Bạn đang đọc Nói Cho Em Biết Làm Sao Để Hết Yêu?: Chương 18
Tại bệnh viện thành phố…..
Các bác sĩ đã nhanh chóng cấp cứu kịp thời , cũng may đã qua cơn nguy kịch, nhưng cô vẫn chưa có thể tỉnh lại do mất máu quá nhiều.
– Thiếu gia! Cậu về nhà nghỉ ngơi chút đi ạ ! Ở đây có tôi và tiểu Đào rồi ! Khi nào tiểu thư tỉnh tôi sẽ báo cho cậu! – Quản gia Ngô đau lòng khi nhìn thiếu gia do một tay ông nuôi lớn lại có lúc tiền tụy thế này vì một người khác.
– …..- Hiếu Thiên vẫn im lặng, mắt vẫn không dời khỏi khuôn mặt nhợt nhạt , thiếu huyết sắc của Băng Đồng.
– Thiếu gia………- quản gia Ngô lại nhắc nhở tiếp.
– Được! Chút nữa tôi sẽ trở lại! – Anh đứng dậy , buông lời lạnh lùng , ánh mắt sắc liếc nhìn đi đâu đó.
Hiếu Thiên không để cho tài xế chở mà tự mình lái xe, anh không về ngay mà vòng xe đến một nơi.
………
Biệt thự họ Thái …..
Xe họ lại trước cửa lớn từ trong xe bước ra, anh không nói một lời một mạch tiến vào sảnh lớn , mặc kệ những tiếng hỏi han của quản gia Lâm.
– Trần thiếu gia ! Cậu tìm tiểu thư ?
– Cô ấy đâu!? – Rốt cuộc anh cũng đứng lại , không quay mặt nhìn quản gia nhưng cất tiếng thì lạnh lùng.
– Tiểu thư đang trong phòng khách. – Quản gia hướng tay phía trong.
Không đợi quản gia nói thêm, anh đi thẳng phía phòng khách , đẩy cửa bước vào, đập vào mắt anh là hình ảnh Thái Na tự tay bôi thuốc cho vết bầm nơi cổ tay mình. Không nói một lời anh tiến lên nắm chặt cánh tay cô ta kéo lên.
– Aaa…….anh……đau! – Bị kéo bằng một lực khá mạnh, cộng thêm cánh tay bị thương khiến cô ta đau đớn thốt thành tiếng.
-Hứ…..đau? Cô biết đau sao? – Anh lạnh lùng mở lời kèm theo một nụ cười sát khí.
– Em….đau thật mà ! – Thái Na rưng rưng nước mắt.
– Cô đau à? Thế sao không nghĩ đến cảm nhận của Băng Đồng khi ấy!? – Anh vẫn giữ thái độ lạnh lùng đầy áp bách.
– Em ….là e…..em không cố ý ! Là cô ta đẩy em trước ….- Thái Na cố giữ bình tĩnh giải thích.
– Cô không cần biện minh nữa ! Cô tưởng cô làm gì tôi không biết sao? Đã bao lần tôi nể cô là em gái nên không truy cứu nữa! Hôm nay thì sao? Cô…xem ra vô đã quá coi thường tôi rồi! Anh hét lên đầy giận dữ , ánh mắt dường như có thể giết người đến nơi.
– Em….- Thái Na nghẹn lời.
Hiếu Thiên tức giận vung tay tát cho cô ta một bạt tai, khiến cô ta ngã nhào ra ghế sofa , khoé miệng hằn lên vệt máu đỏ….
– Cô lên nhớ đây mới là cảnh cáo ! Nếu cô còn động đến Băng Đồng thì sẽ không đơn giản như vậy đâu.
Nói xong anh quay người bỏ đi luôn , để lại cho Thái Na một mình khóc nức nở , ánh mắt đầy bi ai , gánh thù.
