Đọc truyện Nữ Phụ Hảo Yêu Nghiệt – Chương 6: Khắc Sâu
Ám Dạ đánh xe ngựa rời đi trong đêm tối, bên trong xe ngựa được trang hoàng khá cẩn thận và chu đáo, chỉ là bên ngoài nhìn vào thoạt rất bình thường nhưng bên trong trải thảm và nệm đều rất tốt. Lam Ngân Tuyết ngủ rất hảo thoải mái, mà tất nhiên là do Tiểu Thúy cho nàng mượn vai để dựa vào ngủ rồi. Quả nhiên là vai của mỹ nhân có khác, ngủ cũng hảo thoải mái
Lam Hàn Phong trầm tư nhìn Ám Dạ một chút rồi cũng dứt khoát nhắm mắt ngủ. Tiểu Thúy thì đã sớm chìm vào giấc ngủ sâu. Chỉ còn Ám Dạ đơn thân lẻ bóng ngồi đánh xe với những dòng hồi tưởng nho nhỏ
-o0o-Tôi là đường phân cách-o0o-
Lam Ngân Tuyết dịch dung cho khuôn mặt trở nên ma chê quỷ hờn, rồi sau đó lại vui vẻ ngân nga đi hái thảo dược, nàng không ngừng xem xét loại này rồi đến loại kia rồi ném thẳng vào rổ được đan bằng tre sau lưng. Ngọn núi này cũng thật nhiểu thảo dược nha! Không quý hiếm nhưng chế thuốc rất tiện lợi, lại còn miễn phí ha ha ha! Nàng còn có thể đem bán kiếm chút bạc ha ha ha!
Lam Ngân Tuyết bỗng nghe được tiếng động giao đấu, tại nơi hoang vu hẻo lánh này còn có người giao chiến với nhau? Cũng thật biết lựa địa điểm, nơi này dù có chết cũng chẳng ai hay, tất nhiên là trừ nàng ha ha ha! Bất quá hình như một người trong số đó bị thương, mùi máu cũng hảo ngọt nha!
Nàng vội thả xuống cây thảo dược rồi dùng khinh công chạy tới xem kịch vui. Nàng không phải người tốt, nhưng nàng rất thích xen vào chuyện của người khác. Vì vậy nên nàng đi xem cũng là chuyện bình thường, vả lại mùi máu này…có chút quỷ dị, nàng nhớ là trong tiểu thuyết có một người sở hữu loại máu ngọt và thơm, có thể chữa được bách bệnh. Nhưng nhất thời lại không nhớ ra là ai
Lam Ngân Tuyết nhún chân phi thân lên cây cổ thụ to lớn, nàng nheo mắt tìm kiếm nơi đang giao đấu, nếu thật sự là người có loại máu đó, nàng không mang về cũng thật không phải nàng nữa ha ha ha! Nhưng mà tại sao trong thời khắc quan trọng, nàng lại chẳng nhớ được nhân vật này là ai. Thật phiền nha, nhưng nếu là của nữ chủ thì e rằng sẽ có chuyện xảy ra đây
Lam Ngân Tuyết sau khi xác định được vị trí thì thoăn thoắt nhảy từ cành cây này sang cành cây khác, bộ dang vô cùng nhàn nhã, bóng dáng vô cùng xinh đẹp, chỉ là khuôn mặt không được dễ nhìn cho lắm. Nàng dựa người vào một cành cây to rồi quan sát hai nam tử, một đen một vàng đang không ngừng lao vào nhau. Lam Ngân Tuyết ngồi trằm mặc một lát rồi cũng xoay đầu nhìn về trận đấu
Nàng thấy được hai nam tử, hoàng y nam tử hoàn toàn không làm nàng để ý ngoài những chiêu thức vô cùng độc địa, nhuyễn kiếm không ngừng bay múa ra thì chẳng còn gì, dù là Ma Pháp của hắn mạnh cũng chẳng làm nàng để tâm, cái nàng để tâm là hắc y nam tử kìa. Hóa ra cực phẩm là hắn, quả nhiên là cực phẩm, dung mạo cũng cực kì soái nha!
