Đọc truyện Nữ Phụ Hảo Yêu Nghiệt – Chương 7: Yêu Dạ
Giữa rừng trúc, một cỗ xe ngựa nho nhỏ nằm an tĩnh bên cạnh con suối nhỏ, một thân ảnh nhỏ nhắn với bóng lưng có chút đơn độc mà vô tình, một nữ tử vận bạch y bằng vải thô nhưng sạch sẽ ngồi thả hai chân trắng nõn xuống làn nước mát. Làn nước trong suốt nhẹ bao phủ lấy bàn chân nhỏ xinh một cách chậm rãi. Hai ngón tay thon dài đan vào nhau hơi nghịch ngợm mà giày vò vạt áo. Mái tóc màu bạch ngân dài không dùng bất cứ thứ trang sức gì tự nhiên mà thanh thoát, vài lọn tóc rủ trước mặt ẩn hiện dung nhan động lòng người. Khuôn mặt như không cốc u lan, lại như ẩn như hiện toát lên nét trầm tĩnh u buồn mà cũng có chút kiều mị yên tĩnh, cánh mũi thon cao ưu nhã làm khuôn mặt càng thêm nhu hòa. Làn da trắng nõn nà ưu mỹ không tỳ vết làm nổi bật hai gò má ửng hồng đáng yêu. Đôi môi phấn nộn có nhiễm chút đỏ ướt át mà kiều diễm. Hàng mày lá liễu chứa hàng vạn phong tình trên hàng lông mi dày như cánh bướm, che giấu đi vẻ đẹp trong con ngươi. Đôi lam mâu trong veo như nước mông lung mà huyền ảo, làm người khác khi nhìn tuyệt không thể rời mắt. Khí chất thanh lãnh mà lạnh nhạt hòa quyện với mùi hương thơm mát dễ chịu làm lòng người thả lỏng.
Hai nam nhân lẳng lặng đứng ở cách đó không xa, một người thân hình thon dài vận bộ hắc y đen tuyền, tuổi thoạt nhìn mười lăm nhưng thân hình đủ cường tráng mà không thô, mái tóc đen dài dùng một mảnh vải đơn giản màu đen buộc lại gọn gàng, khuôn mặt góc cạnh anh tuấn với ngũ quan vô cùng hoàn mỹ, hội tụ trên khuôn mặt lại tạo thành một nét lãnh liệt mà cũng thâm trầm. Làn da màu đồng vô cùng khỏe mạnh dưới nắng lại đặc biệt gợi cảm khó tả. Môi bạc mỏng khẽ mím làm khuôn mặt càng thêm thâm tàng bất định. Máy kiếm khi nhìn về phía Lam Ngân Tuyết lại có chút giật giật. Hàng mi dài hơi phủ xuống làm đôi mắt thêm nét trầm mà cũng âm u. Con ngươi màu đen sâu thẳm luôn vô cảm, lại tựa như vực thẳm không đáy, âm lãnh vô cùng. Khí chất cũng vô cùng vô tình mà lạnh lẽo
Nam tử bên cạnh cũng mỹ không kém gì nam tử kia, chỉ là tuổi thoạt nhìn chỉ mười một nhưng lại có nét già dặn, bộ thâm y có chút tối tăm nhưng vận trên người nam tử lại đặc biệt nổi bật. Khuôn mặt vẫn còn phát dục hết nhưng đã có nét tuấn mỹ khiêu khích nữ nhân. Mái tóc đen dài được buộc đơn giản bằng vải thô, một số còn lại tùy tiện để ở bên vai. Trên khuôn mặt là ngũ quan tuấn tú pha chút tà mị không hợp với tuổi, mày thả lỏng chứng tỏ tâm tình nam tử rất tốt. Môi cũng hơi giương thành đường cong ưu mỹ. Hai hàng lông mi khép hờ như đang suy nghĩ gì đó làm đôi hàn mâu thâm trầm tuyệt tình bên trong có chút mập mờ. Ai lại nghĩ được một hài tử mười tuổi lại có khí chất bá đạo như thế này cơ chứ.
