Đọc truyện Nữ Ân Sư – Chương 48: Cửa ải bằng thơ
Tấu chương chất đống trong ngự thư phòng.
Mấy ngày nay Tư Mã Huyền vừa bình phục vào triều, các đại thần đã không kiềm chế nổi, tới tấp dâng sớ đề cập chuyện lập trữ.
Bản sớ của Dữu Thế Đạo đchính trị trên cùng, hắn đề nghị lập Tư Mã Mân, con của Lịch Dương Vương làm thái tử.
Trong điện xông hương lượn lờ, Tư Mã Huyền vừa ốm một trận, trên mặt còn chưa hết hẳn vẻ bệnh tật, đưa tay đẩy chồng tấu chương trên bàn ra, nhìn Bạch Ngưỡng Đường đứng trước mặt.
“Nghe quý phi nói Bạch Đàn bây giờ đang ở Ngô Quận, thái phó có biết tình trạng của cô ấy thế nào không?”
“Bẩm bệ hạ, thần không được rõ lắm”. Bạch Ngưỡng Đường đâu biết Bạch Đàn bây giờ thế nào, nàng hoàn toàn không hề viết thư cho ông ta, thậm chí ông ta cũng không biết thật ra nàng có tới Ngô Quận hay không.
Đương nhiên ông ta cũng không quan tâm.
Nhưng bệ hạ quan tâm đến Bạch Đàn như thế lại khiến Bạch Ngưỡng Đường rất kì quái, không nhịn được hỏi một câu: “Không biết vì sao bệ hạ lại hỏi chuyện của tiểu nữ?”
Vẻ ngượng ngùng lộ ra trên mặt Tư Mã Huyền: “Trẫm cho rằng Thiên Linh hẳn đang ở cùng một chỗ với Bạch Đàn, biết Bạch Đàn sống thế nào cũng sẽ biết tình hình của Thiên Linh thời gian gần đây”.
Bạch Ngưỡng Đường nhíu mày, Tư Mã Huyền nói như vậy không khỏi làm ông ta khó xử. Hai người đó cô nam quả nữ nếu sống cùng nhau, vậy danh tiết của Bạch Đàn chẳng phải sẽ mất hết hay sao?
Hiển nhiên cũng đã nghĩ đến điều này, Tư Mã Huyền day mi tâm: “Nếu biết cô ấy đi đến Ngô Quận, Trẫm đã đón cô ấy vào cung làm bạn với quý phi, cô ấy cũng đỡ phải chịu khổ bên ngoài”.
Bạch Ngưỡng Đường chấn động tinh thần, ngẩng đầu nhìn Tư Mã Huyền. Trên gương mặt đế vương vẫn chỉ có vẻ ân cần nhã nhặn, ông ta nhíu mày.
Nhà họ Bạch có một Bạch Hoán Mai trong hoàng cung là được rồi, Bạch Đàn còn có thể dùng để liên kết với thế lực khác. Ông ta đương nhiên không muốn đưa hết phụ nữ nhà họ Bạch cho một mình hoàng đế.
Nội thị ngoài điện đột nhiên cao giọng thông truyền một tiếng, Vương thừa tướng đến cầu kiến.
Bạch Ngưỡng Đường lặng lẽ dịch sang bên cạnh, ung dung đứng nhìn.
Tư Mã Huyền vừa cho gọi, Vương Phô đã chạy vào như một cơn gió: “Bệ hạ, lão thần cho rằng bệ hạ xuân thu đang thịnh, không nên lập trữ mà nên bổ sung thêm cho hậu cung”.
Tư Mã Huyền hơi ngán ngẩm: “Thời gian gần đây thừa tướng liên tục vào cung đều chỉ vì việc này, Trẫm đã biết dụng ý của khanh rồi, chỉ có điều bây giờ phiên vương trọng thần đều đang chờ, lúc này thu hồi mệnh lệnh đã ban ra chỉ sợ không ổn. Huống hồ Nghĩa Thành hầu đã tiến cử con trai Lịch Dương Vương, Trẫm đang suy nghĩ”.
Vương Phô vừa nghe đã sốt ruột: “Bệ hạ suy tính cẩn thận, vì chuyện lập trữ mà Tương Đông vương và Giang Hạ vương đã bị hại, Lăng Đô Vương bị phế, quân Tần còn suýt nữa đánh vào quốc thổ, hoàng thất liên tiếp mất ba người, không bằng bệ hạ từ bỏ việc lập trữ đi”.