Nàng thấy được dung mạo cực kì lãnh khốc của hắn thì không khỏi tim đập chân run, khuôn mặt vô cùng lãnh liệt lại mang theo hơi thở nguy hiểm chết chọc tuyệt không phục tùng, làm cho nàng liên tưởng tới con mãnh thú luôn rình con mồi của mình. Mày khẽ chau nhưng cũng không làm cho nét anh tuấn trên mặt giảm đi chút nào, môi bạc mím chặt ngăn không cho dòng máu trong miệng trào ra, làm cho làn môi có loại mỹ cảm khó nói nên lời. Mái tóc đen dài buộc cao, vài lọn đã rối tung xỏa trên bờ ngực rắn chắc, dù nàng nhìn thế nào cũng thấy hắn không quá mười lăm nhưng đủ cường tráng a! Bạn trai lí tưởng cụa nữ nhân hiện đại đó nha! Làn da mật ong dính mồ hôi dưới nắng lại làm cho nàng nhìn không chớp mắt, a!!! thật soái nha! Chỉ là ánh mắt hắn vô cùng vô tâm tàn nhẫn, dù có bị thương vẫn không một tia bối rối. Ài…Ngươi càng lãnh, bản cô nương càng thích ha ha ha!
Nàng lại nhìn sang hoàng y nam tử, diện mạo cũng coi tuấn tú, chỉ là kiêu ngạo quá mức thôi. Ngươi nghĩ rằng thực lực cao hơn người ta thì giỏi sao? Ngươi nhìn đối thủ của ngươi chưa quá mười lăm, còn ngươi đã hai lăm. Ăn hiếp trẻ nhỏ! Còn là soái ca, ta đây không cam lòng! Ngươi mà dám làm hư bảo vật của ta, ta liền thiến chết ngươi! Ha ha ha! Hắc y nam tử à, dù ngươi là ai ta cũng phải cướp về, ngươi sẽ có lợi cho ta. Nếu ngươi đáng để ta chú ý, ta liền đem ngươi thành bằng hữu mà đối đãi!
Lam Ngân Tuyết chìm trong những ảo tưởng của bản thân, thôi được rồi! Nàng nhận nàng là sắc nữ, còn sắc nữ biến thái. Nhưng nàng không có sở thích đi ngược mỹ nam cho nên sẽ không tùy tiện cướp mỹ nam đi, đối với nàng mỹ nam chỉ có thể ngắm chứ không thể tùy tiện ăn. Nàng có một câu khẩu hiệu Mỹ nam phải tự dâng lên tới miệng, chứ không tuyệt đối không ăn Vì vậy nên nàng là một người có thể háo sắc nhưng rất trong sáng và giữ chừng mực a!
Nàng lại nhìn sang trận chiến, thấy hắc y nam tử sắp chống đỡ không nổi thì hai chữ Bảo vật cũng đang dần bay đi…Không được! Lam Ngân Tuyết không do dự mà ném ngân châm về phía hoàng y nam tử. Nàng nghiếng răng bực bội lẩm bẩm “Xém chút nữa bảo vật của ta bị ngươi làm hỏng rồi. Hắn là của ta!”
Lam Ngân Tuyết nhún chân phi thân chắn trước mặt của hắc y nam tử, nàng thuận thế điểm huyệt đạo của hắn rồi giựt lấy nhuyễn kiếm của hắn. Không có một chút phân tâm mà phi tới hoàng y nam tử chặt đứt bàn tay đang cầm kiếm. Nàng nâng cao giọng vô cùng chua nói “Ta không cần biết ngươi là ai, nếu như ngươi dám có một tia địch ý, ta liền chặt đứt cổ họng ngươi” Nói xong nàng cũng không do dự mà thu lại ngân châm. Muốn so tốc độ với nàng? Chỉ sợ nữ chủ còn thua nàng mấy phần chứ đừng nói đến mấy sát thủ hạng cỏn con này.
Hoàng y nam tử muốn nói gì đó lại không thể nói được, nữ nhân này làm sao có thể? Nhưng bàn tay đã bị chặt đứt lại không có một cảm giác đau đớn nào…Rốt cuộc chuyện này là sao?
“Không đau phải không? Ta hảo hảo cho ngươi lựa chọn chết hoặc sống. Bất quá ta nói thẳng, người này! Ngươi không có quyền đả thương” Vì hắn là của nàng. Lam Ngân Tuyết âm thầm bổ sung một câu rồi hiên ngang ngồi đợi câu trả lời, vì ánh nắng che khuất đi dung mạo ma chê quỷ hờn nên hiện tại chưa ai bị dọa.
