Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?

Chương 17


Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương 17

Đã lâu Băng Đồng không cảm nhận bầu trời khi về đêm của thành phố. Hiện tại cô đang dạo bước trên con đường tấp lập, ánh đèn neon từ các tấm biển của các cửa hàng lung linh , huyền ảo. Trời có chút se lạnh , nhìn những cặp đôi đang tay trong tay cô lại thấy buồn và nhớ Hiếu Thiên. Cô dừng lại bên bờ Hồ , nhắm mắt lại cảm nhận mùa thu thân quen.
” Nhớ kỉ niệm mình gặp nhau ngày xưa ấy, …Cô nhi viện mái ấm nhỏ bé nơi em gặp anh. Những vui buồn mình từng có nơi đây…hàng cây vẫn thế , từng kỉ vật mang kỉ niệmhai ta đã có với nhau. Mặc dù xa cách nhưng em vẫn nhớ anh nhiều lắm…”
Giai điệu của bài hát “Định mệnh hai ta” vang vọng từ một vùng nhỏ , gây sự chú ý của cô. Băng Đồng quay sang nhìn , là một cô gái còn khá trẻ đang ngân nga khúc hát , trên tay còn cầm cây ghi-ta, nhìn cách ăn mặc rất tomboy của cô gái khiến cho Băng Đồng nhận ra chút tinh nghịch , thú vị ở cô. Xung quanh cô rất nhiều người váy lại ngồi nghe cô hát. Băng Đồng cũng thú vị tiến lại gần.
” Thấm thoát tôi đã nhiều năm rồi, cậu bé khi xưa giờ đã thay đổi rất nhiều , cô bé ngày ấy cũng đã lớn lên nhiều , xinh đẹp và dịu dàng hơn xưa…….
Định mệnh lần nữa đưa anh và em trở lại bên nhau , và một lần nữa mình yêu nhau đậm sâu…..
Nếu chỉ có thể thì cuộc đời đã luôn bình yên ……
Sóng gió kia lại mang anh dời xa em…..
Xa cách , cách xa mỗi người mỗi nơi phương trời…..
Ngày mất anh em mới nhận ra, em yêu anh rất nhiều ….yêu anh nhiều hơn em tưởng …….
………..
Những kỉ niệm bên anh như ùa về trong em, em đã khóc rất nhiều……
Nhớ lắm những khi được anh ôm vài lòng thì thầm nói bên tai:”Anh yêu em!”….
Em vẫn yêu và mong một ngày kia được bên anh như xưa…..
Cho em cảm giác bình yên và hạnh phúc..”
Kết thúc bài hát cũng là những giọt nước mắt cản động của mọi người nghe , những tiếng vỗ tay khích lệ , khen tặng của mọi người. Những đồng lẻ thả vào chiếc mũ bên cạnh cô gái.
– Cảm ơn mọi người ! Cảm ơn….- Cô gái cúi đầu nở nụ cười thuần khiết.
Mọi người đi hết , lúc này cô gái mới thu dọn đồ đạc và chỗ tiền lẻ xếp lại.
– Cô hát rất hay ! – Băng Đồng mỉm cười cúi xuống giúp cô gái dọn dẹp đồ đạc.
– Cảm ơn!- Cô gái đó mỉm cười nhận lại đồ của mình từ tay Băng Đồng.
– Cô cầm đi ! Coi như chút lòng của tôi! – Băng Đồng rất thông cảm với cô gái này, cô cũng đưa số tiền mặt của mình cho cô gái kia.
– Cảm ơn ! – Cô gái đó im lặng một lát suy nghĩ gì đó rồi cũng đón nhận số tiền của Băng Đồng.
Cô gái cúi đầu chào cô rồi quay lưng bước đi! Băng Đồng nhìn theo bóng dáng bé nhỏ đó rồi thở dài, quay lại không gian yên lặng, mặt nước hồ lung linh in bóng những ngọn đèn led….
Lúc này cô mới suy nghĩ về thời gian qua….thực lòng cô không nhớ gì những chuyện đã qua nhưng mỗi khi nhìn thấy tấm hình trong phòng cô lại có cảm giác nhói lòng. Ai cho cô đáp án đây?
