Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương 5
Anh vẫn tận dụng thời gian này để giải quyết việc chính ở trong nước, lí do anh ép cô đi cùng lần này. Cô thì chỉ chuyên tâm vào công việc, tuyệt đối không để tình cảm xen vào công việc, đối với anh đã có chút quen thuộc nhưng cô vẫn giữ ình một khoảng cách nhất định.
– Trần thiếu gia!- Cô cầm một tập tài liệu đặt trước bàn làm việc của anh.
– Xong rồi?- anh ngẩng mặt nhìn cô, mỉm cười ôn nhu. Cô chỉ tiện thể gật nhẹ đầu, mặt không chút biểu cảm, cô cũng không dám nhìn thẳng mặt anh.
-Em muốn đi dạo cùng tôi chứ?- anh đẩy ghế đứng dậy nhìn cô.
-Ukm!- cô gật đầu, dù sao cũng muốn thư giãn một chút.
Anh không để ý biểu hiện của cô mà vòng tay khoác vai cô dẫn đi, cô bị hành động thân mật quá mức này làm mất tự nhiên.
– Trần thiếu gia! Anh làm ơn buông tay!
Cô lách qua vòng tay anh, dù sao quan hệ của hai người cũng chỉ là cấp trên cấp dưới nếu để người khác chông thấy sẽ không hay.
Anh thu tay lại đút vào túi quần , có chút không vui. Hai người đi bộ bên bờ biển, cùng ngắm cảnh biển chiều, cảm giác bình yên. Đằng xa cũng có vài người nước ngoài đi dạo như họ.
– Em thích ở đây chứ?- anh lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này.
Cô không trả lời chỉ vòng tay trước ngực và nhìn về phía trước.
Anh quay sang nhìn cô, gió biển thổi nhẹ làm mái tóc cô bay bay rối loạn, tà váy khẽ bay mơn chớn đôi chân dài của cô.
– Em đối với anh có nhất thiết phải giữ khoảng cách đến thế không?- Anh cầm tay cô kéo lại.
Ngước mắt nhìn anh sau đó rất nhanh cúi đầu nhìn chân. Cô cố tình lảng tránh..
– Anh biết em có rất nhiều tâm sự! Sao em không nói vanh!
Anh cảm thấy bực bội trước thái độ của cô.
Cô nhìn anh thản nhiên như không.
– Anh đáng tin?
– Rốt cuộc tình cảm anh dành cho em em có quan tâm không!? Em biết từ khi gặp em anh đã muốn bảo vệ em. Em nỡ làm ngơ vậy sao?!
Anh cầ cằm nên để anh nhìn và đối mặt với nhau.
– Đừng nói nữa! Tôi không muốn nghe!- cô đẩy anh ra. – Cô đẩy anh ra và quay bước bỏ đi.
– Anh nhìn theo cô gái nhỏ bé đang cố tình trốn tránh anh, cũng như chốn tránh tình cảm của anh.
❤ . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .❤
Hiếu Thiên lặng lẽ đi sau cô không nhanh không chậm theo chân cô.
Thôi được, anh không vội, cô không chấp nhận anh anh sẽ đợi. Nếu cô mãi vẫn trốn tránh anh sẽ có cách của riêng anh.
” Em đừng nghĩ sẽ thoát khỏi tôi! Cuộc đời này, em chỉ có hai lựa chọn một là yêu anh hai là yêu anh chọn đời. Cho dù em có chạy chốn đến chân trời góc bể anh cũng tìm được em…”
Gió thổi ngày một lớn mặt trời cũng đang lặn, những đợt sóng dạt dào vô bờ, nước biển dâng cao, sóng xô ướt chân cô. Cô cởi giầy cao sách trên tay nhẹ nhàng bước đi trên cát mịn. Cảm giác lành lạnh cùng hoàng hôn khiến cô hơi rùng mình, tà váy bay bay trong gió cảm giác cô đơn lại vây lấy cô.
