Đọc truyện Nữ Phụ Hảo Yêu Nghiệt – Chương 8: Gặp Lại Hiên Viên Dực
Lam Ngân Tuyết nhẹ nhàng thối lui mà hoàn toàn không để ý đến những ánh mắt như sài lang hổ báo những nam nhân bên dưới. Thấy nàng quay lại, Lam Hàn Phong ân cần đưa cho nàng ly nước, còn Tiểu Thúy cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán nàng. Nàng cũng thập phần hưởng thụ, nhưng nàng nào ngớ ở đây cũng sẽ gặp lại một người mà nàng thề chết cũng không muốn gặp. Hắn là nam chủ đấy!
“Cô nương, tại hạ thật không ngờ có thể gặp cô nương ở đây” Hiên Viên Dực một thân tử y lạnh lẽo mà thâm sâu bỗng xuất hiện, mái tóc dài được cố định bằng kim quan, một vài lọn tóc phủ trước bộ ngực cường tráng. Khuôn mặt góc cạnh đến tà mị ẩn hiện nét hứng thú cùng tìm tòi làm Lam Ngân Tuyết cảm giác vô cùng không thỏi mái. Nàng nhìn nam nhân có đôi mắt thâm trầm này thì thầm than, nữ chủ khẩu vị thật nặng!
“Hiên công tử có vẻ rất hứng thú với ta” Thanh âm trầm ấm mang theo chút mị hoặc vang lên một cách khẳng định chứ không phải là câu hỏi nữa. Lam Ngân Tuyết được Tiểu Thúy che khuất đeo lên mạng che rồi chậm rãi đứng dậy hướng Hiên Viên Dực cười nhạt, nụ cười không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì, chỉ là nhàn nhạt cười cho có
“Tại hạ nợ cô nương một ân cứu mạng, tại hạ lại là người có ân phải trả. Cô nương đã biết rõ tại hạ, tại sao lại còn muốn trốn tránh?” Hiên Viên Dực cong môi, giọng nói trầm khàn mang theo mê hoặc thật sự khiến cho Tiểu Thúy có chút đỏ mặt mà biết điều lui ra. Lam Ngân Tuyết mặt không đổi sắc đáp
“Hiên công tử, lần đó ta cứu ngươi cũng chỉ là vô tình cùng bất đắc dĩ, ta cũng không có ý định sẽ hướng công tử đòi ân tình. Vì vậy nên công tử có thể yên tâm mà quên đi lần gặp mặt đó, cũng chỉ là nhấc tay chi lao” Lam Ngân Tuyết cầm ly trà nhấp một cái rồi nở nụ cười. Ta phi! Ngươi mà có lòng tốt như vậy thì đã không thể xứng với cái danh nam chủ!
“Dạ cô nương sao có thể nói như vậy, chính nhân quân tử thì phải oan gia gia trả, oan tình tỉnh vương. Tại hạ sẽ đáp ứng cô nương một điều kiện, chỉ cần trong khả năng của ta thì ta tuyệt không từ chối” Hiên Viên Dực cười ưu nhã, hắn lại càng cảm thấy hứng thú với nữ nhân này! Từ lần nàng cứu hắn thì trong mắt là một mảng lạnh nhạt, còn bây giờ lại là xa cách, hắn cũng không nhớ là hắn đã đắc tội với nàng nha?
Hiên Viên Dực hắn vì có chút chuyện nên đến Hoa Thành, lại chọn địa phương này vì nó sạch sẽ hơn những địa phương khác một chút. Không nghĩ tới sẽ gặp được nữ nhân mà hắn đang tìm kiếm. Lúc đầu hắn còn hoài nghi nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy giống nên đánh liều đi kiểm chứng. Nghe giọng thì hắn mừng thầm vì suy đoán của mình đã chính xác, quả thật là nàng!
“Vậy thì công tử chỉ cần tránh xa ta một chút là được, ta không muốn công tử nợ ân tình ta mà ta cũng không muốn ta sẽ nợ công tử” Lam Ngân Tuyết cười chế giễu, lời nói không giấu chút nào châm chọc mà lãnh đạm, nàng không có ý định sẽ khách sáo với nam chủ Hiên Viên Dực này một chút nào. Nàng hoàn toàn không muốn dây vào dàn nhân vật chính. Nàng mượn Ám Dạ của nữ chủ cũng là vì nàng muốn máu của hắn mà thôi, hoàn toàn không có ý định sẽ phá nữ chủ. Vì thế nên nam chủ nàng càng không muốn giây dưa, kẻo nữ chủ sinh nghi mà gây bất lợi cho Tiểu Phong và Tiểu Thúy thì sao? Nàng thì không ngại tiếp nhận, nhưng hai người kia thì…
Hiên Viên Dực trong lòng càng lúc càng cảm thấy nha đầu này rất thú vị, cư nhiên lại muốn hắn tránh xa. Vậy thì hắn càng không muốn tránh để xem nàng trốn hắn được bao lâu. Nhưng mà nữ nhân này tung tích quá mức quỷ dị. Vì vậy nên tìm hiểu nàng cũng là một trong những mục đích của hắn.
