Bạn đang đọc Nữ phụ, cô ấy ngày càng phá của – Chương 24:
Chương 24:
“Em không biết anh ta.” Hi Tửu vội vàng lắc đầu, phân rạch ròi mối quan hệ với người đang đứng trên sân khấu.
Chibi Hi Tửu chạy đến trước mặt Tạ Tứ, hét lên: “Anh ta là True Love của Hi Tửu!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hi Tửu vô tội chớp mắt: “Không biết tại sao anh ta lại nhắc đến em.”
Một chibi Hi Tửu biến thành hai chibi Hi Tửu chạy về hướng ngược lại: “Tạ Tứ tức giận rồi! Tức giận rồi!”
Hi Tửu chắp tay, chân thành nhìn Tạ Tứ: “Ông xã, anh tin em đi, em không làm gì có lỗi với anh hết.”
Một loạt chibi Hi Tửu chạy tới, nối đuôi nhau như tàu hỏa, báo tên Xanh: “Xanh tinh khiết, xanh đậu, xanh trà, xanh lá mạ, xanh rừng cây, xanh của quả táo, xanh rêu, xanh cỏ, xanh tươi, xanh huỳnh quang, xanh bạc hà, xanh lục bảo…”
Tạ Tứ bóp ngón tay, có chút ngứa.
Muốn đánh vào cái mông nhỏ của người nào đó.
“Ông xã, sao anh không nói gì nữa?” Hi Tửu thấy Tạ Tứ nhìn chằm chằm cô không nói lời nào, trong lòng cảm thấy có chút sởn gai óc. Nhân vật phản diện lão đại sẽ không vì chuyện nón xanh mà tức giận, sớm hắc hóa bệnh kiều, băm cô thành từng mảnh ngay tại chỗ chứ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này Hi Tửu mới chính thức bắt đầu sợ hãi, đưa tay ra, cẩn thận cầm ống tay áo của Tạ Tứ: “Ông xã, em thề với trời, thật sự em không làm chuyện gì phản bội anh. Nếu em nói dối, em đảm bảo em…”
Hi Tửu không sợ chuyện lập lời thề này.
Từ nhỏ cô đã cho rằng chỉ có cô mới có thể khiến chính bản thân mình rung động.
Vì vậy, ngay cả trước khi cô xuyên sách, cô cũng chưa nói chuyện yêu đương gì đó.
Sau khi xuyên sách, cô càng không muốn. Tiêu tiền không sao? Mua váy không tốt sao? Mua váy không tốt sao? Cô còn chưa thu thập hết tất cả các thỏi son ống vàng lớn nhỏ đủ màu sắc, cũng chưa mua hết các căn biệt thự song lập có kích thước khác nhau. Cần đàn ông làm gì cho vướng chân?
Hi Tửu không hề cố kỵ, nhưng mà Tạ Tứ lại hơi nhíu mày: “Câm miệng.”
Hi Tửu đang say sưa trong lời thề non hẹn biển của mình, phớt lờ Tạ Tứ, tự mình thề tiếp: “Sẽ…”
Lời còn chưa nói xong, cằm của cô đã bị Tạ Tứ nắm lấy.
Hi Tửu không rõ, vì vậy nhìn giữa hai hàng lông mày tản ra ý lạnh nhàn nhạt của Tạ Tứ.
“Đừng nói những lời đó.” Giọng nói của Tạ Tứ vô cùng nhẹ, ngón tay không biết là vô ý hay cố ý lướt qua môi Hi Tửu.
Sau đó anh quay mặt đi, không nhìn Hi Tửu nữa, cũng không truy hỏi vấn đề trước đó nữa.
Hi Tửu cảm giác nơi bị Tạ Tứ chạm qua lành lạnh.
Thấy Tạ Tứ vẫn giống như chưa xảy ra chuyện gì, vẻ mặt bình tĩnh. Đột nhiên cô nhớ tới trong tiểu thuyết gốc, mẹ ruột của Tạ Tứ đã tự sát vào đúng ngày sinh nhật của Tạ Tứ.
Lúc đó bà ấy thổi nến cùng với Tạ Tứ, hứa một điều ước với anh.
Sau đó nhảy từ trên lầu xuống.
Để nhấn mạnh tâm lý bệnh hoạn chống đối xã hội tiềm tàng của Tạ Tứ, để làm bước đệm cho sự máu lạnh điên cuồng của anh sau này.
Cuốn tiểu thuyết gốc đặc biệt nhấn mạnh Tạ Tứ vẫn bình tĩnh ăn nốt phần bánh gato còn lại sau khi chứng kiến cái chết của mẹ ruột ngay trước mắt.
Nhưng mà nếu như không quan tâm đến cái chết của người kia, tại sao anh lại kiêng kỵ khi nghe người khác nói ra chữ đó?
Hi Tửu hận không thể lôi tác giả của cuốn tiểu thuyết ra thẩm vấn kỹ càng. Tại sao cốt truyện bây giờ lại khác với cuốn tiểu thuyết gốc đến vậy.
Với tư cách là một siêu mẫu có nhan sắc thần tiên, Samael đã thu hút được rất nhiều sự chú ý. Bây giờ anh ta lại nhảy qua thế giới doanh nhân, nhận được giải thưởng Dark Horse, độ hot ngày càng tăng vọt.
Đối với Hi Tửu, anh ta chỉ đề cập đến cô trong một câu nói đó.
Nhưng điều này vẫn không ngăn được cái tên Hi Tửu xuất hiện trên hot search.
