Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 121
Tuy nhiên, ngoài Khúc Tư Bằng ra, chín vị trưởng lão còn lại bao gồm cả Khương Ly đối với Khương Điền Thái đều rất kính cẩn, khép nép, không dám lỗ mãng.
Khương Điền Thái nghe thấy huynh đệ hỏi mình, thở dài một hơi, nhắc lại sự tình 18 năm về trước kể ra một lượt.
Nghe xong, tất cả các trưởng lão đều cau mày nhăn mặt. Lãnh Phong sơn trang không phải thế lực mà bọn họ có thể chọc vào. Mặc dù năm đó bị Lăng Nguyệt Giáo và Ngưng Hòa Các liên thủ ám toán, tổn thất tưởng chừng như không thể gây dựng lại được, nhưng đến nay Lãnh Phong sơn trang vẫn sừng sững hiên ngang đứng đó, đủ thấy thực lực chân chính của họ .
“ Giáo chủ, sự việc này nghiêm trọng, cần phải có cách giải quyết ngay, để lâu e rằng ngay cả tổng bộ cũng sẽ gặp nguy hiểm.”
Người vừa lên tiếng là Tam trưởng lão Phỉ Lục Khiêm.
“ Lão Tam, thế lực Lãnh Phong sơn trang bây giờ quá mạnh, chúng ta không thể làm liều, vạn nhất chúng ta bị tổn thất nghiêm trọng, đến khi đó khó mà bảo toàn cơ nghiệp, làm sao ăn nói với tổ tiên đây. Nếu muốn diệt Lãnh Phong sơn trang, phải diệt tận gốc, nhổ sạch cỏ dại, khiến chúng không thể tiếp tục sinh tồn. Nếu như để lại mầm mống, e rằng về sau chờ đợi chính là đại họa. Việc này không thể suy nghĩ chóng vánh.” Lão Nhị Vân Dương quả là vị trưởng lão biết suy nghĩ nhất trong số những người này. Phải biết tính đến đại cục, không thể vì những tổn thất nhỏ trước mắt mà hành động hồ đồ.
Khương Điền Thái gật đầu tán thưởng. Hắn rất coi trọng những lời Nhị trưởng lão vừa nói. Đó cũng là thứ khiến hắn đau đầu thời gian gần đây.
“..Chưvị trưởng lão suy nghĩ quả không sai…Đúng vậy, Lãnh Phong sơn trang chúng ta thể không đụng vào được. Kẻ đang được thế lực này bảo hộ, chúng ta cũng không thể động, lỡ như đánh rắn động cỏ, Lãnh Phong sơn trang trực tiếp lộ diện thì đến lúc đó tổn thất sẽ không chỉ dừng lại ở mức mấy trăm đệ tử thôi đâu..”
Mấy vị trưởng lão còn lại gật gật đầu đồng ý, suy nghĩ kì thực cũng giống như vậy.
Khương Ly ngồi ở phía cuối âm thầm suy đoán thân phận của Bất Diệp. Người có thể khiến cho Lãnh Phong sơn trang ngầm phá vỡ giao ước 18 năm này rốt cuộc là ai ? Có địa vị như thế nào trong Lãnh Phong sơn trang ?
Khương Điền Thái nhíu mày, lát sau thầm cười tự giễu, nói với mấy vị trưởng lão kia, điệu bộ rất khoái chí :
“..Trong cuộc tìm kiếm tin tức này, Ngưng Hòa Các cũng có phần. Ta muốn xem xem tên Lệ Vô Ưu kia sẽ cảm khái ra sao..Kì hạn 18 năm sắp kết thúc, nữ nhân kia cũng sắp quay trở lại rồi. Ta rất muốn biết, nữ nhân khiến Lệ Vô Ưu ngày đêm mong nhớ, giữ không được, giết không xong sẽ khiến hắn trả giá thế nào…Ha ha..”
Mấy vị trưởng lão bên cạnh cũng cười phụ họa thêm. Nhất thời, trong tổng bộ tràn ngập là tiếng cười độc ác. Tạm quên đi mối lo trước mặt, những người này cứ phải cười trên nỗi đau của người khác đã.
…
Ngưng Hòa Các.
Tin tức các đệ tử được phái đi tìm kiếm tin tức Bất Diệp đã bị giết sạch như một tia sét đánh mạnh vào tổng bộ của Ngưng Hòa Các.
Các vị trưởng lão lo lắng không thôi, liên tục đi đi lại lại, bàn bạc không ngừng khiến cho Vô Thường sơn mà Ngưng Hòa Các đang tọa trấn gà chó không yên, bụi bay tứ tung.
Ngược lại, tại nơi Các chủ Lệ Vô Ưu đang nghỉ ngơi thì vô cùng nhàn nhạ, tựa hồ như không có bất kì biến hóa gì phát sinh.
“ Vô Ưu, chàng có chuyện gì vui sao ?” Thê tử Vi Tuyết của Lệ Vô Ưu nhu thuận ngồi bên cạnh phu quân, nhìn thấy nét mặt hắn hình như rất vui vẻ, khác hẳn với ngày thường chau mày trầm lặng. Nàng nhịn không được lên tiếng hỏi một câu.
“…Không có gì, chỉ là nghĩ đến một vài điều thôi…” Lệ Vô Ưu lập tức thu lại ý cười trên môi, khôi phục lại bộ dáng lạnh lùng thường ngày, không trả lời rõ ràng câu hỏi của thê tử mà chỉ nói lấp lửng hờ hững. Ánh mắt hắn còn chẳng thèm liếc qua bên cạnh lấy một lần.
Vi Tuyết thấy vậy cũng không tiếp tục lên tiếng, nàng chỉ lẳng lặng ngồi ở một bên, ánh mắt không giấu diếm nổi sự buồn bã, cô đơn.
Ngồi bên cạnh, Lệ Vô Ưu chỉ liếc mắt một cái cũng biết suy nghĩ hiện giờ của nàng, nhưng hắn lại làm như không biết. Ánh mắt hắn lạnh lùng chỉ hướng về phía trước, nhìn về đường chân trời mông lung, xa lạ.
Lúc này, từ ngoài cửa truyền vào tiếng bước chân của Phi Huyết Vân – đệ tử chân truyền của Lệ Vô Ưu.
“ Sư phụ, mật báo đã được xác thực. ”
Nghe thấy tiếng nói, Lệ Vô Ưu lập tức quay người lại, ánh mắt hắn ẩn hiện vài tia kì dị, hắn nghĩ ngợi đôi chút rồi phất tay áo rời đi.
“ Theo ta đến thư phòng”. Thanh âm nhàn nhạt của hắn phát ra, như để báo cho Vi Tuyết biết hắn sắp rời khỏi. Mặc kệ là nàng có quan tâm hay không.
Hai người nhanh chóng rời khỏi căn phòng, để lại một mình Vi Tuyết vẫn đang ngồi ôm khung thêu bên trong.
Nhìn theo dáng lưng phu quân, Vi Tuyết không ngăn nổi giọt lệ sắp trào ra. Nỗi cô đơn và buồn tủi khiến nàng gần như muốn gục ngã. Vi Tuyết cắn chặt môi, cố gắng để bản thân không phát ra âm thanh yếu đuối :