Nữ Ân Sư

Chương 49: Quân nhân


Đọc truyện Nữ Ân Sư – Chương 49: Quân nhân

Trời vừa sáng, Tư Mã Diệp đã đi vào hành để của Nghĩa Thành hầu.

Dữu Thế Đạo không thường vào đô cho nên cũng không chăm sóc hành để của mình cẩn thận. Bây giờ sắp hết mùa thu, cây cối trong vườn xơ xác, cảnh trí thật sự không đẹp mắt. Tư Mã Diệp chỉ có thể đứng bên một khóm hoa úa vàng, nhàm chán vặt mấy chiếc lá khô chưa rụng hết.

Lúc sắp vặt hết lá khô còn lại, Dữu Thế Đạo bước nhanh từ hành lang đi tới, trên người lại mặc nguyên bộ quân phục.

Vừa thấy hình dạng của Dữu Thế Đạo lúc này, Tư Mã Diệp đã cười: “Sao thế? Nghĩa Thành hầu đang định đi lãnh binh đấy à?”

Dữu Thế Đạo hừ lạnh: “Vương Tạ ép người quá đáng, bản hầu không thể để bọn chúng kiêu ngạo như thế mãi được”.

Tư Mã Diệp sơ ý một chút bẻ gãy cả cành hoa trong tay, đưa mắt nhìn Dữu Thế Đạo đi ra cổng, trong lòng bàn tay lại ướt mồ hôi.

Dữu Thế Đạo bí quá hoá liều hay sao?

Dữu Thế Đạo vừa đi, trước mặt Tư Mã Diệp đã không còn ai khác. Tư Mã Diệp bình thường vẫn thường xuyên qua lại với Dữu Thế Đạo, lúc nói chuyện đều đuổi hết hạ nhân, hôm nay ông ta đến, đám hạ nhân đương nhiên cũng không dám tới gần.

Ông ta nhìn quanh một chút, đi một mình vào hậu viện, vòng vèo một hồi rồi mở cửa vào thư phòng của Dữu Thế Đạo.

Hết thảy đều rất thuận lợi. Lúc đi ra mặt trời bị mây thu che khuất, thời tiết tương đối âm u. Ông ta bắt tay sau lưng đi ra cổng sau, đột nhiên nhìn thấy Dữu Thế Đạo đứng dưới hiên chỉ huy hạ nhân, trên người lại không mặc bộ hồ phục lúc trước mà là một chiếc áo sam rộng màu đỏ thẫm, trong tay cầm quyển sách, tóc tai bù xù, thoạt nhìn như vừa mới ngủ dậy.

Tư Mã Diệp dụi mắt, không phải vậy chứ? Hắn vừa mới ra ngoài cơ mà? Tại sao thoáng cái đã thay hình đổi dạng xuất hiện trước mặt mình rồi?

Không thể có hai Dữu Thế Đạo được.

***

Thời tiết Ngô Quận mấy ngày nay lại rất đẹp, ngày nào cũng trời quang vạn dặm, Bạch Đàn vẫn muốn ra ngoài đi dạo.

Những màn chắn trong phòng vẫn được giữ nguyên, Tư Mã Tấn bao nhiêu ngày không thể vào phòng, mỗi lần đi qua ngoài cửa phòng đều nhìn vào với ánh mắt ai oán.

Bạch Đàn chỉ mỉm cười đáp lại.

Tư Mã Tấn bên ngoài là hung thần ác sát, nhưng trước mặt nàng lại không làm gì được.

Sáng nay thức dậy, bầu trời bên ngoài lại xanh như được gột rửa.

Bạch Đàn hào hứng chuẩn bị một chút rồi ra cửa, định lượn một vòng trong thành, vừa ra đến cổng viện lại thấy Chu Hoài Lương chạy vào với vẻ mặt hoang mang, thậm chí trên trán còn lấm tấm mồ hôi.

Nàng hơi bất ngờ, Chu Hoài Lương vẫn rất có phong độ, ngay cả Chu Chỉ cũng chịu ảnh hưởng của ông ta, giơ tay nhấc chân đều ung dung khí độ.

“Chu quận thủ có việc gì vậy?”

Chu Hoài Lương vội vàng nói: “Tiểu thư thứ lỗi, tại hạ đang vội đi gặp điện hạ”.

Nói xong liền vội vã đi vào hậu viện.