Đoán xem Hi Tửu là đàn ông hay là phụ nữ, là gì của Samael, làm công việc gì, mà có thể được Samael nhắc đến tại lễ trao giải.
Nhưng không ai biết Hi Tửu là ai.
Thật vất vả lắm mới chờ được lễ trao giải kết thúc, Tạ Tứ cũng không nhắc tới Samael nữa, Hi Tửu nghĩ mọi chuyện đã kết thúc.
Nhưng mà hóa ra cô quá ngây thơ.
Chờ đến lúc trở về nhà họ Tạ, quản gia liền đi đến đưa điện thoại di động mà cô đã “bỏ quên” ở nhà, còn cực kỳ tri kỷ nhắc nhở: “Phu nhân, True Love của ngài đã gọi cho ngài rất nhiều, tôi nghĩ có lẽ là mẹ hoặc bố của ngài. Ngài nên nhanh gọi lại cho bọn họ đi, chắc là có việc gấp tìm ngài. “
Hi Tửu cảm giác được cô bị Tạ Tứ nhìn chằm chằm.
Nhận điện thoại, cười giả lả: “Cảm ơn quản gia, lát nữa tôi sẽ gọi lại cho bọn họ.”
Không phải cô không muốn đổi cái tên kia thành một tên khác bình thường hơn. Nhưng mà điện thoại của nguyên thân giống như bị nhiễm virus vậy. Danh bạ bị khóa, cô không thể nào vào được chứ đừng nói là sửa tên.
Cầm lấy điện thoại của quản gia, Hi Tửu chuẩn bị len lén trở về phòng ngủ.
“Đứng lại.”
Hi Tửu dừng bước, nụ cười cứng đờ, quay đầu lại: “Ông xã, anh còn có chuyện gì sao?”
“Đứng đây gọi đi.” Tạ Tứ lười biếng cởi cà vạt, chậm rãi quấn trên tay, giống như thứ anh cầm không phải cà vạt, mà là một cái roi da nhỏ. Tóc tai của Hi Tửu đều dựng đứng cả lên.
Nhưng Tạ tứ lại vẫn cười rất tươi: “Đúng lúc tôi chưa chào hỏi người nhà của Tửu Tửu bao giờ, lần này có thể chào hỏi một chút.”
Vỗ vỗ chỗ ngồi trên ghế sô pha ở bên cạnh: “Đến đây ngồi đi.”
Hi Tửu nắm chặt điện thoại di động, bước từng bước một đi qua. Hơn mười chibi Hi Tửu đứng thành hai hàng, mặc váy trắng, thắp nến, miệng tụng: “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng~ Tráng sĩ một đi không trở về~ Hi Tửu Tửu dũng cảm lên~ Nếu Tạ Tứ có đánh cô thì hãy hét lên~”
Đám chibi Hi Tửu đang đọc bài thơ bi tráng, Hi Tửu thì hiên ngang lẫm liệt ngồi bên cạnh Tạ Tứ.
Tạ Tứ liếc mắt nhìn Hi Tửu nắm chặt điện thoại, khịt mũi: “Đừng căng thẳng. Em không làm chuyện xấu, tôi sẽ không vô duyên vô cớ chỉnh đốn em.”
Hi Tửu bình tĩnh gật đầu, hít sâu một hơi, ổn định tinh thần.
“Đúng rồi.” Tạ Tứ nhớ tới cái gì đó: “Em còn chưa nói, True Love của em là người nào. Lát nữa tôi nên xưng hô với người đó là gì?
Hi Tửu không có cách nào Phục Hy nữa rồi. Vừa bắt đầu chính là mất mạng!
Dựa vào giới tính và tuổi của Samael, muốn nói rằng đó là anh trai, nhưng cô không biết nguyên thân có anh trai hay không, trong cuốn tiểu thuyết gốc không hề nhắc đến.
Nhưng mà bố Hi thật ra có xuất hiện trong tiểu thuyết gốc.
Chẳng lẽ nói Samael là bố cô?
Mặt Hi Tửu nhăn lại như ăn mấy trái chanh, há miệng định nói là bố, nhưng thật sự không làm được.
Tạ Tứ đã nhìn thấy cô đang làm gì.
Lông mày hơi nhướng lên, hồ ly nhỏ này còn muốn gọi người khác là bố?
Cúi người về phía trước, anh nâng cằm Hi Tửu lên: “Tửu Tửu, tôi cảnh cáo trước. Nếu em dám nhận bừa bãi người khác là bố….” Anh nghiêng mặt, nói nhỏ vào tai Hi Tửu: “Để tôi phát hiện ra, sau này em cứ từ từ mà gọi tôi là bố đi.”
Hi Tửu hơi trừng mắt, trong cái đầu có kiến thức sâu rộng kết hợp với trí tưởng tưởng tượng nghịch thiên lập tức hiện lên một hình ảnh.
Mà Tạ Tứ ngồi bên cạnh được xem phát sóng trực tiếp hình ảnh trong não cô:
Trên giường lớn, “Anh” trần truồng, một tay cởi thắt lưng, gương mặt lạnh lùng cấm dục, nhưng trong mắt lại phảng phất tia lửa dục vọng.
Bàn tay tự do còn lại, ngón tay mảnh khảnh, nâng cằm của “Hi Tửu” lên, giọng nói từ tính mạnh mẽ: “Bảo bối, gọi bố.”
Hi Tửu nằm trên giường, đôi mắt nhìn anh như có một lớp sương mù, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở:
“Gọi con mẹ anh.”