Lời này quả thật đã nói đúng trọng điểm. Tư Mã Huyền buông mắt không lên tiếng.
Bạch Ngưỡng Đường suy nghĩ về lời dặn của Tư Mã Tấn một lần nữa, sau đó mới thunhr thỉnh bước ra khỏi hàng: “Bệ hạ, thần cũng cho rằng bệ hạ nên nạp phi tăng cường hậu cung. Nghĩa Thành hầu đột nhiên tiến cử con trai của Lịch Dương Vương, chỉ sợ là có ý đồ không tốt”.
Tư Mã Huyền lập tức nhìn về phía ông ta. Bạch Ngưỡng Đường nói như vậy không khác gì cắt đứt cơ hội vào làm chủ trung cung của họ Bạch, đương nhiên khiến mọi người kinh ngạc.
Vương Phô lại mừng thầm, Bạch Ngưỡng Đường, ngươi sợ rồi hả? Tư Mã Tấn vừa ngã ngựa, ngươi đã ngả về phía bản thừa tướng ngay à? Hừ!
***
Dữu Thế Đạo đang yến ẩm trong hành để, Tư Mã Diệp mang tin tức này đến, hắn lập tức hùng hổ đập tan chiếc chén lưu li trong tay.
Vương thừa tướng vốn khoanh tay đứng nhìn hắn đối phó Tư Mã Tấn, bây giờ hắn vừa mới chuẩn bị nâng đỡ Tư Mã Mân lên làm thái tử, Vương Phô lại vội vã nhảy ra ngăn cản.
Tư Mã Diệp nhảy mấy bước tránh được những mảnh vỡ, tặc tặc hai tiếng, nói: “Tạ thái úy vốn hi vọng đưa con gái vào cung, vì thế đương nhiên cũng ủng hộ Vương thừa tướng. Cộng thêm một Bạch thái phó, có thể bệ hạ sẽ thật sự thay đổi ý định”.
Dữu Thế Đạo hừ một tiếng: “Bản hầu đã mạo hiểm đi đến nước này, nếu cứ để mặc Tư Mã Huyền như vậy, không biết chừng tên sát thần đó còn có ngày xoay người. Lập con trai của ngươi làm thái tử mới là chuyện quan trọng nhất”.
Tư Mã Diệp thở dài: “Nhưng có hai đại tộc Vương Tạ ngăn cản, ngài định phò lập khuyển tử như thế nào?
Dữu Thế Đạo xoa xoa vạt áo, hai mắt như chim ưng lấp lánh không ngừng: “Chuyện đã đến nước này, cho dù là Vương Tạ cản đường, bản hầu cũng sẽ không lui bước”.
Tư Mã Diệp nhìn hắn một cái, giấu tay vào trong tay áo, khí độ hiền hòa, vẻ mặt tươi cười.
***
Tư Mã Tấn còn chưa khỏi. Trước kia nhiều nhất hai ngày sẽ đỡ, lần này kéo dài đến bốn năm ngày.
Bạch Đàn mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần, mấy đêm liền không ngủ được, có điều Tư Mã Tấn còn thảm hại hơn nàng, ăn không được, ngủ cũng không xong.
Trời còn chưa tối, một vành trăng sáng nhàn nhạt đã lơ lửng ngoài cửa sổ.
Bạch Đàn đỡ gáy Tư Mã Tấn cho hắn dựa vào gối, sờ sờ má hắn, đã gầy đi rất nhiều.
“Trước kia lúc chưa gặp Hi Thanh, chàng làm sao mà vượt qua được?”
Tư Mã Tấn cầm tay nàng áp vào bên cổ, toàn thân hư thoát vô lực: “Ban đầu phát tác duy trì đủ nửa tháng, ta suýt nữa không chịu nổi…”
Tim Bạch Đàn lập tức nhói đau, lời gì cũng không nói ra được. Nàng cúi xuống nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Ai có thể tưởng tượng được một thân vương ngang ngược xằng bậy, hai tay đẫm máu lại bị một chứng bệnh hành hạ thê thảm, thậm chí suýt nữa mất mạng.
Thảo nào lại hình thành tính tình như vậy, trong lòng hắn nhất định vô cùng căm hận thế gian này.
