Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 3: Tai nạn xuyên không
5 năm sau.
Reng….reng…..reng… Âm thanh của chiếc đồng hồ báo thức vang lên, nhưng chủ nhân của nó thì không hề động đậy, cứ như âm thanh này chả tác động đến con người này vậy…
Lại một lần nữa chuông báo thức vang lên. Như không thể chịu được nữa, một cô gái đầu tóc rũ rợi vùng chăn bật dậy, nắm lấy chiếc đồng hồ, lập tức ném ngay vào phía tường đối diện, khiến nó “bốp” một cái rồi im re (t/g: khiếp, tỷ dã man thế; Bất Diệp*mắt lóe sáng* muốn thử không; t/g : hì hì *nói xong chạy mất dép*) . Hài lòng khi chắc chắn sẽ không bị tiếp tục đánh thức, Bất Diệp chùm chăn lên ngủ tiếp.
Không phải vì cô hay ngủ nướng, mà thật sự là hôm nay cô chỉ muốn ngủ đến chết luôn cũng được. Hôm nay là ngày họp mặt gia đình, tính theo lịch thì đích thị là như thế. Vào ngày này, mọi thành viên trong Quách gia đều phải có mặt, tề tựu đông đủ, trong bữa tiệc người chủ trì sẽ là ông nội của cô Quách Gia Luận, còn khách mời VIP nhất khẳng định là ông ngoại cô – Đàm Kim – người bạn tri kỉ của ông. Cô không ngại gặp hai người dó, vốn dĩ cô còn muốn gặp họ là đắng khác , chỉ có điều, ở bữa tiệc thì chắc chắn phải gặp những người kia… đó là điều cô không muốn nhất. Ây…dzaii…không thèm nghĩ nữa, ngủ tiếp, bất quá ông trời có xuống mời đi , Diệp cô nương đây còn có thể nghĩ lại. Bất Diệp chìm vào giấc ngủ.
Đại sảnh biệt thự họ Quách.
Mau, mau….để ở đó….đúng rồi….nhớ lau thứ đó cho sạch sẽ đấy”- Trương quản gia vừa nói vừa chỉ vào những bộ bàn ghế màu nâu đậm đặt giữa sảnh chính. Những người giúp việc quanh đó nhanh tay nhanh chân chạy tới lau chùi sạch sẽ , chỉnh chang mọi thứ lại cho ngăn nắp.Một tốp người ở phía sau Trương quản gia thì đang lúi húi bày biện bàn tiệc.Một đám người ở cách đó một khoảng không xa lại đang bận rộn treo những tấm rèm cửa màu đỏ thắm lên cửa sổ. Một khoảng không gian tràn ngập màu đỏ, trông rất rực rõ. Không khí náo nhiệt, ai cũng khẩn trương, nhanh nhẹn để kịp giờ bữa tiệc bắt đầu.
Trương quản gia chốc lát lại đưa tay ra nhìn đồng hồ, chỉ còn 1 tiếng là đến 8h là bắt đầu khai tiệc, nha đầu kia lại chưa thấy đâu, không phải là trốn luôn rồi đấy chứ. Rút chiếc điện thoại trong túi ra, ông bấm số của “nha đầu” Bất Diệp, màn hình hiển thị chế độ chờ.
A…A…A… chết tiệt!!! , đã muốn ngủ rồi mà ai còn phá mình thế này .Bắt Diệp hét lên, tức mình đạp bay chăn ra,nhảy xuống giường , hùng hổ tiến về phia chiếc điện thoại, quyết định phen này cho chiếc điện thoại cùng chiến tuyến với cái đồng hồ báo thức ( t/g: á đừng tỷ ơi, thừa thì cho em một cái ; Bất Diệp *ánh mắt khinh thường* không đủ tuổi).Nhưng cô cũng không mất kiên nhẫn đến nỗi không thể xem đó là số điện thoại của ai. Màn hình hiển thị số điện thoại quen thuộc. Bát Diệp nghĩ ngợi một chút rồi ấn phím nghe.