__________@___@__________
Băng Đồng mệt mỏi mở mắt nhìn xung quanh , đây là đâu ? Băng Đồng chưa đạt chân đến đây bao giờ. Không khí u ám , mờ ảo , bầu trời nặng nề mây xám , lớp sương mù mờ ảo bám quanh những vẫn nhìn rõ sự chết chóc nơi đây. Cây cối khô héo , những chiếc lá rụng láu ngày bị gió thổi sào sạc tựa các bộ phim kinh dị cô đã xem. Không có dấu hiệu gì của sự sống , hay có ai đó ở đây. Băng Đồng tiến về phía trước , cô biết đâu có người nhưng khi chạy tới nơi, cô hoảng hồn vì màu nước làn màu đỏ thẫm của máu tanh nồng , ngửi thui đã muốn ói.
– Oẹ….- Cô quay sang một bên ôm bụng nôn khan một hồi lâu.
Đáng sợ ! Thật sự đáng sợ…..
Cô không muốn ở đây nữa , cô muốn thoát khỏi đây , cô muốn về nhà ! Băng Đồng lắc đầu , chạy về hướng lúc trước , nhưng càng chạy thì cô càng không biết đây là đâu , thật sự không lối thoát.
– Băng Đồng! Băng Đồng! – Là ai đang gọi tên cô , giọng nói này rất quen , đúng rồi là giọng của mẹ.
– Mẹ…..mẹ ơi…..mẹ ở đâu? – Cô gọi lớn hết thảy sức lực còn lại đều dần dần vào hơi thở.
– Tiểu Đồng ! Mẹ ở đây! – Giọng nói càng ngày càng gần cơ hồ ngay nên tai.
Băng Đồng quay người về phía dòng sông lúc nãy mẹ đang đứng bên kia dòng sông , gương mặt mộc mạc đang tươi cười dang tay đón chào cô.
– Tiểu Đồng!
– Mẹ! – Băng Đồng muốn sang ngay bờ bên kia để ôm lấy mẹ.
– Đứng lại , con đừng bước tiếp nữa , đừng theo mẹ! Hãy quay lại đi , vì con còn phải giúp mẹ chăm sóc cho em con ! – Mẹ tha thiết đau đớn.
– Mẹ,….- Băng Đồng rất muốn rào nhưng có một sức lực nào đó đã giữ cô lại , không cho cô bước tiếp , nó là thứ gì thì cô không biết.
– Sống tốt nhé con yêu ! Giúp mẹ chăm sóc tốt cho Băng Di! – Giọng nói của mẹ xa dần, xa dần gần như tiếng vang vọng rồi cả hình bóng mẹ cũng mờ dần vào màn sương rồi mất hẳn.
Băng Đồng vô lực ngất đi , trong tiền thức chỉ còn một màu đen mù mịt.
………………
Hiếu Thiên vừa đẩy cửa bước vào phòng bệnh , đặt đòi xuống bàn cá nhân, anh ngồi xuống cầm cánh tay gầy , trắng ngần của cô , áp bàn tay cô vào má mình như để cảm nhận hơi ấm của cô.
– Vợ à! Bao giờ em mới chịu tỉnh dậy ? Em cứ thế này anh sẽ buồn lắm !
Hiếu Thiên nhỏ giọng thì thầm bên tai cô, anh tin cô sẽ nghe được những lời mình nói. Cô đã hôn mê ba ngày rồi , bác sĩ nói không vó gì bất lợi nhưng sao cô vẫn chưa chịu tỉnh.
________@__@________
Băng Đồng lang thang trên một cánh đồng hoa dại rất đẹp , khung cảnh thơ mộng như thể thiên đường vậy. Cô nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy những cánh hoa phiêu lãng rơi giữa bầu trời , miệng không khỏi tháng thốt lẻn tiếng ngạc nhiên , thích thú.
– Chị…..chị….
Giọng trẻ con vang lên ngọng líu khiến cô phải quay lại nhìn. Đứng trước mặt cô lúc này là đứa bé mỉm cười ngước đôi mắt long lanh nhìn cô.
– Chị…..chị qua đây chơi vói tiểu Di đi chị ! – Đứa trẻ kéo kéo váy cô nũng nịu.
Cô không cần suy nghĩ mà gạy đầu luôn, đúng đứa trẻ này là tiểu Di của cô , cô rất nhớ nó. Vậy là trên cánh đồng hoa dại vang lên tiếng cười hồn nhiên trong sáng của hai thiên thần.