Hoàng y nam tử do dự trong chốc lát đã bị Lam Ngân Tuyết cắt dứt cổ họng, giọng nói trầm ấm nhưng lại tàn nhẫn như Tu La “Ngươi suy nghĩ thật lâu, vẫn là đem ngươi giải quyết tốt hơn” Nói xong, nàng nhìn thi thể trước mặt mà cười lạnh, cũng lười không rút kiếm, nàng không muốn bị bẩn, Tiểu Phong Phong và Tiểu Thúy Thúy khi thấy nàng dính máu chắc chắn sẽ rất lo lắng
“Ám Dạ” Hắc y nam tử nói mấy chữ rồi lẳng lặng nhìn nàng. Lam Ngân Tuyết kinh ngạc, đây không phải thủ hạ đắc lực nhất của nữ chủ trong tương lai sao? Ặc…Nàng lại gây họa rồi, bất quá nàng không làm gì không công, nàng mượn xong sẽ trả cho nữ chủ ha ha ha!
Cơ mà nhắc tên Ám Dạ là làm nàng hưng phần không thôi, phải nói là trong dàn nam phụ làm vật hi sinh, Ám Dạ cũng coi như là làm nàng ấn tượng không thôi, không phải vì hắn khác biệt gì đâu, mà những câu nói của hắn nói kìa. Rất là cảm động nha!
Ám Dạ luôn đứng cách nàng hai mươi bước chân, hắn vĩnh viễn coi đó là khoảng cách giữa hắn và nàng. Nàng là thiên tài yêu nghiệt, hắn chỉ là một sát thủ nho nhỏ luôn đứng sau nàng. Nhưng giờ hắn lại tiến lên, ôm lấy thân hình mà ngày đêm hắn tương tư
“Bạch Băng, không sao! Vẫn luôn có ta ở đây. Nàng hãy nhớ, vẫn luôn có một người đứng sau nàng, vĩnh viễn che chở cho nàng. Hắn không cần nàng coi hắn là một người nam nhân, hắn chỉ cần nàng nhớ rằng, vẫn luôn có hắn ở đây”
—–Chuyển cảnh—–
Hắn vươn ngón tay, nhẹ miết qua gò má nàng, dùng chút sức lực cuối cùng mà nhìn nàng, chậm rãi đem hình ảnh cuối cùng của nàng khắc vào tâm gan. Hắn nặng nề mở thanh âm trầm khàn nhưng chứa đựng thâm tình mà hắn đã chôn giấu sau bao nhiêu năm
“Lam Bạch Băng, ta không cần nàng phải khắc cốt ghi tâm ta. Ta chỉ cần nàng dành cho ta một chỗ thật nhỏ trong tâm nàng, để nàng còn nhớ rằng vẫn luôn có người vì nàng mà hi sinh tất cả, kể cả mạng sống này.”
[Trích lời tiểu thuyết – Chuyển ngữ: Lam Ngân Tuyết]
Lam Ngân Tuyết nhớ tới mấy lời thoại của soái ca Ám Vệ thì thật muốn hung hăng giày xéo hắn một phen, nàng rất khoái mấy soái ca dùng hành động thể hiện tình cảm nha! Ha ha ha! Lam Ngân Tuyết vui vẻ cong môi, mặc dù nàng rất ham có được bảo vật này nhưng vẫn là nên làm bé ngoan, mượn phải biết trả. Nữ chủ à, ta mạn phép mượn bảo tiêu của ngươi 5 năm, dù sao thì hắn cũng sẽ yêu ngươi ha ha ha! Từ từ đòi cũng không muộn phải không?
“Bảo tiêu 5 năm, ba ngày nữa ở miếu sau núi” Lam Ngân Tuyết nhẹ giọng nói, giọng nói mang theo ý cười. Hắc y nam tử xưng Ám Dạ trầm mặc một cái rồi nhẹ nhàng gật đầu, hắn không muốn nợ ân tình của người khác, cũng chỉ có 5 năm mà thôi…Nhưng giọng nói này cũng quá đặc biệt đi? Hắn sống mười lăm năm mà lần đầu nghe được giọng nữ có âm vực đặc biệt như vậy, lại còn mang chút ưu thương.
