Bạn đang đọc Nỗi Bất Hạnh Tình Yêu: Chương 25
Theo một cậu bé choai choai, Thuật đi vào trong con hẻm ngoằn ngoèo, nhiều lần rẽ trái rẽ phải, dẫn đến một ngôi nhà khá xinh xắn theo một kiến trúc đơn giản từ thời Pháp thuộc: khu nhà nằm riêng biệt, một tầng lầu, mái ngói Tây đã rêu phong, khuôn nhà vuông vức. Bên trong chia nhiều gian, mỗi gian một thế giới, với những tiện nghi đắt tiền. Nền nhà lắt gạch hoa màu sáng, hoa văn màu mận chín gợi một vẻ đẹp thanh nhã.
Tường màu xanh nước biển, trông nhẹ nhàng. Trần nhà lát bằng những thanh gỗ không đánh véc ni mà trông cứ anh ánh cái màu nâu sẫm bền chắc. Sát tường, cạnh cửa sổ kê một chiếc giường lớn. Đối diện với cửa sổ màu xanh đậm, treo một bức tranh về thời kỳ hoang dã, con người sống chung với súc vật. Dưới bức tranh là hai chiếc ghế mây và một chiếc bàn có kính. Trên mặt bàn có để lọ sơn mài, ba chiếc hoa hồng nhung vừa hé nở, tỏa mùi thơm quyến rũ. Canh đấy là một bộ ấm chén cổ Trung quốc cùng một lọ trà sâm Mao Cương.
Thuật ngắm nghía , vuốt ve từ vật trang trí đến những tiện nghi thích hợp ột căn phòng không rộng lắm, nhưng rất dêc chịu, rất mát mắt. Nhìn vào bất cứ một thứ gì cũng cảm thấy người lâng lâng, rạo rực.
Nhà ông không thiếu một thứ gì, nhưng trông vẫn cứ quê mùa thế nào ấy. Ông hiểu Trang không phải không có con mắt mỹ thuật. Cô ấy vốn là một nữ sinh Trưng Vương thời Pháp kia mà. Duy chỉ có một điều, cô ấy dường như không thiết tha với bất cứ một điều gì.
Một cô gái khỏa thân choàng tấm voan hồng bước vào, dáng đi hết sức nhẹ nhàng. Cô dừng lại trước mặt ông sau khi đã cài chốt cửa. Một thân hình trẻ trung với khuôn ngực rắn chắc, rời rợi thu hút toàn bộ tâm trí ông. Rất tự nhiên, cô bước lại bên ông, khom lưng xuống, đưa hai bàn tay với những ngón tay mềm mại, xinh xắn ôm lấy gương mặt ông và đặt vào hai má ông hai nụ hôn. Cùng lúc ông cảm nhận, khuôn ngực cô gái đã chạm rất khẽ vào người ông, gây nên một luồng điện chính trong cơ thể ông.
Và cũng rất tự nhiên, cô gái cởi từng chiếc cúc áo của ông ra. Tất cả mọi động tác của cô gái như đã tập luyện trước, rất khẽ khàng, không một chút ngượng ngùng, không một bối rối va vấp. Cùng lúc, chiếc khăn voan cũng rời khỏi thân hình cô. Chưa một lần ông được nhìn thấy một cách rõ ràng khuôn hình thiếu nữ thanh thoát đầy sức quyến rũ trong ánh đèn mờ mờ ảo ảo như hôm nay.
Gần mười lăm năm, ông sống cới Trang trong những lần ân ái, ông cũng chỉ lần mò trong bóng tối nhờ nhờ và Trang bao giờ cũng vậy, rất thụ động và gần như không có một tý lửa nhiệt tình nào. Bà cứ đơ ra như một khúc gỗ, mặc ông muốn làm gì thì làm…Còn bây giờ…
Cô gái ngồi vào lòng ông. Da thịt cô mịn mát và đầy mùi thơm hấp dẫn. Ông cắn vào vai cô, đôi vai trần thon thả, cảm giác êm nhẹ, mênh mang. Hai tay cô bíu lấy cổ ông, thỉnh thoảng vít dầu ông xuống hôn vào môi ông một cái rõ kêu…
– Cô tên gì? Ông vòng hai tay ôm lấy khuôn ngực trẻ trung của cô gái hỏi.
– Tên em là Sen…Hoa sen, trà sen, mứt sen, ngó sen…Mà anh hỏi để làm gì.
Cô gái xưng em, gọi ông bằng anh, giọng nói ngọt ngào. Ông cảm thấy mình trẻ trung trở lại.
– ít nhất anh cũng biết mình ngủ với ai chứ. Quê em ở đâu?
– Quê em ở ngay đây này. Ngay Hà Nội lịch lãm nơi chúng mình đang sống… Anh lại tìm hiểu lý lịch của em rồi…Đã đi với đĩ mà còn tìm hiểu lý lịch…
– Thì nghề của anh mà lại.
– Anh là công an bảo vệ nội bộ à?
– Không
– Anh làm nghề gì?
– Điều tra lý lịch…
– Anh không thật với em rồi…Làm gì có cái nghề điều tra lý lịch… Nhưng thôi, trông anh buồn buồn thế nào ấy. Có gì làm anh không vui thế. Thôi lại giường nằm với em.
Sen đã bắt đúng tâm trạng ông. Đấy là thời kì ông buồn nhất. Trang đã tự động dời căn buồng hạnh phúc mà hai người đã sống với nhau qua hai mặt con, đến một căn buồng trước đây vốn là nhà kho. Bà đã bỏ ra một ngày, nhờ người dọn đồ đạc của nhà kho xuống bếp và kê vào đấy một chiếc giường nhỏ một mét hai. Đêm đêm bà cài chốt lại và nhiều lần ông đã tìm cách cạy cửa bằng con dao chẻ củi sau khi đã kêu, đã van vỉ bà mở cửa mà không được.
