Nữ Ân Sư

Chương 47: Chủ hôn


Đọc truyện Nữ Ân Sư – Chương 47: Chủ hôn

Chương 47: Chủ hôn

Vương Hoán Chi gần đây rất phiền muộn, ngày ngày nằm trong thuyền hoa nhà mình du đãng trên sông Tần Hoài, không khác gì cô hồn dã quỷ.

Tư Mã Tấn bị trục xuất khỏi kinh đo đã gần một tháng, suốt ngày hắn phải đối mặt với phụ thân không thích mình, còn phải vỗ về Chu Chỉ hoảng sợ như hươu con, cuộc sống rất không thoải mái.

Đổ một bầu rượu vào bụng, đã hơi chếnh choáng, sàn thuyền ngoài khoang chợt vang lên một tiếng rầm như có người đột nhiên nhảy lên thuyền. Một người hầu chạy vào nói: “Thiếu gia, Hi công tử đến”.

Không chờ Vương Hoán Chi lên tiếng, Hi Thanh đã xông vào, đưa tay kéo hắn lên: “Nhìn dáng vẻ say khướt của ngươi kìa. Mệnh lệnh của điện hạ đưa đến rồi, nên làm việc thôi”.

Vương Hoán Chi lập tức có tinh thần: “Thật không? Ôi chao, còn không có tin tức gì thì ta chán đến chết mất”.

Nói xong hắn lại đổ vật xuống ngủ tiếp.

Hi Thanh đã lấy lá thư trong tay áo ra, kết quả lại nhìn thấy Vương Hoán Chi như vậy, tức giận đá mạnh hắn một cái.

Vương Hoán Chi lại còn tóm được chân hắn rồi vuốt ve: “Ôi chao, người đẹp, nhẹ một chút, nhẹ một chút…”

Hi Thanh sởn gai ốc thu chân về. Hắn đã tính thời gian cần chạy tới Ngô Quận, không có thời gian dây dưa thêm ở đây nên nhét thẳng lá thư vào trong vạt áo Vương Hoán Chi rồi chạy ra ngoài khoang thuyền.

Trên mặt Thái Hồ ở Ngô Quận cũng là thuyền hoa như mắc cửi.

Bạch Đàn thu ánh mắt từ ngoài cửa sổ lại, cầm một chiếc áo choàng khoác lên người, mở cửa đi ra ngoài. Tư Mã Tấn vừa vặn từ hành lang đi tới, vừa nhìn thấy nàng liền đưa ánh mắt dõi theo.

Nàng làm như không nhìn thấy, đi thẳng ra ngoài cổng.

Đêm đó bị hắn làm cho trở tay không kịp, bây giờ hắn ăn uống no nê hả lòng hả dạ rồi, còn nàng thì phải chịu bao nhiêu khổ sở.

Nàng thật sự tức giận, mấy ngày nay vẫn không chịu mở cửa phòng cho hắn vào, đến nỗi bây giờ mỗi lần nhìn thấy nàng, vẻ mặt hắn lại hết sức tội nghiệp.

Hừ, tất cả đều tại hắn, lại làm như nàng thiếu nợ hắn không bằng.

Nghỉ ngơi đến hôm nay mới đỡ đau nhức, vừa rồi thấy phong cảnh trên Thái Hồ không tồi nên nàng muốn đến đó dạo một hồi.

Nhưng ra khỏi cổng viện chẳng bao lâu đã phát hiện Tư Mã Tấn đi ra theo, Bạch Đàn thoáng nhìn phía sau, hắn mặc áo dài đai rộng, không mang vũ khí, sắc mặt cũng không âm u như mọi ngày, thoạt nhìn như một quý công tử bình thường, người nào không biết hắn chắc chắn sẽ không thể ngờ được hắn chính là Lăng Đô Vương đáng sợ trước kia.

Bạch Đàn đi một mình ở phía trước, coi như không biết hắn theo sau. Tư Mã Tấn cũng không rảo bước, cứ thế không nhanh không chậm đi theo sau lưng nàng.

