra gì, đúng là thiên lý bất dung”. Mã đại mụ thét lên.
Diệp Huyên không nói gì, cười cười dẫn hai đệ đệ bảo bối tiến về phía Lí Thành thôn trưởng.
Khoảng cách lúc nãy khá xa nên không ai trong rõ mặt mũi Diệp Huyên như thế nào chỉ thấy ba tỷ đệ mặc y phục mới bằng vải lụa, màu tươi tắn sáng sủa. Đến khi tỷ đệ Diệp Huyên bước đến gần mọi người thì ai nấy đều ngu ngơ.
Tiểu nữ xinh xắn đứng trước mặt là Diệp Huyên sao?
Hai đứa trẻ đáng yêu kia là tiểu Hiên, tiểu Huân hả?
“Lí thôn trưởng thật đáng trách nha, sao lại mời lão cẩu đến từ đường sủa bậy chứ? Không sợ Lí thần tướng bẩn tai sao?” Diệp Huyên tựa tiếu nói.
Mọi người hít khí lạnh. Câu nói đủ độc.
Ai chẳng biết tổ tiên Lí gia thôn vốn là gia nhân của đại anh hùng dân tộc Lí Nhậm, là khai quốc công thần của Thanh Vũ Quốc. Sau khi dẹp loạn, khai sáng quốc gia mới thì Lí tướng quân “về trời”. Do không có hậu nhân kế thừa nên toàn bộ gia nhân, binh sĩ trung thành của Lí gia tìm mảnh đất có phong thủy tốt lập từ đường đời đời thờ phụng Lí Nhậm. Lí gia thôn cũng có từ đó, hương khói kéo dài đến nay cũng hơn 200 năm.
“Tất cả các ngươi chú ý lời nói của mình. Nếu có bất kỳ lời nói ô uế nào xuất ra thì ta tuyệt đối không nương tay. Côn pháp chờ lệnh”. Lí Thành nói lớn.
Mọi người nghe xong liền quy củ im lặng, nhất là Mã đại mụ, côn pháp không phải chuyện đùa đâu.
“Diệp Huyên ngươi thật đáng trách, đến trễ không thông báo trước một tiếng, hại cả thôn đợi dài cả cổ a”. Hứa thị thấy Mã thị liếc ra hiệu, liền trách nói.
“Nhà các ngươi thích náo nhiệt đến sớm là chuyện của các ngươi, tiểu Huyên đến đúng giờ, không trễ cũng không muộn. Mà nếu có đến muộn, tất có trưởng thôn phân xử, mà ngươi cũng chẳng phải thôn trưởng, có tư cách gì trách người ta”. Tiểu La thị nói.
“Tất cả im lặng. Tỷ đệ Diệp Huyên cũng đến rồi, bắt đầu họp. Diệp gia cùng Lí gia bất đầu đối chất. Diệp Huyên nói trước”. Lí Thành nói.
“Từ lúc ngoại tổ phụ quy tiên, Lí gia các ngươi chẳng coi tỷ đệ chúng ta là thân thích mà đối đãi nên ta cũng chẳng nhiều lời với các ngươi. Ắt hẳn trong lòng các ngươi biết nợ ta cái gì, nếu không muốn mất mặt thì chủ động trả đi”. Diệp Huyên nói.
Mã thị thấy tỷ đệ Diệp Huyên mặc y phục mới, mang giày gấm mới, trên tóc còn trang sức bạc lánh lấp, tất cả đều là bạc, là 10 lượng bạc của bà ta nha.
Tuy rất hận nhưng vì đại cuộc, Mã thị giả bộ lau nước mắt nói: “Là tam thẩm nợ con, nợ con một cuộc sống no ấm, sung túc. Là thẩm nhẹ dạ cả tin người xấu, xém nữa hại tiểu Hiên. Ta biết lỗi của mình rồi. Con tha thứ cho thẩm đi. Dù con đánh thẩm, mắng thẩm, hay cạo sạch tóc thẩm. Tam thẩm tuyệt đối không nửa lời oán trách”.
“Nữ nhi ta, sao ngươi thiện lương như vậy chứ. Không đáng đâu con, không đáng”. Mã đại mụ khóc lóc nói.
“Huyên tỷ, ta biết tỷ rất giận nhưng tỷ cũng nên nghĩ đến tương lai của tiểu Hiên, tiểu Huân chứ. Thanh danh bất hiếu, bất nghĩa sẽ rất bất lợi cho tiền đồ sau này của các đệ ấy đó”. Trần Ngọc Yến điềm đạm nói.
“Tiểu Huyên. Tam cữu biết sự việc kia làm con lạnh tâm. Nhưng tam cữu hứa sẽ chăm sóc tốt cho tỷ đệ con sống sung sướng. Không để bất cứ ai bắt nạt con”. Lí Mạnh ôn nhã nói.
