Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 2
Nhưng Bất Diệp xem bà ta như là vô hình, trước mắt cô chỉ là người cha thân thuộc, vợ của ông, mẹ của cô đã chết, cả đời này không có ai thay thế được, bà ta lại càng không.
Không để ý đến lời nói của bà ta , cô tiếp tục nói “Mẹ mới mất được hai năm, cha lại muốn người khác về để làm ấm giường ư , cũng nhanh thật đấy, con còn tưởng phải 4 hay 5 năm cơ chứ, thật quá khâm phục cha ” . Bất Diệp vừa dứt lời , người đàn ông không khỏi giận dữ nhưng vẫn kìm nén, nhưng người đàn bà cùng cô gái kia thì không được như vậy .
Thu Uyên gầm lên :”Con bé này sao lại ăn nói hỗn láo như vậy, không có người dạy bảo thì làm càn à” , nói rồi vung tay lên định tát Bất Diệp.
Không cần người đàn ông kia phải đứng dậy ngăn lại, khi bàn tay kia đã tới gần chỗ mình, Bất Diệp nhanh lẹ đưa tay lên nắm lấy cổ tay bà ta, còn cẩn thận trao tặng một cái ấn rất đau rồi hất tay bà tay trở lại chỗ cũ , lạnh lùng nói: “ Nếu muốn dạy tôi thì cũng chưa đến lượt bà đâu”.
Thu Uyên rụt tay trở về, xuýt xoa kêu đau , nhưng miệng cũng ngậm chặt , trong lòng thầm chửi” con nhãi ranh, đợi đến khi nào tao lên làm Quách phu nhân, tao sẽ ày biết thế nào là khổ cực”. Tố Linh ngồi cạnh mẹ , đăm chiêu nhìn về phía Bất Diệp, không khỏi nghĩ “ con bé này thực không đơn giản”.
Kiên Châu- cha của Bất Diệp hừ nhẹ một cái, lúc này mới lên tiếng phân định “ Diệp nhi, không được xử sự như thế, đó là người sắp trở thành mẹ con đấy”.
Bất Diệp không trả lời, trong lòng nghĩ ngợi đôi chút, rồi chỉ vào Tố Linh “ Đó là con ruột của cha phải không ?” . Kiên Châu cùng Thu Uyên thoáng sững sờ, đây không phải là điều một đứa trẻ 15 tuổi có thể nói, đáng lí ra nó phải gào khóc rồi ngăn cản không cho cha nó lấy vợ nữa mới phải chứ..
Thu Uyên như lấy lại được tấm bình phong , giương mắt lên , hách dịch nói:” Phải , Tố Linh là con ruột của ta với cha ngươi !”.
“Con ruột ư? lớn như vậy, chẳng lẽ bao năm nay cha vẫn luôn lừa dối mẹ ư ?”cô thầm nghĩ. Rồi đột nhiên đôi môi cô khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh lùng, lạnh đến mức khiến người phía trước phải rét run, ánh mắt cô hằn lên vẻ thâm thù,trong lòng, nỗi đau xót cho người mẹ đã bị lừa dối dấy lên che lấp đi vẻ trong sáng của một cô bé.
“Thì ra cha vẫn luôn luôn không yêu mẹ” Bất Diệp nhìn thẳng vào cha mình rồi nói, ánh mắt đau xót như con thú bị tổn thương ,bàn tay nắm chặt lại,cười yếu ớt :
“Cha lấy mẹ rốt cục cũng chỉ vì gia tài này , tất nhiên tuyệt đối không thể có tình yêu rồi, chỉ đáng thương ẹ lấy phải một người như cha”.
Khi nghe thấy Bất Diệp nói những lời này, Kiên Châu không thể chịu đựng được nữa, lòng tự trọng của đàn ông không cho phép bất cứ ai làm tổn thương, càng không thể là đứa con gái bé bỏng của hắn.
“Ba~~” trên khuôn mặt trắng hồng của Bất Diệp hằn lên dấu đỏ.
Lúc này Thu Uyên trong lòng thầm mở cờ, khi nãy không ra tay được, bây giờ lại nhờ đức lang quân mà con ranh kia bị ăn tát, quả thực là rất vui lòng.
Bất Diệp bị cha mình tát nhưng bất quá lại không cảm thấy đau, bởi vì nỗi đau trong lòng cô còn lớn hơn gấp ngàn lần, bây giờ một chút thiện cảm đối với người cha thường hay xa nhà kia đã theo gió mà bay, chỉ còn lại lòng hận thù không dứt.