Lam Ngân Tuyết vẫn luôn chú ý động tĩnh của hắn, thấy được hắn kiên quyết gât đầu mỉm cười cầm lấy ngân châm, nàng vươn bàn tay che đi đôi mắt lãnh khốc vẫn luôn vô tình của hắn lại rồi chậm rãi tiến ra đằng sau. Nàng nhìn sơ qua huyệt đạo rồi bắt đầu dùng ngâm châm chữa trị. Ngân châm đâm tới đâu đều không cảm thấy đau mà vô cùng thoải mái, nàng cũng từ từ rót nội lực vào bên trong.
Ám Dạ dần ngất đi, trước khi ngất hắn chỉ còn mơ hồ biết được hắn ngã vào người nào đó, mùi hương thanh lãnh tràn vào khóe mũi làm hắn dễ chịu vô cùng. Lam Ngân Tuyết nhíu mày, tiếp tục chữa trị rồi dứt khoát vác Ám Dạ ra căn miếu sau núi, dù hơi nặng nhưng cũng không quá khó khăn
-o0o-Tôi là đường phân cách-o0o-
Ám Dạ ngồi suy nghĩ miên man, bất chợt một cánh tay trắng nõn mềm mại sờ vào trán hắn, thanh âm trầm ấm mang chút lười biếng vang bên tai không có sợ hãi, không có chán ghét chỉ có chân thành quan tâm
“Huynh sao vậy? Không khỏe sao? Sao thất thần vậy?” Lam Ngân Tuyết đặt tay lên trán mình kiểm tra nhiệt độ, Tiểu Dạ Dạ làm sao vậy nhỉ? Tự dưng lại thất thần như đang nhớ chuyện xưa, nếu như vài năm nữa hắn thất thần nàng còn đoán được hắn là đang nhớ nữ chủ phong hoa tuyệt đại của chúng ta, còn bây giờ thì hắn có gì đâu mà phải nhớ với nhung
Ám Dạ nghiêng đầu nhìn về phía chủ nhân bàn tay, đôi mắt vốn luôn an tĩnh giờ lại nổi lên gợn sóng nho nhỏ, chỉ đơn giản là vì ánh mắt nàng nhìn hắn lại như nhìn một vị ca ca thân thích chứ không phải chỉ đơn giản là bảo tiêu. Mười lăm năm có bao giờ hắn được người khác quan tâm như vậy? Trong lòng bất giác cảm thấy thoải mái vô cùng. Suy cho cùng thì hắn cũng chỉ là một nam tử chưa đến mười bảy, suy nghĩ vẫn còn đơn thuần, Lam Ngân Tuyết nàng tất nhiên biết hắn nghĩ gì nên khẽ cười, trong đầu không ngừng hiện ra bốn chữ Trẻ nhỏ dễ dạy
Ám Dạ nhìn kĩ dung nhan của Lam Ngân Tuyết mà không khỏi giật mình trong giây lát, ánh trăng dịu nhẹ chiếu lên dung mạo vẫn còn non nớt nhưng lại có sự trưởng thành không hợp với tuổi, dung mạo không tươi tắn như hoa cũng không quyến rũ yêu mị, mà mang theo một cỗ hương vị trầm lắm mà dịu nhạt, dần khiến cho người khác chìm hãm vào trong sự lắng đọng. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trên từng đường nét lộ ra phong thái nữ tính mềm mại mà cũng nhu mỹ phiêu dật, cánh mũi cao thẳng xinh đẹp mà đoan trang. Hàng mày lá liễu toát lên phong tình vạn chủng lại tựa như mi tự tân nguyệt. Cánh môi hồng nhuận phấn nộn ánh sắc đỏ mềm mại khẽ cong như nụ hoa chớm nở sau cơn mưa, ướt át mà kiều diễm. Làn da trắng nõn không tỳ vết dưới ánh trăng càng tựa như tiên nữ lọt trốn gian trần, hai gò má khẽ ửng đỏ thanh tú đáng yêu. Đôi song đồng tiễn thủy màu lam trong veo ánh chút nhu hòa dịu dàng mà cũng quyết đoán và tàn nhẫn, tựa như có một tầng sương mù che lấp đi tinh quang bên trong đôi lam mâu. Bộ bạch y bằng vải thô nhưng lại mang tới cảm giác mộc mạc giản dị mà cũng thanh nhã thoát tục. Khí chất trầm ổn với mùi hương nhàn nhạt mát rượi càng làm người khác cảm thấy vô cùng thoải mái, mái tóc màu bạch ngân phủ trên bộ bạch y lại có chút quỷ dị nhưng lại vô cùng cao quý mà không kém phần yêu mị
Không cần nghi ngờ tương lai Lam Ngân Tuyết sẽ làm cho cả thiên hạ này chấn động, nhưng Ám Dạ nào biết còn có một nữ chủ so với nàng còn câu hồn đoạt phách hơn, làm cả thiên hạ này chấn động e sợ rằng chưa đến phiên nàng đâu. Vả lại nàng cũng lười quản mấy chuyện đó, nàng mới không cần!