” Tiểu thư của tôi ơi, cô có định đến không thế” giọng người đầu dây bên kia pha một chút nghịch ngợm và trách yêu.
Bất Diệp mỉm cười, vừa nói vừa lắc đầu ngái ngủ, trông rất đáng yêu
“ Vâng, vâng cháu đến ngay đây, tầm 5 phút tới cháu sẽ có mặt ở đó,còn giờ thì…bye..bye..bác…” Sau đó cô cố tình giữ phím đỏ trên điện thoại một lúc lâu, đợi cho đến khi màn hình chỉ còn một màu đen thuần mới buông tay.
Chậm chạp làm công tác vệ sinh ( tức là đánh răng rửa mặt đó).Lười biếng mặc vào bộ trang phục dạ hội mà cô đã để xếp xó cả một năm trong tủ quần áo . Cô chải mái tóc dài , óng mượt mềm mại của mình xuống ngang lưng , trang điểm thật nhẹ nhàng, cầm theo chiếc túi xách màu trắng sữa ,cô bước ra cửa…..
Tại một căn phòng cách đó một khoảng rất xa. Một người phụ nữ có mái tóc xoăn màu hạt dẻ đậm, đang đứng bên bậu cửa sổ, ánh mắt nhìn về một khoảng xa xăm, có vẻ rất đăm chiêu. Điếu thuốc cặp giữa ngón trỏ và ngón giữa đã tàn gần hết nhưng người phụ nữ này không hề quan tâm vẫn cứ chốc chốc lại đưa lên miệng hít vào.
Bộ dáng này lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần , nhưng người chủ của điếu thuốc vẫn không hề dừng lại , cứ như đang đợi điều gì đó xảy ra. Đột nhiên, chiếc điện thoại bỗng reo lên những hồi chuông ngân vang, làm trái tim người phụ nữ trở nên hoạt động nhanh hơn, khẽ nhíu mày, người phụ nữ nhấc máy lên, nghe :
– “Bà chủ , mọi việc đã sắp xếp xong, tất cả sẽ tiến triển đúng như theo kế hoạch đã định”– Một người đàn ông trung niên có chất giọng khàn khàn cất tiếng nói.
– “Tôi đã thay đổi một vài bộ phận trong hệ thống lái của chiếc xe mà cô ta đang sử dụng, chỉ cần cô ta khởi động, lúc đầu nó vẫn sẽ vận hành bình thường nhưng đến lúc lên một mức vận tốc nhất định, chiếc xe sẽ phát sinh sự cố và sau đó….-Người đàn ông nói tiếp với giọng điệu khoái trí.
– “Uhm, được rồi , sau khi xong việc , ta sẽ trọng thưởng cho ông”.
Người phụ nữ gác máy điện thoại lên, khóe môi khẽ nhấc lên một tia giễu cợt, dần dần hiện ra một nụ cười thâm hiểm.Hai tay khẽ xoa thái dương, thở dài một hơi, người phụ nữ nói thầm trong lòng
“ Bất Diệp…sau khi chết cũng đừng trách ta độc ác… bởi vì một khi đã có con gái ta thì không thể có ngươi…cho nên ngươi chỉ có thể biến mất vĩnh viễn…vĩnh viễn” ….Một mùi nước hoa nồng nồng phả vào không khí…..
Cạch!! Bất Diệp tra chìa khóa vào ổ , bắt đầu khởi động chiếc ôtô cô mới được ông ngoại cho hồi năm ngoái .Lúc này, khu phố bên ngoài vẫn còn khá yên tĩnh, nắng vẫn còn nhàn nhạt, nhưng từng bước, từng bước, phố xá dần dần tươi tắn rực rỡ lên rất nhanh và tắm mình trong ánh nắng chan hòa của một ngày mới .