Đi vòng khác xa mới đến bên Thái Hồ, ven hồ có thuyền phu, Bạch Đàn lên thuyền kêu thuyền phu thuyền chèo ra giữa hồ, cố ý bỏ Tư Mã Tấn lại trên bờ. Đến lúc thuyền phu đã chống thuyền, nàng đắc ý quay lại xem, khóe mắt lại giật giật.

Tư Mã Tấn hoàn toàn không nhìn về phía nàng mà dõi ánh mắt ra xa xa. Nàng nhìn theo ánh mắt hắn, một chiếc thuyền hoa trên hồ chậm rãi đi vào, rường cột chạm trổ, rất là hoa lệ.

Thuyền của Bạch Đàn còn chưa đi được bao xa, chiếc thuyền hoa đó đã đến trước mặt. Hai tiểu đồng đứng trên mũi thuyền, ngoan ngoãn chào Bạch Đàn: “Phụng mệnh quận thủ, mời tiểu thư lên thuyền dự tiệc”.

Thì ra là Chu Hoài Lương, Bạch Đàn đương nhiên phải nhận lời.

Hai tiểu đồng lại thoáng nhìn lên bờ: “Quận thủ nói vị công tử kia cũng phải mời lên thuyền hoa”.

Bạch Đàn chán nản, đành phải kêu thuyền phu chồng thuyền quay vào bờ.

Dường như sớm đã ngờ tới sẽ có việc này, thuyền vừa cập bờ, Tư Mã Tấn đã kéo nàng từ trên thuyền xuống, ghé sát vào bên tai nàng nói nhỏ: “Nàng có thể trốn đi đâu được?”

Bạch Đàn khẽ hừ một tiếng, đẩy hắn đứng thẳng lên, lúc này thuyền hoa cũng đã đến nơi, nàng cũng không tiện cãi lại hắn.

Hai tiểu đồng kê ván, Bạch Đàn và Tư Mã Tấn một trước một sau đi lên thuyền hoa. Cửa khoang thuyền rộng mở, có mùi rượu từ trong khoang bay ra.

Bạch Đàn cho rằng chỉ có một mình Chu Hoài Lương trong đó, đi vào mới phát hiện trong khoang thuyền toàn là khách khứa, nàng lại không biết một ai cả.

Những người đó nhìn thấy nàng cũng chỉ đứng dậy chắp tay mang tính lễ phép, nhưng Tư Mã Tấn vừa đi vào, tất cả đều cung kính chỉnh áo hành đại lễ.

Chu Hoài Lương vẻ mặt tươi cười mời hai người ngồi vào chỗ, mỗi người một án, vừa khéo còn hai chiếc án không, lại như biết trước hai người bọn họ nhất định sẽ đến vậy.


Chờ hai người ngồi xuống, Chu Hoài Lương mở miệng khách sáo, đề tài lại hoàn toàn rơi vào trên người Bạch Đàn, hoàn toàn không nhắc tới Tư Mã Tấn nửa chữ: “Hôm nay may mắn được gặp văn tài, các vị nhất định phải tranh thủ tỉnh giáo mới được”.

Một người trung niên gầy ngồi bên cạnh Chu Hoài Lương, sắc mặt tái nhợt, nhìn có vài phần bệnh hoạn, dung mạo lại có vẻ quen quen. Người này lên tiếng đầu tiên, giơ chén rượu lên mời Bạch Đàn: “Tại hạ Dương Tứ, cùng lệnh tôn Bạch Ngưỡng Đường có duyên gặp mặt mấy lần, cùng lệnh đường Hi phu nhân cũng xem như bạn cũ, lại mới gặp tiểu thư lần đầu tiên”.

Bạch Đàn chợt nhớ ra ông ta là ai, đây là người trong tộc của tiên hoàng hậu, xem tuổi tác thì có lẽ là anh em của tiên hoàng hậu, thảo nào lại cảm thấy quen mắt, rõ ràng tướng mạo có vài phần giống Tư Mã Tấn. Nàng cười khách sáo một câu: “Là may mắn của tại hạ mới đúng”.

Vừa nói vừa liếc Tư Mã Tấn, thật sự không nhìn ra ở đây có họ hàng của hắn, không thấy một chút nhiệt tình nào.