Bạch Đàn đi theo vào hậu viện, nhìn thấy Tư Mã Tấn từ thư phòng đi ra, đứng thẳng ngoài cửa thư phòng, vạt áo hồ phục màu xanh đen khuất sau một hàng hoa cúc nở rộ dưới hiên. Gương mặt hắn rõ ràng đang phơi dưới ánh nắng nhưng lại toát ra một vẻ lạnh lẽo.

Chu Hoài Lương đang nói chuyện với hắn ngoài cửa, sau thời gian uống hết nửa chén trà mới cáo từ ra về.

Bạch Đàn đoán là chuyện trong kinh đô có lẽ là tình hình xấu đi, nếu không Chu Hoài Lương đã không bối rối như vậy.

Vừa lúc Hi Thanh từ hành lang đi tới, phất hai tay áo rộng vui sướng gọi: “A, Đàn Đàn, chịu ra khỏi cửa phòng rồi à?”

Bạch Đàn thu ánh mắt lại: “Đúng vậy, ta đang chuẩn bị đi một lượt theo con đường chạy nạn năm đó, ngươi có muốn đi cùng không?”

Hi Thanh lập tức không vui, lẩm bẩm một câu rồi quay người đi mất.

Hắn vừa mới đi, Tư Mã Tấn đã từ thư phòng đi tới: “Ta đi với nàng”.

Bạch Đàn cho rằng hắn cũng không thích ôn lại ác mộng, không ngờ hắn lại sẵn sàng đi cùng, đúng là ngoài dự liệu.

Nói thật, sau khi Hi Thanh đến, Bạch Đàn cũng không có điều kiện tiếp xúc riêng với Tư Mã Tấn, lúc này có thể cùng nhau ra ngoài cũng không tồi.

Chợ ở Ngô Quận đương nhiên không phồn hoa bằng ở Kiến Khang, nhưng trăm họ lại rất hoạt bát, không giống các bình dân khá giả ở đô thành lúc nào cũng có vẻ bó tay bó chân.

Sau khi đi vào chợ, Bạch Đàn chỉ thấy trước mắt toàn các cửa hàng san sát hai bên đường, kéo dài không thấy điểm cuối. Giữa các cửa hàng còn đan xen rất nhiều quầy hàng nhỏ, bán than, bán củi, diễn xiếc, thậm chí chọi gà đấu chó cũng có.

Trên người nàng mặc váy áo màu tím nhạt, vốn tính không thích búi tóc phức tạp, cũng không biết tết những kiểu tóc phức tạp đó, cho nên vẫn dùng dây buộc tóc qua quýt như thường ngày, lúc này đi trên đường liền khác hẳn những phụ nữ bình thường.

Tư Mã Tấn mặc hồ phục màu xanh đen thâm trầm, bây giờ ở Ngô Quận cũng nhàn hạ, ngay cả tóc cũng chẳng muốn búi, cứ thế buông xoã đi ra ngoài.

Sĩ tộc phong lưu luôn coi trọng tuỳ ý hào hiệp, hai người ăn mặc như vậy đi lại trên phố, bách tính nhìn thấy cũng cảm thấy cực kì hâm mộ, không hề thấy có gì không vừa mắt.

Bạch Đàn từ nhỏ đã có một dung mạo và thân hình đoan trang xinh đẹp, trên đường lúc nào cũng tươi cười, Tư Mã Tấn bên cạnh nàng lại chỉ biết làm mặt lạnh, nhưng với dáng vẻ lạnh lùng xa cách này mà hắn còn bị phụ nữ ven đường vây chật như nêm cối, dùng tiếng địa phương thấp giọng rỉ tai thì thầm, thỉnh thoảng lại che mặt cười khẽ.


Toàn một đám chỉ biết nhìn mặt.

Bạch Đàn có chút không vui, vừa định rẽ vào ngõ nhỏ thì có hai ba đứa trẻ con đuổi đánh nhau đến trước mặt, suýt nữa và phải nàng. Tư Mã Tấn kịp thời kéo nàng tránh ra, mấy em bé vừa nhìn thấy khuôn mặt khí lạnh mù mịt của hắn đã hoảng sợ chạy mất.

Tư Mã Tấn kéo nàng tránh ra rồi thừa cơ kéo sát vào người mình, tay nắm cánh tay nàng, cuối cùng dứt khoát trượt xuống nắm bàn tay nàng.

Xung quanh lập tức ồn ào thổn thức đầy thất vọng.

“A, thì ra họ là vợ chồng”.

“Ôi, người như thế mà thành hôn rồi, tiếc thật…”

Bạch Đàn thầm khinh thường.

Tư Mã Tấn dẫn nàng đi một đoạn đường, đột nhiên chỉ sang ven đường.

