Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 89: Người đó chính là Sầm Tuyết


Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 89: Người đó chính là Sầm Tuyết

Ninh Hân Nghiên cầm một ly cacao nóng từ trong bếp đi ra rồi đặt lên chiếc bàn trà nhỏ, mỉm cười.

“Tối rồi không nên uống nước lạnh đâu. Cacao nóng sẽ tốt hơn.”

Rồi cô ngồi xuống chiếc ghế sofa phía sau, cả người tựa vào người đàn ông cao lớn bên cạnh, cả chân cũng co lên ôm lấy, nhìn cảnh tượng này thật đẹp. Một cô gái bé nhỏ được che chở bởi một người đàn ông, ấm áp và hạnh phúc nép vào lòng anh, lâu lâu lại dụi mặt vào lồng ngực ấy rồi hai người nhìn nhau cười. Cảnh tượng tình yêu này thật khiến người khác phải ghen tị.

“Đủ rồi, hai người xem như chúng tôi không tồn tại à?”

Trương Chấn Minh ngồi đối diện nheo mắt nhìn cặp đôi trước mặt, mặt không vui chút nào. Hôm nay hẹn nhau đến có chuyện cần bàn bạc mà đâu phải là đến xem hai người họ đóng phim tình cảm đâu. Nhìn họ mặn nồng mà lòng hắn có chút tủi thân. Liếc nhìn sang cô gái đang ngồi bên cạnh cầm ly cacao nóng uống từng ngụm chẳng thèm để tâm gì đến hắn, xem xem có tức không chứ?

“Cậu ta là đang ghen tị với chúng ta đấy, mặc kệ đừng để tâm.”, Âu Trạch Dương mỉm cười ôm chặt Ninh Hân Nghiên vào lòng, đắm đuối nhìn cô mà nói. Ninh Hân Nghiên cũng vì câu nói ấy mà bật cười khanh khách.

“Tôi nói cho cô biết những món quà cậu ta tặng cô đều là do tôi đích thân gợi ý, chỉ từng nơi giấu để cô bất ngờ. Người yêu của cô chẳng được tích sự gì cả.”

Trương Chấn Minh ngán ngẩm lắc đầu, ngã lưng ra sau ghế rồi than vãn. Nhìn họ như thế hắn thật sự không chịu nổi. Chợt nhớ đến những ngày trước kia Âu Trạch Dương mấy lần đến bar buồn bực, uống rượu giải sầu, ai đã ở bên cậu ta chứ? Là hắn đó. Bây giờ có tình yêu rồi thì quên bạn bè, đúng là hắn xui khi có người bạn như Âu Trạch Dương.

Âu Trạch Dương liếc nhìn Trương Chấn Minh nhưng chẳng thể nói gì. Cậu ta nói đúng mà, hắn tặng quà cho Ninh Hân Nghiên đều hỏi ý kiến của Trương Chấn Minh. Có lẽ đến giờ ngoài cô thì bạn thân của hắn là người có thể nhớ hết tất cả món quà mà hắn tặng cô.

“Thôi hai người đừng cãi nhau nữa…”

Ninh Hân Nghiên và Vưu Thục Ly đồng thanh lên tiếng, chán ngán nhìn hai người đàn ông như hai đứa con nít tranh qua tranh lại, muốn cười lắm nhưng lại không thể.

“Tiểu Nghiên, cuối cùng cậu đã có thông tin gì về người phụ nữ bí ẩn ấy chưa?”


Vưu Thục Ly đặt ly cacao nóng xuống bàn, kê cái gối nhỏ lên đùi rồi hỏi. Chuyện Ninh Hân Nghiên vào tù hỏi chuyện Nhan Thể Điệp cô đã biết được hai ba hôm rồi, nhưng hôm nay mới có thời gian để cùng đến đây bàn bạc xem có cách nào hay không. Cô cũng mong mau chóng tìm ra manh mối rửa oan cho Ninh Hân Nghiên cũng như cái chết không rõ ràng của ba mẹ Hân Nghiên và Diệp Bảo Hà.

Ninh Hân Nghiên gật đầu trả lời.

“Tớ đã nói chuyện với Trạch Dương rồi. Chúng tớ nghi ngờ đó là Sầm Tuyết. Lần trước tại buổi tiệc của Sầm gia tớ đã thấy hình xăm hoa hồng ấy trên bả vai bà ấy nhưng chuyện qua lâu cũng không nhớ nổi, chỉ thấy rất quen. Sau khi hỏi Trạch Dương thì mới dám khẳng định. Nhưng mà chỉ được 1/2 chi tiết thôi, vết bớt chữ v ngược vẫn chưa xác định được. Ở phía sau cánh tai, vị trí cũng khá khó khăn.”

“Đồng ý. Hình xăm đó đặc biệt dễ thu hút sự chú ý của người khác nhưng vết bớt thì khó hơn. Hơn nữa Sầm Tuyết trước giờ ít xuất hiện trước báo chí, hình ảnh về bà ta cũng tương đối hiếm. Bây giờ có một bức hình cận cảnh thì cơ hội sẽ nhiều hơn.”

Trương Chấn Minh gật đầu đồng tình. Tuy Sầm Tuyết nổi tiếng trong giới kinh doanh, cuộc sống của bà cũng là đề tài mà cánh nhà báo thích khai thác. Nhưng Sầm Tuyết lại không thích xuất hiện trước đám đông, lại kiểm soát thông tin tốt. Vì thế khó mà tìm ra được.

“Người phụ nữ bí ẩn đó chắc chắn là Sầm Tuyết.”

Vưu Thục Ly đột nhiên lên tiếng mà lại là câu khẳng định chắc nịch vô cùng. Cô để chiếc gối sang một bên cầm điện thoại đặt lên bàn phóng to hình ảnh trong điện thoại lên.

“Hình ảnh này là hôm đó tiểu Nghiên đi buổi tiệc ở Sầm gia gửi cho tôi. Vì trong phòng kín và ánh sáng hơi tối cho nên tôi sẽ chỉnh ánh sáng lên vừa phải. Chủ yếu cậu ấy chụp lại hoạ tiết ở cây cột trang trí vì được điêu khắc tỉ mỉ vô cùng. Nhưng mọi người nhìn kĩ đi, cậu ấy vô cùng chụp trúng Sầm Tuyết…”

Vưu Thục Ly vừa nói vừa chỉnh sáng, cuối cùng zoom cả hình lên. Tuy chủ yếu chụp cây cột nhưng ở một góc ảnh đã chụp được luôn cả Sầm Tuyết. Lúc này bà ấy đang nghiêng đầu sang một bên nói chuyện với một vị khách, nhưng không ngờ chỉ một hành động nhỏ thôi cũng đã cho thấy được thứ mà mọi người đang tìm kiếm. Vết bớt gần giống với chữ v ngược phía sau cánh tai. Tóc của Sầm Tuyết làm kiểu buông lơi, nếu bà không nghiêng đầu thì khó mà thấy được. Ông trời không tuyệt đường con người, cuối cùng cũng lộ ra mà thôi.

“Cậu nói đúng. Vết bớt chữ v ngược.”, Ninh Hân Nghiên chăm chú nhìn vào điện thoại, đôi mắt dán chặt vào người phụ nữ trong ảnh, vết bớt tuy nhỏ và ảnh hơi mờ nhưng cũng đủ để thấy được.

“Sầm Tuyết là người đứng sau chuyện ăn cắp bản thảo đổ oan cho Ninh Hân Nghiên, cũng có thể liên quan đến cái chết của cô gái kia nữa. Cô đắc tội với bà ta sao?”, Trương Chấn Minh khoanh tay trước ngực hỏi. Sầm Tuyết là người phụ nữ như thế nào trong giới ai cũng hiểu rõ phần nào. Tất nhiên đắc tội với bà ta thì không dễ sống rồi.


“Hơn nữa Hoa Thế đang nắm giữ khu trung tâm thương mại xây lên từ khu đất của Gia Phú ngày xưa.”, Âu Trạch Dương chau mày nói.

“Càng nói tôi thấy bà ta càng không ổn. Tiểu Nghiên du học ở Úc tận 6 năm, mới về đã vào làm ở DNJ. Suy cho cùng cũng chẳng liên quan gì đến Sầm Tuyết.”, Vưu Thục Ly phân tích. Bây giờ tất cả đều hướng về phía Sầm Tuyết, cũng không có lý do nào để bà ta làm như thế. Cuối cùng là vì sao chứ?

“Cậu nói đúng. Công việc không liên quan, nếu bà ta có trả đũa cho Sầm Uyển Đồng thì cũng không phải, tớ gặp rắc rối này trước khi cô ấy trở về mà.”

“Chúng ta cần phải có thêm thông tin. Hoa Thế là một tập đoàn lớn, Sầm Tuyết lại là một người phụ nữ không tầm thường. Mọi tin tức hình ảnh đều bị bà ta phong toả một phần nào đó, điều tra cũng khá khó khăn.”, Trương Chấn Minh thấp giọng nói.

Ting…

Điện thoại Ninh Hân Nghiên reo lên. Cô cầm lên mở ra xem. Sau khi thấy nội dung tin nhắn thì mặt cô trở nên buồn hẳn, thở dài nói với mọi người.

“Sầm Khiết Thần vừa mới trả lời tôi. Anh ấy đã xem lại tất cả hợp đồng mua bán, kinh doanh của Hoa Thế trong 6 năm qua nhưng không có gì liên quan đến Gia Phú.”

Âu Trạch Dương biết Ninh Hân Nghiên hụt hẫng nên an ủi cô, đưa tay lên xoa đầu cô thủ thỉ bên tai.

“Sầm Khiết Thần?”, Trương Chấn Minh hỏi. Liên quan gì đến anh ta?

“Sầm gia phong toả tin tức tốt, chỉ có thể người trong nội bộ mới có thể lấy tin được thôi. Sáng nay báo chí mới đưa tin Sầm Khiết Thần hất cẳng Sầm Tuyết trở thành Chủ tịch Hoa Thế. Tiểu Nghiên vì vậy mới nhờ đến anh ta.”, Vưu Thục Ly trả lời.

“Tin tức trước đó cũng được đồn đại khá lâu nói Hoa Thế chỉ còn vỏ ngoài, bên trong thì đang dần mục nát. Và người có lẽ phải chịu trách nhiệm lớn nhất là Sầm Tuyết.”, Âu Trạch Dương nhấp một ngụm nước ấm rồi đáp lời. Hắn cũng bất ngờ trước tin tức này. Sầm Tuyết không phải người dễ qua mặt, hơn nữa Hoa Thế đang dính lùm xùm, hắn không biết lý do tại sao họ còn tranh nhau chức Chủ tịch này.


“Sầm Khiết Thần còn nói thêm người duy nhất có thể giúp chúng ta bây giờ chính là Sầm Uyển Đồng.”, Ninh Hân Nghiên nói thêm.

“Sầm Uyển Đồng tính cách thế nào cậu không biết sao? Chắc chắn không giúp cậu đâu. Cậu còn đang ngồi trong lòng của vị hôn phu của người ta đấy.”, Vưu Thục Ly nửa thật nửa đùa nói.

“Hôm nay đến đây thôi. Nếu có thêm tin gì tớ sẽ nói với hai người, mong là sẽ có tin tốt.”, Ninh Hân Nghiên nhìn đồng hồ. Cũng sắp tối rồi cô cũng không muốn phiền Trương Chấn Minh và Vưu Thục Ly quá nhiều. Cô cũng rất vui vì họ quan tâm đến cô, vậy là được rồi.

“Được.”, Vưu Thục Ly cầm ly cacao nóng lên hớp thêm một ngụm rồi cười.

“Nhưng mà khoan đã, hai người, hai người đang yêu nhau sao?”

Ninh Hân Nghiên ngồi bật dậy. Một tay nắm lấy tay Âu Trạch Dương tay còn lại thay phiên chỉ vào hai người đối diện, cười tươi vô cùng.