Từ ngày thằng Linh không về nữa, bà cảm thấy mình cô đơn. Mối tình nồng nàn thuở ban đầu lại trở về trong bà. Bà khơi dậy trong tâm trí mình những kỷ niệm của thời học sinh trẻ trung. Cái buổi sáng mùa thu năm ấy, một người con trai học trên bà một lớp, đã bước lên phía trước, tay cầm micro cất tiếng hát vang bài hát : “Lên đàng”. Bạn bè bà nói, tiếng hát của người con trai như một hồi kèn thúc giục tuổi trẻ bước vào cuộc chiến đấu giải phóng dân tộc. Còn bà thì nghĩ giọng hát anh trầm, ấm, ngân lên trong lòng bà như những lời tâm tình đầy quyến rũ, như những lời rủ rê, mời mọc chân tình…Sau bài hát, bà thay mặt cho nhóm học sinh Trưng Vương lên tặng hoa người “ca sĩ”. Chính vào lúc ấy, bà bắt gặp trở lại ông, lung linh trong cái nhìn ngọt ngào mà chan thật…Cái nhìn ấy lại làm bà thổn thức, làm bà mất ngủ và nghĩ ngợi. Bà không ngờ, tình yêu là thế đấy, nó được bắt đầu bằng những luồng điện đối cực.
Bà ngỡ hạnh phúc đã đến với bà, vĩnh viễn. Bạn bè mừng vui cầu chúc cho tình yêu bền vững của bà cới chàng ca sĩ kia. Ai cũng bảo bà là con bé gặp số may, hạnh phúc tự nhiên như một món quà bất chợt. Người duy nhất lo cho thân phận bà là bà mẹ. Thỉnh thoảng mẹ lại thốt lên: Số con rồi khổ đấy, con ạ. Hồi ấy, bà ẹ là lẩm cẩm.
Bây giờ thì bà hiểu, linh cảm như những dự báo của người mẹ bao giờ cũng chính xác đến mức đáng sợ.
…Ông trở về, cùng với đoàn quân rợp bóng cờ. Bà gởi con ẹ, mặc chiếc áo dài đẹp nhất, chỉ được mặc một lần trong ngày cưới, cùng với bạn bè xuống đường hô vang các câu khẩu hiệu đón mừng ngày chiến thắng. Bà cô tìm ông trong rừng người và rừng cờ. Gặp ai bà cũng chào, cũng hỏi thăm ông. Hồi ấy bà không hề biết e thẹn. Có nhẽ nỗi mong chờ khắc khoải của người vợ chờ chồng qua thời gian đã khiến bà trở nên bạo dạn. Và bà cứ nghĩ đã là người cách mạng từ chiến khu trở về thì ai cũng biết chồng bà. Mãi đến quá trưa, lúc bà thất vọng định theo bạn bè trở về, ông lại tìm gặp bà. Chỉ giây phút thiêng liêng ấy mãi mãi khắc trong tâm trí bà như một kỷ niệm sâu sắc nhất của cuộc đời. Hai người nắm tay nhau im lặng, nhìn nhau…Bà nhận ra ông, vẫn cái nhìn lung linh thông minh và chân tình thuở ban đầu, khi bà tặng hoa ông sau bài hát “Lê đàng” hồi ấy. Duy chỉ có điều gương mặt thư sinh của ông bây giờ trông khắc khổ, cái ánh hồng hồng của sắc trẻ trung thời học sinh không còn nữa. Bà mím đôi môi như cố giữ tiếng khóc. Tình thương của người vợ lại dậy lên. Bà không dám nhìn vào làn da sốt rét vàng của ông nữa. Đôi môi ông thâm tái và đôi má hóp sâu. Bà hiểu cuộc chiến tranh đã hút của ông tất cả sức trẻ trung.
Hôm ấy, ông nói ông bận quá, mong bà thông cảm. Bà gật đầu, rơm rớm nước mắt chia tay. Chưa bao giờ như hôm ấy, bà cảm nhận trọn vẹn những giọt nước mắt của niềm vui đoàn tụ, của hạnh phúc tràn đầy. Ấm nồng, từng giọt, từng giọt tựa hai bàn chân mịn như nhưng của con mèo lăn trên hai sống mũi bà, qua đôi môi lúc nào cũng mấp máy như định nói với ông điều gì mà không nói được.
Ông đưa hai ngón tay cái nhăn hai dòng lệ trôi hai bên cánh mũi đang phập phồng của bà.
– Đừng khóc, em.
Và gương mặt ông chợt hồng lên, đôi mắt dần dần đỏ…
Một lần nào đấy bà hỏi ông:
– Anh yêu nhất cái gì?
Ông trả lời như một cậu học trò thuộc bài:
– Anh yêu nhất đôi mắt biết nói của em.
– Anh dối.
– Tùy em.
– Anh sợ nhất cái gì?
– Anh sợ nhất đôi mắt câm lặng của em khi ứa lệ…
Ông đã không nói dối bà. Mỗi lần trông thấy tiếng khóc của ngời phụ nữ, bao giờ ông cũng xốn xang, cồn cào và không sao kìm giữ được những giọt lệ hòa đồng.
– Anh không tưởng tượng con trai mình ra sao? Anh nói đứt nối, vụng nhưng rất thật.
– Anh nhìn anh qua tấm gương thu nhỏ lại, nó là anh.
Ông quay mặt, giấu một nụ cười…