Anh đứng từ phía xa nhìn cô im lặng như đang nghĩ gì đó. Thấy cô vòng tay ôm trước ngực anh biết cô lạnh, vì ở đây không phải phương Đông, anh biết cô thích ứng không kịp. Anh lắc đầu tiến tới bên cô , mang áo vest của mình cởi ra khoác cho cô.
Cô quay đầu lại nhìn câu ” cảm ơn”
– Lạnh đúng không? Về thôi!- anh ôn nhu nhắc nhở.
– Hoàng hôn đẹp!- cô đưa mắt nhìn về phía biển hơi ánh đỏ , màu mặt trời dần chìm xuống biển.
Anh cũng đứng bên cạnh và hướng mắt nhìn về hướng cô dõi theo.
– Em thích?
Cô không nói thêm…đôi khi im lặng là câu trả lời hoàn hảo cho cả hai. Lúc này nhìn hai người như đôi tình nhân mặn nồng.
Tự nhiên anh cũng muốn yên bình như thế này mãi mãi. Chỉ cần được ở bên cô mỗi ngày như thế này là đủ rồi.
❤ . . . . . . . . . . . . . . ❤
Hai người sang đây đã một tuần mà chưa gặp mặt đối tác, nên lịch mấy ngày cuối cùng cũng có thời gian để gặp anh.
Lúc này anh đang có mặt cùng cô trong phòng họp công ty SM.
– Em sao vây?- anh hỏi han khi thấy mặt cô có chút nhợt nhạt.
Cô lắc đầu rồi coi bản hợp đồng lần nữa trước khi kí kết với đối tác.
Anh nhìn qua là đoán ra ngay cô đang bị bệnh. Cô giấu đi sư quan tâm quá mức của mình.
Đúng lúc đó một người đàn ông đẩy cửa bước vào, đó là một người Tây chính gốc theo sau là một thanh niên trẻ đeo kính cận. Người này anh đã gặp qua, anh ta là thư kí của chủ tịch công ty SM.
– Hello!- chủ tịch tập đoàn SM lên tiếng trước, ông ta đưa tay chào.
Anh cũng nở nụ cười đưa tay chào lại, hai bàn tay nắm lấy rồi nhanh chóng buông ra.
– Mời ngồi!
– Mời!
Cô cũng im lặng ngồi xuống bên cạnh anh, đưa mắt liếc nhìn người đàn ông kia cô ngạc nhiên vì ông ta nói tiếng Trung rất chuẩn.
– Ồ! Ngài có cô thư kí thật xinh đẹp.!
Người đàn ông kia cũng chuyển sang nhìn cô nở nụ cười khen ngợi…cô gét bị nhìn kiểu này.
Anh cũng liếc nhìn cô một cách âu yếm rồi quay lại nói bằng giọng trầm ổn:
– Ngài quá khen!
– Được rồi! Chúng ta vào vấn đề chính nhé!
Người đàn ông kia nhận thấy sự không vui trong mắt anh nên nở nụ cười lịch lãm chuyển chủ đề khác.
Hai bên thảo luận về các điều khoản để cả hai đều có lợi. Anh thầm khen cô, bản hợp đồng này lợi nhiều hơn vẫn là bên anh, nhưng bên kia cũng không có ý kiến bất đồng xem như chấp nhận buổi kí kết rất thành công.
❤ . . . . . . . . . . . . . . ❤
– Anh đưa tôi đi đâu?
Cô thắc mắc khi anh cho xe chạy theo hướng khác, đây đâu phải đường về khách sạn.
Anh đưa tay xoa đầu cô nở một nụ cười nửa miệng không đáp , đến nơi cô sẽ biết, hôm nay vất vả cho cô rồi.
Anh cho xe dừng lại trước một trang viên rộng lớn , cô che miệng lại ho sặc sụa, cô chưa để ý đến bên ngoài khung cảnh thế nào.
– Không sao chứ?- anh kéo cô lại chau mày hỏi.