Cửa phòng đột nhiên bị đập mạnh mấy cái, Bạch Đàn vội ngồi dậy, cảm thấy hơi khó hiểu. Nếu là người hầu thì không thể mạnh tay như thế được.
Nàng đặt Tư Mã Tấn nằm xuống, bước xuống giường đi ra mở cửa, vừa nhìn thấy người bên ngoài đã vui mừng: “Cuối cùng thì ngươi cũng tới”.
Ngoài cửa không ngờ lại là Hi Thanh. Hắn cởi áo choàng, xoay hòm thuốc sau lưng ra phía trước rồi đi vào trong phòng, phong trần mệt mỏi: “Ôi chao, ngươi không biết ta bôn ba trên đường vất vả thế nào đâu. Phải căn ngày đi nhanh cho kịp, vừa vào thành đã tóm Chu quận thủ bắt ông ta dẫn tới đây. Đúng rồi, điện hạ đã phát bệnh chưa?”
Hắn không nói còn đỡ, vừa nói vậy Bạch Đàn đã cuống lên, tóm tay áo hắn lôi vào phía sau bình phong: “Ngươi căn ngày mà đến, thế mà còn đến muộn như vậy? Điện hạ đã vật vã mấy ngày rồi”.
Hi Thanh hậm hực: “Trong mắt ngươi chỉ có điện hạ thôi, tim ta đau quá, a a…” Vừa gào vừa vòng qua bình phong, thấy Tư Mã Tấn co quắp tren giường lập tức không dám chọc cười nữa, vội vàng xắn tay áo mở hòm thuốc.
Bạch Đàn giơ đèn đi tới, Hi Thanh đã bắt đầu châm cứu.
Nhìn thấy gương mặt phờ phạc của Tư Mã Tấn lúc này cũng có thể đoán được mấy ngày nay hắn khổ sở như thế nào.
“Tạm thời để điện hạ nghỉ ngơi một lát đã. Chỉ sợ thời gian vừa rồi không có lúc nào được ngủ yên”. Hi Thanh nói xong quay lại nhìn thấy hai quầng mắt thâm đen của Bạch Đàn, ơ một tiếng: “Xem ra ngươi cũng không ngủ được”.
Bạch Đàn thở dài: “Ngươi đến chính là để giải cứu bọn ta khỏi nước lửa”.
Hi Thanh hừ một tiếng, đâm mũi kim cuối cùng vào huyệt thái dương của Tư Mã Tấn: “Biết ta tốt thế nào là được rồi”.
Tư Mã Tấn mở mắt ra nói: “Ngươi đến muộn bao nhiêu ngày, nói thế mà không biết xấu hổ à?”
Vẻ mặt Hi Thanh xót xa: “Đừng nói nữa điện hạ, ta chỉ là một đại phu chứ không phải ngài, cưỡi ngựa chạy như điên không cần nghỉ ngơi. Nói không giấu ngài, mông ta đến bây giờ vẫn còn sưng đây này”.
Bạch Đàn trừng mắt nhìn hắn đầy chán ghét.
Sau khi châm cứu, cuối cùng Tư Mã Tấn cũng buồn ngủ. Hi Thanh bôn ba trên đường vừa mệt vừa đói, vừa thu dọn hòm thuốc xong liền kéo Bạch Đàn đi ra cửa, hỏi nàng phòng bếp ở đâu.
Bạch Đàn dẫn hắn đi vào bếp, đang đi bị hắn nhìn chằm chằm vặn hỏi: “Ngươi và điện hạ cùng đi tới đây à? Bây giờ các ngươi rốt cuộc thế nào rồi? Nhìn hai ngươi không giống như là thầy trò nữa, có phải…”
Bạch Đàn ngắt lời hắn: “Tình hình ở kinh đô thế nào?”
Hi Thanh tặc lưỡi một tiếng, thầm thì một câu “Giả vờ đứng đắn” rồi đi vào trong bếp.
Đêm đã khuya, cũng không có người hầu ở đây, Hi Thanh tự mình châm nến, lấy dược liệu đã chuẩn bị sẵn từ trong hòm thuốc ra cho vào ấm sành, đổ nước vào đặt lên bếp sắc.
Bạch Đàn tìm một ít đồ ăn, đều đã nguội. Nàng xắn tay áo cho củi vào bếp, phải hâm nóng cho hắn một chút.