– Chị! Em phải đi rồi! – Đứa trẻ vừa nãy vẫn cười tươi , lúc này đây lại ủ rũ , buồn rầu , luyến tiếc.
– Em đi đâu? Chị đi cùng em! – Băng Đồng vấn dịu hiền vói đứa trẻ kia.
– Không! Em chỉ đi một thời gian thui ! Em hứa sẽ gặp lại chị….hihi- Đứa trẻ buông bàn tay cô ra, rồi vụt mất , như chưa hề tồn tại , mọi thứ lại chìm vào yên tĩnh như lúc đầu cô đến.
Băng Đồng nhận ra ánh sáng lấp lánh phát ra từ chiếc vòng cổ đá quý dưới chân , cô đang định cúi xuống nhặt thì nó cũng biến mất , như đứa trẻ vừa rồi , cô hốt hoảng nhớ ra mọi thứ.
– Băng Di! Băng Di! Tiểu Di ! Em ở đâu? Đừng dọa chị ! Tiểu Di….- Cô vội vàng chạy dài tìm nhưng không biết nên tìm ở đâu nữa.
…..Hiểu Thiên đang nắm chặt bàn tay cô thì giật mình khi phát hiện ra các ngón tay cô đang nắm chặt tay mình.
– Aaaa!!!…..- Băng Đồng mở bừng mắt nhận ra trước mắt mình là một nơi xa lạ, toàn một màu trắng.
-“Em tỉnh rồi!?” – Hiếu Thiên hỏi bằng chất giọng cực kì ôn nhu , ánh mắt nhìn cô có chút đau lòng.
Băng Đồng có chút mệt mỏi nhìn trần nhà , cổ có chút đau vì vết thương , cô vẫn im lặng không mở lời. Điều này khiến Hiếu Thiên có chút lo lắng , anh đưa tay bấm nút gọi bác sĩ.
– Băng Đồng! Em sao vậy? Thấy trong người như thế nào rồi?
Hiếu Thiên cầm tay cô áp lên má mình , bàn tay ấm áp có chút dễ chịu.
– Băng Di ! Em phải tìm Băng Di! – Băng Đồng giựt tay mình ra khỏi tay anh , có chút khẩn trương lật chăn , đứng dậy.
Do mới hôn mê tỉnh lại nên cô vẫn còn rất yếu , cô cảm thấy trời đất tối sầm lại , choáng váng , thân hình voi lực , không chút sức lực cô lại rơi vào hôn mê , trước khi ngã xuống vòng ôm của Hiếu Thiên , cô chỉ nghe mang máng tiếng bác sĩ chạy lại , rồi đến tiếng Hiếu Thiên , sau đó thì không nghe thấy gì nữa……
_______@___@______
Hiếu Thiên mệt mỏi ngồi xuống ghế sofa , phía đối diện là người đàn ông trẻ tuổi , đĩnh đạc , anh tuấn khoác áo blue trắng. Người đàn ông đẩy tách trà đến trước mặt anh.
– Dùng thử đi!
– Cô ấy sao rồi ! – Hiếu Thiên nhì tách trà rồi nhìn người đàn ông ngồi phía đối diện.
– Lâu ngày không gặp xem ra tính cách của có sự vẫn không thay đổi! – Người đàn ông mỉm cười có chút chào phúng nhìn anh , cũng không vội đi vào trả lời vấn đề !
– Không ngờ , Hiếu Thiên thiếu gia nổi tiếng lạnh lùng mà giờ lại vì một người con gái lo lắng thế kia! Xem ra vị trí cô ấy trong lòng cậu không hề nhỏ.
– Bớt lải nhải đi! – Hiếu Thiên mệt mỏi nheo mi tâm , nhìn người đàn ông trước mặt , nếu không phải bệnh viện , nếu không nể tình bạn bè lâu năm. Hiếu Thiên đã cho cạu ta mấy cú đấm rồi , làn gì có tâm trạng nghe cậu ta nói nhiều.
– Lí Quốc Kiệt tôi xưa nay vẫn thế , cậu còn không hiểu sao? Vội gì chứ? – Lí Quốc Kiệt vẫn cói chêu chọc.