Lam Ngân Tuyết nhiều lúc thầm nghĩ đệ đệ mình quả thật là bộ mặt than không cảm xúc gì cả, nhưng mà trong tương lai nàng đã thầm oán tác giả mẹ kế bỏ bê nhân vật phụ này, tại sao không tả hắn kĩ hơn? Lúc đó nàng chợt nhận ra thì đã quá muộn, nàng đã vô miệng sói…Bất quá chuyện tương lai cứ để tương lai tính
Còn Ám Dạ thì một mảnh rối rắm, hắn dạo gần đây cứ cảm thấy mình là một tên biến thái luyến đồng, hắn cư nhiên lại đi hứng thú với một tiểu cô nương mười tuổi chưa trưởng thành. Nhưng mà sao hắn lại không biết trên cái đại lục này lại có một nữ nhân có tướng mạo đặc biệt như vậy? Hắn mặc dù tuổi không lớn nhưng kiến thức cũng không cạn. Một người như nàng chắc hẳn cũng sẽ có không lời đồn đãi cơ chứ? Chưa tính nàng còn là người Lam gia.
Ám Dạ lại suy nghĩ thêm, Lam Ngân Tuyết thực lực bao nhiêu hắn không biết, nhưng lần nàng cứu hắn thì hắn đã thấy nàng cũng tàn nhẫn không kém gì hắn. Nàng còn là một nữ nhân rất thoải mái phóng khoáng, đối với bảo tiêu như hắn cũng thập phần quan tâm, có thể coi là không thua kém thân thích của nàng. Một nữ nhân kì lạ với tính cách cổ quái…
Nhưng tại sao hắn lại cứ bị nàng thu hút? Nàng là một tiểu cô nương đấy! Hắn không có luyến đồng phải không? Ám Dạ chìm trong những dòng suy tưởng bay cao bay xa của mình. Lam Hàn Phong nhìn sang Ám Dạ tất nhiên cũng đoán được một chút tâm tư của vị ca ca mà nàng đã nhặt được này. Hắn chỉ đành thở dài bất đắc dĩ, đến cả hắn còn cảm thấy nàng kì lạ chứ đừng nói gì đến Dạ ca
Lam Ngân Tuyết nào thèm để ý đến tâm tư hai nam nhân kia làm gì, nàng hiện giờ đang rất sầu não vì vấn đề tiền tài, tại sao hệ thống đại nhân dạo này lại mất tích thế không biết. Hại nàng mong mỏi trông chờ nhiệm vụ để kiếm chút tiền, thật là làm nàng thất vọng càng thêm thất vọng! Bỗng giọng nói máy móc trong đầu nàng hiện ra, đây đúng là lần đầu tiên nàng thấy giọng nói bán nam bán nữ này thật con mẹ nó dễ nghe!
[Hệ Thống]: Người chơi có gì muốn hỏi bản hệ thống? Bản hệ thống cần phải nâng cấp phiên bản cho người chơi nên có chút chậm trễ
Tại sao tới giờ ta vẫn không có nhiệm vụ mới? Lam Ngân Tuyết gấp gáp hỏi, trong lòng không ngừng kêu gào cho ta nhiệm vụ đi!
[Hệ Thống]: Người chơi yêu cầu nhiệm vụ. Đã mở nhiệm vụ Vũ Nghệ Nội dung nhiệm vụ là yêu cầu người chơi phải làm danh tiếng của mình vang xa trong vòng một tuần lễ
Được, ta nhận! Bất quá hệ thống tiên sinh có thể cho ta thêm vài chức năng mới hay không? Không lẽ nâng cấp lâu như vậy là đồ bỏ sao? Lam Ngân Tuyết hào hứng bắt đầu được voi đòi tiên
[Hệ Thống]: Đã cập nhật thêm một chức năng cho người chơi, còn chức năng gì yêu cầu người chơi tự tìm hiểu
Lam Ngân Tuyết trong lòng lại đập bàn gào thét nhưng ngoài mặt không biểu lộ gì. Chỉ là khóe miệng giật mấy cái rồi cũng không còn động tĩnh. Lam Ngân Tuyết đung đưa chân làm dòng nước bắn lên vài cái, nàng nhìn đến vui mắt rồi suy nghĩ cách để làm danh tiếng mình vang xa. Nếu như nàng nhớ không lầm thì phía trước là Hoa Thành, một Thành trì nổi tiếng hoa thơm cỏ lạ thì phải, bất quá đó là hoa biết đi nha! Ha ha ha! Nàng cũng thật muốn xem Hoa Thành trong tiểu thuyết nổi tiếng nơi ăn chơi trác táng này có thật sự như tác giả kể hay không. Nàng cũng thật muốn thử cảm giác phẫn nam trang đi ghẹo con gái nhà lành a!