__________@____@_________
– Thưa tiểu thư! Trời đêm rất lạnh , chúng ta về được không ? – Tài xế tiến đến nhắc nhở cô.
– Ưm…..phiền chú!- Băng Đồng quay lại mỉm cười rồi nhanh chóng tiến về phía xe ô tô đậu sẵn trên đường.
Xe ô tô nhanh chóng rời đi, rời xa đường phố tấp nập để quay về khu gia trang nhà họ Trần.
“Reng…..ring…..rang….”
Điện thoại cô reo lên trong túi xách, mở máy bấm nút nghe….
-Alo!

-“Vợ đang ở đâu?” – Giọng Hiếu Thiên rất giận dữ bên kia đầu dây.
– Vợ đang trên đường về nhà!
-“Ưm!” – Hiếu Thiên tắt máy cái rụp , không để cô nói thêm câu nào.
Xe ô tô vừa lăn bánh vào cửa biệt thự , quản gia Ngô đã chạy lại mở cửa xe cho cô,…
– Thiếu gia đang chờ người ở trong!- Ông ghé tai cô nói nhỏ.
– Hiếu Thiên !??? – Cô đang mệt mỏi, nghe thấy tên anh liền vui ra mặt, đưa túi xách cho chị giúp việc , lao nhanh vào nhà tìm anh.
– Hiếu Thiên !!!!!!- Cô vừa nhìn thấy anh ở trong phòng khách liền lao đến ôm lấy cổ anh thật chặt.
Anh gỡ cánh tay đang bám lấy anh thật chặt ra khỏi người mình, hạ giọng kiềm chế tức giận với cô.
– Em đã đi đâu?
– Chồng ? Em ….- Cô có chút hụt hẫng , phụng phịu.
– Một tuần không được ôm anh , một tuần ở nhà,…. Đó là hình phạt nếu em không nói thật! – Anh hạ giọng tuyên bố.
– Á! Đừng! Em qua nhà Cẩm Tú , rồi đi dạo chút! – Cô vội nhảy cồ lên vội giải thích.
– Thật?- Anh tin cô nói thật nhưng vẫn cói hỏi lại.
– Khẳng định !- Cô làm mặt mèo con với anh.
Nhìn điệu bộ của cô khiến anh không kìm chế được nỗi mong nhớ, ôn cô vào lòng , xiết chặt. Một tháng qua anh đã giải quyết thật nhanh mọi việc để quay về với cô , xa cô một tháng mà dài hơn một thế kỉ.
– Chồng xấy xa! Hix…
– Ngoan nào! Mình cùng vào ăn cơm tối thôi! Anh đói quá! – Anh xoa đầu cô dỗ dành. Thật sự khi về không gặp cô ở nhà anh rất lo lắng.
– Ưm!- Cô gật đầu lấy áo anh lau nước mắt.
[Lonely: Chị này bẩn quá ! Khổ thân anh Thiên !
Băng Đồng: Biến đi! Chồng ta mà, làm gì thì kệ ta!
Lonely: Đã lấy đâu mà chồng! (Chạy toé khói)].
_________@____@________
Đã lâu lắm rồi , giờ anh mí có cơ hội ngồi ôm cô vào lòng thế này, giúp cô làm khô tóc ướt
– Vợ này ! Giờ có người xin chữ kí em ! Em có cho không ?
Hiếu Thiên hít hà mùi thơm nhàn nhạt trên tóc cô.
– Hihi! Để xem đó là ai đã ! Mà chồng hỏi vậy làn gì ?
Băng Đồng ngước lên cười hì hì như một cô bé tinh nghịch.
– Thì giả dụ một thằng con trai , có cho không ?- Anh đưa tay xoa nhẹ tóc cô.
– Em không hiểu ? Chồng nói rõ hơn đi!
– Đừng nhầm sang kiểu xin chữ kí một ca sĩ , hay một minh tinh…..

-Thế nó là kiểu gì?
Anh suy nghĩ vài giây rồi đáp lại.
– Theo kiểu kí vào giấy đăng kí kết hôn ý. Em bằng lòng không?- Anh từ bao giờ đã giơ ra trước mặt cô một chiếc nhẫn Kim cương chạm khắc tinh xảo.
