Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia

Chương 122


Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 122

“…Lệ Vô Ưu, rốt cuộc chàng đang nghĩ gì..?..Lẽ nào…chàng đang nghĩ đến người đó…”
Bỗng chốc, ánh mắt Vi Tuyết chợt lóe sắng. Kí ức quá khứ lại đột nhiên hiện về.
“..Vi Tuyết cô nương yên tâm, ta và Lệ Vô Ưu chỉ là bằng hữu mới quen, cô nương không cần lo lắng.”
“…Vi Tuyết, người ta yêu duy nhất chỉ có Tiêu Diêu Nhược Hàn..Cho dù nàng ở bên ta mười năm, trăm năm, hay một vạn năm, mãi mãi trái tim ta cũng không thể trao cho nàng..”
“….Ta hận ngươi…Tiêu Diêu Nhược Hàn..” Nghĩ đến chuyện xưa, nghĩ đến phu quân mình và người đó, Vi Tuyết bỗng cảm thấy lồng ngực ngột ngạt, hai mắt nhòe đi, cả người run lên. Ngón tay bị kim đâm chảy máu, giọt máu đỏ hồng rơi xuống làm hỏng cả một bức thêu tuyệt mĩ.
“..A, phu nhân..Xin người cẩn thận..” Nha hoàn đứng bên cạnh hốt hoảng cầm máu cho Vi Tuyết.
Vi Tuyết giống như không thấy đau, ánh mắt nàng mờ ảo nhìn vào khoảng không,nước mắt chậm rãi rơi xuống.

“ Ngươi lui ra ngoài đi” Vi Tuyết phất tay, nha hoàn kia cung kính nhanh chóng lui ra ngoài.
Còn lại một mình, nàng lẩm nhẩm khẽ nói, tự thoại với chính mình, nước mắt lại rơi , dáng điệu ủy khuất đáng thương vô cùng:
“ Vô Ưu, rốt cuộc 18 năm đã trôi qua trong nháy mắt… Thiếp biết, trong 18 năm qua, chàng chưa bao giờ ngừng nhớ nhung , chưa bao giờ ngừng tìm kiếm, càng chưa bao giờ quên đi người con gái đó. Bất chấp người ấy không còn yêu chàng, tình yêu mà thiếp cầu mong từ lâu không bao giờ là của thiếp… Lạnh lùng, hờ hững, vô cảm, chàng làm đủ mọi cách để xa cách thiếp, coi thiếp như vật cản giữa chàng và người đó, nghĩ rằng vì thiếp mà hai người mới không đến được với nhau…Chàng vì bị phụ mẫu bắt ép mới lấy thiếp về làm thê tử, nhưng chưa một lần chàng gọi tên thiếp trìu mến. Còn khi nghĩ tới người đó, dù chỉ trong ý nghĩ, chàng lại luôn mỉm cười rất tươi, luôn rất hạnh phúc…Vì sao, vì sao không thể là thiếp..Vô Ưu chàng hãy nói đi, thiếp phải làm sao mới có thể vừa lòng chàng đây..”
“Nàng ta phải chết…”
Một giọng nói tà ác từ đâu vang lên trong đầu Vi Tuyết.
“Chỉ có cái chết của nàng ta mới khiến phu quân ngươi thực sự chết tâm. Giết nàng ta, ngươi sẽ có được hạnh phúc ngươi mong muốn…”
Trong lòng Vi Tuyết bây giờ duy nhất chỉ có sát niệm..Sát niệm cực kì nồng đậm
Giết…giết…giết..
Những giọt nước mắt ngừng rơi trên khuôn mặt thanh tú, Vi Tuyết cười gằn một tiếng, hai mắt ẩn hiện tơ máu quỷ dị, khóe môi nhếch lên tà ác, giống như một ma đầu vừa xuất thế, tuyệt đối trái ngược với hình tượng đoan trang thục nữ khi nãy.
“ Đúng, phải giết nàng ta…Tiêu Diêu Nhược Hàn…Ngươi tuy không thể ở bên cạnh nhưng lại có thể cướp đi trái tim của chàng. Mà ta, dù là người luôn ở chàng 20 năm qua lại không thể được chàng nhìn ngắm một cái…Ta hận ngươi..ta hận ngươi..Ta thề, dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng, ta cũng dùng cả cuộc đời này để truy sát ngươi, chính tay ta giết chết ngươi, khiến cho chàng vĩnh viễn chết tâm, vĩnh viễn không thể ở bên ngươi nữa…”
Lệ Vô Ưu, nam nhân có thể rơi lệ chứ không thể ưu phiền.