Tiểu Thúy đang ngồi thêu trên xe ngựa thấy khuôn mặt bỗng trở nên vô cùng vô lại của nàng cũng cảm thấy một trận rét lạnh. Nàng lại có chủ ý đáng sợ gì nữa đây?
Lam Ngân Tuyết nhớ tới bộ Tử Yên Hà mà hệ thống tiên sinh thưởng cho nàng, nàng cũng đã nghiên cứu qua một chút. Bộ y phục đó sẽ giúp đỡ không ít cho nàng đấy nha! Vậy thì nàng phải gấp rút đi tìm một nơi đủ uy tín để bắt đầu nhiệm vụ thôi ha ha ha!
Lam Ngân Tuyết không nói một lời đã tiến vào xe ngựa, nhẹ nhàng phủ xuống mạng che rồi yêu cầu Tiểu Thúy ra ngoài canh giữ cửa dùm nàng. Ám Dạ và Lam Hàn Phong có chút ngờ vực cũng chạy lại đứng gần xe ngựa chờ đợi thứ gì đó cùng Tiểu Thúy. Tiểu Thúy có chút thắc mắc hỏi hai người nào đó
“Dạ ca và Phong đệ có biết Tuyết muội có chủ ý gì hay không?” Tiếng nói trong trẻo dễ nghe của Tiểu Thúy đã đánh trúng trọng tâm mà hai người nào đó cũng đang vô cùng thắc mắc. Lam Hàn Phong nhún vai tỏ ý không biết còn Ám Dạ một mặt im lặng cũng tỏ vẻ không biết làm Tiểu Thúy thất vọng không thôi
Khoảng một khắc sau, mạng che được vén lên để lộ bàn tay trắng nõn quen thuộc, một thân ảnh không nhanh không chậm từ từ bước ra, mặc dù Lam Ngân Tuyết chỉ mới mười ba nhưng thân hình cũng rất phát triển, khuôn mặt được một cái mạng sa mỏng màu lam nhạt thuần khiết che lại làm dung nhan như ẩn như hiện. Chỉ để lộ đôi con ngươi màu lam trong veo như nước. Làn da trắng ngần nõn nà không tỳ vết ở dưới nắng tựa như trong suốt. Bộ y phục nhìn là biết là vũ y, màu lam nhạt vừa nhu hòa lại vừa tươi mát thanh khiết. Vũ y được làm từ vải vô cùng nhẹ nhàng như tơ, nhìn như sa mỏng lại mềm mại mà bồng bềnh, viền váy thêu chỉ kim tuyến, bên hông là dây đai màu lam xen kẽ trắng được treo tơ rua gắn những viên ly châu thật nhỏ. Bàn chân thon nhỏ đi một đôi hài cùng màu với vũ y thêu một đóa bạch liên vô cùng kiều diễm mà mềm mại trong từng bước đi, Lam Ngân Tuyết xuất hiện làm ba người nào đó trong phút chốc ngây ngẩn cả người
Mái tóc màu bạch ngân cứ thế mà phủ xuống bờ vai tự nhiên mềm mại, mái tóc bồng bềnh làm người khác càng nhìn càng cảm thấy yêu thích. Tiểu Thúy không nhịn được hỏi
“Tuyết muội, muội định làm gì?”
