Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Chương 123


Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 123

Nghe đến tên Lãnh Phong sơn trang, sắc mặt Lệ Vô Ưu đang vui vẻ đột nhiên tối sầm lại, đôi mắt chim ưng sắc bén hiển lộ sát ý, quai hàm cứng lại, răng nghiến chặt vào nhau. Hiển nhiên là hắn đang rất phẫn nộ.
Phi Huyết Vân thấy biểu tình của sư phư như vậy cũng không dám lên tiếng tiếp, sợ rằng mình sẽ đổ thêm dầu vào lửa, khiến cho sư phụ hắn bộc phát nỗi tức giận thì hắn cũng không yên ổn.
“ Lãnh Phong sơn trang…Lãnh Thiên Phong…” Lệ Vô Ưu gằn từng tiếng một, thanh âm ẩn chứa nỗi hận thù sâu sắc. Hận ý đã chuyển thành sát ý. Nếu không giết chết được nam nhân đó thì lòng hắn không có cách nào yên tịnh.
Mấy chục năm qua, cả cuộc đời Lệ Vô Ưu đều gắn với hai cái tên – Tiêu Diêu Nhược Hàn và Lãnh Thiên Phong. Một người là nữ nhân hắn vừa gặp đã đem lòng yêu thương. Còn một người là kẻ đã cướp đoạt người hắn yêu.
Hắn hận ông trời. Tại sao khi đó đã cho hắn gặp nàng trước, rồi lại nhẫn tâm cướp nàng đi khỏi hắn ?

Hận ông trời là vậy, nhưng hắn cũng vừa yêu vừa hận nữ nhân kia. Mỗi lúc hắn định dập tắt tình yêu đối với nàng, chôn vùi nó vào nơi không ai có thể tìm thấy, thì khi đó hình bóng nàng lại hiện lên, dịu dàng, ấm áp, khiến cho hắn không thể buông tay. Người con gái đó giống như viên minh châu của tiên giới, mang vẻ đẹp tinh khiết và dịu dàng làm người ta không khỏi muốn được ôm viên ngọc đó vào lòng mà vỗ về, cưng nựng. Hắn đã từng được nàng yêu, nhưng hắn biết, hắn đã để lỡ cơ hội trời ban, để nàng vuột mất khỏi cuộc đời. Hắn mãi mãi sẽ không có được nàng lần nữa.
Nhưng hắn không cam lòng. Nếu hắn đã không thể thì Lãnh Thiên Phong cũng vậy.
18 năm trước, Lệ Vô Ưu nắm được tin tình báo quan trọng của Lãnh Phong sơn trang. Nhân lúc binh lực trong sơn trang bị điều động đi nơi khác, Lệ Vô Ưu đã câu kết với Giáo chủ Lăng Nguyệt Giáo Khương Điền Thái tập kích Lãnh Phong sơn trang trong đêm, khiến cho sơn trang bị tổn thất nặng nề. Nhưng thật may mắn, điều không ai ngờ được là Trang chủ Lãnh Thiên Phong và Trang chủ phu nhân Tiêu Diêu Nhược Hàn dù bị đánh bất ngờ như vậy mà chỉ trọng thương chứ không chết . Duy chỉ đáng tiếc là đứa con của hai người đã bị người ta ám hại rơi xuống vực thẳm, chín phần chết một phần sống, không ai biết tung tích.
“…Năm đó khi Nhược Hàn mất đi nhi nữ, ta cảm nhận được rằng nàng gần như đã phát điên, không tiếc tính mạng muốn liều mình giết chết ta và Khương Điền Thái…” Lệ Vô Ưu trầm mặc nói, tâm tưởng chìm vào những kí ức đau thương trong quá khứ. Lông mày hắn khẽ nhíu lại, đôi mắt đượm buồn nhìn về phía trước, sâu thẳm và xa xăm, tưởng như không ai có thể biết hắn đang nghĩ gì. Có điều, trong đôi mắt ấy phảng phất một nỗi buồn vô tận..Một nỗi buồn đã bị kìm nén hàng chục năm, chỉ trực trào như cơn sóng biển cuốn phăng tất cả.
Hắn mãi mãi cũng không bao giờ quên được ánh mắt nàng nhìn hắn khi đó. Lạnh lùng, thấu hận, khinh thường, thất vọng… Trong ánh mắt đó chỉ còn lại một niềm phẫn hận, một ý niệm sát sinh trực bùng cháy kinh hoàng. Nàng muốn giết hắn, thực sự muốn giết chết hắn.
Âm thanh nàng vẫn vang vọng bên tai hắn.
“ Lệ Vô Ưu, ta thật không ngờ, ngươi lại là loại người bỉ ổi, vô liêm sỉ như vậy. Lệ Vô Ưu, ngươi có biết ta đang nghĩ gì không, ta nghĩ ta hối hận vì trước đây đã quen biết ngươi, hối hận vì đã tin ngươi, càng hối hận vì đã từng yêu ngươi. Ngươi không xứng. Tuyệt đối không xứng.
“Lệ Vô Ưu, ngươi yên tâm, giờ giữa chúng ta chẳng còn gì cả. Cái chết của con ta, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá gấp bội. Lệ Vô Ưu, ngươi hãy yên yên ổn ổn mà sống 18 năm. Sau 18 năm, ta và Thiên Phong sẽ quay trở lại, tắm cho trường kiếm của chúng ta bằng máu của ngươi, máu của Khương Điền Thái, máu của tất cả những kẻ tập kích Lãnh Phong sơn trang, hiến tế linh hồn con ta…”