Sau Dương Tứ lại có mấy người tự giới thiệu, làm quen với nàng, đều coi như Tư Mã Tấn không tồn tại. Trong đó có rất nhiều người là người họ Dương, cũng có người trong tứ đại sĩ tộc ở Giang Nam là Chu, Trương, Cố, Lục, tuổi tác có lớn có nhỏ, đều có dáng vẻ văn nhân.

Bọn họ khác hẳn người của các sĩ tộc lớn mà Bạch Đàn quen biết trước đây, không có nhiều mùi của quan trường, cũng không mở miệng ngậm miệng đều nhắc tới chuyện trong gia tộc và chuyện trên quan lộ, có lẽ là vì Tư Mã Tấn đang ở đây.

Chu Hoài Lương thích hùng biện, giờ có nhiều người ở một chỗ như vậy, có rượu có nhắm có cảm xúc, đương nhiên phải thể hiện một chút, liền mở đầu: “Quân tử giao tình nhạt như nước, tiểu nhân giao tình ngọt như đường. Quân tử nhạt để thân, tiểu nhân ngọt để tuyệt. Đã vô cớ mà hợp nhau, tất vô cớ mà xa nhau. Hôm nay chúng ta nói chuyện quân tử và tiểu nhân được chứ?”

Hùng biện không nói chuyện quốc sự mà chủ yếu bàn về kinh Dịch và Trang Tử, Chu Hoài Lương mở đầu như vậy cũng không có gì lạ.

Dương Tứ hỏi Bạch Đàn: “Tiểu thư đừng ngại nói trước một chút”.

Bạch Đàn liếc Tư Mã Tấn đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, chậm rãi mở miệng: “Quân tử và tiểu nhân bất quá là một ý niệm thôi, có lúc thậm chí còn phụ thuộc vào công lợi”.

Dương Tứ ngẩn ra: “Giải thích thế nào?”

Bạch Đàn nói: “Nếu có người làm việc ác mà không biết hối cải, có thể gọi là tiểu nhân không?”

Dương Tứ gật đầu: “Tất nhiên”.

“Nếu người này lại tinh thông đạo cứu quốc, mấy lần giải cứu bách tính lê dân trong nước lửa, có thể gọi là quân tử không?”

“Đương nhiên”.

“Đã là tiểu nhân, lại là quân tử, phán định thế nào? Hẳn là khi người đó không cứu quốc làm chuyện ác liền bị nhận định là tiểu nhân, đến lúc cần người đó cứu quốc lại quên mất chuyện ác người đó từng làm, phụng người đó làm quân tử, đúng không?”

Dương Tứ cười ha ha: “Đây là tiểu thư đang nói đỡ cho người nào đó hay sao?”

Bạch Đàn nâng chén rượu lên kính mọi người xung quanh: “Rốt cuộc là quân tử hay là tiểu nhân, trong lòng các vị hẳn đều biết. Trong kinh đô tiểu nhân lộng quyền, trong lòng các vị chắc cũng biết”.

Chu Hoài Lương chỉ cười không nói, hôm nay ông ta muốn giúp đỡ Tư Mã Tấn lôi kéo những người này, Dương họ tự nhiên không cần phải nói, nhưng tứ đại sĩ tộc Chu, Trương, Cố, Lục thì chưa chắc sẽ gia nhập. Những lời này của Bạch Đàn bất kể có hiệu quả hay không thì cũng đã giơ được lá cờ đại nghĩa quốc gia lên rồi. Tư Mã Tấn là hữu dụng đối với Tấn quốc, không có hắn thì lấy ai đối phó Tần quốc?

“Nói đến chuyện này, nước Tần lúc trước kêu gào đòi bệ hạ thả Lăng Đô Vương, bây giờ bệ hạ không chịu mà còn biếm truất Lăng Đô Vương, bọn chúng lại không nói gì mà rút quân về luôn, việc này rất kì dị”. Chu Hoài Lương nhìn mọi người trong khoang: “Chắc hẳn kẻ cấu kết với nước Tần chính là kẻ hãm hại Lăng Đô Vương”.

Vừa mới dứt lời lại thấy tất cả mọi người đều nhìn mình chằm chằm, vẻ mặt đầy thâm ý.