Bạch Đàn nhìn theo hướng tay hắn chỉ, đó là một đầu ngõ. Nàng ơ một tiếng, kéo hắn đi tới, nhìn trái nhìn phải, hết sức phấn khởi: “Chính là nơi này, chàng vẫn còn nhớ đó là chỗ chúng ta cùng nhau trốn truy binh năm đó à? Ta nhớ khi đó ở chỗ này có một đóng củi”.

Tư Mã Tấn lạnh mặt: “Ta sao lại không nhớ? Chỉ có nàng mới quên thôi”.

Bạch Đàn xi một tiếng.

Mặt trời chiều len qua mái hiên hắt một mảng sáng vào ngõ, cuối ngõ nhỏ này bị bịt kín, tối om om, cơ bản vẫn giống như năm đó.

Ai có thể ngờ được hai người từng lánh nạn ở đây nhiều năm sau lại còn có thể quay về chỗ này, hơn nữa còn tay nắm tay…

Bạch Đàn nhìn Tư Mã Tấn một cái. Trước kia chỉ nghĩ chính mình đến Ngô Quận, chưa từng nghĩ rằng sẽ cùng hắn đến đây, nhưng dường như thế này cũng không tồi.

Cuộc đời đúng là kì diệu không thể tả.

Tư Mã Tấn kéo nàng đi ra khỏi ngõ nhỏ, bên cạnh đó có một cửa hàng bán bút mực tranh chữ. Bạch Đàn thích nơi này, lập tức đi vào cửa hàng.

Thấy nàng ăn mặc tùy ý, lại có phong cốt, phục vụ trong cửa hàng vừa định chào một tiếng tiểu thư lại thấy Tư Mã Tấn đi vào theo sau nàng, lập tức lại đổi giọng: “Phu nhân muốn mua gì?”

Đây là lần đầu tiên nghe thấy xưng hô này miệng người khác, Bạch Đàn lập tức đỏ mặt, ậm ờ nói: “À, ta chỉ xem thôi”.

Phục vụ thấy thế cũng không hỏi nàng nữa, quay sang bắt chuyện với Tư Mã Tấn vài câu, dù sao hắn cũng có vẻ là người sẽ trả tiền.

Tư Mã Tấn nhìn Bạch Đàn một cái: “Không cần hỏi ta, cứ hỏi phu nhân là được rồi”.

Bạch Đàn quay lại trợn mắt nhìn hắn, đặt nghiên mực trên tay xuống: “Không mua nữa”.

Người phục vụ tưởng mình chọc giận nàng, vội vàng giữ nàng lại: “Phu nhân chờ một chút, trong tiểu điếm có thư hoạ của văn tài Bạch Đàn, phu nhân có muốn xem không?”

“Sao?” Bạch Đàn dừng chân. Thư hoạ của nàng? Thú vị!

Thấy nàng có hứng thú, người phục vụ vội thận trọng lấy một cuộn giấy từ phía sau ra đặt lên mặt quầy, hết sức thận trọng mở ra, đó là một bức tranh sơn thủy, bên cạnh đề chữ.

Vẽ không tồi, chữ cũng không khó coi, nhưng thật sự không có một chút quan hệ gì với nàng.

Bạch Đàn nhướng mày: “Đây đúng là thư hoạ của văn tài Bạch Đàn?”

Người phục vụ vỗ đùi: “Đúng thế. Bức thư hoạ này có lai lịch rất lớn đấy”.

Hắn nhìn trái nhìn phải, đưa tay che miệng nói thần thần bí bí: “Phu nhân có biết vị Lăng Đô Vương bị giáng làm thứ dân đó không? Dù nghe nói Lăng Đô Vương là hung thần ác sát nhưng lại là học trò của văn tài Bạch Đàn đấy. Bức tranh này là Lăng Đô Vương vẽ trước khi bị biếm truất, chữ là ân sư Bạch Đàn của Lăng Đô Vương đề tặng, chỉ có một bức này, hết sức quý giá”.

“…”

Bạch Đàn im lặng nhìn sang Tư Mã Tấn bên cạnh.

Tư Mã Tấn cũng đang nhìn nàng.

Hai chúng ta từng làm một việc văn nhã như vậy sao?

Tư Mã Tấn lại vươn tay ra: “Không tồi, ta mua bức này”.

Vẻ mặt đang sầu muộn của người phục vụ lập tức lại sáng ngời: “Ôi chao, vị lang quân này thật có nhãn lực, chỗ này của ta còn có bút lông có thể khơi thông cấu tứ cho mọi người, ngài có muốn xem hay không?”

