Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?

Chương 16


Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương 16

Cô đã tỉnh dậy, sau một ngày nằm hôn mê, sốt li bì. Bác sĩ đã chuẩn đoán cô chỉ bị ngấm nước lạnh , dẫn đến sốt cao , uống vài thang thuốc là sẽ khỏi….
Lúc này là 1h sáng hôm sau….
Ngoài trời tối đen một màu, yên tĩnh , cô nhìn quanh căn phòng vẫn sáng đèn của mình , bên cạnh là cô giúp việc tiểu Đào, đang ngủ gật,….
– Tiểu Đào…..- Cô cố bật ra tiếng thều thào.
– Dạ! – Đang ngủ nhưng tiểu Đào vẫn rất nhanh nhạy – Tiểu thư tỉnh rồi ạ?
– Nước….nước……-Cô vẫn khó thoát ra khỏi tiếng thều thào , khó bật ra khỏi cổ họng khô rát.
-Dạ! Tiểu thư chờ em lát! – Tiểu Đào nhanh chóng chạy xuống nhà dưới lấy nước ấm cho cô uống.
Sau khi cô uống cạn ly nước tiểu Đào đưa cho , cô mới khôi phục lại tinh thần.
– Tiểu Đào….
– Dạ! Tiểu thư có gì sai bảo? – Tiểu Đào nhanh chóng nhận lệnh.
– Hiếu Thiên …..có biết chuyện này không ?
– Dạ! Quản gia Ngô đã cho người báo cho thiếu gia nhưng lúc này thiếu gia đang có rất nhiều việc cần giải quyết lên không Liên lạc được…- Tiểu Đào cung kính thưa , sợ cô buồn nên nói thêm- Tiểu thư đừng lo , quản gia Ngô sẽ báo cho thiếu gia ….
– Đừng! Đừng , quản gia Ngô ….- Cô vội lắc đầu ngăn cản.

Từ bên ngoài quản gia Ngô cũng bước vào , cúi đầu cung kính.
– Không được báo với Hiếu Thiên ! Anh đấy sẽ lo lắng ….
– Dạ! Thưa tiểu thư….người còn tếu lắm , người nghỉ ngơi đi. – Quản gia Ngô gật đầu tuân lệnh.
– Ưm….-Cô lại chìm vào giấc ngủ , mặc dù cơn sốt đã giảm không có gì đáng ngại nhưng cơ thể còn rất yếu.
Lúc này mọi người yên tâm ra ngoài , ai về phòng người nấy để cô nghỉ ngơi. Quản gia Ngô là người ra cuối cùng, trước khi ra ngoài , ông nhìn lại cô một lần nữa , ông thật sự coi cô như con gái , nhờ có cô mà cậu chủ nhỏ do ông nuôi lớn nổi tiếng lạnh lùng , tàn nhẫn , giờ đã thay đổi hoàn toàn….
______________@_____@____________
Cô đang mơ , trong giấc mơ cô thấy mình lạc vào một khoảng không sương mù u ám, heo hút , xung quanh không một bóng người , ở đây là đâu thì cô cũng không biết , rất lạnh lẽo , rất đáng sợ , cô tìm mãi không có lối ra.
– Băng Đồng!
Nghe văng vẳng đâu đây xó tiếng ai đó đang gọi cô , u tĩnh đáng sợ , cô nhận ra giọng nói thân quen mình đã nghe ở đâu đó. Cô quay sang tứ phía tìm xem ai đang nói.
– Băng Đồng!
– Ai vậy ? Ai gọi tôi vậy ? – Cô quay lại hướng phát ra tiếng nói.
Trước mặt cô lúc này là một người phụ nước xinh đẹp dáng người có chút gầy Gò so với chiều cao của mình. Người phụ nữ này nở một nụ cười phúc hậu , dịu dàng dang tay chào đón cô nhào vào lòng,…
– Tiểu Đồng! Là mẹ … lại đây con!
Băng Đồng ngơ ngác , cô ngạc nhiên về cách xưng hô này , mẹ sao? Cô không nghe Hiếu Thiên nhắc gì về mẹ, lẽ nào đây đúng là mẹ cô sao ?
– Mẹ?…
– Ưm lại đây nào! Tiểu Đồng ngoan! – Người phụ nữ gật nhẹ đầu khẳng định để xua đi nghi vấn của cô.
– Mẹ!!!!!!!!!!- Cô nhào đến ôm lấy người phụ nữ ấy.
– Con ngoan ! Không được khóc biết không ! – Người phụ nữ xoa đầu cô vỗ về – Phải biết chăm sóc bản thân khi không có mẹ chứ !
– Huhu….con nhớ mẹ! – Cô khóc ròng như con nít.
– Ngoan ! Không được khóc , sẽ xấu lắm đó mẹ sắp phải đi rồi , con phải nhớ sống tốt nhé! – Người phụ nữ gỡ tay cô ra khỏi người mình.
– Hix….hức …..mẹ đi đâu ! Con không ẹ đi ! Mẹ đừng bỏ con….- Cô vội níu kéo nhưng người phụ nữ cứ xa dần , xa dần.
– Giúp mẹ chăm sóc tốt cho em! – Chỉ còn văng vẳng lại câu này rồi sau đó mọi thứ lại trở về như ban đầu, như chưa hề có sự xuất hiện của người phụ nữ kia.
– Mẹ!??? Mẹ ơi??? Mẹ…..đừng….bỏ con!….