– Oa! Đẹp quá!- Cô thốt lên như đứa con nít được nhận kẹo.
– Để anh đeo cho em ! – Anh nhẹ nhàng gỡ chiếc nhẫn đeo vào tay cô , rất đẹp.
“Chụt”
Cô hôn một cái thật kêu vào ná anh , thu cho lời cảm ơn. Khiến anh gần như hoá đá vì đây là lần dầu tiên cô tự chủ hôn anh.
– Này vợ !
– ?????- Cô ngước lên nhìn anh đầy khó hiểu.
– Như vậy chưa đủ….- Anh nở nụ cười tà mị đầy sức hấp dẫn.
– Chồng muốn gì nữa? – Cô ngây thơ hỏi lại.
– Hôn chồng ! – Anh đưa môi cho cô hôn.
– Á! Chồng xấu xa này! – Cô la toáng lên khi mình bị hớ , cầm gối vụt vào anh túi bụi.
– Hahaha… Thui….thui….đùa em tí mà! Hổ dữ thế này ai dám lấy !- Anh đưa tay đỡ đòn.
-Không ai lấy thì chồng phải chịu trách nghiệm.
Cả hai đầu rồi ôm nhau ngủ luôn, trên môi hai người vẫn nở nụ cười hạnh phúc.
________@____@_______
Một ngày mới lại bứt đàu với chiếc xe định mệnh. Những tia nắng ấm áp soi sáng khắp nhân gian. Băng Đồng lười nhắc như con mèo lười dúi đầu vào chăn ngủ ngon lành.
– Vợ ơi! Dậy nào! – Hiéu Thiên khẽ lay cô dậy , nhỏ giọng dỗ dành.
– Dậy ăn sáng…..anh dẫn đi chơi ! – Anh nhỏ giọng thì thầm.
“Cốp”
– Ui da! Hụi! Cái đầu của tôi!
Cô nhăn nhó , mếu máo xoa cái chán đang đỏ dần lên , vì cú va chạm. Nghe thấy được đi chơi , đang ngái nhủ khiến Băng Đồng tỉnh luôn , vội vùng dậy sợ anh đổi ý, đúng tầm va vào chán anh đang cúi thấp.
– Ai bảo em đang không nhanh vậy làm chi? – Hiếu Thiên xoa cái chán của mình, nhăn nhó.
– Hix ! Em muốn đi chơi !
– Được ! Đi thôi !
Anh kéo cô dậy khỏi giường đẩy vào nhà vệ sinh , còn mình ở ngoài giúp cô tìm một bộ váy.
__________@__@_________

Xe dừng lại trước cổng cô nhi viện…..
Hiếu Thiên đẩy cửa bước ra ,đi vòng sang mở cửa cho Băng Đồng. Cô bước ra có chút ngơ nhác nhìn cảnh vật xung quanh , có chút gì đó dâng lẻn trong lòng, cảm giác này là gì thì cô không xác định nổi, nó quá mơ hồ.
Hiếu Thiên nhìn cô rồi mỉm cười , ôm nay anh đưa cô tới đây không đơn thuần là đi chơi , anh muốn cô nhớ lại những quá khứ đã mất.
– Vào trong thôi! – Anh khoác vai cô kéo vào trong…..
Chài đón hai người là viện trưởn Lý.
– Thiếu gia đến thăm sao không báo trước để tôi cho người chuẩn bị ! – Viện trưởng Lý nở nụ cười tao nhã , bà khiêm tốn và phúc hậu đáng để người khác tôn trọng.
– Không cần thiết, tôi đến đây thăm quan chút thôi, sẽ không phiền viện trưởng chứ ? – Anh giữ thái độ khách khí hỏi theo phép lịch sự.
– Ồ….sẽ không ! Vậy thiếu gia cứ tự nhiên! – viện trưởng cũng để ý sự có mặt của Băng Đồng , rất quen nhưng do tuổi cao nên bà không nhớ rõ cô tên gì nữa , sau đó là cúi đầu chào rời đi.
Đợi khi viện trưởng Lý rời đi rồi Băng Đồng mới lên tiếng.
-Đó là????
– Bà ấy là viện trưởng ở đây! Đáy là cô nhi viện mà em lớn lên, là nơi hai ta gặp nhau lần đầu ! Anh dẫn em đi thăm quan nhé!
