Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 112
“..Quay lại nhìn ta…”
Bất Diệp lần thứ hai run lên. Lần này, nàng không còn cách nào khác ngoài quay lại nhìn hắn.
Trong khoảnh khắc, nàng thấy ánh mắt Vũ Hàn tối sầm lại, nàng thầm cảm giác sự việc bắt đầu không tốt..
Nhìn thấy Bất Diệp quay người lại, cánh môi nàng bị cắn chảy cả máu tươi, trong lòng hắn nhất thời đau nhói, ánh mắt dĩ nhiên cũng tối đi vài phần. Nhưng hình ảnh này ít nhất cũng làm nỗi tức giận trong lòng hắn vơi đi phân nửa. Chỉ là, Bất Diệp không thể biết được điều này.
Ánh mắt Bất Diệp nhất thời nhìn thẳng vào đôi mắt xám của Vũ Hàn, một giây thất thần lơ đễnh, giây thứ hai nàng vội vàng thu hồi ánh mắt mình lại, không dám nhìn vào mắt hắn.
Khóe miệng Vũ Hàn khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười lạnh, làm cho người ta bất giác sởn ca gai ốc. Hắn không nói hai lời liền tiến về phía Bất Diệp, đứng trước mặt nàng chỉ cách một bước chân. Khoảng cách gần như vậy làm Bất Diệp có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo của đối phương. Nàng mỉm cười khổ, rốt cuộc nam nhân này muốn làm gì nàng đây ? Không phải là vì thẹn quá hóa giận, muốn một chưởng đánh chết nàng chứ . Có phải không thế, nàng đơn thuần chỉ muốn rời đi thôi mà .
Nếu Vũ Hàn biết được suy nghĩ vừa rồi của Bất Diệp, có lẽ hắn cũng sẽ thành toàn cho nàng cũng nên.
Bước đến trước mặt Bất Diệp, ánh mắt Vũ Hàn ẩn tình nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nàng, tựa hồ như không bỏ sót bất kì biến hóa nào trên gương mặt nàng.
Bất Diệp sau một hồi cúi gằm mặt xuống rốt cuộc cũng nhịn không nổi mà ngước mắt lên nhìn người trước mắt. Đôi mắt hổ phách của nàng lấp lánh tựa như những hạt sương trong suốt dưới ánh mặt trời, đẹp đến vô cùng.
Đúng lúc này —
Vũ Hàn tiến thêm một bước, đem khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, khiến nó đã ngắn lại càng ngắn hơn. Khuôn mặt anh tuấn của hắn đột ngột cúi xuống đối mặt với khuôn mặt nàng, ánh mắt xám nhìn thẳng vào đôi mắt nàng. Bàn tay cứng rắn của hắn nhanh chóng chế trụ một bên má nàng, đem bờ môi mỏng manh ngọt ngào của hắn lập tức bắt lấy đôi môi đang bật máu kia.
Bất Diệp kinh hãi không thôi, đôi mắt trợn tròn lên sợ hãi, nàng lập tức phản kháng, cực lực giãy dụa .Nhưng nhanh chóng đau khổ phát hiện ra không thể nào quay đầu hay tránh khỏi đôi môi này. Thì ra hắn đặt tay lên má nàng là có chủ đích. Không từ bỏ ý định, nàng lấy hết sức bình sinh có được dùng hai tay đẩy thật mạnh hắn ra,. Cứ tưởng sẽ lay chuyển được thân thể hắn một chút, nào ngờ hắn lại vòng tay qua eo nàng ôm chặt vào lòng, khiến cả người nàng dính chặt vào hắn, thắt lưng cũng vì thế mà đau nhức. Nàng đến nhúc nhích cũng không thể.
Bất Diệp trừng mắt nhìn Vũ Hàn, nàng lúc này cũng tức giận không kém hắn lúc nãy. Hắn dám cưỡng hôn nàng !! Phải biết rằng Bất Diệp nàng đây 20 năm sống trên đời chưa từng bị nam nhân nào khi dễ như vậy. Hắn là người đầu tiên. Chết tiệt !!
