Nỗi Bất Hạnh Tình Yêu

Chương 26


Bạn đang đọc Nỗi Bất Hạnh Tình Yêu: Chương 26

Đêm ấy bà mong ông cháy bỏng, nhưng ông không về. Hôm sau bà đi tìm. Và chiều tối bà lại trở về trong ủ ê thất vọng. Cứ mỗi ngày qua đi, bà lại an ủi mình. Mai anh ấy lại về. Và lúc ấy, bà ôm cu Linh vào lòng, xiết thật chặt và hôn tới tấp vào hai bên má thằng bé.
Hơn nửa tháng sau ông trở lại, xinpheps bố mẹ đưa mẹ con về quê. Ông nói Tổ chức đã phân công ông về công tác chính quê ông. Ông làm chủ tịch. Thuật làm bí thư.
– Anh Thuật văn hóa kém quá, làm bí thư một xã mà viết cái báo cáo sai cả chính tả lẫn ngữ pháp. Người ta cười cho ê mặt.
Ông thở dài tâm sự với bà.
– Sao không tìm người khác. Bà thành thật hỏi.
– Tìm mãi, chọn mãi mới được một người có lý lịch tố như anh ấy. Thời bây giờ “ăn nhau” ở cái lập trường, cái thành phần em à…
Công đã nói đúng. Sau đấy không lâu, Thuật được rút về làm đội trưởng một đôi cải cách ruộng đất. Và người đầu tiên Thuật đưa ra trong danh sách cần p hải trừng trị trình lên Đoàn là người thầy tận tâm đã dạy Thuật học, sửa cho ông từng cái dấu phẩy, dấu chấm, từ cái chữ viết hoa đến con số La Mã…Thiên Minh Công.
Hồi ấy Thuật đã nói như tâm sự với Trang.
– Thật khó xử Trang à. Nếu tôi làm lệch, thiếu nghiêm minh, cấp trên sẽ đưa tôi ra trước tào án nhân dân…Công đã rơi trúng vào một thành phần không tốt – Một gia đình địa chủ.
– Nhưng đấy là một gia đình địa chủ yêu nước. Chính anh Công đã hy sinh cả tuổi trẻ học đường của mình để đi theo cách mạng. Trang biện minh cho chồng.
– Thì vẫn là địa chủ, Trang à. Chúng ta liên minh với giai cấp địa chủ là liên minh từng giai đoạn. Sau khi tiêu diệt kẻ thù thực dân Pháp xong, bấy giờ họ là kẻ thù của dân tộc chúng ta, của nông dân chúng ta. Chỗ này tôi mong Trang đừng mơ hồ. Phải đánh gục giai cấp bóc lột này xuống bùn đen. Đừng bao giờ cho chúng ngóc đầu lên được…Còn phần cậu Công…Chính cậu ta đã đào tẩu, đã dinh tê. Điều đó Trang biết rõ hơn tôi.
– Anh công có nói vì nhớ tôi quá.
– Nguyên tắc Tổ chức không cho phép người cộng sản yếu hèn đến mức đang công tác, trốn về thành với vợ…
– Chính anh là người đã khuyên anh ấy như thế.
– Không bao giờ như thế. Ngược lại, chính tôi khuyên cậu ấy tôn trọng tổ chức.
– Tôi biết tin ai bây giờ?