________@___@_________
Hiếu Thiên cố gắng kể lại những kỉ niệm hai người từng có vói nhau nơi đây , mong cô có thể nhớ lại nhưng không có chuyển biến.
– Em ngồi đây nghỉ chút đi! Anh đi lấy cho em trai nước !- Hiếu Thiên dặn dò rồi chạy đi.
Băng Đồng chỉ mỉm cười rồi nhìn xung quanh đây là vườn sau của cô nhi viện , khá trong lành vì có rất nhiều cây hoa lá. Cô đưa mắt nhìn theo mấy đứa nhỏ đang lô đùa.
-Này mày dám động vào đồ của tao hả? – Tiếng thét của trẻ con.
– Em….em…..- Một đứa bé gầy yếu đứng run rẩy, sợ sệt, lắp bắp.
– Mày dám láo này! Láo này ! Đánh chết mày! – Đứa nhỏ lớn nhất đám cố nhảy vào giựt tóc, cào cấu đứa bé gầy yếu kia.
– Huhu……..
Cả đám trẻ vây quanh cũng xông vào cấu xé đứa bé yếu ớt đó.
– Các em làm trò gì thế hả? Dừng lại! – Tiếng của một vị sơ chạy lại cản.
Đán trẻ chạy hết còn mỗi bé gái gầy yếu kia ngồi bệt ra đất , vị sơ đang giúp nó đứng dậy , phủi bụi trên quần áo , an ủi bằng một nụ cười hiền.
……………..
Lúc này Băng Đồng không để ý xung quanh nữa. Từng mảng kí ức rời rạc như hiện ra trước mắt cô.
[…..
– Con nhỏ kia ! Ai ày đụng vào đồ của tao?
– Này con nhỏ kia ! Có giỏi thì lì lợm nữa đi! Cho mày chết ! Con điên!
……..
Những câu chửi bới văng vẳng bên tai , trước mặt cô hình ảnh một cô bé yếu ớt đang bị mấy đứa trẻ lớn hơn vài tuổi ra sức đánh đạp vào người , những câu chửi bới kèm theo.
[…..,
– Tiểu Di ! Ngoan ! Chị thương…
– Con điên kia! Đứa em rác rưởi của mày đụng vào đồ chơi của tao , làm hỏng! Giờ tính sao?
– Huhu….
– Mày điếc à? Tao đang nói chuyện với mày đấy!
……]

Từng hồi ức rời rạc , ảo mờ như hiện lên trước mắt cô….. Đầu rất đau, rất đau , cô vô lực đưa tay lên ôm lấy đầu mình :….
-Aaaa…..
Đúng tầm Hiếu Thiên cũng về tới nơi , thấy biểu hiện của Băng Đồng , không khỏi lo lắng chạy nhanh tới đỡ lấy cô.
– Băng Đồng ! Băng Đồng! Em sao vậy?
– Em….đầu em! – Cô điên cuồng ôm lấy đầu , lắc không ngừng.
Hiếu Thiên kéo cô vào lòng , ôm thật chặt , một lát sau , dường như cản nhận được sự ấm áp , an toàn từ anh , Băng Đồng dần chấn tĩnh lại.
– Ngoan ! Nói cho anh biết em sao vậy ? – Hiéu thiên ghé sát tai cô thì thầm , giọng nói đầy sự ôn nhu.
– Em…em nhớ ra kí ức…..- Cô thì thào đáp lại làm anh ngạc nhiên tột độ, nhưng cũng nhanh bình tĩnh lại
Nếu như anh biết cô sẽ mệt mỏi như vậy thì thà rằng mãi mãi quên đi còn hơn….trong ánh mắt anh xuất hiện một vài tia áy náy.
…….
Bầu trời buổi trưa nhưng ánh nắng cũng không quá gay gắt mà ngược lại còn có chút bóng dâm đã vào cuối thu nên không khí cũng có vẻ hơi hanh khô.
