Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương 3
Bệnh viện thành phố…
Anh nhíu mày và nhắm mở vài cái mới thích ứng được ánh sáng từ ngoài cửa sổ rọi vào,.
-Hiếu THiên ! Con đỡ hơn chưa?
Liếc mặt qua bên cạnh là gương mặt lo âu của một người phụ nữ. Từng nét chán gét
hiện lên trên khuôn măt anh …
-Bà ở đây làm gi?
-Mẹ!
-Ra ngoài! Không phiền bà quan tâm…
Anh nhắm mắt quay sang hướng khác, anh không muốn gặp bà, anh hận không thể đem hết tủi nhục năm xưa phải chịu trả lại cho bà. Năm xưa bà không chút bận lòng bỏ rơi anh mà đi, anh lớn lên chỉ có ba mà không có mẹ. Bây giờ cho dù bà có quay lại nói bù đắp cho anh anh cũng không cần.
-Con vẫn giận mẹ!?- bà không thể trách anh được, hôm qua bà về nước thăm người bạn bị bệnh năng, đúng lúc thấy anh bị thương bất tỉnh đưa vào phòng cấp cứu nên vào thăm.
-RA khỏi đây!- anh quát lên giận dữ, anh không nhớ vì sao mình ở đây và bên cạnh lại là bà ta. Anh mơ màng nhớ lại chuyện tối qua lúc đó anh thực sự mất kiểm soát mới làm vậy, chắc cô rất sợ,. giờ cô đang ở đâu////???
-Được ! Mẹ đi! Mẹ sẽ quay trở lại thăm con…
-Không cần!
Anh đáp vội bằng thái độ thờ ơ bất cần, thực chất không muốn tha thứ cho người mẹ này.
> Cầm di động bên bàn lên gọi cho quản gia Ngô… một lát sau có người bắt máy.
-Alo! Đến bệnh viện thành phố đưa tôi về…
Anh cúp máy mà không kịp để bên kia có cơ hội hỏi thêm bất cứ điều gì. Anh không thích ở cái nơi này thêm một giây nào nữa. Cô giám đánh anh thì quả thật là rất to gan, anh sẽ cho cô biết hậu quả của sự bướng bỉnh.
> Hôm nay cô đi làm mà lòng thấy thấp thỏm không yên, không biết anh có sao không nữa, dù sao cũng là lỗi do cô.
Cốc …cốc…
– Mời vào! Cửa không khóa!- cô cất giọng nhỏ nhẹ.
Người bên ngoài đẩy cửa bước vào…là một chàng trai cao to không kém anh là mấy, mặc một bộ âu phục phá cách , anh cười tươi khi nhìn thấy cô. Khuôn mặt anh ta đẹp rạng ngời như ánh dương khiến cô đỏ mặt.
– Cho hỏi anh muốn tìm ai?-cô đứng dậy cúi chào theo phép lịch sự.
– Tổng giám đốc của em!-anh nhìn cô thầm đánh giá. Cô rất đẹp, nét đẹp của cô gái trăng tròn, không ngờ Hiếu Thiên lại có cô thư kí riêng trẻ tuổi và đẹp đến vậy.- Tôi là Thái Lăng. Bạn của Tổng giám đốc!
– À! Hôm nay giám đốc nghỉ ốm!- cô cúi đầu thông báo.
– Oh my god! Tôi định mang bất ngờ cho nó mà nó không có ở đây, đành phải thông báo trước 1tiếng vậy!- Anh thốt lên rồi cho tay vào túi lấy điện thoại gọi cho Hiếu Thiên.
Đầu dây bên kia có dấu hiệu bắt máy… Chưa để cho anh lên tiếng Thái Lăng đã hét.
– Thằng quỷ! Mày đang ở đâu?
– Ở nhà!- đầu dây bên kia đáp gọn như thể đã quen cách nói chuyện này của anh.
– Oki! Chuẩn bị đón khách quý!- Thái Lăng cười toe như angelic!
Cúp máy anh nhìn qua người cô một ý nghĩ chọc phá nổi lên trong đầu, mỉm cười thích thú, anh cầm tay cô dắt đi.