“Có thể làm người ta khơi thông cấu tứ đến mức giải được thơ xuôi ngược không?”

“Sao?”

“Không có thì không mua đâu”. Tư Mã Tấn cuộn bức tranh chữ đi ra cửa.


Bạch Đàn chỉ đứng ngoài cửa nghe mà đã sắp không chịu nổi rồi.

Hắn lại còn rất phấn chấn nữa chứ.

Ra cửa, bên ngoài đột nhiên có tiếng vó ngựa lộc cộc. Bạch Đàn kéo Tư Mã Tấn đứng bên đường xem, đó là một đội binh lính thủ thành, trong tay cầm một quyển cáo thị, vừa đánh ngựa chạy qua phố vừa cao giọng nói: “Nghĩa Thành hầu Dữu Thế Đạo là chủ tướng dẫn phản quân vượt sông năm xưa, nhiều năm qua vẫn ỷ thế làm bậy, bài trừ đối lập, bây giờ lại mưu hại thân vương, cấu kết nước Tần mưu hại Lăng Đô Vương, nguy hiểm cho an nguy của Đại Tấn, toàn quận Ngô Quận từ trên xuống dưới tuyệt đối không chứa chấp nghịch tặc này.

Hô xong, những người này lại đánh ngựa đến nơi khác tiếp tục nhắc lại.

Bạch Đàn trợn mắt há mồm: “Người ta đang làm gì thế?”

Tư Mã Tấn nói: “Tạo thế. Ngô Quận là địa phương trước kia đã che giấu các thế gia đại tộc, phản quân năm đó tấn công nơi này mãnh liệt thế nào hẳn nàng cũng biết. Để bách tính ở đây được biết chủ mưu vẫn còn sống, họ làm sao mà chịu để yên”.

“Quả thật, chỉ có điều làm như vậy có phải gióng trống khua chiêng quá mức không?”

“Kinh đô có tin tức truyền đến, Dữu Thế Đạo không chịu nhận điều tra, đã âm thầm điều binh mã từ Dự Châu, chuẩn bị bao vây kinh thành”.

Bạch Đàn kinh hãi: “Đây là hắn định bức bách bệ hạ và các đại tộc Vương Tạ hay sao?”

“Có lẽ thế. Bây giờ ta bị phế, binh mã trong tay Kỳ Phong và Cố Trình ở đô thành lại không có binh phù để điều động. Tạ thái úy mặc dù thống lĩnh quân chính, nhưng binh mã trong tay ông ta nhiều năm lười nhác thao luyện, muốn điều quân từ xa đến lại sợ không kịp. Dữu Thế Đạo suy tính rất chu toàn, lúc này nếu điều binh bao vây đô thành đích xác có thể đạt được hiệu quả uy hiếp”.

Bây giờ Bạch Đàn mới hiểu vì sao lúc trước Chu Hoài Lương lại bối rối như vậy.

Tư Mã Tấn hảo tâm ra ngoài đi dạo cùng nàng nhưng chắc hẳn trong lòng không hề thoải mái. Nàng đột nhiên thấy hào khí cuồn cuộn, kéo tay Tư Mã Tấn: “Đi thôi, quay về. Bây giờ ta rất phấn chấn”.

Tư Mã Tấn nhướng mày, kẹp bức tranh chữ dưới cánh tay, để mặc nàng kéo mình đi về.

Vừa về đến nhà, Bạch Đàn đi ngay vào phòng, ngồi xuống bên án múa bút thành văn.

Tư Mã Tấn kẹp bức thư hoạ rởm, đứng dựa vào cửa nhìn, mắt Bạch Đàn không hề rời khỏi tờ giấy. Một lát sau nàng đưa tay cầm tách trà uống một ngụm như lúc đứng trên đỉnh núi ngâm thơ làm phú tiện tay uống một ngụm rượu, ánh đỏ đầy mặt, đặt tách trà xuống lại cúi đầu chấm mực múa bút, lưu loát không hề dừng lại.

Sau thời gian một nén hương, cuối cùng nàng viết xong, cắm mạnh chiếc bút lên giá bút, cười ha ha mấy tiếng: “Sướng thật, đã rất nhiều năm ta không dùng văn tự mắng người rồi”.

“Nàng viết cái gì thế?”

Bạch Đàn cuộn tờ giấy lại, đi ra cửa đưa cho hắn.

Tư Mã Tấn cầm lấy đọc một lượt, không ngờ lại là một bài hịch thảo phạt Dữu Thế Đạo.

