Nữ Phụ Hảo Yêu Nghiệt

Chương 5: Bỏ Trốn


Đọc truyện Nữ Phụ Hảo Yêu Nghiệt – Chương 5: Bỏ Trốn

Một tuần trôi qua thật bình yên, không nữ chủ, không nam chủ, chỉ có Lam Ngân Tuyết cùng với Tiểu Thúy và Lam Hàn Phong. Lam Ngân Tuyết dựa người vào thành cửa sổ, miệng ngâm nga vài câu hát mà trong lòng tung hoa, cuộc đời thật đẹp sao! Có một vị tỷ tỷ yêu thương chăm sóc, có một vị đệ đệ kiêm vệ sĩ lo lắng ôn nhu. A!!! Thật hảo thoải mái!
Lương quản gia chắc hẳn đã thêm mắm dặm muối làm cho câu chuyện kể về nàng không nghe lời càng thêm chân thật rồi. Phụ thân của nàng một chút cũng không thèm để ý, đủ bạc tình. Chỉ là lão ta chắc cũng chẳng vui vẻ được bao lâu, nữ chủ sẽ sớm giương kiếm mà huyết tẩy cả phủ này. Chỉ riêng mấy người không có tội như nàng và hai người Tiểu Thúy và Lam Hàn Phong là còn sống. Nhưng nàng một chút cũng chẳng muốn ngồi đợi nữ chủ huyết tẩy nơi này, rất lâu a! Nàng muốn rời khỏi nơi này để đi du sơn ngoạn thủy, đây là cổ đại đó! Phong cảnh chắc chắn sẽ rất đẹp! Vả lại tiện thể vơ vét của cải ha ha ha! Lam Ngân Tuyết trên khuôn mặt vốn trầm tĩnh lộ ra nụ cười vô cùng vô sỉ mặt dày, thật hỏng hình tượng a! Ai bảo nàng có dung mạo quá mức nhu hòa không hợp với cái bản tính vô lại của nàng.
Tiểu Thúy ngồi dọn dẹp lại sương phòng mà lắc đầu thở dài với cái bộ dáng không một chút khuê nữ nào của nàng. Bỗng dưng Lam Ngân Tuyết thay đổi tính rất nhiều, tự tin và lanh lợi hơn, lại có chút nghịch ngợm nhưng sự dịu dàng và ấm áp vẫn không đổi, nhưng mà nàng lại cảm thấy Lam Ngân Tuyết có chút cô đơn cùng bi thương, chỉ là đối với nàng cùng Lam Hàn Phong thì là chan hòa vui vẻ. Lam Ngân Tuyết cũng trở nên vô cùng yêu thích vàng bạc và tiền tài, những mưu kế kiếm tiền của Lam Ngân Tuyết cũng làm nàng kinh ngạc vô cùng.
Nhìn tiểu cô nương không quá mười bốn tuổi thế nhưng lại có nét nữ tính mà không quá yểu điệu, thậm chí là có phần yêu mị, Tiểu Thúy dù đã nhìn cả tuần vẫn cảm thấy cả người nóng ran. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo có nét phóng khoáng mà u buồn. Làn da như bạch ngọc trắng nõn không tỳ vết mềm mịn như nhung, cứ như dùng sức nhéo sẽ ra nước vậy, khiến người khác chỉ có yêu thích không buông. Trên khuôn mặt là hai gò má ửng hồng tự nhiên toát lên nét mềm mại hài hòa với sóng mũi cao thẳng ưu nhã. Đôi môi đỏ ướt át mà kiều diễm, tựa như đóa hoa phù dung nở rộ sau cơn mưa làm người khác chỉ muốn hung hăng giày vò. Mày lá liễu phong tình quyến rũ, một cái nhăn mày cũng đủ làm người khác cảm thấy nàng kiều mị vô cùng. Mái tóc màu bạch ngân tung xỏa không gió mà bay, không dùng châm hay bất cứ trang sức gì, chỉ đơn giản là thả lỏng thế mà lại toát lên nét mộc mạc giản dị nhưng màu bạch ngân lại vô cùng nổi bật, tựa như dải lụa bồng bềnh mà có thần khí, nói hương diễm đoạt mục cũng không ngoa chút nào. Đôi lam mâu trong veo như nước lại tĩnh lặng không gợn sóng, như phủ một tầng sương mờ mông lung huyền ảo nhưng vẫn có nét lạnh nhạt như sương, nếu để ý kĩ sẽ thấy được đôi lam mâu này có nét ưu thương mà giảo hoạt vô cùng đặc biệt! Mùi hương thanh lãnh mát rượi làm lòng người thoải mái với khí chất lãnh đạm mà lạnh lùng trong trẻo không khỏi khiến người khác phải hít thở không thông. Nếu như nữ chủ Lam Bạch Băng là một nữ nhân quyến rũ lãnh liệt, lại tàn khốc như hàn băng thì Lam Ngân Tuyết lại dịu dàng mà ôn nhu.
Mà thân phận Lam Bạch Băng thì nàng ta là Nhị Tiểu Thư của Lam Phủ với danh phế vật, nhưng có ai biết linh hồn nàng ta là một sát thủ thế kỉ 21 máu lạnh biết bao nhiêu, nếu nàng ta mang danh phế vật thì cả thiên hạ này còn ai là thiên tài? Hiện giờ nàng ta mười hai tuổi nhưng tầm ba năm nữa nàng ta sẽ khiến thiên hạ đại loạn, lúc đó nàng đã vui vẻ mà hảo hảo đi bôn ba khắp nơi rồi, chẳng ham dính tới nữ chủ đâu.
Lam Ngân Tuyết nhìn ngân khố của mình mà nhoẻn miệng cười, hệ thống tiên sinh cho nàng một bộ ngân châm cực kì sắc bén, mà ngân châm đều là vô hạn, có thể tùy ý lấy ra cất vào, mà nàng cũng chẳng sợ mất vì có thể triệu hồi về. Còn có một bộ y phục tên Tử Yên Hà có tác dụng làm cho vũ đạo của nàng trở nên tuyệt mỹ hơn, nhưng nếu là công phu võ công thì e rằng đều là trí mạng trong hoàn hảo. Ha ha, năm giác quan của nàng cũng nhạy bén hơn nữa, mặc dù nàng không hứng thú với việc tu luyện nhưng mỗi ngày nàng cũng chịu khó bỏ ra hai canh giờ buổi tối tu luyện a! Coi như là để dự trữ thực lực đi. Tiểu Thúy cũng bị nàng hảo hảo huấn luyện một phen, một tuần cũng không quá lâu nhưng Tiểu Thúy đã có một chút võ công phòng thân rồi. Nàng đúng là thiên tài ha ha ha!

