Đọc truyện Ninh Hân Nghiên, Em Phải Về Bên Cạnh Tôi – Chương 32: Mong ước của Phí Tuệ Bình
Bệnh viện A, hành lang lầu 2…
Ninh Hân Nghiên cầm túi xách nhanh chân đi về phía phòng 205. Khi nghe tin Phí Tuệ Bình nhập viện, lòng cô rất lo lắng. Từ lúc quen Hứa Lập Thành, được gia đình anh yêu thương như người trong nhà cô cũng dần dần xem Hứa Đạt và Phí Tuệ Bình như cha mẹ thứ hai của mình. Chính vì thế cô không khỏi an lòng khi biết bà nhập viện. Cô nhanh chóng rời khỏi DNJ để đến bệnh viện A một cách nhanh nhất, cũng may được Hứa Lập Thành chỉ số phòng trước chứ nếu không cô sẽ mất thêm khoảng thời gian hỏi thăm.
Cốc…cốc…
Ninh Hân Nghiên đưa tay lên gõ cửa. Chỉ vài giây sau thì cửa đã mở, Hứa Lập Thành mỉm cười khi nhìn thấy cô, nắm tay cô đi vào trong phòng. Căn phòng dịch vụ chỉ có một giường duy nhất, không gian thoải mái thích hợp để tịnh dưỡng. Phí Tuệ Bình đang nằm trên giường, nhắm mắt ngủ. Gương mặt bà tiều tụy đi nhiều, cũng xanh xao hơn, các nếp nhăn xô lại báo hiệu cho tuổi già. Ninh Hân Nghiên nhìn mà đau lòng, thường ngày đến gặp Phí Tuệ Bình thì bà luôn trong trạng thái vui vẻ, lạc quan và yêu đời. Tuy đã bước vào tuổi trung niên nhưng với việc biết chăm sóc sắc đẹp nên trông bà chẳng giống với độ tuổi ấy là bao. Nhưng qua lần bạo bệnh đến nhập viện này, bà thật sự yếu đi nhiều, sắc mặt tươi tắn ngày nào đã thay bằng sự mệt mỏi, xanh xao.
Hứa Lập Thành kéo ghế để Ninh Hân Nghiên ngồi cạnh giường, khẽ đưa tay lay lay Phí Tuệ Bình. Phí Tuệ Bình choàng tỉnh giấc, đôi mắt mơ mơ hồ hồ mở ra ngắm nhìn người trước mặt. Khi biết người đó chính là Ninh Hân Nghiên thì bà không thể giấu được sự vui mừng, liền nở nụ cười. Bàn tay gầy gò nâng lên nắm lấy tay cô, giọng thì thầm.
“Tiểu Nghiên đến rồi sao?”
Ninh Hân Nghiên hai tay nắm lấy tay bà, mắt dần nhòa đi, lạc giọng xót xa cho Phí Tuệ Bình.
“Bác gái, là con, Hân Nghiên đây. Bác thấy thế nào rồi ạ?”
Phí Tuệ Bình mỉm cười gật đầu trả lời.
“Không sao, bác đã đỡ rồi.”
“Bác sao lại nhập viện ạ?”
Hứa Lập Thành thay lời Phí Tuệ Bình trả lời cho Ninh Hân Nghiên, đôi mắt đầy đau lòng nhìn người mẹ bệnh nặng nằm trên giường bệnh.
“Mấy hôm trước mẹ than đau ngực, anh bảo mẹ đi khám nhưng mẹ không chịu. Chiều nay đột nhiên mẹ ngất xỉu, anh và ba đưa mẹ vào viện thì bác sĩ yêu cầu nhập viện theo dõi.”
“Thế đã biết bác bị sao chưa anh?”, Ninh Hân Nghiên ngước mắt nhìn Hứa Lập Thành. Đau ngực sao? Chẳng lẽ bác gái bị bệnh gì liên quan đến tim?