Cô lắc đầu tránh ánh mắt của anh.
– Em sốt rồi!- anh một tay giữ gáy cô một tay đưa lên chán cô kiểm tra nhiệt độ.
– Không sao!- cô cố đẩy anh ra vì không quen cảm giác này.
– Ngồi im!
Anh đột nhiên nổi giận quát lên khiến cô giật mình không giám phản kháng. Cố kiềm nén lửa giận anh quay lại bấm còi xe liên tiếp.
Bíp…bíp …bíp
Một lúc sau có hai người bảo vệ chạy ra mở cổng, cung kính cúi đầu chào anh, anh không để ý mở khóa xe cho xe lăn bánh vào trong. Lúc này cô mới để ý xe đang chạy vào con đường dài uốn lượn, hai bên là hai hàng hoa nở rộ, phía bên phải là vườn cây cảnh, bên trái là vườn cỏ trải dài cắt tỉa gọn gàng, còn có một tháp nước chảy nhân tạo; vào sau chút nữa là đài phun nước ười mấy tầng, cuối cùng xe của anh dừng lại trước tòa biệt thự cao 3 tầng nguy nga cháng lệ. Tòa nhà được xây dựng theo phong cách hiện đại kết hợp giữa phương Đông và phương Tây.
Có hai người bảo vệ chạy lại mở cửa xe cho anh và cô, anh nhanh chóng đi qua bên cô rồi cúi người nhấc bổng cô lên mang ra ngoài. Mặc kệ ánh nhìn của những người có mặt tại đây.
Cô ngượng ngùng đòi xuống…
-Thả tôi xuống! Tôi tự đi được…
Anh không để ý mà ngang nhiên mang cô vào trong. Cuối cùng không nhịn được tức giận lên tiếng đe dọa.
– Đủ rồi!
Tiếng gắt của anh, mang theo quyền lực uy hiếp làm cô có chút kinh hãi, im lặng mặc anh tùy ý mang đi. Từ khi nào mà cô chở thành người nhu nhược và sợ người đàn ông này như vậy?
– Anh bước vào cửa lớn, cùng lúc đó hai hàng người giúp việc cung kính cúi chào.
– Thiếu gia đã về!
Anh quay lại nhìn người đàn ông đứng tuổi sau lưng nói bằng giọng ra lệnh.
– Mang thuốc hạ sốt lên phòng cho tôi!-lại nhìn sang người phụ nữ đã già nhưng nghiêm trang phiía bên- Quản gia Su! Bà cho người mang chút điểm tâm nên cho tôi.
Anh mang cô bước nên cầu thang lớn đi vào phòng anh. Cô không nói gì can bản người đã mệt vô cùng. Cô biết đây là nhà của anh, lúc trước có mơ cô cũng không nghĩ sẽ đứng trong một căn nhà đẹp đến vậy. Tự dưng cô thấy mình thực sự nhỏ bé như một hạt cát mà thôi. Nằm trong vòng tay anh được anh ôm chặt , cảm giác được quan tâm khiến cô ấm áp.
❤ . . . . . . . . . . . . ❤
Đặt cô nằm xuống chiếc giường hình tròn lớn chải nhung mềm mại… Anh đưa tay kéo chăn đắp cho cô.
– Tổng giám đốc! Tôi muốn về khách sạn… Hành lý của tôi… Khụ…khụ…
– Hành lý sẽ có người mang tới!Em phải chú ý mình chứ!
Anh đưa tay vứt chiếc áo vest sang bàn trang điểm, tiện tay lới lỏng chiếc cà-vát ra, cúc áo cũng mở ra gần hết… Nhìn anh lúc này khác với anh thường ngày, bây giờ nhìn anh rất manly và có chút bất cần.
Cô nhìn quanh căn phòng đánh giá, thật quá mức tưởng tượng.
Căăn phòng thiết kế có thẩm mĩ,.bên trái là phòng tắm và tủ quần áo , bên phải là bàn trang điểm và bàn máy tính