Và người phải ưu phiền vì hắn , lại chỉ là mình ta.

“…Thật sự là Lãnh Phong sơn trang ?” Lệ Vô Ưu nheo đôi mắt trầm ổn của mình lại, giọng điệu đầy nghi ngờ nói với Phi Huyết Vân.
“ Đệ tử không dám nói sai. Những đường chủ vừa tới gặp đệ tử để chứng thực chuyện này.Theo tin tình báo cho thấy, tất cả những đệ tử được giao nhiệm vụ đều đã bị người ta ám sát.” Phi Huyết Vân vừa cung kính vừa lạnh nhạt nói.
Lệ Vô Ưu nghe xong khóe môi giật giật, đôi mắt ẩn hiện một niềm suy đoán, hắn quay lưng lại chắp tay suy nghĩ .
Phi Huyết Vân lặng yên đứng đằng sau, không nói thêm câu nào.
Lát sau, dường như nghĩ ra điều gì đó, Lệ Vô Ưu đột nhiên bật cười ha ha , khiến cho Phi Huyết Vân nghe thấy mà khẽ giật mình.
Vị Các chủ này đã bao nhiêu năm không cười như vậy rồi. Từ khi hắn được Các chủ thu nhận làm đệ tử cho đến nay, chưa khi nào thấy vẻ mặt này của Các chủ. Người luôn có bộ dáng trầm ổn và vững vàng như bàn thạch, mấy chục năm qua không một biến động nào của môn phái có thể khiến Các chủ nhíu mày hay thở dài một cái. Nay không phải là thở dài hay nhíu mày, mà là cười to. Loại tình tiết kì quái này bảo sao Phi Huyết Vân không giật mình cho được.

“..Được lắm, cuối cùng nàng cũng xuất hiện rồi, Nhược Hàn. Ta đã chờ ngày này quá lâu rồi.” Lệ Vô Ưu nhoẻn miệng cười đầy ẩn ý, hắn khẽ chạm vào chiếc nhẫn phỉ thúy trên ngón tay cái, sau đó nắm chặt. Sức nắm mạnh đến nỗi khiến chiếc nhẫn phỉ thúy trên tay cơ hồ như muốn vỡ nát ra.
“ Ý sư phụ nói rằng Lãnh Phong sơn trang và Tiêu Diêu Nhược Hàn sắp tái xuất ?” Phi Huyết Vân nhíu mày, hắn trịnh trọng đặt nghi vấn.
Cái tên Tiêu Diêu Nhược Hàn này luôn là chủ đề cấm kị trong Ngưng Hòa Các. Không nói đến những đệ tử ngoại môn, nội môn, mà ngay cả một số ít các đệ tử chân truyền cũng không hề biết. Phi Huyết Vân biết được lai lịch cái tên này cũng là do hắn được Các chủ đặc biệt coi trọng, coi hắn như nghĩa tử, san sẻ tâm tư.
Sự việc năm đó xảy ra như thế nào, hắn cũng không thể biết rõ ràng. Chỉ nghe một số các trưởng lão già cả của Ngưng Hòa Các tiết lộ rằng, năm xưa Các chủ Lệ Vô Ưu đã từng gặp gỡ và có một mối quan hệ không bình thường với Trang chủ phu nhân Tiêu Diêu Nhược Hàn của Lãnh Phong sơn trang. Khi đó cả hai người vẫn còn trong thuở niên thiếu. Sau này, không biết vì lý do nào đó mà hai người đã li biệt nhau. Chính xác hơn thì Tiêu Diêu Nhược Hàn đã bỏ đi trước. Và không lâu sau đó thì nàng gặp được Trang chủ Lãnh Thiên Phong.
Trong tổng bộ của Ngưng Hòa Các vẫn còn lưu trữ một vài cuốn sổ ghi lại sự việc xảy ra 18 năm trước. Nhưng Phi Huyết Vân không có gan động tới, vạn nhất Các chủ phát hiện ra thì ngay cả một thân võ công tu luyện 27 năm này của hắn cũng sẽ bị phế bỏ. Dù sao hắn cũng không quan tâm đã có những chuyện gì xảy ra với họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.