– Cho tôi mượn em 1 ngày!
Cô khó hiểu nhưng vẫn không thể thốt lên thành lời được, cô không có cơ hội từ chối…
– Nhưng tôi đang trong giờ làm!
– Yên tâm! Không ai dám đuổi việc em!
Cô bị anh bắt ra xe trước bao ánh mắt xăm xoi của mọi người.
❤❤❤
Sau hai tiếng ngồi chờ đến buồn ngủ ở tiệm spa and salon nổi tiếng nhất thành phố. Bây giờ anh lại tỉnh táo khi nhìn tác phẩm và thành quả, công sức ngồi đợi của anh quả là đáng!
– Oh my god! Tuyệt vời!
Anh chợt thốt lên trong vô thức, đứng hình mất vài phút…
Băng Đồng mặc một chiếc váy màu tím đen, cổ tròn hơi rộng một chút, áo tay bồng và dài, ở phía cổ tay có hơi xòe một chút được đính ren đen khá cầu kì, phần eo được ôm lại nhờ dây lụa to thắt thành hình nơ ở phía sau. Chiếc váy ngắn trên đầu gối , 3 tầng và mỗi tầng đều được gắn ren đen cầu kì, tỉ mỉ, bên trong váy là những lớp vải màu đen mỏng để cho váy bồng bềnh đẹp hơn, đằng sau lưng được khoét khá rộng , để lộ ra tấm lưng trắng nõn nà không chút tì vết của cô. Trước ngực là một bông hoa hồng làm bằng lụa đen rất đẹp và công phu, cẩn thận , chân đi giầy cao gót 10 phân có quai, đế nhỏ, ở chỗ quai được đính một bông hồng đen làm bằng kim cương nguyên chất long lanh khi ánh sáng chiếu vào. Mái tóc dài búi gọn tự nhiên, hai bên mai loăn xoăn thả tự nhiên, chiếc kẹp hình gương miện gắn đá lung linh kẹp lên trên. Khuôn mặt đẹp không cần dùng phấn, mắt kẻ viền sắc nét làm nó to tròn hơn, hai hàng mi dài cong tự nhiên mà không cần mi giả, môi tô chút son bóng khiến cho cô quyến rũ hơn bao giờ hết. Bộ dáng này rất hợp với cô, rất fung đông lòng người.
– Đi thôi!
Sau khi đưa thẻ cho nhân viên đi thanh toán tiền xong anh bước đến kéo cô dẫn đi. Cô mặc dù thắc mắc nhưng cũng không hỏi nhiều.
❤❤❤
Thái Lăng lái xe đưa vô đến một tòa nhà biệt thự rộng lớn như một dơn trang, ở đây cảnh vật đều thơ mộng và hữu tình, tất cả đều là tại hóa ban tặng, đây là lần đầu tiên cô được tận mắt thấy một nơi như vậy. Cho xe lăn bánh vào trong gara, anh đỗ lại mở cửa xe bước ra, chạy sang mở cửa xe cho cô bước ra
“Haha! Hiếu Thiên! Mình sẽ cho cậu biết thế nào là sững người trước mỹ nữ, trước kia cậu coi như không thấy họ thì giờ mình chờ xem cậu còn làm nơ được không trước một nàng tiên thế này!” Anh cười thầm.
-Chào Thái Thiếu gia!Chào tiểu thư!-Hai hàng người giúp việc cung kính đón chào. Người lamài cũng quen anh như con cháu trong nhà vậy.
-Được rồi! Hiếu Thiên đâu?-Anh quá nhàn chán với cách nghênh đón này, lại là trò của thằng bạn anh đây mà.
-Dạ! Thiếu gia ở trong phòng tầng hai ạ!-Quản gia Ngô cung kính thưa, mắt hơi liếc sang cô, đây là lần đầu ông nhìn một cô gái đẹp như vậy từ khi mẹ anh bỏ đi! Cô gái này so với mẹ anh đẹp hơn rất nhiều…
-Không cần theo,làm việc đi!-Anh phẩy tay ra lệnh rồi mỉm cười tinh quái khoác vai kéo cô lên cầu thang chính.
