Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương 4
Cô thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng, tiền học phí phải trả rất cao. Theo lịch thì cô chỉ phải đi làm ca 2 theo lời anh nói, buổi sáng vẫn lên lớp như bình thường.
Lúc này cô bắt đầu vào giờ làm, vừa mới kết thúc giờ học ở trường cô đã chạy nhanh đến công ty, bữa trưa cũng chỉ có chút đồ ăn nhanh thiếu dinh dưỡng, nhìn cô gầy gò xanh xao, anh cảm thấy đau lòng.
” Tiểu Đồng! Xin lỗi anh không thể nhìn em như thế này mãi được!”
Tất nhiên anh có cách làm của riêng anh
.. Chỉ sợ nếu một ngày cô biết được sẽ hận anh. Nhưng chỉ còn một cách như vậy…
Thái Lăng cũng bớt chơi bời và chăm chỉ đi làm , anh tiếp quản chức vụ giám đốc tập đoàn. Mặc dù là bạn thân nhưng giữa anh và Hiếu Thiên luôn có cái gì đó vô hình khiến anh sợ hãi.
– Người đẹp! Em ăn cái này thay bữa chưa ak? – Thái Lăng tranh thủ giờ nghỉ chưa tạt qua phòng của hai người kiếm chuyện chọc phá.
– Ừm!- cô đáp theo phép lịch sự, tay vẫn cầm bánh ngọt ăn từ tốn, mặt lạnh không biểu lộ cảm xúc.
– Haixzzz!!! Em không có gì để nói với anh sao? Chừ mấy từ nhàm chán kia ra nhé!-anh đang cố tạo không khí vui vẻ nhưng ở đây còn có hai con người lạnh lùng như nhau nên anh hết cách, anh không dám chọc phá Hiếu Thiên nên chuyển sang cô.
– Cậu ra khỏi phòng trước khi tôi ra tay!- anh im lặng chăm chú làm việc nãy giờ cuối cùng cũng mở miệng vàng ngọc thốt ra câu nghiêm khắc, khiến người khác có cảm giác bức bách, run sợ…
Từ khi nào mà Hiếu Thiên bạn anh càng lãnh khốc và đáng sợ như vậy? Lí do ở đâu mà ra?
– Thôi được! Mình đi! Oki!
Thái Lăng kiếm bài chuồn lẹ, anh sợ cách hành xử của Hiếu Thiên vô cùng.
❤ . . . . . . . . . . . . . . ❤
Lúc này trong phòng chỉ còn hai người không khí lại chở về im lặng, đến ngạt thở.
– Ngày mai chuẩn bị theo tôi đi công tác.
Anh lạnh lùng thông báo , không hề quay sang nhìn biểu hiện của cô. Anh muốn tranh thủ chuyến đi công tác lần này giải quyết nhanh gọn chuyện hai người.
Cô yên lặng không trả lời, đó là bổn phận , coi như cô phải suy nghĩ, chăm chỉ hơn chút để tập trung học cho kịp bạn bè trong lớp.
– Chiều theo tôi tới một nơi! Giờ tiếp tục làm việc đi!- anh nói, tay vẫn lia trên bàn phím.
Cô vẫn im lặng lắng nghe, có chút đề phòng với anh, cô không muốn nghĩ lại chuyện cũ.
– Tôi còn phải đi học!
Cô nhẹ giọng thông báo.
Đây chỉ là cái cớ?
Anh nhìn cô nở một nụ cười lạnh, đáp lại bằng chất giọng trầm như đã lắm được thóp của cô. Anh hiểu cô đang nghĩ gì. Cô muốn tránh anh
.Băng Đồng biết nói thế nào thì quyết định của anh cũng không thay đổi, cô thật sự không nắm bắt hết suy nghĩ và con người của anh. Nghiêm túc tập trung vào công việc cô tạm gác mớ suy nghĩ vớ vẩn kia lại.
Anh cũng không chú ý cô nữa, quay về công việc để cả hai tự nhiên hơn
…
❤ . . . . . . . . . . . . . ❤
Theo như đã nói, cô phải theo anh đến một nơi, cô nghĩ chắc chỉ là đi kí hợp đồng ở đâu đó thôi nhưng khi đến nơi rồi cô mới biết là sai lầm.
Lúc này đây cô đang đứng trong một shop thời trang có tên Perfect-Shop…
Nhân viên bán hàng mang ra một đống đồ đặt trước mặt cô, từ sau vụ chọc phá của Thái Lăng giờ cô có chút đề phòng, quay sang nhìn anh khó hiểu.
– Thử đi!
Anh nhìn cô nở nụ cười nói ngắn gọn…
Cô vẫn nhìn anh, không có bất cứ hành động nào cho thấy cô sẽ làm theo lời anh… Cô nhìn đống đồ trước mặt, ít cũng vài chục bộ sao cô thử hết.
Thấy phản ứng không mấy hợp tác của cô anh nở nụ cười lạnh khiến cho các nhân viên nữ ở đây tí thì ngất vì nụ cười của anh quá đẹp và sáng chói.