Bạch Đàn tài hoa đầy mình, mội từ mỗi câu đều đâm đúng chỗ đau, sau khi liệt kê tội ác của Dữu Thế Đạo lại mở rộng đến đại nghĩa quốc gia, không ngừng nâng cao, như mây trôi nước chảy khiến người đọc cũng cảm thấy hùng hồn mãnh liệt.

“Rất tốt”. Tư Mã Tấn vui vẻ cuộn tờ hịch lại: “Đây mới là bút tích thật của văn tài Bạch Đàn, hữu ích hơn thứ đồ dỏm trong tay ta nhiều”.

Bạch Đàn hừ một tiếng: “Nếu không hữu ích thì ta viết làm gì. Các sĩ tộc Giang Nam chúng ta gặp trên thuyền hoa hôm trước đã liên danh dâng sớ kiện Dữu Thế Đạo, chàng cho rằng ta không biết? Nhưng ta không hiểu, vì sao chàng không nói việc hắn chặn dòng sông luôn thể?”

Sắc mặt Tư Mã Tấn dần lạnh đi: “Bởi vì đó căn bản không phải hắn làm”.

Bạch Đàn sửng sốt, nhớ tới chuyện truy binh trên đường, hiểu ra hắn muốn nói gì: “Còn có một nhóm người khác đối phó chàng?”

Tư Mã Tấn gật đầu.

Bạch Đàn vỗ trán: “Biết trước chàng có nhiều kẻ thù như vậy, ta đã không bỏ nhà theo chàng”.

Tư Mã Tấn dang tay ôm chặt nàng vào lòng, cuộn tranh chữ trong lòng bị đè bẹp cũng mặc kệ: “Bây giờ nói lời này thì hơi muộn rồi”.

Nói xong liền cúi đầu hôn nhje lên môi nàng.

Bạch Đàn lập tức đẩy hắn ra cửa, chỉ những tấm màn chắn dựng trong phòng: “Đã nói rồi, phải nghe lời”.

“…”

Tư Mã Tấn nheo mắt, sự kiên nhẫn của hắn sắp cạn hết rồi.

***

Còn có một người cũng sắp hết kiên nhẫn rồi, đó là Dữu Thế Đạo.

Cuối cùng hắn cũng hiểu ra vì sao vẫn không trừ khử được Tư Mã Tấn, thì ra Tư Mã Tấn vẫn còn có hậu chiêu. Sĩ tộc Giang Nam đều bị Tư Mã Tấn lợi dụng rồi, cứ để mặc như vậy, không biết chừng hắn sẽ ngã ngựa mất.

Dữu Thế Đạo mặc quân phục, đi qua đi lại ngoài ngự thư phòng. Nội thị đứng bên cửa nơm nớp lo sợ nhìn đôi mắt như chim ưng của hắn.

Vương thừa tướng và Tạ thái úy đều ở trong điện thương nghị chuyện quan trọng với Tư Mã Huyền.


Hắn biết chuyện quan trọng này là chuyện hắn điều binh đến đô thành.

Ô hô, đáng tiếc là bọn chúng biết quá muộn.

“Bệ hạ vẫn làm như không biết việc này”. Trong điện, vẻ mặt Tạ thái úy rất sầu muộn. Ông ta quản lí quân chính, nhưng bây giờ mới nhận được tin tức ở gần đô thành.

Dữu Thế Đạo cẩn thận, mặc dù đã điều binh nhưng lại không hề lộ ra ý đồ, cũng không hoàn toàn vây kín, bây giờ dù có biết cũng chỉ có thể coi như không biết, hoàn toàn không có lí do gì để buộc tội hắn điều quân bao vây đô thành.

Vương Phô đau đầu: “Nếu tìm được binh phù của Lăng Đô Vương thì tốt quá, ít nhất cũng có thể dùng được binh mã đóng quân ở gần đô thành của hắn”.

Lúc như thế này Tư Mã Huyền lại không còn sự điềm đạm thường ngày, hiển lộ ra một sự quả quyết đế vương nên có: “Thừa tướng cứ lấy nửa miếng binh phù của Trẫm đến quân doanh gần đô thành thuyết phục, tình huống đặc thù, không có nửa binh phù của Lăng Đô Vương hẳn cũng có thể điều quân được”.

“Việc này… Vâng”. Vương Phô đau đầu, phó tướng của Tư Mã Tấn há là dạng vừa.

Thương nghị xong, hai người Vương Tạ lui ra, cuối cùng Tư Mã Huyền cũng đồng ý cho Dữu Thế Đạo vào gặp.