Hai người ai cũng không nói gì, đến tận lúc lửa đã cháy đều, Hi Thanh mới quay lại vấn đề của Bạch Đàn lúc trước: “Ở kinh đô vẫn như cũ thôi. Chỉ có điều Vương Tạ ủng hộ bệ hạ nạp phi, Dữu Thế Đạo lại muốn đưa con nhỏ của Lịch Dương Vương lên làm thái tử, hai bên đã bắt đầu đấu đá rồi”.
Bạch Đàn không biết đây là sắp xếp của Tư Mã Tấn, còn rất mừng rỡ: “Hai bên đấu nhau, cơ hội tốt đây”.
Hi Thanh cầm một chiếc quạt cói đã rách, đứng quạt bếp sắc thuốc: “Đúng vậy, chỉ đợi điện hạ vượt qua cơn bệnh này là có thể động thủ phản kích rồi”.
Bạch Đàn nhíu mày, cũng không biết là lo lắng Tư Mã Tấn đối phó Dữu Thế Đạo hay là lo lắng cho bệnh tình của hắn: “Điện hạ phải mấy ngày nữa mới khỏi?”
“Có ta ở đây, đảm bảo ngày mai điện hạ có thể xuống giường”.
Bạch Đàn nghe vậy mới yên tâm, giọng nói cũng thoải mái hơn: “Ngươi đã nhiều năm không đến Ngô Quận, có cảm thấy Ngô Quận bây giờ rất khác trước kia không?”
Hi Thanh đã mệt, vừa rồi còn có chút tinh thần, bây giờ giọng nói cũng ủ rũ: “Không. Chỉ có ngươi mới thích nơi này, năm đó ta đã hạ quyết tâm không đến cái nơi rách nát này nữa. Ngươi không biết chứ, vừa rồi lúc vào thành ta vẫn sợ đột nhiên có phản quân xông tới chém chết ta đấy”.
Bạch Đàn lườm hắn khinh thường. Đúng là nhát gan, đã bao nhiêu năm qua rồi mà vẫn còn sợ thế.
Hi Thanh bắt đầu buồn ngủ, đang sắc thuốc lại ngủ gà ngủ gật.
Bạch Đàn mang cơm nước đã hâm nóng đến cho hắn, hắn cũng chỉ ăn tạm một chút, nói ậm ờ: “Mau chuẩn bị cho ta một gian phòng, bây giờ ta nằm xuống là có thể ngủ ngay”.
Bạch Đàn nhận chiếc quạt từ tay hắn, bắt đầu trông bếp: “Ngươi thích ngủ ở đâu thì ngủ, ở đây cứ giao cho ta là được”.
Hi Thanh cũng không khách sáo, mắt nhắm mắt mở đi ra cửa, không cẩn thận va mông vào khung cửa. Hắn lập tức ôm mông gào một câu: “Đau quá, ta thật sự không nên tới cái nơi rách nát này”.
Vì thế Bạch Đàn mới biết hắn không nói láo, xem ra hắn đi đường thật sự rất khổ cực.
Thuốc đã sắc xong, Bạch Đàn bưng về phòng. Tư Mã Tấn đã ngủ say, nàng dùng thìa bón thuốc cho hắn. Tư Mã Tấn bừng tỉnh, ngồi dậy uống hết bát thuốc trong tay nàng rồi lại nằm xuống.
Lúc Bạch Đàn dọn dẹp xong xuôi quay về giường thì đã quá nửa đêm. Nàng buồn ngủ lắm rồi, vừa nằm xuống bên cạnh Tư Mã Tấn đã ngủ ngay. Trong lúc mơ mơ màng màng cảm thấy có người ôm mình, xung quanh tràn ngập mùi thuốc quen thuộc, nàng liền yên tâm ôm hắn ngủ tiếp.
Bao nhiêu ngày vất vả, cuối cùng cũng ngủ được một giấc đàng hoàng.
Hôm sau Hi Thanh đi tới bên giường, thấy hai người ôm nhau ngủ liền há mồm gào lên: “Đàn Đàn của ta…”
Tư Mã Tấn mở mắt ra lừ hắn một cái, hắn lập tức im miệng, ai oán đi ra ngoài.
Bạch Đàn còn chưa tỉnh, mấy ngày nay thật sự là mệt chết rồi.
