Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi

Chương 30: Minh oan


Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 30: Minh oan

Hai người áo đen liền buông tay rời khỏi văn phòng, Lâm Gia Yên như bủn rủn tay chân, ngã quỵ xuống sàn, hai tay chống xuống đất, tóc tai rũ rượi ngước mắt lên nhìn Âu Trạch Dương. Đôi mắt vừa đau xót vừa mông lung khó mà diễn tả hết.

“Sao trông Lâm Gia Yên lại thế kia? Bình thường không phải cô ấy rất coi trọng vẻ ngoài của mình hay sao?”, Vưu Thục Ly nói nhỏ vào tai Ninh Hân Nghiên, giọng điệu mang theo chút hoài nghi.

“Tớ cũng không rõ. Để xem họ nói thế nào.”, Ninh Hân Nghiên lắc đầu.

“Sao? Có phải là nhân chứng cô muốn đem đến hay không?”, Âu Trạch Dương ngã lưng ra sau ghế, từ tốn hỏi.

“Phải, cô ấy chính là nhân chứng duy nhất chỉ điểm cô Ninh là người ăn cắp bản vẽ của Diệp Bảo Hà.”, cô ta khẳng định chắc chắn đồng thời đi đến đỡ Lâm Gia Yên đứng dậy để làm nhân chứng cho mình.

“Mọi việc như thế nào, cô nói đi?”, cô ta bảo Lâm Gia Yên nói ra những gì mà cô biết. Nhưng đổi ngược lại, Lâm Gia Yên chỉ im lặng, ái ngại nhìn mọi người xung quanh.

“Không cần sợ, tôi đã gọi cảnh sát, họ sẽ đến đây nhanh thôi. Có tôi ở đây, họ sẽ không dám làm gì cô đâu.”, cô ta trấn tĩnh Lâm Gia Yên đồng thời liếc nhìn Âu Trạch Dương đang ngồi trên ghế ở phía đối diện.

“Cô có thật sự muốn cô ta làm nhân chứng?”, Âu Trạch Dương đột nhiên hỏi một câu lạ lẫm, khó hiểu.


Cô gái đó không thèm để ý đến lời nói của Âu Trạch Dương, không ngừng thúc Lâm Gia Yên nói ra sự thật.

“Tôi…”, Lâm Gia Yên lắp bắp.

“Nói đi.”, cô ta giục Lâm Gia Yên.

“Tôi chính là người chứng kiến cảnh tượng đó.”, Lâm Gia Yên nhỏ giọng cất tiếng, giọng điệu run rẩy không chút sức lực.

Cô gái kia chỉ nghe đến đây thôi liền tỏ vẻ đắc thắng, đầy kiêu ngạo và thách thức nhìn về phía Ninh Hân Nghiên. Có Lâm Gia Yên làm nhân chứng chắc chắn cô sẽ không thể thoát được tội rồi.

“Và cũng chính tôi thực hiện việc làm đó.”, Lâm Gia Yên dừng một chút rồi nói luôn phần còn lại của lời nói.

“Cô đang nói gì vậy hả?”, cô ta hoảng hốt xoay đầu nhìn Lâm Gia Yên, cao giọng hỏi.

“Ý cô là sao? Nói rõ một chút?”, giọng Âu Trạch Dương nhẹ như không nhưng lại mang theo sự đe dọa khiến người khác cảm thấy sợ hãi, lo lắng.


“Chính tôi là người tráo bản vẽ. Bản vẽ trong két sắt hiện giờ chính là bản sao chép từ tác phẩm chính, trên đó có chữ kí của Diệp Bảo Hà do chính cô ta sắp xếp.”

Lâm Gia Yên ánh mắt uất hận nhìn sang cô gái bên cạnh. Lời nói vừa dứt, Ninh Hân Nghiên liền cầm chìa khóa trên bàn đi đến két sắt, vừa đưa chìa vào ổ vừa nhấn mật khẩu, chỉ trong phút chốc két sắt đã được mở ra. Cô cầm lấy bản vẽ trên cùng ra xem, quả như Lâm Gia Yên nói, bản vẽ này đã được sửa đổi thành bản sao photo, trên mặt trước còn có chữ kí của Diệp Bảo Hà. Ninh Hân Nghiên siết chặt tay khiến bản vẽ cũng bị nhàu lại một góc, tức giận nhìn về phía cô gái từ nãy đến giờ không ngừng cáo buộc cô.

“Cô giải thích thế nào đây?”

Cô gái đó hất Lâm Gia Yên sang một bên, vội vàng đáp trả.

“Cô ta nói dối, cô ta khai gian. Chắc chắn là do các người xúi giục, mua chuộc cô ta nói trắng đen thị phi hòng che giấu tội lỗi của các người.”, cô ta hét lớn, chỉ tay vào từng người trong phòng, miệng thì không ngừng vu cáo.

“Lâm Gia Yên, rốt cuộc họ đã cho cô bao nhiêu lợi lộc để cô thay đổi như thế hả?”, cô ta cúi xuống báu lấy hai vai Lâm Gia Yên mà hỏi.

“Người cho cô ta lợi lộc không phải cô sao? Nhan Thể Điệp?”, Âu Trạch Dương nhếch môi, vở kịch này đặc sắc hơn hắn nghĩ nhiều.


“Thì ra là anh đã biết rồi sao?”, cô ta cười lạnh, buông Lâm Gia Yên ra, đứng thẳng người dậy, ánh mắt căm phẫn nhìn Âu Trạch Dương.

“Nhan Thể Điệp- con gái của Nhan Hùng, cựu Phó Chủ tịch Kim Thiều chính là cô.”, hắn từ từ nói ra từng chữ về thân thế của cô gái kia.

Nhan Hùng là cựu Phó Chủ tịch của Kim Thiều. Mọi chuyện sẽ không có gì xảy ra nếu ông ta không tham lợi lộc, ăn hối lộ để rồi bán đứng Kim Thiều. Cũng may lần đó ba của hắn đã phát hiện kịp thời nên đã giải quyết ổn thỏa. Với tội này đáng lẽ ông ta phải ngồi tù bốc lịch nhưng nể tình ông ta nhiều năm cống hiến lại giúp đỡ ông nội hắn rất nhiều trong những ngày đầu thành lập Kim Thiều nên chỉ bãi bỏ chức vụ, xóa tên ra khỏi ban quản trị đồng thời tịch thu lại số tiền mà ông ta đã ăn hối lộ. Cuối cùng khiến Nhan Hùng thân bại danh liệt trở nên điên điên khùng khùng. Có quả báo như ngày hôm nay là do chính ông ta tự gặt lấy, đừng đổ tội cho bất cứ ai.

“Anh biết vậy thì tốt rồi.”

“Nhưng vì để trả thù cho ba cô mà làm ra loại chuyện này thật không hay chút nào.”, Âu Trạch Dương sớm đã cho người điều tra về Nhan Thể Điệp. Mục đích cô ta đến đây ngày hôm nay chắc chắn chỉ có thể là trả thù, định hủy hoại danh tiếng của DNJ.

“Vậy thì sao? Các người vong ơn bội nghĩa hất cẳng ba tôi ra khỏi Kim Thiều, tịch thu lại tài sản của chúng tôi khiến chúng tôi không còn nhà để về. Cuối cùng lại dùng tài sản ấy thành lập DNJ. Thế mà cũng có danh tiếng được mọi người ủng hộ đến thế. Tôi không cam tâm.”, Nhan Thể Điệp gào lên, nước mắt bắt đầu rơi. Nghĩ đến người cha đang thần trí điên đảo ở nhà khiến lòng cô ta đau đớn tột cùng.

“Cho dù cô có tính toán đến thế nào cũng không thể trả thù được gì. Không những thế còn hại chính cả bản thân mình.”, Tần Phi trầm thấp lên tiếng. Anh từng gặp Nhan Thể Điệp một lần, ấn tượng lúc ấy cô là một cô gái đầy cá tính, mạnh mẽ, phải trái rõ ràng rất có khí chất. Không ngờ hận thù lại thay đổi một con người đến thế.