– Dù sao lúc này, tôi vẫn là người đại diện cho Tổ chức, cho Đảng, Trang không tin Đảng ư?
Trang sợ quá, run lẩy bẩy.
– Vâng. Em tin anh. Có cách gì cứu được anh ấy không anh.
Thuật đăm chiêu.
– Thật vô cùng khó. Nhưng tôi sẽ hết sức với điều kiện…
– Điều kiện gì em cũng chịu, em cũng xin vâng, miễn là anh ấy thoát khỏi bản án tử hình…
Suốt gần mười năm, có với Thuật hai mặt con, bà vẫn chưa hiểu Thuật là người như thế nào. Đối với bà, ông vẫn trước sau là một người chồng yêu thương vợ hết lòng. Mỗi khi bà lo lắng, buồn phiền, ông an ủi động viên. Gặp lúc bà ốm đau, ông săn sóc, thuốc thang. Ông may sắm cho hai đứa con ông thế nào, ông may sắm cho thằng Linh như thế ấy
Thằng bé ngaon và thông minh quá, nhưng không hiểu sao…Hay là nó hư thật? Tại sao mãn hạn giam mà nó không chịu về? Hóa ra nó không còn một chút tình cảm nào đối với người mẹ đã sinh ra nó ư? Có nỗi đau nào đối với một người mẹ như bà hôm nay không?
Nỗi bất hạn của tình yêu làm bà chới với. Những ngày ấy bà cứ ngỡ không sống nổi. Từ cõi này qua cõi khác đối với bà không có gì khó khăn. Nhưng rồi nghĩ đến con, nghĩ đến cái núm ruột của bà và cũng là của chồng bà, bà đã cắn răng lại, vì nó mà nhẫn nhục, vì nó mà hy sinh và chịu đựng tất cả. Thế mà hôm nay, nó nỡ quên bà. Ôi cái sự phụ bạc của đứa con là hình phạt nặng nề nhất đối với người mẹ. Bây giờ bà mới thấy điều ấy rõ ràng và minh bạch như một chân lý giản dị.
Chẳng nhẽ như thế ư? Câu hỏi ấy day đi day lại trong đầu óc bà, làm cho bà gần như quằn quại trong những cơn đau buốt, tê dại.
– Thôi em à, đừng buồn nữa…Anh sẽ cố gắng tìm con về với chúng ta. Thuật đã đến gần, ngồi xuống khẽ khàng bên bà và ngập ngừng nói, vẻ mặt lo âu thật sự.
Nhưng Trang đã đẩy ông ra.
– Thôi đủ rồi…Vì anh, tôi mất chồng và bây giờ vì anh, tôi mất luôn đứa con trai, con trai của chính chồng tôi…
– Sao em lại nghĩ về anh như thế? Nếu không có anh, em nghĩ làm sao Công thoát khỏi cái bản án tử hình…Anh sẵn sàng cung cấp cho em đầy đủ tư liệu về tội lỗi của Công.
– Thà cứ để anh ấy chết, có lẽ tôi đỡ khổ tâm, day dứt triền miên như bây giờ. Xin lỗi anh, mong anh đừng giận, trên đời này không có nỗi khổ nào bằng nỗi khổ khi phải sống với một người mà mình không yêu. Vì chồng, vì con, tôi đã chấp nhận cái hình phạt ấy. Nhưng bây giờ thì…

– Thì chính em đã tha thiết đề nghị anh cứu chồng em bằng bất cứ giá nào. TV mặt tổ chức, anh đã vi phạm một sai lầm nghiêm trọng, nhưng em xem, anh đã không từ chối…
Im lặng.
– Ngày mai anh sẽ nói anh Ninh lục toàn bộ hồ sơ về Công để anh mang về cho em xem. Như thế em mới hiểu anh hơn…
– Thôi, cần gì phải xem nữa. Để làm gì? Tôi còn lạ… Quyền lực trong tay, các anh muốn gì mà chẳng được. Chính anh đã giết biết bao nhiêu người lương thiện, bao nhiêu đồng chí đã cùng anh vào sống ra chết thời chín năm…May nà Bác Hồ đã nhìn thấy và sửa sai…
– Đấy là sự dũng cảm của Đảng…Những người hy sinh đã được đền bù…
– Để mà làm gì những tấm bằng liệt sỹ ấy!
– Sao em lại nói như một kẻ phản động thế?
– Tùy anh, anh nghĩ về tôi thế nào cũng được. Đời tôi chẳng còn gì để sợ nữa. Nhưng anh thử xem, có phải mỗi lần nhìn thấy cái khung kính đánh vecni ấy, những người thân của họ chỉ đau lòng mà thôi.
– Đảng cũng đau lòng như chính những người thân ấy…
– Anh đừng nói với tôi những điều ấy, không thật đâu. Tôi không dám nói những người khác, nhưng riêng anh, có bao giờ anh tỏ y đau xót về những gì mà tôi đã mất mát đâu. Anh chỉ muốn chiếm lấy tôi, muốn tôi dồn tất cả tình yêu cho anh thôi. Anh ích kỷ đến thành tàn bạo. Không ai thấy điều ấy, ngay cả tôi ngày hôm qua nữa.
Trang dừng lại. Nỗi ấm ức vẫn đang dồn nén bà.
Thuật cúi đầu xuống, đôi mắt lạnh lùng. Lần đầu tiên bà bắt gặp một tia sáng lóe lên từ đôi mắt ấy – một tia ác đã ủ kín gần mười năm qua.
Bà nói tiếp.
– Tôi biết ông đang nghĩ gì. Nhưng tôi nhắc lại, đời tôi chẳng còn gì để sợ nữa…Bây giờ, sắp bước vào tuổi bốn mươi của cuộc đời, tôi mới hiểu, ham muốn của những người có quyền lực đồng nghĩa với tội ác. Ông đã rơi vào tội ác!