Chu Hoài Lương bàng hoàng tỉnh ngộ, vỗ vỗ trán: “Ta lại quên rồi, hùng biện không nói chuyện quốc sự, lỡ lời lỡ lời, tự phạt ba chén”.

Nói xong quả nhiên uống liền ba chén rượu thật.

Mọi người lại chạm chén mời nhau, tiếp tục nói theo chủ đề của Bạch Đàn lúc trước, không khí khá là hào hứng.

Bạch Đàn không biết uống rượu, vẫn không động đến chén rượu trước mặt, có điều trò chuyện với bọn họ cũng rất thỏa thích nên không rời tiệc sớm làm gì. Nàng cũng đã nhìn ra ý của Chu Hoài Lương rồi, đã có thể đối phó Dữu Thế Đạo, nàng đương nhiên sẽ không keo kiệt lời lẽ, lôi kéo được nhiều người hơn nữa là tốt nhất.

Bầu không khí rất sôi nổi, Bạch Đàn nghe bọn họ nói, thỉnh thoảng cũng tham gia thảo luận vài câu. Dương Tứ mặc dù như người có bệnh, lại rất thích nói chuyện với nàng, thỉnh thoảng quay sang hỏi ý kiến nàng, chỉ thỉnh thoảng liếc Tư Mã Tấn một cái.

Bạch Đàn phát hiện thực ra hắn rất lưu ý đến Tư Mã Tấn, ngược lại Tư Mã Tấn tỏ ra rất bình thản, không coi ai ra gì.

Không biết trải qua bao lâu, Tư Mã Tấn đột nhiên kéo vạt áo Bạch Đàn. Bạch Đàn cho rằng chỉ là một hành động thân mật, hoàn toàn không để ý, trong lòng còn thầm tức giận, cũng không có ý định ngó ngàng tới hắn.

Tư Mã Tấn không hề bỏ cuộc, lại kéo nàng vài lần, cuối cùng nàng nhìn hắn một cái, lại thấy sắc mặt hắn tái nhợt, đột nhiên đứng dậy đi ra bên ngoài khoang thuyền.

Hắn vừa đứng dậy đi, mọi người ở đây đều sững sờ một lát.


Dáng vẻ hắn quá khác thường, hơn nữa sự khác thường này là quá quen thuộc. Bạch Đàn suy nghĩ một lát, bây giờ đã là cuối mùa thu, lúc giao mùa, trong lòng thầm nghĩ không ổn, vội vàng xin Chu Hoài Lương cập bờ, bịa lí do là phải về nhà có việc.

Chu Hoài Lương biết điều không hỏi nhiều, dặn dò đồng tử bên ngoài, chiếc thuyền hoa lập tức chạy vào bờ.

Bạch Đàn cáo lỗi mọi người ở đây, đứng dậy đi ra bên ngoài khoang thuyền. Tư Mã Tấn dựa vào lan can đứng ở mũi thuyền, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy.

Nàng vội đỡ hắn, nhỏ giọng hỏi: “Lại phát tác à?”

Tư Mã Tấn lắc đầu: “Chưa nhưng sắp rồi”.

May mà thuận gió, thuyền hoa nhanh chóng cập vào bờ, Bạch Đàn cũng không thể giữ khoảng cách nữa, đỡ hắn đi xuống thuyền, chưa kịp chào mọi người trên thuyền đã vội vã đi về nhà.

Lúc đi không có giảm giác gì, lúc về càng sốt ruột lại càng cảm thấy con đường này quá dài.

May mà các tôi tớ đều không thường xuyên đi lại trong viện.

Bạch Đàn đỡ Tư Mã Tấn về phòng, thừa dịp còn chưa phát tác rõ ràng, đỡ hắn đến ngồi xuống giường, lại vội vã chạy ra cài cửa lại. Quay vào thấy hắn đã ôm ngực ngã ra giường, trán bắt đầu chảy ra mồ hôi từng giọt.

Phát tác hết sức nhanh chóng, toàn thân Tư Mã Tấn bắt đầu run rẩy, cả người nóng bỏng, ý thức cũng bắt đầu lẫn lộn như những lần trước kia.