Lý do anh phải trang điểm lại cho cô là do người hầu ở đây coi thường cô, anh muốn cô phải giống một vị tiểu thư đài cát, đi bên cạnh anh thì phải lộng lẫy chút.
Đứng trước cửa phòng Hiếu Thiên,Thái Lăng cười gian xảo nhìn cánh cửa phòng,ghé tai cô nói nhỏ vài lời.
-Em vặn cửa vào trước anh sang chào bác trai cái đã, vào trước nhé!
Anh vờ bỏ đi, nở một nụ cười gian xảo…để xem phản ứng của anh thế nào khi nhìn thấy cô thư kí xinh đẹp xuất hiện trong bộ dạng này… Khà khà?!!
“Hiếu Thiên cậu thua rồi!”
Cô một mình đứng trước cửa phòng anh,chỉ cần đẩy cửa là có thể biết tình trạng anh bây giờ. Nghĩ đến anh cô lại nghĩ đến việc xảy ra tối hôm qua, khi nghe đến anh nói tên thật của anh, cô thừa nhận đã dao động hơi nhói ở tim. Đã 11 năm không gặp mà giờ cô lại gặp anh trong hoàn cảnh này, thật là éo le . 11 năm trước anh luôn đối xử tốt với cô, mặc dù không muốn thừa nhận cô có để ý đến anh.
Hiện tại cô đang phân vân không biết có lên vào hay không?
Đứng một hồi suy nghĩ cuối cùng cô cũng quyết định đẩy cửa đi vào. Anh đang nằm ngủ ngon lành, cô đẩy cửa bước vào cũng không hay. Thấy anh đang ngủ cô không có ý định đánh thức anh nên lẳng lặng quay lại vặn nắm khóa cửa định đi ra.
Cô giật mình cửa đã bị khóa ở ngoài không mở được, nếu cô la nên anh sẽ tỉnh, giờ biết làm sao?
Nhìn quanh căn phòng màu tối huyền bí, từ vật dụng nhỏ nhất cũng màu đen, nhưng có điều căn phòng lại rất rộng , đèn mở sáng trưng. Mắt cô chạm vào một khung hình khổ lớn treo trên tường. Đây chẳng phải hình của cô sao? Sao anh lại có nó? Trong hình là một cô bé gái tầm 8tuổi ngồi im lặng ở vườn sau cô nhi viện, ánh mắt buồn rầu nhìn vào khoảng không vô vọng, ánh nắng chiếu xuống khiến cho cô buồn lại cô đơn…
– Băng Đồng?
Mải mê nhìn cô bị giật mình bởi tiếng nói trầm ấm…
Quay sang nhìn cô nhận ra anh đã tỉnh giấc và đang nhìn cô chăm chăm , thắc mắc.
-Em làm gì ở đây ? Ăn mặc kiểu gì đây?-Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, theo như anh nhận xét thì có thể nói là đẹp vô cùng, nhưng đây không phải cô của ngày thường.
-Là anh ấy!- Cô chỉ tay ra hướng ngoài, khuôn mặt hơi đỏ vì ngượng.
-Ai? Thái Lăng hả?-Anh thắc mắc!
Cô im lặng không đáp, vì anh ta đã mang cô ra làm trò cười cho anh xem.
-Tôi muốn về công ty!- Cô rụt rè cuối cùng lên tiếng.
-Em có thể về! Tôi đâu ép em phải ở lại…- Anh quay đi không nhìn cô nữa , anh lại nhớ tới chuyện hôm qua.
-Nhưng…cửa khóa rồi!- Cô nhìn cửa bặm môi nói băng chất giọng thảm nhiên không biểu lộ sắc thái.
-Lại là trò của thằng quỷ này đây!
Anh liếc mắt qua cánh cửa phòng, ánh mắt vần lêntia giận dữ. Cầm di động lên anh gọi vào danh bạ.
-” Alô!”- đầu dây bên kia nghe máy.
– Tôi cho cậu 3 phút mở cửa phòng mau!- anh quát lên giận dữ.
– Thế nào! Nhìn thấy người đẹp mà không thấy xúc động muốn cảm ơn mình àk?”