“Các người nói đúng, là tôi chưa đủ dã tâm để hạ bệ các người.”, Nhan Thể Điệp nói rồi cúi người nhìn thẳng vào mặt Lâm Gia Yên sau đó ngước mắt lên, hỏi.


“Tại sao cô ta lại phản bội tôi? Các người đã dùng chiêu trò gì?”

“Cô ta không hề phản bội cô.”

Tần Phi vừa dứt lời, màn hình tivi đằng sau liền hiện lên một đoạn camera thu lại hình ảnh Lâm Gia Yên lén la lén lút theo dõi Ninh Hân Nghiên, cuối cùng cũng để cô ta biết được mật khẩu két sắt. Cuối cùng dám cả gan đánh tráo bản vẽ, cố tình hãm hại Ninh Hân Nghiên. Mọi hành động đều được ghi lại rõ ràng, là một chứng cứ vô cùng hữu hiệu.

“Lâm Gia Yên, tôi tự hỏi tôi đối xử với cô không bạc, tại sao cô lại hãm hại tôi?”, Ninh Hân Nghiên tiến lên một bước, thấp giọng hỏi.

“Không bạc? Phải cô đối xử với tôi không bạc nhưng cô đã cướp sếp Tổng ra khỏi tôi. Tôi vốn làm thư kí bên cạnh Âu Tổng nhưng vì cô chọn tôi, anh ấy thà để tôi đi chứ không muốn làm cô thất vọng. Chuyển phòng, lương bổng chẳng còn như lúc xưa. Cha mẹ tôi lại có thói nghiện cờ bạc, nợ đã ngập đầu rồi. Với số tiền lương đó làm sao tôi có thể trả nợ? Trước khi bị Âu Tổng đưa đến đây, bọn xã hội đen đã đến đánh đập tôi, cô đã hài lòng chưa?”, Lâm Gia Yên gắng gượng đứng dậy, từng bước tiến đến chỗ Ninh Hân Nghiên, gào lên. Bao nỗi ấm ức trong lòng không thể giữ lại được nữa. Chính vì lý do đó mà cô đã đồng ý với Nhan Thể Điệp tạo cảnh tượng giả nhằm vu oan cho Ninh Hân Nghiên với lời hứa nếu thành công sẽ giúp gia đình cô trả nợ, hơn nữa còn cho thêm một số tiền để làm ăn. Cô hận Ninh Hân Nghiên và Âu Trạch Dương nhưng cô còn hận chính bản thân mình hơn. Chỉ vì không sánh bằng Ninh Hân Nghiên nên phải theo lời cô mà chuyển phòng, chỉ vì không thể có được trái tim của Âu Trạch Dương mà ngậm đắng không được hắn để tâm đến. Mọi cố gắng đến cuối cùng đều là vô nghĩa, hóa hư vô.

Trong lúc này, một nhóm cảnh sát xuất hiện, họ đến đây theo lời báo của Tần Phi. Họ nhận được tin, chứng cứ cũng đầy đủ thế nên đến đây để bắt người. Tay Nhan Thể Điệp và Lâm Gia Yên bị còng lại, dẫn giải rời khỏi đây. Nhưng khi Nhan Thể Điệp vừa xoay lưng bước đi, một câu hỏi của Âu Trạch Dương cất lên làm cô ta phải dừng bước.

“Chủ mưu đằng sau việc này là ai?”

Âu Trạch Dương biết rõ một cô gái thất thế như Nhan Thể Điệp không thể một mình sắp xếp mọi thứ cũng như có tiền bạc để mua chuộc người khác. Chắc chắn đằng sau còn có người ném đá giấu tay, muốn ở phía sau âm thầm bày trò để hãm hại. Hắn muốn biết người chủ mưu thật sự là người nào.

Nhưng đổi lại, Nhan Thể Điệp chẳng trả lời câu hỏi của Âu Trạch Dương, lặng lẽ theo mấy người cảnh sát rời khỏi văn phòng của DNJ…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.