Kí ức đau khổ 18 năm trước lại hiện về giống như những con sóng đánh thẳng vào tiềm thức của Lệ Vô Ưu, khiến hắn cảm thấy đau nhói ở lồng ngực. Một cảm giác rất khó chịu, bứt dứt.
Gạt đi dòng chảy kí ức đang hiện hữu trong đầu, Lệ Vô Ưu mệt mỏi nhắm mắt lại. Vầng trán thanh tú không giống của nam nhân trung tuần đã bắt đầu xuất hiện nếp nhăn. Hắn đưa tay lên chầm chậm bóp trán, nhăn mày.
“…Nhược Hàn, cái chết của đứa bé, ta không hề cố ý..Ta cũng không muốn sự việc năm đó lại trở nên trầm trọng như vậy..Ta chỉ muốn có nàng, ta chỉ muốn nàng rời xa Lãnh Thiên Phong, trở về bên ta…Chỉ vậy mà thôi…” Lệ Vô Ưu khẽ nói. Âm thanh của hắn trầm trầm thấp thấp, ẩn chứa một cảm giác hoài niệm, khiến người nghe cũng cảm thấy buồn lòng, đồng cảm.
Phi Huyết Vân cũng không ngoại lệ. Hắn biết, trong lòng sư phụ, người con gái tên Tiêu Diêu Nhược Hàn này còn quan trọng hơn cả chức vị Các chủ mà sư phụ đang nắm giữ. Và, địa vị của người con gái đó trong lòng Các chủ còn cao hơn rất nhiều lần so với Các chủ phu nhân Vi Tuyết. Đó là một vị trí mà không ai có thể thay thế.
Các chủ thực sự rất si tình.

Phi Huyết Vân biết được điều đó qua gần chục năm ở bên cạnh quan sát
biểu tình của sư phụ. Đối với Các chủ phu nhân Vi Tuyết, sư phụ chỉ coi nàng như một người khách xa lạ, thậm chí đến một tiếng “thê tử” cũng chưa bao giờ gọi. Còn đối với Tiêu Diêu Nhược Hàn, người con gái mà Phi Huyết Vân chưa một lần được diện kiến này, sư phụ vẫn luôn nghĩ đến nàng, vẫn luôn mong nhớ, vẫn luôn yêu thương. Cho dù, trong lòng sư phụ biết rõ người đó hận người đến mức nào.
Phi Huyết Vân cũng lờ mờ hiểu được, sự việc 18 năm trước cũng bắt nguồn từ những mối quan hệ phức tạp của các tiền bối này. Chỉ sợ không tránh khỏi được hai chữ “ái tình” mà thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.