Bạch Đàn trèo lên giường ôm hắn vào lòng, đặt hắn nằm gối đầu lên đùi mình, khẽ xoa mặt hắn, nhỏ giọng an ủi: “Cố chịu đựng một chút, sẽ nhanh chóng kết thúc”.

Tư Mã Tấn kéo tay nàng xuống xoa cổ mình, hô hấp nặng nề, không có dấu hiệu chuyển biến tốt.

Bạch Đàn đột nhiên căng thẳng, bây giờ Hi Thanh không có ở đây, chỉ sợ tình trạng này sẽ kéo dài rất lâu, hắn chỉ có thể cố gắng chịu đựng.

“Ngươi nhớ đơn thuốc không?” Nàng ghé vào tai Tư Mã Tấn hỏi. Nếu nhớ đơn thuốc có thể bốc thuốc về sắc, dù gì cũng tốt hơn thế này.

Tư Mã Tấn không nói được gì, chỉ lắc đầu.

Bạch Đàn ngày càng lo lắng, cũng không biết để hắn tự chịu đựng sẽ thế nào. Cũng tại nàng mấy ngày nay bực bội với hắn vì chuyện khó nói đó nên quên mất chuyện này, nếu không viết thư sớm cho Hi Thanh, hắn đã kịp chạy tới rồi.

Không đúng, suy cho cùng vẫn phải trách bản thân hắn.

Nghĩ như vậy, nhìn người trước mắt lại có vài phần phẫn hận, nhưng khi thấy hắn đau đớn ôm chặt eo nàng, nàng lại bắt đầu thương.

Toàn thân nóng rực, Tư Mã Tấn ôm nàng để hạ nhiệt, trong mắt như có một đám sương mù, đây là dấu hiệu ý thức tan rã, trong thời gian ngắn sẽ không thể tỉnh táo lại được.

Bạch Đàn nâng mặt hắn lên, ánh mắt hắn thỉnh thoảng lại lộ ra vẻ cuồng bạo và tàn nhẫn, bàn tay hắn đã tóm chặt góc chăn bên cạnh nàng, phát ra tiếng kẽo kẹt vì bị vặn chặt.

Nàng đành phải ôm hắn, nhỏ giọng vỗ về bên tai hắn, cũng không biết có tác dụng gì hay không, ít nhất cứ gọi hắn tỉnh lại rồi tính tiếp.

Đến tận lúc sắc trời ngoài cửa sổ đã tối, Tư Mã Tấn mới tỉnh táo lại, dựa vào cổ nàng nhẹ nhàng thở dốc.

Trên người hắn đã ướt đẫm mồ hôi, Bạch Đàn cảm thấy như đang ôm một đống lửa, vừa khẽ xoa lưng cho hắn vừa hỏi: “Còn khó chịu không?”

Tư Mã Tấn cắn chặt răng nói mấy chữ: “Sống không bằng chết…”

Bạch Đàn không biết nên nói gì nữa. Nàng không thể cảm nhận được sự đau khổ này, việc có thể làm chỉ là ôm hắn, an ủi hắn vài câu. Nàng cúi đầu xuống chạm vào trán hắn, như thể làm vậy sẽ có thể chia sẻ với hắn một chút.

Môi Tư Mã Tấn chạm vào chóp mũi nàng, hắn nhẹ nhàng dịch xuống, ngậm chặt lấy môi nàng.

Thân thể hắn run rẩy, ý thức hắn hỗn độn, chỉ có vị thuốc trước mặt này mới có thể giải cứu hắn khỏi bể khổ.

***

Sau khi tỉnh rượu, Vương Hoán Chi vội về nhà. Vương Phô đang nói chuyện thân mật với đứa con út, hắn đứng ngoài hiên phơi gió lạnh rất lâu mới được gọi vào trong sảnh.


“Sao? Có việc à?” Lúc hỏi, mắt Vương Phô vẫn nhìn chén trà trước mặt, dường như chỉ nhìn hắn một cái cũng cảm thấy phiền lòng.

