Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Chương 4


Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 4

Trên đường phố chốc chốc lại xuất hiện những lá cờ tổ quốc Việt Nam với hai màu vàng và đỏ được treo ở hai bên đường.Cả đường phố trông thật đặc biệt. Chiếc Mercedes lao vun vút trên những đường phố vắng , rất lâu rồi cô mới tìm thấy cảm giác khoan khoái này, một cảm giác vượt lên trên mọi thứ.
Luồng không khí lành lạnh phả vào mặt rất dễ chịu.Cô bắt đầu nhấn ga , tăng số.Trong tâm trạng phởn phơ đến ngây ngất, cô bắt đầu bẻ tay lái ngoặt vào lối đi trước mặt tiền dài rộng của tòa nhà Marc, sau đó lại rẽ sang một con phố phía bên phải để tới biệt thự Quách gia.
Vèo vèo! Một đường lượn ngoạn mục không thể chê vào đâu được, nhưng cô bỗng nhiên thấy tiếng lốp xiết xuống mặt đường nhựa nghe rất khác thường, tiếng lách cách nổi lên, mọi việc xảy ra rất nhanh, tiếng lách cách bắt đầu lớn dần, lẫn với nhiều tiếng động khác lạ khác.
Bỗng nhiên một tiếng “ Rắc” vang lên. Thời gian như ngừng trôi, Bất Diệp không còn điều khiển nổi nữa, bánh xe không chịu tuân theo bánh lái, các bộ phận đã nổi loạn và không còn phối hợp với nhau nữa. Chiếc xe nghiêng đi và trượt trên mặt đường còn ẩm ướt do trận mưa nhẹ đêm hôm trước. Hai tay Bất Diệp bám chặt vào chiếc vô- lăng đang không ngừng lắc, cố giữ cho nó không xoay tròn tuồn tuột. Chiếc xe trượt mãi, trượt mãi, một đường thẳng dài gần như vô tận, còn thời gian thì như là kẻ thù của chiếc xe, cứ cố kéo dài mãi, không biết đâu mới là giới hạn nữa.
Bất Diệp thấy đầu óc mình đang xoay tít, nhưng thực ra là mọi vật xung quanh cô đang xoay tít với một tốc độ khủng khiếp, trông chiếc xe lúc này không khác gì một con quay . Rồi bánh xe cũng đập vào bờ hè, mũi xe bổng lên một chút rồi lại thụt xuống, trông giống như là đang bốc đầu một cách 90 độ vậy.

Chiếc xe cố xoay nốt một vòng cuối cùng, lần này một lực tác động rất mạnh đã khiến Bất Diệp văng ra ngoài. Cô bắn lên rồi rơi bịch xuống đất , ngay trước cổng trung tâm thương mại Icy. Cùng lúc đó, chiếc Mercedes lao vào một tủ kỉnh bày hàng đồ sộ khiến nó nổ tung và rơi rào rào xuống mặt đất tạo thành một tấm thảm thủy tinh sắc nhọn . Bất Diệp lăn một vòng vào tấm thảm thủy tinh ấy rồi nằm yên , bất tỉnh , mái tóc óng mượt xổ tung lẫn với vụn kính, còn chiếc Mec thì lật ngửa, toàn bộ thân xe đều bị dập nát, không thể nhìn ra đây là một chiếc xe tiêu tốn hàng triệu $ nữa .
Bất Diệp không cử động gì cả. Cô nằm im, vẻ mặt thanh thản, hơi thở đều đặn và chậm rãi. Mái tóc dài đen óng che khuất một bên mặt nhưng vẫn để lộ ra đôi môi nhỏ xinh màu đào đang mím lại, tựa hồ đang như mỉm cười. Trông dáng vẻ của cô lúc này không khác gì một người đang chìm vào giấc ngủ và đang mơ thấy một giấc mơ đẹp chứ không phải vừa gặp một tai nạn khủng khiếp .
Cách đó tầm khoảng 20m, ngồi trong phòng trực, một người cảnh sát đã nhìn thấy toàn bộ sự việc, mắt hấp háy liên tục, anh đưa hai tay lên rụi mắt làm bộ dạng như là khống dám tin vào mắt mình. Anh ta đã nhìn thấy từ đầu đến cuối, “ y hệt như một pha trong phim vậy”, anh ta thầm nghĩ , nhưng “ lần này thì là thật rồi”. Quá hoảng hốt, anh ta định lao ra ngoài, nhưng chợt khựng lại, lật đật quay về. Hai tay run rẩy bấm số gọi cấp cứu. Xe cấp cứu lên đường ngay lập tức .
———————————————————————————————
Xoẹt…xoẹt …Dưới lực đẩy của gần 6 người, bao gồm cả bác sĩ và y tá, chiếc cáng đẩy trở bệnh nhân lao nhanh về phía cửa thang máy màu bạc ,trong một tòa nhà màu trắng: bệnh viện.
Người nằm trên cáng lúc này là một cô gái có mái tóc dài, màu đen thuần, trên tóc vẫn còn sót lại một ít vụn kính. Vâng, cô gái đó chính là Bất Diệp.
Đứng cạnh bên cô lúc này là một vị bác sĩ trung niên, xét về những nếp nhăn trên mặt ông, thì người này khoảng tầm 60 tuổi. Ông nhìn cô với một ánh mắt tràn đầy ngạc nhiên pha trộn nỗi lo lắng, ngay từ khi nhìn thấy cô trên xe cứu thương, ông đã nhận ra cô – cháu gái yêu quý độc nhất của người bạn tri kỉ với ông – Đàm Kim.
Lúc này,một tiếng nói đưa ông trở về hiện tại .
“Trưởng khoa, không hay rồi, huyết áp của bệnh nhân đang giảm xuống chỉ còn 8/6, mạch 140, môi bắt đầu chuyển sang màu tím nhạt ”-một vị bác sỹ trẻ hét lên,