Anh không quan tâm đưa tay thân mật kéo cô vào lòng, ghé tai cô nói nhỏ đủ mình cô nghe thấy…
– ” Em còn đợi tôi giúp em?”
Khuôn mặt cô đột nhiên biến sắc sang màu hồng, ngượng ngùng, đẩy anh ra, lúng túng vơ vội một vài bộ chạy vào trong.
Nhưng nhân viên ở đây ai không biết Hiếu Thiên, anh thế nào? Chưa ai hiểu rõ,,, trong mắt họ chỉ biết đến anh là người không thích đùa quá chớn.
Lần lượt thử hết bộ này đến bộ khác không bỏ qua bộ nào, cô mệt mỏi ngồi dựa vào sofa, mồ hôi lấm tấm trên chán, mặc dù máy lạnh trong shop hoạt động tối đa.
– Mệt sao?
Đưa tay lau mồ hôi trên chán cho cô anh mỉm cười , động tác vô cùng ôn nhu.
Cô chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt mệt mỏi khép lại, tự dưng hành động của người đàn ông này lại nhẹ nhàng ôn nhu quan tâm khiến cô có chút không thích ứng kịp.
– Gói lại hết những gì cô ấy đã chạm vào!
Quay ra nhân viên bán hàng anh ra lệnh.
– Dạ! Thưa Trần thiếu gia!- cô nhân viên cúi đầu thưa và thu dọn hết đống đồ mang đi thanh toán.
Toàn bộ được mang đến Trần gia… Cô cũng không buồn hỏi làm gì, đúng hơn là cô không quan tâm anh muốn làm gì…
Anh nhìn đống đồ bay giờ đã quá giờ tan sở, anh không muốn quay lại công ty nữa mà lái xe đến một nhà hàng cách đó không xa .
Cô ngạc nhiên nhìn bảng hiệu phía trên , anh đưa cô tới đây làm gì?
– Trần thiếu gia!- cô suy nghĩ một lát rồi theo anh ra khỏi xe.
Anh hơi chột dạ khi nghe cách xưng hô khách sáo giữ khoảng cách của cô, quay sang nhắc nhở cô:
-Gọi anh là Hiếu Thiên!
-Tôi muốn về!- Cô không quan tâm, cô thấy mình không thích hợp với nơi này.
Ăn tối cong tôi đưa em về!- Anh bước tới khoác vai cô dẫn vào.
Giật mình trước cử chỉ quá mức thân mật này cô cố tách ra khỏi vòng tay anh, nhưng vòng tay rắn chắc càng xiết chặt hơn, một chút ấm áp vụt qua trong tâm trí cô.
Tự dưng cô thấy mình với anh như đôi tình nhân đang hẹn hò, cùng đi mua sắm, cùng ăn cơm…Lắc đầu cho suy nghĩ vớ vẩn ra khỏi đầu. Cô không thể yêu thêm ai hết và đớn đau như thế là quá đủ.
❤ ……………………………..❤
Đây là lần đầu cô cùng anh đi công tác, không quá vất vả như cô nghĩ, chỉ là quá xa so với trí tưởng tượng của cô, giờ cô đang đặt chân xuống nước Mĩ, nằm bên kia địa cầu.
Hai người được sắp xếp ở lại một khách sạn 5 sao cạnh bờ biển. Chuyến công tác lần này phải gần một tháng mới xong. Ở đây anh có hẳn một trang viên nhưng đợi khi kí kết xong hợp đồng anh mới dẵn cô về đó được, hiện tại ở khách sạn vẫn thoải mái hơn với cô.
– Sao chỉ có một phòng?!
Cô thắc mắc khi nhận ra một sự thật đau lòng, anh chỉ thuê một phòng.
– Đây là khách sạn có tiếng nên lượng khách đến thuê phòng nhiều vô kể, lúc nào cũng trong tình trạng hết phòng. Tôi và em đến đúng lúc chỉ còn một phòng vip duy nhất, không lẽ em muốn ngủ ở phòng bình thường?- anh cởi áo vest quăng lên ghế sofa rồi giải thích cho cô bằng giọng ôn nhu.
– Tôi ở phòng bình thường!- cô thà ở phòng bình thường còn hơn ở một chỗ với anh.
– Được!-anh cầm di động lên gọi cho bộ phận lễ tân.
Có dấu hiệu bắt máy…
-” Chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách?”
– Tôi muốn đặt một phòng bình thường.
-” Ngài đợi một lát!”
Anh kiên nhẫn chờ, cố ý kích loa cho cô nghe thấy.
– ” Dạ thưa ông! Ban nãy còn một phòng nhưng đã có người đặt trước rồi ạ!” – giọng nói áy náy của nhân viên vang lên bên đầu dây.
– Ukm!- Anh ngắt máy quay sang cô nhún vai.
– Em đã nghe rõ chưa?
Cô đương nhiên đã nghe thấy hết, có chút sợ khi nghĩ đến việc ở cùng một chỗ với anh.