Vương Hoán Chi cười ha ha: “Phụ thân, bây giờ vì chuyện lập trữ mà tình hình trở nên rối loạn, con cho rằng phụ thân nên đi khuyên bệ hạ bỏ ý định lập trữ, chuyển sang nạp phi”.

Vương Phô nghe vậy mới ngước mắt nhìn hắn: “Ngươi biết cái gì? Bệ hạ nhất tâm đọ sức với thế gia, sẽ không chấp nhận để hậu cung dính dáng đến thế gia nữa. Chính là bởi vì danh tiếng lớn mà thế lực nhỏ nên nhà họ Bạch mới có một Bạch quý phi, con gái của các sĩ tộc còn lại, thế lực càng lớn càng không thể vào được hậu cung”.

Vương Hoán Chi thở dài: “Thế thì khó rồi. Nghe nói Dữu Thế Đạo muốn nâng đỡ thằng con nhỏ Tư Mã Mân của Lịch Dương Vương lên làm thái tử, nếu như hắn thành công, chẳng phải sau này sẽ ép thiên tử lệnh chư hầu hay sao?”

Vương Phô nghe vậy lập tức căng thẳng: “Có việc này thật?”

Vương Hoán Chi nghiêm trang gật đầu.

Vương Phô ngồi không nổi nữa. Dữu Thế Đạo trước kia chiếm Dự Châu làm vua một cõi cũng đành, bây giờ lại muốn mở rộng thế lực đến tận đô thành, làm sao ông ta có thể chịu được. Ông ta suy nghĩ một lát, đặt mạnh chén trà xuống án rồi thay quần áo vào cung kiến giá.

Vương Hoán Chi đưa mắt nhìn phụ thân ra ngoài, thả lá thư của Tư Mã Tấn vào lò lửa đun nước pha trà.

***

Tư Mã Tấn chỉ nhẹ nhàng kéo một chút, các đường dây của hắn ở đô thành đã bắt đầu vận hành đâu vào đấy.

Tuy nhiên lúc này bản thân hắn lại thật sự không có sức để kéo thứ gì.

Bạch Đàn cũng đã quen với việc mỗi lần hắn phát bệnh lại bị hắn ôm lấy hôn hít cắn xé. Có điều cảm giác bây giờ không giống trước kia, nàng và hắn đã hòa làm một, đã thấy, thậm chí sợ hãi trước sức mạnh của hắn. Bây giờ lại bị hắn chạm vào, nàng cảm thấy cả người không tự nhiên, giày vò như bị nướng trên bếp lửa.

Mặc dù ý thức đã lẫn lộn nhưng Tư Mã Tấn vẫn không quên oán trách, ngậm vành tai nàng thở hổn hển: “Không cho ta vào phòng hả?”

Bạch Đàn vừa xấu hổ vừa tức giận, đẩy mạnh hắn ra, nhưng thấy hắn đau khổ khom người lại đành phải cúi xuống ôm lấy hắn.

“Ngươi muốn chọc cho ta chết vì giận đúng không?” Nàng tức tối quát khẽ bên tai hắn.

Tư Mã Tấn tóm tay nàng đặt lên ngực mình, thở dài một tiếng, xoay người nằm xuống giường, mái tóc đen xõa ra, hai mắt lờ đờ nhìn nàng.

Bạch Đàn nghi hoặc, những lời muốn nói nghẹn lại trong họng rồi bị nuốt vào bụng.

Lúc này không có Hi Thanh ở đây, không có thuốc và châm cứu, lần này thời gian phát tác cũng kéo dài hơn mọi lần, gần như không ngừng lặp đi lặp lại.

Bạch Đàn không có thời gian ăn cơm, Tư Mã Tấn cũng chỉ uống một chút nước, mấy phen giày vò đến tận nửa đêm cũng không được nghỉ ngơi.

Cả đêm gần như không ngủ, sáng sớm hôm sau Bạch Đàn mang đôi mắt gấu mèo ra khỏi cửa phòng, kêu hạ nhân đi cắt mấy tháng thuốc an thần, nói là chính mình cần dùng.

Thấy vẻ mệt mỏi của nàng, hạ nhân không nghi ngờ chút nào, vội đi cắt thuốc, lúc sắc xong mang đến thì mặt trời đã lên cao.