– Bà quên có những ham muốn…
– Không, đã ham muốn là thấp hèn, khác với khao khát, càng khác với hoài bão…
– Đúng như thế. Vì quyết chiếm cho được tôi, ông đã không từ nan bất kỳ tội ác nào, kể cả phá tan nát hạnh phúc của bạn bè, đồng chí của chính ông…Ông tưởng chiếm được tôi là ông đã chiếm được một tình yêu. Nhưng ông đã nhầm. Thân xác không đồng nghĩa với tình yêu…
– Vâng, tôi đã nhầm!
Hôm sau, nhân chuyến đi Hà Nội, để trả thù vợ, ông đã quyết tâm đến cái “động” cao cấp mà một lần nào đấy ông đã khước từ khi một tay trưởng phòng gạ ông “tìm hiểu” thử.
Cô gái trẻ, cao ráo, khuôn ngực đẹp, da dể mịn màng ngan ngát mùi hương của loại nước hoa hồng thời Pháp làm tâm hồn ông ngây ngất. Nhanh chóng ông quênđi những dằn vặt, khó chịu của cuộc va chạm không còn cơ hội để hàn gắn nữa giữa hai vợ chồng ông vừa qua…
Cô gái đã gì chắt ông vào khuôn ngực trần của mình và đôi môi cô đang lần tìm lấy đôi môi ông. Tất cả các giác quan của người đàn ông rung lên…Nhưng không hiểu sao, cô gái vẫn đọc được nỗi đau sâu xa trong lòng ông.
– Em hỏi thật nhé.
– Em cứ hỏi.
– Có gì làm anh không vừa lòng?
Ông trở dậy, ngồi vào chiếc ghế mây, nhón hai ngón tay nâng cốc trà sao Mao Cương đưa lên môi, nhấp từng ngụm nhỏ. Đoạn ông đặt tách trà xuống âu yếm nhìn cô gái. Đối với người đàn ông, có nhẽ cái phút giây sau khi chung đụng với người phụ nữ là phút giây họ sống thật nhất. Ông nói:
– Chẳng có điều gì không vừa lòng. Ngược lại anh đã quên được một nỗi buồn, một nỗi khổ tâm…
– Anh vừa bị thi hành kỷ luật à? Anh vừa mới bị các đồng chí của anh đấu tố, quy chụp à?
– Không, ngược lại. Ở cơ quan, anh là người có uy tín nhất, thậm chí hơn cả đồng chí bí thư…Anh có một đứa con riêng của vợ. Nó là một thằng bé hư hỏng, đã hai lần bị bắt giam.
– Vì sao thế anh?
– Nó ăn cắp, ăn cắp rất tinh vi…Tất nhiên làm sao qua được mắt của cơ quan an ninh. Vừa rồi nó được thả ra, nhưng nó lại không về nhà. Vợ anh đã vô cớ giận anh và ly thân…
– Và anh đã tìm đến đây để trả thù?…
– Sao em biết?

– Em đọc được điều ấy trong ánh mắt anh…Nó tên gì anh?
– Làm sao em biết được mà hỏi.
– Biết đâu đấy.
– Mó tên là Linh. Vũ Linh. Nó trạc tuổi em là cùng.
– Linh? Vũ Linh?
– Em biết nó à?
– Hình như thế…Nhưng mà, thằng này họ Trần. Nó lớn gấp rưỡi tuổi em. Bị tù năm lần…
– Sao anh?
– Thật xấu xa, thật bẩn thỉu.
– Em vẫn thấy mình trong sạch, thanh cao, vì xét cho cùng em có làm hại ai đâu. Em có độc ác, có tàn bạo với ai đâu. Em sống lương thiện hơn những kẻ phản phúc như…
– Như ai?
– Như là một số người mà em đã gặp…Dường như bây giờ người ta coi trọng lập trường mà ít chú ý đến nhân cách. Sự ham muốn quyền lực làm không ít người dẫm đạp lên cả bạn bè, đồng chí…Sự ghen ghét làm con người bẩn thỉu…
Thuật hơi rờn rợn. Ông cảm thấy như mình đang rơi vào cảm bẫy của ma vương. Mới đây, khi nằm bên cô gái trẻ và đẩy hấp dẫn, biết vận dụng mọi phương pháp nghệ thuật làm tình để gây cho ông những say mê, khoái lạc thì giờ đây, ông lại hồi hộp, lo âu. Dường như cô gái là một vị pháp sư đã nhìn thấy cốt lõi của con người ông.
– Hình như em có biết thằng Linh nhà anh. Ông hỏi một cách liều lĩnh.
– Em có ở trại giam đấy đâu mà biết…
Vốn thận trọng, ông trả tiền sòng phẳng và lặng lẽ rời khỏi cái tòa nhà mà mãi sau này ông vẫn còn ám ảnh bàn tay quỷ thần.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.