Tinh thần của Tư Mã Tấn tốt hơn rất nhiều, đã không có dấu hiệu tái phát. Hắn ngồi dậy khoác áo xuống giường, nhẹ chân nhẹ tay không đánh thức Bạch Đàn.
Sương đọng một lớp trên lá cây, Hi Thanh ăn mặc phong phanh, đứng ngoài cửa xoa xoa tay, nhìn thấy Tư Mã Tấn đi ra, không thể để hắn vừa ốm dậy phải phơi gió lạnh nên mời hắn vào trong sảnh nói chuyện.
Hắn mang theo rất nhiều tin tức, sớm đã kiềm chế không nổi, vừa đi vừa nói: “Vương Hoán Chi bắn tin cho biết, Vương Tạ và Bạch thái phó đã tạo thành liên minh đối kháng Dữu Thế Đạo, Dữu Thế Đạo đã kiềm chế không nổi”.
Tư Mã Tấn nói: “Vương Tạ căn cơ vững chắc, Dữu Thế Đạo không kiềm chế nổi nhưng bọn họ cũng không chịu yếu thế. Hai nhà Vương Tạ đã trở thành trợ lực của ta, lúc này công bố tội ác của Dữu Thế Đạo, Vương Tạ nhất định sẽ ủng hộ Tư Mã Huyền tra rõ”.
Hi Thanh cau mày: “Công bố như thế nào?”
Hai người vừa nói chuyện vừa một trước một sau vào tiền sảnh, lại thấy quận thủ Chu Hoài Lương đang đứng trong sảnh, dường như đã đợi rất lâu.
Tư Mã Tấn đi thẳng lên trên ngồi xuống. Hắn gầy đi rất nhiều, cằm cũng nhọn hơn, chiếc áo gấm màu xanh sẫm khoác trên người càng tỏ ra rộng rãi, nhưng ngồi bên trên lại toát ra phong thái phóng khoáng ngang ngược, vì vậy Chu Hoài Lương cũng chưa nhìn ra điều gì không đúng.
Tư Mã Tấn hỏi: “Hôm nay ngài đến đây, có phải sĩ tộc Giang Nam đã ra tay hành động rồi không?”
Chu Hoài Lương gật đầu: “Sĩ tộc Giang Nam đã liên danh gửi tấu chương vào kinh kiện Dữu Thế Đạo mưu hại thân vương, cấu kết Tần quốc hãm hại Lăng Đô Vương, cũng là chủ tướng dẫn đầu phản quân năm đó. Kế tiếp thế nào phải xem các hạ”.
Tư Mã Tấn gật đầu, Chu Hoài Lương cúi chào cáo từ rồi lùi ra ngoài.
Hi Thanh đã hiểu Tư Mã Tấn công bố tội trạng của Dữu Thế Đạo như thế nào: “Không ngờ điện hạ đã dùng tới cả sĩ tộc Giang Nam”.
Tư Mã Tấn tự rót cho mình một chén trà, lại là trà nguội. Hắn nhấp một ngụm, ánh mắt cũng lạnh hơn vài phần: “Dữu Thế Đạo tiêu dao bao nhiêu năm mới bị lôi ra, làm sao có thể không bày trận thế hoành tráng để đưa tiễn được?”
Hi Thanh cười tít mắt: “Rất tốt, ta rất thích xem náo nhiệt”.
Tư Mã Tấn nắm chặt chén trà, nhìn bầu trời mây trắng gió nhẹ ngoài cửa. Nơi này từng chứng kiến cảnh rối ren năm đó, bây giờ lại hết sức an bình. Đã có thể che chở hắn thoát được cuộc phản loạn năm đó, bây giờ Ngô Quận cũng giúp hắn Đông Sơn tái khởi.
“Ta nhắc lại một điều, sau khi xong chuyện, nhớ để lại Dữu Thế Đạo cho ta”.
Hi Thanh vuốt cằm: “Dù thế nào hắn cũng trốn không thoát bàn tay của ngài”.
Ngoài sảnh đột nhiên có tiếng Bạch Đàn nói chuyện với Chu Hoài Lương, hai người mới biết nàng đã dậy.
Tư Mã Tấn lập tức đặt chén trà xuống đi ra ngoài, Bạch Đàn vừa tiễn Chu Hoài Lương về, đi tới bên cửa quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Khỏi rồi à?”