“Huyên tỷ, Hổ tử sai rồi, Huyên tỷ đừng trách Hổ tử nữa”. Hổ tử bị Mã thị nhéo liền khóc lóc nói.
“Thật cảm động nha. Nếu là lúc trước, ta nhất định nghĩ sẽ nhào vào lòng các ngươi, khóc lóc một phen nhưng các ngươi đừng quên, ta là người đã từng chết. Các ngươi sẽ bồi mạng cho ta sao? Mà các ngươi có bồi mạng, ta cũng chả cần, bởi mạng các ngươi thật tiện”. Diệp Huyên cười khinh nói.
“Ả bất hiếu này, ngươi mới tiện. Ngươi có lỗi với Lí gia, mà còn lớn lối mắng người sao?” Lí đại phu mắng.
Hắn vừa dứt lời, Diệp Huyên khom người nhặt viên đá cỡ ngón tay ném chính xác vào mặt Lí đại phu, làm hắn ôm mặt, sửng sờ không nói được lời nào.
“Dùng đá ném chó, quả nhiên hữu hiệu khiến nó không sủa nữa”. Diệp Huyên cười cười nói.
Trên cây cao, Trần Khiêm ôm bụng phì cười. Mộ Dung Chính liền liếc Trần Khiêm một phen, với ý hắn nên tiết chế cơn điên lại, không thì cười té xuống đất, chẳng ai đỡ đâu. Dù khó chịu với Trần Khiêm nhưng Mộ Dung Chính vẫn nhếch mép theo dõi tình huống phía dưới, đủ hiểu tâm trạng hắn hiện không tệ, rất hài lòng với biểu hiện của Diệp Huyên.
“Không có thiên lý mà. Ngươi càng ngày càng chẳng coi ai ra gì, ngay cả Lí đại phu ngươi cũng dám đánh, có phải hay không nếu thôn trưởng nói lời không tốt, ngươi cũng cầm đá ném người ta hả?” Mã đại khích bác.
“Ngươi nói đúng, ngay cả thôn trưởng, nếu ta không làm sai, dám mắng chửi ta, ta liền đánh, đó là việc hiển nhiên. Còn ngươi có muốn nếm tư vị ăn đá như thế nào không? Ta sẵn sàng cho nha”. Diệp Huyên đùa giỡn cục đá trong tay nói.
“Ta muốn kiện. Ta nhất định kiện lên quan”. Lí đại phu ôm mặt máu nói. Viên đá trúng vô mũi hắn, làm lỗ mũi hắn “ăn trầu”.
“Cứ kiện thoải mái. Ta cũng muốn gặp huyện lệnh đại nhân tố cáo có người mượn danh đại phu, bán thuốc dỏm kém chất lượng cho bá tánh nha”. Diệp Huyên nói.
Lúc “Diệp Huyên” đến cầu hắn chữa trị cho tiểu Huân thì vô tình nghe hắn nói với người nhà thu mua dược liệu phế phẩm, sao chế thành thuốc đắc tiền, rồi bán cho thôn dân. Diệp Huyên trước kia thiện lương, nhu nhược nên nghe hắn hù dọa không dám tiết lộ với bất kỳ ai. Nhưng còn Diệp Huyên bây giờ thì khác, ai sợ ai.
“Ngươi, ngươi, ngậm máu phun người”. Lí đại phu chột dạ lắp bắp nói.
“Có ngậm máu phun người hay không, cứ để sai nha đến xét nhà liền biết”. Diệp Huyên nói.
“Ta không tranh cãi với tiểu nữ miệng còn hôi sữa như ngươi. Sau này Diệp gia ngươi có bệnh chớ tìm ta”. Lí đại phu nói xong phẩy tay áo bỏ đi. Hắn phải nhanh chóng về nhà tiêu hủy số dược liệu phế phẩm kia, không thì ả điên kia kéo sai nha đến khám xét nhà thì hắn đi tù mọt gông.
“Diệp Huyên, lời con nói là sự thật sao? Lí đại phu bán dược gạt chúng ta?” Lí thôn trưởng hỏi.
“Nhìn thái độ của hắn cũng đủ hiểu thật giả rồi, thôn trưởng thay vì hỏi ta đúng hay sai, thì nên phái vài nam tử trong thôn đến nhà Lí đại phu, tránh cho hắn tiêu hủy chứng cớ”. Diệp Huyên phe phẩy quạt nói.
Lí thôn trưởng thật sự cho vài nam tử trong thôn đến nhà Lí đại phu xem xét.
Mọi người bị tin tức Lí đại phu làm thuốc kém chất lượng, gian dối họ, liền nhao nháo hết lên. Đâu còn ai nhớ đến việc phân xử hay đồng tình cùng Lí gia.
