Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 113
“..Nàng chưa bao giờ đem một góc nhỏ trong trái tim nàng dành cho ta phải không ? Tại sao nàng chưa từng nghĩ khi nàng rời đi ta sẽ thống khổ như thế nào ?….” Vũ Hàn run giọng nói, cánh tay ôm lấy thắt lưng của Bất Diệp cũng vì thế mà run theo. Hắn cúi xuống tựa cằm vào bờ vai nàng, thân hình nam than to lớn như vậy mà phút chốc yếu đuối lạ thường.
Bất Diệp trong lòng đã sớm nhói đau , nước mắt từ khóe mi giờ phút này liền trào ra, tạo thành hai hàng nước mắt trong suốt như pha lê. Đôi tay nàng bất giác đưa lên ôm lấy tấm lưng cô độc của hắn.
“…Ta yêu huynh..Ta thừa nhận, ta yêu huynh..Ta sớm đã biết tình cảm đối với huynh là tình yêu, nhưng ta đã trốn chạy..Ta không muốn đối mặt với nó..Bởi vì ta rất sợ, rất sợ một ngày nào đó , huynh sẽ đột ngột rời bỏ ta, sẽ không cần ta nữa…Huynh là Vương gia của triều đại này, còn ta chẳng là gì cả..Nếu một ngày huynh yêu nữ nhân khác, vậy ta phải làm thế nào đây ? Chi bằng lúc này ta rời bỏ huynh trước…..” Tiếng khóc của nữ nhân khiến lòng người không khỏi rung động.
Thân hình Vũ Hàn lúc đầu thoáng bất động, sau đó run lên một hồi, cuối cùng lại ghì chặt lấy thân hình Bất Diệp.
“…Ta cả đời này cũng chỉ yêu mình nàng, tuyệt không động lòng với người khác. Nếu nàng không tin , ta nguyện đem cả cuộc đời này để chứng minh cho nàng thấy. Diệp nhi, tin tưởng ta, ta yêu nàng, đừng rời bỏ ta được không….” Âm thanh của hắn hiện đã yếu đuối vô cùng, gần như là cầu khẩn nàng đừng rời đi. Âm thanh này giống như một sợi xích quấn chặt lấy định mệnh của nàng.
Nước mắt như chảy mãi không dứt. Bất Diệp ôm chặt lấy tấm lưng Vũ Hàn, một lời cũng không nói. Điều này làm cho Vũ Hàn rất căng thẳng.
“ Diệp nhi, đồng ý với ta đi, đừng rời bỏ ta…”Vũ Hàn dùng giọng nói ôn nhu nhất mình có được thì thầm với Bất Diệp. Chỉ sợ nếu quá to tiếng, nàng sẽ lập tức biến mất vào hư không.
Bất Diệp không kìm nổi được tình cảm trong lòng, nước mắt trong lòng. Đáng chết ! Năm năm trước nàng đã thề sẽ không vì bất cứ ai mà rơi lệ nữa, tại sao lần này lại vì một nam nhân ? Nhưng nàng sao thế này, tại sao lại không thể khống chế bản thân ngừng khóc, không thể khống chế bản thân đừng yêu người này ?
Bất Diệp không biết rằng, kể từ khi nàng nắm lấy bàn tay Vũ Hàn khi đang mê man, trái tim nàng đã bắt đầu có hình bóng người này. Chỉ là , cái bóng của người đàn ông đã phụ bạc mẹ nàng quá lớn, chính nó đã át đi những cái nhìn đẹp đẽ của một cô gái đối với tình yêu, khiến cho nàng không ngừng chạy trốn.
Nhưng giờ đây, cái bóng đó đã bị Vũ Hàn đập tan không còn một mảnh.
Bất Diệp chậm rãi tựa đầu vào vai, khẽ nói, thanh âm nhẹ như cánh ve :
“ Được..ta đồng ý…Bất luận mọi việc về sau có thế nào, ta sẽ không bao giờ rời bỏ chàng….”
Nghe thấy lời nói này, Vũ Hàn như vừa nhấc được hòn đá vẫn đè nặng trên ngực hắn bấy lâu nay. Hắn mỉm cười thật sáng lạn, ôm chặt nàng vào lòng, xúc động không nói nên lời.
Bất Diệp không nói câu gì , nàng chậm rãi nhắm mắt lại, đem những chuyện không vui trong quá khứ xóa sạch đi, nhất quyết từ bây giờ sẽ không để chúng ảnh hưởng đến hạnh phúc của nàng….
Nhưng, hai người không hề biết rằng, chờ đợi phía trước họ, là một con đường tràn ngập chông gai và khó khăn…..