❤ . . . . . . . . . . . . . . . . . .❤
Sau khi dùng bữa tối ở đây xong, cô bắt đầu công việc soạn thảo hợp đồng cho việc kí kết sắp tới giữa hai bên. Anh tranh thủ tắm trước rồi ngồi thưởng thức ly caffe cô pha ở phòng khách, bộ đồ ngủ màu xanh thẫm làm bằng lụa thắt đai đen khiến anh cao quý vài phần, cổ áo rộng không đủ che hết khuôn ngực săn chắc kia.
Anh liếc nhìn dáng vẻ nhỏ bé đang tập trung vào công việc của cô. Anh hận bản thân vì ở gần cô mà không thể ôm cô vỗ về yêu thương.
– Mau đi tắm sớm rồi nghỉ ngơi sớm đi!
Anh nhìn cô buông một câu quan tâm, nhưng cô nghe như câu ra lệnh, chả lẽ anh còn có quyền này với nhân viên sao?
– Tôi đang làm!-tay vẫn lia trên màn hình máy tính, cô không quay lại nhìn , mà đáp lại.
Anh phát bực với cái kiểu ương bướng của cô, đặt tách caffe anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, cúi người nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt màu hổ phách sâu thẳm khiến cô có chút giật mình, một tia sợ hãi dâng lên. Đối với cái kiểu ương bướng của cô anh chỉ có một cách…
– Anh…
Lời chưa thốt ra khỏi miệng đã bị anh bịt miệng nuốt vào…anh đang hôn cô?!
Cô đẩy mạnh anh ra lấy tay chùi môi,…
– Tôi giúp em!
Thấy thái độ ngoan cố của cô, anh càng muốn chêu chọc hơn, rất buồn cười nhưng anh không muốn mất hìh tượng trước mặt cô nên cố nhịn.
– Không cần!- cô đứng dậy vội lấy đồ đi tắm.
Anh nhìn theo sau cô và lắc đầu cười phì, anh chỉ làm cho cô sợ mà ngoan ngoãn thôi chứ anh không có ý gì khác. Anh vẫn nhớ vết thương trên đầu mình do ai gây ra, đợi sau này anh sẽ chả cả gốc lẫn lãi.
Màn đêm đã buông xuống thật rồi, đứng ở vị trí của anh là tầng 23 của khách sạn, nhìn qua lớp kính trong suốt có thể thấy được toàn cảnh thành phố lung linh, phía bên là biển vỗ dạt dào từng đợt sóng.
Có tiếng bước chân sột soạt đằng sau, anh bất giác quay lại phát hiện ra cô đã tắm xong, hiện tại cô đang mặc một chiếc váy lụa mềm mỏng chông cô còn quyến rủ hơn, cô cách anh rất gần đủ để anh ngửi thấy mùi sữa tắm mê hoặc từ cô.
Không quan tâm đến ánh nhìn của anh cô tiến lên đứng cạnh anh, ánh mắt nhìn theo hướng anh vừa nhìn.
– Em cũng thích ngắm cảnh đêm?
Nhìn theo hướng cô nhìn anh hỏi …
– Cũng có lẽ …- cô chỉ nói nhỏ, mắt vẫn theo dõi hướng nào đó.
– Lúc ở cô nhi viện, em…
– Đừng nhắc đến nơi đó nữa!- không để anh nói hết cô đã cắt ngang như thể không muốn ai nhắc đến nó nữa.
– Ừ! Tôi chỉ muốn biết sau khi tôi đi em sống thế nào thôi!- anh vẫn nói tiếp.
– Tôi vẫn như trước! Không phiền anh quan tâm!- cô rất gét phải nhớ lại lúc đó, lúc sống một mình cô đơn ở cái chốn đó.
Anh bất ngờ quay sang vòng tay ôm cô vào lòng, anh hận không thể đem cô giáo huấn một trận, anh đã nhớ cô biết bao, càng nhớ càng yêu. Trong lòng anh chỉ có mình cô, cả đời này cũng chỉ có mình cô, vậy mà cô thì sao… Ngay cả đứng trước mặt anh cùng nói chuyện cô cũng không nhận ra anh. Cô thật vô tâm.
Cô bất ngờ bị ôm nên muốn thoát khỏi vòng ôm chặt kia.
– Xin lỗi vì đi không lời từ biệt!
Anh ghé tai cô nói nhỏ, lời nói của anh làm cô bất động, không còn sức phản kháng mặc anh ôm.
Cô mặc kệ tất cả, dù sao cũng đã qua rồi, cô không muốn để bụng nữa, anh cần gì phải hạ mình xin lỗi cô? Cô vẫn coi anh là bạn.
Anh ôm cô thật chặt để cảm nhận từng nhịp đập trái tim cô, trầm ổn? Không rộn ràng như trái tim của anh. Cô đúng là vô tâm thật sự. Anh thắc mắc trong tim cô có hình bóng của anh không???
❤ . . . . . . . . . . .❤ . . . . . . . . . . . . ❤