Tư Mã Tấn vừa phát tác xong một cơn, Bạch Đàn bón thuốc cho hắn, dường như hiệu quả cũng không lớn nhưng cuối cùng hắn vẫn mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Hết thảy đều rất an bình, cửa sổ đóng chặt, không có ai biết được trong phòng có người đang bị giày vò.

Đến chiều, Bạch Đàn bưng bát thuốc ra khỏi phòng, nhìn lên trời lại có cảm giác không biết đã qua mấy ngày.

Đến tận lúc này mới cảm thấy đói, nàng chạy thẳng một mạch đến tiền sảnh.

Cơm nước được đưa tới rất nhanh, nàng lập tức ngồi xuống dùng cơm, ăn rất vội, bởi vì ăn xong còn phải quay về chăm sóc Tư Mã Tấn.

Còn chưa ăn xong, một tì nữ đến bẩm báo, nói Dương đại nhân ở quận Nghĩa Hưng đến bái kiến.

Bạch Đàn nghẹn một chút, uống một ngụm trà mới xuôi, hỏi: “Dương đại nhân nào?”

“Dương đại nhân Dương Tứ, quận thủ quận Nghĩa Hưng”.

Bạch Đàn nghe thấy cái tên này mới nhớ ra, hôm trước trên thuyền hoa còn trò chuyện với ông ta rất vui vẻ, hơn nữa cũng là họ hàng của Tư Mã Tấn, không tiện khước từ, liền sai hạ nhân ra mời ông ta vào.

Lúc Dương Tứ vào cửa, Bạch Đàn đã sai người thu dọn cơm nước, trên án bày trà và trái cây, nàng ngồi đoan chính, ngoài vẻ mặt mệt mỏi thì không còn một tì vết nào khác.

Đám hạn nhân đều đã lui xuống. Trên người Dương Tứ mặc một chiếc áo choàng rộng rãi, thoạt nhìn càng có vẻ trắng xanh ốm yếu. Ông ta ngồi vào vị trí, cười nói: “Ta được A Nô mời tới”.

Bạch Đàn sửng sốt: “A Nô là ai?”

Dương Tứ vỗ trán một cái: “Ta quên chưa nói rõ, A Nô là nhũ danh của Tư Mã Tấn, được mẹ nó đặt cho nó khi còn nhỏ”.

Bạch Đàn hiểu ra, nhũ danh này cũng quá mức thông thường, trong số con em sĩ tộc có rất nhiều người được gọi là Nô này Nô kia, có lẽ hôm nào còn có thể giễu cợt hắn một phen, nhưng lúc này hắn còn đang phải chịu tội nên ý nghĩ này chỉ có thể gác lại.


Nàng rất bất ngờ, hai người này nhìn bề ngoài không hề trao đổi gì với nhau, vậy mà bây giờ lại tới nhà thăm.

“Hắn mời Dương đại nhân tới làm gì?”

Vẻ mặt Dương Tứ lộ ra vài phần tinh nghịch: “Cha mẹ nó đều không còn, ta là cậu, chính là bề trên, nó mời ta tới tự nhiên là để làm chứng cho hai người các ngươi”.

Bạch Đàn đang ngẩn ra, Tư Mã Tấn đột nhiên đi vào trong sảnh.

Bạch Đàn kinh hãi, lập tức đứng dậy đỡ hắn. Khuôn mặt hắn tái nhợt, quần áo lại rất chỉnh tề, trên trán lấm tấm mồ hôi, có lẽ là chưa đến cơn nên còn có thể đi đến đây.

Dương Tứ không hề cảm thấy có gì lạ, đứng dậy nói: “Chính ngươi mời ta đến mà bây giờ mới xuất hiện, còn ra thể thống gì nữa?”

Tư Mã Tấn không giải thích, đưa tay mời ông ta ngồi vào chỗ.

Dương Tứ đành phải ngồi xuống.

Tư Mã Tấn kéo Bạch Đàn đến bên cạnh, phất vạt áo quỳ xuống trước mặt Dương Tứ, ra hiệu cho Bạch Đàn cũng quỳ xuống theo.

