Bạn đang đọc Nữ Kiếm Khách vs Tứ Vương Gia: Chương 111
Nhu nhi mỉm cười ngoan ngoãn, khuôn mặt như chú mèo nhỏ được tắm nắng sảng khoái, thích thú vô cùng. Cô bé xoay người đối mặt với Bất Diệp, tiếng nói định cất lên thì một thân ảnh đập vào mắt khiến cô bé co rúm lại, vội vàng quỳ xuống đất, hành lễ với người kia, giọng nói không hề giấu nổi sự sợ hãi :
“ Tham…tham kiến Tứ vương gia…”
Bất Diệp nhất thời thân thể cứng đờ như khúc gỗ, toàn thân như chạm phải dòng điện thiêu đốt sinh mệnh, sắc mặt đại biến, ý cười trên môi nhanh chóng biến mất. ánh mắt lại trở về vẻ ảm đảm như lúc nãy. Chỉ có điều, lần này nó còn mang theo một tia bi thương cắn rứt. Bờ vai nàng khẽ run rẩy, hai cánh môi lập tức mím chặt vào nhau, hàng lông mi rung lên nhè nhẹ.
Một cảm giác lành lạnh đằng sau lưng khiến Bất Diệp căng thẳng. Có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào dáng lưng nàng…
Là hắn…Nàng than nhẹ.
Nhu nhi quỳ dưới đất run lên từng hồi, không phải vì cô bé nhát gan, mà bởi vì sắc mặt người phía vô cùng đáng sợ. Trong ánh mắt người đó lóe lên những tia sáng kì dị, khiến người ta cảm thấy bị nhìn thấu tim gan. Khuôn mặt đó không có nét giận dữ mà ngược lại rất ôn nhu, điềm đạm. Nhưng khí chất tỏa ra từ người này cho biết hắn đang vô cùng giận dữ. Giận dữ đến cực điểm. Hai tay hắn chắp đằng sau lưng, người phía trước không thể nhìn thấy nhưng lại có thể nghe thấy âm thanh răng rắc rất kinh hãi. Tất cả đều nói lên rằng, hắn có thể giết người ngay vào lúc này.
Nhu nhi quỳ đằng trước không còn đủ tỉnh táo để thắc mắc tại sao Bất Diệp không quỳ xuống mà lại đứng im như vậy. Cô bé đã bị khí thế của người kia bao trùm, cả thân thể run lẩy bẩy, hô hấp có phần khó khăn, sắc mặt tái nhợt, không nói nổi câu nào. Vốn nghe nói Tứ vương gia là người lạnh lùng vô tình, ai đứng gần hắn trong vòng ba bước tất sẽ hiểu được cảm giác đứng gần khối băng là thế nào, hôm nay Nhu nhi đã được chứng kiến tận mắt. Chỉ có điều, cô bé không hiểu tại sao người kia lại giận dữ như vậy ? Tiểu thư và cô bé chưa hề đắc tội với hắn bao giờ.
Bất Diệp đứng bên cạnh tất nhiên biết điều đó. Ngay cả nàng cũng không có dũng khi đối mặt với hắn, chỉ có thể quay lưng lại mà chống đỡ cảm giác lạnh lẽo muôn phần kia. Bất Diệp than nhẹ, nàng không ngờ được, hắn lại xuất hiện ở đây lúc này. Hắn đã tức giận như vậy, chắc cũng đã nghe hết những gì nàng vừa nói. Nghĩ đến đây, Bất Diệp chợt cảm thấy đau nhói trong tim, như thể nàng đã phản bội tấm lòng của hắn vậy.
Không muốn Nhu nhi bị liên lụy, Bất Diệp hít một hơi thật sâu, lúc sau, nàng lấy lại được bình tĩnh, nhẹ giọng nói với Nhu nhi :
“…Em lui xuống trước đi…”. Sau câu nói này lại là một tiếng than nhẹ.
Nhu nhi quay sang bối rối nhìn tiểu thư, không dám đứng lên khi người kia chưa cho phép. Nhưng chỉ sau một giây, cô bé liền cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo kia quét qua mình, thân thể dường như bị từng cơn gió lạnh làm cho run rẩy. Nhu nhi biết rằng người kia không hề muốn cô bé ở đây, hắn muốn cô lập tức biến khỏi đây
“…Nô..nô tì cáo lui..” Nhu nhi chật vật đứng lên, run giọng rồi nhanh chóng rút ra ngoài.
Để lại trong Mai viên Bất Diệp và người kia.
Lúc này, Bất Diệp vẫn không dám quay đầu lại. Người kia cũng chẳn nói câu gì.
Hai người đứng yên lặng trong một lúc lâu. Bầu không khí cứ như vậy mà dần sinh ra một loại cảm giác gọi là áp lực, có chút khó thở.
Nàng không biết người kia hiện giờ đang nghĩ cái gì , vì vậy, nàng cũng không đoán được tình cảm của hắn lúc này ra sao. Chỉ khi nàng bạo gan tiến lên phía trước một bước, cách xa hắn thêm một bước, chẳng thèm quay đầu liếc mắt nhìn hắn đến một cái, từ đằng sau mới truyền đến giọng nói trầm khàn lạnh lẽo vô cùng :
“Nàng dám…”
Hai chữ thôi. Nhưng đủ để Bất Diệp phải dừng bước . Câu nói này giống như lời cảnh báo cho hành động vừa rồi của nàng. Chỉ cần nàng tiến thêm một bước, chắc chắn sẽ phải đối mặt với sự trừng phạt của hắn.
Ánh mắt Bất Diệp hiện lên một tia kì dị, nàng cắn chặt môi. Hai cánh môi mềm mại chịu sự giày vò này của nàng sớm đã hiện lên tơ máu đỏ hồng, có vị tanh ngọt dịu…Hai bàn tay nàng co lại thành hình nắm đấm, các khớp xương hiện rõ. Bờ vai khẽ rung rung.
Người kia dĩ nhiên nhìn được hành động vừa rồi của nàng. Nhưng hắn lại không nhìn được nét mặt của nàng ra sao. Vì thế, ánh mắt hắn lại lóe lên một tia không cam lòng, tiếp tục nói :
“…Quay lại đây nhìn ta…”
Lần đầu tiên thân hình Bất Diệp phải run lên.
Giọng nói của hắn ẩn chứa một tia bi phẫn và đau khổ, hơn nữa còn có một chút cầu khẩn và yếu đuối, khiến cho trái tim dù sắt đá đến mấy cũng không thể không lay chuyển. Nàng nhắm chặt mắt, lực đạo cắn vào môi lại càng mạnh hơn, chúng lập tức bật máu.
“…Không đáng đâu…” Bất Diệp khẽ nói.
Đúng vậy. Nàng không đáng để hắn phải đem lòng yêu thương nàng, càng không đáng để ở lại bên hắn. Bởi vì, hắn là Tứ vương gia oai phong lẫm liệt của triều đại này, còn nàng, chỉ là một nữ nhân cái gì cũng không có. Nàng không hề xứng.
Người phía sau không ai khác ngoài hắn, Lưu Vũ Hàn.
Nghe thấy lời nói của Bất Diệp, khóe mắt Vũ Hàn lập tức nheo lại, ý tứ trong lời nói của nàng hắn tất nhiên hiểu. Hắn đã bắt đầu mất đi sự kiên nhẫn . Hắn gầm lên, chất giọng trầm khàn giờ đã phát huy được tính mạnh mẽ của nó .: