Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 31: Dụng ý của Âu Trạch Dương
Sau khi Nhan Thể Điệp và Lâm Gia Yên bị công an giải đi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Thật may mắn khi giải quyết vấn đề trong một buổi tối chứ nếu không sáng mai báo chí đưa tin tức là khó mà ổn thỏa được. Ninh Hân Nghiên mệt mỏi ngồi xuống ghế, ánh mắt mông lung nhìn về phía xa xăm. Cô vẫn không thể ngờ chuyện này đến với mình, quá đột ngột, cô cũng nhẹ lòng phần nào khi bản thân được minh oan. Nhưng mà còn về cái chết của cô gái ấy, còn mối quan hệ giữa cô gái ấy và Nhan Thể Điệp vẫn còn là một ẩn số. Cô không nghĩ rằng chỉ vì một bản thiết kế mà cô gái kia có thể tự kết liễu cuộc đời mình, hay sâu trong chuyện lần này còn ẩn chứa một điều gì đó mà cô không hề hay biết.
Vưu Thục Ly thấy Ninh Hân Nghiên ngồi ngẩn ra ở đó, lo lắng đi đến an ủi cô bạn của mình. Có lẽ chuyện lần này dọa cho Ninh Hân Nghiên phải sợ hãi rồi. Vưu Thục Ly đặt tay lên hai vai của Ninh Hân Nghiên, nhẹ nhàng xoa xoa, giọng thủ thỉ an ủi.
“Không sao rồi, mọi chuyện đã ổn rồi.”
“Nhưng tớ cảm giác vẫn còn điều gì đó chưa ổn, nhất là về cái chết của cô gái đó. Nếu tớ không phải ăn cắp bản vẽ thì lý do gì khiến cô ấy phải chết? Tớ thật sự không hiểu.”, Ninh Hân Nghiên lạc giọng đi, trong giọng điệu còn mang theo sự thương xót cho Diệp Bảo Hà.
“Không phải vẫn còn cảnh sát sao? Họ sẽ điều tra, cậu không liên quan gì đến việc này nữa, đừng nghĩ ngợi nhiều sẽ không tốt đâu.”, Vưu Thục Ly hiểu cảm giác của Ninh Hân Nghiên, đột nhiên có một người chết vì một lý do nào đó liên quan đến mình thì không thể tránh cảm giác lo lắng và sốc.
“Tớ biết rồi.”
Ninh Hân Nghiên đưa tay vỗ vỗ lên mu bàn tay của Vưu Thục Ly, gật đầu tỏ ý đồng tình để cô bạn bớt đi lo lắng. Nhưng khi ngước mắt lên cô liền nhìn thấy hai bóng lưng của hai người đàn ông từng bước rời đi, không hề quay đầu nhìn lại. Cô đột nhiên đứng dậy, cất giọng khiến họ phải dừng bước.
“Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Âu Trạch Dương và Tần Phi dừng bước, Âu Trạch Dương hai tay đút vào túi quần, không xoay lưng lại, vẫn đứng ở đấy trả lời.
“Được. Tôi đợi ở phòng làm việc.”
“Không, tôi muốn đến căn phòng đó.”
Âu Trạch Dương thừa biết Ninh Hân Nghiên muốn đến căn phòng bí mật của hắn. Từ lúc hắn công khai đoạn camera kia thì chắc chắn sự tồn tại của nó sẽ được cô biết đến. Hắn chấp nhận cô hận hắn, ghét hắn vừa lừa dối cô, âm thầm sắp xếp mọi thứ, cả việc lén lút theo dõi cô nhưng hắn không quan tâm. Ngay từ đầu hắn đã có cảm giác gì đó nên quyết định lắp camera ở căn phòng bí mật hướng thẳng về phía phòng làm việc của Ninh Hân Nghiên. Ngày hôm nay chính camera đó đã cứu Ninh Hân Nghiên một mạng, nếu không nhờ những hình ảnh đã ghi lại được ấy thì có lẽ nước sông Hoàng Hà cũng không thể cuốn trôi đi nỗi oan ức của cô.
“Theo tôi.”
Rồi Âu Trạch Dương bước đi, Ninh Hân Nghiên liền cất bước theo sau mặc cho sự ngăn cản của Vưu Thục Ly.
Cửa phòng mở ra, cả hai bước vào trong. Căn phòng này với tông chủ đạo là màu trắng, nằm khuất ở một góc văn phòng của cô, bên trong chỉ có một chiếc bàn làm việc ngoài ra chẳng có gì. Ninh Hân Nghiên đưa mắt nhìn một lượt, quả là chiếc camera kia hướng thẳng xuống về phía văn phòng của cô. Ninh Hân Nghiên đi đến cửa kính trong suốt ở đằng kia, thận trọng nhìn xuống. Ở góc độ này có thể nhìn thấy toàn cảnh văn phòng của cô, có lẽ mọi hành động của cô trong suốt thời gian qua đều nằm trong tầm kiểm soát của Âu Trạch Dương. Cô khẽ cong môi nói.
“Cửa kính này thật đặc biệt, người ở trong căn phòng này có thể nhìn được ra ngoài kia nhưng người ở ngoài kia lại chẳng thấy được những gì trong căn phòng này.”
Âu Trạch Dương ngồi xuống chiếc ghế da sau bàn làm việc, hai tay đan vào nhau đặt lên đùi, ngã lưng ra phía sau, đôi mắt thâm sâu nhìn về cô gái trước mặt.
“Rốt cuộc anh đã dùng bao nhiêu tâm trí để làm ra những việc này. Từ việc đưa tôi vào tròng với bản hợp đồng đó cho đến việc âm thầm theo dõi từng hành động cử chỉ của tôi?”
Ninh Hân Nghiên xoay người, thẳng thắn đối diện mà chất vấn hắn. Cô quả thật không ngờ người đứng sau tất cả mọi chuyện lại là Âu Trạch Dương. Cô ngây thơ tin rằng mình đã có một cơ hội tốt để phát triển, điều khoản kia cũng là hợp lý đối với một người kinh doanh. Nhưng thật ra tất cả chỉ là một cái bẫy nhằm khóa chân cô lại, ngoan ngoãn ở một chỗ làm con mèo ngốc. Cô không đề phòng cũng chẳng nghĩ ngợi, cô cũng chẳng thể trách được ai, chỉ trách bản thân quá cả tin và dại khờ mà thôi.
“Không nhiều.”, Âu Trạch Dương trả lời.
“Cuối cùng anh có âm mưu gì, có dụng ý gì mà làm ra những việc này. Đừng nói là muốn giúp đỡ tôi, tôi sẽ không tin đâu.”, sau bao năm gặp lại, Âu Trạch Dương bày nhiều trò vậy để đưa cô vào tròng, nói hắn không có dụng ý gì chắc chắn sẽ không bao giờ tin.
“Em vẫn là như ngày xưa, bướng bỉnh và cứng đầu.”
Âu Trạch Dương vừa nói vừa đứng lên, từ từ tiến gần về phía Ninh Hân Nghiên. Hắn tiến một bước cô liền lùi về một bước. Không ngờ bước lùi cuối cùng của cô lại khiến cơ thể cô áp vào cửa kính trong suốt lạnh buốt kia. Ninh Hân Nghiên giật mình xoay đầu, cô không còn đường lui nữa rồi. Âu Trạch Dương dừng bước, khoảng cách của hai người bây giờ là rất gần. Hắn chống hai tay lên cửa kính hòng khóa chặt cô trong không gian nhỏ dẹp do hắn tạo ra. Âu Trạch Dương cúi đầu, đưa gương mặt đầy kiêu ngạo của mình đến gần với gương mặt của Ninh Hân Nghiên, gần đến nỗi hơi thở của hẳn phả vào gương mặt xinh đẹp, kiều diễm của cô khiến cho vài sợi tóc còn vương trên má bị thổi bay sang một bên.
Ninh Hân Nghiên bắt đầu thở dồn dập, gương mặt đầy cảnh giác nhìn Âu Trạch Dương, trái tim cô bây giờ cũng đập loạn xạ lên, hai tay bấu chặt gấu váy. Không phải cô đang chất vấn hắn sao, tại sao bây giờ đổi ngược tình thế thành hắn đang lấn át cô vậy. Còn trái tim của cô nữa, nó thật không biết nghe lời, làm gì mà đập liên hồi như thế? Chẳng lẽ nó đang chờ mong điều gì sao?
“Vẫn như xưa, đỏ mặt lên cả rồi.”, Âu Trạch Dương đưa bàn tay to của mình sờ lên gò má đang ửng hồng của cô, nhếch môi hài lòng.
Ninh Hân Nghiên giật mình lấy tay hất tay của Âu Trạch Dương ra, cố trấn an bản thân, cất giọng lạnh lùng nhằm xóa đi cái cảm giác khó xử này.
“Anh đừng có mà làm bậy. Đừng đánh trống lãng nữa, rốt cuộc anh có mưu tính gì?”
“Em nói đúng, tôi hoàn toàn không chỉ muốn giúp đỡ em lập nghiệp. Giúp đỡ chỉ là phần phụ, phần chính chính là…”, Âu Trạch Dương đang nói bỗng nhiên dừng lại. Hắn từ từ giảm nhỏ âm lượng, ghé sát vào tai của Ninh Hân Nghiên thầm thì.
“Chính là lấy lại những thứ thuộc về tôi.”
Ninh Hân Nghiên bị hơi thở nóng rực của Âu Trạch Dương làm cho giật mình, vội nghiêng đầu sang một bên né tránh.
“Tôi không giữ bất kì thứ gì của anh cả. Vì vậy anh tìm tôi cũng vô ích.”
“Không có thứ gì sao? Em chính là tất cả những thứ tôi muốn lấy lại ở nơi đây.”
Âu Trạch Dương không ngần ngại nói ra mục đích của bản thân. Đôi mắt sâu thẳm bây giờ chỉ toàn hình ảnh của cô, hình ảnh mà hắn không thể quên được. Còn nhớ lần đó không biết là mơ hay là thật, cô và hắn hôn nhau. Một nụ hôn mang theo sự đau khổ giằng xé cùng nhớ nhung khôn nguôi. Dù cho là thật hay mơ, hắn đều sẽ khiến nó quay trở lại một lần nữa. Cô là của hắn, dù là bằng cách gì hắn cũng sẽ khiến cô ngoan ngoãn quay về bên cạnh hắn.
“Có lẽ anh quá mệt mỏi nên ăn nói bậy bạ rồi.”
Ninh Hân Nghiên trong tim nhói lên một cái khi nghe câu nói ấy của Âu Trạch Dương. Nhưng lý trí của cô lại không cho phép, nó buộc cô phải mạnh mẽ lên, đừng để tâm đến những gì hắn nói. Ninh Hân Nghiên dùng sức đẩy Âu Trạch Dương ra, bước đi về phía cửa, không một chút chần chừ. Cô phải nhanh chóng rời khỏi đây, cô sợ mình không thể chiến thắng được bản thân, càng không thể để hắn thấy được bộ dạng này của cô.
“Âu Tổng, tôi sẽ thực hiện đúng theo hợp đồng. Nhưng có điều phiền anh dỡ bỏ căn phòng này đi, tôi không quen với cảm giác bị theo dõi mỗi ngày.”, dừng lại trước cửa ra vào, tay cô đặt trên tay nắm cửa, trầm thấp nói.
“Được, theo ý em. Dù sao em cũng sẽ ngoan ngoãn ở lại đây 2 năm. Tôi cũng không vội.”
Rồi Ninh Hân Nghiên mở cửa bỏ đi. Vừa mới đi được một đoạn đột nhiên có một tin nhắn gửi đến, cô vội mở điện thoại ra xem. Là tin nhắn của Hứa Lập Thành.
“Hân Nghiên, anh gọi mãi cho em không được. Mẹ anh vừa nhập viện, em thấy tin nhắn thì vào thăm mẹ nhé. Mẹ ở bệnh viện A, phòng 205.”