Dữu Thế Đạo bước nhanh vào điện, không ngờ trên người lại mặc quân phục, lúc đến gần giậm chân chào, hai mắt như điện: “Vi thần bị oan, vậy mà bệ hạ lại tin lời gièm pha điều tra vi thần, thật sự làm vi thần lạnh lòng”.

Tư Mã Huyền điềm đạm ung dung: “Nghĩa Thành hầu đã bị oan thì ngại gì điều tra”.

Dữu Thế Đạo cười cười: “Việc bệ hạ nên làm lúc này chẳng lẽ không phải lập trữ hay sao?”

Ngón tay Tư Mã Huyền di trên tấu chương trước mặt, đó là tấu chương báo cáo tiến triển của việc điều tra bằng chứng phạm tội của Dữu Thế Đạo.

Không có tiến triển, nguyên nhân là căn bản không tiến triển được nữa, người này không dễ động như vậy.

“Nghĩa Thành hầu nói con út Tư Mã Mân của Lịch Dương Vương tuổi trẻ tài cao, thông minh hiếu học, phẩm hạnh đoan chính, có thể làm thái tử. Nhưng Trẫm còn chưa từng gặp, sao có thể chỉ dựa vào lời nói của một bên mà sắc lập ngay được?”

Dữu Thế Đạo cười cười: “Chuyện này thì có khó gì. Chỉ cần bệ hạ hạ chỉ, Lịch Dương Vương nhất định lập tức đưa con út vào trong cung gặp bệ hạ”.

Tư Mã Huyền ngậm miệng không nói.

Biết Tư Mã Huyền không còn lí do gì nữa, Dữu Thế Đạo vẫn cố ý hỏi một câu: “Bệ hạ thật sự phải thấy Tư Mã Mân sao?”

Tư Mã Huyền gật đầu, quân tử đoan chính, ôn nhuận như ngọc: “Không những phải thấy mà Trẫm còn phải giữ hắn ở trong cung dạy bảo, nếu không làm sao có thể trở thành thái tử?”

Dữu Thế Đạo nhìn sắc mặt Tư Mã Huyền, cười nói: “Bệ hạ đã kiên quyết như vậy, thần sẽ về mời Lịch Dương Vương đưa con út vào cung”.

Vương Tạ đã hoảng, đại quân của hắn còn chưa lộ mặt cũng đã ép bọn họ lui bước, căn bản không có gì phải lo lắng.

Tư Mã Tấn tuyệt đối không có cơ hội tái khởi, còn một khi Tư Mã Huyền gật đầu lập thái tử, con đường đế vương của hắn cũng đã tới điểm cuối.

Trên đời này chỉ có đao thật kiếm thật mới có thể làm chỗ dựa Dữu Thế Đạo rất hiểu lí lẽ này.

Vương thừa tướng bây giờ đã đến quân doanh, đang nói chuyện nhân sinh với Kỳ Phong và Cố Trình.

Vương thừa tướng nói cuộc sống của các ngươi thật là khổ cực. Ôi, ta rất hiểu các ngươi, mọi người đều vất vả mà. Thời buổi này luôn có những kẻ không có mắt đến đập bát cơm của chúng ta, cuộc đời đúng là gian nan.

Các ngươi xem, bây giờ lại có một kẻ không có mắt muốn tìm đường chết. Chúng ta đều có khó khăn, không bằng các ngươi đừng quá để ý đến quy củ nữa, cầm nửa miếng binh phù này của bệ hạ để điều động quân đội đi, mọi người cùng nhau bảo vệ đô thành mới là đúng đắn.

Kỳ Phong nghiêm trang ngồi trong doanh trại, lộ vẻ khó xử: “Cái này… Bọn ta đều là quân nhân, chỉ nhìn binh phù nói chuyện. Chỉ có một nửa binh phù, dù là bệ hạ yêu cầu, bọn ta cũng không thể tự ý điều động binh mã được”.

Cố Trình ngồi bên cạnh hắn cũng rất khó xử: “Thật sự không thể tự ý điều động được, thưa thừa tướng”.

Vương Phô mất một lúc lâu mới ép được lửa giận trong lòng xuống: “Vậy ý của các ngươi là không chịu bảo vệ đô thành hả?”

Kỳ Phong vỗ về ông ta: “Ai da, không sao đâu thừa tướng, quân đội của Nghĩa Thành hầu đã tới đây đâu? Hắn chỉ dọa thế thôi”.

Vương Phô suýt nữa bị hắn làm tức chết, đen mặt phất tay áo đi ra khỏi lều.