– Cậu còn 2 phút!- anh lạnh lùng thông báo không quan tâm đến trò đùa cợt của Thái Lăng
-“Đừng nóng! Đừng nóng!”
– 1 phút!-anh vẫn kiên định thông báo.- Mở!
– ” Cửa đâu có khóa! Mình đang ở nhà mình rồi!hehe!”
Anh hất chăn nhảy phóc xuống đất, cầm nắm khóa cửa vặn thử. Đúng là cửa không hề khóa!
– ” Thế nào? Món quà mình tặng cậu, cậu thích chứ?”
– Thích cái con khỉ! Chờ tôi xử lí cậu thế nào!
Anh cúp máy và quay lại nhìn cô, chẳng lẽ để cô trong bộ dạng này về công ty, anh đi đến khuôn mặt vẫn còn giận dữ, cầm tay cô dẫn đi.
– Anh đưa em về! Em có bị ngốc không mà nghe lời cậu ta! Thật là…- anh dẫn cô xuống nhà trong sự tò mò của đám người làm.
Cô cảm thấy mình giống một con hề đang làm trò cười cho thiên hạ. Cô bị kéo tới kéo lùi mà không biết làm gì nữa, vốn không ưa thắc mắc hay nói nhiều…
Hiếu Thiên giận dữ trước cách cư xử giữ khoảng cách của cô. Cô thực sự giỏi làm anh tức chết, cô ngốc thật hay giả ngốc… Anh không biết…
❤❤❤
Vậy là hôm nay cô không làm được việc gì có nghĩa lười biếng nằm úp mặt xuống giường không muốn suy nghĩ thêm nữa. Thở dài một chút cô ngẩng mặt lên vô tình nhìn thấy tấm hình của Băng Di, đây là tấm hình Băng Di chụp lúc 2 tuổi. Cô đưa tay cầm tấm hình, vuốt ve khuôn mặt bụ bẫm của Băng Di, quá hồn nhiên trong sáng.
– Chị hai xin lỗi vì đã không bảo vệ được em! Giờ em thế nào? Chị nhớ em!
Cô không thể khóc, nước mắt cũng không thể rơi được, ánh mắt long lanh chan chứa tình cảm này chỉ dành cho Băng Di thôi, cô rất nhớ Băng Di, nhớ đến phát điên. Nếu được gặp lại em gái mình, cô nguyện cho nó tất cả những gì cô có để bù đắp tình cảm cho nó.
– Ngủ ngon.- cô mỉm cười yếu ớt, đây là lần đầu tiên cô mỉm cười sau bao nhiêu năm, nụ cười đó cũng chỉ dành cho Bằng Di mà thôi, hiện tại chưa có người thứ hai. Nhắm mắt cô nhớ lại chuyện đã qua…
[ …]
– Con ranh! Mày dám ngồi ở ghế của bọn tao hả?-Lại là lũ trẻ cá biệt trong cô nhi viện.
-Nè mày có nghe thếy gì không hả? Đồ điên!-Tiếng sỉ nhục liên tiếp khiến nó khó chịu.
Nó vẫn ngồi im, tay ôm con gấu bông anh tặng!
-Mày lì hả? Này thì lì lợm này! -Giọng nói chanh chua của một con bé đanh đá.
“Bốp!”
Má trái nó đau rát, ửng hồng hằn năm đầu ngón tay.
Nó vẫn không biểu lộ sắc thái.
Đánh chết nó đi! Để xem hôm nay thiếu gia còn đến cứu nó không?
Cả đám trẻ lao vào sô sát, giẫm đạp nên người nó, nó lại lại phải chịu thêm một trận đánh roi nữa đau, rất đau, cảm giác tê dại toàn thân.
“Đúng giờ anh ở đâu? Sao lúc em cần, anh lại biến mất như vậy? Hiếu Thiên đến cứu em.. Em đau quá!”
Lúc đó nó nhớ anh nhiều lắm, anh luôn quan tâm nó mà giờ lại bỏ nó lại một mình?
….]]
Những giấc mộng chập chờn bủa vây lấy cô.