Tư Mã Tấn gật đầu: “Đại để là thế”.
Bạch Đàn cười xảo quyệt: “Vậy thì tốt”.
Nói xong quay lại sai tì nữ mang cơm nước tới cho Tư Mã Tấn và Hi Thanh, chính mình thì đi về phòng.
Tư Mã Tấn không phát hiện điều gì khác thường, quay vào sảnh dùng cơm, lại cho Hi Thanh bắt mạch. Đến lúc khẳng định đã không còn vấn đề gì lớn, hắn quay về phòng tìm Bạch Đàn mới biết vì sao nàng lại cười như vậy.
Hắn lại không vào phòng được nữa.
Đúng lúc Hi Thanh từ tiền sảnh đi tới, nhìn thấy tình hình này liền kêu một tiếng kinh ngạc: “Điện hạ cũng bị sập cửa vào mặt cơ à?”
Tư Mã Tấn lạnh lùng trợn mắt nhìn hắn rồi quay người bước đi.
Hi Thanh hết sức vui sướng, xoa mông đuổi theo chế nhạo hắn: “Sao ngài không nói từ sớm, biết trước ta đã chậm rãi chữa trị, ai biết vừa khỏi đã bị đuổi ra khỏi phòng rồi”.
Bạch Đàn đuổi Tư Mã Tấn ra khỏi phòng không chỉ là vì chưa hết giận, bây giờ Hi Thanh đã Hi Thanh, dù gì cũng phải giữ ý một chút, nếu không sẽ bị hắn cười chết.
Tư Mã Tấn lúc phát bệnh làm nàng đau lòng, nhưng một khi bình phục lại sinh long hoạt hổ, lòng trắc ẩn của nàng cũng được thu lại. Hơn nữa mấy ngày nay chính nàng cũng mệt chết, đuổi hắn đi cũng có thể nghỉ ngơi cho khoẻ.
Tì nữ đưa cơm tới, Bạch Đàn ăn no rồi bắt đầu đọc thư.
Thư là Chu Hoài Lương vừa mang đến cho nàng nhân tiện tới gặp Tư Mã Tấn.
Bạch Đàn ngồi bên cửa sổ mở thư ra đọc, thì ra là Bạch Hoán Mai gửi đến. Bạch Hoán Mai không biết chỗ ở của Bạch Đàn, chỉ biết nàng ở Ngô Quận nên nhờ Chu Hoài Lương chuyển giúp.
Lần trước rời khỏi nhà họ Bạch đến Đông Sơn, Bạch Đàn đã không nói gì với Bạch Hoán Mai, bây giờ rời khỏi Đông Sơn đến Ngô Quận cũng không nói gì nốt, nghĩ lại cũng hơi bạc tình bạc nghĩa, Bạch Đàn liền ngồi vào án cầm bút hồi âm.
Nghĩ đến Bạch Hoán Mai lại không khỏi nhớ tới mảnh đất phong lần trước Tư Mã Huyền khoanh cho nàng, ôi, đúng là xót ruột, mảnh đất đó thật tốt.
Hồi âm xong nàng lại cảm thấy mệt, vừa nằm xuống đã ngủ ngay. Thức dậy phát hiện sắc trời nhờ nhờ, mở cửa sổ ra xem, thì ra là sáng sớm, sáng sớm ngày hôm sau.
Mấy ngày nay đúng là mệt rũ người.
Thư hồi âm của Bạch Đàn được Chu Hoài Lương sai người ra roi thúc ngựa đưa về đô thành, nhưng sau khi vào cung giao cho nội thị lại bị chuyển hướng, không đưa đi chỗ quý phi mà đưa đến ngự thư phòng.
Tấu chương vẫn chất thành đống trước mặt Tư Mã Huyền, bây giờ đã phân hoá thành hai phái, một phái do Vương Tạ cầm đầu, hi vọng hắn bỏ lập trữ, chuyển thành nạp phi. Phái còn lại do Dữu Thế Đạo cầm đầu, hi vọng hắn lập Tư Mã Mân, con út của Lịch Dương Vương làm thái tử.
Tư Mã Huyền đọc kĩ bức thư của Bạch Đàn. Chữ của nàng không mềm mại như của những người phụ nữ khác mà nét chữ sắc bén, lộ rõ sự phóng khoáng và ngang bướng, cũng giống như bản thân nàng từ nhỏ đã không chịu bó buộc.