Vũ Hàn lúc này cũng không giảm đi lực đạo mà càng ôm chặt nữ nhân trong lòng hơn. Lúc đầu hắn điên cuồng xâm chiếm đôi môi ngọt ngào này, đem tất cả những tức giận lúc nãy tích tụ được trả lại cho nàng , ai bảo nàng dám nhân lúc hắn không có mặt liền lên kế hoạch bỏ trốn lần nữa. Nữ nhân đáng chết ! Nàng có biết để tìm được nàng sau lần đó , hắn đã mất bao nhiêu công sức không hả ? Không nhắc tới chuyện đó, giờ nàng đã chấp nhận tình cảm của hắn mà còn dám nghĩ tới chuyện bỏ trốn. Chính điều này mới làm hắn lên cơn cuồng phong .
Sau khi thử hết mọi biện pháp mà vẫn không thể thoát khỏi hắn, Bất Diệp đành bất lực nắm chặt lấy hai bả vai của hắn. Nàng đành ủy khuất để cho hắn muốn làm gì thì làm. Nhưng đôi môi của nàng càng lúc càng đau, chỗ bật máu lúc nãy nhanh chóng bị hắn làm rách ra . Nhất thời, trong miệng hai người ngoài vị ngọt ngào ra , còn có một chút vị tanh của máu.
Hai người quấn quýt một lúc lâu. Đến khi cảm thấy nữ nhân trong lòng đã sớm không chịu nổi, Vũ Hàn mới ôm nàng nhẹ nhàng hơn, nhưng cũng không có buông ra ngay. Chỉ có đôi môi của hắn đem theo một chút tiếc nuổi là rời ra mà thôi. Nhìn Bất Diệp khuôn mặt đỏ hồng diễm lệ vì hô hấp khó khăn, Vũ Hàn trong lòng cũng có chút vui vui, hắn chậm rãi đặt hai tay vòng qua eo nàng, nhẹ nhàng ghé miệng vào vành tai đang đỏ hồng kia, thì thào nho nhỏ :
“…Đây là cái giá phải trả cho việc nàng muốn rời khỏi ta…”
Bất Diệp cả người lại run lên. Nàng biết rồi, giờ thì nàng biết cả rồi. Hắn lúc trước …tất cả đều là giả vờ..Cái gì mà nam nhân ôn nhu điềm đạm chứ ? Đều là gạt người cả thôi ..Đây mới là bộ mặt thật của hắn..Bá đạo, ngông cuồng, tính chiếm giữ còn cao hơn trời…
“…Ta sẽ không tha thứ cho huynh..” Bất Diệp không sợ chết . Lần thứ hai thách thức bản tính cao ngạo vốn giấu kín của Vũ Hàn.
“ Thật sao ?” Vũ Hàn cười mỉm, đôi môi hắn chậm rãi lướt qua gò má nàng, sau đó lại nhanh chóng di chuyển lên đôi môi nàng. trêu đùa tinh nghịch, khiến cho nàng toàn thân run rẩy.
“ Rốt cuộc huynh muốn gì đây ?” Bất Diệp nhắm hai mắt, thở dài trong lòng, ý nghĩ chống cự rốt cuộc cũng tiêu tán. Nàng đầu hàng.
Vũ Hàn nhìn biểu hiện đầu hàng của Bất Diệp rất là hài lòng, hắn cũng không tiếp tục trêu đùa nàng nữa. Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải đối mặt với hắn. Sắc mặt hắn nghiêm túc, nói :
“ Nói cho ta biết…tại sao nàng nhất quyết muốn rời khỏi đây ?” Nghĩ tới một ngày hắn không để ý mà nàng lại âm thầm ra đi, một cỗ khí tức giận không biết từ đâu lại nhen nhóm trong lòng Vũ Hàn. Chỉ là ,nó rất nhỏ mà thôi
Bất Diệp đối với câu hỏi của Vũ Hàn, nàng hơi bất ngờ, nhưng sau đó lại thở dài , thành thật trả lời : “…Ta không thuộc về nơi này..Cuộc sống mà ta muốn phải là một nơi không bị nghi lễ gò bó, một nơi mà ta có thể thỏa sức mà bay nhảy..Nếu ta ở đây, sớm muộn ta cũng sẽ không chịu nổi”
Vũ Hàn im lặng không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe nàng nói tiếp.
“…Ta không phải là nhi nữ của Phong tướng quân..Vậy nên ta rời đi, cũng sẽ chẳng có ai để ý…”
“Có ta để ý” Vũ Hàn trực tiếp đánh gãy lời nàng. Ánh mắt hắn hiện lên những tia sáng căm giận. Căm giận nàng đã không nghĩ đến hắn, đã trực tiếp gạt hắn sang một bên