Lam Hàn Phong tiến vào, nhìn thấy một màn Lam Ngân Tuyết tự sướng thì khóe miệng hơi cong, hiện giờ nàng lúc nào cũng vui vẻ chứ không như trước lúc nào cũng u buồn, cũng coi như là chuyển biến tốt. Tiểu Thúy thấy Lam Hàn Phong thì tươi cười nghênh đón, cũng đi pha trà, còn Lam Ngân Tuyết thì mỉm cười nhìn Lam Hàn Phong, nàng nhẹ giọng nói
“Tiểu Phong Phong, tối nay chúng ta rời khỏi đây, đệ đồng ý không?” Thanh âm Lam Ngân Tuyết trầm ấm mà không giấu được vẻ dịu dàng và ôn nhu, thanh âm tựa như một làn nước ấm nhẹ nhàng len lỏi vào tâm can lòng người mà làm họ khắc cốt ghi tâm. Đôi con ngươi màu lam trong veo ánh lên vẻ mong chờ làm Lam Hàn Phong cũng không có ý kiến gì nữa
“Ân” Lam Hàn Phong là một người kiệm lời, khuôn mặt lúc nào cũng một mảng lạnh băng, chỉ vài người mới đổi đuyợc nụ cười nhạt của hắn. Mà người khiến hắn có thể cười rạng rỡ nhất từ trước tới giờ chỉ có mình Lam Ngân Tuyết. Mà hắn cảm thấy kì lạ là nàng lại gọi hắn là Tiểu Phong Phong, nhưng cũng thú vị! Vì hắn cảm thấy được cách gọi đó chứng tỏ nàng đối với hắn có để ý.
Lam Hàn Phong vận lục y nhạt, khuôn mặt dù chỉ mới mười một nhưng đã có vẻ tuấn mỹ thâm trầm không hợp với tuổi. Tóc đen như mực được buộc cao bằng một mảnh vài cùng màu với y phục, sạch sẽ mà lưu loát. Mày kiếm cương nghị thẳng thắng với sóng mũi ngạo nghễ vươn cao. Làn môi bạc khẽ mím để lộ sự trầm tĩnh và quyết đoán hơn người. Vầng trán thông minh với làn da hơi rám nắng nhưng mạnh khỏe vô cùng. Đôi con ngươi sáng như sao lại trầm tĩnh như vực, nhìn thế nào cũng thấy khí chất này không phải khí chất mà một hài tử nên có.
“Tiểu Thúy Thúy, tỷ mau thu dọn đồ đạc một chút, muội đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi, tối nay chúng ta rời khỏi đây. Bắt đầu cuộc sống tứ phía là nhà” Lam Ngân Tuyết mỉm cười nhìn Tiểu Thúy đang châm trà, nàng biết Tiểu Thúy sẽ không phản bội nàng, nhưng nàng vẫn không kìm được hỏi một câu mà nàng đã nắm chắc đáp án.
“Hảo, muội đi đâu tỷ đi đó” Tiểu Thúy tươi cười để lộ hàm răng trắng, Lam Ngân Tuyết quay đầu nhìn về phía bầu trời lặng yên không nói gì nữa