Bạch Đống mặc giáp mềm của lính mới đi qua bên ngoài, nhìn thấy sắc mặt Vương Phô không tốt, tâm tình rất sung sướng.

Kỳ Phong đi ra theo, khoanh tay đắc ý: “Hừ, lần trước nhiệt tình chỉ trích điện hạ của bọn ta lắm mà, bây giờ biết sốt ruột rồi à? Cho ngươi sốt ruột chết đi”.

Nói xong nhìn tháy Bạch Đống, hai người trợn mắt nhìn nhau một lát. Bạch Đống quay đầu chạy, Kỳ Phong điên cuồng đuổi theo: “Thằng nhóc kia, lại lười biếng hả? Ngươi ở trong doanh trại của ta mà còn dám lười biếng?”

Bạch Đống ôm đầu chạy như điên, không quên hăm dọa hắn: “Đợi a tỷ của ta về, ngươi sẽ chết chắc”.

“A ha, a tỷ của ngươi ở đâu có trời mới biết”.

Các binh sĩ trong doanh trại tới tấp nhường đường, ngẩng mặt nhìn trời, đúng là đã quen với cảnh tượng này.

***

Một ngày sau hôm Bạch Đàn đi chợ, mông của Hi Thanh cuối cùng cũng khỏi hẳn.

Ban đầu hắn rất hào hứng nhưng tâm tình lại nhanh chóng sa sút vì được biết chuyện của Dữu Thế Đạo, mông khỏi đau cũng không vui nổi.

Hắn đến phòng Tư Mã Tấn, thấy Tư Mã Tấn đứng bên cửa sổ, ngắm nghía một thanh trường kiếm trong tay dưới ánh mặt trời sắp lặn. Hi Thanh nhớ hình như đó là thanh trường kiếm được cậu Dương Tứ của hắn tặng.

Hắn cúi đầu đi tới: “Điện hạ, từ hôm đầu tiên đến đây ta đã muốn quay về rồi. Ta thật sự không thể ở đây được nữa, đêm nào cũng mơ thấy phản quân cầm đinh ba đuổi theo ta”.

Tư Mã Tấn lạnh lùng nói: “Tại sao ta không nhớ có phản quân nào dùng đinh ba nhỉ?”

“Thế mới là mơ”. Hi Thanh cạo tường rất không cam lòng: “Bây giờ Dữu Thế Đạo càn rỡ như vậy, điện hạ rốt cuộc định khi nào về đô?”


Tư Mã Tấn vươn người ra ngoài nhìn sắc trời: “Ngươi đi bảo Chu Hoài Lương chuẩn bị đi, có thể khởi hành bất cứ lúc nào”.

Hi Thanh đang ủ rũ cúi đầu đột nhiên ngẩng đầu lên, thần thái phấn chấn vô cùng: “Tốt tốt”.

Màn đêm buông xuống, Bạch Đàn tắm rửa xong, đang đứng bên giường khoác áo chuẩn bị ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra kẽo kẹt.

Nàng nhếch miệng, nói không chút hoang mang: “Phá được thơ từ mới được đi vào, đừng để ta phải nhắc lại nhiều lần”.

“Ta có thể phá được”. Giọng nói trầm thấp của Tư Mã Tấn vọng vào.

“Hả?” Nàng cười khẽ, không tin hắn có bản lãnh đó. Những bài thơ xuôi ngược này không phải ai cũng có thể phá giải, nàng cố ý giấu huyền cơ trong đó, không nhân cơ hội trừng trị hắn sao được.

Tư Mã Tấn ngoài cửa lại cầm kiếm đi vào. Trong lúc nói, chân hắn đã bước qua bài thơ dưới đất, thanh kiếm trong tay chém xuống, tấm rèm trên màn chắn đầu tiên bị bổ đôi, bình phong đổ xuống đất.

Bước chân không ngừng, tấm màn chắn thứ hai lại bị chém rách, cả tấm bình phong cũng bị chém thành hai nửa đổ xuống.

Những tấm chắn phủ rèm này mềm mại nhẹ nhàng, khẽ đung đưa trong ánh đèn mờ ảo, nhưng đều không chống nổi sự sắc bén của đao kiếm.

Bạch Đàn thò đầu ra ngoài tấm bình phong gần giường nhất, lập tức sững sờ.

Tư Mã Tấn áo dài đai rộng, một tay cầm kiếm, không ngừng chém tan chướng ngại tiến thẳng đến trước mặt.

