Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 124
“…Nếu Nhược Hàn đã trở lại, xem ra Lãnh Thiên Phong cũng sẽ đi cùng nàng..Cũng tốt, 18 năm trước hắn trốn thoát được chứ 18 năm sau thì không…Chờ cho đến khi hắn xuất đầu lộ diện, ta sẽ quyết đấu sinh tử với hắn..Hắn không chết thì ta chết..Vân nhi, tạm thời cứ để Lãnh Phong sơn trang muốn làm gì thì làm, đừng mất công can thiệp kẻo rút dây động dừng…” Lệ Vô Ưu nheo mắt , ngữ khí nồng đậm sát niệm.
“ Vâng, đệ tử hiểu” Phi Huyết Vân cung kính tuân lệnh.
…
Cẩm Phương Ngọc Uyển.
Sương đêm. Lạnh lẽo phủ xuống bờ vai nữ nhân một tầng hơi nước mỏng manh mờ ảo.
Dưới gốc cây tùng đã hơn trăm tuổi, lặng lẽ hòa mình vào màn sương lạnh giá, một thân ảnh nữ nhân trầm tĩnh ngồi ở đây.
Làn gió se lạnh khẽ đưa mái tóc mềm mại của nàng, khiến những giọt sương đọng lại trên đó từ từ trượt xuống. Đẹp như những hạt pha lê trong suốt không màu.
Ngẩng đầu ngắm nhìn vầng trăng bàng bạc, đôi mắt nữ nhân ẩn chứa một màu sắc kì lạ, tựa như tất cả tia nắng mặt trời đều tụ hội ở đây vậy. Nữ nhân đó, sở hữu một đôi mắt hổ phách đẹp đến mê người. Nếu Bất Diệp có mặt ở đây, hẳn nàng sẽ rất ngạc nhiên khi nhận ra người này có đôi mắt quá giống nàng.
Thế nhưng, đôi mắt nữ nhân này lại không tỏa ra sắc vàng tươi sáng như của Bất Diệp, mà lại đặc biệt thâm trầm. Trong đôi mắt đó ẩn chứa một sự tĩnh lặng có thể khiến cho người ta chết ngạt . Một màu hổ phách đậm đặc đến kì lạ.
“ Xoạt”. Phía sau nữ nhân có một tiếng động rất nhỏ phát ra. Nếu nghe kĩ có thể phát hiện ra đó là tiếng bước chân của một nam tử.Hắn bước đi rất nhẹ, khẽ đến nỗi ngay cả những con côn trùng đang kêu vang gần đó cũng không phát hiện ra. Tấm thảm cỏ xanh rờn dường như đang lướt nhanh dưới chân hắn vậy.
Nhưng tiếng động rất nhỏ này cũng không thể qua khỏi đôi tai nhanh nhạy của nữ nhân kia. Nàng thầm thở dài, khẽ nhắm đôi mắt mỏi mệt lại, chậm rãi đưa những ngón tay trắng muốt lên luồn qua làn tóc mỏng manh đã ướt đẫm sương đêm.
Nam nhân phía sau bước đến bên cạnh nàng, hắn chậm rãi ngồi xuống, lấy từ trên tay ra chiếc áo khoác lông ấm áp, nhẹ nhàng choàng qua vai cho nàng. Hắn ôn nhu nhìn vào đôi mắt hổ phách yên ả kia, khẽ thở dài một tiếng, bàn tay rắn chắc nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng.
Mùi sương đêm lập tức ngập tràn vào khứu giác. Tinh khiết và có một chút lành lạnh..
Nữ nhân ngả đầu vào vai hắn, đôi mắt mệt mỏi nhắm hờ lại, hơi thở đều đặn nhẹ nhàng. Nàng giống như chiếc lá cây sắp mất đi sự sống, từng giờ từng phút đều có thể vĩnh viễn rơi xuống mặt đất, vĩnh viễn rời khỏi thế gian.
Nam nhân ôm lấy bờ vai gầy yếu của nàng, trái tim quặn đau, hắn thở dài, khẽ nói với nàng :
“..Hàn nhi, đừng như vậy nữa…Ta cũng sợ mất nàng…”
Thân thể khẽ run lên, nữ nhân trầm mặc không nói gì.