“Đã có kết quả rồi. Mẹ bị hẹp van tim cần phải phẫu thuật nhanh nhất có thể.”
“Vậy sao…”
Giọng Ninh Hân Nghiên trùng xuống, xoay người lại nhìn Phí Tuệ Bình, bàn tay nắm chặt lấy tay bà, an ủi.
“Bác gái, bác sẽ không sao đâu. Con nghe nói bây giờ máy móc tiên tiến, bệnh viện này có nhiều bác sĩ giỏi nữa. Chắc chắn phẫu thuật sẽ thành công, bác hãy yên tâm nhé.”, bây giờ ngoài lời an ủi, động viên thì Ninh Hân Nghiên chẳng biết phải làm gì nữa.
“Tiểu Nghiên, bác có lời này muốn nói…”, Phí Tuệ Bình ngập ngừng, vừa muốn nói lại vừa không, ánh mắt ái ngại nhìn Ninh Hân Nghiên.
“Mẹ à, mẹ hãy yên tâm dưỡng bệnh đi, đừng nghĩ đến chuyện ấy nữa.”, Hứa Lập Thành có vẻ biết Phí Tuệ Bình định nói gì liền can ngăn, khuyên nhủ bà không nên nói chuyện đó.
“Lập Thành, anh cứ để bác gái nói đi, không sao cả.”
“Tiểu Nghiên, bác có một mong ước, không biết con có thể giúp bác hoàn thành hay không?”, Phí Tuệ Bình nắm lấy tay cô chặt hơn, đôi mắt đầy mong chờ nhìn về phía cô.
“Bác cứ nói đi ạ. Nếu trong khả năng của con con sẽ cố gắng hết mình.”
“Bác đã lớn tuổi rồi, cũng không biết cuộc phẫu thuật kia có thành công hay không, bác rất sợ…”, nói một chút thì Phí Tuệ Bình dừng lại, bỗng dưng nghẹn ngào không nói nên lời, một giọt nước mắt chảy ra nơi khóe mắt. Bà cố kiềm nén cảm xúc bản thân, run rẩy nói tiếp phần còn lại.
“Bác chỉ có mỗi Lập Thành là con, nó cũng lớn rồi, cũng đã đến lúc yên bề gia thất. Bác chỉ sợ có xảy ra chuyện gì, không kịp nhìn Lập Thành lập gia đình, bác không thể an tâm nhắm mắt.”
Lời vừa dứt, Phí Tuệ Bình bật khóc, đau lòng nhìn đứa con trai duy nhất của mình. Bà trách bản thân quá yếu kém, một chút sức khỏe cũng không giữ được để giờ đây lòng bất an nằm trên giường bệnh, không thể không nghĩ ngợi. Nếu bà có xảy ra bất trắc gì, chưa kịp nhìn con trai thành gia lập thất, bà sẽ không an lòng mà ra đi. Bà chỉ muốn con trai mình hạnh phúc, vui vẻ sống bên người con gái mà con trai bà yêu thương. Chỉ như vậy thôi cũng đủ làm bà mãn nguyện rồi.
“Mẹ đừng có nghĩ quá lên như vậy. Bác sĩ cũng nói là phẫu thuật xong sẽ ổn. Đừng nhắc đến chuyện này nữa, mẹ an tâm nghỉ ngơi đi.”, Hứa Lập Thành chau mày nhìn Phí Tuệ Bình. Anh biết bà lo cho anh, muốn anh có gia đình ổn định nhưng bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này. Anh không cho phép mẹ anh bi quan, cứ nghĩ mình sẽ không qua khỏi.