“Ngươi… ngươi… ngươi lại cầm kiếm xông vào?”

Tư Mã Tấn vung kiếm bổ đôi tấm bình phong cuối cùng trước mặt nàng, lộ ra thân hình Bạch Đàn trong chiếc áo lót mỏng manh: “Nàng có mưu lược của văn nhân, ta cũng có đối sách của quân nhân, có gì không được?”

Âm cuối trầm lắng thăm thẳm như móc vào thứ gì đó, hai mắt phản chiếu ánh nến lấp lánh, kiếm trong tay giơ lên, nhẹ nhàng lướt qua bên hông Bạch Đàn, dây lưng của nàng lập tức uể oải rơi xuống đất.

“Đồ khốn!” Bạch Đàn vội vàng giữ áo, cuối cùng không nhịn được mắng người. Tư Mã Tấn đã cười khẽ bước tới, một tay ôm nàng, khẽ cắn lên bờ vai trần của nàng.

“Thực ra ta tới tìm nàng có việc”. Hắn nói nhỏ bên tai nàng.

“Vậy có việc gì thì nói đi”. Bạch Đàn tức giận giữ cổ áo.

“Lát nữa nói sau cũng được”. Tư Mã Tấn ném kiếm, bế bổng nàng lên đặt nằm xuống giường rồi lên giường theo.

Bạch Đàn căm giận đấm xuống giường, sau đó bàn tay lại chuyển thành nắm chặt ga trải giường.

Trên người như có lửa cháy, người đốt lửa làm mưa làm gió trên người nàng, những nơi nào tay hắn lướt qua đều run rẩy, cảm xúc sôi sục trong đầu không thể không phát tiết ra ngoài.

Hơi thở của Tư Mã Tấn bên tai nàng dần dần nặng nề, toàn thân Bạch Đàn trở nên căng thẳng.

Quả nhiên lại rất đau, nàng tức giận cắn vai hắn, nước mắt cũng sắp chảy ra. Nhưng dần dần, không ngờ lại cảm thấy một sự vui sướng lờ mờ.

Hỏng rồi, không phải là bị hành hạ thành quen rồi đấy chứ?

Quá nửa đêm, Tư Mã Tấn dậy mặc quần áo chỉnh tề. Bạch Đàn vẫn còn tức giận nằm trong chăn.

Hắn đưa tay vuốt mái tóc dài của nàng, ngón cái xoa vết bầm xanh bên cổ nàng, khẽ cười một tiếng: “Dậy đi”.

“Không dậy được”. Bạch Đàn vẫn giận lắm.

Tư Mã Tấn nói: “Việc ta đến nói với nàng chính là việc này. Nàng không dậy được nhưng ít nhất cũng phải mặc váy áo vào chứ”.

Bạch Đàn kéo chăn che kín đầu.

Tiếng cười của Tư Mã Tấn to dần. Hắn lật chăn ra kéo nàng dậy, tự tay mặc váy áo cho nàng.

Bạch Đàn bực bội đẩy tay hắn ra, tự mình mặc y phục vào, ngoại sam tùy ý khoác lên người: “Nói đi”.

Tư Mã Tấn buộc dây lưng cho nàng, lại đứng dậy tìm áo choàng khoác lên người nàng, bế nàng lên đi ra cửa.

“Gì thế? Không phải là ngươi cần nói chuyện hay sao?” Bạch Đàn thắc mắc.

“Mang nàng về đô, chính là việc này”.

“…”

Vẻ bực bội trên mặt Bạch Đàn nhanh chóng biến mất, nàng dựa đầu vào vai hắn không nói gì nữa.

Xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng ngoài cửa sau, Hi Thanh đang ngồi chờ trong xe cầm đèn đi ra đón, nhìn thấy Tư Mã Tấn ôm Bạch Đàn trèo lên xe, còn chưa kịp gào lên một tiếng thể hiện sự bi thương trong lòng lại thấy vẻ mặt u sầu của Bạch Đàn, thế là vội ngậm miệng lại.

Tư Mã Tấn về đô tất nhiên là phải đối phó Dữu Thế Đạo, Bạch Đàn rất ủng hộ nhưng cũng biết sau khi trở về sẽ không thể tiếp tục không kiêng nể gì như ở Ngô Quận nữa.

Thầy trò vẫn là thầy trò.

#########

Giải đáp một số thắc mắc:

– Truyện này tác giả đã viết xong, khoảng hơn 70 chương.

– Bệnh của TMT rất đặc biệt, và chủ yếu phải dùng châm cứu, chứ uống thuốc chỉ là phụ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.