“…Nữ nhi của chúng ta, chắc chắn sẽ bình yên quay trở về…Nàng hãy kiên nhẫn thêm một thời gian nữa, nhất định ta sẽ tìm Diệp nhi về…”Namnhân khe khẽ nói, tựa như lời thì thầm của gió thoang thoảng bên tai.
“…Thiên Phong…chàng nói xem, lớn lên Diệp nhi của chúng ta sẽ có hình dáng như thế nào ?” Tiêu Diêu Nhược Hàn thì thầm hỏi.
“…Diệp nhi từ khi sinh ra đã có đôi mắt đẹp giống nàng..Nhất định khi lớn lên nó cũng sẽ xinh đẹp như nàng rồi..” Lãnh Thiên Phong mỉm cười trêu đùa, hi vọng tâm tình nương tử sẽ khá hơn một chút.
Tiêu Diêu Nhược Hàn bật cười thích thú.
“…Kì hạn 18 năm sắp kết thúc, Diệp nhi cũng sắp quay về rồi…Thiên Phong, chàng biết không, thiếp rất muốn gặp nó, rất muốn ôm nó vào trong lòng, cảm nhận trái tim nó vẫn đang đập, nó vẫn còn sống trên cuộc đời…Thiếp cũng muốn cho nó biết, nó vẫn còn phụ mẫu đang ngày đêm mong nhớ nó, còn có một vị đệ đệ chưa từng gặp mặt luôn hỏi về nó, còn có…” Tiêu Diêu Nhược Hàn khàn khàn nói.
“….Ta hiểu mà Hàn nhi, nữ nhi của chúng ta hiện giờ chắc chắn đang ở một nơi nào đó trong Lưu Vũ vương triều này…Sớm thôi, cả gia đình ta sẽ được đoàn tụ…Từ giờ cho đến lúc đó, nàng phải cố gắng tẩm bổ thân thể, sức khỏe phải khá lên thì mới chờ đến lúc Diệp nhi về được…Còn nữa, sau này không cho nàng mỗi đêm lại ra đây ngồi, sương đêm rất lạnh, ngồi như vậy rất dễ bị cảm…Nàng hiểu ta nói gì không ? ” Lãnh Thiên Phong vỗ về nương tử của mình, ngoài sự ấm áp ra còn có một chút nghiêm khắc. Tuy nhiên, đây lại là sự nghiêm khắc rất ngọt ngào.
“ ..Xì…thiếp đâu còn là trẻ con nữa , sao chàng lại dỗ thiếp như dỗ con nít ba tuổi vậy… Thiếp đã 40 tuổi rồi, là một bà già rồi…” Tiêu Diêu Nhược Hàn hừ lạnh, nàng khịt khịt mũi.
“…Không già, không già…Nàng còn rất trẻ a..” Lãnh Thiên Phong lập tức phủ định.
“..Thật không ? Thiếp thấy chàng đang cố an ủi thiếp thì có. Chàng dám gạt thiếp ?” Ngoài miệng thì nói vậy, kì thực trong lòng Tiêu Diêu Nhược Hàn lúc này lại tràn ngập vị ngọt của mật ong, khóe miệng khẽ nhếch lên, ánh mắt chợt bừng sáng ..Ài, ai đã từng nói câu này nhỉ, đừng tin lời phụ nữ nói, hãy kiểm tra khuôn miệng và ánh mắt nàng .
“…Thiên Phong ta từ trước tới giờ trước chưa có tâm lừa gạt ai…càng không có gan lừa gạt thê tử của mình …” Lãnh Thiên Phong mỉm cười , búng lên chiếc mũi thon nhỏ của Tiêu Diêu Nhược Hàn.
Tiếp theo đó là một loạt những câu đối thoại đậm chất sến, đặc biệt điển hình cho những cặp phu thê lâu năm, khiến cho người thứ ba đứng cách đó không xa nổi cả da gà, thở dài không thôi :
“..Vốn định bước tới an ủi mẫu thân cùng phụ thân..không ngờ hai người họ đã tự an ủi nhau rồi..Ài, ta cũng mau đi thôi, đứng ở đây làm đà điểu cũng không tốt..” Một thân ảnh thiếu niên anh tuấn chậm rãi xoay người rời đi, trên gương mặt còn vương vấn nụ cười bất đắc dĩ.
…