Quản gia Ngô đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt cô nhợt nhạt , trán lấn tấn mồ hôi mà không khỏi lo lắng , bác sĩ đã kiểm tra rất kĩ tình trạng bệnh của cô , không có gì đáng ngại vậy sao giờ vẫn hôn mê , mê sảng thế kia.
– Áaaa….. Mẹ……- Cô choàng tỉnh sau cơn mê sảng đáng sợ vừa rồi.
– Tiểu thư ! Tiểu thư tỉnh rồi ! Người thấy trong người thế nào rồi ạ!? – Quản gia Ngô hỏi một tràng.
Băng Đồng nhìn quanh , đây vẫn là phòng cô , cô đã ngủ bao lâu rồi?
– Tiểu thư ….
– Tôi đã ngủ bao lâu rồi? – Cô nói bằng giọng thều thào, khàn đặc.
– Dạ đã là ngày hôm sau rồi ạ ! Tiểu thư đói không , tôi bảo người mang chút gì đó cho người ăn nhé ?
– Không cần , nước….
Tiểu Đào vội lấy cho cô một ly nước ấm , mấy ngày nay cô không ăn gì chỉ uống nước xuông, bác sĩ cũng chuyền cho cô vài chai nước hoa quả nên cũng khỏe hơn chút.
__________@_____@_________
Một tuần sau,….
Sức khỏe của Băng Đồng đã ổn định trở lại, cô vẫn vui vẻ , hồn nhiên trước mặt mọi người. Nhưng có một điều lạ xảy ra mà không ai để ý đó là mỗi khi cô vào phòng việc đầu tiên cô làm cầm bức ảnh lên nhìn nó thật lâu, mặc dù không biết trong hình là ai nhưng cô có một cảm giác thân thiết với người trong hình …..
-“Reng……ring…..rang……è…..”
Điện thoại di động của cô đã lâu không sử dụng hôm nay đột nhiên có người gọi đến. Cô vội vàng tìm xem nó kêu ở đâu, khi tìm thấy rồi thì chuông cũng tắt.
Đang định gọi lại thì máy lại đổ chuông…là Hiếu Thiên , cô bấm nút nghe.
– Alo! Chồng …hix.

– “Vợ sao vậy! Sao lại khóc?”
– Em nhớ chồng! Chồng xấu xa! Hưk….
-“Ngoan! Anh sẽ sớm về với vợ ngốc mà!”
-Không thèm nữa!- Cô giả bộ dỗi y hệt con nít.
– “Ưm! Vậy chồng đi luôn đây! Bye vợ!”
“Tút…..tút…..
Anh cúp máy cái rụp làm cô tức xì khói …. bực mình quăng luôn cái điện thoại ra một xó. Cô đi ngủ luôn không quan tâm gì nữa với tay lấy con gấu bông to xụ ôm thật chặt vào lòng. Mặc dù ôm ấm như vậy cũng không thể bì được với tay của anh, cô không sao ngủ được.
________@____@________
Những ánh nắng tếu ớt xuyên qua tấm rèm che cửa căn phòng đã đánh thức cô dậy. Cô đưa tay tìm cái di động, bấn lên xem giờ …..
Đã 10h30 phút…..
Tối qua cô ngủ muộn lên giờ mí dậy, ngồi dậy khỏi giường êm ái , Băng Đồng nhanh chóng lao vào wc làn vệ sinh cá nhân.
….—>•


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.