– Cậu…….-Hiếu Thiên giận thật sự rồi , dơ cao nắm đấm, đe dọa.
– Được rồi ! Được rồi ! Mình thua…..- Lí Quốc Kiệt liền làm hoà , nở nụ cười khoái trí vì thành công chọc giận anh.
– Mình đã kiểm tra cho cô ấy rồi! Yên tâm không có gì đáng lo , cô ấy chỉ tạm thời mệt mỏi ngất đi thôi , khi tỉnh là lại ổn rồi!
– Thật? – Hiếu Thiên nhìn người đàn ông trước mặt hỏi lại có chút không tin tưởng.
– Mình không có gan lừa cậu ….- Lí Quốc Kiệt khẽ bật cười trước thái độ của Hiếu Thiên lúc này!
– Nhưng cậu không phải nghiêm trọng hoá vấn đề thế chứ? Mình đang đi du học cũng bị cậu triệu về….
– Du học cái con khỉ khô! Cậu học hết chương trình từ năm 20 tuổi rồi , bằng thạc sĩ cậu cũng lấy rồi còn gì phải học? – Hiếu Thiên thật muốn đấm cho cậu ta một phát.
– Mình còn chưa có bằng tiến sĩ! – Lí Quốc Kiệt cầm tách trà lên nhấm một ngụm nhỏ, vị trà trong miệng thật đậm đà, thơm mát khiến người ta dễ chịu.
– Lừa gạt ! Cậu vừa hoàn thành luận án tiến sĩ rồi mà ! – Hiếu Thiên cũng không muốn lưu lại đây nữa , anh đứng dậy toan xoay người dời khỏi.
– Đúng là không có gì có thể gạt cậu! – Lí Quốc Kiệt không khỏi lắc đầu cười khổ.
Cửa phòng đẩy ra rồi lại được đóng lại , bóng dáng Hiếu Thiên cũng mất hẳn sau cánh cửa.
________@___@_______
Băng Đồng nằm ngủ mà khuôn mặt không ngừng nhăn lại , dường như cô lại gặp phải ác mộng. Hiếu Thiên ngồi xuống cạnh giường đưa tay kéo lấy cánh tay cô áp vào má mình , không khỏi đau lòng khi nhìn thấy tình hình cô hiện giờ. Cô là một Băng Đồng kiên cường , mạnh mẽ , lì lợm như thường ngày , giờ chỉ còn lại một cô gái yếu đuối , thiếu sức sống,…..
– Vợ ngốc! Em cứ ngủ mãi như vậy anh sẽ buồn lắm đó!- Hiếu Thiên khẽ thì thầm.
Băng Đồng mệt mỏi với những cơn ác mộng , vùng vẫy trong vô lực mà vẫn không cách nào thoát ra.
Nhưng chập chờn trong giấc mộng Băng Đồng vẫn nghe văng vẳng tiếng Hiếu Thiên gọi mình.
…..,…………….
Biệt thự họ Thái …..
Thái Na nằm dài trên giường , cô không còn sức đâu mà ngồi dậy nữa. Toàn thân mệt mỏi vô lực nằm vùi đầu vào đống chăn.
– Tiểu Na ! Con ốm à? – Giọng nói nhẹ khẽ vang lên, sau đó là thân hình người phụ nữ ngồi xuống giường đưa tay ướm lên trán cô.
– Mẹ……- Thái Na nhẹ giọng thều thào.
– Sao vậy con gái ? – Thái phu nhân cười nhẹ khẽ vén sợi tóc mai vướng trên trán cô.
– Con không sao! Con muốn nghe chuyện của ba mẹ ! Mẹ kể cho con nghe đi! – Thái Na định hỏi gì đó nhưng lại thui , ngập ngừng giây lát cuối cùng nói đại một vấn đề.
– Được………- Thái phu nhân mỉm cười nhẹ rồi bắt đầu kể cho cô về tình yêu của hai người.
Thái Na cũng rất tập trung lắng nghe, nhưng từ đầu đến cuối bà không hề nhắc đến chút gì về sợi dây chuyền…..