Lam Ngân Tuyết nhìn lên bầu trời đen nhưng lại mang cho nàng cảm giác an bình mà vô tư, đã bao lâu nàng chưa được thoải mái như bây giờ? Đã bao lâu nàng mới có thể có được những người thật tâm yêu thương nàng? Cùng nàng mỗi đêm ngắm sao kể chuyện. Nàng cũng không nhớ, có lẽ đã quá lâu. Nhưng giờ nàng đã có rồi, có những người nguyện cùng nàng đi ngao du tứ hải rồi, nàng không cần phải sợ cô đơn một mình như trước nữa.
Lam Ngân Tuyết chợt cười rạng rỡ, nhìn sang Lam Hàn Phong đang trầm tư suy nghĩ gì đó rồi thuận tiện kéo tay Ám Dạ và Lam Hàn Phong xuống xe ngựa. Nàng vội chỉ lên trăng non mà cười Hai người thấy sao? Rất đẹp phải không?” Nàng buông tay, đừng trước mặt hai bọn hắn mà mỉm cười như đóa bạch liên không nhiễm bụi trần, lại trong trẻo mà lạnh lùng tựa ánh trăng. Lam Hàn Phong bất giác mở miệng “Ân…đẹp”
Còn Ám Dạ đã ngây ngẩn cả người, gật đầu trong vô thức. Không biết là do trăng đẹp hay do hồng nhan đẹp, hắn chỉ thấy trong lòng mình, một xúc cảm tựa chiếc lông vũ đang trêu chọc hắn. Ánh trăng sáng rỡ chiếu lên tấm lưng nhỏ gầy, làm mái tóc màu bạch ngân như được bừng sáng lấp lánh những tinh quang. Vài lọn tóc không gió mà bay chuyển động theo y phục màu trắng thuần, khuôn mặt nàng cười dịu dàng nhìn bọn hắn càng thêm ấm áp. Đôi lam mâu chứa theo độ ấm nhìn bọn hắn càng làm bọn hắn hô hấp càng khó khăn. Nàng có biết bộ dáng nàng trong vô thức lại có biết bao nhiêu dụ hoặc?
Lam Ngân Tuyết xoay tròn, tâm tình nàng đang vô cùng tốt. Nàng không biết từ lúc nào nàng đã cất giọng mà ngân một bài nàng tự phổ để tặng cho một vị đồng nghiệp thân mến đã thất tình sâu nặng.
Nghìn năm không đổi, lệ sầu vẫn rơi
Màn đêm trói buộc ta lâm vào ái tình
Ly rượu đào, hòa chung lệ, trời xanh đưa tiễn
Hồng nhan thì bạc mệnh
Còn chàng nơi thế ngoại đào viên đem hồng nhan ta bỏ lại
Nơi bóng đêm tịch mịch chỉ còn ta ôm nỗi nhớ tương tư
Ta vô tình lãnh huyết. lại vì chàng mà yếu lòng
Chỉ mong một ánh mắt thấu hiểu lòng nhau
Ẩn sau nụ cười nhạt lại là hàng lệ chảy mỗi đêm trăng
Ẩn sau sự vô tình lại là tâm hồn đã bị thương tổn
Nơi thế ngoại đào viên, chỉ còn lại mình ta
Vì chàng mà yêu…Vì chàng mà hận
Vô tình đã thoáng đẩy cái xuân thu
Lam Ngân Tuyết chậm rãi hòa mình vào chính giọng hát của mình, thanh âm trầm mang chút cô đơn và bi thương, khuôn mặt dịu dàng mà trầm tĩnh, tóc trắng bạc khẽ bay, tà áo trắng vung lên theo từng cái xoay người mềm mại mà uyển chuyển. Đôi lam mâu tịch mịch nhưng lại sáng ngời. Nàng không nhảy, nàng chỉ hòa mình vào lời ca nhưng đã vô tình biến nó thành một vũ điệu nhẹ nhàng mà sâu lắng, chậm rãi khắc sâu vào lòng người