Kiên Châu khi vừa ra tay xong liền cảm thấy hối hận, tại sao hắn lại đánh Diệp nhi cơ chứ, đứa con gái này thường ngày hắn muốn cưng chiều còn không có cơ hội , sao lần này lại ra tay đánh nó .
Kiên Châu vội vàng đưa tay lên khuôn mặt Bất Diệp định xem vết đỏ,thì Bất Diệp nhanh lẹ đã tránh sang một bên, ánh mắt lãnh khốc, đáy mắt hình như có nước, cô nói từng từ một , rất rõ ràng:
“ Vậy thì xin chúc mừng cha tái hôn, cha yên tâm con cũng sẽ xin cho cha với ông nội,ông ngoại,cha không cần bận tâm về điều đó….nhưng…. cha sẽ phải trả giá vì việc này…” .Dứt lời Bất Diệp nhằm hướng cánh cửa mà đi, không thèm nói câu chào, cứ thế đi khiến cho ba người ở lại nhìn nhau mà không nói được câu gì.
Hai mẹ con nhà Thu Uyên thì mừng thầm trong lòng , trẻ con vẫn chỉ là trẻ con , ăn tát một cái là sợ ngay, còn làm bộ cứng đầu.
Kiên Châu thoáng trầm tư, hắn không ngờ đứa con gái đáng yêu ngày nào của mình lại trở nên “ lạnh tính” như vậy, nó còn biết cả hôn sự này vốn dĩ vẫn chưa được chấp nhận… người hắn bỗng run lên, nó thật sự là đứa bé 15 tuổi sao ?
Bất Diệp đi rất lâu , hành lang quá dài khiến cô cứ bước đi mãi không thôi . Cảm giác bị lừa dối, phẫn uất, đau đớn , xót xa cứ trộn lẫn trong lòng cô. Khóc ư ? cô mỉm cười , khóc thì có thể giải quyết mọi việc sao , khóc thì mẹ cô sẽ sống lại sao ?. Tất cả đều không thể. Nhưng cô vẫn là muốn tống khứ những giọt nước mắt này đi, để trong lòng rất khó chịu.
Bước đến gần phòng mình , Bất Diệp thấy Trương quản gia đã đợi sẵn ở đó, cô không khỏi thắc mắc:
“ Bác Trương, bác có việc gì thế ạ ?” .
Trương quản gia nhận thấy khuôn mặt cô ửng đỏ lại hằn lên dấu tay , trong lòng không khỏi đau xót. Dù gì thì ông cũng đã chăm sóc cô bé từ nhỏ, ông luôn luôn xem cô bé như là con gái ruột của mình. Là một người từng trải, ông đủ kinh nghiệm để biết việc gì đã xảy ra , chậm rãi đi tới, ông từ tốn nói:
“ Tiểu thư, tôi biết việc gì đã xảy ra, nên… nếu cô muốn khóc thì hãy cứ khóc đi….”. Ông thừa hiểu tính cách của cô tiểu thư bé bỏng này, ngoài mặt thì luôn tỏ ra lạnh lùng, khiến người khác không dám đến gần, nhưng bên trong lại mỏng manh, yếu đuối vô cùng.
Lúc trước cô bé rất hay cười, nụ cười tỏa nắng như thiên thần, nhưng từ khi phu nhân qua đời liền trở thành như vậy, thật thương tâm.
Từng giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống trên khuôn mặt Bất Diệp, cô không lau nó đi , cứ để nó chảy như vậy. Cô không hề cảm thấy bị thương hại, bởi chỉ ở trước người đàn ông còn thân hơn cha ruột này cô mới có cảm giác yên bình.
Trương quản gia nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, vỗ về cô, cảm nhận thân thể bé bỏng này run lên ,trong thâm tâm ông càng nhất định phải bảo vệ cô bé như lời đã hứa với Quách phu nhân quá cố ….
Bất Diệp cứ như vậy dựa vào Trương quản gia mà khóc, cho đến khi cô ngủ thiếp đi…
Trương quản gia khẽ thở dài, đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô cẩn thận. Ngón tay ông vuốt mấy sợi tóc bết lại vì nước mắt của cô sang hai bên. Ánh mắt trìu mến như người cha nhìn đứa con, thầm nghĩ
“ Chỉ là một đứa bé 15 tuổi mà lại phải chịu nhiều cú sốc như vậy, nó tự tạo ra lớp vẻ ngoài lạnh lùng âu cũng là muốn tránh phải chịu tổn thương….chỉ là….có đáng phải như thế không ?….”