“Tất nhiên là kiếm chút bạc rồi” Lam Ngân Tuyết nở nụ cười ngây thơ, thanh âm trầm ấm mang chút mị hoặc
-o0o-Ta là đường phân cách-o0o-
Tại một kĩ viện, Lam Ngân Tuyết lười biếng nhìn chung quanh, nơi đây cũng không quá lớn nhưng lại là kĩ viện duy nhất có vũ đài nên nàng đành chịu vậy. Nàng nhìn sang Lam Hàn Phong đang lo lắng nhìn nàng thì mỉm cười vui vẻ, Tiểu Phong Phong thật đáng yêu nha! Không hổ là vị đệ đệ nàng cưng nhất, Tiểu Thúy cũng thật đáng yêu a! Tiểu Dạ thì, hơi lãnh một chút nhưng cũng coi như là không vô tâm với nàng đi, ha ha ha!
Mọi người xung quanh nghe được chủ tử của Khương Ngọc lâu nói hôm nay sẽ có một vị vũ cơ mới cho nên cũng đến không ít. Ánh mắt các nam nhân đều tập trung nhìn về phía vũ đài. Nghe chủ tử của Khương Ngọc lâu nói vũ cơ này tên Yêu Dạ. À tình hình thật sự thì là sau khi nàng kéo cả ba người kia tới Hoa Thành thì phát hiện Khương Ngọc lâu nên tiện thể vào đây hợp tác, chủ tử Khương Ngọc lâu là một nữ tử tuổi chưa lớn lắm, thấy lần hợp tác này béo bở thì cũng không từ chối, đổi lại phải bao ăn ở cho nàng a!
Bỗng vũ đài chợt tối đi, ngay tại thời điểm không ai chú ý thì một thân ảnh uyển chuyện của một người mặc vũ y màu lam dần trở nên rõ ràng. Mọi người tựa hồ đều giật mình vì không ai thấy rõ thân ảnh này xuất hiện như thế nào, thân ảnh này giống như yêu tinh biến hóa khôn lường trong bóng tối mờ mịt, nháy mắt đã làm cho những nam nhân xung quanh nhìn đến ngây dại
Nữ tử trên vũ đài mặc dù có một mạng sa mỏng che mặt nhưng đôi lam mâu băng lãnh như khói sương phủ trên mặt nước thoáng chút u buồn đã đủ làm cho toàn bộ nam nhân không thể rời mắt. Mái tóc màu bạch ngân rủ xuống tận eo như ánh trăng trong đêm tối làm cho người ta mắt lóa thần mê, bộ vũ y màu lam nhạt không bảo thủ cũng không phô bày thân thể quá nhiều, đủ mập mờ huyền ảo làm vài nam nhân không tự chủ mà bịt mũi.
Tiếng nhạc lưu loát uyển chuyển vang lên một cách chậm rãi, Lam Ngân Tuyết cũng phối hợp với thanh âm chậm rãi của nhạc, hài hòa mà đủ yêu mị. Cánh tay thon dài trắng nõn chuyển động làm cả thân thể mềm mại như không xương cũng uyển chuyển lưu loát. Khuôn mặt đã bị che khuất nhưng vẫn ẩn hiện dung nhan làm say đắm lòng người.
Lam Ngân Tuyết không trực tiếp dùng vũ nghệ của mình hoặc chân chính của Lam Ngân Tuyết – vai phụ mà chỉ dùng mấy điệu nhạc bình thường ở hiện đại. Muốn nàng biểu diễn vũ đạo chân chính? Để xem các ngươi có xứng coi không đã
Vũ y uốn lượn mềm mại, một khúc vũ đạo không quá cầu kì cũng không quá nhiệt tình mà chậm rãi như làn nước cũng đủ làm nam nhân xung quanh lâm vào trầm mê. Bất chợt một người nào đó quăng một thỏi bạc lên, các người còn lại cũng điên cuồng quăng bạc. Lam Ngân Tuyết nhìn mà trong lòng cười đến nội thương. Mà cũng vì thế mà danh tiếng Yêu Dạ cũng lan nhanh như thủy triều, không quá nửa canh giờ đã lan khắp Hoa Thành.