– Mẹ! Sợi dây chuyền này là đâu mà có ạ? – Cô cầm sợi dây chuyền ở cổ lên cuối cùng không nhịn được cất tiếng hỏi.
Lúc này nhìn sợi dây chuyền sắc mặt Thái phu nhân có chút biến đổi nhanh chóng , vì bà cũng không biết sợi dây này từ đâu mà có. Nhưng sau đó bà liền nhanh chóng trở lại dáng vẻ ban đầu, ậm ứ hằng giọng…..
– À! Từ bé nó đã ở trên cổ của con , là do bà nội đeo vào, nói là cho con! – Thái phu nhân đành phải vớ vội một nguyên nhân để giải thích vấn đề.
– Bà nội?…….- Thái Na càng trở nên mơ hồ, cô có nghe ba mẹ nhắc đến bà nội bao giờ đâu.
– À……ừ…….bà nội ! Thui con ngủ đi ! Mẹ có chút việc !
Thái phu nhân vội vã rồi đi luôn , tránh sự nghi ngờ không ngừng dâng cao trong lòng Thái Na.
_________@_____@_________
Hiếu Thiên vừa đẩy cửa bước vào phòng bệnh đã phát hiện ra căn phòng chống vắng , không thấy Băng Đồng đâu , tay cầm giỏ hoa quả vội vàng đặt xuống bàn, nhìn chiếc cốc nhỏ đổ nằm trên bàn, nước không tự chủ chảy xuống , nước lênh láng sàn nhà.
– Băng Đồng ……- Hiếu Thiên gấp đến độ chạy nhanh ra khỏi phòng bệnh , huy động hết nhân lực tìm kiếm cô.
Cuối cùng cũng có kết quả , một tên vệ sĩ chạy vào thông báo thấy cô ở vườn sau bệnh viện. Không cần nói nhiều , mới nghe đến đây , anh đã chạy đi. Bỏ mặc đằng sau là các y tá, bác sĩ cùng đám vệ sĩ thở dài , đưa tay vuốt mồ hôi , nếu không thấy cô không biết bọn họ sẽ phải nhìn sắc mặt anh đến bao giờ , tim như lòi ra vì đập mạnh. Nếu không thấy cô , có khi anh cho người san bằng cái bệnh viện này mất.
– Hiếu Thiên ơi là Hiếu Thiên! Cậu đã khác xưa rồi! – Lí Quốc Kiệt lắc đầu nở nụ cười thú vị , có chút quyến rũ khiến các cô y tá đứng ở đó không khỏi tim đập , đỏ mặt , mắt hai trái tim , anh đúng là người đàn ông yêu nghiệt mà.
………………
Hiếu Thiên đứng từ xa nhìn hình bóng Băng Đồng phía xa , trong bộ đồ bệnh nhân , cô đứng khoanh tay trước ngực nhìn về phía trước , cách đó không xa một bé gái tầm 2 ,3 tuổi gì đó đang bi bô với đám đồ chơi , chạy quanh là con chó nhỏ màu trắng, tiếng cười đùa vang lên thật khiến người ta không thể rời mắt. Đứa bé như thiên thần nhỏ vậy , thật vui mắt. Mà cô đứng đó , thân hình nhỏ nhắn , gầy đi trông thấy. Một cơn gió thoảng qua cũng làm lay động lòng người.
Băng Đồng vẫn đứng im ở đó cho tới khi có một đôi tay ôm lấy từ phía sau. Cảm nhận được hơi ấm và vòng ôm quen thuộc cô khẽ hít thở nhận sự an toàn từ người phía sau.
– Vợ ngốc ! Sao lại đứng thẫn thờ ở đây? – Hiéu Thiên tựa cằm mình lên đỉnh đầu cô.
– Suỵt……- Cô đưa tay chặn anh nói tiếp , cô không muốn bị phá vỡ không gian im lặng , an bình lúc này!
Hai người cứ đứng ôm nhau như vậy, nhưng mỗi người lại đang theo đuổi một suy nghĩ riêng. ( nghĩ gì thì tớ chịu! ^.^).
_____@__@____
_@_