“Nếu như…đi với muội sẽ rất nguy hiểm, hai người nguyện ý?” Lam Ngân Tuyết chợt quay đầu, khuôn mặt tràn đầy cô đơn cùng không cam lòng. Lam Hàn Phong không biết tại sao ngực gắt gao co rút, hắn có cảm giác Lam Ngân Tuyết sẽ bỏ rơi hắn…Tiểu Thúy thì viềng mắt đã đỏ lên
“Tỷ không bỏ muội đâu, muội là ân nhân cũng là người thân duy nhất của tỷ, tỷ sẽ không bỏ muội” Tiểu Thúy mặc cho nước mắt rơi mà gật đầu lia lịa, nguy hiểm thì sao chứ? Không phải bây giờ cũng đang sống trong nguy hiểm ư? Không bằng đi theo Lam Ngân Tuyết, chăm sóc muội ấy thì hơn.
“Tỷ muốn bỏ đệ? Đệ không cho phép!” Lam Hàn Phong trầm giọng bá đạo nói. Lam Ngân Tuyết bỗng nở nụ cười rạng rỡ
“Hảo! Sẽ không bỏ ai lại cả!” Hai người kia nghe xong mới chậm rãi thả lỏng tâm tình, nàng càng ngày càng khó nắm bắt rồi. Nhưng không sao, vẫn là nàng mà thôi. Vẫn là nữ nhân dịu dàng ôn nhu của bọn nàng mà thôi.
Lam Ngân Tuyết khẽ cười nói tiếp “Hai người nghĩ bộ dáng này của ta ra ngoài có ổn không?” Thanh âm mang theo chút tươi cười nhã nhặn nhưng cũng giảo huyệt tựa hồ ly
“Muội bộ dáng bây giờ chỉ sợ sẽ làm không ít người mê loạn” Tiểu Thúy thành thật trả lời, nàng chính là nghĩ như vậy, dung mạo khuynh quốc khuynh thành đến bế nguyệt tu hoa như vậy mà không làm vài kẻ phải mê luyến thì chính là không có thiên lý!