“Cậu nói gì vậy?”, Vưu Thục Ly chột dạ liền phản ứng.

“Đúng, chúng tôi đang yêu nhau.”

Nhưng ngược lại Trương Chấn Minh lại hứng khởi thừa nhận vô cùng. Choàng tay qua ôm lấy vai Vưu Thục Ly áp sát vào người, hắn đã theo ý cô không công khai rồi. Nhưng nhìn Ninh Hân Nghiên và Âu Trạch Dương âu yếm hắn thật chịu không nổi chỉ mong ôm lấy cô ngay như thế này thôi. Sau đêm đó hai người chính thức thuộc về nhau, Trương Chấn Minh còn đòi Vưu Thục Ly dọn sang ở cùng nhưng cô không chịu. Đúng là cô gái bướng bỉnh mà.

“Chúc mừng chúc mừng. Hèn chi một ly nước hai người uống chung. Trương Chấn Minh còn nhiều lần chạm vào đúng vị trí Tiểu Ly vừa đặt môi uống nữa.”, Ninh Hân Nghiên thật sự mừng thay cho cô bạn của mình. Sau lần bị tên người yêu kia đối xử tệ thì bây giờ cô đã tìm được người yêu tốt rồi. Trương Chấn Minh thật sự là người đàn ông hiếm có phải giữ cẩn thận mới được nha.

Vưu Thục Ly xấu hổ đến đỏ cả mặt. Bình thường là cô nàng cá tính nay bị phát hiện chuyện yêu đương lại trở nên thẹn thùng đáng yêu như vậy, Trương Chấn Minh nhìn vẻ mặt này của cô chịu không được cúi đầu hôn một cái lên môi của cô trong sự ngỡ ngàng của mọi người.

“Được rồi. Bác Lâm, tiễn khách.”

Rồi Âu Trạch Dương sắc mặt khó coi kéo Ninh Hân Nghiên đi lên lầu mặc kệ đôi nam nữ ở kia vẫn còn ngồi ở đó thể hiện tình cảm.


Cạch…

Cửa phòng đóng lại…

Âu Trạch Dương kéo Ninh Hân Nghiên vào trong đẩy cô nằm xuống giường rồi lấy thân mình đè lên phía trên. Đôi mắt sâu thẳm của hắn chăm chú nhìn cô, giọng khàn khàn.

“Em thích thú đến thế sao?”

Ninh Hân Nghiên không hiểu gì, hỏi lại.

“Anh nói gì em không hiểu.”

“Hai người họ ân ái trước mặt em làm em thích thú đến thế sao?”, hắn chau mày nhìn cô. Lúc nào cũng vậy cô luôn khiến hắn phải lặp lại nhiều lần câu nói của bản thân.

“Thì Vưu Thục Ly là bạn thân của em, cậu ấy yêu Trương Chấn Minh nên em mừng ch…”

Ninh Hân Nghiên đang nói được nửa chừng thì Âu Trạch Dương liền cúi xuống hôn lên đôi môi nhỏ của cô, ngăn cho cô không nói nửa. Vẻ mặt thích thú đến thế kia làm hắn không vui chút nào. Cô và hắn ân ái cô không thích sao mà làm ra bộ mặt đó trước những người khác. Vậy thì hắn phải làm cho cô thay đổi suy nghĩ mới được, có ghen tị có thích thú thì chỉ những người con gái ngoài kia mới ghen tị với cô vì có một người đàn ông như hắn.

“Anh…em không thở được…ưm…”, Ninh Hân Nghiên choáng ngợp với nụ hôn mãnh liệt của Âu Trạch Dương.

“Em tốt nhất phải thích thú với đoạn ân ái của chúng ta, không phải với họ.”, hắn thấp giọng đáp.

“Anh ghen tị sao?”, Ninh Hân Nghiên bật cười trêu hắn.

Nhưng cô không hề biết rằng sự trêu đùa của mình phải trả cái giá quá đắt. Cuối cùng thì cả đêm qua cô không được ngủ, hơn nữa sáng thức giấc cô cũng không thể đặt chân xuống giường…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.