Đáng tiếc hắn không nhìn thấy tình hình cụ thể của nàng trong bức thư này. Nàng chỉ nói ở Ngô Quận hết thảy đều tốt, lại không chịu nói tỉ mỉ.
Tư Mã Huyền vuốt ve tờ giấy rất lâu rồi mới gấp lại, cho vào phong thư dán lại như cũ rồi sao nội thị mang đến cho Bạch Hoán Mai.
Nội thị cầm lá thư đi, nói với hắn Vương thừa tướng và Tạ thái úy đã đến.
Tấu chương của sĩ tộc Giang Nam đang được đặt trước mặt Tư Mã Huyền, thậm chí còn có một số bằng chứng, đều là kiện Dữu Thế Đạo.
Hắn tạm thời giấu tin tức, đến tận lúc đêm đến mới mời Vương thừa tướng và Tạ thái úy vào cung thương nghị.
Vương Phô là thừa tướng nên trước đó đã xem qua tấu chương, lúc vào điện bước chân cũng nhẹ nhàng. Từ khi được biết tin tức đến giờ ông ta vẫn mừng thầm trong bụng, dù ngoài mặt vẫn nghiêm trang như thường. Ông ta không muốn truy cứu chuyện Dữu Thế Đạo sát hại thân vương, hãm hại Tư Mã Tấn, bởi vì không muốn để Tư Mã Tấn khôi phục tước vị. Nhưng Dữu Thế Đạo còn dính dáng đến cuộc phản loạn năm đó, chuyện này nhất định phải nắm chắc, thế là ông ta lựa chọn vấn đề có lợi cho mình: “Bệ hạ cần tra rõ chuyện Nghĩa Thành hầu phản loạn. Lần trước Đông Hải Vương dính dáng đến vụ phản loạn, bệ hạ cũng đại nghĩa diệt thân, giờ đây há có thể khoan dung chủ mưu nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật?”
Bị Vương Phô kéo góc áo, Tạ thái úy hắng giọng, cũng lên tiếng ủng hộ: “Thừa tướng nói rất đúng, sĩ tộc Giang Nam liên danh dâng sớ không phải việc nhỏ. Năm đó chính Ngô Quận ở Giang Nam đã che chở cho thế gia tránh thoát kiếp nạn, lời họ nói tất nhiên có thể tin được. Huống hồ Nghĩa Thành hầu còn dính dáng đến chuyện cấu kết Tần quốc, việc này không thể không tra”.
Các đại tộc Vương Tạ đã đứng vững trăm năm, biết rõ lúc nào cần liên kết chống kẻ thù chung, bây giờ lợi ích nhất trí liền bắt đầu hợp lực đối phó Dữu Thế Đạo, quên hết những mâu thuẫn lúc trước.
Tư Mã Huyền lấy một con dấu bằng đồng từ đống bằng chứng ra, giơ lên nhìn kĩ dưới ánh đèn, bên trên có vết xước ngang dọc, nghe nói đây là ấn soái năm xưa Dữu Thế Đạo dùng để điều động phản quân.
“Việc này đích xác nên tra rõ, nếu là thật, Trẫm tuyệt đối không nhân nhượng”.
***
Hi Thanh vừa hát khẽ vừa đến báo tin tốt trong kinh đô với Tư Mã Tấn. Lúc này Tư Mã Tấn đang luyện kiếm ngoài sân, chỉ mặc một chiếc áo mỏng màu trắng, dáng người như rồng như hổ, thật sự quá mức bắt mắt, ngay cả đám hạ nhân cũng trốn xa xa thò đầu ra nhìn.
Nằm bẹp trên giường bệnh nhiều ngày, cuối cùng có thể hoạt động gân cốt, cũng không dễ chút nào.
Hi Thanh khoanh tay đứng nhìn dưới trụ hành lang, miệng nói: “Như điện hạ dự liệu, Vương Tạ đã ủng hộ bệ hạ điều tra Dữu Thế Đạo”.
Tư Mã Tấn dừng lại. Tình hình phát triển còn thuận lợi hơn tưởng tượng của hắn.
Hắn cầm lấy khăn lau trường kiếm: “Xem ra ta có thể bày trận thế tiễn đưa hắn rất sớm”.