“Vì vậy nên sẽ không ai nghĩ được xú nữ Lam Ngân Tuyết là muội cả, như vậy để xem ai nhận ra mà làm phiền chúng ta” Lam Ngân Tuyết cười nhạt nhẽo, kẻ nào dám động đến nàng cùng người của nàng, nàng liền cho kẻ đó bị thiên đao vạn quả, nàng là người ích kỉ chứ không lương thiện hay có lương tâm gì đâu. Nàng chỉ muốn sống hết quãng đời với những người thật sự quan tâm nàng thôi. À tất nhiên là với cả tiền nữa ha ha ha!
Tiểu Thúy gật đầu hưởng ứng kịch liệt còn Lam Hàn Phong cong môi coi như cảm thấy ý kiến không tồi. Lam Ngân Tuyết rất hài lòng với biểu hiện của bọn họ. Và khung cảnh trong phòng lại vô cùng ấm áp chan hòa
Đêm đến, mọi thứ chìm vào màn đêm u tối tĩnh mịch, trong một gian phòng nhàn nhạt ánh nến vàng, Lam Ngân Tuyết quăng hết hành lý vào ngân khố mà vô cùng uy dũng bồng Tiểu Thúy kiểu công chúa đi. Làm Tiểu Thúy đỏ mặt định phản bác nhưng bị ánh mắt cảnh cáo của nàng làm cho miệng không thể thốt ra được bất kì lời nói nào.
Lam Hàn Phong đầu giăng hắc tuyến nhìn cảnh tượng hài hòa trước mặt, nhưng nếu là một nam tử bồng chắc chắn sẽ đẹp đến cỡ nào, nhưng mà vấn đề người đang bế Tiểu Thúy là một tiểu cô nương tay trói gà không chặt. Nàng cũng thật quá mạnh mẽ đi! Con đường bảo vệ nàng của hắn thật gian nan nha!
Lam Ngân Tuyết bế Tiểu Thúy song song với Lam Hàn Phong, chắc hẳn hai người này nghĩ rằng nàng có nạp giới nhưng của nàng xịn hơn ha ha ha! Lam Hàn Phong nhìn bờ tường cao mà vô cùng khinh thường, một tuần qua nàng đã giúp hắn tận dụng nguồn nội lực trong cơ thể, có thể nói là hỗ trợ không ít với hắn, giờ những thứ này đối với hắn đều không có gây cản trở.
Lam Ngân Tuyết nhún chân nhảy qua, Tiểu Thúy thì cúi gầm mặt ngăn không cho cảm giác muốn thét lên vì cái tạo hình bây giờ. Lam Ngân Tuyết còn rất phối hợp làm bộ mặt như hái hoa tặc nói “Tiểu Thúy Thúy không cần thẹn thùng, muội nào dám để Tiểu Phong Phong ôm tỷ cơ chứ, người ta gọi là nam nữ thụ thụ bất tương thân, muội cũng không nỡ để một tiểu mỹ nhân như tỷ rơi vào tay Tiểu Phong Phong đâu nha!”
Lam Hàn Phong như có một đàn quạ đen bay đầy đầu, còn Tiểu Thúy thì mặt đỏ nhìn Lam Ngân Tuyết trừng mắt. Lam Ngân Tuyết hảo sảng cười. Khuôn mặt tuyệt mỹ tuyệt trần dưới ánh trăng càng thêm nhu hòa mà lạnh lẽo, khi cười lại sáng ngời vô cùng.

Lam Ngân Tuyết dẫn Tiểu Thúy và Lam Hàn Phong tới một nơi hoang vu có một cái miếu rách nát, ở đó có một cỗ xe ngựa đơn giản mà chắc chắn. Lam Ngân Tuyết cong môi huýt sáo một cái, một nam tử vận hắc y bỗng xuất hiện, khuôn mặt hắn đều bị mặt nạ che đi nhưng cũng có thể nhìn được người này mang theo một cỗ sát khí nguy hiểm vô cùng
Lam Hàn Phong và Tiểu Thúy đã nghe qua Lam Ngân Tuyết kể được rằng nàng cứu được một người, hắn mang ơn nên nguyện làm bảo tiêu cho nàng năm năm, không nghĩ tới laị là một sát thủ
“Dạ ca à, huynh nghĩ cái bộ dáng này của huynh đánh xe ngựa trông bình thường sao? Lại đây, muội giúp huynh cải trang” Lam Ngân Tuyết mỉm cười. Ám Dạ nghe lời tiến lại, nhìn sâu vào dung mạo của Lam Ngân Tuyết mà không khỏi sững sờ, hắn trước kia không thấy rõ dung mạo nàng, hắn nhớ bộ dáng nàng khi đó là một xú nữ…
Lam Ngân Tuyết dùng kĩ năng lên Ám Dạ, dung mạo hắn đều trở nên vô cùng bình thường, lúc này nàng mới gật đầu vui vẻ, kéo theo Lam Hàn Phong và Tiểu Thúy lên xe ngựa, làm luôn một giấc mà bỏ qua ba ánh mắt đang nhìn nàng vô cùng kì lạ
Ám Dạ lồng ngực hơi xao động, hắn quay mặt đi, đánh ngựa rời đi, chọn lựa không để ý đến cảm xúc trong lòng đang trào dâng mãnh liệt. Hắn không có luyến đồng…không có luyến đồng…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.