Bên trong nhà hàng Pháp có một đôi trai gái đang từ từ thưởng thức bữa trưa, cô gái có vẻ trầm tĩnh , thỉnh thoảng ngẩng đầu lên mỉm cười dịu dàng với chàng trai , còn chàng trai thì ân cần giúp cô gái lau khoé miệng còn dính chút đồ ăn. Bàn của họ ngồi là bàn bên cạnh cửa sổ nên những tia nắng yếu ớt chiếu vào càng làm nổi bật vòng hào quang quanh họ. Họ thu hút thảy những ánh nhìn ngưỡng mộ , xen lẫn gen tị của mọi người có mặt trong nhà hàng , đúng là một đôi trời sinh.
– Hiếu Thiên ….anh cũng ăn đi chứ! – Băng Đồng cũng khéo léo gắp thức ăn cho anh.
– Ưm….em phải ăn hết chỗ này mí được ! – Hiếu Thiên liên tục gắp đồ ăn cho cô.
– Hả??? em đâu phải heo đâu? Sao ăn hết chỗ này!
Cô cũng bầu bộ mặt trẻ con làm nũng với anh.
– Hihi….
Hai người cứ gắp qua gắp lại , cùng nhau ăn trưa vui vẻ, khung cảnh này thật khiến cho người ta gen tị. Ở một góc khuất nào đó , có một ánh mắt luôn dõi theo họ, trong ánh mắt nào đó nồng nặc mùi hận thù, sắc bén liếc qua hai người.
– Hiếu Thiên …..em muốn vô nhà vệ sinh xíu! – Băng Đồng buông đũa xuống và đứng dậy nói nhỉ với anh.
– Ừm! – Hiếu Thiên cũng chỉ biết gậy đầu , mỉm cười đầy ôn nhu với cô, sau đó cầm ly rượu đỏ nên lắc nhẹ , từ từ thưởng thức hương vị ngọt ngào , thơm mát củ nó.
__________@___@_________
Băng Đồng bước ra từ phòng vệ sinh dang đứng xả nước rửa tay thì có một cái gì đó lành lạnh áp sau gáy. Giựt mình quay lại, cô suýt nữa la lên , nếu không có tiếng trấn chỉnh của Thái Na.
– Im! Nếu cô muốn sống!
Nhìn con dao nhỏ đang hè cổ mình , Băng Đồng sợ hãi không thốt lên lời.
– Cô có vẻ rất hạnh phúc! Kẻ cướp ! – Thái Na nói bằng giọng khinh miệt, đầy mỉa mai, chân chọc.
– Cô……..cô định……cô định làm gì ? Băng Đồng cố áp chế thân mình vào bồn rửa mặt.
– Làm gì à? Còn tuỳ xem cô đã làm những gì? – Thái Na cười lạnh ,hận thù nhìn Băng Đồng.
-Cô……. Aa……a….a! – Băng Đồng quá hoảng hốt khi thấy ánh mắt dọa người của Thái Na. Cô hét lên đẩy mạnh Thái Na ra.
Do bị hất mạnh không kịp lường trước nên cả người Thái Na bị loạng choạng đập vào phía tường đối diện , con dao trên tay vô tình xoẹt một đường khá dài trên cổ Băng Đồng , máy đang không ngừng chảy ra. Cả hai vô cùng hoảng hốt, không biết làn gì lúc này , Thái Na ngã xoài xuống nền, có chút đau nhức không đứng dậy được nhưng đó không phải lí do khiến cho sắc mặt cô ta tái nhợt thế kia mà là máu đang chảy không ngừng ở cổ Băng Đồng. Còn Băng Đồng cô dường như không cảm nhận được vết cứa ở cổ mà thứ khiến cô đau lúc này là chiếc dây chuyền trên cổ Thái Na , nhìn thấy chiếc dây chuyền khiến trái tim cô không ngừng đau nhói , cả đầu cũng đau, từng mảng kí ức rối loạn đang hiện ra trong trí nhớ , cảm giác chóng mặt dồn ập tới , cả người cô chao đảo , đúng lúc đó có một vòng tay ấm áp giữ chặt lấy thân hình yếu ớt của cô.
– Băng Đồng ! Băng Đồng….,
Trước khi ngất đi trong còng tay ấy, cô vẫn nghe văng vẳng tiếng ai đó gọi mình , là Hiếu Thiên , đính là Hiếu Thiên nhưng cô không thể mở mắt nhìn anh được,…..
@•••••••••••••••@
@@@


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.