Lí Mạnh thầm oán trong lòng, Diệp Huyên này thật thâm độc, giấu chiêu độc phía sau.
Cãi lộn nãy giờ, làm Diệp Huyên thật nóng, vừa phe phẩy quạt vừa nói: “Ý đồ mẫu tử các ngươi muốn bán ta làm thiếp, bán đệ đệ ta làm nô tài, nhi tử ngươi khi dễ ta. Diệp Huyên ta đã cắt sạch tóc các ngươi, coi như ân oán đã xong. Các ngươi nhận lỗi là chuyện của các ngươi, ta không nhận xin lỗi của các ngươi là chuyện của ta. Còn tiền đồ của đệ đệ ta, cũng không cần các ngươi nhọc lòng. Ta có bất hiếu, bất nghĩa, bất nhân hay không, trời biết, đất biết, ta không thẹn với lòng là được. Nên đừng có lấy tội danh đó chụp lên đầu tỷ đệ ta”.
“Tiểu Huyên, nhị cữu thật sự mới biết chuyện của con, ta không đứng về phe nào hết. Nhưng con đừng oán hận nữa, xem như vì ngoại tổ phụ, mọi chuyện dừng ở đây đi con”. Lí Bách khuyên nhủ.
“Ta đã niệm tình ngoại tổ phụ cùng nương nên đã không tuyệt tình lấy mạng của họ. Nếu đổi lại thành người khác, lão bà Cao thị, Lí Xảo Nhi, Lí Ngọc Yến, Mã thị, Hổ từ cùng Lí Mạnh đã bị tháo thành tám khúc từ lâu. Lí Bách, thúc mời về có thể chưa biết Diệp gia cùng Lí gia đã ân đoạn nghĩa tuyệt, chớ mở miệng nhận thân thích”. Diệp Huyên chậm rãi nói.
“Tiểu Huyên, chúng ta đã xin lỗi ngươi rồi, sao ngươi vẫn còn vũ nhục chúng ta. Hay để chúng ta chết ngươi mới hả dạ?” Lí Xảo Nhi không kiềm được tức giận nói.
“Yên tâm, ngươi chết ta tuyệt không cản. Các ngươi vòng vo vòng vèo nãy giờ có phải ý là muốn xù 20 lượng bạc của cha ta đúng không?” Diệp Huyên cười hỏi.
“Tiểu Huyên, con muốn bạc, ta liền đưa nhưng con nên suy nghĩ thật kỹ, con thân nữ nhi yếu đuối, còn nuôi thêm hai đệ đệ, một thân lèo lái chống đỡ Diệp gia, không dễ như con tưởng đâu”. Lí Mạnh giả vờ khuyên lơ nói.
“Cha ta luôn dạy không nhụt chí ắt hẳn sẽ làm nên. Nữ nhi, nhi tử Diệp gia không yếu đuối, hèn mọn như các ngươi đã nghĩ. Thay vì giả vờ quan tâm đến chúng ta, các ngươi cũng nên tính con đường tiếp theo của mình sẽ đi như thế nào mới quan trọng. Trong thôn này các ngươi coi như xong, còn trong huyện thì e Lí Mạnh ngươi đắc tội không ít người nha”. Diệp Huyên nói.
“Coi như ta nuôi dưỡng lầm người, 20 lượng bạc chúng ta trả”. Cao thị nghiến răng nói. Diệp Huyên này có người phía sau chống lưng, mồm mép cũng không vừa, thôi thì lấy bạc trừ tai vậy.
Do chuẩn bị bạc từ sẵn nên Cao thị đưa thẳng 20 lượng bạc cho Diệp Huyên. Nhưng Mã thị làm sao nuốt trôi cực tức này, liền lộ ra vẻ chanh chua nói: “Diệp Huyên, coi như đây là lần cuối ta khuyên ngươi, 20 lượng bạc này e là nên giữ cẩn thận, kẻo có người nhớ thương a”.
“Ta nghĩ ngươi mới là người nhớ thương 20 lượng bạc. Mắt ngươi đỏ hết lên kìa”. Tiểu La thị che miệng cười.
“Hừ, La thị ngươi nên ngậm miệng thối của ngươi lại. Còn Diệp Huyên, sau này bị lừa hết tiền còn vác cái bụng to, cũng đừng đến làm phiền chúng ta”. Mã thị tức giận nói.
“Ngươi cùng cái tên sơn tặc Mộc Khiết nếu không chịu được tĩnh mịch thì rời thôn đi, đừng có làm chuyện cẩu thả ô uế Lí gia thôn ta”. Mã đại mụ châm biếm nói.
“Buồn cười, tiểu Huyên cùng hôn phu Mộc Khiết sao lại làm ô uế Lí gia thôn được? Mã đại mụ ngươi càng lớn càng hồ đồ”. Ngưu thẩm cười khinh nói.