Bạch Đàn không hiểu ý hắn, cùng hắn trợn mắt nhìn nhau.

Tư Mã Tấn đưa tay vuốt ngực, Bạch Đàn mới nghe lời hắn quỳ xuống.

Dù sao cũng là bậc cha chú, bái một chút cũng không có gì. Nguyên nhân nào cũng được, cứ phải ứng phó cho xong để còn bắt hắn quay về nghỉ ngơi.

Vì nguyên nhân này, Bạch Đàn quỳ bái rất qua quýt.

Dương Tứ cũng không phật ý, đưa tay mời hai người đứng dậy, giọng nói hơi bất đắc dĩ: “Cũng được, thời điểm không bình thường, chỉ có thể giản lược hết thảy. Hôm nay ta làm chủ hôn cho hai đứa, từ nay trở đi các ngươi đã là vợ chồng”.

Nói xong uống một ngụm trà, đứng dậy sửa sang áo choàng liền định cáo từ.

Bạch Đàn vừa định đứng dậy, nghe Dương Tứ nói xong lại khuỵu gối quỳ xuống.

Thì ra Tư Mã Tấn mời ông ta tới là vì việc này.

Nàng quay sang nhìn, Tư Mã Tấn chỉ cười cười, bám vai nàng đứng lên đi tiễn Dương Tứ.

Dương Tứ không nói một lời, đi thẳng ra cửa sau, đến cổng mới dừng lại nói nhỏ với Tư Mã Tấn: “Mặc dù ta thích Bạch Đàn nhưng dù sao Bạch Đàn cũng đã từng là giáo viên của ngươi, việc làm này của ngươi đã phá vỡ kỉ cương thầy trò, sau này muốn lên ngôi tất sẽ bị người ta lên án”.

Trong người không được khỏe, Tư Mã Tấn chỉ gật đầu một cái, nhìn vẻ mặt thì hoàn toàn không để lời này trong lòng.

Dương Tứ thở dài một tiếng, ra cổng đi về.

Bạch Đàn vốn đã không nghĩ đến chuyện lấy chồng, không ngờ lại có một ngày như hôm nay, càng không ngờ lại đơn giản đến mức này.

Chẳng phải lấy chồng nên có tâm tình ngượng ngùng, rất vui sướng hay sao?

Chỉ quỳ một cái là xong việc, làm sao mà có nhiều tâm tình như vậy được?

Nàng mang theo oán niệm đi vào hậu viện, vừa lúc Tư Mã Tấn quay về, bước đi rất gian nan, thỉnh thoảng lại phải dừng lại một lát.

Bạch Đàn đi tới đỡ hắn, nghiến răng nghiến lợi: “Chưa từng thấy ai lấy vợ thế này, không tính”.

Nửa người Tư Mã Tấn dựa vào người nàng, hơi thở dốc: “Đã thực sự là vợ chồng, nàng tính hay không cũng có tác dụng gì?”

“…”

Nếu không nể tình hắn lúc này đang phát bệnh, Bạch Đàn chắc chắn đã đẩy hắn ra rồi.

Tư Mã Tấn hiển nhiên cũng tận lực áp chế, vừa về phòng thả lỏng ra liền bắt đầu không kìm được mồ hôi.

Bạch Đàn còn không kịp châm đèn, cũng không có tâm tư nghĩ đến chuyện hôn lễ sơ sài vừa rồi, vội đỡ hắn nằm lên giường.

Tư Mã Tấn thừa cơ đè nàng ngã xuống lại còn có tâm tư trêu chọc: “Đêm nay mới là động phòng hoa chúc, đáng tiếc ta lại đang phát bệnh”.

Lúc nói cả người hắn đã thoát lực, nằm rũ trên người Bạch Đàn, không ngừng thở dốc.

Bạch Đàn ôm hắn, thấy hắn đau khổ như vậy cũng không thèm chấp nhặt nữa.

Bên ngoài sóng ngầm cuồn cuộn, ở đây lại rất an bình. Lúc phát bệnh hắn vẫn nhớ phải cho nàng một danh phận, tình nghĩa này nàng đã ghi tạc rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.