“Tiểu Thúy Thúy! Tiễn khách!” Lam Ngân Tuyết xoa thái dương rồi xoay người đi vào trong, Lam Hàn Phong liếc nhìn Hiên Viên Dực một cái rồi cũng chậm rãi đi theo. Tiểu Thúy thì nhìn người bày ra bộ dáng tiễn khách. Hiên Viên Dực chỉ có thể bất đắc dĩ không cam lòng rời đi
Ám Dạ cũng âm thầm ghi nhớ nam nhân này, hắn hiện giờ là người của nàng vì vậy nên trách nhiệm của hắn là bảo hộ nàng. Nam nhân này mang lại cho hắn cảm giác vô cùng quái dị, vẫn là nên đề phòng. Hắn không muốn nàng trong 5 năm này lại gặp bất trắc gì, hắn là người có trách nhiệm. Đã hứa thì phải hoàn thành nó chứ tuyệt không có ý định trốn tránh trách nhiệm.
Lam Ngân Tuyết đứng trước gian cửa sổ, ngửa mặt nhìn trăng hơi cong môi nhẹ giọng hỏi “Tiểu Phong không có gì muốn hỏi ta sao?” Lam Hàn Phong nghe xong cũng không có thái độ gì mà lẳng lặng nhìn nàng
“Đệ dù muốn hỏi cũng sẽ không hỏi. Nếu tỷ muốn chắc chắn sẽ nói với đệ” Lam Hàn Phong mỉm cười, âm thanh trầm ấm rất dễ nghe lại vô tình làm cho Lam Ngân Tuyết phút chốc lưu luyến thanh âm này, đệ đệ nàng vĩnh viễn luôn ủng hộ nàng vô điều kiện như vậy…
Lam Ngân Tuyết xoay người nhìn chằm chằm Lam Hàn Phong, chột nở nụ cười rực rỡ làm Lam Hàn Phong có chút choáng váng, hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ cũng xuất hiện ở bên má nàng, nàng khi cười rộ lên lại trông vô cùng thuấn khiết đáng yêu, không còn vẻ ưu thương như cũ.
“Ta quyết rồi, ta chắc chắn sẽ không bao giờ rời khỏi đệ nữa. Bởi vì ta tin, dù cả thiên hạ này chống đối ta, vẫn còn đệ vĩnh viễn ở cạnh ta” Lam Ngân Tuyết nói xong còn nở nụ cười ôn nhu, ánh trăng chiếu lên tấm lưng nàng càng làm nàng thêm huyền ảo mà mông lung. Nàng giang hai tay như chờ đợi thứ gì đó. Nàng không phải là người đễ rung động, nhưng nàng một phần là biết tấm chân tình của hắn, một phần là vì kế thừa kí ức và cảm xúc của chủ thể nên tự nhiên cũng sẽ có cảm xúc với hắn sâu đậm. Nàng trước giờ không quan tâm tới tình cảm nam nữ, nhưng nàng cũng không ngại làm một mối tình với người này đâu
Lam Hàn Phong trong lòng như có một cỗ nước ẩm chảy qua, hắn cũng thuận theo mà ôm nàng vào lòng. Hắn không biết ý tứ của nàng là gì, nhưng hắn tuyệt không phản bội nàng. Vì nàng mà vĩnh viễn đứng sau lưng cũng cam lòng. Ngửi thấy mùi hương thanh lãnh quanh chóp mũi, hắn thật sự cảm giác được vô cùng viên mãn. Đừng nên trách hắn già đời, mà là do hắn đã sớm đánh giá cuộc sống này nó ghê tởm tới mức nào, mọi thứ đối với hắn đều không bằng nàng, nguồn ánh sáng duy nhất của hắn.
Lam Ngân Tuyết dụi đầu nhỏ vào ngực Lam Hàn Phong, còn nhẹ giọng thủ thỉ “Hiện giờ hãy để ta bảo vệ đệ, rồi tương lai đệ hãy bảo vệ ta!” Âm thanh mị hoặc làm Lam Hàn Phong vô thức cảm giác được nàng ỷ lại mình, vô cùng vinh hạnh đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng
“Ân!” Lam Hàn Phong giọng nói mang theo ý cười, đôi mắt tràn ngập ái tình đến hắn cũng không phát hiện ra. Cả hai người đều không phát giác được hình ảnh có bao nhiêu hài hòa ấm áp (Tác giả: Tiểu Phong Phong cũng là một nam nhân với trái tim lãng mạn a~ *hâm mộ* Lam Ngân Tuyết: Phu quân của ta mà lị *hất cằm*)
Trong khi đó, Hiên Viên Dực thì âm thầm trong lòng nghĩ cách tiếp cận nàng, nàng nào biết chỉ với vài câu nói đơn giản đã làm cho một nam nhân đối với nàng day dưa không dứt, thậm chí là nhiều lần bám theo nàng không buông.