“Bác gái…con…”, Ninh Hân Nghiên cũng bối rối, bất ngờ trước lời nói của Phí Tuệ Bình nên không biết phải làm sao cho phải. Cô hiểu ý của bà, cũng hiểu nỗi lo lắng của bà, nhưng mà…
“Tiểu Nghiên, hai đứa quen nhau đã được hai năm rồi, con cũng đã đeo nhẫn cầu hôn của con trai bác. Sớm muộn gì con cũng sẽ là con dâu của bác mà có phải không? Con có thể kết hôn sớm với Lập Thành không, vậy bác mới có thể yên lòng được. Được không tiểu Nghiên?”, Phí Tuệ Bình xúc động, nhất thời không thể kiểm soát lời nói của bản thân. Câu nói vừa mang sự cầu xin vừa mang hàm ý ép buộc khó lòng mà từ chối.
“Mẹ, được rồi. Mẹ nghỉ ngơi đi. Bây giờ cũng khuya rồi con phải đưa Hân Nghiên về.”
Hứa Lập Thành giải nguy cho Ninh Hân Nghiên, vội vàng nắm lấy tay cô kéo đi, trước khi rời khỏi phòng dặn dò y tá chăm sóc cẩn thận cho Phí Tuệ Bình trong lúc anh rời khỏi đây.
Bệnh viện A khá lớn, từ chỗ tòa nhà phòng bệnh của Phí Tuệ Bình ra đến bãi giữ xe đi cũng phải mất một đoạn. Trên con đường yên tĩnh trong khuôn viên bệnh viện vào một đêm tối mịch, Hứa Lập Thành nắm tay Ninh Hân Nghiên từ từ rảo bước về phía trước. Từ lúc rời khỏi phòng bệnh không ai nói với ai câu nào, có lẽ mỗi người đang chìm trong suy nghĩ riêng của mình. Ninh Hân Nghiên im lặng đi bên cạnh Hứa Lập Thành, gương mặt suy tư nghĩ ngợi về những lời Phí Tuệ Bình vừa nói. Thật sự vào thời khắc ấy, cô không biết phải làm thế nào, thật sự khó xử.
“Em đừng nghĩ ngợi về những gì mẹ anh nói. Có lẽ mẹ lo lắng quá nên suy nghĩ và lời nói có chút làm quá lên mà thôi.”, Hứa Lập Thành hiểu tâm tư của cô, dịu dàng khuyên nhủ cô.
“Em hiểu, bác cũng vì lo cho anh mà thôi.”, Ninh Hân Nghiên cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.
“Anh biết em vừa trải qua chuyện không hay, rất buồn và mệt mỏi, anh cũng không muốn chuyện mẹ anh nói với em làm em cảm thấy áp lực. Chính vì thế em đừng suy nghĩ nữa nhé.”, Hứa Lập Thành vừa đọc tin tức thấy chuyện tồi tệ vừa xảy ra với Ninh Hân Nghiên. Anh rất muốn đến bên cạnh cô, an ủi và động viên nhưng anh không thể. Mẹ anh đang nằm viện, anh không thể để mẹ một mình mà rời đi. Ba anh cũng đã lớn tuổi, không thể để ông phải túc trực ở bệnh viện được.
Nghe đến đây, Ninh Hân Nghiên đột nhiên dừng bước. Cô xoay người đứng đối diện về phía Hứa Lập Thành, đôi mắt mang nhiều cảm xúc khó tả đan xen nhìn anh, muốn nói gì đó nhưng lời nói như bị nghẹn lại không thể cất lên. Cuối cùng cô chỉ nói với anh một câu.
“Lập Thành, anh quay trở vào với mẹ đi, em tự mình về được rồi.”
“Không được, giờ trời đã khuya, em về một mình rất nguy hiểm.”
“Em muốn được một mình suy nghĩ…”
Hứa Lập Thành hiểu ý của cô, anh cũng không thể cưỡng ép, đành dặn dò kĩ càng rồi xoay người đi vào trong. Anh cũng không quên nhắn tin sai người theo sát bảo vệ Ninh Hân Nghiên, anh không muốn có chuyện gì không hay xảy ra với cô…