“Cái gì hôn phu? Các ngươi chỉ mượn cớ che đậy việc tiện của mình mà thôi”. Mã thị chanh chua nói.
“Chúng ta cũng vì danh dự, cũng như sợ Huyên tỷ bị lừa gạt nên mới khuyên tỷ quay về Lí gia. Cha ta sẽ sắp xếp hôn sự cũng như chuẩn bị của hồi môn 10 lượng cho tỷ xuất giá. Nhưng tỷ không chịu, xem như cha nương uổng một phen tâm ý tốt”. Lí Ngọc Yến mặt tiếc hận nói. Làm nữ nhi ai đời không muốn hôn sự tốt, không muốn nở mày nở mặt đem của hồi môn hầu hĩnh về nhà chồng? Diệp Huyên, bây giờ ngươi tiếc xanh cả ruột rồi chứ?!
“Chắc các ngươi không biết. Mộc Khiết đích thân mời Hoa bà mai nức tiếng huyện Thanh Hà làm mai mối cho hắn với tiểu Huyên. Sính lễ đúng là hơi sơ sài chỉ có mỗi 120 lượng thôi. Ta đứng ra thay mặt cho Diệp gia nhận sính lễ đính hôn, cũng bắt Mộc Khiết sau này thành hôn phải đưa thêm đầy đủ lễ gồm một con heo, 10 con gà mái, 10 cuộn vải, 10 vò rượu, 10 thạch ngũ cốc a”. Ngưu thẩm chậm rãi nói.
Mọi người nghe xong liền chấn động. Mẹ kiếp, sính lễ 120 lượng mà sơ sài sao?
Một số người thì mừng cho Mộc Khiết, nhất là phu phụ Lí Đại – cha của Đại Bàn Tử, liên tiếp chúc mừng hắn, nhắn nhủ lúc thành hôn nhất định phải mời hắn.
Lí Xảo Nhi nghiến răng trong lòng, 2 năm qua ả đòi sính lễ chỉ 50 lượng thôi, chẳng ai kham nổi, nay tiện nhân Diệp Huyên nhận sính lễ 120 lượng, ả sao tin được: “Miệng ai chả nói được. Thật giả ai có thể chứng thực được?”
“Có chúng ta làm chứng, Mộc ca mang mâm bạc đến cùng tỷ ta đính hôn”. Diệp Hiên chen vào nói.
“Có Trần phu nhân cùng Hoài nhi làm chứng nữa, sau này chúng ta có tỷ phu, tiểu cô cùng Hổ tử đừng hòng bắt nạt chúng ta. Tỷ phu của ta rất giỏi”. Diệp Huân nói.
Mộc Khiết không nói gì, ôm hai đứa tiểu quỷ Diệp Hiên, Diệp Huân vào lòng, hôn hít một phen.
Lí Xảo Nhi định nói thêm gì nữa thì Lí Mạnh giữ lại, khẽ lắc đầu ý nói không nên nói gì nữa.
Có Trần phu nhân mệnh phụ phu nhân làm chứng, còn nói gì nữa chứ?
Lí Phong khi nghe Diệp Huyên đính hôn với Mộc Khiết thì không hiểu sao tâm khẽ nhói. Phải nói rằng, hắn đã hai lần chứng kiến khí thế bức người, thông tuệ, ăn nói sắc bén của nàng. Hắn rất thưởng thức nàng, cũng thích cá tính của nàng, nhưng nàng lại đính hôn với tên thô kệch Mộc Khiết, quả thật là lãng phí. Đang ở chỗ đông người, hắn cũng không tiện nói gì. Hiện tại im lặng là vàng, sau này có gì khuyên nhủ nàng, đừng hấp tấp uổng phí cả cuộc đời.
Phần Diệp Huyên vốn muốn nhận 20 lượng bạc, cắt đứt với Lí gia luôn, không ngờ có kẻ chán sống, sỉ nhục Mộc Khiết nhà nàng. Xem ra không “lóc xương” họ thì họ không chừa tật ngang ngược.
Do đó, nàng chậm rãi nói: “Các ngươi nghĩ trả 20 lượng là xong sao? 20 lượng vào 3 năm trước mua được 2 mẫu ruộng cạn. Mỗi mẫu ruộng cạn trồng được 2 vụ mùa, một vụ lúa, một vụ lúa mì. Sau khi trừ thuế tô, mỗi mẫu thu về 18 lượng một năm. Hai mẫu ruộng cạn trong 3 năm thu về 54 lượng. Do đó, số bạc các ngươi nợ ta không phải 20 lượng mà phải trả 2 mẫu ruộng cạn cùng 54 lượng”.
Lí Mạnh, Cao thị, Mã thị, ta cho các ngươi tức chết!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.