Hắn vừa nói xong, cửa phòng xa xa mở ra, Bạch Đàn từ trong phòng đi ra ngoài.
Tư Mã Tấn tiện tay cắm thanh kiếm xuống đất rồi đi đến chỗ nàng.
Mặt trời mới mọc, thể xác và tinh thần đều khoan khoái, Bạch Đàn đứng ngoài cửa hít một hơi thật sâu, thấy Tư Mã Tấn từ xa xa đi tới liền vội vàng đi vào phòng đóng cửa lại.
Tư Mã Tấn nhanh chóng đi tới ngoài cửa, gõ cửa: “Trên đời làm gì có người vợ nào như nàng”.
Mặc dù giọng nói của hắn vẫn lạnh nhạt như thường như lúc này ngữ khí rất nhẹ, giống như một chiếc lông vũ lướt qua trong lòng. Cả người tê dại, Bạch Đàn chống cửa nói: “Không được nói bậy, chỉ quỳ một cái mà đã coi như cưới hỏi xong rồi sao? Nghĩ hay quá nhỉ? Đó là ta bị lừa”.
Tư Mã Tấn cười một tiếng: “Vậy nàng bỏ nhà theo ta cũng là ta lừa nàng sao?”
“Im ngay!” Bạch Đàn đột nhiên hối hận vì đã bỏ nhà theo hắn, để bây giờ hắn đắc ý thế này.
Nàng cài chặt then cửa, quay lại suy nghĩ một lát, đột nhiên lấy một chiếc bút lông sõi cỡ to, chấm mực, từ cửa bắt đầu lưu loát viết thơ.
Tổng cộng viết năm sáu bài, từ cửa đến tận đầu giường.
Đặt bút xuống, nàng lại lấy rèm vải mới tinh từ trong tủ ra, tháo rời sáu tấm bình phong ra, phía sau mỗi bài thơ liền dựng một tấm bình phong, phủ rèm vải lên thành một tấm màn chắn, cứ thế kéo dài đến tận đầu giường thành một dãy màn chắn.
Làm xong những việc này, nàng phủi tay đi ra cửa, rút then mở cửa ra.
Tư Mã Tấn còn chưa đi, thấy nàng mở cửa liền cất bước đi vào, lại nhìn thấy dưới đất có chữ và một loạt tấm chắn trước mặt.
“Làm cái gì vậy?”
Bạch Đàn rút chiếc quạt lông trắng từ bên hông ra, ung dung phe phẩy mấy cái: “Tất cả đều là thơ xuôi ngược. Lúc đầu mới gặp ta, chẳng phải chàng đã dùng thơ xuôi ngược để làm khó ta hay sao? Bây giờ cũng không phải ta không cho chàng vào cửa, nhưng chàng phải lần lượt phá giải những bài thơ này mới có thể vượt qua màn chắn vào trong phòng được. Ta là văn tài, sao có thể lấy một người không có đầu óc được?”
Tư Mã Tấn nhíu mày: “Nàng cho rằng ai cũng có tài hoa xuất chúng như nàng hay sao?”
Bạch Đàn tươi cười: “Đa tạ đã khen ngợi, nhưng chàng có khen ta thế nào thì việc này cũng đã xác định như vậy rồi”.
Tư Mã Tấn cau mày nhìn những câu thơ viết dưới đất, dưới chân hơi động, có vẻ vẫn định vào cửa.
Bạch Đàn phe phẩy quạt chặn hắn lại, ghé sát vào gần, nụ cười tươi tắn biến thành cười mờ ám: “A Nô phải nghe lời ta”.
“…”
Toàn thân Tư Mã Tấn cứng đờ, Bạch Đàn thì đắc ý hất tóc đi vào trong phòng.
Hi Thanh đi tới, thần không biết quỷ không hay, hết nhìn chữ trong phòng lại nhìn sắc mặt xanh mét của Tư Mã Tấn, thở dài nói: “Quả nhiên phụ nữ không dễ chọc, huống hồ còn là Bạch Đàn. Rốt cuộc điện hạ ngài đã làm gì đắc tội nàng?”
Tư Mã Tấn lạnh lùng liếc hắn một cái: “Tốt nhất là ngươi không nên biết”.
“…”
Hi Thanh rùng mình một cái.
Nhất định không phải chuyện hay ho gì.