“nhịp thở 48, có một vết thương ở đầu, xương đùi trái gãy, theo như có tụ máu bầm thì rất có thể là chảy máu bên trong”- một cô y tá khác tiếp lời.
Vị bác sỹ trung niên kia nét mặt thoáng biến đổi, vừa gấp gáp vừa lo lắng cực độ, ngay lập tức chỉ định:
“Bơm 5 mi-li-gam adrénaline vào chai truyền dịch, một trăm hai mươi lăm miligam Solu-Médrol và chuẩn bị máy chống rung ” .
Đúng lúc này, nhiệt độ của Bất Diệp tụt xuống rất thấp, nhịp tim lên xuống thất thường,có dấu hiện sẽ xảy ra hiện tượng rung tim.
Xoạt, cánh cửa thang máy mở toang. Cả nhóm người vội vàng xoay chiếc cáng ra bên ngoài, dùng sức tiếp tục đẩy thật nhanh trên hành làng lát gạch màu trắng dài tít tắp, nhiều người đang gắng sức như vậy để cứu sống một cô gái, sợi dây sinh mệnh của cô đang nằm trên lưỡi kéo của thần chết.
Bỗng nhiên, “phụt”, tất cả mọi người khựng lại, một khoảng bóng tối bao trùm lấy họ, lấy đi tất cả mọi giác quan của họ, không thể nghe, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Một luồng ánh sáng không biết từ đâu đi tới , bao bọc lấy thân thể bé nhỏ của Bất Diệp, dần dần luồng ánh sáng đó càng mạnh hơn, lóe lên một tia sáng rực rỡ, sau đó luồng sáng này từ từ biến mất , đồng thời thân thể của Bất Diệp cũng theo đó dần tan vào hư không…
Lại một tiếng “ phụt” nữa vang lên , lần này mọi thứ lại trở về như bình thường, mọi người đang không hiểu mọi việc vừa xảy ra là gì , thì bỗng nhiên vang lên một giọng chói tai: “ Cô..cô gái nằm trên cáng đi đâu rồi ?” Một nữ y tá thét lên, trong giọng không hề giấu diếm nỗi hoảng sợ cùng kinh hãi.
Tất cả mọi người cùng đưa mắt về một phía , quả thật trên chiếc cáng màu trắng không còn lại một bóng người. Bất quá chỉ vương lại một vài giọt máu , nhưng cũng đủ để chứng minh vừa có người đã nằm đây. Vậy chuyện gì đã xảy ra ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.